Mẹ Ơi! - Phần 01

Mẹ là người phụ nữ tôi yêu nhất trên đời

Từ lúc tôi chưa sinh ra, Mẹ đã đặt hết niềm tin và tình thương cho tôi dù chưa biết tôi là trai hay gái, chưa biết tôi có ngoan hay không, có trọn vẹn như suy nghĩ của Mẹ không? Mẹ tin và thương yêu tôi vì tôi là con của Mẹ.

Rồi tôi lớn dần trong sự thương yêu của Mẹ, của cả nhà và trong bụng Mẹ. Tôi cựa quậy, tôi co chân, duỗi tay... Mẹ đều biết, đều đón nhận trong tâm trạng vui mừng, thích thú dù cho đôi lúc tôi làm Mẹ khó chịu, mệt mỏi. Mẹ không giận hờn mà chỉ mắng yêu:

- Ôi! Con làm Mẹ mệt quá!

Tôi chào đời trong sự vật vã của Mẹ, trong niềm vui và sự lo lắng của Mẹ. Tiếng khóc “Oa, oa” báo hiệu sự có mặt của tôi cùng lúc tạo thành niềm tự hào và tình yêu thương, niềm hạnh phúc vô biên cho Mẹ. Dù mệt mỏi đến đâu, dù đau đớn đến đâu, Mẹ cũng cố mở mắt ra mà nhìn tôi, cái nhìn dịu hiền đầy ắp tình thương, rồi mỉm cười sung sướng.

Trải qua bao gian lao vất vả, hôm nay tôi đã trưởng thành. Tôi là cậu trai cao ráo, thông minh tôi là cô gái xinh xắn, dễ nhìn, thì tôi vẫn là đứa con nhỏ bé của Mẹ.

Tôi học được biết bao nhiêu điều hay, lẽ phải ở trường học, trường đời, nhưng tôi luôn luôn tự hào với bạn là tôi đã học được ở Mẹ sự bao dung, lòng vị tha, tình thương yêu vô bờ bến. Tôi có được hình hài từ hình hài của Mẹ, có được trái tim từ trái tim của Mẹ.

Không có bữa cơm nào ngon cho bằng bữa cơm với Mẹ, không có bài hát nào hay bằng bài hát về Mẹ, không có giấc ngủ nào yên lành bằng giấc ngủ bên Mẹ. Tôi suy nghĩ về mẹ nhiều nhất, tôi ngợi ca về Mẹ nhiều nhất, tôi nhớ Mẹ nhiều nhất, tôi làm điều gì cũng luôn nghĩ đến Mẹ...

Mẹ là thế giới bao la, tôi chỉ là hạt cát; Mẹ là biển rộng mênh mông, tôi chỉ là giọt nước; Mẹ là vũ trụ vô cùng tôi chỉ là ngôi sao nhỏ bé. Tôi là của Mẹ. Mẹ sinh ra tôi, sống vì tôi.

Mẹ là tất cả...

Tôi nên người, yêu ai nhớ ai cũng không bằng tôi yêu Mẹ. Mẹ là người phụ nữ tôi yêu nhất trên đời.

 

Những bước đi đầu tiên…

Có khi nào Mẹ nói với bạn về cảm xúc của Mẹ khi nhìn bạn bước những bước đi đầu tiên trong đời?

Có lẽ Mẹ đã nói với bạn, nhưng với tôi thì không. Mẹ không nói nhưng tôi cảm nhận được điều đó vì tôi là con của Mẹ.

Mẹ tập tôi đi bằng sự thương yêu, tin cậy. Mẹ nắm tay tôi, dắt tôi đi rồi nhẹ buông tay ra cho tôi chập chững bước. Lúc đó tâm trạng Mẹ là mừng vui, hồi hộp nhìn tôi rồi nở nụ cười, rồi kêu lên khi tôi ngã. Mẹ đỡ tôi, xuýt xoa, khen ngợi rồi dắt tôi đi, buông tay ra cho tôi tự bước...

Cứ vậy mà tôi đi được, ban đầu vài ba bước, rồi bước được nhiều hơn. Lúc đó có lẽ tôi cũng vui mừng, bám vào đâu đó cho vững và day mắt nhìn Mẹ, đón nhận được ở Mẹ nụ cười thương yêu.

Tôi lớn dần lên, đi xa hơn ngôi nhà nhỏ bé, đi xa hơn xóm nhỏ của tôi để đến trường học, đến với cuộc đời.

Tôi tiếp tục bước đi, bước những bước vững vàng, dù có lần trượt ngã trên đường đời; nhưng tôi lại đứng lên, tiếp tục đi một cách tự tin, vì chỗ dựa vững vàng trong tâm hồn tôi là Mẹ, là sự dìu dắt chỉ bảo, thương yêu tận tình của Mẹ.

Có lẽ tính cách đó, lòng tự tin đó đã hình thành và lớn lên trong tâm hồn tôi từ những bước đi đầu tiên trong cuộc đời..

Không còn ôm hôn vú mẹ

Nhờ bú sữa Mẹ mà tôi là đứa bé bụ bẫm, tròn quay.

ngày thôi nôi, tôi đã biết đi, biết chạy; biết nói vài tiếng lấp vấp, nhưng tôi vẫn còn ghiền vú Mẹ. Sau khi nút hả hê nguồn sống diệu kỳ từ hai bầu vú Mẹ, tôi ngủ say mà bàn tay nhỏ bé không rời bầu vú ấy. Giấc ngủ của tôi luôn êm đềm, thẳng giấc.

Nhưng sữa của Mẹ không còn nhiều bổ dưỡng như lúc tôi mới lọt lòng. Mẹ quyết định dứt sữa, cho tôi ăn nhiều hơn chớ không cho bú nữa, mặc kệ tôi có “chịu” hay không?

Tôi chẳng biết gì về quyết định của Mẹ, về nụ cười bí ẩn của Mẹ khi Mẹ xoa một ít dầu cù là lên hai đầu vú. Cứ như thường lệ, tôi ôm Mẹ hồn nhiên, đưa tay vạch áo tìm vú. Và rồi...

Sau này Mẹ kể lại:

- Con ngậm vú Mẹ rồi nhả ra, nhăn mặt. Con chuyển qua vú kia, cũng cay dầu cù là. Vậy là thôi. Bỏ bú luôn!

 Tôi ngoan đến vậy sao? Tôi chịu “dứt sữa” dễ dàng như vậy sao?

Nghe Mẹ nói tôi cười rồi len lén nhìn vú Mẹ sau lớp áo bà ba giờ không còn tròn căng như xưa nữa. Bầu vú kia là nguồn sống của tôi những ngày mới chào đời, cho tôi giấc ngủ êm đềm trong vòng tay Mẹ.

Nhìn Mẹ, tôi tự hỏi:

-  Mình không được ôm hôn vú Mẹ bao lâu rồi nhỉ?

 

Ngày đầu tiên đi học

Với bạn thì có thể ngày đầu tiên đi học Mẹ đã đưa bạn đến trường. Mẹ nắm taybạn bước đi chầm chậm. Bàn tay nhỏ bé của bạn nằm gọn trong bàn tay Mẹ, trong tình yêu thương của Mẹ.

Bạn đến trường với áo quần mới toanh, chiếc cặp trên lưng, đôi giày xăng đan xinh xắn. Trên đường đi, chắc bạn cũng nhìn thấy có nhiều bạn khác cũng được Mẹ đưa đi học trong ngày đầu tiên?

Mẹ dỗ dành, mua quà bánh để bạn không phải khóc. Bạn sung sướng, tự hào vì được Mẹ thương yêu, đưa đến tận cổng trường.

Tôi không được niềm hạnh phúc đó bạn ạ! Ngày đầu tiên tôi đi học, Mẹ vẫn bận rộn với hàng quán ngoài chợ. Ngày nào cũng vậy, hừng đông Mẹ ra chợ, dọn hàng, bán hàng mãi đến chiều. Cho nên... người đánh thức tôi dậy, thay quần áo mới cho tôi, đeo vào vai tôi chiếc cặp mới... là bà ngoại tôi. Bà đưa tôi đi học, một taytôi nắm tay bà, tay kia tôi cầm củ khoai lang vừa đi vừa ăn.

Bà nói:

- Con đi học phải ngoan nghen! Không được khóc...

Cổng trường chưa mở.

Trước cổng trường có nhiều bạn cùng lứa với tôi, chắc cũng là ngày đầu tiên đi học. Nhưng các bạn ấy sung sướng là có Mẹ đưa đi. Bà ngoại cũng cư tôi, cũng dỗ dành tôi, nhưng không làm sao bằng Mẹ được. Có Mẹ, tôi tự tin hơn, vui hơn.

- Không có Mẹ cũng không khóc. Nhất định không thèm khóc! - Tôi bậm môi cương quyết.

Cổng trường mở ra. Ðến giờ học trò vào lớp.

Có bạn sợ hãi nắm tay Mẹ không buông. Có bạn khóc oà... Có Mẹ đưa đi học mà còn khóc? Có Mẹ mà sợ...? Tôi nhìn các bạn, tự hỏi rồi buông tay bà ngoại mạnh dạn bước vô sân trường.

Nhưng rồi tôi cũng khóc, khóc vì tủi thân, vì không có Mẹ cạnh bên. Giọt nước mắt của ngày đầu tiên đến lớp ứa ra sao lẹ làng quá vậy?

 

Đừng làm mẹ khóc

 Bạn có lần nào làm Mẹ khóc vì những lỗi lầm của mình không?

Có thể bạn là đứa con ngoan chưa từng làm Mẹ khóc bao giờ. Nhưng với tôi thì đã có lần Mẹ khóc vì sự vụng dại của tôi. Một sự dại khờ rất trẻ con.

Nhưng bạn ơi tôi không kể ra đâu! Tôi không nói ra là tôi hư hỏng cỡ nào hay tôi làm việc gì đó đến nỗi Mẹ phải khóc.

Làm Mẹ khóc mà còn dám nói ra sao? Tôi chỉ nhớ ngày đó nhìn giọt nước mắt ứa ra trên mắt Mẹ, tự dưng tôi thấy nhói cả lòng, sự hối hận tràn lấp, ánh mắt tôi tối lại và không dám nhìn Mẹ nữa.

Tôi biết tôi có lỗi và tự hứa sẽ không làm điều gì để Mẹ phải khóc vì tôi lần nữa.

Nói với bạn như vậy nhưng tôi vẫn còn giấu bạn một điều. Ðó là tôi chưa nói với Mẹ một lời xin lỗi!

Lúc đó tôi vô cùng bối rối nên rất ngại ngùng không nói được hai tiếng xin lỗi, dù là nói với Mẹ!

Ðể Mẹ biết là tôi biết lỗi, tôi làm việc này, việc nọ để Mẹ vui, để Mẹ cười! Tôi học chăm hơn, nói năng lễ độ, giúp Mẹ việc nhà, quý trọng hàng xóm.

Tôi đạt điểm cao trong kỳ thi cuối cấp là món quà tôi dành tặng Mẹ!

Hiểu được tấm lòng tôi và bằng tình thương yêu vô bờ bến, Mẹ ôm tôi vào lòng, xoa đầu  khen ngợi.

Một giọt nước ấm áp rơi xuống gò má tôi. Tôi không biết đó là giọt nước mắt hối lỗi của tôi hay giọt nước mắt mừng vui, tha thứ của Mẹ?