Chương 1

− Diễm My, tại sao con lại không muốn đi chứ?

Như được dịp tốt, Diễm My chạy tới ngồi sát ông Lộc. Nắm lấy cánh tay của ba, My nũng nịu:

− Con hổng muốn thấy anh Thiên đâu ba ơi, con ghét ảnh ghê lắm.

Ông Lộc tiếp lời con gái:

− Nè vậy con có thích Bác Lam và bác Linh không? Không phải con vẫn thường nói về gia đình bác ấy sao . Ai đã từng nói với mẹ là muốn qua bên ấy ở mỗi ngàỷ Còn có cái món tôm rang muối và món canh Hải Long Vương đắc chế của bác Linh nữa đó, con đừng quên nha .

Nghe tới đây, Diễm My nghĩ ngay tới dĩa cơm rang muối mà cô đã ăn rất nhiều lần. Những con tôm được ướp bằng thứ gì đó, vừa thơm, vừa ngon, lại giòn giòn với một màu sắc rất ư là hấp dẫn, bên cạnh những lá hành xanh cắt mỏng. Nó được đi kèm với một dĩa sauce có một không hai và những lát ớt xanh được trộn chung với hương vị quyến rủ..... Nhưng nghĩ tới phải đối diện với Thiên, Diễm cau mày:

− Nhưng...anh Thiên ...

Bà Kim như hiểu ý của con gái, bà nói:

− My à, đó là câu chuyện của bao nhiêu năm về trước rồi . Lúc đó con chỉ mới 5, 6 tuổi, cái tuổi mà những đứa con nít vẫn không nhớ gì ....thì tại sao con lại cứ khư khư giử lấy những chuyện đó trong đầu chứ ? Không phải lúc đó anh Thiên con đã xin lỗi rất là nhiều lần lắm rồi và đã bị bác Linh phạt quỳ cho con vui đó sao ?

Ông Lộc tiếp lời vợ : Lại cũng cái chuyện xưa như trái đất đấy à , ba nghĩ con đã quên sau một thời gian dài không gặp mặt anh Thiên rồi chứ . Còn tưỡng ........

− Ba tưỡng gì chứ ? My ngơ ngẩn

− À , không ...không gì . Ba tưỡng đâu các con mới gặp nhau nữa chứ . Nó trông thật là bảnh trai hết nói .

My trề môi và nói : Xí hồi nhỏ anh Thiên xấu trai thấy mồ , bây giờ thì cũng vậy thôi . Không giống bác Lam, bác ấy đẹp trai phong độ cao ráo ....như tài tử ấy . Con nghĩ nếu đem so sánh bác Lam với Lưu Đức Hoà hay Quách Phú Thành thì bác ấy vẫn hơn hẳn kìa .

− Tại con không biết đó thôi . Anh Thiên của con bây giờ đã khác hẳn với lúc xưa . Nó y như khuôn đúc của bác Lam ấy . Tuần rồi mẹ mới gặp nó, nó trông lễ phép và lịch sự lắm . Nó còn hỏi thăm con nữa .

− My tiếp lời : Vậy thì sao chứ , con vẫn không muốn đi , trừ khi .............

Ông Lộc lên tiếng ngay:"Trừ khi gì huh ?"

Diễm My chớp chớp cặp mắt rồi nghĩ tới cái buổi tiệc có cái tên là "Prome". Diễm My chưa từng bao giờ được phép đi dự Prome bao giờ . Cô hằng ao ước được cùng nhỏ Thanh tới buổi tiệc này nhưng ngày đó chưa bao giờ xãy ra . Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi ông Lộc lay cánh tay Diễm My. Trừ khi gì huh con ?

Diễm My chớp chớp cặp mắt như van xin :" Trừ khi con được phép di Prome vào tháng tới, nếu không con hỗng đi đâu " .

Ông Lộc như nghĩ ngợi một lát và mỉm cười xoa đầu con gái "Được thôi, con gái cưng, con có thể đi thay đồ được rồi ".

Diễm My vừa ngạc nhiên lẫn sung sướng khi ba cô đã đồng ý, như vẫn chưa tin, cô hỏi nhỏ "Thiệt hả ba ?"

Ông Lộc gật nhẹ và mĩm cười :" Con được phép đi nhưng với điều kiện sẽ được ..... chăm sóc thật đặc biệt, quy định chặt chẻ do ba đặt ra sau đó, con có đồng ý không ?

Diễm My đáp ngay- Miễn con được đi thì cái gì cũng okay hết . Ôi hoàng thượng vạn tuế, anh Lộc ......trên cả tuyệt vời

Xong cô chạy tuốt lên lầu .

Bà Kim vội nói :"Con gái lớn rồi mà y như con nít vậy . Bộ nó tưỡng nó còn 5 hay 6 tuổi hay sao chứ ?

Diễm My vừa loay hoay vừa cố tìm cho mình chiếc áo thật là xinh . Hôm nay với tâm trạng đang vui, cô chọn ngay chiếc áo đầm màu tím lợt mà ba mẹ cô đã tặng khi cô được điểm rất cao cho môn Physic . Đứng trước gương, cô khẻ cười vì sự xí xọn của mình . Vật thì sao chứ, con gái phải điệu hạnh một chút mà . Hơn nữa nghe mẹ nói anh Thiên cũng đẹp trai như bác Lam, nếu mình không chăm chút sắc đẹp một chút thì sẽ bị người ta cười chết . Ừ há , sẳn đó cho ảnh biết bé Mèo của năm xưa bây giờ đã lớn và sẽ không để cho anh ta ăn hiếp nữa .

Ôn Lộc và bà Kim sẳn sàng xong và đang ngồi ở cái ghế dưới lầu . Hôm nay Diễm My đã ra tay làm một món cocktail mà mọi người đều thích . Cô đã hảnh diện vì chỉ có mình mình làm được cái món tráng miệng này . Nó không giống như những món ở tiệm, cô đã tốn rất là nhiều công sức đễ thu nhặt về khẩu vị của từng nơi và đã làm cho nó trở thành có một không hai . Ngay cả bà Kim cũng không ngờ bé My có thể làm ra được một món độc đáo như thế .

Không đầy 10 phút, xe đã tới nhà của ông Lam . Hôm nay trông ông Lam có vẻ vui ra mặt . Vừa bước xuống xe, Diễm My khệ nệ ôm cái chậu cocktail của mình đi vào . Ông Lam vội vả đỡ cái keo cocktail từ tay cô và nói :" Trời con hôm nay thật là đẹp nha My, ủa mà con làm chi mà nhiều vậy bé My, bác Linh ngóng con nãy giờ , bã mới vừa vô trong đó . Thôi để bác phụ đem vô cho, con đi tìm bác Linh đi ".

Diễm My mỉm cười dạ một tiếng và cô đi tuốt vào nhà . Sau khi tìm được bà Linh, Diễm My thấy mọi người bận rộn quá và không ai cho cô nhúng tay vào, Diễm My đi thong thả ra phía sau vườn . Hôm nay được dịp ngắm cảnh nữa rồi , Diễm My nhủ thầm .

Khu vườn phía sau của nhà ông Lam được tốn rất nhiều công sức mới có ngày hôm nay . Nào là dãy hồng được trồng chung quanh một vòng tròn giữa sân . Cuối góc vườn là một cây hồng giòn với nhiều trái nặng triễu trên nhánh . Đặc biệt nhất là bác Lam đã để ngay một chiếc xích đu sát bên cây Dạ Lý Hương, ngồi ở đó có thể ngưởi được mùi hương khi cây Đạ Lý Hương nỡ hoa về đêm . Ngắm mãi hoa cũng chán, Diễm My ngồi xuống chiếc xích đu và nhắm mắt thả hồn theo tiếng nhạc phát ra từ trong nhà .

Lúc đó Thiên cũng vừa về tới, anh để xe phía trước và đi bộ ra ngã sau vì phải cất đồ vào garage . Chợt đứng lại khi phát hiện ra trên chiếc xích đu là một người con gái với mái tóc dài phất phơ trước gió . Hình như cô ta đang lắc nhẹ cái đầu theo tiếng nhạc vọng ra từ trong nhà . Một vẽ đẹp rất ư là quen thuộc , phải rồi năm trước anh đã gặp cô ta ở trong một khu shopping và kể từ đêm đó hình ảnh cô ta cứ chập chờn ẩn nhiện trong trí nhớ của Thiên . Anh sung sướng vì có thể diện kiến cô gái này hôm nay . Không những cô ấy vẫn xinh mà lại càng xinh hơn gấp bội dưới ánh nắng chiều . Một khuôn mặt thật là khả ái , ôi anh cảm thấy thật là vui và yêu đời quá . Ước gì mình có thể đứng gần một chút, như vậy sẽ thấy rõ ràng hơn một chút, Thiên nhủ thầm .

Thiên vội ra hiệu cho 3 người bạn còn lại đừng phát ra tiếng động . 3 người đó đang khiêng những cái computer từ phía trước vào và cũng như Thiên, bọn họ phát hiện ra có người trước mặt và bọn họ đứng nhìn cô gái trên chiếc xích đu . Trước mặt 4 người, một cô gái thật là xinh đẹp đang thả hồn vào tiếng nhạc từ giọng ca của Quang Dũng . Cô gái cũng đang ca lời ca:

"Không cần biết em là ai

Không cần biết em từ đâu

.......

Và chỉ biết đó là em "

Tiếng ôn Lam vang lên :"Tụi bây nhìn gì mà ghê vậy ?" . Diễm My quay phắt lại ông Lam và thấy ông Lam đang nhìn về phía garage . Hướng theo ánh mắt đó, cô phát hiện ra mình đã và đang bị "chiếu tướng" dưới 8 cặp mắt cũa những người con trai lạ trước mặt . Khuôn mặt chợt ững hồng vì biết chắc nãy giờ chắc người ta đã thấy hết mình ca và thả hồn đi rong nãy giờ rồi . Hoảng hốt cô vội đứng dậy và chạy tới bên ông Lam vì không biết những người kia là ai . Diễm My nói :"Thôi con vào nhà nha bác và cô vội quay đi ."

Nghe xì xầm sau lưng những câu nói :"Tiên nử giáng phàm, ôi trái tim của tui , trời con cái nhà ai mà xinh vậy trời .....Diễm My càng lính quính đi vào trong . Ông Lam cười và bảo :"Thôi mau lên đi, tụi bây còn đứng đó làm gì nữa , đợi người ta ăn xong hết rồi tụi bây vào rửa chén phải hông ?"

Vừa vào nhà, Diễm My đã thấy ông bà nội đang ngồi trên chiếc ghế sofa ngay phòng khách . Sỡ dĩ có chuyện gọi ông bà nội tại vì từ nhỏ cô đã hay quấn quít bên ông bà mỗi khi cô tới nhà ông bà Lam . Hơn nữa bé My rất thích bà nội kể chuyện đời xưa cho cô nghe nên rất được cưng chìu như Thiên . Và cũng bởi ông bà không có đứa cháu gái nào nên Diễm My đã tự đời thưở nào trở thành đứa cháu gái duy nhất trong gia đình ông Lam .

Bà nội ngoắt tay ra hiệu cho Diễm My tới gần :" Con đói chưa hả My ?"

Vừa lúc đó cánh cửa bật mở và 4 chàng trai bước vào . Diễm My cũng quay lại nhìn và trả lời bà :"Dạ đói lấm rồi nội ơi ". Diễm My nũng nịu kéo tay bà nội .

Cô không hề hay biết một trong 4 chàng trai đang nhíu mày vì câu nói của cô . "Nội ơi " sao kỳ vậy ? Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu của Thiên . Không lẽ đây là Diễm My, vì chỉ có em ấy mới kêu nội mình bằng nội . Chắc là như vậy rồi . Hèn gì ......

Bỗng bà nội lên tiếng :" Ăn được chưa tụi con, bé My đã đói lấm rồi và tụi nó cũng đã về tới , thôi tụi nhỏ hãy đi rửa tay và chuẩn bị ăn cho rồi nha ."

Diễm My đi vào phòng đế rửa tay vì nãy giờ cô mắc "chăm sóc" những đóa hoa dạ lý hương bên ngoài vườn . Sau khi trở ra, thì mọi người đã đâu đó ngồi vào bàn . Một chiếc bàn dài được dọn ra ngay trong phòng ăn . Ông nội ngồi ngay đầu bàn, tiếp theo là bà nội, bà Linh, ba, mẹ, 2 vợ chồng chú thím Thuận, liên tiếp 3 người con trai và chỉ còn lại 2 chiếc ghế . Ông Lam ngoắt tay bảo My :" My, ngồi gần bác nha con ". Diễm My bước tới theo lời ông Lam và ngồi xuống cạnh chiếc ghế còn trống .

Từ trên lầu, Thiên bước vội xuống phòng ăn một cách mau mắn . Thấy chỉ còn lại một cái ghế cho mình và được ngồi cạnh người đẹp, T mỉm cười . Vừa ngồi xuống, bà nội đã vội nói :" Thôi ăn được rồi bây à, bé My đã đói run cả tay rồi kìa ."

Mọi người đều cười, ông Lam lúc đó mới lên tiếng :" Thôi để tui giới thiệu cho anh em tụi nó quen nhau cái đã ".

Bốn đứa, đây là Diễm My, con gái út bác Lộc và bác Kim . Diễm My, đây là Quân, Kha, Thịnh và Thiên . Cả 3 người con trai đều ồ lên một tiếng, một trong những anh chàng đó hổng biết ai đã kêu lên :"Ồ, thì ra cô tiên lạc bước xuống cỏi phàm này tên là Diễm My, ra là vậy, làm nãy giờ thắc mắc hổng biết quý danh cô tiên ...."

Tim của Diễm My đập đùng đùng vì nghe lời nói đó, cô còn chưa biết phải làm như thế nào thì đã nghe những người con trai từ bên phải nói vọng qua "Anh là Quân, anh là Thịnh anh là Kha ...." Người kế bên vội vã đưa tay ra phía trước cắt ngang câu nói của họ :"Nè , đừng làm người ta sợ chứ, lo ăn đi nha, lộn xộn biết tay tao ". Nói xong, Thiên quay qua bảo Diễm My :" Em đừng có sơ, tụi nó chỉ giởn thôi, ăn đi nha ". Sau câu nói đó, lại có tiếng vang lên :" Rồi, tôi hết hy vọng rồi" . Mọi người cùng cười và bắt đầu ăn .

Diễm My cho tới bây giờ mới bình thản mả cầm đủa lên . Thầm cám ơn người ngồi sát bên mình nhưng cũng không muốn vì cô được biết thì ra anh ta là Thiên . Thây kệ chứ, sợ gì hổng coi thứ coi anh ấy ra sao mà mẹ khen dữ dội như vậy , tại sao người ta có thể nhìn mình mà mình hống có được nhìn lại chứ ? Suy nghĩ thoáng qua và Diễm My dời cặp mắt qua người bên cạnh . Thì ra .....anh ta cũng đẹp trai lắm chứ, y nhu bác Lam nhưng có điều trông thật là .....không diển tả được tâm trạng khi đó của Diễm My. Trái tim cô tự nhiên thoáng một phút xao động trước một người con trai với khuôn mặt thật là quyến rũ . Bất chợt cô cụp mắt xuống khi Thiên đã phát hiện ra cô đang nhìn trộm . Cảm giác mặt mày mình nóng lên, cô lính quính cầm đũa nhắm ngay vào dĩa rau trên bàn .

Bà Kim chợt hỏi Diễm My:" Sau hôm nay con lại ăn rau vấp cá vậy My ?"

Diễm My giật mình, bởi vì cô lính quính quá nên đâu biết mình đã lấy ngay cái thứ rau mà mình chưa từng ăn bao giờ . Hỗng muốn bị quê, cô chợt nói :" Uh..uh ......con tự nhiên muốn ăn thử ".

Diễm My vẫn còn đang run vì cái người bên cạnh vẫn đang "nghía" mình nãy giờ . Chắc là anh ta biết tủ mình rồi, Diễm My à, mi thiệt là khùng mà, nhìn người ta chi vậy để bi giờ ...

Bỗng Thiên hơi nghiêng đầu về phía cô và nói :" Sao em hổng ăn đi mà ngồi hoài vậy ?" Thiên vừa nói xong vừ mỉm cười một cách thích thú . Thật ra anh đã biết Diễm My lúng túng nên "qươ" đại một thứ gì đó để gắp khi thấy anh bắt gặp cái nhìn trộm của cô . Muốn thử coi cô bé bên cạnh ra sao nên anh mới hỏi câu đó, sẳn có dịp nhìn cô ấy giữa thanh thiên bạch nhật .

Diễm My không biết làm sao đành phải cho cọng vấp cá vào miệng nhai . Một cái vị vừa tanh tanh vừa chua chua lan vào trong miệng Diễm My một cách nhanh chóng . Gương mặt cô chợt bổng chốc đỏ ửng lên khi đang nhai cái thứ rau đó . Trời ạ ! Một cái thứ rau quái dị này mà sao người ta có thể ăn được . Không biết phải làm thế nào, nuốt hay nhả ra, cô nhìn sang mẹ cầu cứu . Bà Kim đang nói chuyện với bà Linh, cô bổng quay sang Thiên . Anh ta vẫn nhìn cô chăm chăm, bất chợt cô nuốt vào trong miệng và vội bưng lấy ly nước ngay bên cạnh mà uống .

Sau đó, cô phát ho mấy phút đồng hồ vì cái vị và mùi rau vấp cá vẫn còn trong miệng . Bất chợt , Thiên quay sang và nói nhỏ :"Em đã uống cái ly của anh đó bé My à ".

Diễm My như muốn sặc khi vừa nghe câu nói đó của Thiên . Cô mỡ to đôi mắt nhìn lại cái ly trên bàn . Quả thật là cô đã nhắm mắt nhắm mũi bưng ngay cái ly của người ta và uống . Trời đất ơi, thiệt muốn "nhai" nát cái anh Thiên này ngay bây giờ . Nhưng sợ gì chứ, bộ ly có tên của anh ta sao ? Thấy ghét .

Vẫn còn thấy tức, cô vội bưng cái ly của Thiên uống thêm một lần nữa và để nó xuống . Sau đó cô uống luôn cái ly nước còn nguyên của cô . Hứ, đế coi ai tức cho biết, mình uống cả 2 ly cho anh ta nhịn, dám chọc quê người ta, cho anh chết .

Diễm My ngồi gắp đồ ăn và ăn ngon lành cái món tôm rang muối của bà Linh làm . Cô vừa ăn vừa enjoy cái cảm giác làm cho người ta ngạc nhiên tới sững người của Thiên . Anh cũng không vừa gì, vội vả gắp ngay con tôm thiệt là to vào chén rồi lên tiếng :" Cha, chậm tay chậm chưng có người dành ăn hết phần của mình " . Anh mỉm cười nheo mắt với bà Linh . Nhai được một chút, như muốn chọc Diễm My thêm một lần nữa, Thiên chợt réo lên :" Trời, gì mà cay vậy ?" và vội bưng ly nước của mình lên . Như cố tình chờ Diễm My nhìn vào ly nước, Thiên cố tình chọn nơi mà Diễm My đã đặt cái môi xinh như hoa ấy vào miệng lúc nãy, anh xoay xoay cái ly như tìm kím gì . Anh nói :" Không, nơi này mới phải " và uống ngay vào chổ đó .

Diễm My đã thấy hết những gì đang xãy ra trước mắt cô, tay run run cô giận đến sôi gan cái người đang ngồi bên cạnh mình . Sao lại để cho mình ngồi gần như vầy chứ, cô thầm trách người nào đã nhẩn tâm thế này . Không thấy hứng thú nữa, cô ngồi một cách ủ rủ và cố ăn hết phần còn lại trong chén của mình . Cơn tức không vơi đi được, cơn giận đến rung người . Trái tim bổng dưng quặn thắt một cách lạ kỳ . Cô buông đũa xuống và chợt vịnh tay phải vào ngực .

Thiên đã nhận ra khuôn mặt Diễm My bỗng trỡ nên tái mét, hơi thỡ bổng như gắp gáp hơn . Anh buông đũa và chợt chụp lấy vai Diễm My . Anh lên tiếng:" Bé My , em có sao không ? " Bà Kim phát hiện ra con gái bỗng dưng lại tái mét, vội đứng dậy. Ông Lam hốt hoãng khi thấy Diễm My đưa tay vịnh vào tay ông trong khi mắt nhắm lại . Ông kêu lên :" Diễm My à, con có sao không ?"

Diễm My lúc đó cố lấy hết sức thiều thào:" Con mệt quá, trái tim con đau quá ". Bà Kim bổng lên tiếng :" Thiên hãy bồng em ra sofa cho nó nằm mau lên con , nếu không nó đau ghê lắm " .

Thiên vội vã bồng lấy Diễm My ra lao ngay ra sofa . Anh thấy mắt Diễm My nhắm nghiền và một tay ôm lấy ngực . Sau vài phút cô như đã trở về trạng thái bình thường, ngạc nhiên đến run rẩy khi phát hiện ra Thiên đang ở rất gần mình . Diễm My cố ngồi dậy nhưng hình như trái tim vẫn chưa cho phép cô . Cô đành nằm xuống và bảo với mọi người hãy ăn tiếp tục . Sau đó mọi người trở lại bàn ăn . Cô nghe tiếng bà nội :"Tội nghiệp con nhỏ, bịnh tim ...... gì mà kỳ cục quá ".

Vẫn thấy Thiên ngồi nhìn mình trân trân, Diễm My liếc anh một cái như ngầm bảo rằng tại anh cô mới ra nông nổi như vậy . Thiên tới gần Diễm My và nói :" Xin lỗi em, anh hông biết em bị bịnh tim, thôi đừng giận anh nha . Anh thành thật xin lỗi em, đừng giận anh nữa nha."

Diễm My thiệt là hả hê khi thấy khuôn mặt của Thiên lúc bấy giờ . Anh Thiên à, đừng có hòng Diễm My này bỏ qua một cách dễ dàng như vậy . Anh chờ coi . Dám lợi dụng trong lúc người ta đau tim lại bồng ra đây, anh ngon lắm .

Diễm My cố gắng ngồi dậy và Thiên dìu cô trỡ lại bàn ăn . Thức ăn vẫn còn nguyên vẹn vì lúc Diễm My đau tim tới giờ, ai cũng đang lo cho cô . Diễm My làm như không có chuyện gì xãy ra và cầm đũa lên ăn một cách ngon lành . Cô muốn ông bà nội an lòng nên nói :" Con không sao đâu nội à, lâu lâu chỉ bị đau chút thôi mà . Bây giờ con khỏe rồi, nội đừng có lo nữa ".

Thiên vẫn còn chăm chú nhìn Diễm My, anh lên tiếng:" Em thiệt không sao huh bé Mèo ? "

− Trời , anh biết cả cái tên bé Mèo nữa à ?

− Hồi nhỏ em hay ...........hổng có gì . Thiên mỉm cười thích thú .

Ông Lam cười run cả người :" Bè My à, cái tên đó là do anh Thiên đặt cho con đó " . Mọi người cùng cười thật vui vẽ trước sự im lặng của Thiên và Diễm My . Lại cũng là anh ta, tức chết đi được . Rồi sẽ phải trả cả vốn lẫn lời .

Sau bửa ăn chiều, món cocktail được bày trên bàn . Diễm My đang chia đều cocktail vào từng chén cho mọi người . Cô đang lựa những thứ thật là mềm để ông bà nội có thể ăn . Ai nấy đều có một chén trong tay . Thiên lúc ấy vừa từ trên lầu đi xuống, anh vội vả nói :"Bây giờ tới cocktail nửa huh ? " Bà Linh ra hiệu cho T tới gần :"Mau lên hết bây giờ , Diễm My đang múc cocktail ở phía dưới, con xuống lấy đi".

Thiên theo lời mẹ đi xuống nhà bếp, sau một lúc đứng nhìn gì đó anh vội quay trỡ lên .

Diễm My vừa bưng những chén cocktail còn lại chia đều cho mọi người, cô vừa nghe bà Linh xuýt xoa khen:" Hỗng biết món cocktail này có bùa gì hông mà cứ thèm hoài , chắc bữa nào bắt cóc đầu bếp luôn quá " . Thiên tới bàn và nhìn vào ly cocktail của mình - "cha nhìn hấp dẫn nha, phải thử mới được ".

− Con thử đi, mai mốt thèm nữa thì đi rinh thợ về đây luôn cho mẹ - bà Linh nói .

− Trời , mẹ kím đâu ra món này vậy ? Của bác Kim làm hay mẹ mua ở đâu sao ngon vậy ? Chắc mai mốt phải xin ăn mỗi ngày quá, chu choa ơi .... ngon thiệt đó nhưng mà hình có gia vị có hơi đặc biệt nha . Thiên tía lia, lúc ấy tia nhìn của Thiên lại dừng lại nơi Diễm My khi cô vừa từ phía sau nhà bước ra .

− Chuyện gì vui vậy nội , Diễm My nắm tay bà nội .

Thịnh nói: Thiên nó đang khen cái món cocktail này ở đâu mà ngon quá , còn định "rinh" luôn thợ về đế có ăn mỗi ngày " . Diễm My lúng túng khi nghe Thịnh nói .

Lúc ấy bà Linh lên tiếng :" Đây là tuyệt chiêu của bé My đó Thiên à "

Thiên nhìn Diễm My bằng cặp mắt thán phục, không biết trời xui đất khiếnhay sao Diễm My lại đứng ngay sát bên anh . Thiên bắt gặp khuôn mặt đang từ từ chuyễn sang màu hồng, anh có thể dễ dàng nhìn thấy những đường chỉ máu li ti trên má của Diễm My bởi vì làn da trắng hồng của cô . Trông cô lúc đó ôi sao mà dễ thương đến ....nao lòng .

Diễm My bỗng nhìn Thiên và khìu anh " Anh thấy ngon thiệt huh ?

− Ừ, rất vừa khẩu vị của anh .

Diễm My mỉm cười thích thú, cô kéo tay áo Thiên và nói "Anh ra đây chút đi " . Thiên và Diễm My vội đi về phía cuối phòng khách .

Như không chờ đợi được khi Diễm My vẫn tủm tỉm cười, Thiên hỏi " Sao huh, có chuyện gì không My ?"

− Oh, không, chỉ thấy vui vui thôi . Thấy anh nói ngon nên My mắc cười mà . Anh Thiên nè, My có bỏ chút gia vị gia truyền vào ly của anh đó .

− Vậy hả, hèn chi có mùi gì đó rất đặc biệt , thơm ngon và ngọt nữa kìa . Anh có thể biết em đã làm cách nào để có món cocktail tuyệt vời như thế này không ? T chiếu tia nhìn về phía Diễm My.

Diễm My đáp:" Vẫn làm như lúc trước đây, trái cây tươi, chút ít gia vị cho vào nhưng lần này hoàn toàn khác cho ly cocktail anh đang nếm "

− Là gì huh ?

− Anh thiệt muốn biết huh ? Chỉ sợ sau khi anh biết, anh sẽ .....Diễm My cười rạng rỡ .

− Nói đi bé My, Thiên kéo tay Diễm My

Diễm My gật đầu :" Thứ nhất, anh không thấy mọi người ăn toàn bằng chén mũ sao ? Như vậy vừa khỏi rửa, vừa tiện lợi . Thứ 2, chỉ có anh là đang cầm ly ăn thôi . Như vậy phân biệt được dễ dàng . Thứ 3, My quyết định là cho anh chút gia vị vào ly, vậy thôi ."

T tiếp :" Nhưng anh muốn biết là gì kìa ?

Diễm My nhình quanh và nói tỉnh bơ :" Nước miếng "

Thiên cười lớn khiến mọi người đều quay lại nhìn . Thiên vội nói "sorry tại con vui quá "

Thiên lúc đó ngồi sát lại Diễm My, anh nhìn chung quanh như sợ có ai đó nghe được và tiếp :" Tại sao em lại muốn cho anh ăn nước miếng của em vậy bé My ?"

Diễm My nhìn quanh và nói :" Tại anh thấy ghét quá nên phải trừng trị mới được ". Vừa nói Diễm My vừa nhìn Thiên tỉnh bơ .

− Nè, bé My à . Thật ra khi mẹ kêu anh xuống bưng cocktail, anh đã thấy em đang cho "gia vị gia truyền" của em vào cái ly của anh rồi .

Tới phiên Diễm My ngạc nhiên :" Hả ? Anh nói gì ? "

Mọi người lại chợt nhìn 2 người . Diễm My hỏi ngay :" Vậy sao anh còn ăn ? "

Thiên chồm tới nhìn thẳng vào mắt Diễm My . Anh cười cười nói - My à, bộ em hỗng nghe người ta thường nói là "Cho người nào ăn nước miếng của mình tức là mình muốn người đó thương mình suốt đời hay sao ". Vậy là anh biết em muốn gì rồi . Anh vui lòng chấp nhận và gia vị này rất là hạp khẩu vị của anh . Cám ơn em " Thiên nói một hơi .

Diễm My tức muốn vỡ tim ra . Cô không ngờ tốn công muốn chơi Thiên một vố nhưng lại bị người ta phát hiện . Đã vậy lại còn nói là mình muốn người ta thương suốt đời .....Trời ạ ! sao lại như vầy . Diễm My đứng dậy và liếc Thiên một cái :' Anh đúng là điên rồi ".

Diễm My bỏ đi . Thiên nhìn theo và có một kế hoạch trong đầu . Diễm My ơi , anh nhất định sẽ làm cho em có cái nhìn khác về anh , hơn nữa chúng ta còn lời hứa hẹn của mười mấy năm trước .....anh sẽ biến nó thành sự thật Diễm My ơi .........

Trong lúc mọi người còn đang vui vẻ nói về DVD Thúy Nga Paris by night, Diễm My lặng lẽ bỏ đi ra sau vườn . Cô không hứng thú nói về ca sỉ nào trong khi những cành hoa Dạ Lý Hương vẫn còn đang quyến rũ cô một cách lạ kỳ vì mùi hương của nó . Mỡ nhẹ cánh cửa, Diễm My lẻn ra ngoài một cách êm đẹp . Cô tới ngay chiếc xích đu và hưởng thụ ngay cái không khí về đêm bên cạnh cây bông trông rất tầm thường nhưng không có loại hoa nào sánh nổi về đêm . Nhắm mắt đung đưa chiếc xích đu, cô thả hồn theo tiếng nhạc vọng ra từ nhà .

Hành động của cô không qua khỏi cặp mắt của Thiên khi cô vừa từ từ rút lui khỏi phòng khách . Mặc cho Thịnh, Kha và Tuấn đang loay hoay với những chiếc máy computer vừa mới đem về, Thiên lặng lẽ tới ngay khung cửa sổ ngó ra sau vườn . Thấy Diễm My vẫn còn ngồi đó, Thiên cố gắng không gây tiếng động và từ từ mỡ cửa sau đi ra vườn . Diễm My đâu hay rằng có người đang đứng nhìn cô một cách chăm chú bỡi vì cô vẫn đang say sưa ngân theo bài hát vọng ra từ trong nhà . Khúc nhạc êm dịu với tiếng ca của Enrique Iglesias:

You 're my number one

I kissed the moon a million times

Dance with angels in the sky

I 've seen snowfall in the summer time

Felt the healing of the powers above

I 've seen the world from the highest mountain

Tasted love from the purest fountain

I 've seen lips that spark desire

Felt the butterflies a hundred times

I 've even seen miracles

I 've felt the pain disappear

But still haven 't seen anything

That amazes me quite like you do

You bring me up when I 'm feeling down

You touch me deep you touch me right

You do the thing I 've never done

You make me wicked you make me wild

Cause baby, you 're my #1

Đang thả hồn theo tiếng nhạc, bổng cái xích đu lung lay thật mạnh và một bóng người lao xuống bên cạnh của Diễm My .

− Á ! Diễm My kêu lên .

− Thiên giật mình ngơ ngác "hả, chuyện gì vậy ?"

− Bộ anh muốn hù người ta chết hay sao vậy ? Diễm My vừa nói vừa đưa tay lên ngực để trấn an mình.

− Đâu có, anh thấy em đang mơ mộng nơi nào nên không làm phiền em nãy giờ nhưng anh lại thấy mỏi chân nên mới ngồi xuống . Làm anh còn tưỡng đạp trúng chân của em nữa chứ . Xin lỗi đã làm em giựt mình .

− Diễm My đáp :" Thiệt là, đi đâu cũng gặp, sao thiếu gì chổ anh hỗng đi mà lại ra đây ?"

Thiên đáp tỉnh bơ - Tại em hỗng biết đó thôi, anh ngày nào cũng ra đây thưởng thức cái mùi hương của cây bông này, hôm nay cũng không ngoại lê. Em đã ngồi ngay chổ của anh đó My à . Cha coi bộ mình ....... có duyên ghê há !

− Xí !

− Diễm My à ! Nãy giờ anh giởn chơi với em thôi . Nè, đã biết em cho "gia vị" vào mà anh vẫn ăn, coi như là anh xin lỗi em chuyện mười mấy năm trước nha . Anh thành thật xin lỗi em, mình huề nha My . Vừa nói Thiên vừa chìa tay ra .

Diễm My nhìn Thiên trân trối :" Gan thật, xin lỗi tỉnh bơ . Đâu có dễ như vậy, anh đừng có hòng " .

Thiên vẫn không chịu thua - Vậy chứ anh phải làm sao thì em mới không có giận anh nữa , mười mấy năm rồi, con gái mà nhớ dai quá sẽ mau già lắm đó .

− Kệ người ta , sao anh rảnh vậy - My đáp gọn lỏn

Tiếng bà Kim vọng ra :" My ơi ....."

My đứng dậy nhưng một phần của chiếc áo vẫn còn bị vướng nơi xích đu, vẫn không nhúc nhích được . Loay hoay vì chiếc áo đầm còn đang bị Thiên ngồi lên . Cô không biết làm sao để Thiên đứng dậy, Diễm My nhìn T chăm chú .

Thiên như giã vờ không biết, anh nói :" Chuyện gì, em còn lời muốn nói với anh huh ?"

Diễm My mím môi, nhất định không thèm kêu anh ta đứng dậy, mình cũng có thể kéo ra vậy . Nghĩ vậy, cô cúi xuống, dùng hết sức kéo chiếc áo đầm ra khỏi chổ Thiên ngồi .

Trong lúc này, Thiên hoàn toàn như rơi vào trạng thái nữa mê nữa tỉnh . Một khoảng cách rất gần để anh có thể ngưởi được mùi thơm từ người Diễm My phát ra . Như để trấn tỉnh mình, Thiên chụp vội cánh ta của Diễm My và nói "Sao em không kêu anh xích ra mà phải tự kéo một mình ?"

Diễm My ngước lên và tình cờ 2 khuôn mặt quá gần nhau khiến cô hết hồn . Theo phản xạ tự nhiên, cô ngã ra phía sau cùng lúc Thiên chợt đứng dậy . Thiên bỗng thấy được Diễm My sắp ngã ra phía sau và anh vội vã chụp ngay Diễm My và kéo cô thẳng về phía trước . Bỗng mất thăng bằng, Diễm My cũng nhoài người về phía trước và một khoảng cách quá gần và cô đang trong vòng tay anh . Hốt hoảng My vội vàng xô Thiên ra và nói :" Tại anh hết á " và quay vào nhà .

Thiên nói với theo :' Mình có duyên thật đấy, anh tin duyên phận rồi " . Diễm My quay lại bằng cái nhìn nghẹn ngào tức giận .

Hôm nay vừa hí ha hí hững từ trên lầu xuống, Diễm My nghe mẹ đang nói chuyện với ai đó trên phone, giong rất vui, bà Kim đáp :

− Em cũng thấy vậy .

− Vậy hả, vậy nó gói gì với chị ?

− Vậy thì được rồi, mà nói gì tới cả tiếng đồng hồ lận chứ ?

− Chuyện này mình phải gặp nhau để tính lại mới được, nói trên phone thì biết khi nào mới xong .

− Em cũng mong như vậy, tụi nó cũng lớn rồi .

− Hả ? Chị nói thiệt hả ? Bác nói ra sao ?

− Ừ, đế em coi coi nó nghỉ sao .

− Thì điều tra xong sẽ cho chị biết .

− Da, bye chị .

Diễm My không hiểu mẹ đang nói chuyện gì với ai nhưng cô cũng không bận tâm . Đi ngang qua sofa nơi mẹ đang ngồi, Diễm My hỏi "Mẹ nói chuyện gì mà vui vậy ?"

− Với bạn thôi, sau hôm nay con dậy trễ vậy My ?

− Diễm My đáp không chút do dự :

− Không biết bị chạm sợi dây nào mà tối hôm qua nằm tới hơn 2 giờ sáng con mới ngũ được .

Bà Kim vội hỏi " Sao vậy ? Sao ngũ hỗng vô ?"

My lắc đầu :" Con hổng biết nữa, ráng ngủ mà hỗng được "

− Chắc hôm qua đi chơi vui nên gnủ không được chứ gì ? Sao, con thấy thằng Thiên giống bác Lam hông, coi được hông ?

− Thì ...thì ...cũng giống bác Lam, coi cũng được .

− Rồi sao nữa ? Bà Kim hỏi tới .

My đáp : Thì có sao đâu, nhìn là thấy ghét rồi . Làm con tức muốn chết hôm qua luôn . Đã biết con bỏ chút "gia vị" mà cũng ăn, hỏi thử tức không ?

− Hả ? Con nói gì, con ....con bỏ gì ???? Bà Kim trợn mắt nhìn My .

Diễm My tái mặt . Cái tật hay quên của cô lại tái phát và không đánh mà cô đã khai . Diễm My còn chưa biết trả lời sau thì bà Kim lại hỏi nữa :" Con cho gia vị gì huh My ?

− Diễm My cúi mặt :" Dạ ..... nước miếng con vào .....ly cocktail của ảnh ".

− Trời, sao con lại làm vậy hả ?

− Mommy à , thì có sao đâu . Anh Thiên vẫn ăn đó, chẳng những ảnh ăn mà còn ....còn ......

− Còn gì hả ?

− Ảnh ....ảnh còn nói là "Nếu cho người nào đó ăn nước miếng của mình là muốn người ta thương mình suốt đời " . Diễm My lập lại nguyên văn câu nói của Thiên cho bà Kim nghe và kể toàn bộ câu chuyện đã xãy tối qua.

Bà Kim nghe xong phát cười dữ dội . Rồi bà lại nói :" Cho con biết, không phải ai cũng gạt được " hihi hiiiiihihiiii Vui thiệt đó .

− My à , nó thiệt lòng muốn xin lỗi con rồi, thôi bỏ qua đi nha con .

Diễm My nhìn mẹ, cô nói :" Để con coi có nên tha thứ hông ? " Thôi con đói bụng quá, phải kím gì ăn mới được . Hay là mình đi ăn Dim Sum nha mommy ".

− Ừ, con đi kêu ba chuẩn bị đi .

Nữa tiếng sau Diễm My nắm tay ông Lộc bước xuống cầu thang trong tư thế sẳn sàng cho buổi ăn sáng . Bà Kim mỉm cười gì đó khi thấy con gái và chồng đang dắt tay nhau đi ra xe . 20 phút sau cả 3 đã có mặt tại nhà hàng .

Hôm nay nhà hàng thật là đông đúc . Trong lúc đang đứng đợi kiếm chổ đế ăn, bà Kim mỉm cười khi phát hiện ra ông bà Lam , ông bà nội Thiên và Thiên . Thì ra hồi nãy, chẳng lẽ mẹ lại .......Diễm My nghĩ thầm ......

Ông bà nội vừa trông thấy Thiên đã vội dang tay ra đón . Diễm My chạy về phía bà nội và vội vã ôm bà . Thiên cũng cà nanh khi thấy bà nội chỉ ôm Diễm My, anh vội nói :" Sao nội hổng ôm con vậy ?"

− Thằng này, em nó nhỏ, chẳng lẽ con muốn nội ôm hun con ở đây ?

Người bồi bàn vừa tìm ra được chổ cho mọi người, Diễm My dìu bà nội tới phía trước và cô làm như không có Thiên trước măt .

Lại cũng không biết tình cờ hay cố tình sắp đặt mà Diễm My và Thiên lại ngồi cạnh nhau . Bà nội thì cứ khen món ăn ở đây thật khó mà không muốn ăn .

Trong lúc mọi người đang chọn món ăn và Thiên đang đi tới cái bàn đằng góc để chào vài người bạn . Diễm My hốt một đống đường phèn và bỏ vào trong ly trà của Thiên . Cô nhức định phải chơi một vố trã đũa chuyện của ngày hôm qua . Hí ha hí hững với ý nghỉ khi T uống phải ly trà này, Diễm My tủm tỉm cười .

Nhìn những dĩa xí mại, tôm chiên, chân gà, tôm cuốn bánh ướt ......mọi người đều ăn có vẽ rất ngon . Diễm My với lấy bình trà cúc để rót thêm vào cho bà nội . Bà có vẽ rất ư là hài lòng khi vừa ăn dim sum vừa được uống trà cúc và nhất là lại ăn vui vẻ bên con cháu .

Thiên quay trở về sau khi đã chào hỏi một vài người bạn . Anh gắp lấy một vài thức ăn và thưởng thức . Cha .....ngon thiệt, Thiên vừa ăn vừa xuýt xoa khiến bà nội phải nói :" Con phải uống trà nữa thì mới đúng điệu kìa ".

− Dạ, con biết rồi nội . Thiên đáp và bưng ly trà lên uống .

Gương mặt anh bỗng dưng thay đổi sau khi uống vào ngụm trà đầu tiên . Anh như muốn sặc khi nước trà có quá nhiều lượng đường trong khi chỉ có chút xíu trà . Anh ho vài tiếng và buông đũa xuống . Thiên như đang nghĩ ngợi gì đó vài giây và liếc sang Diễm My. Diễm My mỉm cười len lén nhìn Thiên, bất chợt anh chòm qua và nói nhỏ vào tai Diễm My một câu :" Cám ơn nha nhưng mà em bỏ hơi mạnh tay đó ".

Bà nội vội chòm sang hỏi :" Con có sao không, ăn từ từ thôi chứ ".

Diễm My cảm thấy thoải mái khi thấy Thiên rót thêm trà vào ly, thế là cũng có dịp chơi anh ta một vố, thiệt thỏi mái vô cùng . Cô quay qua bà nội và gắp cho bà một miếng bánh ướt quấn tôm .

− Chị ăn xong muốn đi chợ luôn hông ? Bà Kim lên tiếng hỏi bà Linh

− Ừ, chị cũng định hỏi, ai dè em đã nói trước rồi . Ăn xong mình đi luôn, khỏi phải về nhà .

− Mommy à, con phải đi chợ nữa hả ? Trời, mẹ đi chợ lâu thấy mồ, làm sao con đi theo được . Hay là mẹ chở con về nhà trước rồi hãy đi nha . Diễm My hỏi

− Từ đây về nhà rồi phải quay trở lên lâu lấm con à . Bác Lam mắc đưa ông bà nội về rồi, con đành phải đi với mẹ thôi . Uh ....hay là con theo anh Thiên đi về đi . Bà Kim đáp .

Diễm My bí xị nhưng dẫu sao cô cũng muốn về nhà , đành phải đi chung với Thiên thôi . Nếu không phải theo mẹ cả mấy tiếng đồng hồ thì chỉ có nước mất trọn buổi sáng .

Sau khi ăn xong, ông Lam chở ông bà nội của Thiên về nhà . Diễm My theo sau Thiên đi đến xe . Thiên dừng lại và đợi Diễm My . Khi cô ngẫng đầu lên, trời ạ ........đôi mắt cô dừng lại ở một nơi .......có thiệt không đây ? Diễm My cứ trân trối nhìn vào những gì đang xãy ra ngay trước mắt .

Trước mặt cô, Nhật Minh đang vui vẻ cùng với Mỹ Linh từ quán ăn bước ra, trông hai người có vẽ rất là vui . Không biết Mỹ Linh nói gì đó vào tai Nhật Minh mà trông anh ta khoái chí ghê lắm . Mỹ Linh đang để bàn tay quấn vào trong cánh tay của Nhật Minh giống như là họ đang đi giữa chốn không người .

Vậy còn gì để nói nữa, rõ ràng là họ đang cặp kè với nhau . Nhớ hôm nào, anh chàng Nhật Minh còn đem đến một bó hồng để tặng Diễm My vào ngày Christmas kèm theo chú gấu nhồi bông thật là dễ thương và một tấm thiệp thật khó quên. Sao lại có thể như vậy được chứ ??? Diễm My chợt thấy chới với .

Trong đầu Diễm My đang diễn ra vố số những câu hỏi thật không có cách nào trả lời . Sao lại như thế ? Diễm My vẫn đứng bất động nhìn vào họ đang tươi cười hớn hở . Và rồi, từ lúc thấy Diễm My đứng nhìn về một hướng, Thiên theo tầm mắt đó và cũng đoán được là cô đang nhìn gì . Anh không đoán ra được khi quan sát gương mặt cô lúc bấy giờ, nhìn vào chẳng có gì diễn tả được tâm trạng ngoại trừ cái nhìn ngây người ra . Tuy nhiên vẫn muốn chờ đợi xem chuyện gì sẽ xãy ra khi họ gặp nhau vì khoảng cách rất gần.

Cặp mắt Nhật Minh như kinh ngạc khi nhận ra Diễm My đang đứng ngây người nhìn mình . Anh ta vội vã buông tay Mỹ Linh ra và chợt để tay vào tóc . Cử chỉ vụng về đó không qua khỏi cặp mắt của Thiên nhưng anh vẫn chưa hiểu chuyện gì . Mỹ Linh như chợt nhận ra sự thay đổi của Nhất Minh và nhìn về phía trước . À, thì ra là Diễm My, người mà Nhật Minh lúc nào cũng hâm mộ và đã thích My đến ..... phát tức . Chợt nghĩ ra một ý nghĩ vô cùng độc đáo, Mỹ Linh phải nhân dịp này làm cho rỏ ràng câu chuyện . Mỹ Linh vội vã tới trước và mỉm cười chào Diễm My

− Đi đâu đây My ?

− Uhhhh.....mới vừa ăn xong thôi, bây giờ My đi về nhà, Diễm My đáp và nhìn Nhật Minh .

− Sao chán vậy, hôm nay là Saturday mà . Hay mình đi chung nha My, anh Minh rủ Linh đi shopping sau đó đi coi phim nhưng Linh vẫn chưa quyết định, đi đi nha . Mỹ Linh nắm tay Diễm My .

− Anh Minh, sao hổng rủ Diễm My đi chung với mình ? Mỹ Linh quay sang và lay cánh tay Minh .

Nhật Minh vẫn đứng đó nãy giờ và tỏ ra bối rối trước mặt Diễm My. Vẫn chưa biết làm gì thì Minh chợt thấy Thiên đi tới bên cạnh Diễm My .

Nãy giờ vẫn đứng nhìn họ nói chuyện với nhau, Thiên phần nào đóan ra được câu chuyện . Anh biết rằng Mỹ Linh đang cố tình nhỏng nhẻo trước mặt Nhật Minh cho Diễm My coi . Anh vội bước tới trước mặt mọi người và mỉm cười với Diễm My :" Xong chưa cô nương, anh đợi em nãy giờ đó ".

Diễm My như chợt tỉnh, cô mỉm cười quay sang Mỹ Linh :" Thôi , My phải đi về, hai người đi chơi vui vẻ đi ."

Thiên vòng sang mở cửa cho Diễm My và quay sang chào Minh và Linh . Thoáng thấy cái nhìn của Mỹ Linh có vẻ bực bội, Thiên mỉm cười gật đầu chào mà trong lòng vô cùng khoái chí vì thấy điệu bộ của Mỹ Linh lúc bấy giờ . Cô ta châu mày khi thấy Thiên và Diễm My trong khi Nhất Minh cũng ngạc nhiên không kém trước sự hiện diện của Thiên . Thế thì sao chứ , nhìn là không thấy có tình cảm với họ rồi, nhất là Mỹ Linh đó . Con gái gì mà ...tươm tướp đến phát sợ và hình như cô ta ăn phải bột hay sao mà dẽo nhẹo đến phát ớn . Trời, thiệt khác xa với Diễm My của anh, tuy có chút đanh đá, nhớ dai những chuyện không nên nhớ nhưng thật là có nhiều nữ tính dễ thương .

Khi đã ngồi vào xe, anh vẫn còn đang mỉm cười với những ý nghĩ thật ngộ nghỉnh . Chiếc xe lướt ngang trong sự ngạc nhiên của Minh vaMỹ Linh .

Nhật Minh hình như là đang hoang mang lo lắng khi phát hiện ra Diễm My đã thấy anh và Mỹ Linh đang nắm tay đi dạo với nhau . Không biết phải giải thích như thế nào để cho cô ta hiểu là anh yêu thích cô thật sự, đây chỉ là sự tình cờ ngẩu nhiên mà Mỹ Linh cố tình làm cho Diễm My thấy vì trước đó họ vẫn chưa nắm tay khi bước ra ngoài và rõ ràng là Mỹ Linh đã cố tình như vậy . Cơn giận chợt bốc lên khi lại nhìn thấy Diễm My bước lên xe với một anh chàng thật là đẹp trai và lịch sự lại trông có vẽ rất ư là giàu có trong chiếc Mercedes đời mới 2 cửa.

Mỹ Linh nãy giờ vẫn quyến luyến vì Thiên quá ư là đẹp trai và lịch sự trong khi Nhất Minh thì ...phải nói là không có yêu cô như cô mong muốn, lại không giàu như . Nếu đem họ so sánh với nhau thì quả thật là một trời một vực .....hay là ........thôi được rồi . Cứ như vậy đi, rồi sẽ có một ngày cho anh sáng mắt . Nhất định phải làm cho Diễm My ớn cái người có tên gọi là Mỹ Linh, không phải Mỹ Linh này thua cho My hoài như vậy được . Diễm My đã đoạt mất trái tim của Nhật Minh từ lâu lắm tuy rằng Diễm My không có nhận rằng mình thích Nhật Minh . Nếu hôm nay không phải vì theo lời thua cuộc mà Mỹ Linh đã cá trước đây với Nhật Minh thì đừng hòng anh theo cô ra giừa chốn đông người như thế này .

Trong xe Diễm My vẫn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô vẫn đang suy nghĩ về chuyện vừa mới xãy ra . Thầm cảm ơn trời đã cho cô thấy được những gì nên thấy trước khi trái tim rung động một cách thật sự trước những lời giã dối của Minh . Cô chợt mỉm cười với ý nghĩ ấy và bất chợt nhìn sang Thiên . Anh ta cũng đang cười, hình như là thích thúc lắm thì phải .

− Sao anh vui vậy ?

− Hả ? Em hỏi gì ?

− Sao anh vui vậy ?

− Anh đang nghĩ nếu ai gặp phải bạn của em Mỹ Linh thì phải khổ rồi . Thiên tủm tỉm .

− Tại sao ? Mỹ Linh cũng đẹp đáo để luôn đó nha .

− Nhưng anh thấy .....hình như cô ta ăn phải bột hay sao mà dẽo nhẹo đến phát ớn . Vừa nói Thiên vừa nhìn sang Diềm My .

− Diễm My phát cười thật là vui vẻ, cô lắc đầu đáp :" Anh chê đi, coi chừng mai mốt anh thương luôn người ta đó . Lúc đó anh lại khoái cái khẩu vị "Bột", muốn bỏ cũng hổng xong .

− Thôi, anh thà ở giá chứ hổng dám lựa khẩu vị như vậy đâu . Anh chỉ muốn .......chỉ muốn ...... Thiên ngập ngừng nhìn ra phía trước .

− Chỉ muốn gì huh ? Nói đi, nói đi ,Diễm My lay lay cánh tay Thiên .

− Anh chỉ muốn ..... chỉ muốn .... khẩu vị .....giống như chén cocktail hôm qua thôi . Vừa ngọt ngào, thơm tho, vừa nữ tính , vừa dễ thương lại độc đáo khác người, nói tóm lại là có một không hai .

Diềm My liếc Thiên một cái và cô chợt nhéo vào bên eo của Thiên . Vừa nhéo vừa nói :" Cho anh chết, dám chọc em hả ? Đáng bị trừng trị mà " .

Thiên la ú ớ vì cái nhéo của Diễm My, cũng may là đèn đỏ nếu không ...... chắc cảnh sát stop lại vì thấy tài xế không bình thường .

Vẫn không muốn bỏ qua cơ hội tìm hiểu quan hệ mình mới vừa thấy, Thiên hỏi một câu bắt đầu thật là tế nhị :" Nhật Minh trông thật là hiền bên cạnh Mỹ Linh há My ".

Diễm My gật đầu đáp "Anh cũng thấy vậy huh ?"

− Ừ, chắc bị ăn hiếp dữ lấm .

Diễm My gật đầu đáp "Anh cũng thấy vậy huh ?"

− Ừ, chắc bị ăn hiếp dữ lấm

Vẫn không thấy Diễm My nói gì sau vài phút chờ đợi, Thiên cũng không biết nên nói gì . Hay là rủ Diễm My đi tới chơi với ông bà nội, chứ bây giờ để Diễm My ở nhà một mình với vẻ mặt ủ rủ như vậy thì chỉ có nước cô ta sẽ khóc một trận tơi bời . Thiên chợt phá tan bầu không khí nặng triễu đó :"Hay là mình đi về chơi với nội nha My, hôm nay là Saturday, em lại không có đi học hay làm gì, ông bà nội thì bây giờ ở nhà có một mình, thôi mình tới chơi chút nha . Chừng nào em muốn về thì anh chở em về ".

Diễm My lưỡng lự giây phút rồi cũng gật đầu, bây giờ mà đi về nhà thì cũng buồn chết . Thôi thì tới chơi với nội cũng đỡ , nghe nội kể chuyện cũng vui .

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã dừng ngay trước cổng nhà của Thiên . Diễm My bước xuống xe trong tâm trạng rối bời . Cô vẫn còn đang nghĩ tới những chuyện vừa xãy ra . Không biết nên quên hay cho qua luôn, thôi thì bây giờ mình cứ vui lên cái đã, chừng nào rảnh thì hãy nghĩ tới chuyện đó . Hôm nay là Saturday mà suy nghĩ thì tiếc ghê lắm . Hít một hơi cho tâm hồn thoải mái, Diễm My với khuôn mặt có phần sinh khí lẽo đẽo theo sau Thiên bước vào nhà .