Chương 1

Bòn Bon ơi , xuống ăn sáng rồi đi làm. Hôm nay là ngày đầu tiên trình diện đừng để đi trể mà người ta có thành kiến nghe con.

- Vâng. Con xuống ngay đấy vú à.

Người có cái tên của một loại trái cây chua chua ngọt ngọt ngon lành ấy là một cô gái rấi xinh xắn với mái tóc dài chấm vai , đôi mắt trong veo chưa vướng bụi trần và đôi môi cong cong nũng nịu.

- Vú à ! Hôm nay con đi làm tất là trở thành người lớn rồi mà Vú cứ Bòn Bon , Bòn Bon mãi , coi chừng bạn bè cười con đấy.

- Có bao giờ Vú gọi cái tên "cúng cơm" ấy trước mặt khách đâu mà con lọ Nếu con muốn , bây giờ vú sửa lại cô tiểu thư nhà họ Lâm - Lâm Uyển Trinh.

Đến lượt cô gái giãy nãy :

- Thôi con quen cái tên Bòn Bon đối với Vú rồi. Con thích thế hơn.

Bà Hiền bật cười cốc yêu vào đầu cô chủ nhỏ mà bà luôn nâng niu như con gái. Vú Hiền là một người đàn bà trạc tuổi ngủ tuần với khuôn mặt phúc hậu dễ mến , đúng như cái tên của bà. Bà vốn bà con xa với mẹ Uyển Trinh và không có chồng con. Nàng chỉ biết bà có mặt tại nhà nàng từ lúc nàng chưa mở mắt chào đời mãi cho đến nay.

Uyển Trinh đứng lên :

- Thôi con đi nghen Vú.

- Ừ nhớ chạy xe cẩn thận.

Câu nói này như một điệp khúc quen thuộc mỗi khi nàng "xuất gia". Nàng mĩm cười và nhấn ga vọt nhanh ra đường.

Tốt nghiệp khoa ngoại ngữ vào loại ưu , nàng có điều kiện ra nước ngoài du học , nhưng nàng vì không nỡ bỏ vú Hiền lủi thủi trong ngôi nhà trống vắng cùng di ảnh cha mẹ nên Uyển Trinh quyết định nộp đơn vào công ty xuất nhập khẩu. Với ngoại hình cộng thêm khả năng nói ngoại ngữ lưu loát nàng dễ dàng đánh bại hơn mấy chục đôi thủ.

- Két... Két...

Tiếng xe thắng lết trên đường làm nàng bừng tỉnh cơn mệ Một chiếc xe hơi màu sữa dừng ngay trước mặt. Uyển Trinh định lên tiếng xin lỗi thì anh tài xế thò đầu ra quát :

- Bé con ! Mai mốt có đi ra đường nhớ bảo mẹ dắt đi nhé.

Hừ ! Đã người ta biết lỗi rồi mà còn dám xúc phạm đến mẹ người ta à ? Hắn có biết mẹ nàng...

Vừa tủi thân , vừa giận dữ , nàng trừng mắt nhìn lại anh tài xế , nước mắt lưng tròng. Chắc hắn ta cũng bất ngờ trước tình huống này nên cũng luống cuống xuống giọng :

- Cô gì đó ơi ! Tôi... Tôi đùa chút thôi mà. Tôi... sao... cô...

- Chí Côn ! Tắt máy đậu xe vào lối đi.

Một giọng từ phía sau xe vọng ra và cánh cửa sau bật mở. Một người đàn ông ngoài ba mươi , dáng dấp sang trọng bước đến gần Uyển Trinh , phụ nàng dẫn xe vào lề , vì vô tình họ làm cản trở giao thông. Lại cũng giọng đàn ông đầm ấm đó vang bên tai nàng :

- Xin lỗi. Chúng tôi một phen làm cô dật mình. Thành thật xin lỗi...

Ơ ! chính mình mới là người có lỗi vì tội chạy ẩu cơ mà. Nhưng mặt kệ , đàn ông thì phải ga- lăng với phụ nữ chứ.

- Không sao. Ấy chết...

Nàng đưa tay lên xem đồng hồ thì đã giật mình thốt lên. Vú đã căn dặn kỹ lưỡng thế mà cái tính mộng mơ lẩn thẩn lại hại nàng mất rồi. Đến nơi chắc là trễ giờ. Tự dưng nàng đâm ra giận chiếc xe hơi màu sữa vô duyên ấy , cả luôn chủ xe phách lối.

Như hiểu tâm trạng người đối diện , người đàn ông lên tiếng :

- Nếu trễ giờ làm , cô vào đâu gởi xe đi. Chúng tôi sẽ đưa cô đến chỗ làm và phân trần giúp cô.

Xí ! Tốt bụng dữ à ? Nói gì thì nói chứ cũng không lấy lại được thời gian. Uyển Trinh mím môi nguýt xéo "hắn" một cái dài... cả cây số , trước khi nhấn ga phóng thẳng. Nàng còn kịp nhận ra đó là một người rất điển trai.

- Trời ơi ! Sao ngày đầu tiên trình diện mà xúi quẩy thế ? Vái trời cho ông giám đốc của con hôm nay bị đau bụng , nhức đầu , sổ mũi... miễn là làm sao cho hôm nay ông ấy nghỉ là được.

Ông bảo vệ cau mày khi nhận ra tờ giấy giới thiệu trên tay nàng.

- Cô là Lâm Uyển Trinh , thư ký mới của giám đốc phải không ?

- Vâng chính cháu ạ.

Nàng lí nhí trả lời như kẻ phạm tội , rồi bậm gan hỏi tiếp :

- Thưa bác ông giám đốc đến chưa ạ ?

Đĩ nhiên là đến rồi. Ông ấy không chấp nhận cho nhân viên đi làm trễ đâu , nhất là những người mới đến. Thôi cô cứ lên phòng đi , ông giám đốc đang chờ đó.

- Thế ông ấy không bi...

Nói đến đây nàng đưa tay bịt miệng mình ngaỵ Ông bảo vệ ngơ ngác :

- Cô nói giám đốc bị gì ?

- Vâng... Da... Ý cháu muốn hỏi ông giám đốc không bị kẹt xe à ?

- Ông ấy thừa biết là buổi sáng là giờ cao điểm nên tranh thủ chứ. Thôi , cô vào đi. Trễ gần một giờ rồi đấy.

Nếu không có ông bảo vệ đứng trước mặt , có lẽ nàng giơ tay trừng trị cái... loa phóng thanh của mình rồi. Vú Hiền hay la rầy nàng về chuyện nghỉ sao nói nấy , chẳng biết đắn đo suy nghỉ gì cả. Thế nào cô cũng bị mắng cho xem.

Phòng của giám đốc ở tận lầu bạ Bình thường mỗi lần về phòng mình chỉ tầng một mà Uyển Trinh hay than vắn thở dài mỏi chân. Cớ sao hôm nay nàng thấy ba tầng lầu sao ngắn ngủi quá , chỉ mấy bước chân là đến ngay.

Một tấm bảng vuông nhỏ được gắn trước cửa đề : "Phòng giám đốc". Trống ngực nàng đập dồn dập. Nàng đưa tay lên chận ngực thầm thì :

- Trời ơi đừng đập nữa , mi làm ta cuốn cả lên kià.

Ơ hay ! Tim mà không đập là tiêu đời rồi. Uyển Trinh bật cười và nàng lấy lại chút nghị lực giơ tay gõ cửa :

- Mời vào !

Giọng nói nghiêm nghị vọng ra làm nàng mất bình tĩnh. Mặc kệ , lờ rồi. Nếu ông ta đuổi thì xin đi làm chỗ khác. Nghỉ thế nên nàng mím môi đẩy cửa bước vào.

Không dám nhìn lên , nàng đặt nhẹ giấy giới thiệu lên bàn.

- Ồ cô là Uyển Trinh à ?

- Vâng. Chính tôi.

- Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm phải không , Uyển Trinh ?

Chết rồi. Ông ta bắt đầu hoạch họe mình đây. Phải biện minh cho mình mớ được. Vẫn cúi gầm mặt , nàng nói một hơi như đọc bài thuộc lòng :

- Thưa ông giám đốc , tôi rất vinh dự được vào làm trong công ty của ông. Tôi rất nôn nao để được trình diện đúng giờ , vì Vú tôi bảo lần đầu mà đi trễ giờ dễ bị người khác đánh giá. Nhưng ở đời không ai học được chữ ngờ cả. Trên đường đi , tôi bị một chiếc xe hơi suýt đụng , may mắn thay không việc gì. Đó là hạng người không văn hóa còn trêu ghẹo tôi nữa. Tôi nghỉ chắc họ sẽ bị lương tâm cắn rứt. Tôi hứa kể từ ngày mai sẽ đi làm đúng giờ hơn.

- Nếu cô còn gặp bọn họ ?

- Thì... thì... Tôi sẽ gọi công an còng ho.

Tiếng cười phá lên làm Uyển Trinh ngơ ngác. Ông giám đốc mình bị sao thế nhỉ Chẳng giận mình đi trể mà lại còn cười. Chắc ông ta nghỉ mình là một người con gái "dủng cảm" dám báo công an trước bọn "phi văn hoá". Phấn khởi , nàng còn bồi thêm một câu khi vẫn cúi gầm mặt :

- Tôi sẽ cho bọn họ Ở tù mọi gông luôn

- Uyển Trinh sao cô ác thế ? Tôi với cô không thù không oán mà. Chỉ vì cô để cái mơ mộng của mình đi lang thang mà lại đổ lỗi cho tôi sao ?

Bấy giờ Uyển Trinh ngờ ngợ ra giọng nói trầm ấm đã một lần nàng được nghe. Len lén ngước mặt nhìn lên , nàng có cảm giác đất trời quay cuồng trước gương mặt điển trai kia. Trời ơi ! Sao mình lại hấp tấp thế nhỉ Kể như tiêu luôn công việc ở đây rồi. Cái giá trả cho sự hồ đồ của mình đấy. Có bao giờ mình ngờ giám đốc chính là anh chàng trẻ bảnh bao thế kia.

Uyển Trinh run giọng :

- Thưa giám đốc , tôi xin lỗi.

Nàng quay gót định quay ra cửa thì nghe tiếng gọi :

- Uyển Trinh ! Cô quay lại đây.

- Ông gọi tôi à ? Ông... Không đuổi tôi sao ?

- Tôi có tuyên bố thôi việc cô bao giờ , với một lý do "ngoại lệ như thế. Thôi , chuyện hiểu lầm bỏ qua đi. Cô vào đây , chúng ta bàn công việc.

Nàng cứ ngỡ mình đang nằm mợ Tất cả xảy ra quá bất ngờ. Trong phòng lạnh , hơi lạnh tỏa ra từ chiếc máy điều hòa nơi góc phòng nhưng vẫn làm nàng đổ mồ hôi ướt áo.

Biết tâm trí nàng đang bị giao động , giám đốc đẩy đến trước mặt nàng ly trà nghi ngút khói thơm lừng , mỉm cười :

- Kể từ hôm nay chúng ta là đồng nghiệp của nhau. Tôi là Chiêu Bằng , chúng ta xưng hô với nhau cho thân mật. Giám đốc chỉ là danh từ để giao dịch bên ngoài thôi. Cô đồng ý chứ ?

Nét hồng đã trở lại trên gương mặt xinh xắn của nàng. Uyển Trinh vuốt mái tóc dài óng mượt của mình , nhỏ giọng :

Đạ , tùy giám đốc

- Cô nói gì tôi không nghe rõ ?

Đạ , thưa anh.

Cả hai bật cười xoà. Bầu không khí trở lại thân mật giữa hai người.

Hớp một cụm trà thật dễ chịu , nàng lên tiếng :

- Có việc gì anh cứ chỉ bảo , tôi sẽ cố gắng hoàn thành.

- Hôm nay chúng ta chỉ làm quen thôi. Uyển Trinh à ! Cô sống với gia đình tại thành phố này à ?

Uyển Trinh cúi đầu , mỗi lần nhắc đến song thân nàng đều có cảm giác xót xa nao lòng , nàng thở dài thật nhẹ :

- Vâng , gia đình tôi ở tại đây. Cha mẹ tôi mất khi tôi lên năm và tôi sống với bà vú cho đến nay.

Chiêu Bằng cắn môi nhìn người con gái trước mặt. Mới vừa đây gặp cô ta ngoài đường với vẻ đanh đá rất trẻ con , bây giờ buồn bả dịu dàng , thánh thiện. Chàng mới hiểu ra anh vô tình chạm đến vết thương lòng của nàng.

Chàng nghiêng người khẽ giọng :

- Uyển Trinh ! Tôi thành thật xin lỗi.

Nàng ngẩn mặt lên mỉm cười :

- Vậy chúng ta huề nhé

Nụ cười thoáng nở trên môi Uyển Trinh làm Chiêu Bằng bàng hoàng. Trong một phút trái tim chàng giám đốc trẻ thoáng chao đảo. Chàng đứng bật dậy :

- Thủ tục trình diện thế đủ rồi , cô về sớm , ngày mai đi làm nhé.

- Vâng , cám ơn. Ngày mai tôi cố đi đúng giờ.

- Còn việc này nữa tôi muốn nhắc nhở cộ Công ty của chúng ta là công ty xuất nhập khẩu nên giao dịch với nước ngoài thường xuyên , tất cả trông vào tài năng của cô đấy. Nhớ phải thật chính xác , ngắn gọn.

Nhớ lại chuyện lúc nãy , nàng chợt đỏ mặt , thì ra ông giám đốc của nàng cũng đáo để thật. Chuyện mới... xới ra chuyện cũ. Nàng lí nhí :

- Vâng , tôi hiểu. Chào anh.

Chiêu Bằng khoan khoái bật người ra sau ghế , thuận tay cầm xấp sơ yếu lý lịch của Uyển Trinh lên xem. Vì quá bận nên hôm nay chàng mới cầm đến xem dù phòng nhân sự chuyển sang mấy ngày nay.

"Lâm Uyển Trinh hai mươi lăm tuổi. Tốt nghiệp đại học Ngoại ngữ loại ưu. Quê quán : Định Hưng. Tên Cha : Lâm Kỳ; mẹ : Chu Lan... "

Chiêu Bằng lẩm bẩm :

- Có phải Uyển Trinh là cô bé ngày xưa cột tóc đuôi gà không ? Cô bé hàng xóm luôn đeo dính mình để được đi chơi. Nếu thật thế thì... Trời ơi ! Anh phải làm sao đây ?

Anh thả người ngồi phịch xuống ghế tay ôm đầu khổ sở. Có ai hiểu được tâm sự của chàng giám đốc trẻ đầy uy quyền này.

Tiếng máy nhắn tin nội bộ reo vang :

"Mời giám đốc xuống phòng họp gấp".

Chiêu Bằng sửa sang lại cổ áo và thong thả đi xuống. Chàng nhìn bao quát cả công ty xuất nhập khẩu của mình hài lòng. Đây là tất cả mồ hôi nước mắt đã đổ ra , chàng đã đánh đổi cả tuổi thanh xuân để được nó và vô tình chàng đưa tay lên sờ vết sẹo dài trên đầu.