Chương 1

Cầu vồng lóe ra như ánh đèn rực rỡ vừa mới được bật lên.

Xe đang chạy trên đường lớn, ngoài cửa sổ sắc trời dần dần trở nên ảm đạm, vào lúc này đèn ở hai bên đường cũng sáng lên làm cả thành phố trở nên rực rỡ, đẹp đến chói mắt.

Một cô gái trẻ tuổi ngồi ở trên xe không nói một lời, ánh mắt trong suốt chăm chú nhìn ngoài cửa sổ. Bên ngoài có rất nhiều tòa nhà cao tầng, khách sạn náo nhiệt, sòng bạc tráng lệ chiếu rọi lên cửa kính trông như một bức tranh thu nhỏ, tất cả đang dần dần lùi lại ở phía sau.

Ánh đèn chiếu sáng ở khắp nơi, đem tất cả những hình ảnh ấy như chiếu ngược trên dòng sông Hoàng Phổ.

Xe chạy dọc theo đèn đường, không lâu sau, liền chuyển sang bên bờ sông.

Đây là nơi ở cao cấp,tập trung những những thứ đẹp nhất, xa hoa nhất của toàn Thượng Hải. Ở hai bên đường trồng rất nhiều cây ngô đồng như tạo nên một khung cảnh mờ ảo, kỳ dị. Những ngôi nhà xa hoa, cùng bóng cây và đèn đường như ẩn như hiện ở phía sau.

Xe dừng lại trước một cánh một cánh cửa lớn bằng đồng điêu khắc hoa văn tinh xảo, bảo vệ đứng ở phía sau cửa thận trọng xác nhận thân phận của người trong xe sau đó mới cân nhắc mở cửa ra.

Sau đó xe tiến về phía trước, đi xuyên qua những cây đại thụ to lớn cao ngất trong đình viện rộng lớn, cuối cùng dừng lại trước một tòa kiến trúc quy mô, vĩ đại.

Ở phía trước tòa nhà có bể phun nước được thiết kế theo kiểu Châu Âu, xung quanh còn có một con đường dành cho xe chạy. Ánh đèn từ trên cao chiếu xuống những trụ đá cẩm thạch được điêu khắc tinh xảo làm cho chúng càng thêm rực rỡ.

Hai bên cửa lớn còn đặt hai tượng nhân sư bằng đồng cao hơn cả đầu người, thần thái trông sống động như thật.

Nhìn khắp cả Thượng Hải, người giàu có tuy nhiều nhưng xa hoa thế này vẫn là hiếm thấy. Nếu nàng không biết trước chủ nhân của tòa nhà này là ai thì nàng chắc chắn nghĩ rằng nàng đang đứng trước tòa nhà của Đại sứ quán nước ngoài.

Gió đêm mùa đông bắt đầu thổi lên làm lạnh thấu tim.

“Vào trong đó cô đừng nói lung tung.” Người phụ nữ ngồi bên cạnh nàng vừa lấy gương trang điểm ra kiểm tra lại dung nhan, sửa sang lại đầu tóc vừa lên tiếng nói: “Khi tiên sinh hỏi cô thì cô mới mở miệng trả lời, hiểu không?” Nàng gật đầu.

Người phụ nữ bên cạnh nàng hé ra khuôn mặt thật diễm lệ. Trước đây bà từng là người xinh đẹp có tiếng ở đây, giờ đây cho dù bà đã mất dần đi tuổi thanh xuân nhưng bà vẫn biết cách phải làm thế nào để hấp dẫn ánh mắt đàn ông.

Bà chính là Bạch Diễm Dung, là bà chủ của hộp đêm Sao Mai, kiếm nhiều tiền nhất trong khu vực nội thành.

Bạch Diễm Dung vươn chân, chiếc sườn xám màu đen bằng tơ tằm tốt nhất phối hợp cùng với giày cao gót đồng màu làm tôn lên đôi chân trắng nõn, mềm mại của bà, những đường cong tuyệt đẹp lộ ra khiến người ta mơ màng.

Chiếc sườn xám tơ tằm xẻ thật cao khoe ra đôi chân thon dài. Bạch Diễm Dung kéo sườn xám lên làm lộ ra cặp đùi thật đẹp, thong thả bước xuống xe, tà áo theo mỗi bước chân của bà mà bay phất phơ trong gió.

Cô gái trẻ tuổi chỉ im lặng đứng nhìn, mặc dù biết rằng nhìn như vậy thật mất lịch sự, thật ra tất cả đều được chuẩn bị kỹ lưỡng vì mục đích hấp dẫn ánh mắt đàn ông.

Mà người phụ nữ xinh đẹp từng trải này phải mất hết mấy tháng tâm huyết để dạy bảo nàng một cách toàn diện, dạy nàng nên chú ý tất cả các cử chỉ của mình.

Mặc dù tuổi đã không còn trẻ nữa nhưng Bạch Diễm Dung vẫn xinh đẹp, thướt tha như trước, từ lúc bà bước xuống xe thì ánh mắt của tất cả đàn ông đều không thể tự chủ được mà bị bà hấp dẫn. Rất tự nhiên là tầm mắt của mọi người cũng dừng lại trên người cô gái trẻ tuổi đi phía sau Bạch Diễm Dung.

Ánh mặt từ bốn phía đều đổ dồn vào nàng, làm cho nàng, người mới chỉ được dạy dỗ trong một thời gian ngắn, có chút không được tự nhiên.

Từ trước đến nay tầm mắt của mọi người chưa bao giờ dừng lại trên người nàng. Nhưng mấy tháng trước đây tình hình đã thay đổi, nàng phải học tập, sự tồn tại trước đây của nàng phải biến mất không chút dấu vết, nàng phải thay đổi chính mình, biến bản thân trở thành mục tiêu chú ý của mọi người.

Nàng chính là lựa chọn của Bạch Diễm Dung, mọi người nhìn thấy nàng, ai nấy đều biết nàng đi vào nơi này là vì cái gì.

Nàng thử không nhìn vào ánh mắt mọi người, từng bước từng bước theo sau Bạch Diễm Dung đi vào, tòa nhà hùng vĩ kia giống như đang cắn nuốt tất cả mọi thứ.

Khi bước đến cửa, đập vào trong mắt chính là chùm đèn thủy tinh thật lớn treo trong đại sảnh. Thủy tinh trong suốt đã trải qua quá trình cắt gọt khéo léo, trông cứ như một ngọn đèn phản chiếu ra ánh sáng chói mắt.

Nơi này canh gác cực kỳ nghiêm ngặt, ngoại trừ cổng chính ở ngoài, còn lại sau khi đã tiến vào trong thì mọi người đều phải đi qua một trạm kiểm tra. Hai người đàn ông trầm tĩnh, lạnh lùng như hai bức tượng nhân sư bằng đồng đặt ngoài cửa, cẩn thận kiểm tra các vật dụng tùy thân của bọn họ, sau khi xác định trong túi xách của bọn họ chỉ có dụng cụ trang điểm, gương, son môi và vài thứ linh tinh khác mới đồng ý để cho họ đi qua.

Ở phía cuối hành lang, quản gia mặc Âu phục, cử chỉ giống như một quý tộc ngoại quốc, đã đứng đó chờ từ sớm.

“Tiên sinh đang ở trong thư phòng, xin mời đi hướng này.” Ông ta ôn hòa nhã nhặn nói, khuôn mặt tươi cười, đưa tay về phía bên trái dẫn đường cho hai người.

Ông ta dẫn họ đi vào phòng chờ.

Bên trong phòng có bộ sô pha mềm mại thoải mái, trên mặt đất còn có một tấm thảm lớn với hoa văn phong phú, nơi này cũng có đèn thủy tinh lớn như ở phòng khách, ngoài một chùm đèn thủy tinh lớn treo ở chính giữa, bao quanh nó còn có vô số đèn thủy tinh nhỏ, mỗi chụp đèn như một chén ngọc, tất cả trông giống như một đóa hoa nở rộ.

Nơi này hầu như đã được Tây hóa hoàn toàn, ngay cả khăn trải bàn cũng có hoa văn mang phong cách phương Tây.

“Vui lòng ở đây chờ một lát.” Quản gia nói xong liền quay đầu lại dặn dò người hầu mang trà mời khách. Đợi cho đến khi trà được đưa lên, ông ta mới lẳng lặng lui ra ngoài.

Hương thơm của trà quanh quẩn phiêu tán khắp phòng.

Bạch Diễm Dung ngồi ở trên sô pha, bưng ly trà ở trên bàn lên, lạnh lùng nói: “Chờ một lát người sẽ đến, nếu tiên sinh giữ cô lại, cô cũng chỉ có thể ở trong căn phòng này, không được tự ý đi khắp nơi. Ngày mai tôi sẽ phái người tới đón cô.” Bà vừa nói vừa bất giác mà vuốt chiếc nhẫn ngọc bích trên tay.

Hành động này đã làm cho cô gái trẻ tuổi chú ý.

Nàng đã sớm phát hiện mỗi khi Bạch Diễm Dung khẩn trương thì sẽ sờ chiếc nhẫn trên tay, đó như là một phản ứng theo bản năng.

Tuy rằng kiến thức Bạch Diễm Dung  rộng rãi, có biết bao nhiêu đàn ông quỳ gối dưới váy bà, từ những doanh nhân tên tuổi cho đến những nhà chính trị tài ba, nhưng người đàn ông bà sắp đối mặt đây lại khiến cho bà cực kỳ căng thẳng.

Vài tiếng chuông vang lên, hai tròng mắt diễm lệ của bà nhìn về hướng của chiếc đồng hồ đang treo trên tường.

“Tiên sinh không thích phụ nữ lắm lời, cho nên tôi mới chọn cô tới.” Bỏ ly trà xuống, Bạch Diễm Dung tiếp tục nhẹ giọng dặn dò: “Tiên sinh đối với phụ nữ luôn luôn rất hào phóng, nếu anh ta thích cô thì có lẽ sẽ giữ cô ở lại ít lâu, vậy thì cuộc sống của hai người chúng ta sẽ tốt hơn rất nhiều.” Cô gái trẻ tuổi vẫn lẳng lặng nghe.

Bạch Diễm Dung còn nói: “Nếu cô có thể ở lại, ngàn vạn lần phải nhớ cho kỹ, cho dù cô cảm thấy bản thân được thương yêu bao nhiêu thì cũng tuyệt đối không nên dò xét anh ta, cô hiểu không?”

Lần này cô gái trẻ tuổi mới mở miệng. “Tôi hiểu.’” Nàng nhẹ giọng trả lời, hai mắt nhìn chăm chú vào các đầu ngón tay, ở đây một khoảng thời gian nàng đã để móng tay dài.

Móng tay được cắt tỉa tuyệt đẹp và bóng loáng, trên tay còn có mùi thơm của tinh dầu trà đang rất thịnh hành, trên mười đầu ngón tay trắng nõn còn được sơn màu hồng phấn càng lộ ra vẻ mê người vô cùng.

Thật ra nàng cũng không có thói quen để móng tay dài, nhưng các cô gái gia nhập vào hộp đêm Sao Mai đều như thế. Cho nên nàng cũng phải tập dần thói quen để móng tay, để móng tay dài thật sự rất phiền phức, đây không phải là thói quen của nàng nhưng đối với những người khác thì chuyện này rất bình thường.

Bạch Diễm Dung nhìn vào cô gái trẻ tuổi, cực kỳ xinh đẹp nhưng lại trầm mặc, kiệm lời đang ngồi bên cạnh, ân cần dặn dò lần nữa: “Chỉ cần khiến tiên sinh vừa lòng với cô, còn những chuyện khác thì không ép buộc. Muốn tìm cơm ăn dài hạn, chờ sau này chọn lại đi, tiên sinh không phải là người thương hoa tiếc ngọc.” Bà năm lần bảy lượt nhắc nhở, cảnh cáo “Phụ nữ đối với tiên sinh mà nói cũng giống như đồ vật, có thể tiện tay vứt đi. Không được lợi dụng hay muốn qua mặt anh ta, cô gái lần trước luôn tự cho là mình đúng nên đã thất bại, tôi hy vọng cô thông minh hơn cô ta một chút.” Cô gái trẻ tuổi lại tiếp tục gật đầu.

Bạch Diễm Dung châm một điếu thuốc, hơi nheo mắt lại, phả ra một làn khói trắng: “Phải nhớ kỹ, tiên sinh cũng không phải là một con mèo nhỏ mà cô có thể làm gì cũng được. Cô cứ gọi anh ta là tiên sinh. Đó là xưng hô của mọi người đối với chủ nhân của tòa biệt thự xa hoa, lộng lẫy này — Hắc Trọng Minh.”.

“Anh ta không phải là một doanh nhân tên tuổi trên thương trường, cũng không phải là một chính trị gia danh tiếng trên chính trường, mà anh ta là Đế vương của các thế lực tà ác ở Thượng Hải.”

Mười năm trước, lúc Hắc Trọng Minh hai mươi ba tuổi đã kế thừa thế lực của cha mình. Trong vòng mười năm trở lại đây, anh ta nhanh chóng bành trướng thế lực, thu phục các Hắc bang nhỏ hơn để trở thành bá chủ của thế lực hắc đạo ở Thượng Hải, tay trái thì bắt tay với giới thương nhân và chính trị trong nước còn tay phải thì hợp tác cùng người nước ngoài, ở ngay tại thành phố này, bất kể là hắc đạo hay bạch đạo đều phải nể anh ta ba phần.

Anh ta không chỉ là người có quyền thế Đế vương trong thế giới ngầm Thượng Hải mà còn là kẻ vô cùng hung ác tàn nhẫn.

Giang sơn trong tay Hắc Trọng Minh phần lớn có lẽ là do cha anh ta truyền lại nhưng anh ta đã giữ gìn địa bàn, không ngừng dùng thủ đoạn để bành trướng thế lực, cho dù anh ta không hung ác tàn khốc bằng cha mình nhưng mọi người đối với anh ta vẫn vô cùng sợ hãi, ngay cả một đứa nhỏ nghe đến tên anh ta cũng bị hù đến mức khóc thét lên.

Tiếng chuông đồng hồ vẫn cứ vang lên đều đều, thời gian chậm rãi trôi qua.

Hút thuốc cũng không có cách nào giúp cho Bạch Diễm Dung che dấu sốt ruột cùng khẩn trương trong lòng, bà nhẹ giọng lẩm bẩm, không ngừng nhắc nhở phải làm thế này, phải làm thế kia, dặn đi dặn lại không dưới ba lần.

Không nên làm cho anh ta buồn bực, không nên chọc giận anh ta, không được nghe lén anh ta nói chuyện, cho dù có nghe được cái gì thì cứ giả vờ như mình chẳng nghe được gì cả. Quạt trần ở phía trên cứ chậm rãi xoay tròn, làn khói thuốc cứ lần lượt bị xua tan, nhưng vòng xoay của quạt vẫn không thể xua tan những phiền muộn cùng khẩn trương trong không khí.

Ngay khi điếu thuốc thứ nhất vừa cháy sạch thì cánh cửa nối với thư phòng đột nhiên mở ra.

Bạch Diễm Dung hơi kinh hãi, làm rớt điếu thuốc trong tay, sau đó nhanh chóng đứng lên. Cô gái trẻ tuổi bên cạnh cũng đứng dậy, cử chỉ uyển chuyển không tiếng động.

Ba người đàn ông đi ra từ căn phòng kia, sắc mặt đều có chút khó coi. Tầm mắt của bọn họ dừng lại trên người bọn họ, trong đó có một người quan sát, đánh giá nàng vài lần. Nhưng cũng không có bất kỳ người nào mở miệng bắt chuyện, ba người đàn ông nhanh chóng rời khỏi phòng chờ.

Vị quản gia đầu đầy bụi, lại xuất hiện lần nữa, lễ phép nói: “Tiên sinh mời các vị vào.” Bạch Diễm Dung cố gắng nở nụ cười, dẫn nàng đi, lúc này vẫn đang im lặng, bước vào thư phòng.

Bên trong thư phòng chỉ có một người đàn ông.

Người đàn ông này mặc áo sơ mi dài tay kẻ sọc màu đen cùng quần tây đồng màu. Anh ta xoắn tay áo lên cao, lộ ra cánh tay khỏe mạnh, cravat trên cổ cũng được nới lỏng.

Anh ta đưa lưng về phía cửa, nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, dường như có vẻ rất thoải mái, dễ chịu. Ánh trăng vừa mới nhô lên, vừa lớn lại vừa tròn, anh ta đang đứng sát cửa sổ, lúc này trong tay còn cầm ly rượu.

Bước đi của bọn họ rất nhẹ, dường như đã bị thảm lót sàn hấp thu hết, nhưng trong lòng bọn họ hiểu rõ, người đàn ông đang đứng sát bên cửa sổ bằng thủy tinh, quay lưng về phía bọn họ, hơn ai hết biết rõ có người đang vào.

Nhưng anh ta không hề quay người lại, vẫn tiếp tục ngắm trăng uống rượu.

Cho dù đưa lưng về phía người khác, nhưng người đàn ông này cũng làm cho người ta có cảm giác áp bức rất lớn.

Bạch Diễm Dung thậm chí không dám mở miệng, vẫn khẩn trương đứng im một chỗ, cho nên nàng cũng đứng bên cạnh không dám nhúc nhích.

Cửa ở phía sau bị quản gia đóng lại.

Nàng có thể nhìn thấy mặt hắn, bởi vì ngọn đèn thủy tinh trong phòng tỏa sáng khắp nơi, phản chiếu ngũ quan của hắn lên trên mặt kính.

Giây tiếp theo, ánh mắt của Hắc Trọng Minh cũng xuyên thấu qua thủy tinh chống lại ánh mắt nàng.

Lòng của nàng bỗng dưng nảy lên.

Hắn đang nhìn nàng. Trên lớp kính thủy tinh trong suốt phản chiếu ra mọi cử chỉ của hắn. Hắn vẫn nhìn nàng, uống rượu và chậm rãi đánh giá.

Trong nháy mắt, toàn thân nàng không rét mà run, nàng cảm thấy chính mình như một chú thỏ trắng bị diều hâu để ý, như ếch nhái bị mãng xà nhìn chòng chọc, toàn thân không thể cử động được.

Mà người đàn ông này, mặc dù đang ở trong chính ngôi nhà của mình nhưng không hề buông lỏng đề phòng.

Rõ ràng là từ khi bọn họ bước vào cửa, hắn đã nhìn hình ảnh phản chiếu của nàng qua khung cửa một cách cụ thể… Mặc dù ánh mắt đã cùng nàng chống đối nhưng hiện tại hắn vẫn nhìn từ trên xuống dưới, không hề thu hồi lại tầm mắt, vẫn cứ nhìn chằm chằm nàng.

Sau đó tầm mắt của hắn chuyển xuống thân thể nàng.

Con ngươi đen giống như dã thú kia cứ nhìn chằm chằm nàng, làm như nàng có cảm giác như mình là con mồi bị săn đuổi, cảm giác này ngày càng thêm rõ ràng.

Tim của nàng không tự chủ được mà càng lúc đập càng nhanh.

Khuôn mặt hắn khôi ngô, tuấn lãng, thoạt nhìn bề ngoài thì thấy thật nhã nhặn nhưng thật ra bên trong lại ẩn chứa đến tám phần thú tính <dã man>. Hơn nữa toàn bộ Thượng Hải đều biết, hai chữ “nhã nhặn” này hoàn toàn không hề liên quan đến Hắc Trọng Mình, cho dù là kẻ thù của hắn hay là bạn bè của hắn cũng đều gọi hắn là “Hắc Báo”.

Toàn thân đều là Âu phục cầu kỳ, nhưng những thứ tốt đẹp này đều là ngụy trang cho bản chất thật sự của hắn.

Có lẽ, nàng nên cúi hạ tầm mắt của mình xuống nhưng hiện tại lúc này nàng không thể nhúc nhích được, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, bởi vì quá khẩn trương mà trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

“Tiên sinh…” Lúc Hắc Trọng Minh đem ly rượu để xuống bàn thì Bạch Diễm Dung đã mở miệng, nhưng vẫn chưa kịp nói gì thì bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa.

Hắn ngồi trở lại ghế da lớn sau bàn, lạnh lùng lên tiếng.

“Vào đi.” Quản gia đẩy cửa bước vào, cung kính thông báo: “Tiên sinh, Tống tam gia đến, có cần phải bảo ông ta chờ một chút không?” Tầm mắt của Hắc Trọng Minh trong nháy mắt rời khỏi người nàng.

“Gọi ông ta vào đi.” Giọng nói của hắn vẫn lạnh như băng.

Bạch Diễm Dung có chút lo lắng bất an.

“Vậy thì chúng tôi đi ra ngoài trước.” Bà không yên tâm nói.

“Không cần.” Hắc Trọng Minh cầm lấy bình rượu, đem chất lỏng màu hổ phách trong bình rót vào ly thủy tinh.

Ngoài cửa một người đàn ông để râu, mặc Âu phục, mang mắt kính, khoảng bốn mươi tuổi đi đến. Ông ta đi vào thư phòng, nhìn thấy trong phòng có hai người phụ nữ, lúc đầu còn cảm thấy sửng sốt nhưng nhanh chóng di chuyển tầm mắt, không dám hỏi nhiều lại càng không dám xen vào.

Tống tam gia nhìn thấy Hắc Trọng Minh đang ngồi sau bàn gỗ lớn uống rượu thì nuốt nuốt nước bọt hỏi: “Tiên sinh, ngài tìm tôi?’”

“Ngồi đi.” Hắn không đáp lời, lấy tay chỉ chỉ vào cái ghế trước mặt. Tống tam gia gỡ mắt kính mạ vàng, khẩn trương kéo ghế ra, cương ngạnh ngồi xuống.

Hắc Trọng Minh nhìn hắn, sau đó nhìn xuống ly rượu, một tay vịn trên thành ghế còn một tay chống cằm.

“Ông không biết tôi tìm ông làm gì sao?”

Sắc mặt Tam gia trắng bệch, liếm liếm đôi môi khô khốc, vẫn còn ngang ngạnh cố gắng nở nụ cười.

“Không biết.”

Hắc Trọng Minh giật ngăn kéo lấy ra mấy tập sổ sách quăng lên bàn, nhíu mày hỏi: “Còn cái này? Ông cũng không biết sao?”

Nhìn thấy mấy tập sổ sách trên bàn làm cho toàn thân Tam gia chấn động.

Mấy tập sổ sách kia đều là sổ sách cá nhân của ông, là do chính tay ông ghi lại, chỉ có ông mới hiểu được những tập sổ sách này, theo lý mà nói những tập này phải bị khóa trong tủ sắt mới đúng, tại sao bây giờ lại nằm trong tay Hắc Trọng Minh?

Nhìn chăm chăm vào người đàn ông trước mặt, trong tai Tam gia rung động mãnh liệt, trên mặt không có một chút máu, trên vầng trán trơn bóng chảy ra mồ hôi lạnh, ông hoảng hốt giải thích.

“Tôi không biết tiên sinh đã nghe người bên ngoài nói những gì, nhưng tôi tuyệt đối không có…”

Ông dừng lại nửa chừng, chỉ thấy Hắc Trọng Minh vẫn không nói tiếng nào, chỉ nhíu mày suy nghĩ, sau đó vươn ngón tay trỏ ra làm cho giọng nói của ông bị nghẹn ở họng, cuối cùng không nói thêm được nửa chữ.

“Tôi chỉ hỏi ông một việc.”

Một tay Hắc Trọng Minh vẫn đặt tại cằm, khuôn mặt lạnh lùng, thản nhiên nhìn Tống tam gia, toàn thân đang đổ mồ hôi như mưa, mở miệng nói: “Ngày hai mươi tháng trước, lúc kho để hàng hóa chuyên chở bị cháy, ông đang ở đâu?”

Chỉ mấy câu nói đơn giản nhưng lại làm cho Tam gia toàn thân run rẩy, mặt trắng bệch như tờ giấy, ngay cả hô hấp cũng gần như tê liệt.

Bên trong thư phòng im lặng như tờ.

Mồ hôi trên trán của Tam gia tuôn ra ròng ròng.

Hắc Trọng Minh tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt sắc lạnh như dao tiếp tục nhìn chằm chằm ông ta, khóe môi phun ra mấy chữ lạnh như băng.

“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.”

Những từ ngữ mang theo hàn ý này làm cho người ta rét lạnh, Tam gia run rẩy như gió thổi qua lá cây.

Tám chữ này đã tuyên án tử hình ông ta.

Người dám lấy cắp tài sản, chỉ có con đường chết.

Huống chi ông ta lại là người trông coi chúng, tội chồng thêm tội.

“Nể tình ông đã cống hiến không ít công sức trong suốt hai mươi năm qua, tôi cho ông một buổi tối để hoàn lại tiền.” Hắc Trọng Minh mắt lạnh nhìn ông, chậm rãi nói.

“Chính ngài cũng nhìn thấy rồi mà.”

Nhìn thấy khuôn mặt chủ tử lãnh khốc vô tình, trong nháy mắt Tam gia đã biết bản thân không thể sống quá ngày mai.

Bởi vì ông mê cờ bạc, bởi vì tham lam nên đã lén lút đánh cắp tài sản, ăn cắp quen tay, đã làm một lần thì không thể dừng tay, thậm chí còn phóng hỏa đốt kho hàng hóa chuyên chở nhằm che dấu hành vi phạm tội, đem sự thiếu hụt tài sản trút hết cho cơn hỏa hoạn.

Số hàng hóa bị ông trộm bán lấy tiền cũng đã sớm thua sạch vì cờ bạc.

Hai mắt vô thần, tinh thần suy sụp cúi đầu, sau đó run rẩy đứng dậy.

Hoàn tiền ư?

Ông cười khổ.

Lấy cái gì hoàn đây? Với số tiền lớn khủng khiếp này cho dù ông có một trăm buổi tối cũng hoàn không được, huống chi là một buổi tối.

Ông chỉ còn có cái mạng này thôi.

Có lẽ ông muốn thử cầu xin Hắc Trọng Minh gia hạn thêm vài ngày nhưng tên tiểu tử này rõ ràng là muốn ông chết, đi theo bên người Hắc Trọng Minh nhiều năm như vậy, ông chưa bao giờ thấy người này bỏ qua cho ai.

Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, đột nhiên Tam gia có một quyết định trọng đại.

Ông nhanh chóng vén áo vest lên, thò tay ra sau thắt lưng lấy ra khẩu súng lục nhắm vào người đàn ông ngồi phía sau bàn — tiếng súng vang lên.

Đồng thời một tiếng thét thảm thiết vang lên bên trong thư phòng.

“A.”

Dòng máu đỏ tươi bắn tung tóe giữa không trung, thậm chí có vài giọt bắn lên trên mặt của cô gái trẻ tuổi.

Cho dù đã gặp qua không ít trường hợp như vậy nhưng Bạch Diễm Dung thấy cảnh tượng đẫm máu này vẫn phải che mặt thét lên một tiếng kinh hãi.

Chỉ thấy tay cầm súng của Tam gia bị một con dao bóng loáng phóng tới, con dao hung hăng kia cắm phập vào cổ tay ông ta, chỉ thấy chuôi dao vẫn còn rung rung, điều này có thể thấy được người phóng dao dùng lực rất mạnh, vì vết thương ở cổ tay làm cho súng trong tay nhanh chóng rơi trên mặt đất, trước khi súng rơi xuống đất đã bị cướp cò bắn ra một viên đạn, viên đạn này xuyên qua khung cửa sổ bằng thủy tinh sau lưng Hắc Trọng Minh.

Tam gia nắm chặt cổ tay đang không ngừng chảy máu, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ.

Trong khi vẻ mặt của Hắc Trọng Minh vẫn không hề thay đổi, vẫn đang ngồi trên ghế da lớn.

Hắn vẫn bình tĩnh như cũ, lạnh lùng nhìn thấy tất cả, giống như nơi đây chưa từng xảy ra tình huống nguy cấp, như chưa từng có con dao bóng loáng được phóng ra.

“Ông còn mười tiếng đồng hồ nữa.”

Hắn nhìn người đàn ông đứng trước bàn, sau đó giương giọng kêu: “Lão Trương.”

Lão Trương quản gia nghe tiếng kêu to lúc này mới mở cửa đi vào. Trong phòng này rất thường xuyên xảy ra cảnh tượng đổ máu, lão đã sớm tập thành thói quen, đối với cảnh tượng này coi như không thấy, chỉ là khom người hỏi: “Tiên sinh, ngài có chuyện gì dặn dò?”

“Lôi ông ta ra ngoài, đừng làm dơ thảm của ta.”

“Dạ.”

Lão Trương vỗ tay một cái, lập tức từ ngoài cửa thư phòng có hai người đi vào, lôi Tam gia đang bị thương ra ngoài.

“Làm gì vậy? Buông — Hắc Báo, mày không thể đối xử với tao như vậy, từ lúc tao theo cha mày đến nay đã đóng góp không ít công sức… Cho tao một cơ hội… Cho tao một cơ hội a…”

Tam gia giãy dụa, chống cự, tiếng kêu la thê thảm vang vọng trong phòng. Từ lúc ông ta bị lôi đi tiếng kêu la cũng càng lúc càng xa, cuối cùng không còn nghe thấy nữa.

Cửa thư phòng bị quản gia đóng chặt lại, trong phòng lần nữa lại lâm vào cảnh tĩnh mịch, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở khẩn trương của Bạch Diễm Dung.

Thái độ của người đàn ông ngồi phía sau bàn vẫn thoải mái như trước, cứ như là vừa mới ăn xong bữa sáng chứ không phải vừa trải qua một lần bị tập kích.

Hắn chậm rãi cuốn ống tay áo phải, bởi vì bị tập kích mà buông lỏng một chút, vừa cuốn tay áo vừa lần thứ hai đem tầm mắt đặt trên người cô gái trẻ tuổi.

Sau khi cuốn xong ống tay áo, hắn đứng dậy, chậm rãi tiến về phía trước.

Nàng thấy Hắc Trọng Minh đứng dậy, nhìn thấy hắn đi về phía trước, tiến tới trước mặt nàng, nhìn thấy hắn dùng cặp mắt lãnh khốc nhìn chằm chằm nàng, cũng nhìn thấy hắn vươn tay dùng ngón cái lau đi vết máu trên mặt nàng.

Nàng không thể dời tầm mắt mà chỉ có thể đứng im tại chỗ, cảm giác được tim của mình càng đập càng nhanh.

Ngón tay cái của hắn so với trong tưởng tượng của nàng ấm áp hơn nhiều, thậm chí còn…nóng bỏng. Nàng rất muốn né tránh nhưng chỉ có thể đứng im để cho hắn tùy ý dùng ngón cái xoa xoa gương mặt nàng, tay hắn giống như ngọn lửa có thể đốt hồng sắt thép.

Hắn đến gần như vậy, gần đến nỗi nàng có thể ngửi được mùi rượu Whiskey từ miệng hắn.

Hắc Trọng Minh nhìn nàng một cách hứng thú.

Người phụ nữ này thật đặc biệt.

Nàng rất đẹp.

Làn da trắng trẻo mịn màng, mái tóc đen như mực, đôi mắt tựa như dòng suối tinh khiết.

Phụ nữ xinh đẹp hắn đã gặp rất nhiều nhưng người giống như nàng, nhìn thấy tình huống đổ máu mà mặt vẫn không hề biến sắc, lần đầu tiên hắn mới gặp.

Không biết là bị dọa đến choáng váng hay là do lá gan lớn mà nàng không hề có ý định né tránh máu của Tống lão tam.

Nàng cũng không né tránh tầm mắt của hắn.

“Tên là gì?”

Hắn hỏi người phụ nữ đang đứng trước mặt mình.

Giọng nói trầm thấp kia không hiểu tại sao lại làm cho nàng cảm thấy rùng mình, nàng hít một hơi thật sâu, sau đó nghe thấy chính mình mở miệng trả lời.

“Mẫu Đơn.”

Lông mày của hắn hơi hơi nhíu lại, sau đó hắn đột nhiên cúi đầu xuống hôn nàng.

Mẫu Đơn khiếp sợ không thôi, dường như chịu không được muốn đẩy hắn ra, nhưng khi tay của nàng chạm vào trên ngực hắn nàng bỗng nhiên nhớ lại bản thân vì sao lại ở chỗ này?

Cho nên nàng cố chịu đựng, cách một lớp quần áo, nàng đặt tay ở phía trước ngực hắn.

Cho dù nàng chỉ phản kháng trong nháy mắt nhưng vẫn không thoát khỏi trí tuệ sắc bén của hắn. Bàn tay to lớn của hắn nắm chặt phía sau thắt lưng nàng, ôm nàng ép sát vào thân thể hắn.

Nàng không ngừng nói với chính mình nhất định phải ngoan ngoãn nghe theo hắn, nhưng nàng không có cách nào có thể hoàn toàn làm được.

Môi lưỡi của Hắc Trọng Minh bá đạo mà mạnh mẽ làm cho nàng nhịn không được muốn phản kháng, nhưng hắn lại nắm phía sau gáy của nàng ép nàng ngẩng đầu lên để cảm nhận hắn, dây dưa với môi lưỡi hắn.

Hắn là một người đàn ông.

Mẫu Đơn rõ ràng nhận thức được chuyện này, hắn làm cho nàng cảm nhận được dục vọng của hắn mạnh mẽ biết bao, nàng không có cách nào hít thở, dường như sẽ chết tại đây, trong lòng ngực của người đàn ông đáng sợ này.

Sau đó, hắn buông nàng ra.

Nàng mở to miệng thở phì phì, nhìn vẻ mặt bình thản của người đàn ông trước mắt, nàng cảm thấy mình chật vật giống như là vừa mới tránh được một con thú săn mồi.

Hắc Trọng Minh liếc nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng pha lẫn một tia chinh phục và thỏa mãn.

Hắn lấy khăn lau đi máu dính trên ngón cái, rồi mơn trớn đôi môi đỏ mọng vừa bị hắn chà đạp của nàng, sau đó xoay người cầm lấy áo vest bước ra thư phòng.

Lồng ngực Mẫu Đơn căng thẳng, nhưng Bạch Diễm Dung đang đứng bên cạnh so với nàng còn khẩn trương hơn.

“Tiên sinh?”

“Bà có thể đi rồi.”

“Còn Mẫu Đơn…” Hắc Trọng Minh không quay đầu lại, vẫn tiếp tục bước ra ngoài, thậm chí không có quay đầu lại liếc nhìn nàng và Bạch Diễm Dung một cái, chỉ bỏ lại hai chữ lời ít ý nhiều.

“Ở lại.”