Ngày xưa em gọi con đường này lá con đường vàng. Con đường em yêu nhất và có nhiều kỷ niệm nhất trong thị xã chúng mình. Cái thị xã nhỏ như lòng bàn tay con gái mà với em, mỗi ngả đường đều có tên riêng. Đường Trưng Trắc là đường hoa sữa. Đường Lê Lợi em gọi là đường thầm mát - Đến bây giờ tôi cũng chưa biết tên gọi chính xác của loài cây ấy là gì, loài cây thân gỗ cao như cây phượng vĩ, lá giống như lá ngâu mà hoa nở bung xốp xốp, bông bông, trắng vàng với mùi hương hăng hắc. Chỉ biết rằng ngày ấy, em nhí nhảnh bảo tôi rằng: Đấy là cây thầm mát của em. Cái tiếng "của em" dễ thương mà đành hanh rất riêng em dành cho tất cả những gì mình yêu quí đã đi vào miền nhớ của tôi ngày ấy, em biết không? Con đường vàng. Tôi đã đi qua bao miền quê, bình yên hay dữ dằn, ồn ào náo nhiệt hay dịu dàng đằm thắm, vẫn không thể tìm được con đường thứ hai như con đường ngày xưa mình đi. Em vẫn bảo màu vàng là màu của ký ức, của thời hoàng kim đã qua, màu vàng là màu của nỗi nhớ. Đẹp diễm lệ, đẹp huy hoàng mà buồn sầu thẳm. Em còn bảo màu vàng là màu của sự giàu sang, vương giả, màu tượng trưng cho sự hưng thịnh của những triều đại xưa, màu của no đủ và quyền quí. Nhưng màu vàng cũng là màu của chia ly, đổ vỡ, của nỗi đau chia lìa và sự bội phản (... Giọt nước mắt sắp vỡ òa trên khóe mi em ). Đến bao giờ tôi có thể quên được đôi mắt thẳm buồn của em và câu nói nhẹ như thoảng qua: "Thầy em bảo ai yêu màu vàng đến độ quên mất mình thì khổ lắm. Nhưng em yêu nó ". Em yêu gam màu ấy, không ồn ào biện minh, không che giấu lẩn tránh, cũng chẳng nhiều lời. Yêu đắm đuối, yêu si mê và đau đớn... Cũng như tôi đã yêu em, cô gái nhỏ của tôi. Em thật bé bỏng và yếu đuối trong tình yêu của mình. Đến tận bây giờ, tôi mới hoảng hốt nhận ra rằng, tất cả những mâu thuẫn giằng xé đè nặng lên bờ vai mỏng manh của em là những giằng xé từ tiền kiếp. Còn ngày ấy , cái gã trai ngốc nghếch trong tôi đã chỉ xui tôi cầm bàn tay em mà nói rằng: "Em đừng tin nhỏ ạ ! Chỉ cần em giữ được một lòng yêu đầy đủ... ". Bao nhiêu ngày qua, tôi hối hận vì câu nói nhẹ tênh của mình, dằn vặt vì đã không làm được gì cho em, ký ức dấu yêu của tôi ! Tôi đã chỉ biết giữ một lòng yêu đầy đủ mà không làm gì để cưỡng lại sự sắp đặt trớ trêu của định mệnh. Bây giờ thì em đã xa tôi, xa xôi lắm ! Đôi mắt đen tròn với ánh nhìn bỡ ngỡ không còn reo lên sung sướng mỗi buổi chiều đắm mình vào con đường này. Khuôn miệng xinh xắn với bờ môi mọng đỏ không còn phụng phịu giành với tôi từng tán lá, từng nhành hoa dại. Và tôi, tôi cũng không thể còn được sững mình như năm nao khi bắt gặp em trốn giữa một triền sông đầy nắng, đầy gió và trải vàng hoa cải. Kỷ vật cuối cùng em còn gửi lại trần gian cho tôi là cuốn sổ này với vô vàn những nét đậm nhạt khác nhau của gam vàng. Những câu thơ như mảnh vỡ của một trái tim, đã thức cùng tôi bao tháng ngày qua: "Ký ức không màu, ký ức không tên. Tim em đó không là nơi anh trú Dạm ngõ tình yêu anh em mình ra thư? Lúc si mê ai nói thực bao giờ" Không ! Tôi không tin là ký ức không màu đâu, em ạ ! Và tôi, tôi cũng mải chỉ là kẻ hành khất tội tình được trú ẩn trong trái tim em. Nếu biết rằng những ngày cuối cùng của cuộc đời, trên giường bệnh, em vẫn cố hết mình để giữ một lòng yêu đầy đủ, có lẽ tôi không đủ sức mạnh để phiêu bạt nhiều đến thế ! Khoảng cách và những chuyến đi,... có phải nó đã cướp em của tôi? Đã lâu lắm rồi, tôi không còn bị say sóng và say gió... Nhưng chiều nay... Tôi ngỡ rằng mình quen với song biển và gió biển đến độ không bao giờ còn bị gục ngã. Những chuyến đi đã trở thành nhịp sống của tôi. Vậy mà sóng gió đã cuốn lấy tôi trên chính con đường này, em yêu dấu ạ ! Dưới chân tôi, lá vàng ngập đầu, xào xạc tiếng xào xạc của quá khứ. Lá trút xốn xang sau mỗi lần gió thổi. Lá của hôm nay lá rụng từ ngày xưa? Gam vàng hực lên, rực rỡ, tráng lệ và huy hoàng giữa buổi chiều đang tắt nắng. Và em, em đang đón tôi về với chùm hoa học trò tươi thắm trên tay; Giống như năm nào em đợi tôi nơi ngã ba này sau một biển động. Em - vùng ký ức trong lành mà thẳm sâu trong trái tim tôi. Dẫu bây giờ tôi có gom tất cả mọi cung bậc khác nhau của sắc vàng trên trái đất này chất lên những con thuyền về trặng em thì em cũng không còn nữa. Tôi chỉ còn có thể gặp lại em những nơi nào ta đã đi qua... Em là máu thịt, là hơi thở quyện hòa vào từng thớ thịt tôi, mang cho tôi sức trẻ để hòa vào sóng gió. Hai hàng cổ thụ năm nào nay đã thêm nhiều ưu tư mới, em ạ. Mùa xà cừ trút lá, em vẫn bảo sao kiêu hãnh và rắn rỏi, đau đớn mà mạnh mẽ? Ngày xưa em bảo: Em đọc được, em nhìn thấy phía sau màu vàng nhức nhối của lá lìa cành là ánh sáng xanh lấp lánh của chồi non, lộc biếc. Có sự giã từ nào lại không đau đớn, phải không em? Nỗi đau đớn của cái chết và sự vĩ đại của hồi sinh... Tôi đã mang cái nhìn của em ra đại dương và đến tất cả những vùng trời tôi đến để thấu hiểu thêm về cuộc sống, về em. Cho tôi được nghiêng mình cảm tạ gam vàng đắm đuối này của ký ức , nơi sinh ra em , nuôi dưỡng em và đón em trở về, dấu yêu ơi !