Chương 1

Minh Nhựt đơm xong chiếc cúc cuối cùng, cầm áo lên ngắm:

-"Mình sẽ tặng cho Soeur Bảy chiếc áo này. Có lẽ Soeur vui lắm!"

Ngã người lên ghế dựa, cô bẻ lóng tay cho đỡ mỏi, mắt nhìn vab không gian không chủ định.

Từ khi côđủ tríkhôn để nhận biết mình là một kẻ mồ côi, sống gửi thân vab viện, cô âm thầm chấp nhận sự bất hạnh đó như bao trẻ khác.

Ở đây tất cả hầu như cóchung một hoàng cảnh, vàcách đối xử của viện không phân biệt riêng lẻ, cô cũng đở Tủi thân phần nab.

Dầu vậy vẫn nhớlúc còn nhỏ, cô thường bị các bạn lớn hơn ăn hiếp, thỉnh thoảng cũng bị chúng kíđầu hay bợp tai để ra oai.

Thế nên, phần nhiều thơX gian, Minh Nhựt thường lui tới nhàbếp. NơI đócôđu8ợc caẫ chị và Soeur Bảy thương mến, vìcô ngoan ngoãn vâng lơX, biết giúp việc lặt vặt.

Lớn hơn, cô được chuyển đến trại huấn nghệ . Xa cách Soeur và các chị, cô rất buồn. Côkhông còn được quanh quâ/n dưới bếp bên Soeur, hay gần gũI với các chị để nhận từtay nhừng người giàu tình cảm ấy một gói xôi thêm no lòng, hoặc viên kẹo ngọt ngào mát dịu.

Cô yêu Soeur Bảy nhất viện, vìSoeur rất hiền, quần áo Soeur luôn gọn gàng. Soeur cũng xuất thân từ trại trưởng thành của viện nuoĩ trẻ mồ côi.

Năm cuối trung học, côđã trở thành thợ may với tay nghề thành thạo, sản phẩm của cô rất kheó và đẹp, mang tính thuyết phục cao, vì có nhiều sáng tạo.

Với số tiền ban đầu kiếm được, cô quyết đị.nh mua tặng cho Soeur Bảy một món quà để tỏ lòng chân thành của cô đối với Soeur.

-Con đỡ đầu Soeur lên cao cho dễ thở chút đi Minh Nhựt.

Cô làm theo lời:

-Soeur à! Sao Soeur bệnh mà không cho con hay ?

-Bệnh giànay đau mai mạnh, con biết sẽ nặng lòng lo chứ ích gì! Soeur muốn dành thời gian cho con học.

Nắm bàn tay gầy guộc của Soeur, Minh Nhựt dịu dàng:

-Con mồ côi, không cha không mẹ, chỉ có Soeur là niềm an ủi duy nhất. Con thương Soeur nhìn lắm, Soeur có biết không ?

Soeur Bảy rơm rớm nước mắt không nói nên lời.

Minh Nhựt cầm gói quàđặt vào tay Soeur, giọng thiết tha:

đdây là bộ đồ con đã may xong bằng số tiền dành dụm nhiều tháng, con xin kính tặng Soeur, để gọi là một chút gìđền đáp công ơn chăm sóc của Soeur với con.

Vẻ mặt Soeur thật xúc động:

-Con còn trẻ cần hơn, Soeur già rồi!

-Nhưng quần áo của Soeur đã bạc màu sờn vai, Soeur đừng phụ lòng con, hãy nhận cho con vui.

Soeur ôm gói quà lên ngực, khe khẽ gật đầu, đôi mắt già nua như biết cười:

-Thôi được! Soeur nhận theo sự yêu cầu của con, nhưng chỉ một lần này thôi nha!

Cô mừng rỡ ôm chầm lấy Soeur. Lồng tóc cô vào những ngón tay, Soeur khẽ khàng:

-Từ nay Soeur sẽ bớt cô đơn, Soeur xem con như một người thân yêu của mình.

Soeur cũng ôm đầu cô, nghe lòng dạt dào xúc cảm.

Giây lát Soeur hỏi:

-Con có biết chừng nào viện cho con rời khỏi không ?

-Có lẽvài ngày nữa thôi Soeur!

-Con quyết định thế nào ?

-Chắc con phải ra đời để tự lập thân.

Soeur Bảy nhiú mày lo lắng:

-Con suy nghĩ kỹ chưa? Rồi con sẽlàm gì để sống?

-Có thể con xin vào các công ty may mặc để làm công nhân.

Trán Soeur nhăn lại

-Theo Soeur, con nên lưu lại viện là ổn hơn hết. Từ bé đến giờ con chỉ ở đây, chưa từng va chạm với đời. Hơn nữa, hãy nhớ con chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm.

-Cảm ơn Soeur đã lo lắng và nhắc nhở, nhưng con đã trưởng thành muốn tự khẳng định mình trong cuộc sống.

Soeur Bảy nén tiếng thở dài :

-Nếu con cứ khăng khăng quyết định, ta không cản con làm gì. Giờ đây có lẽ ta phải nói cho con biết một bí mật mà từ lâu ta đã giấu kín.

Minh Nhựt mở to mắt:

-Bí mật ấy có liên quan đến con?

đdương nhiên, ta nghĩ chắc con cũng nóng lòng muốn nghe!

-Vâng! Ngoài Soeur, còn ai hiểu con hơn nừa!

Bằng giọng đều đều Soeur kể:

- Con còn mẹ, ấy là một người danh giá. Khi con còn rất nhỏ, người ta đme con tới đây kèm theo một số tiền lớn.

- Nếu vậy, chứng tỏ mẹ đâu ngheò khổ đến không nuôi nỗi con, mà phải gửi con vào viện?

- Có lẽ mẹ con phải cam chịu hoàng cảnh eó le nào đó, buộc lòng lià xa máu thịt của mình. Con chưa hiểu được đừng vội trách mẹ.

- Con vào đây lúc con bao nhiêu tuổi, Soeur còn nhớ 0?

Mắt Soeur nhìn xa xăm, dĩ vãng hiện về rõ mồn một:

- Khi ấy con là đứa trẻ sơ sinh, da còn đỏ hỏn, đc một ng` đàn bàđứng tuổi đem đến. Như Soeur nói khi nãy, họ kèm theo số tiền để viện nuôi dưỡng con. Sau đó ng` ta thường gửi thêm tiền và thực phẩm đều đều trong ba năm, rồi thưa dần vàngừng hẳn luôn cho đến giờ.

Minh Nhựt mím moĩ tủi hờn:

- Theo lời Soeur, có lẽ con là đứa con bất đắt dĩ của mẹ . Vậy con còn đi tìm bà ấy để làm gì!

- Sao con không nghĩ, biết đaũ mẹ con có nỗi khổ riêng, tha thiết muốn gặp con màkhông thể gặp được?

- Soeur bảo, người mang con đến viện là một người đàn bà đứng tuổi, theo Soeur bà ấy có quan hệ họ hàng gì với con không ?

Souer Bảy trầm ngâm:

- Qua cử chỉ thân mật, bồng bế yêu thương con trong mỗi lần đem thực phẩm đến, ta đoán bà là người giúp việc thân cận bên gia đình ấy. Có lẽ bàbiết rất rõ về gia thế, gốc gác của con, vì sao "cô chủ nhỏ" bị bỏ rơi.

- Sao Soeur không hỏi rõ ràng về con thêm chút nữa?

Soeur Bảy cười buồn:

- Con ngây thơ quá! Đem gửi con vào viện mồ coĩ, là người ta muốn xoá bỏ dấu vết quá khứ. Bà ấy thân tín với gia đình làm sao dám tiết lộ bí mật.

- Thân thế con mù mịt như va6.y, biết mẹ Ở nơi đâu mà tìm!

đdây, bà ấy có gửi cho ta khai sinh của con. Còn dặn khi nào con lớn khôn hãy trao lại để con biết chút ít về thân thế của mình. Soeur nói việc này là vi phạm điều cấm ở viện. Nhưng nếu cứ giữ kín một mai ta chết đi, còn ai biết điều này để nói với con!

Hãy đi tìm mẹ trước khi ra khỏi viện, con sẽ có được chỗ dựa tin thần vững chắc, ta cuựg yên tâm. Đời không có gì hạnh phuẫ hơn là được có mẹ.

Cầm tờkhai sinh có ghi tên cha: Vô danh, thế mà Minh Nhựt muốn điên lên vì sung sướng. Cô không biết phải nói với Soeur lời nào để biểu lộ sự biết ơn.

Xúc động ôm tay Soeur nước mắt lưng tròng, Soeur lùa tay vào tóc cô dỗ dành.

- Nín đi con! Khi xưa không có mẹ, con không khóc. Giờsắp tìm được mẹ, con lại khóc sao?

- Không, con khoẫ vì quá đỗi vui mừng Soeur ạ ! Cuối cùng thì con cũng có mẹ...