Chương 1

Nguồn: midnmadness.wordpress.com

Lớp 11 có một tên học sinh ngầu lòi tên Ninh Vũ.

Cậu ta không chỉ cool ngầu mà còn rất âm tàng. Bề ngoài thì cùng một đám hồ bằng cẩu hữu kết giao, đem thuốc rao bán trên mạng, uống rượu hát karaoke, chuyện gì cũng làm đến độ quên trời quên đất.

Kỳ thi cuối kì cậu hoàn hảo đạt hạng nhất.

Có thể nói cậu ta trưởng thành rất tốt, lớn lên cực kì anh tuấn, hốc mắt sâu đậm, sóng mũi cao, lúc không nói chuyện trông khá dữ dằn, cả người toàn thân phát ra khí chất lạnh lùng tiêu soái. Điều trái ngược duy nhất đó chính là quần áo trên người cậu, cả người sạch sẽ mang theo hương đào man mát nom đáng yêu vô cùng.

Có điều cậu tựa hồ không để ý đến sự tương phản đó, thậm chí còn rất yêu thích.

Hôm nay cậu cúp học trốn vào tiệm net ăn chân gà, bỗng từ đâu hai thiếu niên mang bộ dạng kẻ xấu, đầu tóc nhuộm vàng choé tiến đến bên cạnh ghế Ninh Vũ ngồi xổm xuống.

Hai ngón tay cậu kẹp lấy điếu thuốc, đối mặt với hai tên cẩu thả bất lương kia, mặt không biểu tình phì phèo mấy ngụm khói “Không có tiền, cút.”

Hai tên đầu vàng liếc mắt nhìn nhau, Trần ca của bọn họ ở trường có một cô em gái kết nghĩa thầm mến Ninh Vũ, đã nhiều lần chắn đường cậu để trao thư tình nhưng đều bị từ chối, cô ta khóc lóc ỉ ôi xin Trần ca giúp đỡ.

Cậu trai tóc vàng lịch sự nói “Bạn học, bên ngoài có người tìm cậu.”

Ninh Vũ dập tắt điếu thuốc, ném tai nghe xuống, nhặt cái cặp bị cậu quăng bừa dưới đất lên “Tính tiền.”

Hai tên đầu vàng không nhịn được, chỉ muốn đem thằng nhóc thối này tha ra ngoài. Ninh Vũ không nói hai lời liền cho mỗi người một cước, ra tay cực kì tàn nhẫn thiếu chút đánh gãy xương sườn của người ta, sau đó oai phong xách cặp bước đi.

Trời bên ngoài sẫm tối, bên cạnh tiệm net có một nữ sinh bộ dáng nhu mì yếu đuối đứng chờ, có điều đây không phải mẫu người Ninh Vũ thích. Cô nàng thấy cậu bước ra liền nhanh chóng đuổi theo.

Ninh Vũ hiếm khi nói được vài câu tiếng người, “Nhà cậu ở đâu?”

Nữ sinh có chút kích động nhỏ giọng nói, “Ở ngân hàng phía trước rẽ trái một chút. . . Làm sao vậy.”

Ninh Vũ nhai nhai kẹo cao su trong miệng, “Không có gì, đi thôi, tôi đưa cậu về.”

Nữ sinh đỏ mặt, lòng bàn tay vì kích động mà lấm tấm mồ hôi. Nếu là người có kinh nghiệm (đọc tiểu thuyết) sẽ dễ dàng nhìn ra đây là một buổi hẹn hò bất chợt giữa một nam sinh và một nữ sinh. Nếu thuận lợi còn có thể xảy ra cảnh hôn nữa chứ.

Bất quá, đã đi cả quãng đường mà Ninh Vũ vẫn không động tay động chân khiến cho nữ sinh có chút sốt sắng, ba phút sau bọn họ đã đến ngân hàng.

Ninh Vũ đứng tại cột đèn giao thông làm điệu bộ đuổi người ta về “Trở về đi.”

Nữ sinh sắc mặt cứng đờ “Tại sao?”

Ninh Vũ chật lưỡi, cậu nhớ đến điếu thuốc ban nãy nhưng khi vừa lấy hộp thuốc ra lại nhét nó ngược trở vào, “Nếu không vì chừa cho cậu chút đường lui thì tôi đã có thể để cậu ở lại tiệm net một mình, đêm tối như vầy đi về bị xe đụng thì biết làm sao, không cần cám ơn đâu.”

Nữ sinh nhỏ giọng cầu xin “Chúng ta thử một chút không được sao?”

Ninh Vũ đưa tay đến trước mặt nữ sinh, ngón tay thon dài mang một chiếc nhẫn nhỏ nhắn, kiểu dáng rõ ràng là nhẫn tình nhân.

Nữ sinh tái mặt, vừa chạy qua đường đối diện vừa lau nước mắt, khóc lóc trở về nhà.

Ninh Vũ liếc nhìn đồng hồ liền đứng chờ dưới cột đèn giao thông. Đúng bảy giờ, một người thanh niên từ góc đường tiến đến.

Người thanh niên thoạt nhìn hai hai, hai ba tuổi, mái tóc nâu ngăn ngắn mềm mại, phía sau cột lên một nhúm nhỏ. Anh mặc một cái áo sơ mi mỏng dài tay, ống tay che khuất nửa bàn tay, mang theo một giỏ nhỏ màu xanh nhạt chứa toàn nguyên liệu nấu ăn và hoa quả cho tối nay. Cả người toả ra hơi thở ngoan hiền ôn nhuận.

Ninh Vũ như con sói phát hiện chú thỏ nhỏ, tại thời điểm người thanh niên mang theo giỏ thức ăn bước qua liền ôm lấy anh.

Nam Húc sợ hết hồn, tay giữ chặt lấy giỏ tránh cho đồ ăn rơi ra ngoài. Thoát khỏi cái ôm của Ninh Vũ, xoay đầu lại thấy là cậu, chân mày anh liền nhiu lại nhỏ giọng trách mắng “Tiểu Vũ, thầy giáo lại gọi anh đến trường nói chuyện, tuần này em trốn học có phải không? Làm sao mỗi ngày đều trốn học như vậy, em đi đến tiệm net sao? Đưa chứng minh thư đây cho anh, anh giữ giúp em.”

Tốc độ nói của anh rất chậm mà hung ác lãi nhãi giáo huấn.

Ninh Vũ nghe người đối diện trách mắng mà cảm giác như có gió mùa xuân ấm áp vừa thổi qua, ngoắt ngoắt cái đuôi cười cười, “Không có chứng minh thư mà đi đến tiệm net thì cảnh sát sẽ mời em lên ăn bánh uống trà đó, đến lúc ấy anh phải đến bảo lãnh cho em, lại càng thêm phiền phức à nghen.”

Nam Húc một tay cầm giỏ thức ăn, một tay đưa ra trước mặt “Em lại hút thuốc nữa sao, cả người toàn mùi thuốc thôi, đưa nó đây cho anh! Làm sao một tên nhóc lại dính vào những thứ này chứ.”

Ninh Vũ nắm lấy bàn tay đưa ra trước mặt mình, kéo anh vào một góc không người, cúi đầu lắp kín miệng anh, đầu lưỡi mang đầy tính xâm lược tiến vào, hôn đến hai má Nam Húc đỏ chót. Anh nắm lấy tay cậu, mười ngón đan nhau, ngón tay mang nhẫn của Nam Húc cũng đeo một chiếc nhẫn có cùng kiểu dáng với Ninh Vũ.

“Em rất nghe lời anh mà, trong miệng không hề có mùi thuốc không phải sao?” Ninh Vũ nhẹ giọng cười cười, sau lưng là cái tay nhanh chóng đem thuốc lá cùng bật lửa trong túi quần quăng vào bụi cỏ.

Nam Húc nóng mặt đẩy cậu ra, “Về nhà nhanh lên, anh còn chưa nấu cơm. Còn cả đống quần áo chưa giặt, thuốc tẩy cũng hết rồi, anh còn phải đi mua nữa.”

Ninh Vũ ôm lấy vai anh sóng đôi đồng hành, “Mua hương đào ạ?”

Nam Húc gật đầu, bỗng dưng cau mày nhìn cậu, “Em không thích sao?”

Ninh Vũ mở to mắt cười cười, “Em thích lắm chứ, bạn học em cũng thích nữa. Em nói ở nhà có một bé đào giặt đồ cho em nhưng bọn họ không ai chịu tin hết.”

Nam Húc thở dài, “Đừng khiến thầy giáo tìm anh nói chuyện nữa, toàn trường ai cũng biết anh, có người còn đến bắt chuyện với anh nữa đó.”

“Không trốn cũng được,” Bỗng Ninh Vũ từ đâu đó lấy ra một hộp áo mưa hương đào đưa đến xoa xoa lên mặt Nam Húc, lộ ra răng nanh nho nhỏ, “Đêm nay dùng hết ba cái, che mắt một lần, trói tay một lần, từ phía sau đi vào một lần, cả tháng này em hứa sẽ đi học đều đặn, như thế nào?”

“Anh còn muốn làm cơm tối…”

“Hôm nay mình gọi đồ ăn bên ngoài đi, anh à, chúng ta cùng về nhà hâm nóng tình cảm nào biubiubiu!”