Chương 1 - Chuyển Trường
Tóc tai rối bời, tôi ngấng đầu lên bên PHẢI, hướng một góc một trăm hai mươi lăm độ, mắt trợn trừng nhìn khuôn mặt ngây thơ làm dáng yểu điệu thục nữ đang cúi xuống nhìn tôi. Ánh mắt lấp lánh. Ủ rũ, thở dài. Tôi cúi xuống ngấu nghiến gặm cái bánh mì trong tay. Nhồm nhoàm, lại hướng một góc một trăm hai mươi lăm độ nhìn qua bên TRÁI, mắt thao láo nhìn khuôn mặt nguy hiểm đang chống tay cạnh sườn cũng đang cúi xuống nhìn tôi. Mắt đánh tia lửa điện. Tôi liếc xuống mặt bàn, với cốc sữa nóng, “ực”. Cuộc chiến giữa thiên thần và ác quỷ đang chính thức vào khâu: Khai mạc. Đối tượng: 1. Thiên thần. Miêu tả: Mặt tròn, má lúng lính. Trên đầu có vòng tròn: bằng vàng. Trên tay có chiếc đũa: bằng vàng. Vị trí: bay lơ lửng bên vai phải của tôi. 2. Ác quỷ. Miêu tả: Mặt tròn, má lúng lính. Trên đầu có hai cái sừng: bằng vàng. Trên tay có chiếc muỗng loại dài: bằng vàng. Vị trí: bay lơ lửng bên vai trái của tôi. Tôi xin long trọng tuyên bố: Chiến tranh thế giới thứ 3. Bắt đầu.!!! Thiên thần mỉm cười thân thiện, mắt sáng long lanh, cúi xuống nhìn tôi thì thầm như Lão Phật Gia đang truyền đạo lí cho một con nô tì. Là tôi. “Trường mới. HỌc sinh mới. Bạn bè mới. Nhiều trai đẹp. Tha hồ ngắm.” Sau nụ cười ngọt ngào, là Phụt. Một làn khói xuất hiện. Thiên thần mặc đồng phục trường mới, vóc dáng thon gọn, làm dáng đi từ cổng trường vào sân, đôi mắt chớp chớp. Phía sau, hàng tá anh chàng cằm rơi lộp bộp, nước miếng chảy như sông Hồng mùa lũ. Thiên thần vênh mặt, nguýt một cái kéo dài vạn dặm, cả đám con trai mắt sáng rực hình trái tim nhảy vào nhảy ra. Thiên thần chẳng thèm để ý, tiến lại gần chàng trai có khuôn mặt Men lì nhất, rực rỡ nhất phía trước, yểu điệu nắm tay anh ta. Mắt tôi lập tức loé sáng như Conan phá án khi thấy viễn cảnh đằng sau lưng thiên thần. Vỗ đùi. Gật đầu. Gật đầu. Lại gật đầu. Roẹttttt !!! Đám mây viễn cảnh của thiên thần bị thiêu dụi bởi một tia lửa vàng rực rỡ khét lẹt, mặt mũi thiên thần tối om, trên đầu nghi ngút khói. Tôi ngẩng đầu lên bên trái, cô nàng ác quỷ có đôi mắt đánh đen sì, ngang nhiên phồng mồm thổi khẩu súng trên tay sau cú nốc ao vừa rồi. Ác quỷ cúi xuống, giọng điệu mềm mỏng. “Trường mới. Áp lực mới. Rắc rối mới. Cực hình mới. Tha hồ hưởng.” Rồi, Phụt. Làn khói đen mờ mờ bao quanh người tôi. Ác quỷ trong giờ kiểm tra đầu tiên. Vò đầu, bứt tai. Tóc trên đầu đã trắng phân nửa. Đảo qua, đảo lại hai bên, lũ người bên cạnh mặc toàn đồ đen, đeo kính râm như giang hồ xuống núi, thấy ác quỷ quay sang liếc bài, chúng đồng loạt đưa tay phải lên ngang cổ, nhẹ nhàng, dứt khoát đáng cái “xoẹt” một đường. Tôi nước nuốt bọt ừng ừng. Mặt xuất hiện hai vạch đen chảy dài bên má trái. Rinhhhhhhh! Chiếc búa gỗ như quả tạ không thương tiếc rớt ngay xuống đầu ác quỷ. Hai cặp sừng vẹo hẳn sang một bên nhường chỗ cho 5 ngôi sao vàng trên lá cờ tổ quốc quay tít, mắt ác quỷ hiện hình xoắn ốc. Ác quỷ từ từ nằm xuống theo làn hơi đen đang tan ra dần. Bên này, thiên thần đang phồng mồm trợn má thổi kèn đám ma. Vừa thấy tôi quay sang, thiên thần vội ném ngay chiếc kèn vàng choé đang thổi xuống, cười toe. Thiên thần xoay một vòng, phút chốc xúng xính trong bộ váy dài dự tiệc. Lộng lẫy. Sánh vai cùng chàng trai Men lì lúc trước vào buổi tiệc, không quên quay lại ném cho tôi một cái nháy mắt. Bên dưới, hàng chữ chạy phụ đề: “ Thèm không?”. Tôi gật đầu lia lịa. Hàng chữ tiếp theo lại chạy: “ Come on BaBy.” Mắt tôi hiện nguyên hình hai ngôi sao sáng lấp lánh. Nhảy vào lại nhảy ra. Bỗng, ào ào ào…. Một cơn gió ngang nhiên thổi qua bữa tiệc của thiên thần, cuốn bay mấy nhân vật phụ bên cạnh, trơ lại thiên thần với bộ bikini tím mộng mơ. Dòng chữ: “ Come on BaBy” chạy lùi. Đầu thiên thần thành miệng núi lửa. Quay sang, ác quỷ đeo băng dôn biểu tình trên đầu, miệng cầm loa phát thanh đọc Rap. “ Không Trường mới là Không trường mới. Oh yeah yeh yeah. Trường cũ thấy phê phê, về đê về đê oh yeah yeah…” Bàn tay dài của thiên thần kịp che chặt miệng chiếc loa đang chĩa vào tai trái tôi, cúi xuống thì thầm. Bên tai phải. “ Nên đến trường mới.” Giọng nói bên tai trái biểu tình. “Không nên.” “Nên.” - Tai phải phản hồi. “ Không nên.” - Tai trái bật dậy. “Nên.” “Không nên.” …. Tôi vẫn nhồm nhoàm nhìn “hai đứa” đánh nhau. Sau N lần “Nên” rồi lại “ Không nên” , tự nhiên chúng im bặt. Tôi giật thót, ngước sang hai bên. Cả “hai đứa” nhìn tôi một hồi, tôi chớp chớp mắt nhìn lại. Chúng nhìn càng đăm chiêu, tôi càng chớp mắt lia lịa. Rồi…. Chẳng nói chẳng rằng, “hai đứa” quay sang nhìn nhau. Gật đầu. Rồi nhanh như chớp, cả hai bóp cổ tôi đến thè cả lưỡi. Chúng hét: “ Quyết định đi.” Tôi mắc nghẹn muốn ói, miếng bánh mì trong cổ chắc đang la ó kêu thét khổ sở trong cái họng bé xíu đang bị 4 bàn tay bóp lấy bóp để. - Linh Đan, mấy giờ rồi mà vẫn còn ngồi mơ màng ở đó. Hả? Giọng nói của mẹ tôi cất lên, tôi mừng rơi cả nước mắt, viền mắt đỏ như mang cá liếc liếc hai bên. Thiên thần và Ác quỷ trong nháy mắt bay cái phụt! Phù!!! - Nghẹn đến chảy cả nước mắt ra thế kia. Thế cái cốc sữa trước mặt chỉ để trang trí cho cái bàn thôi hả? Con gái con đứa, ăn uống không biết ý tứ gì cả, mười bảy tuổi đầu chứ có ít ỏi gì đâu. Giọng mẹ tôi càng lúc càng to.Thì hiện tại là tôi sẽ phải nghe bản tình ca : Các quy tắc ăn uống. Thì tương lai là tôi sắp được nghe bản hoà tấu độc quyền phân phối made in MY MOTHER được mở đầu bằng đoạn bất hủ : “Sau này về nhà chồng….” Thiên thần bên vai phải lại “Phụt” xuất hiện, từ tốn nhét vào hai bên tai tôi hai miếng bông, vẻ mặt não nề ra vẻ cảm thông sâu sắc. Tôi nước mắt sụt sùi, mếu máo bắt tay đồng chí trong tinh thần cảm ơn vô đối. Thế rồi, màn cảm ơn nước mắt nước mũi cũng chấm dứt khi mẹ tôi chốt. - Linh Đan. 8 giờ sáng rồi đấyyyy! Tôi ra đi trong tiếng kèn của ác quỷ bên cạnh. Hậm hực lê thân lên tầng 3. Dấn thân vào công cuộc cải tiến thương trường. Khẽ khàng mở cánh cửa trước mặt. Hít vào. Thở ra. Hít vào rồi lại thở ra. Khí thế hùng hồn. Trận chiến bắt đầu: DỌN PHÒNG. Àh, mà các bạn biết tôi là ai chưa nhỉ? “ Cô ấy là Linh Đan. Ngang bướng, lười, thích phá phách, nghiện đọc truyện tranh và tiểu thuyết, hay mơ mộng và tưởng tượng, thích ngắm trai đẹp, hám tiền và thích ngủ nướng.” Tôi tức nổ đom đóm mắt. Hận một điều là không thể có ngày bóp cổ được cái con mụ mặt tròn có đôi má lúng lính kia. Ác Quỷ. Dòng chữ chạy trên đầu bên vai trái của tôi đỏ rực, đánh mũi tên như quả tạ chỉ thẳng vào cái mặt của tôi. Tôi hé mắt nhìn thiên thần xinh xắn có khuôn mặt tròn và hai má lúng lính bên cạnh. Mỉm cười. Dòng chữ xanh tươi hiền hoà chạy bên vai phải tôi. “ Linh Đan, 17 tuổi. Ngoại trừ những lúc ngang bướng ra thì cũng có thể gọi là hiền, trừ những lúc lười ra thì những lúc còn lại đều chăm chỉ…ngắm trai. Khi cô ấy khóc: Cho cô ấy ăn Kem. Khi cô ấy buồn: cho cô ấy ăn Kem. Khi cô ấy vui: Cho cô ấy ăn kem. Điều cuối cùng: Tiền là tình yêu của cô ấy.” Tôi vuốt mặt. Vuốt mặt. Lại vuốt mặt. “Hai cái đứa” trước mặt đập tay, đập mông nhau đôm đốp. - Gộp vào một cái chung đi. Tôi gào rống riết, mắt xếch, loé lên những tia lửa điện mà điện thế cỡ cũng phải vài chục Vôn có lẽ cũng đủ để thiêu rụi chúng trong tích tắc. “Hai đứa” ngừng cười. Nhìn nhau một hồi ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, rồi: Ơ Crê Ka. Ah ha ha. Chúng đồng loạt giơ loa: “ HÁM TIỀN”. Sừng tôi bằng vàng. Vòng trên đầu tôi bằng vàng. Cái chiên dài của tôi bằng vàng. Đũa thần của tôi bằng vàng. Ô là là. Ô lề lề. Cứ mỗi lời nói của “ Chúng” luôn đi kèm mũi tên đỏ, xanh nhấp nháy chỉ theo ra điều: Hình vẽ không hề có ý minh hoạ cho sản phẩm. Mặt tôi hết đỏ, lại xanh, rồi lại xám ngoét. Như con kì nhông đang trong thời kì thay áo mới. Hận một điều là không thể đập đầu vào gối ngay lúc này. Và mặc cho “chúng” giãy dụa, đánh nhau chí choé trong suy nghĩ của tôi, tôi “nhốt” “chúng” vào trong cái lọ tưởng tượng trong đầu của mình. Thật ra thì ngoại hình của chúng nó……Giống tôi. Mặt tròn và hai má lúng lính. Vò đầu, bứt nốt cọng tóc cuối cùng mới bổ sung được ý quan trọng nhất. NHÀ TÔI MỚI CHUYỂN TỚI ĐÂY. Trong tháng này, đây là lần thứ 2 nhà tôi chuyển nhà nếu như không tính đến N lần chuyển nhà từ mấy tháng trước, năm trước. Gia đình tôi à. Uhm. Phải nói thế nào nhỉ? Bố tôi hiền. Rất hiền. Cực kì hiền. “Hiền thì mới có những chuyện như thế này.” Giọng nói của ác quỷ chen vào. Tôi quay sang lườm ác quỷ, cơ mà…nó nói đúng. ( với tay kéo khoá ngang miệng ác quỷ) Lí do nhà tôi chuyển nhà nhiều vậy là do bố tôi rất hiền. (giọng đầy ngưỡng mộ). Vì thế nên cả nhà mới phải theo ý mẹ tôi.(gào lên) Mẹ tôi là người theo trường phái “ Nói là làm.” Mẹ tôi thích du lịch, thích khám phá, thích những điều mới. Có ba thứ duy nhất cũ của cuộc đời bà, đó là: Bố tôi, tôi và cái bàn trang điểm của mẹ tôi. Và theo như lí thuyết của mẹ tôi : “ Cuộc sống là một cuộc hành trình.” Nên cả nhà chúng tôi đã hành động không mệt mỏi: Chuyển nhà liên tục theo ngẫu hứng của mẹ tôi. Điều đó ảnh hưởng nghiêm trọng tới cái dạ dày của bố tôi, vì bố tôi bị say xe ô tô. Ảnh hưởng cực kì nghiêm trọng tới tôi. Vì tôi suốt ngày phải mơ mộng xem … liệu đến bao giờ tôi mới gặp hoàng tử của tôi??! Hừ! À, còn nữa. Còn ảnh hưởng tới cả Bé Bự nữa. Bé Bự mũm mĩm là thế, xinh xắn đáng yêu là thế mà suốt ngày phải thay môi trường mới, bé nhỏ xíu, tâm hồn mỏng manh lắm chứ bộ. …! Mà tôi nói cho các bạn biết Bé Bự là con cá vàng của tôi chưa ý nhỉ? Và hai nhân vật sao y bản chính khuôn mặt của tôi nữa. Ác quỷ và Thiên thần. Dĩ nhiên, chỉ có tôi nhìn thấy “hai đứa”. Vì “ chúng” xuất hiện trong tưởng tượng của tôi mà. - Linh Đannn! Tiếng hò hét vang từ tầng một lên tận tầng ba phòng của tôi, các bạn thấy công suất thế nào? Tôi đã giới thiệu mẹ tôi làm nhà báo chưa nhỉ? Tiện nói luôn, bố tôi cũng vậy. - Con gái con đứa, ăn sáng xong mà không rửa bát đi hả? Tôi cắn tay trong tiếng kèn của Ác quỷ bên vai trái, nụ cười rạng rỡ kem đánh răng P/S toả nắng của Thiên thần bên vai phải. Bé Bự trong tủ kính nhỏ cạnh cửa sổ nhảy lên vòn vọt. *** - Thế nào, con chuẩn bị thủ tục nhập học đến đâu rồi? Bố tôi nâng ly rượu chụm cái “keng” một cái với ly của mẹ tôi. Tươi cười rồi liếc nhìn cốc nước lọc để trên bàn của tôi, ánh mắt cảm thông sâu sắc, hỏi tôi một câu gọi là khích lệ tinh thần. Tôi nén thở dài, thì thào như hồn ma mới đội mộ sống dậy. - Mọi chuyện đều…...Ổn ạ. Nói xong, gẩy gẩy đĩa tôm rang ra điều ấm ức lắm. - Hình như trong tủ còn kem thì phải? Mặt tôi trong phút chốc sáng bừng như bình minh, hai mắt lấp lánh như hai ngôi sao buổi sớm, dòng chữ chạy xẹt qua trước mắt: Kem là kem là kem là Kem. Ác Quỷ đọc Rap, Thiên thần rắc hoa. Tôi ôm tia hi vọng mong manh yếu ớt, hỏi bố: - Còn hở bố? - Còn một hộp. - Hộp cuối tôi cho con bé hàng xóm rồi. - Giọng mẹ tôi lạnh tanh kèm theo tiếng giở mấy từ quảng cáo du lịch xoành xoạch. - Ban chiều chẳng phải là mẹ cho cả trẻ con hàng xóm rồi sao?- Tôi gào lên đau đớn trong tiếng kèn đưa đám của Ác quỷ. - À - mẹ tôi ngẩng đầu lên như sực nhớ ra điều gì - Con bé đó là em họ của cậu bé nhà bên phải cách nhà ta 6 nhà - rồi lại cúi xuống đọc tiếp, rồi lại ngẩng lên, mắt chớp chớp - như vậy có được coi là hàng xóm không con gái? Tôi đưa đôi mắt tối om nhìn bố, ông vỗ nhẹ nhẹ lên vai ra điều an ủi, cùng cảnh ngộ, đồng chí tuỳ cơ ứng biến. Hai hàng nước mắt trước đó của tôi chảy dài trong lòng. Quay sang nhìn bố, giờ thì bốn hàng nước mắt tuôn như suối vào trong lồng ngực. Nhìn Thiên thần và Ác quỷ trên vai khoác tay nhau nhảy múa tung hoa. Tự bao giờ mà chúng nó thân với nhau như thế? Chỉ có 2 lí do. Một là lúc tôi không suy nghĩ 2 chiều và tính toán. Hai là khi…Tôi bị “ức hiếp” mà không-thể-làm-gì được. Tôi lừ chúng, chúng nháo nhào tan biến như một làn khói. - Mai mấy giờ lớp con vào học? - 7 giờ con vào lớp. Nhưng chắc con đến sớm hơn. Xem qua trường cho nó quen bố ạ. Tôi gẩy, lại gẩy rồi lại gẩy gẩy đĩa tôm rang. Bữa tối chán ngắt nếu như ăn cơm xong không có kem. Kem? Lại nhớ đến kem. Vậy là mấy chục hũ kem ra đi trong nháy mắt, lúc chiều, nếu như Bố mà không cản tôi, có lẽ tôi đã tả xung hữu đột với lũ trẻ ấy một phen giành lại từng ấy hũ kem; Tình yêu của dạ dày tôi. Mơ màng, lành lạnh, ngọt ngào, thơm…. - Mai 6 giờ 15 có xe Bus trường. Lần này mà còn dậy muộn nữa thì đừng trách mẹ đây vui tính nhé con gái. “Bộp” lần thứ nhất: cằm tôi rơi. “ Bộp” lần thứ hai (cách tiếng đầu tiên 3s) : cằm bố tôi rơi. Một luồng khí nóng bốc lên trong ngực tôi, đang trào, cao dần, cao dần, sắp phun ra. Bố nhướn mày, vỗ vỗ vai tôi lần thứ hai, lên tiếng đòi công lí lại cho quần chúng nhân dân trước thế lực thống trị. - Tiện lúc anh đến toà soạn, cùng đường, thì anh chở con bé đi cùng cũng được. - Thế anh định chở con hết 12 năm nó đi học cấp 3 à? Anh chở con 11 năm chưa mệt hả? Lão Phật Gia mỉm cười, ngước đôi mắt long lanh đầy trìu mến nhìn tướng quân - là bố tôi. Bố tôi hắng giọng, đưa cánh tay ra giữ lấy tôi như gà mẹ che chở cho con. - Dù gì thì đi xe Bus cũng tốn tiền, đi xe máy của anh cho an toàn. “ Cạch” Lão Phật Gia nhẹ nhàng để xuống cạnh bàn, mắt vẫn không dời mấy tờ quảng cáo du lịch, nhấp một ngụm rượu, điềm đạm trả lơi; - Em chuẩn bị vé xe Bus tháng cho con rồi. Anh không phải lo. Mặt tôi xuất hiện hai vạch đen chảy dài từ chán xuống má. Chiếc thẻ xe Bus sáng loáng như nhảy nhót trước mắt tôi. Dùng cái dây màu xanh lè như vẫy vẫy: “ Come on, come on. Baby.” Tôi ức, ức, ức cật lực. Rồi cũng cố gắng sửa soạn một khuôn mặt buồn thảm nhất, mếu máo, dùng đôi mắt biết nói long lanh như mèo con thú tội: - Mẹ. Mẹ biết thừa là con hơi hơi giống bố, hơi hơi say xe à. Mai con đi với bố cũng được. - Thế tập đi xe Bus cho quen. Đằng nào chúng ta cũng ở đây dài dài đấy. Mặt tôi tối om. - Nhỡ may con bị móc túi trên xe Bus thì sao? - Xe trường móc túi sao hả con? Mặt tôi tối om đậm. - Thế nhỡ may con bị say xe thì sao? - Dậy sớm mà uống thuốc chống say được không con? Mặt tôi tối om đậm đậm đậm.!!! Đưa đôi mắt cố liếc nhìn bố, bố nhún vai, liếc mắt ý chừng: ăn cơm tối đi con. Giờ bố con tôi trao đổi bằng ánh mắt tâm đầu ý hợp lắm. Chẳng thế mà ánh mắt tiếp theo của bố làm một đàn quạ bay qua đầu tôi. Đại loại là: đồng chí cứ ăn cơm nước, tiếp tế lương thực cẩn thận. Chúng ta đang trong giai đoạn trường kì……chuẩn bị chiến đấu! *** Tôi văng cái “ vèo” người lên giường. Vắt tay lên chán. Thế này là : Đi đi đi đi học ở trường mới chứ còn cà kê lúng túng cái gì nữa. Ác quỷ là một cô gái liễu yếu đào tơ, xinh xắn đoan trang, ba lô hồng cùng áo trắng học sinh, váy xanh. Hai má lúng lính, viền môi khẽ kéo cao tạo thành một nụ cười, đôi mắt cong cong, nhảy phóc lên xe Bus. Lần đầu tiên. Váy vướng phải thành ghế. “Toạc” Tôi lắc đầu. Lần thứ hai. Rơi giầy xuống đường khi đang nhảy xe bus. Tôi vội hét toáng lên: “Ối, bác tài xế đẹp trai ơi cho cháu xuống lấy giầy.” Giọng nói thanh thanh, trầm trầm đáp lại: “ Một đi không trở lại.” Tôi hốt hoảng quay lại, tài xế xe Bus là phụ nữ trung niên cắt đầu đinh, đội mũ lưỡi trai và cầm cái còng sắt số 8. Tôi hốt hoảng xua xua tay. Lần thứ ba. Yên vị được xe Bus, lúc xuống thì. “Ối, điện thoại của tôi.” Hốt hoảng nhìn theo, chiếc điện thoại xinh xắn dễ thương của mình đang khóc lóc trên xe Bus, nói lời từ biệt. “Ối cô chủ ơi là cô chủ ơi, sao cô ra đi sớm thế.” Tôi rùng mình. Vật lộn. Bỏ những suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu. Ác Quỷ ngán ngẩm, cầm cái bảng ********* to tướng. Thiên thần dịu dàng đá phay cái mông của Ác quỷ. Trường hợp 1; Rách váy ư? Không sao. Hoàng tử đẹp trai lung linh trên xe Bus ga lăng cởi áo khoác ngoài ra, chùm quanh váy. Trường hợp 2: Hoàng tử chạy đuổi theo xe Bus, kêu gào khóc lóc gọi xe Bus quay lại để trả lại giầy nhặt được cho “bạn gái nọ”. Trường hợp 3. Một đám thanh niên thấy cô gái xinh xắn khóc lóc, rủ lòng từ bi đạp tan khói bụi, vận dụng hết khí công đuổi theo chiếc xe Bus giành điện thoại từ bàn tay tử thần cho người đẹp. Tôi ôm gối, cười khúc khích. Vỗ đùi cười ha hả. Suýt quên là chưa cho Bé Bự ăn. Ngồi cười vu vơ thả mồi cho Bé Bự, thích thú dử dử chú cá vàng nhỏ. Bé Bự nhảy lên vòn vọt đớp mồi, suýt vọt qua khung cửa sổ. May mà tôi tóm kịp. Phù!!! Suýt nữa thì có án mạng. *** - Linh Đannn…. - Linh Đan. - Linh… - Mẹ gọi con cái gì đấy? Tôi nhồm nhoàm miếng bánh mì trong miệng, tay phải cắt miếng trứng ốp khét lẹt, bên cạnh là hộp thuốc chống say xe mới tinh. Mẹ tôi nhìn tôi chằm chằm. 1 giây……2 giây…..3 giây…….5 giây…….10 giây…. - Con rửa mặt rồi đấy. Tôi vẫn ngậm miếng bánh mì, nói xong, uống cái “ực” một ngụm sữa. Lấy tay vạch mắt, quay tai cho mẹ tôi soi. - Mẹ không tin con à? Mẹ tôi lật đật chạy lại, sờ lên chán tôi. - Không nóng. Lại sờ lên chán mình : - Không nóng. Sau lại liếc lên nhìn đồng hồ, lẩm bẩm: - Mới có 6 giờ 10 phút… Tôi cố nén miếng bánh mì, cất giọng ú ớ. - Mẹ nghĩ con gái mẹ …ợ…là ai…Từ giờ con sẽ dậy sớm…ợ….đi học…ợ… Mẹ tôi ánh mắt long lanh, niềm vui hân hoan, vỗ vỗ vai tôi: - Có lẽ mẹ nên ghi ngày này để kỉ niệm, suốt 11 năm qua mới có một ngày…Mẹ rất… - Em ơi, mau lại xem cái máy giặt. Quái lạ, bình thường vẫn chạy, hôm nay lại dở chứng ra. Chắc phải thay cái mới thôi. Đúng lúc tình cảm quần chúng nhân dân và giai cấp thống trị đang mặn nồng son sắt, giọng với ra từ nhà tắm như tiếng sét đánh ngang bầu trời xanh quang đãng. Tôi liếc mắt lên nhìn mẹ, cười khan hai tiếng, rút nhanh gọn lẹ. *** Vất vả lắm mới bon chen xuống được chiếc xe như chiếc hộp đóng thùng. Chiếc xe Bus xanh lét lừ đừ bỏ lại lũ chúng tôi trước cổng trường. Tôi thở hắt, trong lòng từng đợt sóng tiếc nuối trỗi dậy không nguôi. Công nhận thuốc chống say xe có hiệu lực. Đi xe gì mà Không - cảm - xúc! Váy xanh cố gắng cọ cọ mấy lần vaò thành ghế cũng không mảy may xước dù chỉ là cọng chỉ, giày thì có quai, định bụng lấy tay gỡ quai thì cả một nhóm học sinh ùn ùn kéo tới, chen lấn xô đẩy. Thật là không biết thương hoa tiếc ngọc! Sực nhớ ra chiêu cuối cùng. Té ngửa. Chiếc điện thoại sáng nay đi học sớm nên chắc tôi quên khuấy nó ở góc nào rồi. Gì chứ. Nếu không có cơ hội thì phải tạo ra cơ hội cho mình chứ. Huống hồ, trường to như thế này lại không đào ra một Hoàng tử như bao câu truyện tôi đã đọc, bao tập phim lãng mạn mà tôi xem. Phim…Phim…? Ơ Crê Ca. Mắt tôi loé lên một tia sáng. Xoa xoa tay cười hì hà. Vụ án này đã phá xong. Tôi lượn lờ một vòng xung quanh trường. Nét mặt ngu ngơ như tìm kiếm thứ gì đó. Chẳng phải Jandi trong “ Vườn Sao Băng” tìm hồ bơi và sau đó gắp Ji Hoo trong khuôn viên trường đó sao? Hành động giống nhau thì kết quả giống nhau thôi. Bất kể ranh giới quốc gia. Bất kể đó là trên phim và đây là đời thực và bất kể tôi xinh hơn Jandi nhiều lần. ( nói xong không thấy ngượng mồm hở cô?) Mặt thì ngơ ngơ, nhưng mắt thì cứ gọi là: xoáy xoày xoạy. Ngôi trường này trông khá rộng, cũng tạm, liệt vào danh sách “được” trong số những trường mà tôi từng học. Mà nói thật, mấy trường cũ tôi còn không nhớ nổi cái tên nữa là hình dáng. Thôi thì cứ xếp tạm vào cái từ “được” gọi là có cảm xúc. Khuôn viên bên tay phải. Tôi mừng rơm rớm nước mắt trước khung cảnh phía trước. Có lá vàng. Ôi, lãng mạn. Suốt 11 năm cắp sách đến trường, chờ đợi cái khoảnh khắc lãng mạn thầm ao ước bấy lâu, cuối cùng, trời không phụ lòng người tốt, mắt tôi sáng rực rỡ, như ngọn hải đăng trong đêm đông. Khoan. Còn thiếu. Thiếu….Nhân vật chính. Sao cái chỗ đẹp đẽ thế này mà lại không có lấy một bóng con trai nào ý nhỉ? Đúng là, phí của quá đi. Tôi chạy loanh quanh, ngó lơ……… “BẸT” Cái gì đấy? Âm thanh nghe đậm tai nếu như không dùng đến từ êm tai, cảm giác âm ấm nơi bàn chân, tôi cứng đờ người. Cố nén hai dòng lệ chảy ngược, tôi đưa mắt nhìn xuống. Cứng họng. - C…ư…. - Là phân chó. Ôi, Diêm Vương ơi. gạch tên con khỏi sổ mang tựa đề “may mắn” đi. Mà khoan đã Diêm Vương, cái câu : “ Là phân chó.” là giọng nói của ai đấy?!! Tôi ngẩng mặt lên, trong lòng chắc mẩm là một hoàng tử đẹp trai lạnh lùng nhà giàu cộng với học giỏi vô đối. À khoan. Không cần học giỏi cũng được. “Bộp” cằm tôi rơi xuống. Trước mặt tôi là một cậu bạn chắc mẩm cũng bằng tuổi tôi. Chậc. Phải nói thế nào nhỉ. Da cậu ấy hơi ngăm ngăm, đôi mắt cũng nâu nốt, chiếc mũi trông cũng được ngoại trừ…răng của cậu ấy. Hàm răng hơi nhô ra, à không, rất là nhô ra, tả xung hữu đột muốn khoe ra ngoài ánh sáng. Ối, cậu ấy cười. ực!!! Diêm Vương ơi, sao ngài nỡ lòng nào. - Sao bạn không đi rửa chân đi? May mà chất giọng nghe xuôi tai. Vốn dĩ định bụng e ấp ê lệ, thấy cậu ấy thì…..Tôi tỉnh queo, chân vẫn để nguyên vị trí không nhúc nhích, ỉu xìu. - Tớ sợ bẩn…Bẩn ra thảm cỏ của trường ấy. hì hì hì. Tôi cười ngu chống cháy. Mặt xuất hiện hai vệt đen chảy dài. Cậu bạn nhíu mày, nghi ngờ. - Thật hả? Tôi đáp nhỏ như muỗi. - Ờ. Cậu bạn đăm chiêu, rồi như sực nhớ ra điều gì, cậu ta bỏ cặp xuống, mở cặp và mang ra một chiếc túi nilong nhỏ. Mắt tôi có chút tia sáng, ờ thì cậu ấy không lung linh như Hoàng tử nhưng ít ra thì cũng……lãng mạn. Chắc cậu ấy định lồng tay vào chiếc túi này, rồi sau đó sẽ cạy bãi phân trong giày của tôi ra…Chỉ hai từ duy nhất; Lãng mạn. Bên tai tôi vang lên tiếng chuông nhẹ nhàng. Đúng như tôi nghĩ, cậu bạn nọ tiến lại gần tôi, tôi lim dim đôi mắt mơ màng, miệng nở một nụ cười nguy hiểm, gian hết cỡ. - Bạn có thể nhấc chân lên dược không? Miệng tôi tươi như hoa. “được, được, được” Tôi gật đầu, gật đầu lại gật đầu. Mắt vẫn nhắm nghiền. 1s….2s….3s….5s. - Xong rồi đó bạn. - Nhanh vậy sao? - Tôi e ấp. - ừ. Giờ thì bạn không lo bẩn cỏ nữa. - ừ. Không lo, không lo……Không lo bẩn cỏ? Gì cơ??? Tôi ngớ người, nhìn xuống. Chiếc túi nilong màu hồng ôm gọn giầy của tôi. Cạy cái gì mà cạy? Một đàn quạ bay qua đầu tôi. Con đầu đàn âu yếm quay lại nhìn tôi. Dòng chữ chạy xẹt qua. “ Bơ hỏi bở. Tưởng Bở.” Diêm Vương ơi, mang quách con đi thôi. Cậu bạn trước mặt làm xong, vui vẻ giơ tay con thỏ chào tôi. Đi mất hút. Thế còn màn xin tên? Xin số? Xin địa chỉ thì sao? Mà thôi. Bỏ đê. Tôi lết cái chân đáng thương tìm nhà vệ sinh. Với bộ dạng thê thảm ê trề, tôi kiếm cái khẩu trang che ngay bộ mặt tiền vệ. Chẳng ai biết mặt mũi tôi, việc gì phải thẹn. Hận một nỗi không vỗ đùi cho cái ý kiến sáng suốt của mình. Tôi hùng hồn đi tìm nhà vệ sinh. Cúi xuống nhìn cái chân yêu quý, cất giọng nhỏ nhẹ, lẩm bẩm an ủi bản thân. - Từ từ, từ từ đợi tao nhé. Hazzz. Ngày đầu tiên đi học: Xui lại thắng Hên. “Phập!” - Cái quái gì mà cứng đơ cản đường người ta thế? Tôi gào lên tức tối, ngẩng mặt lên, đôi mắt đột nhiên dãn ra, may mà tôi đang che khẩu trang nếu không nước miếng đã rơi cái “bộp” theo cằm. Diêm Vương ơi, hoàn hồn cho con đê. Chẳng lẽ ở ngoài cũng có pho tượng người sống như trong phim ư? Ba từ duy nhất thôi: Đẹp Trai Quá! (cảm thán) Tôi lẩm bẩm: - Lần này Hên đánh bại Xui rồi!