Jane, nhân viên của hãng địa ốc Century 21 hỏi lại lần nữa trong lúc dẫn Nhật Yên đi vòng quanh ngôi nhà cũ nằm trơ vơ giữa khu rừng.
"Jane đừng có lo... Tôi biết ngôi nhà cần phải sửa chữa nhiều chỗ lắm, tuy nhiên tôi thích sự yên tịnh của nó... "
Ngừng lại, ngước nhìn tàng cây Norway Maple cao ngất tỏa bóng mát rời rợi Nhật Yên tiếp.
"... Tôi đã đi nhiều khu vực trong thành phố mà không tìm ra một ngôi nhà vừa ý mình trừ ngôi nhà này dù nó ở vào vùng ngoại ô vắng vẻ. Đúng ra thời mảnh đất có giá trị nhiều hơn ngôi nhà…
Jane mỉm cười phụ họa.
" Anh nói đúng... Mấy mẫu đất này sẽ có giá trị lắm nếu...
Ngừng nói, Jane cười với người thanh niên Việt Nam đang đứng bên cạnh mình.
"... Nếu anh không sợ ma… "
Jane không nói hết câu nhưng Nhật Yên hiểu ý. Ngoài cái vẻ cổ kính, liêu trai; ngôi nhà còn nằm khuất trong khu rừng cây cối rậm rạp nhất là xa cách với các ngôi nhà lân cận. Từ chỗ họ đứng ra tới con lộ nhỏ có tráng nhựa cũng gần trăm bước. Rồi từ con lộ nhỏ họ phải đi hơn nửa dặm mới gặp đường lớn. Suốt con lộ nhỏ hẹp này chỉ có ba bốn ngôi nhà nằm rải rác. Vẻ cũ kỹ và điêu tàn cộng thêm không khí u tịch và hoang vắng tạo cho ngôi nhà một nét gì lạ lùng gần như là liêu trai, ma quái khiến cho Jane cảm thấy sờ sợ. Vì thế mà nàng mới nói ra câu trên. Nhìn Jane Nhật Yên cũng cười đùa lại.
"Tôi chưa thấy ma lần nào... Tuy nhiên nếu có may mắn được gặp, tôi hy vọng sẽ gặp được một cô ma xinh xắn và dễ thương…
Jane bật lên tiếng cười vui vẻ vì lời nói đùa của người bạn học cùng trường trung học và đại học với mình. Dừng lại ở chính giữa sân trước, đứng ngắm ngôi nhà cổ lần nữa Nhật Yên chắc giọng.
"Bây giờ chúng ta trở lại văn phòng của Jane để làm thủ tục. Tôi muốn dọn vào càng sớm càng tốt… "
Nhìn Jane anh nói tiếp với giọng nghiêm nghị.
"Tôi sẽ trả bằng tiền mặt. "
Chàng thanh niên Việt Nam hơi mỉm cười khi thấy cô bạn gái mở to " blue eyes " nhìn mình và kêu lên với giọng sửng sốt.
"Tiền mặt... Anh trả một trăm tám mươi lăm ngàn bằng tiền mặt...
Nhật Yên gật đầu cười chúm chiếm.
"Phải... Chỉ có cách đó mới rút ngắn thời giờ và giấy tờ lôi thôi phiền phức.
Jane mỉm cười lắc lắc mái tóc vàng óng ả của mình.
"Jane quên mất là anh có tiền, có thể có bạc triệu... Làm nghề " freelance writer " như anh...
Nhật Yên quay qua nhìn cô bạn gái ngày xưa học cùng trường với mình.
"Sao Jane biết?
"Jane có đọc tiểu thuyết của anh. Từ cuốn đầu tay tới cuốn thứ ba. Tất cả là " best seller " mà...
Giọng nói của Jane nghe thật dịu dàng, âu yếm pha lẫn thán phục và ngưỡng mộ người bạn cùng trường mà không cùng lớp. Nhật Yên cười nhẹ.
"Cám ơn Jane… Không ngờ tôi lại có một đọc giả dễ thương và xinh đẹp…
Cười thành tiếng thánh thót Jane đùa.
"Vậy hả... Anh làm gì để cám ơn cô độc giả trung thành của anh.
Nhật Yên cũng cười đùa lại.
"Tôi sẽ mời Jane đi ăn tối nay sau khi mình làm xong giấy tờ.
Vừa nói anh vừa mở cửa xe ngồi vào ghế phía bên hành khách. Jane từ từ lái xe trên con đường mòn dẫn ra lộ chính trong lúc Nhật Yên quay nhìn ngôi nhà thấp thoáng sau khu rừng cây lá xanh um.
Đang ngồi xem tivi Jane liếc đồng hồ khi nghe tiếng gõ cửa. Bảy giờ. Nhật Yên đúng hẹn tới đón nàng đi ăn cơm tối. Mở cửa nàng thấy người thanh niên Việt đứng với nụ cười vui. Nhìn Jane giây lát Nhật Yên nói chậm và nhỏ.
"Xa nhau một thời gian tôi thấy Jane khác hơn xưa nhiều... Đẹp và quyến rũ hơn.
Jane cũng cười nói nửa đùa nửa thực.
"Anh cũng vậy... Chững chạc hơn, đẹp trai hơn và " hot " hơn…
Nhật Yên nheo mắt nhìn cô bạn học.
"Lần đầu tiên tôi thấy Jane diện... Đẹp lắm.
"Cám ơn anh... Jane ít khi diện.
Nhật Yên mỉm cười. Câu nói của Jane cho anh hiểu rằng anh là người bạn đặc biệt cho nên nàng mới diện đẹp. Hai người song song ra xe. Ngồi vào ghế nhưng chưa vội nổ máy Nhật Yên hỏi nhỏ.
"Jane thích ăn gì. Nhật, Tàu, Thái, Ý hay Việt Nam?
"Mỹ, Tàu với Ý thời Jane không dám đụng tới vì sợ mập còn Nhật thời Jane không thích lắm.
Nhật Yên cười cười.
"Như vậy chỉ còn Thái và Việt Nam.
Jane nhún vai cười nhẹ.
"Tùy anh.
Dù đã hơn bảy giờ nhưng nắng vẫn còn chói chang và nóng hừng hực. Mấy chùm hoa màu trắng, đỏ hay tím lung lay trong gió nơi khuôn viên của Northgate Mall. Xe chạy trên cây cầu cao bắt qua hồ nước mênh mông một màu xanh. Dăm chiếc thuyền trôi dật dờ. Hàng thông xanh cao ngất che bóng mát rời rợi. Dưới gốc cây thông người ta đặt những cái bàn bằng cây và lò nướng thịt. Bãi tắm đông nghẹt người.
Xe chạy xuống tới đầu cầu Nhật Yên chợt lên tiếng.
"Mùi thịt nướng thơm quá.
Cười im lặng Jane liếc người bạn trai đang lái xe. Lúc còn ở trung học nàng biết Nhật Yên nhưng vì khác lớp do đó nàng không có dịp may làm quen với người học sinh Việt Nam hiền từ và dễ thương này. Nàng càng thêm mến mộ khi tình cờ chứng kiến cuộc ấu đả giữa Nhật Yên và Jack, một cầu thủ football nổi tiếng nhất của trường. Cao lớn, dềnh dàng, nặng gần ba trăm cân, Jack được mọi người đặt cho biệt danh là KingKong. Ỷ vào sức mạnh và sự nổi tiếng của mình Jack hay chọc phá nhiều người. Chuyện đó cũng không có gì đáng nói cho tới một buổi chiều thứ bảy ở sân quần vợt của trường. Đứng nơi sân cỏ Jane mục kích Jack cùng với hai người bạn trong đội football chọc phá Nhật Yên và Adam đang chơi quần vợt với nhau. Binh vực bạn và cũng vì tự vệ anh đã đương đầu với KingKong. Trái với sự lo sợ của Jane và mọi người, cũng như không ai biết bằng cách nào, Việt petite đã “ knockout “ một đối thủ có trọng lượng nặng hơn anh hai lần. Chuyện hi hữu này được Jane và bạn gái đồn ầm lên và chẳng bao lâu mọi học sinh đều biết. Từ đó Việt petite đều được mọi người nể phục. Jane muốn làm quen với Nhật Yên nhưng do ở tính tình rụt rè và nhút nhát nên nàng bỏ lở dịp may. Lên đại học, vì ngành học khác nhau vả lại trường đông tới hai ba chục ngàn sinh viên cho nên nàng hầu như không gặp lại Nhật Yên. Bẵng đi thời gian dài nàng mới gặp lại khi anh gọi điện thoại tới văn phòng địa ốc nơi nàng làm việc. Mừng còn hơn bắt được vàng, Jane vồn vả trò chuyện rồi sau đó lãnh phần đưa Nhật Yên đi khắp nơi để tìm mua căn nhà. Nhờ vậy mà hai người có dịp gần gụi với nhau nhiều hơn và đâm ra thân thiết hơn.
"Jane có tới đây lần nào chưa?
Nhật Yên hỏi trong lúc quẹo xe vào Sweet Basil, một nhà hàng Thái nổi tiếng trong thành phố.
"Jane có tới đây hai lần… Lần đầu là ngày sinh nhật thứ 21 và lần thứ nhì khi ra trường.
"Jane đi với ai… Bạn gái hay boy friend?
Nhật Yên hỏi câu này trong khi quay đầu sang nhìn cô bạn học của ngày xưa. Im lặng nhìn bạn giây lát Jane mới cười trả lời.
" Đi với ba má và anh chị… Jane không có bạn trai.
Nhật Yên cười cười im lặng. Dường như nghĩ người bạn cùng trường không tin vào lời nói của mình, Jane cất giọng nghiêm nghị pha chút buồn rầu.
"Từ nhỏ cho tới bây giờ Jane không có quen ai… không có boyfiend…
"Thật ư.
Nhật Yên kêu lên hai tiếng như nửa tin nửa ngờ khiến cho Jane quay nhìn anh.
"Anh có quyền không tin nhưng đó là sự thực… Hai mươi lăm tuổi rồi mà Jane chưa hề có " sex " với ai.
Cô gái hơi mỉm cười khi thấy người bạn học ngày xưa trợn đôi mắt sáng long lanh nhìn mình. Nhật Yên cũng mỉm cười vì sự ngây thơ và thành thật của Jane. Dù đã hai mươi mấy tuổi song nàng vẫn còn giữ được ít nhiều tính chất ngây thơ và hồn nhiên.
"Tôi tin Jane… Đó là điều rất hiếm và rất quý… Thời buổi bây giờ…
Nhật Yên bỏ lững câu nói nhưng cô bạn gái của anh hiểu.
"Cám ơn anh… Anh không cười Jane hả?
Đậu xe vào bãi đậu xe, tắt máy xe xong Nhật Yên đi vòng qua phía bên kia mở cửa cho cô bạn học rồi cười vu vơ.
"Tại sao tôi lại cười Jane… Tôi còn phục Jane đằng khác.
Hai người đi bên nhau vào nhà hàng. Họ được đưa tới một bàn nằm trong góc. Trong suốt bữa ăn họ nói chuyện rất nhiều. Họ ôn lại những ngày còn ở trung học. Nhắc tên những người bạn. Cười vui về những kỷ niệm khó quên. Càng nói chuyện nhiều chừng nào họ càng thân mật và hiểu nhau nhiều hơn. Nhật Yên tỏ ra quý mến và săn sóc trong lúc Jane cũng biểu lộ một cách kín đáo cho người bạn ngày xưa biết là nàng rất có cảm tình và nhất là muốn trở thành một người bạn thân thiết để tình cảm của hai người có thể tiến thêm một bước nữa.
Đợi cho Nhật Yên ký giấy tờ rồi lấy chìa khóa xong Jane mới bắt tay anh.