Chương 1 - Chia tay

Trong bar.....

Tiếng nhạc, những bước nhảy, những cái đầu nhôm xanh, nhộm đỏ, những pha hấp hối nhầm hip hop đầy điêu luyện....

Kịch...nó cùng Trâm bước vào bar.... mọi thứ im lặng trong 3 giây rồi tiếp tục...

- Tụi mình qua bàn kia ngồi đi- Trâm kéo Băng

- ờ...từ từ...- Băng

- Ê, bà gọi cho Nhật thử coi, sao hẹn rồi mà chưa tới!!!- Trâm

- ừ, không biết có chuyện gì không nữa, mình có linh cảm không hay- Băng lấy đt ra bấm

*Máy bận... tút tút

- Máy bận rồi- Băng

- Ồ- Trâm

30 phút sau...

- Băng...- Hắn gọi

- Hi hi anh... em đợi...- Nó chưa nói hết câu thì.....

- Chia tay đi- Hắn lạnh lùng

- Hả, anh...anh nói gì cơ...- Nó ngây ngô

Hắn tiếng lại gần....nân cầm nó lên... cắn vào môi nó 1 cái đau điến đến bật máu... hành động đó chính là hành động mỗi lần hắn muốn kết thúc vs ai thì hắn đều để lại trên môi người đó 1 vết cắn

- Hiểu rồi chứ???- hắn lạnh lùng quay mặt đi

Bỗng chốc xung quanh nó tối xầm lại... hắn đâu biết rằng nó đan bị bệnh 1 căn bệnh rất nguy hiểm, mỗi khi shok căng bệnh đó lại tái phát, nó đã iu hắn thật lòng mà. Dù anh không phải là người đầu tiên... nhưng lần chia tay này... nó thật sự rất đau...

- Băng, Băng à....tỉnh lại đi Băng- Trâm kêu gọi gào thét, hắn nghe chứ, hắn nghe, nhưng hắn để ngoài tai, mặt cho nó sống chết, hắn không quan tâm...

1 thoáng ở đâu đó....có 1 chàng trai...bế nó đến bệnh viện...

*Sáng hôm sau:

- Ưm....

- Băng, bạn tỉnh rồi à- Long

- Ờ...

- Bạn nghỉ đi.... mình đi mua 1 ít thức ăn đến cho bạn- Long

- ừm- nó trả lời trong vô thức

1 lát sau......

- Băng à, tui lo cho bà quá à, đây đâu phải lần đầu bà chia tay đâu, tại sao bà lại bị như thế chứ hả, huhu- Trâm miếu máu

- Hì, bà nín đi, tại tui iu... ảnh thật lòng đó... nhưng từ ngày hôm nay, tui không còn thích ảnh nữa đâu- nó cười gượng

- Bà hãy thôi bộ mặt đó đi, thà bà khóc còn hay hơn đấy...- Trâm hờn dỗi

- Thôi 2 cậu cứ trò chuyện tiếp đi nha, mình có việc phải về trước- Long

- ừm, pjpj- Trâm + nó

- pjpj- Long

- Hu hu hu - nó khóc

- Khóc đi rồi mọi chuyện sẽ qua- Trâm kéo đầu nó tựa vào vai mình.

- A- nó bỗng la lên

- gì thế- Trâm lo lắng

- Đau quá....môi...môi đau quá...- nó

- Ax, tên đó thật là... trùi ui, xem ra vết cắn này khó mà lành lắm đó- Trâm

- Tên ác ôn.... đúng là xui xẻo- nó kêu gào

*Sáng tại trường Tạ Dương:

- Hế lô- Trâm chọt lét nó

- Ui za- làm nó cắn phải môi đau

- Hí hí sò rỳ- Trâm

- Sò sò...cái gì mà sò, chết nè - Nó dí Trâm chạy ngoài hành lang

uỳnh....nó đâm phải 1 người....

- Đui à!!!

- Anh....- Nó

- Anh cái gì mà anh...- hắn

- Xin lỗi...- nó cuối đầu rồi định chạy đi thì bị hắn tóm lại....

- Đâu dễ dàng như thế được....- hắn lôi nó đi không thương tiết

* Phòng y tế:

Cạch....hắn chốt cửa lại....

- Anh...muốn làm gì- nó run sợ

Hắn xô nó xuống sàng... ghé sát mặt nó bảo...

- Đền cho tao cái đâm vào người hồi nảy...- hắn xé áo nó ra

- Á... - nó la lên một tiếng rồi bị hắn cắn tiếp vào môi đang bị thương chưa lành

Hắn đứng dậy lấy 1 con dao nhỏ trên bàn.

- Anh muốn làm gì đó, đừng đừng...- nó sụt lùi trong tư thế đang ngồi, hắn đang cầm 1 con dao khắc nhỏ xíu tiếng đến gần nó...

- Á....- nó thét lên 1 tiếng đau đớ

Hắn trói tray chân của nó lại, bịt miệng của nó lại, bắt đầu hành động như 1 tên khác máu... hắn cởi áo trong của nó ra...nó khóc nất lên nhưng chẳng làm gì được....Hắn vẫn tiếp tục như 1 con ác ma.... nhìn hắn lúc này thật đáng sợ... hắn từ từ nhẹ nhàn đưa con dao lên ngực của nó....hắn khắc 2 hoa hồng và Mập ú xấu xí .... từng mũi dao khắc lên da thịt của nó.... cũng chính là từng giọt máu của nó chảy xuống tươm tả... chịu không nổi, nó ngất lịm đi...

Khi tỉnh lại... nó thấy mình không hề mặt gì cả... hắn nằm kế bênh...

Nó lại khóc.....

- " Chẳng lẻ, không không thể nào, không thể nào..."- nó ôm mặt khóc nức nỡ, nó rất muốn giết hắn, muốn đâm chết hắn, nhưng bất chợt hắn mở mắt... tỉnh dậy

- Tuyệt...- hắn lạnh lùng mặt quần áo rồi đi

Sau khi hắn đi rồi, nó nhìn lại thân thể mình, rất nhiều vết bầm... cùng với... hình xâm trên ngực...

- "Thù này, nhất định Hà Tuyết Băng này sẽ trả"