Mang Theo Cục Cưng Chơi Game - Chương 01

Trong tiệm trà sữa dành cho giới trẻ, gần cửa sổ có một cậu trai anh tuấn đang ngồi, chỉ thấy anh thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, có vẻ như đang đợi ai đó.

Lúc này, cánh cửa bằng thuỷ tinh của quán trà sữa được đẩy ra, đi vào là một cô gái điềm đạm, cô gái rất im lặng, hơi thở nhẹ nhàng mang theo chút khoan khoái mát mẻ.

Thu Dĩnh từ ký túc xá trường chạy tới, khi nhận được điện thoại của bạn trai là lúc cô vừa tắm xong, nghe bạn trai có việc muốn nói, cô nhanh chóng lau khô đầu tóc ướt nhẹp, sau đó chạy nhanh tới tiệm trà sữa này

Thu Dĩnh đi đến trước mặt bạn trai, hỏi: “Tống Văn, chuyện gì?”

“Cái kia, Tiểu Dĩnh, chúng ta... Chia tay đi.”

Thu Dĩnh trầm mặc nhìn bạn trai đang cúi đầu, sau đó bình tĩnh nói: “Được.”

Thu Dĩnh và Tống Văn quen từ một năm trước, lúc ấy cô đang đi báo danh, lần đầu thấy khuôn viên trường học to như vậy nên bị lạc đường, sau đó đụng phải Tống Văn, dưới sự trợ giúp của anh, cô tìm được nơi cần đến, sau đó lại trùng hợp gặp nhau trong trường, nói nói mấy câu, rồi từ từ tìm hiểu nhau. Khi Tống Văn nói muốn kết giao, vì có ấn tượng rất tốt với anh, cô mới đồng ý, ở chung rất tốt nên không nghĩ nhanh như thế đã chia tay, bây giờ ngẫm nghĩ lại, kỳ thật mỗi khi ở chung với Tống Văn, cô thường thấy thiếu gì đó, khi nghe được lời chia tay cũng không có cảm giác đau đớn lúc thất tình như người ta thường nói, lại cảm thấy như toàn thân được buông lỏng, như thoát được dây trói, nhưng dám đá tôi, hừ, nếu không phải có nhiều người ở đây dễ làm hỏng hình tượng của mình, tôi sẽ xông lên cho y một quyền, sau đó quăng cho y một câu, “Nhớ kỹ, là tiểu thư đây đá anh, không phải anh đá tôi”. Sau đó hiên ngang rời đi.

Nghĩ đến đây, Thu Dĩnh cười lạnh, nhìn biểu tình kinh ngạc của Tống Văn, nói: “Như thế nào, rất kinh ngạc sao? Chắc anh không hiểu tại sao tôi lại đáp ứng dễ dàng vậy, tôi cũng không phải loại con gái hay khóc lóc, rồi cầu xin anh đừng chia tay linh tinh gì đó, cứ như vậy, tạm biệt.” Nói xong đứng dậy đi đến quầy.

“Tiểu thư, chị cần gì sao?”

“Hai ly trà sữa nguyên chất, cám ơn.”

“Vâng, xin chờ một lát”

...

Thu Dĩnh cầm theo hai ly trà sữa về kí túc xá, nói với nhìn hai đứa bạn đang ngồi trên ghế: “Lộ Lộ, Du Du, mình mua trà sữa nè.” Cô đặt ly trà sữa xuống, sau đó nằm sấp lên giường

“Hừ, coi như ấy biết điều còn nhớ nên mua trà sữa về mời hai người đang bị mệt như tụi này.” Lục Lộ cầm trà sữa lên, ngoài miệng oán giận.

“Sao vậy?” Mộng Tích Du thấy Thu Dĩnh khác thường, lo lắng hỏi.

“Mình chia tay với Tống Văn rồi.” Bởi vì chôn mặt trong gối nên giọng nói nghe thoáng qua có chút rầu rĩ.

“Phụt” Lục Lộ phun hết trà sữa ra, liếc qua Mộng Tích Du, sau đó mở miệng an ủi, “Dĩnh Dĩnh, trên đời nơi nào không có cỏ thơm, lần sau chúng ta tìm được một người tốt hơn cả Tống Văn.

“Đúng vậy, Tống Văn không cần cậu là do y mù thôi.” Mộng Tích Du nói tiếp.

Lúc này, Thu Dĩnh nâng gương mặt thất tình không hề thương tâm lên, cười nói: “Các cậu nghĩ mình đang buồn sao? Mình chỉ hơi mệt nên mới nằm sấp vậy thôi a”

“Được lắm, em gái nhỏ, hại chị lo lắng em.” Lục Lộ nhận ra mình bị hố, nhảy lên giường chọc lét Thu Dĩnh

“Ha ha... Dừng tay... Ha ha a... Du Du cứu mạng...” Thu Dĩnh tinh thần phấn chấn lộ ra ánh mắt cầu cứu.

Mộng Tích Du buông tay tỏ vẻ bất lực.

Thu Dĩnh thấy không được giúp đỡ, nhanh chóng xuất ra một chiêu TaeKwonDo ngăn cản chân Lục Lộ.

“Hừ, tiểu thư đây không phát uy, bé nghĩ chị là hello kitty a?”

Lục Lộ thấy cô có ý tứ phản kích, vội vàng lộ ra vẻ mặt hơi sợ, cầu xin tha thứ nói: “A -, đừng chơi, đừng chơi.”

Thu Dĩnh buông Lục Lộ ra để cô ngồi dậy rồi cầm lấy mũ giáp ở đầu giường nói: “Mình muốn chơi một lát.”

“Mình giải quyết xong trà sữa sẽ vào.” Mộng Tích Du lắc lắc trà sữa trên tay.

“Uh – đây cũng vậy.”

“Vậy khi nào các cậu vào nói với mình.” Nói xong Thu Dĩnh đội mũ giáp lên, liền thấy trước mắt tối lại, bắt đầu đi vào nơi log out

Thu Dĩnh đang chơi một game có tên là Tiêu Dao OL, đó là game online dựa trên nền văn hóa võ hiệp truyền thống của Trung Quốc, mức độ chân thật đạt tới 96%, Tiêu Dao tức là cuộc sống ưu du tự đắc, an nhàn tự tại. Cho nên trong game online này, muốn chơi thế nào cũng được, bạn có thể kinh doanh kiếm tiền, có thể tiếu ngạo giang hồ, cũng có thể trồng đủ các loại hoa hoa cỏ cỏ, còn có thể ngắm phong cảnh, chỉ cần bạn muốn, nhất định sẽ làm được.

Thu Dĩnh đứng ngay Thảo Nguyên, nơi trước đó log out, cô nhìn những người chơi đang đánh quái xung quanh, sau đó đi đến 1 nơi không người, rút ra roi dài bên hông ra bắt đầu "ngược" con thỏ.

Không còn cách nào nha, ai biểu cô hiện tại chỉ có cấp 3, chỉ có thể "ngược" mấy con thỏ cấp thấp, tuy rằng con thỏ mập mạp rất đáng yêu, có khi còn ra vẻ đáng thương với bạn, nhưng vì thăng cấp, đành phải có lỗi với con thỏ đáng yêu này vậy.

Thu Dĩnh có chút máy móc cầm cái roi lên, nhàm chán nghe tiếng “leng keng”, mặc cho người nào cứ đánh con thỏ suốt hai ngày cũng cảm thấy nhàm chán.

“Chúc mừng người chơi đánh được 1000 con thỏ, đạt được 900 kinh nghiệm, mười hai bạc.”

Thu Dĩnh nghe có tiếng nói, theo bản năng lại quất một roi, mấy con thỏ thành vong hồn dưới roi cô.

“Người chơi đánh quá số lượng thỏ, làm thỏ vương nổi giận.”

Thu Dĩnh lại nghe thấy giọng nói, nhìn cái roi trong tay, khoé miệng giật giật, tiếp theo liền nghe được tiếng gầm lên giận dữ, sau đó, một con thỏ cao 3 mét đứng trước mặt cô, ánh mắt mở to đầy vẻ tức giận, khuôn mặt dữ tợn đánh về phía cô.

Thu Dĩnh vội vàng xoay người chạy về phía sau.

Sau đó, nhiều người chơi nhìn thấy 1 con thỏ cao lớn hung dữ đuổi theo một cô gái áo đỏ tay cầm roi dài.

Thu Dĩnh chạy chạy đột nhiên cảm thấy dưới chân không còn gì nữa, tiếp theo cả người đều rớt xuống, trước mắt liền xuất hiện một mảnh tối, đến khi cô định thần lại thì đã nằm trong một mật thất, mà con thỏ kia cũng không thấy nữa, lát sau lại nghe thấy giọng nói, “Chúc mừng người chơi Hòa Mạt đã hoàn thành nhiệm vụ mới — tìm kiếm mật thất ”.

Thu Dĩnh đánh giá bốn phía, trong mật thất này vừa tối vừa cũ, có một góc phát ra ánh đèn mờ, một chàng trai áo trắng đang ngồi ghế dài, cười nhưng không cười nhìn cô.

Đánh giá bốn phía xong, cô đi tới chỗ chàng trai đó, ngồi xuống nói: “Bạn cũng bị rơi xuống sao?”

Anh gật gật đầu, “Diệp Lạc, tên tôi, còn bạn?”

“Hòa Mạt.”

Lúc này, một giọng nói vang lên, “Hoan nghênh người chơi Hòa Mạt đi vào mật thất — tìm kiếm, hai người đều đã có mặt ở đây, vậy hai cô cậu tự lo lấy, tôi chỉ nhắc các bạn một câu, hai bạn phải cùng lúc đi ra ngoài, ha ha, bây giờ các bạn cứ đi tìm kiếm cơ quan đi.”

Thu Dĩnh nhìn quanh mật thất, thật muốn kêu rên, sao số tôi lại không hay vậy trời, vừa bị con thỏ đuổi giết, bây giờ lại phải tìm cơ quan trong mật thất. Nhìn Diệp Lạc nhàn nhã ngồi đối diện, cô tò mò hỏi: “Bạn tìm được cái gì rồi à?”

“Không có, tôi cũng vừa rơi xuống.” Nói xong, anh đứng dậy đi đến trước tường, gõ gõ một chút

Thu Dĩnh thất vọng chu miệng, thu lại cây roi trong tay, cũng đứng lên thử tìm.

Đầu tiên là vòng quanh ngọn đèn, không phát hiện được gì, cô dời mắt lên bàn, trước tiên là đi quanh cái bàn một vòng, tiện đà ngồi xổm xuống xem có gì khác thường không.

“Hoà Mat, cô lại đây một chút.”

Hai mắt Thu Dĩnh sáng lên, đứng dậy đi đến bên cạnh Diệp Lạc, “Phát hiện ra cái gì sao?”

Diệp Lạc gõ một khối gạch, nói:“Khối gạch này hơi lạ so với những khối gạch khác, cô đứng ở bên này, đợi tới khi tôi la lên thì gõ mạnh vào.” Nói xong, anh đi đến cái tường đối diện sờ sờ gì đó, quay đầu lại nói: “Chuẩn bị, bắt đầu.”

Bọn họ ấn xuống cùng lúc, sau đó không gian không còn tối nữa, khi mở mắt lại, Diệp Lạc đã thấy mình trở về rừng cây lúc nãy đánh quái.

Lúc này, bên tai hai người đồng thời vang lên, “Chúc mừng người chơi Diệp Lạc Bi Ai, Hòa Mạt hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm mật thất, lấy được 10000 kinh nghiệm, 120 bạc, một quả hy vọng, một lọ thần tiên ngọc nhưỡng.”

Thu Dĩnh bắt đầu xem xem, đột nhiên thấy một vật gì đó giống như củ khoai tây, cô nhìn chằm chằm cái bình ngọc trên tay người đối diện, nói: “Không biết sẽ trồng ra cái gì?”

Diệp Lạc ngắm cái chai trong tay, nhíu mày nói: “Cứ thử sẽ biết”

“Trồng ở đâu?” Thu Dĩnh nhíu mày.

Diệp Lạc suy nghĩ một chút, nói: “Đi đến chỗ tôi đi.”

“... Được thôi.”

Thu Dĩnh đi theo Diệp Lạc vào trong thành, ngang qua phố xá náo nhiệt, đi đến cửa một tiểu viện ở ngã tư cuối thành tây, sau khi nhìn thấy tiểu viện tử, Thu Dĩnh kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Lạc, không nghĩ đến y lại có tiền như vậy

Bên trong tiểu viện giống như tứ hợp viện thời xưa

(Tứ hợp viện là một hình thức cư trú của người dân Bắc Kinh. Tại sao gọi là THV, là vì một cụm kiến trúc hình chứ nhật, tứ phía đông, nam, tây, bắc đều xây nhà, bốn hướng nhà đó vây lại, ở giữa là một sân trời, hay chung cho có bốn hướng nhà. xem thêm ở http://thvl.vn/?p=15060)

Thu Dĩnh đi vào sân nhà, nhìn nhìn, sau đó chọn 1 chỗ ngồi xuống nói: “Ở bên này đi.”

“Được, quản gia, đi lấy cái xẻng tới đây.”

“Vâng, thiếu gia.”

Thu Dĩnh nhìn ông cụ vừa xuất hiện rồi lại biến mất, im lặng, lại còn có quản gia...

Như hiểu được nghi hoặc trong lòng Thư Dĩnh, Diệp Lạc mở miệng nói: “Khi mua nhà ở đều được tặng một NPC quản gia”

Kế tiếp chính là lặng im, cho đến khi NPC quản gia kia đột nhiên xuất hiện, còn cầm theo cái kẻng

Diệp Lạc tiếp nhận cái xẻng trong tay quản gia, tự nhiên ngồi cạnh Thu Dĩnh, đào xong một cái hổ bảo Thu Dĩnh bỏ hạt giống vào, sau đó lấy đất lấp lại, lấy ra cái bình thần tiên ngọc nhưỡng kia đổ lên.

Qua vài giây, hạt giống nhỏ như đậu nảy mầm, tiếp theo giống như uống trúng thuốc kích thích vậy, không ngừng lớn lên, cho đến khi kết thành nụ hoa mới không phát trưởng nữa, Thu Dĩnh nãy giờ chăm chú xem đến há hốc mồm

Lúc này, từ trong nụ hoa truyền ra hai tiếng “A, a”, sau đó, nụ hoa rung một chút.

“Sẽ không xuất hiện quái vật chứ.” Thu Dĩnh nói nhỏ.

Nụ hoa chậm rãi nở ra, thứ bên trong hiển nhiên cũng lộ ra ngoài, chỉ thấy nằm giữa cánh hoa là một đứa bé, mặc quần áo màu xanh, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp và một đôi mắt to tô nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Thu Dĩnh thì khóe miệng lộ ra một nụ cười thật tươi, hai tay nhỏ bé hướng đến Thu Dĩnh làm nũng nói: “Mama, ôm.”

“Oanh” Thu Dĩnh giống như bị sét đánh, run run dùng tay chỉ chính mình hỏi: “Nó đang kêu... Tôi hả?” Lại thấy Diệp Lạc gật đầu.

Cục cưng không để ý tới Thu Dĩnh, ánh mắt to ngập nước, cái miệng nhỏ nhắn nghẹn lại, vẻ mặt ủy khuất, “Mama, xấu, xấu...” Vừa nói vừa dùng tay đánh vào nhuỵ hoa ở bên dưới, sau đó hai bàn tay nho nhỏ hướng tới chỗ Diệp Lạc đang hứng thú nhìn, “Baba, ôm.”

 

Nghe bé cưng kêu một tiếng baba, Diệp Lạc đứng hình.

Bé cưng nhìn Diệp Lạc cũng không để ý đến mình, rốt cuộc nhịn không được tủi thân, “Oa” một tiếng khóc òa lên.

Thu Dĩnh sau khi định thần lại mới nhẹ nhàng bế baby đang “Oa oa” khóc, nhẹ giọng nói: “Bé ngoan, không khóc nha.”

Nghe thấy giọng dịu dàng của Thu Dĩnh, bé cưng mới dừng khóc, hai bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy áo cô, như đang sợ cô bỏ mình lại, đôi mắt mở to khóc tới đỏ nói, “Mama, đói.” Vì mới khóc xong nên giọng có chút khàn khàn.

Tuy đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng khi nghe thấy từ “Mama”, Thu Dĩnh vẫn không biết làm sao

“Cha đứa nhỏ, baby nói bé đói bụng.” Lời vừa ra khỏi miệng cô liền cảm thấy như bị sét đánh, dù sao lời nói cũng không thể thu lai được, phải bình tĩnh = =

Diệp Lạc thản nhiên nhìn cô một cái, thu lại ngón tay đang nghịch với bé, sau đó mặt không chút thay đổi nói: “Đi thôi.”

“Ah? Đi đâu?” Hỏi xong mới phản ứng lại, này không phải hỏi dư sao! Len lén liếc trộm người đi phía trước, may mà lúc nãy cô hỏi anh không nghe thấy …

Thu Dĩnh kéo tay áo Diệp Lạc, hỏi nhỏ: “Diệp Lạc, anh có thấy người ta đang nhìn chằm chằm tụi mình không.”

“Nói đúng hơn là nhìn cục cưng trong lòng cô.” Diệp Lạc sửa lại cho đúng.

“Ách...” Thu Dĩnh nhìn baby đang nghịch tóc cô, im lặng.

Cục cưng thấy Thu Dĩnh nhìn chăm chú, ngẩng đầu nở nụ cười thật tươi với cô, đồng tiền ngay khóe miệng như ẩn như hiện.

...

“A — rất đáng yêu nha!”

“Đúng vậy! Đúng vậy!”

“Ừ, rất muốn ôm ôm nha!”

“Tôi cũng muốn nữa!”

...

“Chúng ta đi nhanh đi.” Thu Dĩnh nhìn mọi người xung quanh, lôi nhanh Diệp Lạc vào một tửu lầu cũng không thèm nhìn tên liền bước vào

“Khách quan, muốn ăn gì?”

Diệp Lạc nhìn cục cưng đang hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh, thản nhiên mở miệng, “Có phòng riêng không?”

“Có, mời khách quan lên lầu.”

“Khách quan, muốn ăn gì?”

“... đưa một cái bánh gatô trước.” Diệp Lạc suy nghĩ một lát nói.

“Được rồi, xin khách quan chờ một chút.”

...

Đợi khi bánh gatô lên, Thu Dĩnh một tay ôm, một tay giúp bé ăn, bé cũng ngoan ngoãn hé miệng, lúc bắt đầu rất dễ dàng, một lúc sau, vì một động tác cố định trong thời gian dài, tay cô bắt đầu tê lại, cô nhíu mày, nhìn lại bánh gato còn lại không nhiều lắm, phải nhẫn nại.

Diệp Lạc thấy Thu Dĩnh khác thường, nhìn thấy cánh tay cô run nhè nhẹ, liền hiểu, nói: “Để tôi.” Sau đó nghiêng người ôm lấy baby trong tay cô.

Thu Dĩnh ngây người, sau đó cười nhẹ, “Cám ơn.” Cánh tay có chút tê tê tiếp tục cho bé ăn.

Bé mở to mắt nghi hoặc nhìn hai người, bất quá lại bị mùi thơm của bánh gato kế bên hấp dẫn ánh nhìn.

Bé ăn xong, Thu Dĩnh mới bắt đầu ăn, chờ sau khi cô ăn xong, phát hiện bé đã ngủ trong lòng Diệp Lạc, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra, cánh tay nhỏ nắm lấy đoạn tóc, mà Diệp Lạc trầm tư nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, nhưng trong mắt Thu Dĩnh trở thành anh đang ngẩn người

“Ăn xong chưa?”

“Uh.”

“Đi thôi.”

“Được.”

Thu Dĩnh và Diệp Lạc vừa đứng lên một lát đã nhìn thấy những ánh mắt khác thường đang bắn về phía mình, Thu Dĩnh chú ý tới, những ánh mắt tò mò dần trở thành nhìn thẳng, rồi họ bắt đầu bàn tán

Tại sao? Nhìn bé đang ngủ trong lòng Diệp Lạc, chẳng lẽ vì có thêm một người ...

Thu Dĩnh suy nghĩ mãi, cho đến khi tới tiểu viện mới ngừng lại, sau đó nhìn thấy có ba chàng trai ngồi trong sân, trong đó, người áo xanh dương và người áo xanh lá đang bàn gì đó, mà người áo xanh da trời ngồi một bên uống trà, người đầu tiên chú ý đến Thu Dĩnh cũng là y.

“Tốt lắm, Diệp Lạc đã về.”

Phi Ngư cùng Tự Nhất Mi, cùng lúc quay đầu.

Phi ngư mở miệng nói trước: “Iu, Diệp Lạc, chú đã về rồi!”

Tự Nhất Mi chú ý tới cục cưng trong lòng Diệp Lạc, hơi do dự: “Diệp Lạc, trong lòng chú là….” con cái nhà ai?

“Con tôi.”

2 chữ đơn giản nhưng lại làm ba người kinh ngạc không thôi

Ba người định thần lại, ánh mắt lại dời sang Thu Dĩnh, dùng ánh mắt để hỏi: Vậy cô ấy là ai?

Diệp Lạc cười mà không cười nhìn Thu Dĩnh đang xấu hổ, phun ra bốn chữ, “Mẹ của đứa nhỏ.”

Thu Dĩnh: “...” anh ta nhất định là cố ý! Nhất định!!

“Oh…... Nhìn kỹ lại, đứa nhỏ này đúng là có vẻ giống 2 người.” Tự Nhất Mi nâng cằm lên, nghiêm túc nói

“... Thật hả!” Phi Ngư cẩn cẩn thận thận nói.

Thất Hàn trêu chọc nói: “Diệp Lạc, chỉ không gặp một lát, không ngờ chú đã có vợ, ngay cả con cũng có luôn.”

“Nhưng, trong game có thể sinh baby sao?” Tự Nhất Mi đưa ra câu hỏi.

“Ách, là tôi và Diệp Lạc trồng ra.” Thu Dĩnh nói chen vào.

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của ba người, Thu Dĩnh kể hết những chuyện xảy ra liên quan tới đứa bé.

Sau khi nghe xong, ba người nhìn đều nhìn baby đang ngủ trong lòng Diệp Lạc, im lặng.

“Kia, kia…... Làm sao bây giờ?” Tự Nhất Mi chỉ vào một gốc cây khổng lồ, vẻ mặt rối rắm

Sau đó, bọn họ nhìn thấy cái cây khổng lồ này, đầu tiên là da đầu run cả lên, cây đó từ từ thu nhỏ lại, sau đó biến thành ... Một con sói nhỏ màu bạc [= =]

“Ách, sao lại là sói bạc?” Tự Nhất Mi tiếp tục vấn đề rối rắm đó, sau khi y thấy được sự khinh bỉ trong mắt sói bạc mới nhận ra mình cư nhiên lại bị động vật kì dị này khi dễ!

Phi Ngư đồng tình nhìn Tự Nhất Mi, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, may là hồi nãy mình không hỏi gì.

Diệp Lạc nhìn qua sói bạc, không nói tiếng nào.

Lúc này, một hộp thư của Thu Dĩnh nhảy ra: “Dĩnh Dĩnh, cậu ở đâu a!”

“Ách...” Thu Dĩnh nhìn về phía Diệp Lạc, hỏi hỏi: “Bạn tôi tìm, có thể cho mấy cô ấy đến đây không?”

Sau khi được cho phép, cô nhắn tin trả lời, chưa đến 1 phút liền thấy một cô gái màu vàng nổi giận đùng đùng đi đến, phía sau mang theo một cô gái áo tím nhạt.

“Dĩnh Dĩnh, cậu có biết tụi này đã chờ cậu bao lâu không!… BALBALBAL” Thanh Thuỷ Thần Lộ hai tay chống nạnh, oanh oanh tạc tạc nói

“Ngừng...” đợi cho Thanh Thuỷ dừng lại một chút rồi mới nói: “Mình cũng không còn cách nào a, ...” Tiếp theo, lại kể với cô những chuyện kia

Sau khi Thanh Thuỷ nghe xong lập tức phăng ra một câu: “Gian phu là ai?”

Thu Dĩnh đen mặt lại, tay chỉ về phía trước

Diệp Lạc nhíu mày, hiển nhiên bất mãn với danh từ “gian phu” này

“Cái gì? Hai người còn chưa kết hôn! Không gọi là gian phu thì gọi là gì?” Thanh Thuỷ bất mãn.

“Ha ha, nếu không để Diệp Lạc và Hòa Mạt kết hôn đi, dù sao hai người, con cũng có rồi.” Thất Hàn đứng 1 bên xem kịch vui nói

Lúc này, từ trong lòng Diệp Lạc phát ra một tiếng “Mama” hấp dẫn tầm mắt của mọi người, bé mở to đôi mắt mơ màng, rõ ràng buồn ngủ, hiển nhiên là bị đánh thức, “Mama ~ ôm.”

Thu Dĩnh vươn tay tiếp nhận.

“A, rất đáng yêu a! Tiểu bảo bảo, dì là dì Lộ của con nè.” Thanh Thuỷ vươn bàn tay ra, nựng khuôn mặt bé

Bé nhìn thấy có nhiều người xa lạ, hơi sợ hãi lui vào lòng Thu Dĩnh, nhưng nhìn thấy trong mắt mọi người không có ác ý, bé mới nở nụ cười tươi, nhu mềm mở miệng, “Dì, Lộ.”

“A — thật đáng yêu! Dĩnh Dĩnh, cho mình ôm một lát.” Cẩn thận tiếp nhận từ Thu Dĩnh, cô đi đến trước mặt Mộng U nói: “Tiểu bảo bảo, đây là dì Du của con.”

“Dì, Du.”

“Ha ha, bé ngoan.” Mộng U sờ sờ đầu bé

“Bé yêu, chú là chú Hằng của con.” Tự Nhất Mi tiến lên nói

“Baby, còn chú, còn chú, chú là chú Vân của con, còn đây là chú Hàn.” Phi Ngư chỉa chỉa vào mình, sau đó chỉ vào Thất Hàn

“Chú, Hằng, chú, Vân, chú, Hàn.”

“Bé yêu, cho chú Hằng ôm một lát được không?” Tự Nhất Mi vỗ vỗ tay.

Mọi người lần lượt ôm bé, đợi đến khi bé trở về trên tay Thu Dĩnh, Thanh Thuỷ mới nói tiếp: “Chúng ta trở lại chủ đề vừa rồi, khi nào thì U mới chịu kết hôn với Dĩnh Dĩnh nhà tôi?”

Phi Ngư cùng Tự Nhất Mi không biết từ nơi nào lấy ra một cuốn lịch dày, vẻ mặt nghiêm túc thảo luận về ngày hoàng đạo.

Thanh Thuỷ và Mộng U liếc nhau, vừa lòng gật gật đầu.

Thu Dĩnh quýnh lên, còn nghĩ mình chưa nói về những chuyện cục cưng cho Thanh Thuỷ biết

Diệp Lạc nhìn về phía Tự Nhất Mi, hỏi, “Ngày nào?”

“Uh… Hai ngày sau.”

“Vậy hai ngày sau.”

“Được, tôi thông báo các lý chuẩn bị sẵn sàng.”

“Uh.”

Này, các người ít ra cũng nên hỏi đương sự xem có đồng ý hay không a! Trong lòng, Thu Dĩnh rơi lệ đầy mặt

“Tôi muốn hỏi một chút, mọi người vừa nói, là...” Thu Dĩnh từ từ hiểu ra vấn đề.

“Dĩnh Dĩnh, cậu là người mới đến, không biết chuyện chúng ta không trách cậu!” Khụ khụ hai tiếng, Thanh Thuỷ bắt đầu nói không ngừng: “Hiện tại trên giang hồ có 4 thế lực lớn, đứng thứ nhất là Phong Vân Biên, môn chủ là Tư Thiên, cấp 59, dùng đao, bên trong đều là người cuồng chiến đấu; Đứng thứ 2 là Lam Hoè, môn chủ là Mộc Lạp, là một chàng trai khôn khéo hệt như hồ ly, cấp 58, vũ khí là quạt sắt; Kế tiếp là Diệp Lạc Các của bọn Phi Ngư, Các chủ Diệp Lạc Bi Ai, cấp 56, sử dụng ám khí, bên trong đều là tinh anh trong chuyện buôn bán, nhưng xét cho cùng cũng trong 3 người này thì Diệp Lạc Bi Ai thần bí nhất, đa số đều là phó các chủ ra mặt xử lí Tiếu Lăng Phong: Cái kí không phải cậu ta thần bí, mà là lười! Luôn để mọi việc cho tôi quản lý, còn mình thì chuồn đi tiêu dao khoái hoạt! Ngay cả người trong các cũng không biết bang chủ của mình như thế nào!]; Cuối cùng là nhóm hủ nữ tạo thành Hủ Môn, môn chủ Nhan Phi, cấp 50, dùng roi dài giống Dĩnh Dĩnh cậu vậy, bây giờ tôi và Du Du đang ở Hủ Môn, hô, cuối cùng cũng nói xong.” Vỗ vỗ bả vai Thu Dĩnh, vẻ mặt hâm mộ, “Dĩnh dĩnh, cậu vừa chia tay liền tìm được 1 người giàu có nha”

Thu Dĩnh vốn đang chăm chú nghe, nhưng khi nghe tới câu cuối cùng, tất cả sự chăm chú đều bị đánh tan, khuôn mặt trở nên vặn vẹo, nhưng sau đó lại bị baby trong lòng hấp dẫn lực chú ý, “Bé ngoan, sao vậy?”

“Mama, cún... cún cún.” bé hưng phấn không ngừng chỉ vào sói bạc trước mặt.

“Ha ha, bé ngoan, đó không phải cún cún, đó là sói bạc uy phong nha.”

Bé mở to đôi mắt, tràn đầy nghi hoặc, lặp lại, “Sói bạc?” Nhíu mày để nhìn thật rõ sói bạc, rõ ràng là cún cún nha, sao mama lại gọi là sói bạc chứ, vì thế, baby đáng yêu của chúng ta vẫn nghĩ mình đúng, dùng giọng nói còn vang hơn cả vừa rồi, “Mama, là... Cún cún!”

“bé cưng, đúng vậy a, dì Lộ cũng thấy đó là con chó nga.”

Những người khác cũng hùa theo, nói sói bạc uy phong thành con chó

Đang lúc mọi người lo chuyện vui, bé chuyển mắt chuyển sang Diệp Lạc, sau khi được cái gật khẳng định của Diệp Lạc, bé mới sung sướng nói: “Mama, là... cún cún, chơi.”

Thu Dĩnh bất đắc dĩ buông bé ra, hai tay đặt xuống giúp bé khỏi bị ngã.

Bé run rẩy đi đến trước mặt sói bạc, mất thăng bằng, bé ngã xuống trên thân sói bạc, “Khanh khách ... cún cún... Chơi.”

Sói bạc bị một lực đè lên làm cho tỉnh ngủ, mở mắt ra, nhìn thấy bé đang cười ha ha nằm lên người mình, nó sủng nịch cọ cọ đầu vào bé, nghe thấy bé kêu mình là cún cún cũng không giận, ngoan ngoãn nằm úp xuống, cho bé chơi đùa trên người mình

Từ đó, sói bạc uy phong được bé đặt cho một cái tên không giống vẻ bề ngoài của mình — cún cún.

Cười đùa trong chốc lát, Thu Dĩnh nhìn trời, thấy trời sắp tối, nói: “Lộ lộ, Du Du, sắp hết ngày rồi, cục cưng làm sao bây giờ?” Sau đó, cô nhìn bé bằng vẻ mặt u buồn

“Uh…... Mình nghĩ dưới hai người thoát, cục cưng cũng sẽ biến mất theo hai người, cho nên, Dĩnh Dĩnh cậu không cần lo lắng.” Mộng U cười nói.

“Uh, tụi này thoát đây.” Thu Dĩnh phất tay với Phi Ngư bọn họ, ba người biến mất.

“Đi thôi, trở về Các.” Diệp Lạc đứng dậy ôm lấy cục cưng.

Diệp Lạc Các

Trong sân vườn, có một chàng trai trẻ áo đen vẻ mặt giận dữ đứng đó, cây đao chém qua từng cánh hoa ngọn cỏ làm cho thất linh bát đạt

“Yêu, A Phong, đang luyện đao a!” Tự Nhất Mi cao giọng nói.

Tiếu Lăng Phong ngừng tay, nhìn về phía Tự Nhất Mi bọn họ đang nhàn nhã vô cùng, liền tức giận, vẻ mặt dữ tợn mở miệng, “Mấy người còn biết đường về sao?! Không nói một tiếng với tôi liền biến mất ba ngày!” Nói xong, anh vung cây đao lên, chuẩn bị chém

Phi Ngư rút kiếm ra tiếp chiêu, hai người đánh đến trời đất tối sầm cũng không biết gì

“Cục cưng, không sợ sao?” Diệp Lạc nhìn cục cưng đang cực kì hưng phấn trong lòng mình

Câu trả lời là tiếng cười sung sướng của bé

Tiếu Lăng Phong đánh nhau xong với Phi Ngư mới phát hiện Diệp Lạc mang theo một đứa bé và một con sói bạc, ngữ khí vẫn chưa hết giận hỏi: “Đứa nhỏ này là ai?”

“Con tôi.”

“Oh, là con chú a... Cái gì! Con chú!” Tiếu Lăng Phong kêu lên sợ hãi

“Còn nữa, hai ngày sau Diệp Lạc sẽ kết hôn với Hòa Mạt, mẹ của con cậu ta.” Thất Hàn cung cấp thêm 1 tin tức kinh thiên động địa.