Chương 1
"Lao lên đi mười một đôi chân , lao lên đi mười một con tim . .. Quê hương trên mười một đôi chân , quê hương trong mười một con tim . . . cùng quyết thắng trong trận này . Việt Nam ơi ! Việt Nam ! Việt Nam ơi ! Việt Nam . . ." Vĩnh Nghi nhịp chân nhịp tay theo bài hát bóng đá của Ngọc Lễ . Mải say sưa nên cô bé nào nghe tiếng gọi của vú Năm . Lại nữa , tiếng máy lớn át cả tiếng người. Con gái mà mê bóng đá thì lóc chóc như con trai là đúng. Vú Năm bước lên phòng khách thấy Vĩnh Nghi , bà chỉ biết lắc đầu . Đi học thì thôi không nghe tiếng , còn về nhà . . . nhưng nhà vắng tiếng con bé lại rất buồn. Bà bước lại vặn nhỏ âm thanh rồi trách yêu : - Ồn quá Vĩnh Nghi ! Cô bé nhăn mặt : - Con đang nghe nhạc mà vú. - Nhạc gì kỳ vậy ? Toàn là thấy la không chữ nào cũng chẳng ra chữ nào. Vĩnh Nghi bật cười ôm cánh tay vú Năm : - Nhạc của bóng đá đó vú ơi. Vú Năm lắc đầu : - Chậc , con gái mê gì không mê lại đi mê bóng đá . Vú không thể tưởng tượng. - Tại vú không biết xem hoặc thưởng thức thôi . Chứ bóng đá là môn mà mọi người trên thế giới đều ưa thích . Chẳng hạn như vòng chung kết của bóng đá thế giới giữa các nước tham dự như Brazin , Nhật Bản , Hàn Quốc , Trung Quốc , Mehicô . . . hay lắm vú ơi ! Và Vĩnh Nghi này là khán giả đặc biệt của Sea Games đó vú. Vú Năm ngơ ngác : - Sea Games là cái gì ? Nhìn vẻ mặt của vú Năm , Vĩnh Nghi cười ngặt nghẽo : - Sea Games hai năm tổ chức một lần là cái danh hiệu dành cho các nước Đông Nam Á . Truyền thống này có từ rất lâu , con còn nhớ Việt Nam mình đoạt cúp Sea Games lần thứ mười sáu nữa kìa. Cô bé nói trong sự hồ hởi : - Sea Games 16 là thời của chú Phạm Huỳnh Tam Lang . Mãi đến sau này , Sea Game 18 lớp trẻ tấn lên và tự khẳng định mình bằng chiếc huy chương bạc - Á Quân sau đội Thái Lan . Chiếc cúp bạc rất xứng đáng cho Việt Nam và cho các cầu thủ như : Hồng Sơn , Huỳnh Đức , Công Minh , Quốc Cường , Minh Chiến . . . Vú biết không , tiếp đó Việt Nam cũng khẳng định được mình bằng chiếc huy chương đồng ở giải Tiger cúp , và bây giờ lại chiếc huy chương đồng của Sea Games 19 . Ha , những trận đấu của Việt Nam vừa qua thật là tuyệt vời . Con nghĩ bóng đá Việt Nam sẽ còn tiến xa hơn nữa chứ không dừng lại ở đó đâu . Hy vọng những năm sau Việt Nam sẽ đoạt cúp. Vú Năm lắc đầu : - Vú chẳng hiểu gì cả. - Vì vú có theo dõi đâu mà hiểu. - Nè , vú nghe nói con gái mê bóng đá là không hay đâu. Cô bé tròn mắt : - Tại sao vậy ? - Nó mất đi bản tính thùy mị của một người con gái. Vĩnh Nghi che miệng : - Đừng cỗ lỗ sĩ như thế vú ơi ! Thời đại ngày nay khác , con gái còn tham gia đá bóng nữa đó. Vú Năm xua tay lia lịa : - Không nên , không nên . Vú không cho con tham gia những trò chơi đó. Vĩnh Nghi nghiêng đầu : - Con chỉ mê thôi chứ con nào có tham gia. - Mê cũng không được . Lo học thì hay hơn , năm nay là năm thi của con đó. - Con biết mà vú. Cô bé rời tay vú Năm đến vặn âm thanh cho lớn thêm . Vú Năm nhăn mặt : - Vĩnh Nghi ! Bộ con muốn mọi người quanh đây thưa con về tội gây mất trật tự xã hội hả ? Cô bé nhìn đồng hồ rồi tắt máy le lưỡi : - Con quên. Có tiếng chuông cổng , vú Năm nói : - Không chừng ba con về đó . Con đón đi , để vú ra sau chuẩn bị cơm. - Dạ. Cô bé nhảy chân sáo ra cổng , tiếng mở lách lách nghe rất vui tai . Cánh cổng từ từ mở ra , cô bé reo lên : - Papa . .. Nhưng . . .Vĩnh Nghi sựng lại , người ngồi chễm chệ trên chiếc LA không phải là ba cô mà là một người đàn ông xa lạ. Nhìn tướng mạo ông và cặp kính to trên mặt giống y như tên xã hội đen trong phim Hồng Kông. Tiếng papa thoát ra từ miệng cô chắc ông ta đã nghe Vĩnh Nghi bậm môi đóng mạnh cánh cửa lại nhưng không kịp , ông ta đã nhanh hơn chiếc xe cồng kềnh kia vọt thẳng vào sân. Vĩnh Nghi tức tối la lên : - Này ông kia ! Người đàn ông thản nhiên dựng xe , ông ta giở kính ra đưa mắt nhìn bao quát cảnh vật và căn nhà. - Này , ông kia ! Ông có nghe tôi gọi không ? Người đàn ông quay lại nhướng mắt : - Cô bé gọi tôi. Vĩnh Nghi hất mặt : - Chẳng lẽ tôi gọi ma. Người đàn ông dang tay ra vẻ không hiểu : - Cô bé gọi thế tôi không biết là phải . Vì tôi có tên có tuổi đàng hoàng mà . Ông này ông nọ có biết bao nhiêu ông. Người đàn ông vui vẻ : - Tên tôi là Vĩ Kha. Cô bé bĩu môi : - Không ai mà vô duyên như ông . Tự nhiên vô nhà người ta rồi tự nhiên giới thiệu tên . Tôi đâu cần biết tên của ông làm gì ? - Nói chuyện với một người xa lạ cần phải biết tên để thân mật hơn đó là phép lịch sự tối thiểu. - Một người không hề quen biết như ông tôi không muốn nói nhiều . Bây giờ tôi hỏi ông , ông tìm ai ? Vĩ Kha nhướng mắt : - Ai là chủ nhân ngôi nhà này thì tôi tìm người đó. Vĩnh Nghi mở to mắt : - Ông tìm ba tôi , nhưng ba tôi không có ở nhà. Giọng Vĩ Kha vui vui : - Thì ra cô bé là con gái của bác Vĩnh Toàn ? Vĩnh Nghi giật mình vì sự hớ hên của mình , cô bé lắp bắp : - Ông . . . biết ba tôi ? Vĩ Kha nhún vai : - Có gì là lạ tên của luật sư danh tiếng Triệu Vĩnh Toàn . Ai mà không biết. - Ông tìm ba tôi làm gì ? - Thăm ông ấy không được sao ? Vĩnh Nghi lặp lại vẻ ngạc nhiên : - Thăm ? - Ừ ! - Ông không có ý đồ khác chứ ? - Theo cô bé tôi có ý đồ gì ? Vĩnh Nghi ngập ngừng : - Ai mà biết được. - Đừng nên đa nghi cô bé ạ . Luật sư Vĩnh Toàn là một con người không có kẻ thù . Thật sự hôm nay tôi đến đây là để thăm thầy mà thôi. - Nhưng . . . ba tôi . .. - Không có ở nhà chứ gì ? Vĩ Kha xem đồng hồ : - Còn sớm , chưa hết giờ làm việc tôi có thể chờ. Vĩ Kha ngang nhiên đi vào nhà , Vĩnh Nghi gọi với theo : - Nè , ông không được vào. Vừa lúc đó vú Năm bước ra : - Vĩnh Nghi , ba con về chưa sao lâu quá vậy ? Vĩ Kha nhìn sững bà vú : - Vú , có phải là vú Năm không ? Bà vú ngạc nhiên : - Cậu là ai ? - Vú không nhớ con sao ? Con là Vĩ Kha nè , cái thằng bé leo xoài bị Ong đánh đó , vú nhớ không ? Vú năm từ từ nhớ lại , bà reo lên : - Vĩ Kha , có phải Vĩ Kha con của Vĩ Trung và Ngọc Lan không ? - Dạ , phải rồi vú. - Ôi , con lớn và khác quá , vú nhìn không ra . Với lại mười mấy năm rồi không còn liên lạc nhau . Gia đình con hiện giờ sống ở đâu ? Vĩ Kha ôm chầm lấy vú năm : - Gặp lại vú con mừng quá . Gia đình con hiện giờ sống ở Pháp. - Ba mẹ con có khỏe không ? - Dạ , mẹ con vẫn khỏe , còn ba con đã mất gần 10 năm rồi. - Xin lỗi , vú không biết. - Không có gì đâu vú. Vú năm kéo Vĩ Kha vào phòng khách : - Ngồi đây nghĩ đi con . Ông chủ cũng sắp về rồi , gặp con chắc ông ấy mừng lắm . Để vú lấy nước cho con. Đẩy ly nước về phía Vĩ Kha , bà cười : - Uống nước đi con. - Dạ , cám ơn vú. Tiếng con ngọt ngào ngày nào của vú năm , Vĩ Kha vẫn còn nhớ và nhớ mãi . Vĩ Kha trầm ngâm : - Ngày gia đình con từ giã bác Vĩnh Toàn và vú , cũng là ngày gia đình con lên đường sang Pháp . Định cư xong ba mẹ con có gởi thư liên lạc nhưng không được . Thế là đành bặt tin mười mấy năm . Những tháng gần đây con nhờ bạn bè con đang hợp tác làm ăn với Việt Nam tìm kiếm và biết tin nên mẹ con bảo con phải về đây ngay. Vú năm cũng buồn buồn : - Sau những ngày gia đình con từ giã , biến cố xảy ra , mẹ của Vĩnh Nghi mất , nên ông chủ mới tạm giã từ Nha Trang về thành phố và lập nghiệp cho đến nay. Vĩ Kha hỏi : - Vú nói Vĩnh Nghi có phải là Tí Hon không ? Vú năm gật đầu : - Phải ! - Cô bé lớn quá. - 18 tuổi rồi. - Thế là con rời Việt Nam 16 năm. Vú năm nhìn Vĩ Kha tủm tỉm : - Con còn nhớ mặt Tí Hon không ? Vĩ Kha xoa hai tay vào nhau : - Lúc con đi Tí Hon chỉ mới hai tuổi , còn bây giờ cô bé đã là một thiếu nữ . Nói thật , gặp Vĩnh Nghi con chẳng bao giờ nhận ra. Vĩ Kha móc bóp lấy ra tấm hình : - Vú còn nhớ tấm hình này không ? Vú năm gục gặc : - Nhớ chứ . Tấm hình này là chụp sinh nhật lần thứ hai của Tí Hon . Con còn giữ tới bây giờ à ? - Dạ ! - Hình như Tí Hon cũng còn giữ một tấm . Nhưng có lẽ nó không có ấn tượng vì còn nhỏ quá . Vú nhớ có lần nó lấy ra hỏi vú chàng trai trong ảnh là ai ? Vú trả lời đó là bạn của con , và con có biết Vĩnh Nghi nói sao không ? - Dạ sao vú ? - Hổng dám đâu vú ơi . Bạn con gì lớn dữ vậy ? Con bé ngấm nghía tấm hình rồi buột miệng : Anh ta dễ mến và đẹp trai lắm nếu có thể sau này con sẽ ưng anh ta làm chồng . Vú cũng không biết con bé nói thật hay nói chơi nữa. - Dĩ nhiên là nói chơi rồi. Như nhớ ra điều gì , Vú năm hỏi : - À , vú quên hỏi , hiện giờ con làm gì ? Ở đâu ? - Dạ lần này trở về Việt Nam con định mở một công ty liên doanh . Vú biết đó , mẹ con muốn trở về nơi chôn nhau cắt rốn của mình. - Cũng phải thôi , không có nơi đâu bằng chính quê mình sinh ra. - Xa Việt Nam 16 năm khi trở về đây mọi thứ đều đổi khác . Bệnh viện , trường học khang trang , sạch sẽ và người dân Việt Nam thật đáng yêu. - Càng mở rộng , càng tiếp xúc thì càng văn minh chứ sao ? Nhưng mỗi cái đều có cái giá của nó hết con à. Vĩ Kha đứng lên : - Con xin phép thắp nén nhang cho cô. Vĩ Kha đang loay hoay đốt nhang thì Vĩnh Nghi vào . Cô bé sà xuống bên vú năm phụng phịu : - Vú , ông này là ai mà vào nhà mình vậy vú ? Con cản hoài không được. Vú năm cười hiền : - Là bạn con đó. Cô bé mở to mắt : - Là bạn con , con có nghe lầm không ? Vú năm nhắc lại : - Con còn nhớ người thanh niên đứng gần con trong tấm hình không ? Cô bé nhíu mày : - Có phải tấm hình mà con đã hỏi vú ? - Ừm. Vĩnh Nghi quay lại cô bé len lén nhìn Vĩ Kha , anh ta quả là một thần tượng , thần tượng của biết bao cô gái trẻ thời nay. Tướng cao lớn , mái tóc bồng bềnh trán cao thông minh , mũi cao , cái miệng cùng đôi mắt cho thấy người đàn ông này nửa đa tình nửa lạnh lùng. Lúc không nói chuyện thì đôi mắt anh ta rất gợi cảm , còn khi nói chuyện cái miệng nhếch lên trông anh ta khó ưa và bất cần đời. Nhưng phải công nhận anh ta rất ư đẹp trai. Vô tình bốn mắt chạm nhau , nó như có cái gì đó phải làm Vĩnh Nghi cụp mắt . Vĩ Kha trở lại ghế ngồi : - Chắc bé nhận ra anh chứ ? Vĩnh Nghi cong cớn : - Tôi không hề quen ông. - Ồ , không quen cũng không sao . Trước lạ sau cũng quen mà. - Ông đừng mơ , bỏ cái ý tưởng đó đi. Vú năm lên tiếng : - Lớn rồi , con ăn nói với Vĩ Kha như vậy sao ? Dù gì đi nữa , người ta cũng đáng tuổi anh của con . Nên lễ phép một chút. - Vú . .. - Vú không muốn bênh con trong chuyện này. Vĩ Kha chen vào giảng hoà : - Vĩnh Nghi còn trẻ con lắm vú , nên thông cảm cho cô ấy. Vĩnh Nghi trợn mắt : - Ông nói tôi là con nít hở ? - Tôi không dám. Cô bé lầm bầm : - Đàn ông gì mà cái miệng không lành da . Thật là dễ ghét ! Vú năm gọi : - Vĩnh Nghi ! - Dạ. - Con vừa nói gì đó ? Cô bé chối nhanh : - Đâu có vú. Vĩ Kha gợi chuyện : - Bé Nghi năm nay học lớp mấy rồi nhỉ ? - Tôi không phải là bé. Vĩ Kha mỉm cười : - Thế thì người lớn vậy . Vĩnh Nghi năm nay học lớp mấy ? Cô bé cộc lốc : - Lớp một. - Lớp một gì mà lớn thế ? Phải bé cơ . Cho nói lại đó. Vĩnh Nghi cong môi : - Lớp 12. - Vậy là gần thi đại học rồi . Nghi định thi vào ngành gì ? - Có liên quan gì đến ông. - Thì Nghi cứ nói đi . Tôi góp ý kiến cho. Vĩnh Nghi liếc nhẹ Vĩ Kha : - Tôi dự định vào ngành công an. Vĩ Kha nheo mắt : - Cô bé đã dự định thi vào ngành này từ lâu ? - Không ! Chỉ mới đây thôi. Vĩ Kha xoa cằm : - Ngành công an cũng tốt . Bảo vệ tổ quốc , trật tự xã hội và an dân. - Không phải tôi thi vào ngành công an là những gì ông nói đâu . Chủ yếu tôi thi vào ngành này là bắt những người nhiều chuyện và lẻo mép. Vĩ Kha phá lên cười : - Mục đích làm công an của bé tôi mới nghe. - Bây giờ nghe cũng đâu có lạ. Khuôn mặt Vĩ Kha nghiêm lại : - Theo tôi , cô bé thi vào ngành luật thì hay hơn. - Tại sao ? - Cô bé cãi và lý luận giỏi. Vĩnh Nghi trừng mắt : - Thì ra nãy giờ ông đã ghẹo tôi . Ông đúng không phải là quân tử. - Không quân tử thì thiên tử phải không ? - Ông . .. Vĩ Kha khoát tay : - Thôi nào , ta nói chuyện nghiêm chỉnh đi. Anh nghiêng nghiêng đầu : - Hình như cô bé không thích tôi ? - Không phải hình như mà là thật không thích. - Có thể cho biết lý do. Vĩnh Nghi kênh mặt : - Đơn giản là tôi không thích ông , còn lý do vì sao tự Ông hiểu lấy. - Nhưng tôi không thông minh để hiểu. - Thì mặc kệ Ông , nói điều đó với tôi làm gì. Vĩ Kha nheo mắt : - Hay cô bé tìm không ra điều gì để ghét tôi nên không giải thích. - Tôi . .. - Có đúng không nào ? Vĩnh Nghi bậm môi nói : - Vú. - Gì hở ? - Vú ngồi đó để cho người ta ăn hiếp con à ? - Thì lỗi tại con gây trước chứ đâu phải tại người ta . Vú thấy nãy giờ toàn là con ăn hiếp Vĩ Kha thì có. Cô bé giậm chân : - Hổng biết đâu , vú không thương con. Vú năm lắc đầu mỉm cười vì tính trẻ con của cô bé. - Vú không thương con thì thương ai đây ? Vĩnh Nghi liếc Vĩ Kha : - Người dưng. - Người dưng làm sao mà thương được . Nếu nói vú thương Vĩ Kha thì Vĩ Kha cũng là người một nhà đấy con gái ạ. Cô bé tức tối quay đi : - Chắc chắn là ba sẽ thương con không như vú đâu. Cũng vừa lúc có tiếng xe vào sân . Cô bé reo lên : - A , papa về.Vú Năm đứng lên nói với Vĩ Kha : - Con ngồi đây . Vú phải xuống hâm nóng thức ăn . Trưa nay con phải ở lại dùng cơm với gia đình. - Phiền vú quá ! - Là người một nhà đừng nên nói vậy con. Quên hẳn sự bực bội đối với Vĩ Kha , Vĩnh Nghi tíu tít : - Papa , sao hôm nay papa về trễ vậy ? Bộ công việc ở văn phòng nhiều lắm hở papa ? Papa có mệt không ? Ông Vĩnh Toàn giơ tay : - Nào con gái . Để cho ba thở chút nào . Ở văn phòng không mệt nhưng nghe con hỏi là ba cảm thấy mệt. Cô bé phụng phịu : - Ư , ghét ba quá đi. Ông Vĩnh Toàn cười : - Con ghét ba rồi ai thương ba đây. - Có nhiều người thương ba rồi . Cần con chi nữa. Ông Toàn vuốt tóc con gái : - Vừa thôi , giận họ ? Cô bé đỡ lấy cặp táp trên tay ông : - Con đâu dám giận ba. - Không giận ba mà nói lẫy . Con gái à , không qua mắt ba được đâu. Chợt nhìn thấy chiếc phân khối LA dựng gần gốc nhãn , ông Vĩnh Toàn hỏi : - Nhà có khách hở Nghi ? - Dạ ! Ông khách này tìm ba đó. - Con co biết không ? - Không ! Vú Năm biết. Ông Vĩnh Toàn nhíu mày : - Ai vậy ! Nếu là khách trong công việc thì đến văn phòng công ty chứ đâu có đến nhà làm gì ? Nhưng vị khách này dùng loại xe này ắt còn trẻ chứ không già. Đúng như dự đoán , vừa tới ngưỡng cửa phòng khách thì người thanh niên đang ngồi nơi ghế salon đứng dậy lễ phép. - Em chào thầy ạ. Ông Vĩnh Toàn sửa lại kính : - Cậu là . .. Vĩ Kha tươi cười : - Thầy không nhớ đứa học trò cũ của mình sao ? - Xin lỗi , học trò tôi rất nhiều nên tôi không nhớ hết. Vĩ Kha từ từ không gấp rút : - Thầy không nhớ thì em sẽ nhắc lại . Thầy nhớ gia đình ông Vĩ Trung - Ngọc Lan mười sáu năm trước ở Nha Trang , có đứa con tên Vĩ Kha . Và Vĩ Kha cũng là đứa học trò bất đắc dĩ được thầy thương yêu . . .