Chương 1
Khép nhẹ cửa phòng, Hoàng Mai xoay người, chưa kịp bước đi thì bất chợt trước mặt cô xuất hiện một bóng người. Hoàng Mai giật mình. Là bố cô:ông Lâm Thành.Hoàng Mai cố lấy giọng bình thản:– Bố làm con hết hồn. Giờ này bố chưa đi bộ cùng bác Văn à?Ông Lâm Thành nhìn con gái bằng ánh mắt sáng quắc, như hai cục than hồng trong lò luyện thép:– Con định đi ra ngoài à?Hoàng Mai cười nhẹ:– Vâng! Hồi sáng con đã thưa với bố, tối nay con đi sinh nhật chị em Trúc Mai - Trúc Hồng. Bố quên rồi sao?Ông Lâm Thành cau mày:– Sinh nhật con gái bà Trúc Thủy à? Sao bố không nghe người lớn nói gì vậy?Hoàng Mai từ tốn:– Hình như năm nay chị em Hồng - Mai xin phép tự tổ chức sinh nhật cùng bạn bè. Lớn cả rồi mà bố, năm nào cũng để bố mẹ lo, tụi nó không thích.Ông Lâm Thành gằn giọng:– Con gái chưa thành gia thất chưa được gọi là lớn. Hơn nữa, bà Trúc Thủy là người thích tạo “ấn tượng” về gia đình mình, trước thiên hạ. Bố không tin bà ấy chịu để hai cô con gái song sinh, tổ chức tiệc một mình. Như thế thiệt thòi chết.Hoàng Mai không lạ cách suy luận của bố. Người lớn làm sinh nhật cho con cái, ắt quà mừng sẽ thu được rất nhiều, đã vậy còn khiến người ta “ngưỡng mộ”.Nhưng cô vẫn nhẹ giọng:– Bố không tin, bố có thể gọi điện hỏi bác Thủy. Con không nói dối bố đâu.Ông Lâm Thành khoát tay:– Chuyện nhỏ nhặt thế này, tại sao bố phải hỏi người khác nhỉ. Bố tin con.Nhớ là mười giờ phải có mặt ở nhà.Hoàng Mai mừng quýnh:– Con cám ơn bố. Con hứa về đúng giờ ạ.– Khoan đã!Hoàng Mai cười cười:– Bố ... cho con tiền mua quà phải không ạ?Ông Lâm Thành lừ mắt:– Lại vòi vĩnh. Hồi nãy bố không hỏi, con chả phải đang muốn đi hay sao hả?– Dạ! Tại con tưởng bố “kẹt” nên quên không cho con tiền. Bây giờ bố nhớ rồi, không lẽ bố muốn con gái bố tặng quà cho chị em Hồng - Mai chỉ là chú gấu bông bình thường? Bác Thủy cười con hay cười bố đây chứ?Ông Lâm Thành bật cười:– Được rồi. Bố cho con năm trăm ngàn đủ mua một món kha khá tặng hai con bé ấy. Sáng mai bố muốn nói chuyện với con đấy.Hoàng Mai reo lên:– Hoan hô bố! Con sẵn sàng hầu chuyện cùng bố.– Đừng vội mừng, bởi câu chuyện bố nói, chắc sẽ khiến con ... khóc đấy.– Bố! ....Ông Lâm Thành đặt vào tay Hoàng Mai tờ năm trăm ngàn đồng. Ông dứt khoát:– Đừng suy nghĩ trước điều gì khi bản thân con chưa biết rõ. Cứ thoải mái vui vẻ đi, con gái.Dứt câu, ông Lâm Thành thong thả bước đi Hoàng Mai ngẩn ngơ nhìn tờ bạc trong tay. Thái độ của bố khiến Hoàng Mai thấy bứt rứt không yên. Ông vốn là người không dễ dàng cho con cái tiền, nhất là tiền dùng vào các cuộc vui chơi tiệc tùng mà theo ông, chỉ vô bổ. Vậy mà bây giờ ông mạnh tay cho cô tới năm trăm ngàn để mua quà sinh nhật con gái “đối thủ” của ông. Thật khó mà chấp nhận!Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, Mai nghe tiếng xe hơi chạy khỏi gara. Cô nhíu mày nhìn chiếc Toyota đen bóng, mới cáu do chính bố cô cầm lái, chạy khỏi cổng nhà. Bố nói đi bộ cùng bác Văn, sao bây giờ lái xe ra ngoài? Hoàng Mai so vai.Mấy ông già ưa thay đổi ấy mà. Bận tâm làm gì chuyện người lớn khi Mai còn khối việc phải lo. Trước mắt là gọi điện báo tin vui Đông Mai và Hạ Mai. Trong tay cô là tờ bạc năm trăm ngàn cơ đấy đủ để cả nhóm vui một buổi pinic ra trò.Hoàng Mai chưa kịp nhấn máy điện thoại, đã nghe tiếng xe chạy vào sân.Lần này là xe máy của hai nhỏ bạn thân.Đông Mai dựng chân chống chiếc Mio màu đỏ xinh xắn, vừa xong đã hỏi ngay, khi thấy Hoàng Mai đứng cười trên bậc tam cấp:– Bố mày không ở nhà hả Hoàng Mai?Hoàng Mai gật đầu:– Bố tao lái xe ra ngoài rồi.Hạ Mai nheo mắt:– Nhìn vẻ mặt tươi rói của mày, tao nghĩ bố mày đồng ý cho “con gái rượu”.đi chơi rồi hả?Hoàng Mai cười:– Ừ! Không những thế, bố còn hào phóng cho tao tiền mua quà sinh nhật chị em Hồng - Mai. Bất ngờ kinh khủng. Tao đang lo, bố không cho tao dự buổi tiệc này dù tao thông báo trước. Ai dè cục diện thay đổi “một trăm tám”. Hên thật.Đông Mai tò mò:– Nhiều ít?Hoàng Mai cười tươi:– Năm trăm.Hai cô bạn đồng kêu lên:– Năm trăm ngàn hả? Mày không nói thêm chứ?Cầm tờ bạc màu xanh huơ trưóc mắt hai nhỏ bạn, Hoàng Mai rùn vai:– Sự thật trăm phần trăm đây nè.Hạ Mai chớp mắt:– Hơi bị lạ.Đông Mai gật đầu:– Tao cũng thấy vậy. Bố mày tuy không khó khăn với mày. Nhưng dám bỏ một lúc mấy trăm ngàn cho mày mua đồ sinh nhật, tặng chị em Trúc Mai - Trúc Hồng, đúng là chuyện ... khó tin. Chả lẽ bác Thành đã hòa hợp trở lại với bác Thủy.Hoàng Mai châm rãi:– Chuyện đụng chạm giữa người lớn, hình như không hề giảm. Tao đang băn khoăn đấy. Dù sao thì hãy vui chơi cho hết số tiền này trước đã.Đông Mai nói:– Tụi mình mua quà tặng đủ rồi mà. Tao nghĩ hai tụi nó sẽ rất vui với món quà tặng của nhóm mình.Hạ Mai cũng bảo:– Phải đấy Hoàng Mai. Thân nhau là một chuyện, điều đáng nói là tụi mình đều chưa làm ra tiền, quà tặng không nên quá thiên về hình thức giá trị. Cái chính là từ tấm lòng của bọn mình với nhau.– Tao hiểu. Nhưng bố cho tiền để mua quà, không mua là ông ấy biết, tao phải trả lời sao chứ.Đông Mai bình thản:– Bố mày sẽ không quan tâm việc con gái mua gì tặng bạn. Đừng lăn tăn suy nghĩ, dù chị em Trúc Mai có là con gái của “kẻ thù” với bố mày, thì chuyện nhỏ này bác không để ý đâu.– Số tiền này, tụi mày muốn tao xài vào việc gì?Hạ Mai chậm rãi:– Chủ nhật, cả bọn xuống nhà Hiếu chơi một ngày. Tìm lý do gì thật dễ chấp nhận, để bác Thành không cấm Hoàng Mai.Hoàng Mai cười cười:– Chủ nhật này bố tao bay ra Hà Nội công tác, tao có nguyên ba ngày hoàn toàn độc lập tự do.Đông Mai reo lên:– Vậy thì quyết định theo gợi ý của Hạ Mai nghe Hoàng?Hoàng Mai dễ dãi:– Tao sao cũng được. Miễn là thoải mái.Cả bọn cười giòn tan. Hoàng Mai nhìn hai bạn cô kêu nhỏ:– Chết! Tao chưa thay đồ. Hai tụi mày chờ tao một chút nhé.Hạ Mai nheo mắt:– Hôm nay mày phải để Đông Mai “tỉa tót” mới được. Con gái đẹp vẫn cần chút phấn son chứng tỏ mình là người lịch sự, mỗi khi đến nơi đông người.Hoàng Mai ngần ngừ:– Quan trọng vậy sao? Tao ngại lắm. Lỡ tối về bố thấy tao trang điểm, ổng nổi giận nữa, thì mệt lắm.Hạ Mai nói:– Bố mày không lạc hậu như mày đâu. Tao từng thấy bố mày đi chung cô thư ký Duyên. Dạo gần đây, cô ta chịu làm đẹp lắm.Hạ Mai dứt câu, bắt gặp ánh mắt mở tròn như một dấu hỏi của Hoàng Mai, cô ân hận bởi tật “bà Tám” của mình.Hoàng Mai cắn môi:– Mày thấy bố tao đi cùng bà Duyên à? Lâu chưa hả?Đông Mai kéo tay Hoàng Mai:– Ối! Mày quan tâm chuyện con Hạ nói làm gì. Mày quên rằng nó có tật nói dai à? Chuyện xảy ra lâu lắc, vẫn được nó thuận miệng nhắc lại mỗi khi chợt nhớ. Lên phòng tao sửa soạn cho một chút còn đi, kẻo muộn.Hoàng Mai đành miễn cưỡng trở lên phòng. Cô có nguyên một chiếc hộp to đựng đồ mỹ phẩm, toàn hàng xịn và dĩ nhiên, nó không bao giờ do Hoàng Mai mua cả. Hạ Mai chắt lưỡi:– Thật tội nghiệp cho lòng tốt của nhóm Mai vàng tứ quý. Quà sinh nhật gửi mua tận bên Pháp. Gặp chị em Trúc Mai chắc là hết từ lâu. Còn Hoàng Mai thì ... quà vẫn còn món chưa bóc tem.Hoàng Mai so vai:– Tao đã từ chối ngay lúc tụi mày tặng quà. Phải như cho tao chai sữa tắm còn tốt hơn. Mấy thứ làm đẹp này, chắc tao xài tới lúc con gái tao tròn 18 tuổi ...vẫn còn.Đông Mai bật cười:– Tao không tin đâu. Mày sẽ thay đổi khi thật sự bước chân vào đời.Hoàng Mai cong môi:– Quên đi bạn. Hoàng Mai trước sau như một.Không thèm cãi lại, Đông Mai bắt tay vào làm mặt cho Hoàng Mai. Mười lăm phút sau, Hoàng Mai ngỡ ngàng nhìn vào gương. Khuôn mặt thanh tú, sống mũi thẳng cao, nước da trắng mịn. Đông Mai chỉ dùng chút phấn hồng, cây chì kẻ mắt và chút son môi đã tạo lên một Hoàng Mai khác hẳn:xinh đẹp dịu dàng, quyến rũ hơn thường ngày. Dù màu vàng từ chiếc đầm Mai mặc toát lên vẻ kiêu sa quý phái, nhưng rõ ràng, khuôn mặt Hoàng Mai rất rực rỡ, tươi tắn.Hạ Mai chớp mắt:– Sao hả Hoàng?Hoàng Mai cười nhẹ:– Đẹp thật. Nhưng tao thấy gượng gạo lắm.– Cảm giác thôi. Vài lần mày sẽ quen và tự tin hơn khi dùng mỹ phẩm.– Tụi mày tạo ấn tượng riêng cho nhóm thì phải. Liệu Trúc Hồng chịu không?– Ăn mặc thế nào là quyền tự do của mỗi người tao nghĩ nhỏ Hồng không so đo đâu. Hôm nay, nó cũng chọn gam màu hồng để thể hiện bản thân mà.Hoàng Mai đành xuôi xị theo chân hai nhỏ bạn xuống nhà. Cô dắt chiếc Max II màu trắng khỏi gara, không quên gọi bà Lành:– Dì Lành ơi, đóng cổng giùm cháu nhé.Bà Lành lật đật chạy lên, chỉ kịp thấy ba cô nối đuôi nhau chạy xe khỏi cổng.Màu vàng của những chiếc đầm như rực hẳn lên bởi ánh đèn đường!Nhà hàng Đông Phương là nơi chị em Trúc Mai đặt tiệc sinh nhật. Anh chàng giữ xe chép miệng:– Hôm nay nhà hàng mình chắc trúng đậm. Nãy giờ, cô nào mặc đồ màu vàng vô đây cũng xinh đẹp như tiên vậy, hả Thuận?Thuận đang bận rộn với những chiếc xe đắt tiền của khách, anh vốn ít nói.Song anh chàng làm chung đã kêu đích danh tên mình, Thuận đâu thể “lờ”, Thuận cười:– Người ta bảo màu vàng là màu thất vọng. Còn tớ lại thấy ai mặc gam màu này đều thuộc diện quý tộc hết.– Ngày trước, các cụ không thích con gái mặc màu vàng hoặc tím. Bây giờ khác rồi. Các cô dự tiệc cưới, còn chơi luôn bộ đồ đen ấy chứ.Thuận chưa kịp nói thêm câu nào, anh chợt nghe tiếng gọi tên anh đầy kinh ngạc:– Đức Thuận!Không phải một, mà đến ba cô gái cùng kêu tên Thuận. Âm thanh thật quen thuộc. Anh vội nhìn lên, ánh mắt Thuận đầy bối rối, ngỡ ngàng:– Chào ... “Tam Hoa Mai”.Hạ Mai lanh chanh:– Thuận làm ở đây à?Đức Thuận bối rối:– Ừ! Thuận tranh thủ làm ngoài giờ.Đông Mai xuýt xoa:– Anh Thuận khiến bọn Mai bất ngờ. Phải làm thêm mà học vẫn giỏi. Siêu thật.Thuận gượng cười:– Hoàn cảnh đẩy đưa thôi. Các bạn đi đâu mà diện vậy?Hạ Mai cười nhẹ:– Tụi em đi dự sinh nhật nhỏ bạn.– À! Mình nhớ rồi. Chắc là sinh nhật của hai cô gái song sinh.– Ủa! Sao anh biết?Đông Mai ngẩn ngơ. Thuần cười nhẹ:– Đơn giản vì hôm nay, nhà hàng được bao trọn gói tầng trệt, dùng cho duy nhất bữa tiệc sinh nhật con gái bà Giám đốc công ty xăng dầu Thủ Thiêm.Hoàng Mai nhẹ tênh:– Một trong hai đứa cũng tên Mai như tụi em. Hình như Thuần đã gặp ...Thuận cười hiền:– Thú thật, con gái trường mình nhiều, cô nào cũng đẹp và luôn có những cây si theo sau. Sinh viên nghèo như bọn này, chả đứa nào đám ngước mắt nhìn họ.Hoàng Mai nhăn nhó:– Tự ái giai cấp nữa! Nói hoài cả tỉ lần từ khi học chung, anh vẫn không chịu thay đổi. Bướng quá.Thuận cười trừ. Hạ Mai lườm bạn:– Dùng từ sai be bét. Đàn ông con trai thời nay không có từ bướng. Danh từ này bị chuyển hệ sang cánh con gái, như tụi mình. Hiểu chưa?Hoàng Mai rùn vai:– Bướng bỉnh, quậy phá, cá tính mạnh ấy hả, tớ chả dám nhận. Bố tớ nghe thiên hạ nhận xét con gái rượu của ổng kiểu này ông buồn chết được. Bọn mình vô trong nghen, anh Thuận.Đông Mai cười giòn tan:– Con này, đúng là quỷ.Mặt mũi Thuận thoắt nóng bừng. Được thể, Hoàng Mai hạ giọng:– Lát nữa, Mai chừa bánh sinh nhật cho hai anh, chờ nhé.Nhìn theo bóng ba cô gái, Phương (tên người bạn làm cùng Thuận) chép miệng:– Sài Gòn sao nhiều con gái đẹp ghê há. Mấy cô nhóc này học chung “ông”.thiệt hả Thuận.Đức Thuận lầm lì:– Không dám “nhóc” đâu. Toàn tiểu thư con nhà ... lành cả đấy. Hoàng Mại học khá nhất, nhưng quậy hơi bị mạnh.– Tự nhiên sao khéo rủ nhau quá vậy. Gì mà cả ba đều tên Mai.Đức Thuận cười:– Giờ tớ nhớ rồi. Một trong hai cô gái hôm nay, chủ nhân buổi tiệc, cũng tên Mai.Bọn con trai thường gọi bọn họ là “Mai tứ quý”. Nhưng, tớ học cùng ba cô gái vừa rồi, nên riêng tớ kêu bọn họ là Tam Mai.– Hèn gì, cùng rủ nhau mặc áo vàng.Khách tiếp tục tới. Thuận quay ra với công việc của mình. Lúc này, tự nhiên anh thấy những chiếc xe như nặng nề hơn, khó xếp hơn. Thuận rất ngại gặp mặt thêm bọn con trai học cùng. Anh chẳng muốn ai biết cuộc sống đàng sau giảng đường của anh cả.– Anh ta thế nào hả bố? Là cái người đàn ông bố muốn gả con cho ấy!Giọng Hoàng Mai đều đều, không biểu lộ cảm xúc gì. Điều này khiến ông Thành ngạc nhiên, nhìn cô gái bằng ánh mắt xét đoán. Một lúc lâu, ông Thành mới nói - nhưng ông không trả lời thẳng vào vấn đề, ông dẫn con gái đi xa hơn:– Gia đình cậu Danh từng có ân huệ với bố mẹ. Họ là người giàu của đất Sài Gòn vào những năm trước giải phóng. Thời kỳ 1976, kinh tế miền Nam sa sút nghiêm trọng. Tất nhiên là do các gia đình giàu có, họ sợ cách mạng qui kết tội họ “thân Ngụy” họ làm tư sản, nên nhà máy, công xưởng đều bị ngầm phá hủy, hoặc ngừng hoạt động. Dân Sài Gòn chính gốc phải ăn hạt bo bo, củ mì thay cơm hàng tháng trời. Cán bộ mình thì thản nhiên nhận và thửa hưởng đồ đạc chiến lợi phẩm của Ngụy để lại. Rốt cuộc thì người khổ vẫn là dân lao động. Bố mẹ khi ấy ở quê không làm ăn nổi, nên dắt vô đây tìm việc làm. Khi đó nhốn nháo lắm, tìm được việc làm thật khó. Ai dám thuê nhân công chứ. Đúng lúc đó, mẹ con bị bệnh, không tiền, không thuốc. Gặp lúc trời mưa, ba mẹ và chị Hai con núp đỡ dưới mái hiên một nhà hàng. Nửa đêm, mẹ con sốt cao quá. Bố không thể đứng nhìn mẹ con chết. Bố đánh liều gõ cửa căn nhà bên cạnh nhà hàng (vì khi ấy nhà hàng đó đóng cửa không kinh doanh). Bà ngoại cậu Danh đã mở cửa, cho bố đưa mẹ và chị con vô. Suốt ba ngày liền, bà cụ đưa tiền cho bố, mua thuốc chích cho mẹ con. Nhờ vậy, mẹ con đã khỏi bệnh.Sau đó gia đình giúp bố một chân bốc vác ở chợ. Mẹ con thì được bà cụ mách cho cách bán hàng rong. Bà cụ dạy mẹ con nấu xôi đậu đen nước dừa, đi bán dạo trong các con hẻm. Nhờ gia đình cậu Danh, bố mẹ đã cố gắng chăm chỉ làm việc. Cho đến ngày thị trường Sài Gòn ổn định, năm 1993, bố mẹ đã mua cho mình được căn nhà. Từ đó bố mẹ bắt đầu biết kinh doanh theo hướng khác.Là cái nghề mua sách báo cũ về phân loại rồi đem ra đầu phố bán. Bố khỏe, bố đi mua. Mẹ và chị con ở nhà phân loại sách để bán. Đồng vốn ban đầu cũng do mẹ cậu Danh giúp chúng ta. Uống nước nhớ nguồn. Cuộc sống gia đình ta được như hôm nay đều nhờ vào gia đình Danh. .... Đang đều giọng kể, bỗng nhiên ông Thành im bặt. Hoàng Mai chớp mắt:– Con không nghĩ, một người xuất thân từ gia đình giàu có như anh ta, ở thời điểm cao trào nhất của thế kỷ công nghệ thông tin, anh ta phải tìm vợ theo kiểu cậy cha nhờ mẹ?Cách đặt câu hỏi của con gái khiến ông Thành bật cười:– Con rõ thật là. .... quái. Gia đình cậu ấy vẫn giàu nứt. Bây giờ họ còn là chủ khu du lịch sinh thái An Bình, ở miền Đông. Cậu Danh một lần đi thăm địa đạo chiến khu miền Đông, không may đạp nhằm một con rắn lục. Mạng lớn, cậu ấy được người ta kịp thời sơ cứu, ngăn chất độc chạy vào tim. Nhưng loại rắn độc ấy, thường cắn ai, kẻ đó sẽ chết trong thờỉ gian ngắn. Danh thoát chết. Nhưng nữa người phía dưới cậu ấy đã bị tàn phế.Hoàng Mai bật dậy, mắt cô tròn xoe, nhìn sững cha, rồi cô khóc tấm tức:– Bố! Người đàn ông tàn phế như vậy, tại sao bố muốn con lấy anh ta. Bố nghĩ con làm gì với con người ấy chứ?Ông Thành bình thản:– Vì bố nợ người ta ân tình. Bố không thể đem tiền bạc để trả. Bởi cậu ấy không thiếu tiền. Cậu ấy chỉ thiếu một tình thương chân tình. Bố muốn con thay bố mẹ, trả ơn gia đình họ Vũ.Hoàng Mai lắc đầu:– Không! Con không bao giờ lấy người tàn tật. Bố ép, con thà chết, cho bố không còn lấn cấn chuyện ơn nghĩa.Ông Thành giật mình. Hoàng Hương nói câu này ông chẳng cần lo lắng. Bởi tuy là chị, nhưng Hoàng Hương luôn thiếu tự tin, yếu đuối. Con bé biết vâng lời một cách thụ động. Chồng con đầy đủ, đến bây giờ cô con gái lớn của ông vẫn rất nghe lời ông theo kiểu “gọi dạ, bảo vâng”. Hoàng Mai khác hẳn. Nó nói điều gì, sẽ làm y như thế!Ông Thành hạ giọng:– Mai, bình tĩnh nghe bố nói! Đừng vội nhìn vào khiếm khuyết rồi khinh thường người khác. Xưa nay, con gái bố luôn được tiếng là người nhân hậu.Cậu Danh bị tật bởi cậu ấy kém may mắn. Dù ngồi xe lăn, cậu Danh vẫn rất thành công trong lĩnh vực kinh doanh. Con học chuyên ngành Quản lý khách sạn, nhà hàng. Nên bố muốn con thay bố trả ơn cậu Danh, cũng là tạo cho con một chỗ ngồi vững chắc ngay từ khi ra trường.Hoàng Mai lầm lì:– Con thà đi rửa chén cho nhà hàng, nhất định không cần thứ quyền cao chức trọng trong đau khổ, tủi hờn. Con mong ba suy nghĩ lại.Bình thường Hoàng Mai rất thích dùng từ “bố” để gọi cha. Chỉ khi nào cô cần nói chuyện nghiêm túc, không xin xỏ cha điều gì, hoặc có đang giận cha.Mai mới gọi ông Thành là “ba”. Bây giờ danh từ khó chịu ấy con ông đã thốt ra.Sự việc không còn là mềm mỏng thuyết phục nữa.Hoàng Mai dợm đứng lên. Ông Thành khàn giọng:– Khoan đã!Hoàng Mai cắn môi:– Con không thay đổi ý của mình. Ba đừng tốn công.Ông Thành thở dài:– Bố không làm khó con. Chuyện này, không chỉ tế nhị về phía cậu Danh, còn cho gia đình ta nữa. Ba đang gặp khó khăn về tài chính. Giá cổ phiếu của công ty Đại Thành đang tuột xuống từng ngày. Tình trạng này kéo dài chừng nửa tháng, đủ để Đại Thành bị xóa tên khỏi cuộc đời này.Hoàng Mai sững sờ:– Ba không vì muốn con lấy anh ta, để nói dối con chứ.– Ba đâu phải loại người hèn hạ bỉ ổi như vậy. Ba xin lỗi. Có lẽ ba không nên đặt vào vai con cái gánh nặng quá sức này.Hoàng Mai nhìn cha. Vẻ mặt ông dúm dó, bơ phờ. Ông chỉ đang cố gắng chống lại sự rã rời, mệt mỏi như một con bò phải kéo cỗ xe già nua leo lên cái dốc cao, không có điểm lùi, con bò đành phải dốc toàn lực để kéo cho bằng được cỗ xe lên dốc.Hoàng Mai muốn làm điều gì đó, để xóa đi sự nhăn nhúm bất chợt kia. Và cô nhận ra, lâu nay cô đã quá vô tình. Mẹ mất, khi cô lên mười. Suốt mười năm qua, ba đã dành trọn vẹn tình yêu thương cho cô. Mai vô tư sống giữa vòng tay chở che của cha. Mấy năm sau này, ba luôn khắt khe với cô, vì có thể do Mai đã lớn. Người cha phải làm luôn trách nhiệm của người mẹ, nên ông phải tỏ ra khó khăn, nghiêm khắc hơn với Mai. Nhất là từ khi ba biết cô học đại học và chơi thân với Trúc Mai. Cô bị cha cấm đoán nhiều thứ mà dạo trước không hề có.Mãi gần đây, Mai mới biết được lý do gì khiến ba “thay đổi” ...Hoàng Mai xót xa:– Ba! Tại sao lại như thế. Công ty của mình trải qua bao thời kỳ kinh tế, vẫn không bị ảnh hưởng kia mà.Đôi mắt ông Thành nhìn con gái như một lời xin lỗi không sao thốt thành lời.Ông nặng nề:– Ba đã bị ngươi ta lừa gạt.– Phải mẹ của Trúc Mai không ba?Thay cho câu trả lời, đầu ông Thành gục xuống hai bờ vai ông rũ thấp, như gánh nặng đã không còn chịu nổi! ....Hoàng Mai phẫn nộ:– Tại sao bà ấy luôn muốn phá hại gia đình ta. Vậy mà ngoài mặt, lúc nào bà ta cũng ngọt ngào tình cảm. Con thề, bắt họ phải trả giá.Hoàng Mai không biết rằng, chính bà Thủy cũng muốn một tay bà thâu tóm toàn bộ tài sản nhà họ Vũ. Ngặt nỗi, Vũ Danh tuy bị liệt nhưng anh ta có một ý chí rất kiên cường. Anh ta khác hẳn những người không may rơi vào hoàn cảnh như anh ta - họ chán nản, tuyệt vọng, thậm chí còn ghét tất cả những ai quan tâm đến họ. Vũ Danh ngồi một chỗ, anh điều hành toàn bộ khu vui chơi giải trí du lịch An Bình rất hiệu quả. Đã vậy, anh còn mở thêm công ty dịch vụ lắp ráp và sửa chữa máy vi tính, nhận cài đặt chương trình vào mạng ... ngay tại thành phố. Một người đàn ông, một tật lắm tài.Trúc Mai ngồi ngoài vườn. Khu vườn nhỏ vẫn có đủ các loại hoa được ba cô mua về từ các chuyến ông đi du lịch. Nhiều nhất là hoa lan rồi đến cây mai.Ba cô có vài chục chậu mai được uốn theo hình con công, con hươu ...– Con không ngủ trưa hả, Trúc?Trúc Mai hơi nhìn lên, cô nói nhỏ:– Thi thoảng con vẫn bị mất ngủ mẹ ạ.– Con gái rất cần ăn uống nghỉ ngơi. Giấc ngủ buổí trưa khá cần thiết cho cơ thể. Mẹ nghĩ mẹ phải dẫn con đi bác sĩ.Trúc Mai nhăn mặt:– Mẹ tha cho con đi. Bác sĩ tuy giỏi chữa bệnh cứu người thật. Nhưng đâu phải bệnh nào họ cũng điều trị được. Uống thuốc tây vô khiến mặt con nổi mụn thêm thì có.Bà Thủy vẫn nhẹ nhàng:– Không tây, thì đông nam. Loại thuốc nam vừa trị chứng mất ngủ, vừa làm đẹp làn da, đâu phải không có hả con?– Mẹ đừng quan trọng vấn đề quá. Con thích dáng dấp hiện tại hơn. Như Trúc Hồng, con thấy hơi bị phát tướng.Trúc Mai nheo mắt:– Hôm nay mẹ không tới công ty hả mẹ?Bà Thủy cười:– Chiều nay mẹ tính rủ con đi thăm cậu Danh, nên mẹ ở nhà luôn.Trúc Mai ngần ngừ:– Mình mới qua đó hôm đầu tuần trước mà mẹ. Con làm biếng lắm. Hơn nữa tới nhà người ta hoài, mẹ không ngại bị đánh giá à?Bà Thủy chậm rãi:– Đến thăm người bệnh là việc tốt, tại sao phải ngại thiên hạ? Mẹ đang muốn làm cái việc khác người, để xem thiên hạ nghi sao đây.– Mẹ nói con chả hiểu gì cả.Bà Thủy đều giọng:– Mẹ đã bàn với ba con, cho con hoặc Trúc Hồng làm dâu nhà bác Minh.Trúc Mai tròn mắt:– Làm dâu ư? Ngoại trừ anh Danh, bác ấy còn con trai hả mẹ?Bà Thủy điềm tĩnh:– Không! Duy nhất một mình Vũ Danh.– Ôi, lạy Chúa! Đầu óc mẹ bình thường không. Bộ con gái mẹ tệ đến mức phải lấy một anh chàng liệt nửa người à?– Thời này, đồng tiền là số một. Cậu Danh liệt nhưng đầu óc cậu ấy sáng gấp trăm lần bọn con trai lành lặn khác. Nhất là, được làm vợ Vũ Danh, con chẳng khác một bà tỉ phú. Tha hồ ăn chơi, vẫn không sợ đói.Trúc Mai dấm dẳn:– Mẹ thích thì mẹ khuyên Trúc Hồng, chứ con thì tuyệt đối không. Nhà mình giàu thua ai sao bỗng nhiên mẹ nảy sinh ý nghĩ kinh dị quá vậy mẹ.Bà Thủy nghiêm mặt:– Con thì họa may lọt được vào mắt Vũ Danh. Trúc Hồng e rằng khó lắm.Trúc Mai bật cười:– Mẹ khiến con tức cười ghê đi. Bộ anh ta nghĩ mình là ai chứ. Liệt nửa người, còn kiêu hãnh. Đúng là loại đàn ông không biết thân biết phận.Bà Thủy vẫn kiên trì:– Trẻ người non dạ, nên con không lường hết được chuyện đời. Hàng chục người muốn được kết hôn cùng cậu Danh đấy con ạ. Tất nhiên là hơi bị thiệt thòi, khi bên cạnh mình không có chồng một bên. Nhưng nghĩ kỹ hơn, đó đâu phải điều cần thiết cho cuộc sống. Con có tiền, ra đường không bị chồng quản lý, mọi quyết định ở tay con. Khi ấy, con muốn gì cậu ta cản được không?Ánh mắt bà Thủy sáng rực như mắt mèo hoang đi ăn đêm. Hiểu được câu nói đầy hàm ý của mẹ, Trúc Mai khẽ rùng mình cô kêu lên:– Mẹ ....Bà Thủy nhếch môi:– Mẹ xin lỗi. Khi mẹ phải nói trắng ra câu:Giá như mẹ bằng tuổi con, hoặc giá như xã hội chấp nhận cho một người phụ nữ ngoài bốn mươi kết hôn được với một thanh niên kém mình chục tuổi – như xã hội chấp nhận người đàn ông sáu mươi tuổi lấy một cô gái cỡ tuổi con, cháu mình - mẹ sẽ sẵn sàng giành lấy cậu ta. Chính xác là giành cái tài sản kếch xù đó. Tùy con nghĩ. Bởi mẹ biết trong số bạn con, có người đang ngấp nghé cậu Danh đấy.Mặc kệ phản ứng của con gái ra sao, bà Thủy chậm rãi trở vào nhà. Trúc Mai thẫn thờ, khuôn mặt cô tái nhợt y như người vừa trúng gió độc. Cô không bao giờ nghĩ, mẹ cô lại nói được những lời nói đầy kinh khủng kia. Với tâm hồn và trái tim vốn được yêu thương, chăm chút như cô. Đây quả là những tiếng sét rạch nát bầu trời vốn yên bình trong buổi trưa đầy nắng. Trúc Mai cảm thấy đau nhói ở vùng ngực. Cô quá đỗi thất vọng về mẹ mình.Vũ Danh nhếch môi. Anh chưa hề tưởng tượng, ai đó muốn gả con gái cho anh. Từ khi anh gặp rủi ro, phải cố gắng lắm, Danh mới vượt được lên chính mình để nhìn cuộc đời bằng ánh mắt dửng dưng, lạnh ngắt. Bởi ngày anh biết mình thật sự phải ngồi trên xe lăn, cũng là ngày Bảo My bỏ anh đi lấy chồng.Một người đàn ông Đài Loan, lớn hơn My hai chục tuổi. Và chỉ một lần đưa cho ba mẹ cô số tiền “cưới” cô trị giá năm ngàn đô la Mỹ. Bảo My chấp nhận. Vì như thế vẫn tốt hơn suốt đời cô phải làm vợ một người tàn tật như Danh. Anh và My yêu nhau ba năm, tưởng như chả gì có thể chia cắt hai người ...Vũ Danh đã thề với lòng, không đầu hàng số phận, dù đứng ở bất kỳ góc cạnh nào. Tiền anh làm ra ngày một nhiều. Và anh không hề tiếc nuối hay giận hờn số phận. Anh lý giải:Cuộc sống còn nhiều ngưói hoàn cảnh thê thảm hơn anh. Họ vẫn sống vui vẻ và làm việc trong điều kiện vật chất thiếu thốn hơn anh rất nhiều ... Xác định rõ ràng quan điểm sống cho bản thân, Danh tuyệt đối không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội kinh doanh nào. Anh dùng tiền của anh làm việc thiện:giúp bệnh nhân nghèo, tài trợ học bỗng cho sinh viên có hoàn cảnh, xây dựng nhà tình thương ... Anh không cho phép mình đầu hàng số phận. Vì thế, phụ nữ với anh chỉ còn là một cái gì đó tựa như màu sắc, cần chút màu để chấm phá cho bức tranh thêm sinh động. Anh không bao giờ chấp nhận tình cảm thương hại mà các bà các cô ban phát cho anh. Anh luôn cho rằng họ là những con búp bê không có trái tim ... Vậy mà bây giờ bà Thủy gợi ý anh cần xây dựng gia đình. Bà còn nói:– Cháu không chê con gái của cô, cô sẽ tặng cháu một đứa để cháu không thấy cô đơn tẻ nhạt.Danh hơi ngạc nhiên về đề nghị nghe như sự cảm thông, chia sẻ bà Thủy dành cho anh. Khổ nỗi, mối quan hệ giữa người đàn bà quá sắc sảo, thông minh, đầy thủ đoạn như lời ba anh nói với gia đình anh, rõ ràng chưa thể gọi là “thân tình, thâm giao”? Hai cô con gái của bà Thủy đều xinh như hoa như ngọc, học cao, gia đình giàu. Họ đâu điên đi gả con gái mình cho kẻ bệnh hoạn như anh?Buổi chiều chủ nhật nhàn rỗi, Danh ngồi giữa vườn cây cảnh của gia đình.Anh suy nghĩ mông lung. Căn biệt thự được xây theo mẫu nhà của giới quý tộc, hoàng gia Thái Lan. Tất nhiên, căn nhà cách xa Sài Gòn hơn một trăm cây số, nằm trong khuôn viên khu du lịch sinh thái An Bình. Vũ Danh lên đấy đã bốn ngày. Anh không thích giam mình trong khuôn viên chật hẹp của căn nhà nằm ở quận Thủ Đức. Đặc biệt hơn, bên cạnh anh luôn là người trợ lý thân tín, bạn học cũ của anh:Đồng Chiến. Anh không tuyển thư ký là phụ nữ vào công ty. Ai hỏi, anh chỉ nói:– Tôi không muốn suốt ngày phải nghe các âm thanh líu lo như chim hót của các cô gái. Một công ty toàn nam giới, chả lẽ kinh doanh thua người khác?Lý thuyết là vậy. Thực tế thì ngành du lịch không thể thiếu bóng hồng ...Đang suy nghĩ, Danh giật mình, bởi giọng nói dịu dàng, âm thanh trong trẻo vang lên sát bên tai anh:– Giám đốc! Anh có khách.Vũ Danh không nhìn lên:– Khách nào nhỉ? Có hẹn trước không, cô Hân?Hân hơi bất mãn vì Danh chả thèm ngó xem hôm nay cô ăn mặc thế nào.Đúng là con người này, thép từ tim đến da!– Cô Hân!Hân vội vã:– Dạ thưa, không ạ. Nhưng ông ấy nói ông là người nhà của giám đốc.– Người nhà?– Vâng! Ông ấy bảo cứ nói:Bác Lâm Thành ...Vũ Danh không cho Hân nói hết câu, anh vội khoát tay:– Cô ra mời bác ấy vô trong phòng khách giùm tôi.Hân xoay người bước đi, Danh tiếp tục dặn:– Cô làm ơn pha giùm tôi hai ly cà phê nhé. Để đá riêng ra.Hân ngập ngừng:– Giám đốc không uống hay sao mà pha có hai ly ạ.Danh nhướng mày:– Hôm nay cô sao thế. Hai ly cà phê, tôi nói rất rõ rồi đấy thôi.Hân hơi so vai:– Dạ, em nghe rõ. Nhưng khách không phải chỉ một người. Ông còn đi cùng ...Lại xua tay, vẻ như đã hiểu của Danh:– Thì làm ba ly, đơn giản vậy cũng hỏi.Hân nói nhanh:– Con gái người ta chứ đâu phải đàn ông mà giám đốc bảo pha cà phê đá. Lỡ cô ấy không uống được.Câu này không ngờ có lại có trọng lượng ghê gớm. Nhờ nó, Danh chịu nhìn thẳng vào Hân. Ánh mắt anh hơi cau lại:– Cô nói, bác Thành đi cùng một cô gái à?– Vâng! Tôi nghĩ họ là cha con. Và cô bé khá đẹp.Danh nhẹ giọng:– Con gái các cô thích loại nước giải khát gì cô hãy giúp tôi làm thêm ly nước đó cho cô ấy nhé.Hân khẽ lắc đầu, quay đi. Cô được nhận vào làm lễ tân tại nhà hàng An Bình đã hai năm. Tiếng đồn về chàng giám đốc tài cao, đẹp trai nhưng số phận nghiệt ngã đã cướp đi đôi chân mạnh mẽ khiến Hân tò mò muốn biết anh ta có giống kẻ chán đời cô thường gặp trong các bộ phim Hàn, tả các chàng công tử con đại gia khi gặp nạn, đã buông trôi số phận hay không? Kết cục, Hân đã gặp phải một giám đốc hoàn toàn khác các suy nghĩ của cô.Vũ Danh tự đẩy xe trở vào phòng khách, theo lối đi riêng phía sau dành cho anh. Bộ bàn ghế dùng tiếp khách của Danh được thiết kế hoàn toàn phù hợp với tình trạng sức khỏe của anh. Và người tế nhị, thường không quay ngang quay ngửa, quan sát chủ nhà.Danh hơi bốt rối, khi trong phòng không có ông Lâm Thành. Anh nhận ra cô gái chính là Hoàng Mai con gái cưng của ông giám đốc chuỗi nhà sách Lâm Hoàng, do ông Thành điều hành.Nghe tiếng xe lăn êm nhẹ vào phòng, Hoàng Mai khẽ xoay người nhìn ra.Ánh mắt cô lấp lánh niềm vui, nhưng giọng nói của cô thì nghiêm như một ... cô giáo đứng trên bục giảng:– Chào anh Danh! Dạo này sức khỏe anh thế nào ạ.Vũ Danh mỉm cười:– Thì ... như em thấy đó, anh vẫn bình thường.Hoàng Mai từ tốn:– Em nghĩ là anh đang cố gắng thể hiện bản thân thôi. Giữa lúc thời tiết khí hậu giao mùa này, em chắc là anh đau nhức dữ lắm.Vũ Danh chậm rãi:– Cám ơn em quan tâm. Anh đã quen với tất cả tình huống. Thời tiết thay đổi, người khỏe mạnh còn mệt mỏi, nữa là anh. Ba em đâu?Hoàng Mai chưa kịp trả lời, ông Thành bước vào. Ông tươi cười:– Bác xin lỗi, không chờ chủ nhân đồng ý đã tự tiện đi dạo nhà hàng một vòng. Khách mỗi ngày đông không cháu?Danh tự hào:– Dạ, hầu như các bàn luôn có khách. Phòng ở khách sạn thì chật cứng. Cháu đang tính mở rộng thêm sang phía Nam Cát Tiên.Ông Thành chép miệng:– Một mình cháu, làm nhiều quá liệu cháu quản lý hết không? Bác lo sức khỏe của cháu kìa.Vũ Danh tự tin:– Cháu không sao bác ạ. Ngoại trừ đôi chân, cháu không bệnh tật gì cả. Công việc của bác thì sao ạ?Ông Lâm Thành chân tình:– Cũng may bác vận duy trì được chuỗi nhà sách ở các tỉnh miền Đông. Nếu không, bác bị phá sản cái chắc.Vũ Danh ngỡ ngàng:– Kinh nghiệm thương trường mấy chục năm của bác đến ba cháu còn ngưỡng mộ. Lẽ nào bác dễ sơ sẩy như thế.Ông Thành thở dài:– Bác bị người ta lừa, cháu ạ.– Bạn bè hay bà con hả bác?Ông Thành đắng ngắt:– Là một người đàn bà.Vũ Danh vẻ suy nghĩ. Anh liếc nhìn Hoàng Mai. Hình như cô chả quan tâm đến chuyện của hai người đàn ông. Đôi mắt Hoàng Mai trong như hai viên ngọc màu xanh. Nếu chịu soi vào tròng sáng của ngọc, chắc người ta sẽ thấy cảm giác dễ chịu, bình yên đến vô cùng. Danh hơi mỉm cười. Nụ cười thoáng qua khiến khuôn mặt Vũ Danh bừng nóng. Anh nói đủ cho ông Lâm Thành nghe:– Phải bà ấy không bác. Bà Trúc Thủy?Ông Lâm Thảnh gật đầu. Danh hờ hững:– Bà ấy đang đề nghị cháu một việc ... tế nhị.Ông Thành hồi hộp:– Cháu ... bật mí bác biết được không?Danh cười:– Chả có gì đáng lưu ý nếu chuyện này do một người khác đề nghị. Đằng này, cháu không bao giờ tin cô ấy lại muốn con rể mình là một thằng tàn phế.Ông Thành há hốc miệng:– Cháu nói sao? Bà ấy tính gả con gái cho cháu hả?– Thật khó tin phải không bác? Giá lời đề nghị ấy là của bác, cháu thấy không ngạc nhiên chút nào. Còn cô ấy thì khác. Hai cô con gái luôn được chăm chút kỹ như công chúa. Dẫu thế nào cũng không thể giao hạnh phúc cuộc đời con mình vào một người như cháu ...Hoàng Mai chợt xen vô:– Người như anh thì sao hả? Có tật mà không tàn, chả phải rất đáng quý hay sao.Vũ Danh chậm rãi:– Nếu là em, em chịu sống cùng anh không?Hoàng Mai thản nhiên:– Tại sao không! Vấn đề ở chỗ là anh có dám yêu thương một phụ nữ hoàn chỉnh không kìa. Bởi khi trở thành đôi bạn, anh sẽ chịu thiệt thòi chứ không phải em. Anh dám nói anh tin tưởng tuyệt đối em không?Vũ Danh cười vang:– Hoàng Mai nói năng nghe mạnh bạo quá hén. Coi như anh chịu thua. Dù sao anh vẫn muốn trả lời câu em hỏi:Anh luôn tin tưởng ở Hoàng Mai.– Cám ơn anh.Dứt câu Hoàng Mai bưng ly cam vắt lên uống một hơi ... hết sạch. Cứ như cô chết khát đã ... mười năm vậy.– Đã ghê!Ông Thành giật tay con:– Mai à! Con gái, ăn uống gì chả ý tứ hết vậy?Hoàng Mai cong môi:– Anh Danh là người nhà mà ba. Con chúa ghét phải đóng vai “yểu điệu thục nữ”, chả hợp với con tí nào. Em như vậy không làm hình ảnh đẹp, ấn tượng hay của anh dành cho em bị phai mờ hả anh Danh?Danh cười cười:– Em tên Mai, giống tên con gái cô Thủy, song em chả giống họ chút nào.Anh thích sự hồn nhiên chân thật của em.Hoàng Mai chớp mắt:' – Anh vừa nhắc đến ai cùng tên em vậy?– À! Cô con gái song sinh của cô Trúc Thủy.Mai hớt ngang:– Là Trúc Mai phải không?Danh ngạc nhiên:– Em biết chị em họ à?Hoàng Mai dịu dàng:– Trúc Mai học chung trường em, nhưng khác khoa. Khoa của em có ba đứa tên Mai, được bọn con trai đặt biệt danh “Tam Mai”. Trúc Mai thấy vậy xin kết bạn, để trở thành nhóm “'Mai tứ quý”. Dù không mấy ưa tính nết của Trúc Mai, tụi em cũng vui vẻ chấp nhận. Sau này, em mới biết Trúc Mai là con gái người đàn bà bị bố em ghét nhất.Danh tủm tỉm:– Rồi em bị bác Thành cấm luôn hả?Mai cười nhẹ:– Bố em không bao giờ xen vô chuyện của con cái. Bố chỉ phân tích để em chơi và tự hiểu mà đề phòng. Bố không cấm em.Hoàng Mai nheo mắt:– Mẹ Trúc Mai muốn anh Danh trở thành con rể bác ấy. Nhưng bác Thủy có nói rõ là ai không anh Danh?Vũ Danh nhẩn nha:– Trúc Hồng đỏng đảnh, chảnh và kiêu kỳ lắm. Con bé ấy nói năng cũng không tế nhị được như Trúc Mai. Tới nhà anh vài lượt, thái độ của Hồng luôn tỏ ra “ghê sợ” anh. Nên anh nghĩ người được cô Thủy chọn chắc là Trúc Mai.Hoàng Mai trầm tĩnh:– Anh Danh nhận xét người khá tinh tế và chính xác. Trúc Hồng xử sự với anh kiểu ấy, em nghĩ nó quá thiển cận. Cuộc sống chẳng phải lúc nào cũng bao phủ quanh ta một màu hồng bình yên. Hôm nay người, mai ta. Đời còn dài ai nói trước được ngày mai của mình. Mà thôi, anh Danh cũng nên chọn cho mình một bến đỗ cuộc đời. Anh chả việc gì phải mặc cảm. Xã hội có cả triệu triệu gã đàn ông tay chân lành lặn, áo quần bảnh bao, nhưng bọn họ có làm được điều gì cho ra hồn đầu. Bác Thủy có ý tốt, Trúc Mai không tệ, anh Danh nên đồng ý, để em được bưng mâm đội quả giúp anh.Vũ Danh gắt nhẹ:– Với gia đình ấy, anh không bao giờ muốn tự chuốc họa vào thân.Đôi mắt Mai tròn xoe:– Người ta thường ví von:Lấy chồng như gông đeo cổ. Chả ai nghĩ được như anh.– Riêng hoàn cảnh anh thì khác.– Khác ở điểm gì? Vì anh bệnh tật à? Điên quá!– Người ta chỉ muốn lợi dụng anh, để nắm lấy sản nghiệp này.Hoàng Mai cắn môi:– Ý nghĩ này luôn ám ảnh trong đầu anh, hay là anh chỉ nghĩ riêng về cô Thủy?Vũ Danh chậm rãi:– Từ khi anh phải ngồi trên chiếc xe lăn, anh đã mất hết lòng tin vào tình người. Bất kỳ ai ở vào trường hợp anh, cũng nghĩ như anh thôi. Người đàn ông vững chãi, là người có đôi chân khỏe mạnh, họ sẽ đi đến bất kỳ nơi nào họ muốn. Còn anh thì không!Giọng nóí của Danh chứa đầy nổi ngậm ngùi được anh cố che giấu. Hoàng Mai nhìn Danh:– Đừng tự đánh mất lòng tự tin ở chính mình. Mai nghĩ, người con gái nào lấy được anh. Người ấy sẽ được hạnh phúc tuyệt đối. Tất nhiên là người ấy yêu thương anh chân tình. Nếu họ lợi dụng anh, trói buộc anh vào một cuộc hôn nhân, họ cũng không dễ đạt được mục đích của họ. Anh chả nên buồn phiền.Chuyện gì đến sẽ đến.Ông Thành tủm tỉm:– Danh này, bác đang tính hè năm nay, bác gởi bé Mai cho cháu. Con bé mê du lịch đang có ý định lấn sán sang lĩnh vực này sau khi học xong. Dù bác đã cố gắng thuyết phục nó về giúp bác.Vũ Danh nhìn Hoàng Mai:– Tự nhiên sao thích bất tử vậy?Nhoẻn cười thặt vô tư, Mai nói:– Bố đã không hiểu con gái. Bây giờ thêm sự nghi ngờ đầy ắp trong mắt anh kìa. Em thích học du lịch từ năm lớp 12 lận. Tại bố không cho. Bố bảo:Con gái theo ngành này cực lắm. Đi tour liên tục. Chưa xong tour này đã tiếp tour khác.Còn em thích khám phá những miền đất của tổ quốc. Học ngoại thương là do em đã tính sẵn mọi việc. Anh Danh, đồng ý nhận em làm đệ tử nhé.Vũ Danh tươi cười:– Nhận em, anh chắc mình sẽ có thêm màn kịch hay để xem. Bác yên tâm, cháu hứa nhận cô bé này.Có lẽ đây là lần đầu tiên Vũ Danh trao lòng mình trước một cô gái như Mai.Chắc không hẳn vì anh và Mai quá quen thuộc nhau từ hồi còn nhỏ. Cái thuở anh lên mười và nhóc Mai mới lẫm chẫm biết đi. Cậu con trai cưng của ông chủ rất thích chơi đùa với con bé lọ lem, con người cộng sự của ba anh. Vũ Danh khẽ cười:Chỉ có anh mới hiểu anh đang nghĩ gì lúc này!