Chương 1 - Xuyên Qua
CHƯƠNG 1: XUYÊN QUAMở to mắt, ngoài ý muốn, không nhìn thấy trần nhà màu phấn xanh của phòng ta, mà là một mảnh màn xám trắng? ? Nháy mắt mấy cái, có điểm phản ứng. . . . . . Nằm mơ? ?
Chuyển đầu một chút, trời —— của —— ta —— ta ta ta, ta xuyên qua? ? Lại nháy mắt mấy cái, ta có phải mệnh tốt lắm không? Ông trời thế nhưng lại thực hiện mộng tưởng hão huyền của ta. . . . . . Nhưng mà nhưng mà, vì cái gì không phải “giường gỗ lim điêu khắc nạm vàng khảm ngọc, bạch lăng hàng thêu tốt đẹp của HồNam, trong không khí có hương bạch lan, giường rộng thênh thanh mềm mại dị thường” ? Người ta xuyên qua đều là nói như vậy, vì cái gì ta xuyên qua lại nghèo thế a! ! Không công bình không công bình! Đây là khác biệt đãi ngộ! Ta phải khiếu nại! [ Lâu [ trong một mảnh sương trắng phiêu ra]: hài tử, ngươi đi đâu khiếu nại? Liên [ nhất thời nghẹn lời ]: ngươi quản ta! Lâu: hảo hảo hảo. . . . . . Ta mặc kệ ngươi phải ngoan nga [ phiêu đi ]]
Còn nhớ rõ 《 Thanh liên ký sự 》nói, “Người trở lại cổ đại rất nhiều, phương thức trở lại cổ đại có rất nhiều loại, thời gian địa điểm nhân vật cũng bất đồng rất khác. Có khi cả thân thể đi, có khi chỉ linh hồn đi có khi một người đi, có khi hai người đi có khi đi cứu vớt thế giới, có khi đi chinh phục thế giới, đương nhiên, cũng có khi đi chinh phục mĩ nam mỹ nữ. Vô luận như thế nào, có một chút rất trọng yếu, thì là ngươi phải sắm vai diễn mà ngươi xuyên qua. Nếu ngươi xuyên qua là hoàng đế, như vậy cho dù ngươi xã hội thật là kẻ bán sách lậu, cũng phải hoàn thành nhiệm vụ khó khăn chinh phục thế giới hoặc mỹ nữ, ít nhất đệ nhị hạng cũng không khó. Nếu ngươi bất hạnh đáp xuống một nhà trồng rau, tác giả lại có vẻ tôn trọng thực tế, như vậy cho dù ngươi ở chỗ này là chuyên gia vũ khí hạt nhân, ở nơi đó cũng khó trữ hàng.”
Vậy vậy vậy. . . . . . Nơi này không phải chính là cái gọi là “nhà trồng rau” sao? ? 555 biển gần nhất ở đâu? Ta muốn nhảy biển được rồi được rồi, sự đã rồi, dù sao ta sống lại, cũng có thể làm đại sự gì chứ, càng không nói tới cứu vớt thế giới gì gì đó. [ Lâu: ha hả, hài tử của ta đúng là tự mình hiểu mình ]555, làm cả đời nông dân. . . . . . Vẫn là không chấp nhận được a a quên đi quên đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. . . . . . Chuyện sau này sau này nói.
Buông tâm một chút phiền táo, tỉ mỉ đánh giá bốn phía. Nha! Bên người ta lại có một thiếu phụ xinh đẹp đang nằm! Trời ơi —— sao lại có người đẹp thế chứ hả! Tóc đen như thác nước thả tung trên giường, khuôn mặt như bức tranh, lông mi thật dài mà đậm cong lên, đường nét như một hình rẻ quạt, không được hoàn mỹ chính là sắc mặt tái nhợt. Da thịt trắng hơn tuyết, làm cho người ta nhịn không được hâm mộ. Nhưng mà. . . . . . Cảm giác nàng thật lớn a! Nước người khổng lồ? Hay là nói. . . . . . Ta nhỏ đi ? Không phải đâu?
“Nha y. . . . . .”
! ! Đây là thanh âm ta phát ra? Ta biến thành trẻ con ? Nói cách khác, ta sống lại từ đầu? Thật không biết là nên khóc hay nên cười. . . . . .
“Liên Nhi, tỉnh?”
Ân? Liên Nhi? Ta sao? Ta quay đầu xem nàng. Vừa thấy, làm cho ta ngây người một chút. Ánh mắt đẹp quá, giống ngọc lưu ly màu đen, sóng trong mắt lưu chuyển lộ ra phong tình vạn chủng. Nha nha nha, ta là con gái nha! Như thế nào có thể thấy mỹ nữ mà ngây ngốc chớ.
Nàng ngồi dậy, mặc dù bố y bình thường, nhưng nhấc tay vẫn là giấu không được u nhã. Cẩn thận ôm lấy ta, ngón tay mảnh khảnh một lần lại một lần men theo khắp mặt ta, cuối cùng ôm chặt ta vào lòng, làm cho ta không thoải mái lầm bầm hai tiếng.
“Liên Nhi Liên Nhi, nương chỉ có ngươi . . . . . .”
Ách. . . . . . Xem ra là gia đình mồ côi cha. . . . . .
555: ngôn ngữ chat của mấy bạn Trung a, 555 phát âm như wuwuwu, như khóc huhuhu ấy.