Chương 1

Trại Dyadd Morgaine, Coracin

- Nhưng tại sao con phải dậy, Ama?

Cậu bé dụi mắt lúc mẹ nhẹ nhàng ẫm em khỏi tấm nệm ấm áp và mềm mại đang nắm ngủ ngon lành.

- Sùyỳỳỳ, - Elena ép ngón tay vào môi, đe con. Cậu bé nhìn khắp căn lều tốt tăm, nơi em đang ngủ cùng các chị, em gái, nghe tiếng thở sâu và nặng, nghĩa là chỉ có em vào mẹ là những người duy nhất thức giấc. Tuy mệt mỏi, song tính tò mò của em nổi dậy. Dù chưa bao giờ bị mất tình yêu thương, song rất hiếm khi em được lựa chọn. Em biết trong gia đình em, phụ nữ mới là người nắm quyền.

Nhưng hình như tối nay, mẹ muốn em làm việc gì đó. Chỉ mình em, không có các chị, em gái. Niềm hãnh diện và vui sướng vỡ òa trong lồng ngực nhỏ của cậu bé tám tuổi. Nhìn thẳng vào cặp mắt màu vàng của Elara, em gật đầu mạnh mẽ. Em bắt gặp vẻ thích thú trong cái nhìn chăm chú của mẹ trước khi bà hôn nhanh lên trán em.

- Đi nào, Bastian, - bà dịu dàng nói, vẻ vui tươi của bà đã biến mất, em thấy sự bồn chồn tăng lên trong mắt bà, một vẻ chưa từng thấy trừ khi Rowan làm việc gì đó đặc biệt hư. Như lần nó đốt cháy đuôi tóc của Reya. Bastian bật cười khi nhớ lại. Em yêu quý Rowan gần bằng yêu mẹ. Người chị gái phiền nhiễu ấy rất giỏi che giấu những trò nghịch ngợm của em.

Cái cười của em tắt ngay khi Elara dẫn em ra khỏi lều, cử động duyên dáng của một Nữ thần dù cái bụng to lùm lùm làm Bastian biết chắc sắp có thêm một đứa em gái cho em bắt nạt. Em đã nghe kể rằng sẽ không có thêm đứa con trai nào nữa, sẽ không bao giờ có thêm đứa con trai nào cho Dyana Morgaine duy nhất, ngoài em.

Đôi khi, điều đó làm rm cảm thấy mình thật đặc biệt.

Còn thường xuyên nó làm em thấy lẻ loi.

Elara nhấc cửa lều, hai mẹ con xuất hiện dưới ánh trăng êm ả của trại, hàng chục cái lều sang trọng có đỉnh cao vút và những lá cờ đuôi nheo bay lười biếng trong làn gió đêm ấm áp. Mẹ quay nhìn em lần nữa, vẻ buồn bã thoáng trên bộ mặt kiều diễm của bà, làm Bastian dừng ngay lại. Có lẽ tối nay, cậu bé không muốn là người đặc biệt. Biết đâu Ama của em có thể chọn một đứa con gái cho bất cứ việc gì bà đang làm? Vả lại, con gái có những bốn đứa, còn em chỉ có một mình. Lúc trước Lari đã ném bùn vào em.

Bastian há miệng toan đề nghị thay thế, nhưng mẹ em đã quay đi, thớ vải áo choàng của bà lung lunh như đèn hiệu của một bóng ma. Bastian rùng mình trong chiếc tunic (Áo choàng ngoài, thụng, thường không có tay, trùm đến đầu gối, đôi khi thắt dây lưng) dù ban đêm không lạnh và dấn đôi chân gầy chạy cho kịp. Một lần nữa em lại có linh cảm, thứ linh cảm đôi khi em vẫn có, khi xảy ra một việc rất xấu hoặc rất tốt. Nó lách tách quanh em như những tàn lửa Rowan phát ra khi nó tức điên, đâm nhói qua da em những sợi lông bé xíu trên lưng và gáy em dựng đứng.

Bastian đã cảm thấy như thế này vào buổi sáng trước khi người em họ Marisin của em chết đuối trong dòng sông. Nhưng em cũng cảm thấy y như thế khi lần đầu em phát hiện ra một trong những địa điểm kỳ diệu bí mật, những nơi không ai đến được ngoài em. Cảm giác thật tuyệt vời và khủng khiếp, dù hình như không người nào có thể cảm thấy ngoài em.

Không hiểu sao, Bastian nghĩ tối nay có thể có cả hai thứ đó.

Thay vì đến Lều Lớn, lãnh địa của Elara, mẹ làm em ngạc nhiên vì nhằm tới rìa trại, nơi hershas có vằn kéo xe của họ vẫn ngủ yên trong lớp cỏ dài. Hai mẹ con không gây tiếng động khi đi chân đất tới đám cây đang reo hát trong khu rừng thưa, là nhà hiện nay của Dyadd. Họ sắp đến phần khác của những cánh rừng Carith Noor bất tận, trong vòng xoáy đầy màu sắc và âm thanh là phần không thể thiếu của những người như họ. Đây là con đường của họ. Bastian biết điều này và thừa nhận. Nhưng đôi khi, em băn khoăn và chỉ muốn… ở lại.

Khi những cái lều đã lùi lại phía sau, Bastian nhận thấy không chỉ có hai mẹ con em. Ngay tại nới những cây bạch dương nhô lên khỏi mặt đất, những tảng đá nguyên khối chạy dài, hướng lên cao mãi như sát với bầu trời, một thân hình bơ vơ đang đứng, trông giống con vật hơn con người, lớp lông nhợt nhạt phủ kín và lom khom như sẵn sàng vồ. Bước chân Bastian chậm lại, bàn chân em kéo lê khi dạ dày em xoắn lại, khiếp đảm.

Em phải làm gì với sinh vật kia?

Elera không hề chậm bước cho đến khi tới bên con người kỳ dị, buộc Bastian phải sdi chuyển. Em không thể hành động như người nhát gan trước mặt mẹ, người mà em biết chắc là trị vì toàn thế giới và không phải lúc nào cũng nhân từ. Tuy nhiên lúc Bastian đến gần, nỗi sợ của em giảm hẳn khi con thú đứng thẳng dậy. Bastian có thể thấy đó không hẳn là con thú, mà là một người đàn ông mặc áo choàng lông nặng nề, hình như đang dựa vào một cây gậy đầy mấu cho vững.

Bastian thấy vị khách lạ lùng này không còn trẻ, nhưng cũng không quá già. Tóc ông ta sáng màu, mắt xanh xám rất giống em, gương mặt vừa đau đớn vừa quý phái. Mái tóc cắt ngắn, bộ râu và quần áo dù lạ lùng với vùng Noor song hiển nhiên là thứ vải đắt tiền. Có lẽ ông ta là một nhà vua. Bastian bỗng thấy thú vị. Trước kia em chưa bao giờ gặp ông vua nào. Hay có khi ông ta là thấy phù thủy hoặc con rồng thiêng, những sinh vật làm em càng thích thú. Song em vẫn không biết vì sao lại có việc quan trọng đến mức ông ta đến tối nay.

Lúc cặp mắt xanh nhạt ấy gặp mắt em, sự nhận biết đập vào Bastian mạnh đến mức suýt làm em ngã quỵ.

Đây là cha em.

Và một sự thực hiển nhiên làm em nôn nao: Cha mình sắp chết.

Bastian dừng lại đột ngột, cảm thấy dường như tất cả không khí trong phổi bị vắt cạn. Em không biết phải làm gì. Em hoang mang nhìn chằm chằm vào hai con người sinh thành ra em. Elera chăm chú ngắm con, nét mặt thanh tú của bà không để lộ vẻ gì, dấu cảm xúc mãnh liệt, bí hiểm của bà tràn dâng thành những ngọn sóng lăn tăn xuyên qua bóng tối đến chỗ Bastian. Còn người đàn ông… cha em.. chỉ nhìn em với niềm khao khát không che giấu làm em vừa sợ hãi vừa cảm động.

Niềm mong muốn thiết tha nhất của em là hiểu thấu tường tận điều bí mật này. Dù Bastian nhiệt thành yêu quý gia đình, yêu mẹ, các chị em gái, chị em họ, song em vẫn mơ một người duy nhất trở về, người có thể hiểu những điều mà em không thể nói với một ai khác. Con người duy nhất có lẽ cũng yêu quý em. Em mong muốn, hết sức biết về cha em.

Cuối cùng, lúc việc đó đang diễn ra, trái tim Bastian thắt lại đau đớn. Elera cho phép việc này, trong khi không một Dyana nào thừa nhận người cha với các con, họ sống và yêu đương thoải mái nhưng không gắn bó với bất cứ người đàn ông nào… và em thấy tận mắt người em mơ gặp sắp từ giã thế giới này đến Vương quốc Cao cả…

Mắc Bastian mọng những nước tổn thương và trẻ con. Dù xấu hổ vì sự biểu lộ quá giống các chị em gái dễ xúc động của em, song em không sao xua đi được.

Những nếp nhăn trên mặt người đàn ông mềm đi. Ông dịu dàng gật đầu ra hiệu.

- Lại đây – ông nói, giọng ông trầm và ấm, dù căng thẳng. – Lại đây, con trai. Ta muốn nói chuyện với con.

Dù lúc đầu đôi chân như bị khóa ở gối, cái gật đầu nhẹ nhàng đầy cổ vũ của mẹ đã làm Bastian cử động được. Em thẳng người lên hết mức, muốn chứng tỏ cho cha em biết rằng bất chấp những giọt nước mắt, em vẫn có thể cư xử như một trang nam nhi, như một chiến binh, và khép kín khoảng cách giữa họ. Vừa bước một bước, Bastian đã dừng lại và ngước nhìn.

- Đây là Adryn, - Elara nói, tiếng bà như một khúc nhạc nhẹ nhàng và an ủi. Bà chia sẻ cái nhìn nhanh và đầy ý nghĩa với người đàn ông trước khi nói tiếp, - Ông ấy là…

- Cha con, - Bastian nói nốt, em đưa cánh tay lên lau những giọt nước mắt đáng ghét, may mắn thay đã hết. – Đúng thế, con biết.

So với em, Adryn cao như cây bạch dương, ông mĩm cười. Trong giây lát, mọi dấu vết ốm yếu biến mất và Bastian có thể thấy ông trở lại đúng con người ông. Cường tráng. Thông minh, sắc sảo. Nhưng không hiểu sao rất buồn, buồn vô hạn.

- Thằng bé tinh nhanh lắm. Tuy ta đã không mong khác, Bastian ngạc nhiên thấy ông cúi xuống, trìu mến xoa bù mái tóc vàng hoe ngỗ ngược của em. Rồi cúi mình, rõ ràng là rất cố gắng, để nói với Bastian ngang tầm mắt. – Giờ ta đã biết con, con trai của ta, lẽ ra ta phải đến với con từ lâu, cái truyền thống đáng nguyền rủa. – Lúc này ông phóng vào Elara cái nhìn sắc nhọn, dù khi nhìn Bastian nó dịu lại. – Con biết không, con là người kế thừa duy nhất. Người cuối cùng trong chúng ta.

Sự băn khăn và hãnh diện đối chọi trong lòng Bastian. Lẽ tất nhiên em sẽ không đi với người đàn ông này. Nhưng có lẽ, vì thời gian quá ngắn, cuộc gặp không đến nỗi tệ như thế. Rốt cuộc thì người này là cha em.

- Cha đến đưa con đi cùng ư? – Bastian hỏi, em không thích kiểu Elara mím môi lại vì những lời của em.

- Tất nhiên là không, - Elara nói và nhăn mặt với Adryn… - Nó là của Dyadd, dù là con trai hoặc không, và nó sẽ ở lại với bà con của nó. Em bảo anh đến vì anh có thể giúp con hiểu một số điều nào đó, Adryn ạ. Và nói thật, cũng vì em nghe nói thời gian của rm còn ngắn lắm. Hãy nói cho em biết anh phải làm gì, thay cho nhồi nhét vào đầu nó những thứ sẽ chẳng bao giờ có. – Bà ngừng. – Em đã hy vọng sẽ không bao giờ cần đến chuyện này. Nhưng em không có lựa chọn khác được. Nó rất, - Elara vừa lẩm bẩm vừa buồn bã nhìn Bastian giây lát rồi mới lại chú ý đến Adryn, - rất giống anh.

Lời nói của bà làm em đau nhói, dù Bastian thấy Elara không có ý xúc phạm. Thực ra là không. Nhưng rõ ràng sự giống nhanh ấy không làm bà hạnh phúc. Một lẩn nữa, sự cô đơn luôn bám riết lấy em, cái cảm giác giữa em và phần còn lại của thế giới có một rào chắn không thể vượt qua lại bao phủ em và dồn em vào tình trạng lẻ loi. Bastian cụp mắt xuống.

Em chỉ ngước mắt lên ngạc nhiên khi một bàn tay thô ráp luồn vào dưới cầm em, buộc em ngửa lên nhìn vào bộ mặt ốm yếu nhưng ân cần. Em nhìn thấy sự cảm thông trên đó và ngay lập tức làm em dịu lại.

- Giống cha ư? Hay lắm, con và cha cần nói chuyện. Như đàn ông với nhau. – Ông nhìn Elara, bà gật đầu.

- Giờ em để hai cha con trò chuyện. Nhưng em dặn anh này, Adryn. Em mong con trai của em sẽ về sớm. Chọc tức em sẽ chẳng có gì hay ho đâu. – Elara đưa bàn tay âu yếm vuốt má Bastian trước khi quay đi. – Mọi sự sẽ ổn thôi, con yêu. Hãy nghe lời cha con. Học hỏi những điều có thể. Rồi về với mẹ. Về nơi của con.

Nhìn Adryn lần cuối, đầy mệnh lệnh, Elara lướt nhanh cho đến khi khuất dạng, như thể bà là một bóng ma hiện hồn nhờ phép thuật của ánh trăng.

Còn lại một mình với người đàn ông là cha em, Bastian bỗng rụt rè. Mẹ em, nói phóng đại, là một tấm khiên an ủi. Một phần trong em muốn chạy theo bà, nhưng em bắt mình đứng yên. Dù Adryn là ai, là gì đi nữa, Elara không sợ ông. Vì thế em cũng sẽ không sợ.

Adryn đăm đăm nhìn theo cho đến khi bà khuất tầm mắt, rồi ông nhìn xuống Bastian. Bastian lại có ấn tượng về nỗi buồn sâu sắc và cổ xưa trước khi đôi môi người đàn ông nhếch một nụ cười dịu dàng.

- Lúc nào mẹ con cũng khăng khăng mình là người chịu trách nhiệm. Một trong nhiều điểm lôi cuốn cha đến với mẹ con. Nhưng dù có thể đi nữa, cha không nghĩ mẹ con thực sự thuộc về cha. – Ông thở dài. – Con còn quá bé không hiểu được điều này. Lại đây. Cha con ta – con và cha – đi dạo một lát. Có nhiều điều cần phải nói, và theo lời Elara thì… thời gian của cha còn ngắn lắm.

Bastian gật đầu. Adryn thẳng người lên, dáng điệu vương giả dù Bastian chú ý thấy ông vẫn nặng nhọc dựa vào cây quyền trượng đầy mấu, bằng loại gỗ nhạt và khó nhật biết. Dù chân Adryn dài, song ông bước chậm và cả hai đi thong thả vào bóng tối sâu thẳm của rừng cây. Bastian cảm thấy cha em đang tập hợp các ý nghĩ, quyết mở đầu sao cho hay nhất, nên em im lặng, ngắm những đốm sáng bé xíu, lóe sáng và rung rinh xa xa như các nàng tiên trong rừng sắp bắt đầu công việc của họ.

Cuối cùng, Adryn cất tiếng:

- Trước hết, cha muốn con biết rằng cha rất tiếc. Con đường trước mặt con đầu rẫy khó khăn, buộc con phải rèn luyện rất nhiều. Ý cha là cha sẽ đưa con đi nếu cha biết con tồn tại, - ông nhìn xuống Bastian, cặp mắt xanh xám của ông lấp lánh trong bóng cây. – Chúng ta sẽ mang sức mạnh sẵn có dễ dàng hơn nếu không cô đơn. Song chúng ta luôn lẻ loi theo cách của mình. Cha đã từng cô đơn. – Ông ngừng lại. – Và con cũng sẽ cô đơn.

Lời lẽ của ông xuyên qua Bastian như băng giá, em rùng mình dù màn đềm ấm áp/

- Con không cô đơn, - em phản đối. – Con có mẹ, có nhiều chị em gái. Có cả bộ lạc nữa.

Adryn nhếch một bên lông mày:

- Phải, con có. Nhưng chỉ bây giờ thôi. – Ông vừa nói xong, một luồng gió nhẹ lạnh lẽo ùa đến quanh hai cha con, xua khí ấm lùi lại dường như cuốn quanh họ một vòng nham hiểm. Tim Bastian đập nhanh, sự an ủi thân thiết em cảm thấy với cha tan biến, thay thế bằng cảm giác sợ hãi buốt nhói.

Nỗi sợ lần đầu tiên trong khu rừng quê hương, cảm giác bị một cái gì đó rình rập còn đen tối hơn cả bóng đêm. Thứ đó mong em gặp rủi ro. Một thứ xấu xa.

Hình như Adryn cũng cảm thấy điều đó, nhưng ông không lộ ra. Ông chỉ nói tiếp, khẽ khàng.

- Nhưng họ có hiểu con không? – Ông nhấn mạnh, qua vẻ mặt ông Bastian có thể cảm thấy Adryn hiểu điều em luôn nghĩ: Tuy em yêu quý họ vô cùng, song gia đình không thực sự hiểu em. Không hiểu một chút nào.

- Con sẽ chia sẽ với họ một số năng lực đáng kể của con không? – Adryn dừng bước và quay lại, đối diện với Bastian. – họ có biết con đi đâu không, khi họ tưởng con trốn tránh? Con đã gặp nhiều người chưa? Những điều con cảm thấy như ở đây chẳng hạn, - ông nắm chặt bàn tay Bastian và ép vào ngực ông, - có người nào trong bọn họ có thể có không? Họ có biết con có thể là gì với nước…

- Dừng lại! Cha dừng lại đi! – Bastian kêu lên, em lùi lại, cảm thấy cây cối như xiết lại quanh em. – Con không giống cha! Con không biết cha là gì hoặc cha mang theo những gì, nhưng con không thể làm được gì hết! Con không giống cha!

Adryn nhào tới, vồ lấy vai con, nhanh đến mức Bastian không thể ngờ ở một người rõ ràng là đau ốm và ông quỳ một gối, mặt ông chỉ cách mặt Bastian vài phân. Bộ mặt mòn mỏi của ông dữ tợn, cái nhìn của ông bừng bừng vì khẩn khoản, bồn chồn. Bastian cố cưỡng lại, nhưng không sao thoát được cái xiết vai. Ông nói, vẫn không hề giận dữ. Giọng nói của ông chỉ có nỗi buồn và tình yêu.

- Con có thể làm chứ, con trai của ta. Cả hai chúng ta đều biết con có thể làm được những việc ấy, và nhiều việc lớn lao hơn. Dù cha thành tâm mong muốn sự việc khác đi, còn vẫn là thế. Con cũng như cha. Con là người cuối cùng của chúng ta, những pháp sư băng giá vĩ đại của dòng họ Drakkyn, đã có thời trị vì đất đai miền Bắc nay đã suy tàn. Cha đến để trao cho con di sản của chúng ta. Làm việc này, cha cũng phải chuyển cho con lời nguyền của chúng ta, với hy vọng con sẽ phá vỡ được nó. Hoặc là, - ông nói, miệng ông xít lại, - hoặc là con sẽ để nó chết cùng con.

Bastian bắt đầu run, em lại nghĩ đến mẹ, em mong bà cảm thấy mối kinh hoàng của em và đến đưa em thoát khỏi chuyện này, xua đuổi vĩnh viễn người đàn ông này và mọi sự ghê rợn luôn dính với em ở Carith Noor.

- Con xin cha, - em van nài, không nhận thấy tiếng em buột thành tiếng rên rỉ. Lúc nào em cũng cố tỏ ra là đàn ông, còn bây giờ em cảm thấy mình rõ là một đứa bé con đích thực. – Con xin cha, để con về nhà, con không muốn nghe thêm nữa. - Ở đâu đó ngay sát bên, nấp sau đám cây, có tiếng cười cố nén lại, ùng ục, tàn nhẫn. Lần này Adryn nhìn về hướng đó, còn Bastian biết đấy không phải là điều em tưởng tượng.

Adryn lắc em thật mạnh, chú mục vào em lần nữa.

- Con phải nghe đây, hoặc con không sống để chống lại nó. Chúng ta là những Người Bảo Vệ cuối cùng của Athin, những người đã xây dựng nên vương quốc của băng giá và tuyết, kình địch với mọi thứ châu báu của Coracin. Giờ mảnh đất đó nằm hoang vắng và đổ nát, dân chúng đã chết hết. Phép thuật của chúng ta hầu như cạn kiệt, giống như nhiều Drakkyn đã triệt hạ lẫn nhau qua nhiều thế kỷ. Sau đêm nay… sẽ chỉ còn lại mình con.

Họng Bastian co giật dữ dội, nhưng không thốt nổi một lời. Cuối cùng, em chỉ lắp bắp những câu hỏi:

- Như thế nào? Vì sao?

Những nếp nhăn trên mặt Adryn dường như sâu hơn.

- Một lời nguyền, một quỷ dữ đã đến gặp ông nội ta, đòi nhà cửa, vương quốc của chúng ta, tất tật. Hắn muốn có em gái của Đại Pháp sư là vật bảo đảm cho hiệp ước này. Thực ra, một số người ngờ rằng cô em gái này có thể đáp lại vài tình cảm nào đó, dẫu khó hình dung yêu thương nổi một sinh vật xấu xa như thế. Nhưng bất luận thế nào thì Đại Pháp sư, cụ của ta, cũng không đồng ý. Cụ bảo quỷ dữ này tên là Cadmus, rằng cụ sẽ không bao giờ để sự đen tối ấy làm nhơ nhuốc sinh khí của Athin.

Bastian nuốt khó nhọc. Lẽ tất nhiên em đã nghe nói về quỷ dữ. Chúng gợi nên nỗi khinh hoàng cho mọi đứa trẻ ở Noor, Dyadd cũng như Orim không phép thuật. Nhưng ơn chúa, em chưa bao giờ nhìn thấy một con quỷ và đôi khi em tự hỏi liệu chúng có phải chỉ là những sinh vật hoàn toàn bịa đặt không. Những kẻ nhợt nhạt, đầu trọc lóc, đi lại giồng người nhưng ăn thịt các Drakkyn khác bằng những hàm răng ghê tởm, những kẻ tránh xa mặt trời và sử dụng mọi sức mạnh độc ác nhất của Narr, chúa tể đêm tối và là cha của chúng từ khi các vị thần thánh xuất hiện ở vương quốc này.

Nghe đồn rằng chúng có thật, và chịu trách nhiệm tàn phá tài sản thừa kế của cụ, gây nên bao nổi kinh hoàng.

- Trong cơn thịnh nộ, Cadmus đã nguyền rủa Athin bị bệnh dịch triền miên và giết chết hết mọi người. Tất cả, trừ gia đình ta. Gia đình của chúng ta. – Adryn đột ngột chùng xuống, tiếng ông lạo xạo và yếu đi. – Để đặc biệt trừng phạt Đại Pháp sư, hắn nguyền rủa cụ và tất cả hậu duệ của một narial. Lời nguyền ấy đã truyền qua bốn thế hệ, hủy hoại tất cả bọn họ. Ta không còn sống với nó được mấy nữa. Vì thế đêm nay, con tội nghiệp của ta, con trai bất hạnh của ta, ta phải chuyển nó cho con.

- Con không muốn có nó, - Bastian rên lên, thế giới như nghiêng ngả một cách kỳ cục trong mắt em. – Con không muốn, dù nó là bất cứ thứ gì. Con muốn về nhà…

- Đây là một narial, - Adryn nói. – Một kẻ ăn tươi nuốt sống linh hồn. Nó sẽ theo con suốt đời, gặm nhắm tình cảm, ăn mòn sức khỏe của con và cô lập con bằng nhiều thứ chống lại con. Nó sẽ lấy cắp hạnh phúc, hy vọng, niềm vui… của con, cho đến khi tâm hồn con tăm tối vì thất vọng. Đêm đêm, khi bóng tối buông, nó sẽ lén theo con, dần dần vắt kiệt con cho đến khi con sẵn lòng hiến thân cho nó mới chấm dứt sự đau khổ. Nếu cha không nói cho con biết, thì khi cha chết rồi, nó sẽ làm con gặp nhiều trục trặc mà con không hiểu gì, hoặc vì sao nó lại đến. Cha không thể giúp con mài giũa quyền năng mà cha chắc là rất đáng kể. Con phải cố hết sức chống lại chúng. Nhưng bằng cách này, ít ra cha cũng gợi ra cho con một hy vọng nào đó. Hoặc một thời gian nào đó, dù đôi khi cha ao ước giá như cha biết ít hơn.

Đầu óc Bastian quay cuồng, thân thể em tê dại. Đêm nay bắt đầu hào hứng thế, còn bây giờ em chỉ ước giá trốn được mẹ. Biết đâu lúc đó chuyện này sẽ không xảy ra, và kẻ ăn tươi nuốt sống linh hồn có khủng khiếp đến đâu cũng phải rời đi và để em lại một mình, cha em nói gì cũng chẳng sao.

- Chắc phải có cách tránh nó chứ. – Bastian khăng khăng, - Cha chưa cố đấy thôi. Con không biết có thể làm gì.

Adryn nhắm mắt lại một lát, như thể bị một cơn đau thể chất dằn vặt. Tuy vậy, khi Bastian ngỡ ông không trả lời, cha em nói bằng giọng khít khao và căng thẳng.:

- Gia đình ta đã tìm kiếm khắp nơi để hiểu về cái bóng-đang-lang-thang. Trong quá trình ấy chỉ lượm lặt được một ít thông tin.

Adryn mở mắt nhìn con, và Bastian nhìn thấy trong đó những năm tháng ảm đạm, mọi niềm hạnh phúc đều chối bỏ con người này. Nó làm em bàng hoàng tận tâm can khi nghĩ đây có thể là tương lai của em.

- Narial là bóng tối trọn vẹn, đối lập với ánh sáng. Nó căm ghét và sợ mọi thứ sáng sủa, mọi thứ đẹp đẽ và tinh khiềt. Bản năng của nó là hủy hoại những thứ như thế. Mọi hiểu biết mách bảo cha rằng nếu lôi được nó ra ánh sáng, nó sẽ bị tiêu diệt trọn vẹn. Nhưng dù có nhiều huyền thoại về các Drakkyn vĩ đại đã làm được việc đó trong quá khứ xa xôi, chúng ta chưa có bất kỳ bằng chứng nào, hoặc dù muốn hay không thì đó vẫn chỉ là huyền thoại. Chắc chắn một quỷ dữ có thể hủy bỏ nó. Nhưng chúng chỉ giày vò con trong tình trạng tự do. Dù sao chăng nữa, Cadmus phải không biết con đang tồn tại.

Bastian chỉ biết nhìn trừng trừng, kinh hoàng. Em sẽ bị bỏ lại, đối phó với một kẻ mà không ai biết làm thế nào để đánh bại? Một bộ tộc vĩ đại gồm các pháp sư cũng không thể làm nổi? Còn em chỉ là đứa con trai đơn lẻ và không được huấn luyện của Dyadd? Ý nghĩ của Bastian rối như bòng bong đầy những tức tối, oán giận và sợ hãi. Em còn quá trẻ, nhưng em biết em đã bị tước đoạt tương lai như lời cha em nói.

- Hãy ở lại với con, cha ơi, - em năn nỉ. – Hoặc con đi với cha. Chúng ta sẽ cùng tìm cách…

Nghe Bastian gọi mình là “cha”, Adryn mỉm cười, vui sướng chân thành.

- Cha mong có thời gian cho chúng ta, con trai của ta, - ông nói vá trìu mến xoa đầu Bastian lần cuối. – Nhưng cha ốm yếu, ốm theo kiểu cha mong con không bao giờ biết đến. Không, thời gian của cha sắp đến rồi. Cha cảm thấy con khỏe khoắn, rất khỏe. Hãy để sức khỏe mạnh tràn khắp người con, con sẽ hành động giỏi giang. Con sẽ học hỏi. May mắn thay, dòng máu của Nữ thần chảy trong huyết quản con sẽ giúp con nhiều hơn cha. Mạnh mẽ hơn cha. Nhưng con phải học cách sống một mình. Bastian Morgaine duy nhất. Con phải ngăn chặn cảm xúc, để quỷ dữ đỡ gặm nhắm, đỡ kích động. Nó sẽ lám con bị thương bất cứ lúc nào có thể… hãy đừng cho nó có cớ.

Cái nhìn của Adryn xa vắng một lát, những nếp nhăn trên mặt ông hằn sâu. Ngoài kia bóng tối, cách nơi họ đứng không xa, một âm thanh quái gở nhắc Bastian nhớ tới con thú đói đang liếm cái bụng đầy rớt dãi, biết sắp có bữa tiệc no nê. Khi cha em nói tiếp, tiếng ông dịu dàng nhưng âm sắc trang nghiêm:

- Điều cuối cùng, và là điều tối ư quan trọng. Vì tình yêu với toàn bộ Vương quốc Cao cả, đừng trao trái tim con cho người khác trong lúc cái bóng vẫn theo đuổi con. Tình yêu là cảm xúc mạnh nhất, mạnh hơn cả sự thù hận. Lới nguyền sẽ triệt phá nó, ngăn chặn con nếu dại dột cho phép mình cảm nhận. Con hãy tin cha, những hậu quả đau đớn sẽ hủy hoại con. Hơn hết thảy, tình yêu sẽ tàn phá con. – Adryn chằm chậm lắc đầu, dường như ông thấu hiểu điều này tường tậ. – Không. Tốt nhất là con không bao giờ yêu đương, không bao giờ tiếp nhận bạn tình. Không bao giờ làm cha một đứa con. Vì khi ấy, nếu không còn gì hơn, lời nguyền sẽ chết cùng với con mà không lấy thêm một sinh mạng vô tội.

Lúc Bastian nói, tiếng vang bên tau em, rất non nớt và run rẩy:

- Con không muốn cha đi, - rồi một ý nghĩ chợt đến với em, làm em sửng sốt vì nó rất hiển nhiên. – Cha ơi, có khi Ama có thể giúp! Mẹ có phép thuật kỳ diệu, có khi Ama…

- Con đừng nói với mẹ điều này, - Adryn kiên quyết cắt lời con. – Mẹ con không biết, không người nào nên biết. Bóng đen sẽ theo con, nhưng nó sẵn sàng tấn công bất cứ ai đánh nó. Kể với Elara chỉ làm mẹ con và tất cả Dyadd lâm nguy. Mẹ con tưởng cha chết vì cùng thứ bệnh đã giết hết những người dân tộc ta, và nghĩ thế là hay hơn cả.

- Thế thì tại sao mẹ lại mời cha đến? – Bastian hỏi, bối rối.

Adryn đứng dậy, trìu mến nhìn xuống Bastian.

- Vì mẹ con hiểu rõ những năng lực của con hơn con nhiều. Mẹ cũng biết con cảm thấy tách biệt với mọi người, rằng con khác họ. Con có răng mọc và yêu thuật bẩm sinh, Bastian ạ.. và như ta đã nói, những thứ đó có thể giúp cho sự nghiệp của con tuy ta không biết là… nhưng con không phải là Dyim. Con là Athin. Con là người cuối cùng của dòng giống Đại Pháp sư, cha hy vọng con sẽ bảo vệ được bộ tộc này đến hơi thở cuối cùng. – Ông thở dài, như khòm xuống dưới gánh nặng bà lẩm bẩm một mình. – Có khi nhờ ơn huệ của các thánh thần, con sẽ may mắn hơn cha khi giải quyết vấn đền nan giải này. Không một nhà tiên tri nào cho ta một chút hy vọng. Khi nào đủ lớn, con hãy tự đi tìm họ… may ra họ giúp được con nhiều hơn giúp cha.

Mắt Adryn sáng lên, và Bastian sửng sốt thấy ông kéo em lại, ôm ghì em thật nhanh, thật mạnh.

- Con hãy chăm sóc mẹ, giữ gìn Dyadd, - ông nói vắn tắt. – Đừng bao giờ nói về narial với người khác. Nó không thể xuất hiện trong ánh sáng ban ngày, vì thế ngày là của con. Nhưng khi đêm xuống, con phải luôn luôn thận trọng. Cha biết con sẽ phải mang gánh nặng như một người đàn ông. Hãy cẩn trọng với trái tim con, con trai của cha. Cadmus, vua của quỷ dữ, có thể ngồi trên ngai hơn một ngàn năm. Cha đã phải chịu nhiều năm ròng trống rỗng, không niềm vui ngoài việc canh chừng xem có ai chết thêm vì lời nguyền tàn bạo kia không.

Adryn buông con ra, và cả hai lặng lẽ trở lại khoảng rừng thưa, nơi những người khác của Dyadd đang say sưa trong lều, không hề nghi ngờ. Bastian đi như trong mơ. Em cảm thấy lúc rời trại em là một đứa trẻ, còn khi trở về em đã mấp mé là người trưởng thành, dù bên ngoài trông em vẫn là một cậu bé lên tám. Một lần nữa, em lại ước sáng mai khi thức giấc, mọi chuyện này chỉ là một giấc mơ. Nhưng em biết ngay lúc bình minh, em phải chấp nhận cuộc đời em đã thay đổi. Tương lai của rm thay đổi, có thể bị cắt ngắn vì một thứ mà những người đàn ông vĩ đại hơn em đã phải nhận. Em sợ rằng sau đêm nay, không bao giờ em nhìn thấy cha nữa. Ít nhất là trong cõi đời này.

Adryn đứng lại đột ngột, nơi các hershas vẫn ngủ say, những tấm lưng có sọc của chúng khẽ động đậy theo từng hơi thở. Nơi đây tất cả đều yên bình. Nhưng Bastian biết trong rừng, một đã xuất hiện, biến đổi tất cả. Chí ít là với em. Có lẽ với phần còn lại của đời em.

- Có thể Drak sẽ bảo vệ con, con trai của cha, - Adryn nói khi Bastian quay nhìn ông, - Drak là Nữ thần Morgaine và là mọi ánh sáng rực rỡ nhất của Vương quốc Cao cả. Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, con nên biết là cha vẫn theo sát con. Cha tự hào về điều đó.

Bastian nhìn ông, cảm thấy hy vọng trĩu nặng trên vai và em gật đầu.

- Tạm biệt cha, - em nói khẽ. – Con sẽ cố hết sức để ngăn chuyện này lại. Con sẽ cố.

- Cha biết thế mà Bastian. – Adryn đắn đo giây lát, rồi dúi cây quyền trượng trắng, dài vào tay Bastian. Cây quyền trượng cao hơn người em, Bastian nghĩ, và bàn tay em lập tức ấm vì năng lượng truyền qua thớ gỗ.

- Giờ về với mẹ con đi. Tạm biệt.

Mỉm nụ cười cuối cùng, dịu dàng. Adryn quay lưng về phía khu rừng đen như mực. Bastian chầm chậm lùi lại, ngắm đôi vai vuông vắn của cha, em hít một hơi dài rồi bắt đầu rời khỏi cha, dũng cảm bước vào số mệnh mù mịt. Em bỗng đứng dừng, dù không quay người lại.

- Về với mẹ đi, Bastian. Con không cần nhìn thấy cái này. – Lúc đó, không khí dày đặc với một vẻ hung hiểm mà Bastian chưa bao giờ thấy, Adryn gầm lên, - Đi!

Bastian bỏ chạy trong cơn sợ hãi đến mê mụ, em lao qua trại mà không hề biết mình đi đâu, vẫn ôm chặt cây quyền trượng vào ngực. Em chỉ còn biết phải ra khỏi nơi này, không được nhìn bất cứ thứ gì có thể bò ra từ bóng tối mịt mùng, nuốt chửng toàn bộ cha của em. Em không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì trong lúc chạy. Một khả năng, sau này em mới biết.

Như trong mơ, Lều Lớn bỗng hiện ra lù lù trước mắt em, lớp lụa màu vàng rập rờn sáng rực dù không có đèn. Bastian lao qua lối vào, đến thẳng cái bục cuối lều, nơi mẹ em nằm trên giường đầy những gối, đang đọc một tờ báo khổ nhỏ. Bà ngước nhìn em vào, nụ cười mãn nguyện nở trên mặt. Tuy nhiên, nó nhanh chóng biến thành lo âu khi bà nhìn thấy vẻ kinh hoàng của em và cây quyền trượng em cầm. Có lẽ bà không ngờ chuyến thăm của Adryn là lần cuối cùng.

Elara lặng lẽ mở vòng tay cho con, Bastian vội vã để rơi cây quyền trượng xuống gối rồi em biết ơn ngã sụp vào bà, không ngờ đến cú đá cáu kỉnh từ trong bụng mà em dựa vào.

- Có chuyện gì thế, con yêu? – bà nhẹ nhàng hỏi, vừa vuốt tóc con vừa đu đưa, đu đưa. – Cha làm con sợ ư? Mẽ đã dặn rồi… mẹ xin lỗi con, Bastian. Hãy kể cho mẹ chuyện gì không ổn, và mẹ sẽ làm cho nó tốt hơn. Mẹ thề như thế.

Vâng, cha làm con sợ, Bastian nghĩ thế. Nhưng con không sợ cha. Và lần đầu tiên trong đời, em nhận ra rằng không thể nhờ mẹ làm cho sự việc tốt hơn. Vì bà không thể làm được. Em vẫn là em.

- Không ạ, - Bastian nói khẽ lúc tựa đầu lên ngực mẹ. – Không, cha không làm con sợ. Con chỉ… cha ốm quá… cha sắp chết… con sẽ không được gặp cha lần nữa. –Em lắp bắp, lộn xộn rồi đau khổ, im lặng.

- Elara thở dài.

- Không. Nhưng mẹ hy vọng cha giúp con hiểu về mình. Bastian. Trong chúng ta, con là người đặc biệt, khác thường và duy nhất. Song, con vẫn là một người của dòng họ Dyadd. Dyadd hơn hết thảy. Không gì có thể thay đổi điều đó.

Giọng bà đanh lại, và Bastian tự hỏi liệu Elara có biết Adryn hoạn nạn biết chừng nào không. Nhưng em biết chắc bà sẽ không bao giờ đả động đến chuyện đó. Đấy không phải là cung cách của bà. Nhưng cũng là người không thể đánh bại, em nghĩ. Ý nghĩ làm em dễ chịu phần nào.

- Con yêu mẹ, Ama, - em thì thầm và bám riết lấy mẹ vì tấm thân mệt rã của em đã tìm thấy nơi trú ẩn để ngủ.

- Mẹ yêu con, Bastian.

Bàn tay yêu thương của mẹ toát ra ma lực mà bà biết em cần nhất: sự lãng quên để chữa bệnh.

Nó là thứ cuối cùng em có trong suốt một thời gian dài.

***

Hầm ngục nặc mùi chết chóc.

Bastian Morgaine duy nhất cúi lom khom đi dọc hành lang nhớp nháp tận đáy Vương quốc Tàn lụi. Nhiều tiếng kêu khóc yếu ớt vọng đến từ xa, đâu đó ngoài vòng ánh sáng nhỏ bé của những ngọn đuốc cắm thành hàng ven tường. Những tiếng kêu khóc… và tiếng quất của một ngọn roi.

Âm thanh ấy chỉ làm anh thêm quyết tâm lấy bằng được thứ anh cần và mang ra khỏi đây thật nhanh. May thay, hình như nó ở ngay bên cạnh anh. Bất chấp âm thanh văng vảng, ở đây không nhìn thấy một kẻ đói khát nào. Như thế càng may hơn, cho biết con đường còn lại cho đến khi anh tới đích. Quỷ dữ không niềm nở gì với những người đột nhập.

Quỷ dữ. Chỉ cần nghĩ đến từ này, môi anh đã mím lại. Những sinh vật ác độc ngụ trong sa mạc của Vương quốc Tàn lụi, ngủ trong ánh nắng ban ngày, rất giống người đồng hành bí ẩn anh đã phải chịu nhiều năm nay. Trong bọn chúng có nhiều kẻ cuồng tín, trong lúc những kẻ khác nằm nghỉ, chúng vẫn hăng hái triệt phá trong nhiều giờ dài dặc. Anh không ngu mà cho rằng người anh tìm không được bảo vệ.

Bastian hết ra lại vào trong bóng tối, mái tóc vàng hoe của anh lấp lánh khi bắt gặp ánh lửa, bàn chân anh đặt nhẹ không một tiếng động lên nền đầy bụi. Lẽ tất nhiên, thời gian nào cũng có thể hữu ích, giọng nói khổ sở thường tràn ngập tâm trí anh nhiều tháng nay đã tắt lặng. Anh vẫn ngửi thấy mùi khói và hương trấm. Anh đã đến gần.

Tốt hơn hết là tên khốn ấy chưa chết.

Một tiếng rên khẽ ở ngay phía trước, bắt nguồn từ nơi hẻo lánh, tối tăm của một xà lim rộng, hình vòm chạy suốt từ sàn đến trần ngăn cư dân trong đó bỏ trốn. Bastian biết những xà lim kiểu này không có khóa, tim anh đập thình thịch trong lồng ngực lúc định trườn tới. Không nhìn thấy lối vào hoặc ra. Có điều chắc chắn là nếu chạm vào các chấn song sẽ bật máu.

Quỷ dữ không thích gì hơn máu.

Bastian hít thật sâu, hít đầy phổi không khí hăng xè để lấy chút sức lực. Anh thu nó vào bên trong, cho nội lực lạnh giá đang rộn ràng ở trung tâm cơ thể, và thầm cầu nguyện Nữ thần Morgaine, người mẹ của dòng tộc anh rằng thế là đủ. Trước kia, anh chưa bao giờ thử phá thần chú của quỷ dữ.

Đúng ra là một lời nguyền. Nó làm vận may của anh giảm hẳn.

Bastian nghiến chặt hàm khi nghĩ đến việc mà những kẻ khắp vương quốc lúc này anh lẻn vào đã gây ra cho dòng họ của cha anh rồi đến lượt anh phải chịu. Narial, cái bóng lang thang. Anh đã tìm gặp một nhà thông thái có thể giúp anh, đã sống nửa đời trong lúc những người anh yêu quý cứ tiến lên không có anh, không nhận thấy anh sống cũng như chết giữa họ.

Rồi nhờ làn nước băng giá của biển Rythian, anh tìm ra Aleuthra, một bà lão cổ đại. Mọi thứ đã biến đổi.

Anh chỉ mong tiến hành những lời chỉ dạy của bà đỡ chật vật. Hay ít ra, cần một trong những người bạn giúp đỡ cũng dễ chấp nhận hơn.

Anh không hình dung ra Lucien, sau một năm dằn vặt khôn tả, có thể từ chối anh. Anh chỉ mong sự im lặng trong mấy ngày qua không có nghĩa là rốt cuộc, Lucien đã suy sụp. Nếu thế, hoặc nếu Lucien đã quá gần với cái chết, Bastian biết rằng năm nay có rất có thể là năm cuối cùng của đời mình. Mà đã quá nửa năm rồi.

Lại có tiếng rên rỉ, và lần này từ bóng tối bên ngoài xà lim có tiếng rít giận dữ đáp lại.

- Im lặng, con rồng! Ta đang cố ngủ! Ta chưa bao giờ nghe thấy tiếng nhai nhải như thế, mà lại là của một kẻ ta vẫn nghe đồn là vô cùng kêu ngạo… đẽ nhiều ngày kể từ lúc ngươi chảy máu. Câm mồm, vì lòng nhân từ của Narr!

Bastian đứng lại, quan sát từ trong chỗ tối tăm. Xà lim yên lặng được một lát, rồi có tiếng ho nghẹn ngào, lâu đến mức Bastian tưởng nghe thấy tiếng lạch cạch chết chóc khi nó dừng. Thay vào đó, khi tiếng ho giảm đi, một tiếng nói mỏng manh và yếu ớt bay đến tai anh.

- Hãy giết ta đi cho xong, mày là con mụ điếm. Ta sẽ im nếu ta chết.

Bastian mỉm cười, mơ hồ thích thú giọng điệu thách thức của người tù. Lucien Andrakkar có lẽ kiệt sức, nhưng hắn vẫn là một thằng chó đẻ. Lẽ ra anh nên mong đợi ít hơn ở con ma cà rồng thay hình đổi dạng đã săn đuổi anh và Rowan qua nhiều thế giới trước khi bị quỷ dữ bắt trên chiến trường. Như thế đỡ khổ hơn khi họ ra khỏi đây.

Nếu như họ thoát được khỏi chốn này.

Có tiếng gầm gừ khe khẽ, giống súc vật hơn cong người, và một hình dáng nghênh ngang từ từ bước vào. Theo bản năng, Bastian bĩu môi. Quỷ dữ cao và mảnh dẻ giống mọi tên khác cùng loài, và ra vẻ yểu điệu. Da nó trắng toát, nhẵn thín không một sợi lông và Bastian biết nếu nó quay lại, anh sẽ nhìn thấy cặp mắt đỏ đòng đọc, những cái răng nhọn hoắt, dấu hiệu của loài quỷ dữ. Tuy nhiên khi nó quay lưng lại, mặc chiếc tunic xám và quần xà cạp, trông quỷ dữ gần như một người đàn ông. Gần như thôi.

Lúc này cáu tiết và ngái ngủ, nó không cố để giống bất cứ thứ gì. Bastian chỉ mong nó không tiếp tục hành hạ Lucien.

- Con rồng khốn kiếp, - quỷ dữ cằn nhằn. – Đừng chọc tức ta. Không thể hiểu nổi, cái mồm đáng ghét của mi cứ tiếp tục phun ra đủ thứ trong khi mi chỉ toàn bị trừng phạt.

- Có lẽ ta đã chán ngấy sự trừng phạt của ngươi rồi, - Lucien đáp bằng giọng mệt mỏi, cái giọng trước kia trầm và đầy đặn, ít giấu được vẻ cứng rắn ngầm. – Đằng nào thì thân thể ta cũng bị mi hủy hoại, Dorgin. Thậm chí không thể gọi ta là một con rồng đích thực nữa. Năng lực của ta đã mất từ lâu. Hãy giết ta đi rồi muốn làm gì cái xác vô dụng của ta thì tùy. Mi chẳng phải là kẻ duy nhất mệt mỏi.

Dorgin xoay lại đủ ch Bastian nhìn thấy gương mặt xấu xí của hắn. Hắn lầm bầm đáp lại. Cứ đề mặc Lucien Andrakkar tàn tạ, dù có được cứu thoát.

Cái lưỡi dài và nhọn như lưỡi rắn thò ra giữa cặp môi đỏ như máu của Dorgin, hắn liếm môi trong lúc xem xét người tù. Hắn đói, tất nhiên rồi, Bastian nghĩ. Hắn đang làm như đã được lệnh… nhưng hắn vẫn còn đói.

Quỷ dữ lúc nào chẳng đói khát.

- Ta làm theo lệnh, Andrakkar. Thần Chết từ chối người bằng mọi giá. Nhưng… có khi ta làm cho ngươi đủ đau đớn, rồi đưa ngươi khỏi nơi này dù chỉ một lúc thôi. Ta có xúc phạm ngươi không, hở rồng? Ta sẽ làm ngươi hét lên cho đến khi bóng tối đến với ngươi?

Bastian đã nghe đủ. Bây giờ hoặc không bao giờ. May quá, bất ngờ thuộc về phía anh.

Anh thu thập hết sức lực thành một cái vặn người mạnh, dù anh biết làm thế sẽ nguy hiểm vì sau đó anh ở trong tình trạng yếu đuối, cạn kiệt hết mức. Nhưng không có lựa chọn nào khác, anh phải có cơ hội rút khỏi quỷ dữ. Kiềm chế ma lực bóng tối của chúng ở ngoài tầm hiểu biết của bộ tộc Drakkyn, và dẫu thân hình mỏng manh, sức mạnh của chúng là vô song.

Bất ngờ là yếu tố quyết định. Cơ hội là tất cả những gì anh có.

Đầu Dorgin quay tròn lúc cảm thấy ma lực đang dồn lại, cặp mắt đỏ hung hãn của hắn bắt gặp cặp mắt xanh lạnh lẽo của bastian trong giây lát, rồi một tia chớp trắng lóa phụt ra từng ngón tay của Bastian và dội vào quỷ dữ. Dorgin hét lên đau đớn lúc luồn hơi băng giá đập vào hắn chí tử, nâng bổng hắn lên khỏi mặt đất và đập mạnh vào bức tường phía xa, chẳng khác gì một con búp bê nhồi giẻ rách. Tiếng hét ngừng đột ngột lúc đầu hắn đập vào tảng đá cứng, và tấm thân không còn sinh khí đổ thành một đống trên sàn.

Bastian từ trong bóng tối nhô ra thật nhanh, cố cưỡng lại mệt mỏi mà anh biết phải mất nhiều giờ ngủ mới hết. Nó buộc anh phải nghỉ ngơi dù muốn hay không. Vì thế, anh biết thời gian là vô cùng quý giá. Giá như lúc này xong việc… nhưng thế thì quá dễ.

May mắn thay, những tiếng thét ở nơi tù ngục này quá thông thường nên anh cho rằng chẳng ai thức giấc, thậm chí động đậy mi mắt. Nhưng anh phải đưa ngay Lucien ra khỏi xà lim kiên cố này. Anh đã biết chính xác sự việc diễn ra sao. Hy vọng rằng con rồng không ngờ đến việc này. Đấy là việc đáng mừng, theo suy xét của anh với kẻ bị quỷ dữ bắt, một năm hành hạ hình như chưa tẩy mất trí thông minh của Lucien.

Nhưng nó đã tước đi gần như mọi thứ khác, bastian lo âu nhận ra khi nhìn vào xà lim lần đầu tiên, anh thấy Lucien Andrakkar cường tráng và lợi hại, hoàng tử của loài rồng nay đã thành cái gì. Lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu kế hoạch giải cứu này, Bastian cảm thấy sự sợ hãi nổ bùng trong lồng ngực anh. Rốt cuộc, có lẽ anh đã hành động ngu xuẩn; có thể chẳng còn chút hy vọng nào.

Một người đàn ông, hay đúng hơn là những gì còn lại của con người nằm cuộn tròn như bào thai giữa sàn – một khoảng không nhỏ, trơ trụi, không có giường mà dựa. Trần truồng, anh ta gầy như một cái que, da dẻ nhợt nhạt gần như trong suốt. Bastian kinh hoàng nhìn trừng trừng, gần như từng cái xương hằn rõ dưới lớp da mỏng như giấy. Mặt anh ta vùi trong hai bàn tay, nhưng Bastian vẫn nhớ mái tóc bóng mượt, đen như mun hay bờm xờm, rối bù và bẩn thỉu. tuy vậy, đó không phải là thứ Bastian tự hỏi chuyến đi này có bõ công không, hoặcc không thể nhận nhân từ hơn khi đưa con rồng ra vì sự đau khổ của chính bản thân anh.

Vì máu mà anh phải làm việc này.

Bastian cảm thấy nổi giận khi nhìn thấy tận mắt cảnh đó, anh cảm thấy kinh tởm vì khoảnh khắc trước đã nghĩ đến việc để cái sinh vật đáng thương này lại cho quỷ dữ. Giờ anh hiểu những tiếng thr1t không thành lời vì đau đớn thỉnh thoảng lọt vào ý thức, anh là từ người đàn ông hóa ra là họ hàng, là anh cùng cha khác mẹ của Rowan, đã mắc kẹt ở đây, trong cái nơi bị từ bỏ này.

Có điều lạ là Lucien Andrakkar vẫn thở, Bastian nghĩ, vì khả năng chữa bệnh của Lucien rõ ràng đã mất từ lâu, đây chỉ là một trong những giai đoạn cuối cùng trước khi chết. Lucien vẫn còn sống. Làm thế nào? Bastian thấy không một bộ phận nào trên người Lucien không bị hành hạ, cắt xẻo, giày vò. Nhiều vết roi đan chéo nhau trên lưng, lúc Bastian quan sát, một số vết thương trên cẳng chân anh ta máu vẫn chảy nhỏ giọt. Còn những vết cắn…

Dường như cảm thấy có cặp mắt khác nhìn mình, Lucien cố gắng rất khổ sở, từ từ ngóc đầu nhìn Bastian. Bộ mặt tuấn tú của Lucien hốc hác, má hóp vào. Nhưng ít ra, cái nhìn của anh vẫn như Bastian nhớ. Hai ngọn lửa tím, vẫn sáng ngời, thông minh, sắc sảo và đáng gờm. Con người ấy, với những đau đớn khôn cùng.

- Là cậu, - Anh ta nói đều đều, không chuyển điệu để Bastian không thể biết anh nghĩ gì.

Bastian gật đầu cộc lốc:

- Tôi đây.

Lucien nói ngắc ngứ, thận trọng, nhưng lối nói vẫn hơi líu nhíu.

- Nếu cậu đến để kết liễu tôi, tôi e rằng phải ra lệnh cho cậu mang ngay trò vui của cậu đi nơi khác. Tôi đã chịu đựng tra tấn quá nhiều rồi. Dù cậu có thể giết tôi nếu muốn… mà thực ra, tôi mong thà cậu làm còn hơn.

Bastian lắc đầu.

- Không phải thế đâu. Tôi đến mang anh đi. Anh bảo tôi cách mở cánh cửa cái cũi này, vậy thôi.

Lucien làm Bastian sửng sốt vì anh ta nhe răng ra với anh. Biết ơn nhiều đến thế đấy.

- Chà… dường như ta run cả người vì phải trông cậy vào lòng tốt của nhà Dyadd! – Anh ta cằn nhằn, mắt cháy rực cơn cuồng nộ bất lực. – Hãy cho ta biết, Dyim, ngươi vốn khinh miệt ta và loài của ta… vì sao ngươi lại vất vả đến thế chỉ để đưa ta ra khỏi nỗi khổ sở này?

Bastian giật mình vì lời nói cay độc, anh cau mày. Đây là điều cuối cùng anh cần lúc này. Anh nôn nóng muốn đi trong lúc anh còn có thể vận dụng sức mạnh để thoát. Vừa nghĩ thế, vạn vật như mờ nhạt trong khoảnh khắc, trước khi anh tập trung và cố chú mục lần nữa, giữ cho đầu óc tỉnh táo và cố lãng quên. Nhưng trong bao lâu thì anh không biết. Khốn khổ thân anh, còn Lucien vẫn nhìn chằm chằm như đợi trả lời.

Bastian giơ cao hai bàn tay, thở dài bực bội:

- Người ta gọi nó là nghiệp chướng. Cuộc đời sẽ quả báo anh vì hành động của anh. Chẳng ai muốn thế. Giờ ta đi thôi Lucien. Hãy nói cho tôi biết làm thế nào để vào được bên trong.

Cái nhìn thật hiểm ác khi Lucien ngật đầu ra sau và ngoảnh đi.

- Đi đi, Dyim. Tôi đã trả giá những tội đã phạm hơn một ngàn lần ở chốn này, vì vậy cứ vui vẻ mà đi. Đi đi.

- Không.

- Có.

- Không.

Lucien gầm lên, âm thanh kiên quyết của loài rồng.

- Ta không khoái gì hành động tử tế của mi, Dyim!

Nhiều tiếng bước chân xa xa, có người đang đến gần. Dù họ có ngờ hay không về mọi việc ở trong hầm ngục, nếu bọn chúng đến sẽ không giấu được sự thực. Cáu tiết, Bastian khoanh tay trước ngực và tiến sát đến các chấn song.

- Khốn kiếp, Lucien! Anh có cảm thấy khá hơn không nếu tôi bảo anh rằng tôi làm việc này chẳng phải vì thương anh, mà vì cần anh giúp tôi làm một việc, anh còn hồ nghi là không muốn giúp không?

Lucien ngẫm nghĩ một lúc lâu, tiếng bước chân càng đến gần hơn.

- Có lẽ.

- Hãy bảo tôi cách đưa anh ra ngoài hoặc anh ở lại chịu tra tấn như cũ, như trước đây, Andrakkar. Nếu chúng chưa để anh chết, chúng sẽ tiếp tục làm thế.

Bastian nghiến răng vì Lucien nằm không nhúc nhích trên sàn như chết, bắt anh phải đợi. Anh có thể cho là Lucien chết rồi, nếu không nhìn thấy Lucien đang thở. Nhiều giây kéo dài, tiếng bước chân đều đều càng gần hơn, Bastian những muốn xổ ra một tràng đả kích kẻ tù nhân ương bướng kia. Chuyện gì sẽ đến với anh ta, đau đớn vì hành hạ cho đến chết? Thật tức phát điên, hơn thế nữa, là một sự sỉ nhục. Bastian cho rằng, sau tất cả mọi chuyện, có lẽ đầu óc Lucien không còn tỉnh táo nữa rồi.

Cuối cùng, lúc Bastian chắc rằng quỷ dữ sắp lọt vào tầm mắt bất cứ lúc nào, Lucien mới trả lời:

- Dorgin… cái kẻ duyên dáng mà cậu vừa đánh bại… thường sờ vào chấn song giữa, đúng vào cái biểu tượng nhỏ khắc trên đó, và đọc một câu thần chú.

Bastian buột ra một tiếng thở dài nặng nề lúc Lucien đọc cho anh những lời ấy, những lời chắc chắn in dấu trong ký ức anh ta vĩnh viễn. Anh nhắc lại thật nhanh lúc sờ vào dấu hiệu khắc vào kim loại, một con rắn cuốn quanh cây thập giá ngược. Đầu ngón tay anh bỏng rát lúc tiếp xúc, nhưng ít ra cũng có thể chịu được. Không còn ngờ gì nữa, sau khi nhắc lại lời Lucien bảo, các chấn song biến mất, thành luồn khói đen.

Cảm tạ Nữ thần, anh nghĩ, trạng thái lờ phờ càng tăng làm chân tay anh nặng trĩu. Bastian lao vào và cúi xuống Lucien, nhấc anh ta lên, anh nhăn mặt khi mùi hôi thối xộc vào mũi. Hiển nhiên chế độ nhà tù ở đây không có tắm rửa.

Lucien đã mấp mé chết đói, anh ta nặng không hơn gì một đứa trẻ, và mặc dù mệt nhọc, Bastian nhấc cái hình hài bị tàn phá ấy dễ dàng. Về phần mình, Lucien không cố cưỡng lại, dù lúc nói, giọng anh ta vẫn đầy khinh miệt tuy yếu ớt.

- Người anh hùng của tôi.

- Chà, im đi.

Một tiếng kêu đột ngột khi quỷ dữ tới gần nhận ra có sự trục trặc. Hắn thấy một cái lỗ trống hoác ở nơi lẽ ra lá các chấn song của xà lim, hay chỉ vì nghe thấy một giọng nói lạ, Bastian không chắc, nhưng bằng vào tiếng bước chân đều đặn ngay lập tức thành tiếng chạy gần. Hít một hơi thật sâu, anh cố hết sức trổ một phép thuật cuối cùng. Họ phải đi trước khi bị phát hiện. Hơn hết thảy, anh không thích thú gì việc bị một quỷ dữ săn đuổi.

Một kẻ săn đuổi hút – linh hồn là quá đủ.

- Giữ lấy, - Bastian thì thào, - chúng ta đi ra.

Lucien tròn cặp mắt tím mệt lữ, nhìn anh.

- Chúng ta đi đâu?

Bastian cố không nhăn mặt vì nghĩ đến những điều anh dự định. Nó sẽ chống lại mọi thứ anh có, phản bội thiện chí của những người tin cậy anh. Nhưng Coracin không phải là một lựa chọn, không phải cho việc này. Anh cần nơi vắng vẻ và kín đáo để kiểm tra và nuôi dưỡng con rồng xấu tính cho khỏe lại, mà ở trong trại nhà Dyadd thiếu nguồn cung cấp những thứ đó. Anh không dám liều ở trong vương quốc riêng, vì nhất định quỷ dữ sẽ tìm kiếm của trời cho đã trốn thoát của bọn chúng.

Anh sắp xếp lại kế hoạch, dẫu chưa hoàn hảo và hy vọng có thể giải quyết được thảm họa nung nấu đã nhiều năm trong đời, trước khi anh bị phát hiện. Về nguyên tắc, anh chưa sẵn sàng chết và bản chất của anh là không đầu hàng nếu chưa đấu tranh. Anh thấy đây chưa phải là lúc và nơi để tiết lộ cho Lucien biết họ sắp tới đâu. Anh không chắc con rồng sẽ cảm kích bất chấp tất cả, vì Bastian đưa anh ta tới thẳng sào huyệt của sư tử. Hoặc chính xác hơn, là của sói.

- Tôi đưa anh đến một nơi an toàn, - cuối cùng Bastian nói.

- Chà. Đáng tiếc là chúng ta sẽ không sống sót ra khỏi đây, - Lucien thở dài, nhắm mắt lại. – Cậu sẽ không nhìn thấy việc tệ hại nhất chúng có thể làm đâu. Chúng sẽ không bao giờ để chúng ta còn sống trên đời.

Bất chấp tình hình, Bastian cười mỉa và khịt khịt mũi. Lucien mở mắt cảnh giác.

-Xin lỗi, chuyện này có gì đáng cười?

Bastian chỉ lắc đầu. Tình trạng này thật lố bịch. Sao anh phải kiếm con rồng này, chứ không phải bất cứ con rồng thuần giống nào, cho phép anh uống máu nó để có sức tiêu diệt cái bóng cứ lẽo đẽo theo đuổi anh? “Hãy vui lòng với thứ được cho”, nhà tiên tri đã nói. Bà ta nói như đinh đóng cột. “Ngươi cần đủ sức khỏe và ngươi thừa biết rằng sự phản đối sẽ làm hỏng máu theo nhiều cách kỳ lạ”.

Anh thở dài. Đúng là nhiều cách kỳ lạ. Nhưng Lucien, con rồng duy nhất anh có quan hệ, là hy vọng duy nhất của anh. Anh hình dung đích đến và thu hết sức còn lại, vận dụng phép thuật trong người để bao phủ cả hai người, biến họ thành vô hình như không khí… và mở một cánh cửa vô hình để bước vào vương quốc khác.

Bastian chỉ mong mình làm đúng. Nhà MacInnes giống như gia đình, anh không muốn phá vỡ lòng tin của họ. Nhưng ai mà nghĩ đến việc lục lọi trong một túp lều nho nhỏ ở nơi xa xôi hẻo lánh này? Ai buồn làm thết chứ?

Tiếng kêu biến thành tiếng hét tức giận khi quỷ dữ lao vụi vào xà lim, nền nhà dưới chân Bastian bắt đầu rung lên vì sức mạnh điên cuồng của sinh vật độc ác. Nhưng không còn ý nghĩa gì nữa.

Bastian và Lucien đã biến mất trong luồng ánh sáng trắng lóa.