Chương 1
….Câu chuyện của Hân bắt đầu vào ngày Hân nhận được 1 cú dt của 1 người làm trong môi giới.- Alo?- Alo!Ai vậy?- Xin chào,tôi là người môi giới của công ty X.Có phải quý khách đang muốn kiếm 1 căn nhà nhỏ ở trên cao thoáng mát và tiện ngắm cảnh trên sân thượng đúng không?- Đúng rồi.Đã có kiểu mà tôi muốn rồi àk?- Vâng.Hiện chúng tôi đang có 1 căn trống ở lầu 9 chung cư G.- Vậy còn giá thuê?- Vì quý khách còn là sinh viên nên chúng tôi hỗ trợ đặc biệt giảm 20% giá cả ban đầu.- Oki.Vậy bây giờ tui có thể đến xem thử không?- Thế thì hay rồi.Hẹn quý khách ở dưới khu chung cư G.Tui sẽ đến hướng dẫn.- Oki.Cám ơn!Hân thay đồ rồi đạp xe đi đến khu chung cư đó.Người hướng dẫn đã đứng đợi sẵn Hân bên dưới.Thế là sau khi gửi xe,Hân cùng người hướng dẫn đi lên xem nhà.Căn nhà đúng là rất đúng ý của Hân.Bày biện khá đơn giản,cửa sổ to thật thoáng mát.Có 1 căn phòng ngủ,1 cái bếp nhỏ và 1 phòng tắm.Hân ưng ý nói:- Vậy khi nào thì tui có thể dọn đến đây được?Mọi đồ vật trong nhà là của chủ cũ àk?- Vâng.Người chủ cũ không cần những món đồ này nữa nên chúng tôi để lại cho quý khách dùng luôn.Coi như là khuyến mãi!- Ưm..cám ơn!- Vậy…vậy..phiền quý khách kí tên vào hóa đơn này.Hân kí tên vào hóa đơn giao dịch xong thì người hướng dẫn vội chào ra về và đưa cho Hân chìa khóa.Chẳng hiểu sao công ty này lại tốt thế và sao người hướng dẫn lấy chữ kí xong lại vội đi thế?Hân chưa kịp hiểu thì từ phòng ngủ bước ra 1 người con gái với mái tóc dài thẳng băng,gương mặt dễ thương,ngây thơ như thiên thần.Hân thoáng bị cuốn hút bởi vẻ đẹp ngây thơ đó của cô gái nhưng rồi chợt giật mình khi cô gái ấy đi xuyên qua cửa.Hân đứng lặng không nói gì thì cô gái đó bỗng la lên:- Á..á…á…cậu…cậu…là…ai?Sao vào nhà của tui?- Nhà của bạn là sao?Đâu đúng?Tui mới vừa thuê nó mà!- Thuê cái gì?Điên hả?Tui đang ở đây.Sao lại cho cậu thuê chứ?….Hân im lặng và hiểu ra tại sao người đó kêu Hân kí tên thật nhanh rồi vội vã ra về.Thấy Hân im lặng không nói gì,cô gái bước đến Hân gần hơn nói:- Nhà này của tui.Mong cậu mau đi ra cho!- Xin lỗi nhưng bạn đã chết rồi nên đi siêu thoát đi.Đừng ám chỗ này.Tui đã lỡ kí giấy thuê nó rồi nên bây giờ nó là của tui.Bạn có 1 buổi tối hôm nay để tự biến mất.Sáng mai tui sẽ dọn đồ đến đây ở đấy!Tạm biệt!Hân nói rồi quay mặt định bước đi về thì cô gái la lên trong tức tối:- Cái tên kia,cậu nói cái gì?Làm gì mà nhà của cậu?Tui có 1 buổi tối để siêu thoát chứ?Tui còn sống sờ sờ đây nè,tui có chết đâu,đồ điên?- Nè,đủ rồi nha.Cái mặt hiền hiền dễ thương nhưng mở miệng ra là nói người khác đồ điên này đồ điên nọ.Bạn nhìn lại mình đi.Có thấy cái bóng của mình ở đâu mà nói mình còn sống hả?Cô gái tức thêm chỉ ngón tay xuống nền nhà định kêu Hân mở to mắt ra mà nhìn cái bóng của cô ấy vẫn nẳm trên đây nè nhưng…nhưng…cái bóng…không có…- Á..á..cái..bóng..cái..bóng..của tui đâu?Sao tui không có bóng?-cô gái giật mình gương mặt tỏ vẻ sợ- Thì bạn đã chết rồi thì làm sao có bóng được?Còn gì để nói không?- Tui..tui…không thể nào.Làm sao tui lại chết được?Tui vẫn bình thường mà!Cô gái không tin và định đánh Hân nhưng bàn tay đưa ra lại xuyên ngang qua người của Hân.Đôi mắt của cô ấy mở tròn hơn không dám tin và định cầm cây chổi để đánh Hân vì cô nghĩ Hân đã làm gì mình chứ không phải do mình đã chết nhưng…tay của cô gái vẫn xuyên qua cây chổi.Gương mặt của cô gái bỗng đượm buồn và cô ngồi bệt xuống đất như 1 người đã hiểu ra mọi việc và đau đớn vì chính sự thật đó.Nhìn thấy cô gái như vậy,Hân buột miệng nói:- Có gì đâu mà buồn?Con người rồi cũng phải chết.Không ai sống mãi được.Nếu bạn đã chết rồi thì nên đi siêu thoát đầu thai vào kiếp khác đi.- Làm sao để được siêu thoát?Làm sao để đầu thai vào kiếp khác hả?-cô gái ngước nhìn Hân hỏi- Làm sao tui biết?-- ….bạn tên gì?- Tui không biết!Tui không nhớ mình tên gì nữa.Chỉ biết nhà này là của tui!- (-.-”) nhớ khôn quá ha!- ……!-cô gái không nói gì vẻ như sắp khóc nên Hân liền nói- Tui tên là Hân.Nếu bạn không nhớ tên của mình thì tui đặt cho bạn 1 cái tên để dễ gọi nha!- Tên gì?- Ừm..Judy!- Judy?- Gọi bạn là Ju thôi nha,cho gọn!- Ờ!- Ờ,vậy giờ Ju cố gắng tìm hiểu làm sao để mình siêu thoát đi nha.Tui đi về nhà đây.Tạm biệt!Nói rồi,Hân bỏ đi về.Ju ở lại đó ngồi thẫn thờ vì mọi việc xảy ra quá nhanh.Không nhớ được gì cả.Không biết tại sao mình chết?Chết như thế nào?Tại sao ngoài việc nhớ rõ căn nhà này là của mình ra thì Ju không còn nhớ được gì nữa?Và….làm sao để siêu thoát?…Sáng hôm sau,như lời đã nói,Hân dọn hành lí về ở.Nhìn quanh căn phòng,Hân nghĩ có lẽ Ju đã siêu thoát nên liền vào phòng để thu xếp quần áo vào.1 ngày khá mệt để dọn sang nhà mới,Hân ngã lưng xuống giường định nghỉ ngơi 1 chút thì Ju bỗng xuất hiện.Hân giật mình ngồi dậy nói:- Sao còn ở đây?- Không ở đây thì ở đâu?-vừa nói,Ju vừa bay lơ lửng trong không trung- Thì ở thiên đường hay đi siêu thoát đi chứ?- Không được.- Sao lại không?- Không biết!Suốt đêm qua thử đủ mọi cách rồi vẫn không thấy có hiện tượng nào gọi là siêu thoát hết.Nhưng Ju phát hiện ra 1 điều.- Điều gì?- Chỉ có Hân nhìn thấy Ju.Những người chung quanh không ai nhìn thấy hết!- o_0 thế thì sao?- Có lẽ Ju bị chết oan và Hân là người giúp Ju trả thù.Chắc trả thù xong sẽ tìm được cách cho Ju siêu thoát.- Mơ đi.Tui không rãnh!- Hân từ chối thẳng không suy nghĩ và nằm xuống lại.Ju liền hạ người xuống đến gần Hân nói:- Hân có 2 lựa chọn.1 là giúp Ju siêu thoát và Ju sẽ rất biết ơn Hân.2 là Ju sẽ ám theo Hân suốt đời.Hân chọn đi!- Nghe cho rõ đây,từ trước đến giờ chưa có ai có thể ép buộc tui làm điều tui không thích.Tui lặp lại,tui không rãnh!- Oki!Không rãnh thì thôi.Ju rãnh là được!Nói rồi,Ju đi xuyên qua tường bỏ đi.Hân nhắm mắt lại ngủ không thèm để ý đến Ju.1 tiếng sau,Hân thức dậy và đi tắm.Đang chuẩn bị cởi đồ thì Ju lại bay vào.Hân nhìn Ju,Ju nhìn Hân.4 mắt nhìn nhau 1 lúc rồi Hân nói:- Không thấy tui đang chuẩn bị tắm sao?Ra đi chứ?- Không ra!Ju thích ở đây đó!- Con mắm này…-Hân tức giận- Gì?Gì mà con mắm này con mắm nọ?Gọi tui là Ju chứ?- Ju do tui đặt.Bây giờ không thích gọi Ju nữa mà gọi con mắm đấy!Con mắm!- A..a…a…muốn gì hả?Đừng tưởng tui không đánh được cậu thì cậu có quyền làm thế với tui nha!- Nếu muốn được gọi đàng hoàng thì ra chỗ khác.Tui mệt rồi.Tui phải đi tắm nữa!- Hừ..hừ…thích gọi gì gọi đi.Tui cứ ở đây đấy!Ju bướng bỉnh quyết không thua Hân ở lì trong phòng tắm.Hân không nói gì và bắt đầu cởi đồ ra.Từng nút..từng nút áo được cởi ra nhưng chưa gì Ju đã đỏ mặt bịt mắt lại.Hân nói giọng tỉnh bơ:- Sao bịt mắt vậy?Mở mắt ra mà xem đi chứ?Muốn ở đây coi tui tắm lắm mà?- Mặc…mặc..dù..Hân..là..con..gái…nhưng. ..nhưng….Ju..không..biết…ngại..ngại..sao.. .ý..Hứ!Tắm đi!Tự biên tự diễn rồi Ju đi ra để yên cho Hân tắm.Khi Ju đi ra rồi,Hân nhìn theo lắc đầu và chợt cười.Nụ cười đầu tiên của Hân cười vì người khác….30p sau,Hân bước ra và đi thẳng ra cửa.Thấy thế,Ju liền hỏi:- Hân định đi đâu thế?- Đi đâu kệ tui.Không cần phải báo cáo với Ju!- Xí… không thèm!Hân khóa cửa đi không quan tâm đến Ju.Còn Ju,ngoài miệng thì nói không thèm nhưng vẫn lén đi theo sau của Hân.Ju quyết bám Hân đến khi nào Hân chịu giúp mình.Và chính quyết tâm đó đã đem đến cho Hân nhiều rắc rối sau này….Đọc tiếp Ma hả? Yêu luôn – P2