Chương 1 - Ly hôn

Hamilk Edit

“Chị Khúc, chiều mai chị định mặc gì?” Trước khi kết thúc giờ làm việc, vài đồng nghiệp tò mò chạy qua cười hỏi Khúc Phương.

Nhìn đồng hồ chỉ 10 phút nữa là hết giờ làm, Khúc Phương dọn dẹp bàn gọn gàng, vội vàng chuẩn bị đi về. Một người phụ nữ đã kết hôn cũng không còn giống với mấy cô gái độc thân nữa, không còn thảo luận về việc sau khi tan tầm thì đi chơi đâu. Cũng thật bất ngờ khi chủ đề lại quay sang cô.

Không nói được với mọi người là mình không già lắm, nhưng mấy nhân viên mới vào cứ mở miệng là chị Khúc, dù cho cô không già thì cũng bị nói thành già.

“Dáng người chị Khúc đẹp mà, ai thấy chị ấy không đẹp đúng là mù. Mấy người lớn tuổi rồi, nhìn bình thường không thấy gì thôi, chứ đứng lên đảm bảo phong thái đầy mình”. Ngô Ninh nịnh nọt nói.

Vài cô bé xung quanh cũng bàn tán xôn xao.

Khúc Phương cười cười không nói gì, chỉ coi như thanh niên nói đùa. Ngô Ninh là nhân viên mới vào không lâu, có nhiều việc cần cô giúp đỡ, ăn nói cũng dễ nghe. Khúc Phương là nhân viên lâu năm, tính tình cũng tốt. Nhưng nhiều năm vậy mà cô không thăng chức, lại là người hiền lành, cho dù là nhân viên mới cũng đùa với cô.

Vừa đúng lúc hết giờ, Khúc Phương xách túi, thong thả rời đi.

Vương Siêu đang ngồi ở phòng quản lí không trách mắng nhân viên tám chuyện ở bên ngoài, khiến cho bầu không khí cũng nhẹ nhàng. Nhưng vừa đến lúc tan tầm anh ta lại nhìn thấy bộ quần áo bảo thủ trên người cô gái mặc quần dài áo sơ mi kín mít xách túi đi trước. Vòng hông được quần bao quanh tạo thành một vòng cung xinh đẹp, dù không đi giày cao gót thì chân cũng rất dài, thắt lưng cũng nhỏ gọn tinh tế kinh người, khiến yết hầu anh ta có chút khô nóng. Thật đáng tiếc là chị Khúc đã kết hôn, lại là đồng nghiệp, nếu không…

Khúc Phương vội vã về nhà. Mẹ cùng em chồng sau khi đến thăm một vài ngày, tối hôm lên tàu về nhà thì đúng dịp chồng cô phải đi công tác, nói là ngày mai mới về, bảo cô cứ đi tiễn bà và em, sau đó dọn dẹp nhà cửa một chút.

Nghĩ đến việc chăm sóc chồng, Khúc Phương không muốn để anh nhìn thấy nhà cửa bừa bộn, nhất định trước khi chồng về cô phải sắp xếp lại đồ đạc cho thật gọn.

Khúc Phương là người miền nam, Chu Thần chồng cô lại là người phương bắc, hai người vốn là bạn đại học. Khúc Phương lớn lên trông rất khá, nhưng tính tình dịu dàng quá, nói thẳng ra chính là yếu điệu. Người có tính cách như vậy, rất dễ bị bắt nạt.

Mẹ chồng vốn không thích cô, thấy rằng cô trông cũng bình thường, huống hồ muốn cưới vợ xinh đẹp cũng không thiếu. Nhưng con mình cứ khăng khăng phải lấy cô ta, bà cùng không còn cách nào khác.

Nói thật, cô gái Khúc Phương, vừa nhìn liền biết là quá hiền, tuy rằng cũng chịu thương chịu khó, dễ dạy bảo, nhưng cái bà không hài lòng chính là gia cảnh của con dâu. Vừa biết cô mồ côi cha từ nhỏ, bà đã cảm thấy hơi phật ý, thấy rằng một cô gái trọng tình như vậy, gia cảnh lại không tốt, không thể giúp gì cho con mình.

Lần này mẹ chồng mang theo em gái tới thăm chỗ này, chồng hay phải đi công tác, toàn bộ đều do một tay cô xử lý. Ban ngày cô phải đi làm, buổi tối phải làm từ những việc nhỏ nhất để hầu hạ, nấu cơm cho hai người ăn.

Quan hệ mẹ chồng nàng dâu xưa nay vẫn không tốt, may là không ở cùng một thành phố, Khúc Phương thấy rằng cứ nhẫn nại rồi nó sẽ qua, chồng cô lại bận việc như vậy, cô cũng không muốn anh ấy phải bận tâm nhiều.

Vừa về cửa, liền chạy vào phòng khách tìm hai người kia. Trông bọn họ không giống như đang đi du lịch, mà đang đi đám ma vậy. [Thiên: Chém =]]]

“Mẹ, con về rồi”. Khúc Phương mua rất nhiều đồ ăn, tay xách nách mang. Nhưng mẹ chồng và em chồng vẫn ngồi tựa trên ghế sô pha, không hề có ý định giúp đỡ.

“Ồ Tiểu Phương, không phải mẹ cố ý trách con, nhưng tiền lương của con đã ít, mỗi ngày còn làm việc muộn như vậy, Thần Thần tan việc về đến nhà vẫn chưa có cơm ăn thì làm sao giờ?” Bà nhìn cô con dâu này đã không thích, hơn nữa cũng không hài lòng với công việc hiện tại của cô. Làm tiếp thị thật mất mặt, tiền lương không cao lại vất vả. So với đứa con thành đạt của bà, thực sự hối hận vì đã đồng ý để con cưới người phụ nữ này.

Khúc Phương chỉ cười không nói gì. Cô biết, nếu mình nói lại, đảm bảo sẽ càng bị mắng. Nghĩ lại thấy hai người họ buổi tối sẽ đi, nhẫn nhịn nốt.

“Chị dâu, bút máy này tốt thật đấy, có thể tặng em không?” Cô gái cầm một chiếc bút máy màu lam trên tay, xoay xoay bút hỏi.

Khúc Phương vừa thấy, đặt đồ ăn xuống chạy tới, vội vàng nói nói: “Đây là bút của anh em, nếu em muốn một cái, chị có thể mua cho”.

Cô nhớ rằng lúc trước cô động vào chiếc bút này của chồng, khiến chồng cô tức giận, nói là của sếp đưa, nếu hỏng thì biết làm sao.

“Chị thật ki bo, nếu là anh tôi nhất định sẽ đồng ý cho tôi!” Em chồng vừa thấy Khúc Phương cự tuyệt, rất tức giận, quăng mạnh bút lên bàn, bút máy lăn lông lốc, nắp bút tung ra.

Khúc Phương kinh hoàng. Vật quý của chồng cô bị hỏng, anh chắc chắn sẽ mất hứng, nghĩ vậy cô liền chạy nhanh tới nhặt bút lên.

Mẹ chồng thấy cô vội vàng như vậy, càng bực mình, mắng: “Một cái bút mà cũng so đo như vậy, chẳng nhẽ chúng tôi không có nổi một cái bút hay sao? Viên Viên thích cái bút mới mở miệng gọi cô là chị dâu, vậy mà cô lại vội vàng không cho nó!”

Khúc Phương cúi đầu, cầm bút lên, viết thử một chút. Hỏng thật rồi! Đã vậy còn phải nghe mẹ chồng chửi nữa! Nhìn đống đồ ở trong phòng khách, tất cả chỗ này đều là do cô mua quần áo quà cáp để mang về cho, đã vậy còn nói cô keo kiệt.

Tay nắm thật chặt, nghĩ tới chồng cô đã nói rằng: mẹ anh cũng lớn tuổi rồi, nói chuyện hơi dài dòng, em cũng biết là bà thích có cháu muốn phát điên rồi, nói với em nhiều hơn hai câu em thì em cũng đừng để tâm

Khúc Phương không cãi lại, nhẫn nhịn.

“Mẹ, con vào nấu cơm”. Khúc Phương đặt bút máy lên bàn, vào phòng bếp.

Em chồng nhìn cái bút bị đập hỏng rồi, bĩu môi không nói gì nữa.

“Không ăn nữa, tức đến no rồi, nếu là Thần Thần tiếp đãi tôi chắc chắn sẽ không như cô. Tôi muốn ra nhà ga”. Bà nói xong liền cầm một chiếc túi xách Hermes sang trọng, lôi con gái đi ra khỏi cửa.

Cái túi xách kia là do bạn của chồng cô tặng bà, cứ thỉnh thoảng bà ấy lại khoe ra một lần.

Khúc Phương chịu chết, chỉ có thể cầm đống hành lý to bự bê xuống nhà, thấy mẹ chồng đang cùng dì Lưu hàng xóm nói chuyện.

Mất sức chín trâu hai hổ (mất rất nhiều sức) đem vài cái vali xuống, chợt nghe thấy dì Lưu nói:

“Con dâu nhà bà thật hiếu thảo”.

Mẹ chồng cô cười tủm tỉm nói: “Đầu óc kém linh hoạt, may là còn có sức khỏe, nói hiếu thảo thì không dám, cũng là do tôi vận tốt thôi”.

Khúc Phương vẫy taxi, lái xe thấy một mình Khúc Phương cô phải chuyển hành lý còn nhiệt tình giúp đỡ.

Không hiểu sao lại khiến mẹ chồng kia mất hứng, nghĩ con dâu lẳng lơ, suốt dọc đường đi đều lẩm bẩm, nếu Thần Thần ở đây, chắc chắn sẽ đưa mấy người họ đi, con dâu lại làm khiến bà cùng con gái phải đi taxi, thật quá mất mặt.

“Mẹ, Chu Thần mang xe đi công tác rồi”. Khúc Phương không nhịn được nữa, nói một câu.

Sắc mặt bà lại càng không tốt, quay hẳn đầu đi, không để ý tới Khúc Phương.

Nhìn đến lái xe đang hỏi Khúc Phương địa điểm đến, lại mắng câu: “Hồ ly tinh”.

Khúc Phương oan ức vô cùng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Cô nhớ lại lời chồng nói, cô đã kết hôn cùng anh năm năm mà vẫn chưa có con, khiến mẹ chồng mất hứng cũng là chuyện thường.

Lái xe xấu hổ cười, Khúc Phương nói địa chỉ, xong im lặng.

Ghế đằng sau mẹ chồng cùng em chồng trật tự được một lát, em chồng lại ngồi nghịch điện thoại.

“Viên Viên, ngồi xe không được nghịch di động, cẩn thận say xe”. Bà thấy em chồng ngồi trên xe mà vẫn chơi điện thoại liền nhắc nhở.

“Mẹ, con thấy, bạn bè của anh thật giàu có, tính tình cũng thật tốt. Iphone này rất nhiều bạn của con muốn mà không có. Con muốn quen tay một chút đê về còn có cái mà khoe”. Em chồng vẫn cầm điện thoại, không nghe lời khuyên, đã vậy còn nghĩ đến việc khi nào về phải khoe.

Trong lòng Khúc Phương kinh ngạc, chồng cô rất ít đưa cô đi gặp bạn của anh. Cũng không hiểu là ai, tự nhiên tặng mẹ chồng cô túi xách và tặng em chồng cái Iphone. Mấy thứ này rất đắt tiền, lúc trước hỏi chồng thì được nói là đối tác. Tưởng là bạn bè làm ăn muốn lấy lòng chồng cô, thế nào lại nghe em gái của chồng nói như là một cô gái. Nhưng dù nghĩ tới sắc mặt thay đổi liên xoành xoạch của mẹ chồng, Khúc Phương kìm chế tò mò, chờ chồng cô trở về rồi nói sau.

Đến nhà ga, Khúc Phương để lại hành lý, chạy đi mua thêm đồ ăn, rốt cục cũng đưa được bà bà kia cùng với em gái đi, cô chỉ cảm thấy mình mệt đến nỗi đứng không vững, tay cầm hành lý đến nỗi hằn lên, đến bây giờ còn run.

Về nhà, Khúc Phương cũng không còn sức mà nấu cơm nữa, bị mẹ chồng soi mói suốt bao ngày, chắc cô chết sớm mất. Chồng cô lại nhằm đúng ngày này mà đi công tác, cô lại rất ít ở nhà càng chọc bà ta mất hứng, khiến cho mọi thứ đều đổ lên người cô.

Nhớ đến việc mai chồng cô về, Khúc Phương dù mệt cũng không nằm nữa. Nhà cửa bừa bộn, do em chồng thích bày bừa ra. Chồng ghét nhất bị người khác động vào đồ của anh, dù cho cô động chạm vào cũng khiến anh mất hứng.

Thu dọn đồ đạc tới tận nửa đêm cô mới hài lòng, mấy tập tài liệu thừa đang để bừa bãi trên bàn chồng, xếp lại một chút là được.

Trong lúc Khúc Phương xếp lại tài liệu, bên trong chợt lộ ra một chiếc khăn. Hàng cao cấp của Hoa Hoa Lục Lục, trông có vẻ quen quen. Nhớ tới mẹ chồng mấy ngày nay khoe cái túi xách giá trên trời kia, hình như cũng là cái hãng này.

[Thiên: Đoạn này chém vô tội vạ =))]

Sờ qua sờ lại vài cái, Khúc Phương không cảm thấy có gì đặc biệt. Nghe nói, chiếc khăn lụa này rất quý, bằng khoảng một tháng tiền lương của cô.

Trong tập tài liệu của chồng cô sao lại có chiếc khăn này nhỉ? Đoán rằng chiếc khăn này chắc là bạn bè mua cho mẹ chồng, Khúc Phương không động tới nữa, cẩn thận gấp lại, để vào chỗ cũ.

Sau một buổi tối mệt mỏi, Khúc Phương vừa nằm xuống giường là ngủ ngay. Nhưng nhớ tới ngày mai chồng cô sẽ về, tự bảo mình hôm sau phải dậy sớm, chiều mai công ty lại còn có cuộc họp nữa. Cô chỉnh đồng hồ báo thức, 6:00 sáng ngày 22 tháng 12 năm 2012.

Có lần nghe rằng ngày mai là ngày tận thế, Khúc Phương lắc lắc đầu, ngủ, khóe miệng cong lên. Ngày mai không phải tận thế, ngày mai chính là ngày chồng thân yêu của cô quay về.

~*~

Buổi sáng, đúng sáu giờ, đồng hồ báo thức vang lên. Khúc Phương mơ mơ màng màng tỉnh lại, lười không muốn dậy. Hôm qua chuyển hộ bác Lý mấy thùng đồ mệt chết. Cô lại về nằm trên giường, không hề muốn đứng dậy chút nào. Chợt chuông điện thoại vang lên, vừa nhìn thấy tên chồng mình, cô nhanh chóng nhận.

Than phiền vài câu về mẹ chồng và em gái, cô có chút bực mình. Khúc Phương cũng không còn cách nào, cô bị mấy người họ xoay như chong chóng, cứ vênh mặt mà sai bảo cô như người hầu, không chịu dừng. Tuy rằng cô mất cha sớm, nhưng ở nhà luôn được mẹ và anh trai cưng chiều, làm sao có thể chịu đựng được chuyện như thế này?

Thấy đầu dây bên kia im lặng, Khúc Phương than phiền hai ba câu rồi cũng ngừng. Lại nhớ đến việc mẹ chồng và em chồng đã đi, chồng cô đã về, cô vui vẻ nói: “Chồng à, bữa trưa sẽ làm món ngon cho anh”.

“Em đã mệt đến như vậy, đi ăn ở ngoài đi. Em thích cái gì thì đi ăn cái đó”. Chồng cô trước sau như một vẫn dùng thái độ chăm sóc.

Khúc Phương vô cùng vui vẻ. Cô từng nghe rất nhiều món ngon từ đồng nghiệp, trong đó có thịt bò bít tết hạng nhất, vô cùng ngon. Nhưng món này rất đắt tiền, bình thường cô cũng chưa được ăn bao giờ. Chẳng mấy dịp được chiêu đãi thế này, cô ăn uống xa xỉ một chút cũng tốt.

Trong lòng cứ nghĩ đến việc chồng cô về, cô lại rất vui vẻ. Kết quả là đi tắm bị trượt chân một phát, gáy đập vào thành bồn rửa tay, đau kinh người.

Tắm rửa xong, chọn đi chọn lại vài bộ quần áo đều thấy không hợp. Cuối cùng cô cũng chọn một chiếc váy dài, phối hợp với chiếc áo khoác đen nhỏ bên ngoài mới cảm thấy phù hộp. Thật ra dáng người cô rất đẹp, không giống như mấy cô gái bây giờ gầy đến nỗi chỉ thấy xương, tuy có thịt, nhưng tỷ lệ người vô cùng cân đối. Nhưng tính tình hiền lành của Khúc Phương khiến cô có chút tự ti. Cô luôn cảm thấy mình béo, nên toàn mặc quần áo kín đáo.

Mặt mày vui vẻ đi tới chỗ ăn bít tết, từ xa cô đã thấy chồng mình ngồi tựa vào cửa sổ. Phong độ đầy mình, vừa liếc mắt là có thể nhận ra. Nhưng đến lúc tới gần, cô mới phát hiện trên mặt anh có chút mệt mỏi.

“Chồng em vất vả rồi. Mấy ngày nay chắc mệt muốn chết đi”. Khúc Phương đau lòng nói.

“Đàn ông mệt một chút cũng bình thường thôi mà. Tiểu Phương, em gọi món đi, thích gì cứ gọi, không phải ngại”. Anh rất hào phóng nói.

Khúc Phương thấy chồng cô rộng rãi như vậy, tuy rằng đã là vợ chồng nhiều năm nhưng vẫn đỏ mặt, cúi đầu xem thực đơn, không để ý tới trên mặt anh đã có chút không kiên nhẫn.

Cho dù sáng nay kêu la với chồng một chút, nhưng hiện tại Khúc Phương cảm thấy mình không mệt tý nào. Cô rất vui khi nói đến những chuyện đã xảy ra trong công ty với chồng. Cô không phải người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng tính cách rất tốt, nói chuyện gì cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Chu Thần thỉnh thoảng đáp lại một câu, còn có lúc hỏi lại. Anh là một người như vậy, cho dù là đề tài mình không thích, cũng có thể khiến cho người nói chuyện với mình vui vẻ, giống như cái gì anh cũng biết, đang nói chuyện sôi nổi.

Không biết bao giờ thì Chu Thần mới nói kiểu này với mẹ chồng nữa.

Nhưng đến lúc Khúc Phương nói chuyện cao hứng nhất.

Chu Thần bỗng mở miệng nói: “Tiểu Phương, chúng ta ly hôn đi”.