Tiết tử

“Chúng ta thật sự không phải là bằng hữu sao? “

 

“Không phải”

 

“Ngươi nói xem, chúng ta đã từng cùng trải qua hoạn nạn”

 

“Phải”

 

“Hơn nữa ta đã cứu ngươi”

 

“Phải” Nếu như lúc trước không có hắn ra tay cứu giúp, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

 

“Sau đó ngươi cũng đã từng cứu ta”

 

“…Phải”

 

“Cùng trải qua hoạn nạn, lại có ân cứu mạng lẫn nhau, ràng buộc sâu đậm như vậy, chúng ta lại còn không phải bằng hữu ?” .

 

Câu hỏi của vị thiếu hiệp vô cùng tuấn mỹ, ánh mắt trong suốt, tràn ngập chờ mong.Người trả lời vì thế trong một chớp mắt tim đập loạn nhịp, sau đó mỉm cười dịu dàng.

 

“Đừng quên, ta là loại người không cần bằng hữu…”

 

Sự chờ mong trong mắt nam nhân chuyển thành vết cắt thật sâu —- rõ ràng có ngọn lửa ham muốn nồng cháy đã bị sự vô tình hủy diệt.

 

Người trả lời vươn bàn tay, bắt lấy bông tuyết đang bay loạn trong không trung.

 

Tuyết trong suốt, tỏa sáng trong tay mỹ nhân

 

“Có biết ta chán ghét gì nhất ?”

 

Thiếu hiệp lắc đầu

 

“Ta cứ nghĩ mình chán ghét nhất là tuyết, bởi vì trời sinh lãnh bạc, lại hư ảo vô lường. Nhưng sau đó mới phát hiện, kỳ thật là ta chán ghét bản thân lãnh đạm hư vô như tuyết”.

 

Tuyết trên tay tan thành bọt nước, theo đường cong duyên dáng rơi từng giọt, từng giọt. Một dòng lấp lánh, thoáng như lệ ngân.

 

“Cho nên, sinh khí ấm áp, là do tuyết hủy”

 

“Cho nên, cảm tình ấm áp, lại do ta hủy”

 

“Cho nên, Thẩm Hồ, ngươi không phải bằng hữu của ta…”