Chương 1: Chuyển Chỗ
CHƯƠNG 1: CHUYỂN CHỖ“Nguyệt Minh, em chuyển xuống ngồi cạnh Khang nhé!”
“Ồ”
Quyết định của cô giáo chủ nhiệm khiến cả lớp phải ồ lên, phần vì ghen tỵ, phần vì khoái chí, còn một số phần tử khác thì vì đau khổ, hoặc vui mừng đến mức không kìm được cũng phải nhao nhao theo.
Đơn giản là vì: Hàn Nguyệt Minh được xếp ngồi cạnh Vương Nhật Khang.
Minh là lớp phó, mặt mũi sáng sủa, nhìn dễ thương, học hành chăm chỉ, kết quả luôn cao ngất ngưởng, kỷ luật thì lúc nào cũng tuân theo nội quy, chưa từng phạm phải bất kỳ một lỗi nào. Ăn nói lịch sự, thông minh, thường xuyên khiến người nghe cảm thấy cuốn hút, dễ đem lòng quý mến. Có thể nói là rất xứng đáng với hình tượng con ngoan trò giỏi, trai hiền khiêm tốn, đẹp đến lung linh.
Khang đẹp trai, không cần vùi đầu vào sách vở mà điểm số luôn đứng đầu bảng, chưa từng xuống hạng 2, lại vui tính, nói chuyện rất có duyên, đám con gái mà nghe mấy câu chuyện hài cộng thêm nụ cười playboy ***y hết chỗ nói của cậu thì chỉ có đổ rào rào. Không chỉ đào hoa, Khang còn giỏi thể thao, dành tình yêu đặc biệt cho bóng rổ. Là đội trưởng đội bóng rổ, anh chàng không những cao ráo, body đẹp chuẩn mà còn có kỹ năng chơi bóng xuất sắc. Không biết trong trường cấp 3 này, đã có bao nhiêu người chết đứ đừ vì cái con người hoàn mỹ như vậy.
Nay Minh lại được chuyển đến ngay cạnh Khang, bảo sao mọi người không thấy thú vị, cứ làm như hai ngôi sao chạm nhau sẽ tỏa sáng chói lòa, chấn động nhân gian vậy.
Ấy vậy mà Minh chả cảm thấy gì cả., chỉ là việc chuyển chỗ ngồi cỏn con, đâu cần phải ồ à loạn hết cả lên vậy. Bản thân cậu luôn coi mọi việc là bình thường, chưa bao giờ thể hiện thái độ quá mức, hầu như chỉ dùng ánh mắt và nụ cười chứ không thích mở miệng nói nhiều. Bởi vậy mà mọi người còn đặt cho câu biệt danh “lớp phó băng giá”. Ngay cả Khang hot boy đình đám của trường, cậu cũng chỉ công nhận những ưu điểm đó, ngoài ra không thấy ngưỡng mộ hay yêu thích gì hết.
Vậy nên sau khi nghe quyết định của cô giáo, cậu bình thản “Vâng ạ” một cái rồi xách balô xuống chỗ người đang nở nụ cười nửa thân thiện nửa hấp dẫn kia, chả quan tâm đến tiếng cười đùa của mọi người.
“Chào Minh” – Khang vui vẻ chào mừng cậu
“Chào” – Minh đáp lại theo phép lịch sự
Rồi mặc cho lớp trưởng nhìn mình, miệng cười niềm nở. Minh mở túi lấy sách vở chuẩn bị cho tiết học sau, cũng chỉ vài phút nữa là giáo viên vào lớp rồi.
Buổi học hôm đó diễn ra như mọi ngày, Minh vẫn nghe giảng và chăm chú ghi chép, Khang ngồi bên hầu như chỉ nghe rồi viết lại ý chính, thi thoảng lại liếc nhìn sang lớp phó, và mỗi lần như thế là lại nghe tiếng khúc khích của mấy bạn nữ xung quanh.
Giờ ra chơi đến, Khang chạy xuống sân chơi bóng, còn Minh ngồi tại chỗ đọc truyện, đang chìm trong thế giới thần thoại thì một giọng nói lảnh lót vang lên:
“Chu choa, được ngồi cạnh lớp trưởng nha, sướng thế hả người”
Minh ngẩng lên, là Ly và hội bạn thân của cậu, cái đám này lúc nào cũng thích trêu chọc cậu hết. Cậu cười:
“Bình thường mà”
“Bình thường cái đầu ý, hai đứa giỏi nhất lớp ngồi cạnh nhau thì lấy ai nhắc bài cho bọn tao hở?”
Nga vừa nói vừa ấn đầu cậu, Kỳ Ân cũng chen vào:
“Ờ, thế mới khổ chứ, ông đi rồi tôi biết sống thế nào đây?”
“Đúng đó, nhờ ông mà mọi người mới được điểm cao chót vót còn gì” – Khôi hưởng ứng
“Con lạy mấy người, toàn lũ học giỏi bỏ xừ ra mà cứ than vãn hoài” – Minh giả vờ đập bàn, miệng vẫn cười tươi
Đến lượt Liêm lên tiếng, tay chỉ trỏ:
“Thì cũng phải biết thương người khác chứ, cái lúc ông chuyển đi, cả dãy bên kia chúng nó như muốn khóc luôn kìa”
*Reng reng reng*
Minh sẽ còn phải hứng chịu cơn mưa “oán trách” của đám bạn nếu như không có tiếng chuông báo vào tiết, cậu nhanh chóng lùa tất cả về chỗ, trước khi giáo viên vào lớp.
“Chuông rồi kìa các cưng, mau về chỗ đi không cô mắng bây giờ”
“Khỏi phải nhắc, thôi chúc chú em may mắn. Cố gắng trở về với bọn anh nha”
Lũ bạn lần lượt bỏ đi, không quên làm trò sụt sùi vẫy tay tiễn biệt, khiến cậu phải phì cười.
“Mời các em ngồi, hôm nay chúng ta sẽ học bài…”
Cô giáo nhẹ nhàng lấy giáo án, rồi bắt đầu giảng bài, một tiết học mới bắt đầu…
*
*
*
Minh tiếp xúc với Khang được gần một tuần, cũng được nghe chuyện cười, được hỏi han giúp đỡ, cũng xem những trận đấu bóng rổ, cũng được chiêm ngưỡng nụ cười ***y nhưng với tần suất gấp hai,ba lần người khác…Cuối cùng rút ra kết luận:
*Cái tên lớp trưởng này cũng bình thường, đâu có thần thánh như mọi người nói, chỉ lạ mỗi cái là hắn thích cười với mình và hình như trong giờ còn nhìn trộm mình nữa*
*Ôi , dừng lại, đừng có tưởng bở chứ, cớ gì mà hắn phải nhìn mình, ngớ ngẩn quá*
Minh đang mải suy nghĩ, bỗng giật mình tỉnh lại, nhìn lên bảng đã kín 1/3 bài toán, liền vội ghi chép lại, tự trách mình đi nghĩ vớ vẩn, giờ thì chẳng hiểu gì cả. Nhưng cậu đâu biết rằng, từ đầu đến cuối lớp trưởng đã thấy hết, vẻ mặt mơ màng lúc suy tư cùng sự luống cuống của cậu khiến Khang không nhịn được cười, phải bụm miệng quay đi chỗ khác.
Mọi thứ cứ như vậy cho đến một ngày, Minh nhận ra sự bất thường ở lớp trưởng. Thay vì nói những chuyện suông về bài vở và trường lớp, Khang chuyển sang đề tài thân mật hơn, như sở thích của Minh, đồ ăn, âm nhạc, chương trình yêu thích. Dường như điều gì về cậu Khang cũng muốn biết, lại toàn chủ động mời đi ăn, kèm học (mà khổ nỗi Minh học giỏi thua mỗi hắn chứ đâu có kém ai). Điều đó làm cậu thấy sợ, lớp trưởng không biết xấu hổ hay sao mà toàn hỏi chuyện gì đâu, dù không xâm phạm đời tư nhưng chưa thân thiết gì cả mà đã “ép cung” người ta phụt hết ra thế này, rõ ràng là không ổn.
“Cậu có người yêu chưa?”
*Sặc*
Khang đưa ra một câu hỏi không thể nhạy cảm hơn. Đang yên đang lành đi hỏi chuyện yêu đương, Minh bỗng bối rối, không biết nói thế nào. Bấy lâu nay cậu đâu có yêu ai bao giờ, toàn người khác thích mình, mà mình thì chẳng thích nổi một ai, gần hai mươi năm sống trên đời vẫn chưa biết yêu là gì.
“Ch..Chưa” – Minh trả lời chán nản, dù giọng điệu vẫn giữ đúng tông, không muốn lộ ra suy tư của mình.
“Thế hả? được rồi”
Khang cười rồi quay lại làm nốt bài tập, nhưng nụ cười đó không như thường ngày, và Minh thề là cậu thấy nó chưa chất đầy sự ám muội.
*Không hiểu hắn đang nghĩ cái quái gì nữa*