Chương 1
Hiện tại:- Nghe bảo trường mình năm nay có 1 anh chàng khoa công nghệ thông tin được 30 điểm tròn đó.
- Thật à? Ngưỡng mộ quá.
- Này! còn nghe bảo cậu ta rất đẹp trai đó.
- Tao nghe bảo cậu ta không đẹp trai nhưng rất galang đó.
- Còn tao lại nghe bảo cậu ta mặt lạnh như tiền đó trông sợ lắm.
- Dân công nghê thông tin mà còn được 30 điểm thì không kiêu căng không sợ mới là lạ đó.
- Thôi mọi người đưng đoán mò nữa lát nữa đi xem biết lền à!
- Dù gì thì tao cũng ngưỡng mộ anh ấy quá.
Phải xem mới được.
Cậu đi ngang qua sân trường và nghe mọi người bàn tán với nhau như vậy về mình. “vậy là mình đã chính thức là sinh viên Bách Khoa rồi” cậu tự nghĩ rồi thưởng cho mình một nụ cười.
Để lộ 2 má lúm đồng tiền trông rất là duyên. vào lớp cậu lặng lẽ ngồi 1 mình nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ về một cái gì đó, và cậu vẫn nghe mọi người bán tán về chàng trai nào đó là thủ khoa của khoa công nghệ thông tin. Tốt có, xấu có. Nhưng tất cả không quan trọng với cậu. cậu vẫn chìm sâu vào lối suy nghĩ của riêng cậu.
Thầy giáo chủ nhiệm bước vào lớp. Thầy nói:
- xin chào các tân sinh viên, tôi là Phan Trọng Hùng. Và tôi là chủ nhiệm của lớp chúng ta. Hôm này tôi lên lớp là để bàn với các bạn về nội quy nhà trường cũng như là của khoa. Nhưng trước hết tôi muốn các bạn chọn ra ban cán sự lớp tạm thời để quán lý. Trước tiên là lớp trưởng có ai tình nguyện không?
Cả lớp xôn xao. Sau đó có một bạn nữ dơ tay.
- em muốn làm lớp trưởng à?
- Dạ không? em muốn hỏi thầy một điều thôi ạ?
- ừm em cứ hỏi?
- Thưa thầy có phải khoa ta có một thủ khoa không ạ. Bạn ấy có học lớp mình không?
Thầy giáo nhình danh sách lớp rồi nói tiếp:
- Có. Cậu ấy học lớp này.
Cả lớp xôn xao. Nữ học sinh ấy nói tiếp:
- vậy thì cho bạn ấy làm lớp trưởng đi ạ?
- ý kiến đó cũng rất hay.
Vậy thì bạn ấy sẽ làm lớp trưởng. Lớp có ai phản đối không? Thầy nhìn tất cả một lượt như để khẳng định lại lời nói ấy, tất cả im lặng thầy giáo nói tiếp:
- Vậy là được rồi. Bạn Tuấn có ở đây không?
Cậu giật mình khi nghe thầy giáo gọi tên mình.
- Em Nguyễn Minh Tuấn đâu.
Cả lớp bắt đầu xôn xao khi không thấy ai lên tiếng.
- Thưa thầy là em. Một giọng nói vang lên từ cuối lớp khiến tất cả ai cũng phải nhìn. và có một vài tiếng “ồ” từ các bạn nữ.
- Cậu làm lớp trưởng nhé?
Cậu giật mình khi thầy đề nghị mình làm lớp trưởng, cậu cũng không biết nói sao bèn nói:
- Em không có năng lực làm lớp trưởng đâu ạ, với lại từ trước đến nay em chưa bao giờ làm lớp trưởng cả, thầy nên xem xét lại và chọn người hợp lí.
Cậu biết cậu nói vậy cũng hơi nói dối lòng, thực sự thì cậu luôn là một lớp trưởng gương mẫu suốt mười hai năm học phổ thông, không ai có thể chê năng lực của cậu. Thấy cậu từ chối thầy giáo nói:
- Chỉ làm tạm thời thôi mà. Em cũng đã nghe rồi đấy, mọi người không ai phản đối việc để em làm lớp trưởng cả.
Cậu suy nghĩ một tí rồi nói:
- Vậy cũng được. Nhưng em chỉ làm tạm thời thôi.
- ừm được rồi. Chúng ta tiếp tục. Đã có lớp trưởng.
Còn lớp phó, lớp ta là lớp công nghê thông tin nên chúng ta sẽ ưu tiên cho một bạn nữ…….
Tiếng của thầy vẫn vang trên bục giảng, còn cậu cậu chìm sâu vào trong lối suy nghĩ của cậu.
Tan lớp cậu bước ra ngoài.
- Tớ có thể làm quen với cậu được không?
Giọng một bạn nữ vang lên, cậu nhận ra đó là người đã “giúp mình làm lớp trưởng”.
- ừm ! cậu nở một nụ cười tươi.
- bạn giỏi thật đó, được hẳn 30 điểm.
Cậu gãi đầu.
- Có gì đâu may mắn ấy mà.
Cô gái mĩm cười, giọng nói nhỏ nhẹ:
- Có gì mà khiêm tốn vậy? Bạn tên Tuấn phải không?
- ừm.
tớ tên tuấn, nhưng cứ gọi tớ là mike. Tớ thích mọi người gọi tớ như vậy.
Cô gái thấy hơi lạ bèn hỏi cậu:
- Ô sao kì vậy.
Cậu thở dài một tiếng rồi đáp:
- Cứ gọi thế đi, thế là được. À mà cậu tên gì vậy?
- Tớ tên Hằng. Chúng mình vừa đi vừa nói chuyện nha?
- ừm
!………
*************
Bước về phòng trọ của mình
thấy ba bốn cô gái đang ngồi nói chuyện với hai ba chàng trai
, cậu mở lờivới một nụ cười thật tươi
- Chào các anh chị nếu có nhiều tuổi hơn em. Và chào các bạn nếu bằng tuổi nhau.
Thấy tiếng chào, mọi người đều quay mặt lại, một người lên tiếng:
- Cậu vui tính thật đó.
- Em xin giới thiệu em là Mike, sinh viên năm nhất, tức là khoá mới. Em ở nghệ an,từ bây giờ em sẽ là thành viên của xóm trọ này,rất mong được sự chỉ dẫn của mọi người.
Thấy cậu nói vậy, mọi người nhìn nhau rồi hỏi tiếp:
- Nghệ an à! ở “chỗ mô rứa”Hihi
“Chổ mô rứa” cậu ngạc nhiên nhìn mọi người:
- ý nhà chị cũng ở nghệ an à.
- Hihi, ừm nghệ an cả.
- Thế là có đồng hương tán gẫu rồi. Hihi.
- ừm.
- thôi anh chị nói chuyện, về phòng đã nha.
- ừm!
Cậu về nhà…..
Mở cửa……….
Thực sự yên tĩnh……..
ở đây thật ồn ào, thật nhộn nhịp và cũng……….. rất yên tĩnh khác hẳn với cảnh ở quê, khác hẳn với nhà cậu. Cậu đóng cửa lại nằm xuống giường và bao nhiêu kí ức tràn về.