Chương 1

Như thói quen thường lệ, Nhã Tuyền thức dậy vào lúc tám giờ sáng, khác hẳn với những người thân trong nhà, đối với cuộc sống bên xứ này, mọi người đi làm vật vã suốt năm ngày, thường không có một giấc ngủ nào gọi là ngon giấc, cho nên sáng thứ Bảy và Chủ nhật là dịp may hiếm có để họ có thể đánh một giấc thật dài mà không sợ bị chuông đồng hồ báo thức . Trái lại, ngày nghỉ hay ngày thường đối với Nhã Tuyền vẫn không ngoại lệ Tuyền thích nhất là thức dậy thật sớm vào mỗi buổi sáng khi bình minh vừa mói ló dạng để có thể ngồi hưởng thức một ly cà phê sửa nóng và đọc báo

Thật ra đọc báo chỉ là một cái cớ, hoặc có đôi khi Nhã Tuyền chỉ mở ti vi lên rồi để đó mà chẳng màng đến những hình ảnh hay tin tức gì trên truyền hình, mà cái nàng cảm thấy thích thú đó là 20 phút đồng hồ thanh thản với đầu óc nhẹ nhàng và tinh thần tỉnh táo nhất trong một ngày . Với 20 phút ngắn ngủi đó, Nhã Tuyền mới thật sự sống cho bản thân mình mà không phải bị một áp lực nào khiến nàng phải gò bó theo cái khuôn khổ gượng ép để phù hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Có thể nói rằng từ khi Nhã Tuyền bắt đầu đi làm thì nàng đã hoàn toàn thay đổi . Chẳng những cách ăn mặc, lối nói chuyện, mà ngay cả cách suy nghĩ của nàng cũng đã khác xưa nhiều, bởi vì công việc mà nàng đang làm cho một hãng mua bán phim video là "đòi nợ". Đúng vậy, mỗi ngày từ thứ Hai đến thứ Sáu, từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, công việc của nàng chỉ đơn giản là gọi điện thoại tới những khách hàng nào đã thiếu nợ quá ngày hạn phải trả . Đôi lúc Nhã Tuyền phải rùng mình vì những câu nói láo quá ư là con nít để trốn nợ của khách hàng, có khi đòi không được nợ mà còn phải nghe người ta chửi khéo mình, những lúc đó, Tuyền không còn cách nào hơn là dùng những chiêu thức đã được huấn luyện ở trường học ra để đối phó với họ. Nếu chuyện chẳng đi đến kết quả tốt đẹp thì Tuyền đành phải làm đơn kiện họ ra toà vì tội "quịt nợ". Điều mà Tuyền cảm thấy cám ơn trời phật là nàng không phải ra toà để đối chứng với bị cáo, tất cả đều đã có những người khác lo liệu Nhã Tuyền chỉ phụ trách cung cấp mọi tài liệu và giấy tờ cần thiết để chứng minh khách hàng đã thiếu nợ lâu dài mà thôi. Tuy nhiên, Tuyền đã làm đươc một năm, trước sau gì chỉ có hai vụ phải thưa người ta ra toà, còn lại bao nhiêu đều được khách hàng trả góp theo hàng tuần hoặc hàng tháng

Thật ra trước khi theo học ngành này, chị Nhã Thu đã phản đối rất nhiều vì chị ta muốn Tuyền phải vào đại học để đậu một bằng cấp Nha sĩ hay Bác sĩ gì chẳng han. Trái lại, Tuyền cứ khăng khăng là phải chọn cái ngành mỏi miệng này . Nhớ lại hồi còn ở Trung học, bạn bè thường tụ năm tụ bảy để bàn bạc xem mai mốt tốt nghiệp Trung học rồi mình sẽ chọn lãnh vực nào để tạo sự nghiệp sau này Lúc đó, Tuyền chỉ nói giỡn chơi rằng Tuyền sẽ học ngành "Credit Manager", thế là cả đám cười ồ lên và một đứa bạn thân của Tuyền đưa ra nhận xét: "Trời ơi, có thiệt không đây ? Mày ít nói, tiếng Anh của mày lại không giỏi, trong khi đó cái ngành này đòi hỏi người ta phải có cái miệng thiệt dẻo và vốn liếng ngôn ngữ phải rành mạch để khi đối phó vói con nợ khỏi bị người ta quịt nơ...." Tuyền tức lắm nhưng chỉ biết âm thầm thực hiện mục tiêu của mình

Sau đó Tuyền quyết tâm học thêm Anh ngữ vào những buổi tối cuối tuần, chính nhờ lớp học này mà Tuyền đã quen đươc Công, rồi đột ngột ghi danh vào một trường Cao Đẳng ở dưới thành phố London. Bẵng đi mấy năm, Nhã Tuyền trở lại Toronto với thành tích vinh dự điểm cao nhất trường về môn học này, và không đầy hai tháng, Tuyền đã đươc một công ty lớn tuyển dụng vào khu kế toán mà theo Tuyền biết là một công ty có nhiều chi nhánh khắp tỉnh bang Ontario này . Có lần bạn bè mở tiệc họp mặt, tất cả đều tỏ ra rất hâm mộ và khen thưởng Tuyền đã thực hiện đươc chí nguyện mà theo họ nghỉ là Tuyền sẽ không làm được . Dĩ nhiên Tuyền rất lấy làm hãnh diện và vui mừng với thành tích của mình, song gần một năm nay, Tuyền thấy công việc này không thích hợp với nàng lắm . Tuy nhiên, Nhã Tuyền đã lỡ leo lên lưng cọp rồi thì phải cỡi luôn chứ còn biết làm sao hơn.

Đôi khi nhìn lại, Tuyền thấy hai chị em nàng phiêu bạt mười mấy năm trường nơi xứ lạ quê người, nhung ở đâu cũng gặp đươc quý nhân tận tình giúp đỡ, có thể nói là Tuyền cảm thấy số nàng rất may mắn . Mười năm nay, Tuyền chỉ chú tâm vào việc học, không phải vướng bận gì về vấn đề tiền bạc, mọi thứ đều được chị Thu gánh vác . Tiếp đó, Tuyền vừa mới ra truòng mà đã có công ăn việc làm, cho thấy số của Tuyền gặp diễm phước nhiều so với những người khác, vì theo Tuyền đươc biết có nhiều người đã đậu Đại học xong vậy mà cầm bằng trên tay hết mấy năm trời vẫn không tìm được việc làm đúng ngành ở trường Kết quả họ phải vào làm công nhân cho các hãng, xưởng, vói đồng lương thật rẻ mạt. Nhưng điều mà Tuyền nhận thấy mình thật sự may mắn là đã quen được Công, người tình đầu tiên trong đời nàng

Nhắc đến Công, Tuyền chợt nhìn đồng hồ trên tường, mới biết là nãy giờ mình đã ngồi ôn lại dĩ vãng hết một tiếng . Ly cà phê bên cạnh đã cạn tự bao giờ mà Tuyền vẫn không hay. Tuyền nhớ là hôm nay nàng có hẹn với một người bạn học củ, người bạn này hẹn nàng ra ngoài ăn trưa luôn tiện mời Tuyền dự tiệc đám hỏi của cô ta. Sỡ dĩ Tuyền muốn Công đi chung với nàng vì cô bạn này cũng sẽ dắt chú rễ tương lai đi cùng .

Nhã Tuyền xoay mình qua, cầm điện thoại lên với một chút do dự là không biết nên gọi đến nhà Công hay gọi vào điện thoại cầm tay cho chàng, vì cuối tuần Công hay ngủ ở nhà của bạn bè . Suy nghĩ một hồi, Tuyền quyết định gọi đến nhà Công truớc . Chuông điện thoại reo liên tiếp hết bảy lần mà vẫn không thâý ai trả lời, Tuyền buộc miệng noí:

− Caí anh naỳ, lại ngủ ở nhà người ta nữa rồi!

Tiếp đó, Tuyền gọi vaò điện thoại cầm tay cho Công . Lần naỳ chuông reo bốn lần thì có mot giọng ngaí ngủ trả lời:

− Hello!

− Anh Công hả ? Anh đang ở đâu vậy ?

Không thấy Công trả lời, vaì giây im lặng, Tuyền hỏi thêm một lần nữa:

− Hello! Có phải anh Công không ?

Giọng của Công có phần ấp úng:

− A.. anh đây... Em gọi cho anh sớm vậy có chuyện gì không?

Tuyền thầm trách Công trong bụng ràng anh chàng chẳng nhớ gì là đã có hẹn vơí nàng sáng nay . Tuy nhiên, Tuyền hạ giọng nhắc nhở:

− Anh có nhớ là hôm qua em có nói vơí anh rằng có một người bạn học củ mời em đi ăn trưa và luôn tiện người ta muốn mời mình đi dự lễ đính hôn của họ không?

− Ủa còn sớm mà . Hẹn khoảng 12 giờ trưa chứ gì ? Bây giờ mơí có chín giờ sáng thôi .

Lần naỳ Tuyền thật sự bực mình vì trí nhớ không dai của Công:

− Hôm nay anh làm sao thế ? Bộ tối qua uống nhiêù bia lắm sao mà chẳng nhớ gì hết vậy? Anh bảo là sẽ đến rước em đi chợ trước rôì mơí đi ăn sau mà

Công lại im lặng vaì giây như để tìm lời giải thích vơí người yêu.

− Em noí rất đúng . Tối qua bị tụi nó ép uống say wá nên anh quên mất tiêu. Hơn nữa anh chỉ mơí ngủ được có hai tiếng đồng hồ thôi . Bây giờ đầu óc của anh nó muốn nổ tung lên rôì nè

Nghe Công noí vậy, Tuyền có phần lo lắng cho người yêu:

− Ồ, anh không sao chứ ? Nêú vậy anh ngủ tiếp đi, có gì một mình em đi ăn vơí người ta cũng được . Còn đi chợ thì ngaỳ mai cũng không sao

Công hớn hở tán thành ngay:

− Em thiệt hiểu biết lý lẻ hơn người . Vậy chiêù nay anh sẽ dắt em đi xem phim để đền bù, chịu không?

Tuyền cảm thâý vui vẻ liền:

− Là anh noí đó nhen. Lâu rôì tụi mình không có đi xem phim.

− Ừ, nhất định chiêù nay anh sẽ chở em đi xem.

− Thôi vậy anh ngủ tiếp đi. Em không muốn chiêù nay anh vác cái bản mặt thiêú ngủ đến gặp em đâu.

− Cám ơn em. Bye!

− Bye anh!

Gác điện thoại xong, Nhã Tuyền chợt nhớ là đã lâu lắm rôì, Công không có đưa nàng đi chơi như xưa nữa . Có lúc Tuyền cảm thấy hình như khoảng cách của hai người càng lúc càng xa dần, nhưng rôì Tuyền vội trấn an ngay vì thật tế hai người đã bận rộn hơn xưa nhiều. Hay noí cách khác, thơì gian của hai người không tương xứng vơí nhau, có nghĩa là lúc Tuyền rảnh thì Công bận, vả laị ngaỳ thường Tuyền làm ca sáng còn Công thì làm ca chiều, cho nên hai người đã ít gặp mặt nhau. Nhưng vơí tình cảm saú năm của họ, Tuyền tin tuỏng rằng chẳng có gì có thể làm họ thay lòng đổi dạ được.