Chương 1

Tan học về, hai chị em rượt đuổi nhau trên con đường làng quanh co khúc khuỷu . Nào là tre, trúc, tầm vông... mọc xen lẫn nhau, che gần hết ánh nắng mặt trời, làm cho con đường càng vắng vẻ quạnh hiu hơn khi chiều tà xuống thấp.

Hai chiếc áo dài tung bay trong gió, như hai cánh bướm chập chờn bay lượn hồn nhiên, nhí nhảnh vui đùa, với tiếng cười trong trẻo vang xa tuy hai cô cũng không còn nhỏ . Khiết Hạ năm nay mười tám tuổi, còn Khiết Thu cũng đã mười lăm . Nhưng vì lớn lên nơi quê hẻo lánh, nên hai cô như hai cánh hoa đồng nội đơn giản hiền hòa, mộc mạc ngây thơ . Họ sống bên mẹ, cùng đứa em trai là Khiết Đông, năm nay vừa tròn mười hai tuổi . Một tổ ấm bốn người lúc nào cũng rộn rã tiếng cười vui.

Ba chị em Hạ lớn lên êm đềm ấm áp trong vòng tay bảo bọc che chở của mẹ . Mẹ cô là thợ may cũng khá có tiếng tăm trong cái làng nhỏ bé nơi xa xôi hẻo lánh này . Nhờ đó mẹ đã nuôi chị em cô ăn học đàng hoàng từ ngày ba mất đến nay.

Mải suy nghĩ lan man mà chị em cô đã về đến trước cổng nhà không hay . Hạ hơi giật mình khi nghe tiếng kêu thật lớn của Khiết Thu :

- Chị Hạ nhanh lên ! Như vậy là chị đã thua rồi đó nhé . Tối nay chị phải kể chuyện ma cho em và thằng Đông nghe đó nha.

Hạ chạy nhanh đến bên em kéo lại, thì thầm :

- Nè ! Tới nhà rồi đó . Đi đứng cho đàng hoàng, nếu không sẽ bị mẹ "giảng" cho một tăng đến sáng mai luôn . Nào là con gái phải thùy mị dịu dàng, đi đứng khoan thai, nói năng nhỏ nhẹ... chưa nói đã cười, chưa đi đã chạy là ngữ con gái vô duyên.

Tuy là có hơi nghịch ngợm, nhưng mấy chị em Hạ cũng sợ mẹ phải phép . Nhất là đối với Hạ, mẹ lại càng nghiêm hơn, vì cô là chị cả, "là đầu tàu gương mẫu", mẹ thường nói như vậy . Nên lúc nào trước mặt mẹ, Hạ cũng rất ngoan... Mà Hạ cũng ngoan thiệt chớ bộ, đâu khi nào cô dám cãi lời mẹ, chỉ trừ khi chỉ có ba chị em với nhau, cô mới... hơi quậy một chút cho vui, bằng cách nhát ma hai đứa nó vừa khóc vừa chạy... Kết quả là Hạ bị một trận đòn nên thân.

Hạ nhớ lần đó cách nay cũng bốn, năm năm gì đó, mẹ sai hai chị em đi chợ mua kim chỉ . Nói chợ cho oai, chứ thật ra đây chỉ là một khu phố khá lớn, tập trung những người giàu có đầy đủ phương tiện . Họ mở những cửa hàng mua bán tương đối đầy đủ những thứ cần thiết từ đồ ăn uống cho đến vật dụng dùng hàng ngày, hình thành một khu chợ nho nhỏ, nhưng cũng khá tấp nập . Lúc mẹ sai hai chị em Hạ đi, trời cũng đứng bóng (theo quê là khoảng mười hai đến một giờ trưa) vậy mà Khiết Đông đòi đi theo cho bằng được . Thế là ba chị em cùng dẫn dắt nhau đi . Lúc về trờ đã xế chiều, tà dương dần ngả bóng . Khi đi ngang qua khúc quanh của con đường làng là một bụi tre gai thật lớn mọc chằng chịt um tùm, phía trong là một khoảng đất khá rộng mọc toàn là một loại ngãi, mà loại ngãi này rất hiền, thân và bông của nó luộc ăn được . Vì là loại cây hoang nên nó mọc tùm lum và vượt cao rất tốt . Tự nhiên đi đến đây, Hạ chợt nhớ câu chuyện mà ngoại đã kể cho Hạ nghe, lúc Hạ còn rất nhỏ.

Bà ngoại kể rằng : Ngày xưa, ông ngoại của Hạ là một thầy cúng, chuyên trừ tà ma và trị bệnh con nít rất giỏi, nên thường ông ngoại đi dứng thất thường bất kể giờ giấc . Cứ con nhà ai bị bệnh gọi giờ nào thì đi giờ đó, thậm chí có khi nửa đêm . Bà ngoại còn nói hồi đó nhà rất nghèo, nhưng cũng cố gắng dành dụm sắm cho ông một chiếc xe đạp để ông đi xa . Có lần ông ngoại đi cúng về rất khuya, ngang qua khúc quanh có bụi tre gai lớn và đám ngãi hoang này, thì ông nghe có tiếng gọi vọng ra : "Ba chờ con về với... " Vì tiếng gọi con gái nên ông nghĩ là mẹ của Hạ gọi ông, nên ông dừng xe lại chờ. Nhưng chờ hoài không thấy ai, ông ngoại định đạp xe đi, thì tiếng gọi lại vẳng ra y vậy, làm ông không nỡ bỏ đi . Chờ thêm một lúc lâu nữa cũng không thấy ai, thì ông đã biết mình bị ma trêu chọc, vì đường vắng đêm khuya thế này thì làm gì có người . Thế là ông gò lưng trên chiếc xe, đạp đi . Nhưng bỗng dưng ông nghe như có một sức kéo ghì lại rất mạnh làm xe ông lảo đảo như chở một vật gì rất nặng . Ông ngoái lại nhìn thì thấy một đống đen xì ở sau lưng, nhưng vì ông ngoại là thầy cúng nên đâu có sợ ma quỷ . Lúc đó nghe xong, Hạ cũng sợ đến xanh xám mặt mày . Cũng như Khiết Thu và Khiết Đông bây giờ nghe xong mặt mày cũng xanh dờn nhìn quanh quất sau lưng . Nhưng vì tính hiếu kỳ, Khiết Đông bảo khi nào đi ngang chỗ có con ma đó ở, chị Hạ chỉ cho em xem, nên bữa đi đến đó, Hạ suỵt nhỏ ra chiều quan trọng . Bằng đôi mắt lém lỉnh, Hạ lấm lét như đang sợ sệt điều gì rất dữ, và cô chỉ vào đám ngãi hoang mọc bên trong, phán :

- Đây là chỗ có con ma mà mấy hôm trước chị kể đó.

Vừa nói dứt câu, Hạ ù té chạy, bỏ hai nhóc đứng ngơ ngác một hồi mới chợt tỉnh, vừa la vừa khóc chạy theo gọi Hạ, giọng run rẩy ơi ới không ra hơi :

- Chị Hạ... chờ em với...

Nhưng Hạ đã chạy trước một khoảng khá xa, vô tư cười lên nắc nẻ, rắn mắt hơn nữa là cô đã núp vào một bụi trúc bên đường, chờ hai nhóc chạy đến, nhảy ra hù cho một trận . Cô còn nhớ lúc đó mặt Khiết Thu xanh lè cắt không còn hột máu, gần như muốn xỉu . Còn Khiết Đông thì tệ hại hơn, vì nhóc đã tè ướt hết quần.

Thế là lần đó về, Hạ bị một trận đòn nhớ đời không dám tái phạm . Giờ nhớ lại, Hạ thấy mình thật là nghịch ngợm, phá phách như quỷ sứ . Trò chơi nào mà không do Hạ cầm đầu, tuổi thơ của chị em có rất nhiều kỷ niệm thật ấn tượng khó quên.

Ngôi nhà cô tuy nhỏ, nhưng sạch sẽ gọn gàng . Vách ván, mái tranh, đơn sơ nhưng ấm cúng ngọt ngào . Xung quanh nhà trồng một ít cây ăn trái quít, ổi, mận, xoài... mỗi thứ mỗi cây nên có trái quanh năm cho chị em Hạ đùa vui nghịch phá . Phía trước nhà Hạ còn một vạt đất nho nhỏ trồng toàn loại hoa mà Hạ yêu thích nhất : hoa cánh chuồn . Mùa hoa đang nở rộ đủ màu khoe sắc . Tuy hoa giản dị mỏng manh, nhưng thanh cao tinh khiết.

Thời gian dần trôi theo kỷ niệm vui buồn, chị em cô cũng dần khôn lớn . Hết năm nay là Hạ thi vào đại học, không biết mẹ có lo nổi cho cô học đến nơi đến chốn hay không ? Bởi càng ngày, chị em cô càng lớn, thì nhu cầu đòi hỏi càng một cao, nên đời sống có vẻ chật vật khó khăn . Hạ đã bước vào tuổi trưởng thành, nên ít nhiều gì, Hạ cũng hiểu được nỗi lo của mẹ.

Chiều nay trên đường từ trường học về nhà, Hạ suy nghĩ vu vơ đủ chuyện trên đời và một chút mơ mộng bướm hoa của tuổi dậy thì con gái . Bước vào nhà, nhìn thấy mẹ gò lưng trên chiếc máy may cũ kỹ, Hạ nghe xót xa cồn cào mà hình như từ nhỏ đến giờ cảm giác này Hạ mới trải qua . Hạ nghe thương mẹ biết bao, tuổi đã xế chiều mà lúc nào cũng tất bật lo toan . Vừa lao lực kiếm tiền, vừa dạy dỗ chở che, hai trách nhiệm quá nặng nề vừa làm cha, vừa làm mẹ . Hạ đã lớn thật rồi, biết suy nghĩ chín chắn hơn trong mọi chuyện.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, Hạ hơi giật mình khi nghe mẹ hỏi :

- Sao hôm nay về trễ vậy Hạ ?

Hạ lễ phép :

- Con phải học thêm một giờ môn toán, mẹ ạ.

- Còn hai đứa kia đâu ?

- Ủa ! Khiết Thu về rồi mà mẹ.

Bà Thành chắt lưỡi phàn nàn :

- Lại chạy sang hàng xóm chơi rồi . Lớn tồng ngồng mà hở chút là không thấy tăm hơi . Còn thằng Đông chắc cũng bắn bi, đánh đáo đâu đó rồi . Thôi, con xuống bếp nấu cơm giùm mẹ đi.

Hạ tròn mắt nhìn mẹ, vì Hạ thấy hôm nay mẹ rất lạ, hình như có chuyện gì đó làm mẹ rất lo lắng . Hạ nhìn mẹ rất lâu, rồi dè dặt hỏi :

- Mẹ à ! Bộ nhà mình xảy ra chuyện gì, hả mẹ ?

Bà hơi giật mình, rồi nhìn nơi khác như cố che giấu điều gì rất khó nói . Bà lắc đầu, khéo léo lựa lời :

- Không có gì đâu, mẹ cảm thấy hơi mệt thôi . Con xuống nấu cơm đi.

Biết là mẹ có điều gì đó rất hệ trọng giấu cô, nhưng mẹ không muốn nói thì có nài nỉ cũng vô ích.

Thế là kỳ thi lấy bằng tốt nghiệp cũng xong . Vậy mà Hạ không nghe mẹ hỏi han đậu rớt hay nhắc nhở gì về việc ôn thi đại học . Mấy hôm nay, Hạ thấy mẹ ngồi im lặng rất lâu, như đang suy nghĩ điều gì lung lắm . Những lúc thấy mẹ như vậy, Hạ không dám quấy rầy, nhưng Hạ cứ thắc mắc mãi trong lòng và lo lắng nhiều hơn . Nhất định chiều nay về, Hạ phải hỏi mẹ cho ra lẽ, còn luyện thi đại học để xem mẹ tính thế nào.

Về đến cổng rào, Hạ nghe con chó Mực còn gầm gừ ngoài sân như đang ấm ức điều gì lung lắm . Thấy cô, nó chồm lên mừng ríu rít . Chiếc đuôi ngoe nguẩy, còn miệng rên ư ư? như méc cô nỗi ấm ức nãy giờ . Hạ vỗ vỗ đầu nó nhìn vào nhà, thấy chiếc Dream lạ hoắc dựng trong sân . Cô lách mình vô cửa, nhè nhẹ đi nép bên hông, vô tình tiếng nói khá lớn của một người đàn bà lạ lọt vào tai Hạ :

- Nghĩ kỹ đi chị Thành . Thấy hoàn cảnh chị mẹ góa con côi, mà còn phải nuôi ba đứa nhỏ đi học như vậy, thì làm sao không mắc nợ mới là chuyện lạ đó . Nên tôi có ý muốn giúp chị chứ biết bao người muốn mà tôi đâu có đồng ý . Gả được con Hạ vào chỗ này như chuột sa hũ nếp . Nhà họ sang giàu lắm . Tôi thương con Hạ như con cháu tôi vậy, chị không tin tôi sao ?

Tự nhiên Hạ nhớ mấy câu ca dao trong bài hát nào đó mà vô tình nghe được.

"Nhà họ sang giàu lắm

Một bước lên xe hơi

Không uổng phí cuộc đời

Con nghe mẹ đi con

Hai lần hai là bốn

Thực tế vậy mà khôn... "

Hạ nghe hai chân mình run rẩy đứng không muốn vững.

Trời ơi ! Mẹ cô vì lo cho chị em cô mà thiếu nợ, vậy mà Hạ cứ vô tư nào hay biết chuyện gì . Hạ nghe mẹ trả lời khó nhọc :

- Tôi biết chị rất tốt, nên mới đem dịp may này đến cho mẹ con tôi . Nhưng tôi không nỡ ép duyên con vì nó còn ngây thơ nhỏ dại quá . Tuổi mười tám ăn chưa no, lo chưa tới thì làm sao biết làm vợ, rồi lại làm mẹ người ta đây chứ.

Tiếng bà khách lại vang lên :

- Gia đình này phúc hậu lắm, chị đừng lo . Bảo đảm với chị, con Khiết Hạ về đó, họ lại cưng như trứng cho mà xem.

Hạ đã biết lý do tại sao có mặt bà khách trong nhà hôm nay . Thì ra bà khách muốn làm mai Hạ cho một gia đình nào đó rất giàu ở đâu trên thành phố . Hạ hoang mang buồn bã bước ra sau, không buồn nghe tiếp . Vào buồng thay quần áo xong, Hạ leo lên giường, nằm gác tay lên trán, cô suy nghĩ rất nhiều chuyện . Vậy mà cô đã ngủ quên hồi nào không biết . Đến khi Khiết Thu lay mạnh vai, cô mới giật mình tỉnh giấc . Nhìn ra cửa thấy trời tối đen như mực, mới hay mình đã ngủ quên một giấc dài . Chợt nhớ câu chuyện lúc chiều, Hạ cúi mặt buồn rầu.

Thấy chị bần thần ngồi im, Khiết Thu lo lắng hỏi :

- Chị sao vậy ? Bị bệnh hả ?

Hạ buồn buồn lắc đầu :

- Chị hơi nhức đầu thôi . Mẹ đâu rồi em ?

- Mẹ kêu chị dậy ăn cơm đó.

Hạ uể oải đứng dậy, nói với em :

- Em ra trước đi, chị rửa mặt rồi ra sau.

Bước lên nhà ăn, Hạ thấy mẹ và hai em đang ngồi chờ, trước mặt là mâm cơm dọn sẵn.

Bà Thành nhìn Hạ, nghĩ ngợi :

"Con gái bà càng lớn càng xinh đẹp . Phải nói hồi còn con gái, bà cũng rất đẹp, nhưng so với Khiết Hạ bây giờ, bà chỉ bằng phân nửa . Bà nghe thương con đến thắt ruột, nếu vì món nợ kia mà đem gả bán con về một nơi xa lạ nào đó, thì... Trời ơi ! Làm sao bà chịu nổi".

Nghĩ đến đây, mắt bà hơi nhắm lại rưng rưng . Nhìn thấy mẹ như vậy, chỉ một mình cô hiểu và lúc này đây, Hạ nghe đau thắt trong tim . Hạ phải làm sao đây ? Rồi nghĩ đến hai em còn nhỏ dại mà mẹ thì ngày một càng già đi... Nghe nói gia đình họ giàu lắm, hay Hạ hy sinh mình để giúp mẹ qua cơn nguy khốn và báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục ? Hạ hy sinh cũng đáng lắm chứ.

Bà Thành lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hạ :

- Các con ăn cơm đi.

Khiết Thu nhìn mẹ, rồi nhìn chị, cử chỉ ngơ ngác không hiểu chuyện gì . Nhìn em như vậy, Hạ càng quyết tâm hơn . Bữa cơm nhạt nhẽo cũng trôi qua, Hạ đứng lên dọn dẹp.

Chỉ còn lại hai mẹ con, Hạ đến gần mẹ, hỏi khẽ :

- Hình như mẹ có chuyện gì đó muốn nói với con.

Mẹ nhìn Hạ hồi lâu, rồi lắc đầu, giọng buồn buồn :

- Con còn nhỏ lắm, chuyện của mẹ, con không hiểu được đâu.

Hạ nhăn mặt dỗi :

- Mẹ nói vậy là coi thường con quá . Con đã lớn rồi chứ bộ . Lúc chiều, con vô tình nghe được câu chuyện giữa mẹ và bà khách, nhưng không được rõ lắm, mẹ nói rõ con nghe đi mẹ.

Bà Thành cau tít đôi mày, rất lâu bà thở dài và quyết định nói thật :

- Đến nước này thì mẹ không muốn giấu con nữa, vì tính ra con cũng đã lớn khôn . Số là mấy năm qua, các con ngày ngày càng lớn, mà việc may vá thì ngày càng ít ỏi, khó khăn hơn . Nhưng vì muốn các con ăn học đến nơi đến chốn, nên mẹ có mượn của người bạn một số tiền để lo cho các con . Nay thì càng ngày, mẹ thấy càng bế tắc nên không biết phải làm sao . Xui khiến chi mấy hôm nay, bà bạn ấy lại đến đòi nợ . Mẹ hẹn lần hẹn lựa nhưng không cách nào trả nổi . Mẹ đã trình bày hoàn cảnh khó khăn của mẹ con mình, thì bà ấy gợi ý : Có gia đình nào đó là họ hàng xa của bà ấy rất giàu, có một người con trai mới bị tai nạn, nhưng cũng may cậu ta đã qua khỏi nên cha mẹ cậu ấy muốn cưới vợ cho cậu như xả xui . Nhưng khổ nỗi cậu ta không chịu lấy con gái Sài Gòn, nên bà bạn mẹ có ý muốn mẹ gả con cho cậu con trai của gia đình đó.

Hạ hỏi, giọng tỉnh bơ :

- Gia đình ấy ra sao, hả mẹ ?

Nghe con hỏi tới, bà Thành thấy lạ, nhưng cũng trả lời :

- Nghe nói họ rất giàu, nhưng phúc hậu, có mấy công ty du lịch rất lớn trên Sài Gòn . Cậu ấy là con một, cha mẹ còn đầy đủ, tuổi khoảng băm hai, băm ba gì đó và hơi khó tính.

Hạ hơi bĩu môi khi nghe câu nói sau cùng của mẹ, cô nói thẳng những ý nghĩ của mình :

- Chắc vì quá khó khăn nên già đời mà hổng có ma nào thèm ưng . Con gái Sài Gòn bây giờ sức mấy thèm ưng mấy ông già lụ khụ vừa khó khăn lại vừa xấu xí, ma chê quỷ hờn... và biết đâu tai nạn vừa qua làm ông ấy thọt chân, gãy tay hoặc "tốc kê" hổng chừng . Nói tới đây tự nhiên Hạ rùng mình.

Bà Thành trợn mắt nhìn Hạ, kêu trời :

- Ối trời ơi ! Ấm ức điều gì mà tự nhiên con trù ẻo người ta đủ chuyện vậy ? Con đã gặp họ bao giờ mà biết họ già khụ, xấu xí.

Hạ cãi lại :

- Mẹ nghĩ không phải sao ? Nếu ông ta vừa giàu có như vậy mà lại đẹp trai, hào hoa phong nhã thì đâu phải đến nỗi nhờ người mai mối tìm vợ.

Bà Thành gật đầu nghe con có lý, rồi bà lại thắc mắc :

- Nhưng chuyện này đâu có liên quan đến mẹ con ta mà bàn tán.

Hạ nhìn mẹ, phán một câu xanh rờn :

- Con sẽ ưng ông ta với điều kiện.

Với bà, câu nói vừa rồi của Hạ là một cú sốc thật bất ngờ, dù bây giờ trời có sụp xuống bà cũng không tin . Không biết nó đang suy nghĩ những gì, và động lực nào thúc đẩy nó nói như vậy ?

Bà nhìn Hạ trân trân, thật lâu sau mới lên tiếng :

- Con nói gì vậy Hạ ?

Hạ đến ngồi sát một bên, ngả đầu vào vai mẹ, giọng nói buồn buồn nhưng chững chạc như người lớn :

- Mẹ đừng nghĩ con còn con nít nữa . Năm nay con đã mười tám tuổi rồi, đâu còn nhỏ nhít nữa . Con đã biết suy nghĩ cho tương lai và hạnh phúc cả đời mình, cũng như của mẹ và các em, dù có hy sinh một chút con cũng rất vui . Mẹ nghĩ kỹ đi, nếu con ưng họ, mẹ sẽ có tiền trả nợ và có tiền cho các em con ăn học thành tài, riêng phần con cũng sẽ học tiếp đến khi lấy bằng đại học.

Con gái bà lớn thật rồi . Nó biết tính toán cho tương lai ngày mai của nó, và của các em nó nữa . Bà rất mừng vì con biết suy nghĩ như vậy, nhưng bà cũng rất lo vì bà đâu biết được gia đình họ thế nào, và người chồng tương lai của nó ra sao . Ở đời, đâu có gì họ cho không mình bao giờ . Biết đâu số tiền họ bỏ ra mà cái giá con mình phải trả gấp mấy lần như vậy, thì thà là mẹ con bà chịu cực khổ nơi chốn quê nghèo mà mẹ con có nhau, chứ về làm dâu làm vợ nhà giàu chắc gì được sướng tấm thân . Nghĩ đến đây, nước mắt bà tuông rơi lã chã.

Hạ Ôm chầm lấy mẹ nghẹn ngào, nước mắt cũng rơi rơi...

Nhưng nếu từ chối thì tiền đâu trả nợ và tiền đâu cho các con ăn học ? Năm nay Hạ đậu vào đại học cũng phải lên Sài Gòn để học... Lòng bà rối như tơ vò không biết tính sao.

Qua bao ngày suy nghĩ thiệt hơn, bà bằng lòng gặp bạn để bàn tính theo yêu cầu của con . Bà muốn gặp cha mẹ và cậu thanh niên sẽ là rể bà trong tương lai.

Hôm nay, bà bạn ấy lại đến sau khi bàn bạc đi đến thống nhất là hẹn chủ nhật tới cho hai bên gặp nhau . Cuối cùng, bà Thành kết luận với chỉ một điều kiện vì lòng tự trọng :

- Khiết Hạ sẽ về làm vợ cậu ấy với một điều kiện, là nó sẽ được tiếp tục học cho đến khi tốt nghiệp đại học.

Bà bạn cười vui vẻ và hứa chắc chắn.

- Tôi sẽ nói lại điều kiện của Khiết Hạ . Theo tôi nghĩ, đó chỉ là chuyện nhỏ . Vì chính miệng chị Sảnh, mẹ cậu Dân còn hứa với tôi là sẽ tặng cho nhà gái một số tiền kha khá, như đền đáp công ơn chị đã nuôi nấng Khiết Hạ khôn lớn để hôm nay họ có được một cô dâu . Chị thấy tôi nói có sai đâu . Họ sống rất tình cảm và nhân hậu, nên tôi nói chị đừng lo gì hết, tôi không gạt chị đâu.

Nói xong, bà mở bóp lấy ra tấm hình cỡ 9x12 đưa cho bà Thành.

- Này ! Chị xem, đây là cậu Dân, coi có xứng đáng làm con rể chị không ? Năm nay cậu ấy ba mươi hai tuổi, là tổng giám đốc của nhiều công ty du lịch ở Sài Gòn.

Bà Thành nhìn vào tấm hình chụp bán thân của một thanh niên đứng trước một ngôi biệt thự cao chót vót, dáng cao lớn, vững chãi, gương mặt khá cương nghị nhưng hơi buồn . Bà biết đây là mẫu đàn ông khá lý tưởng và thành đạt . Chỉ mới thấy hình, nhưng cũng tạo cho bà một cảm giác yên tâm, coi như bên bà bàn bạc đã xong, chỉ chờ nhà trai trả lời điều kiện của Hạ, mà theo bà biết nếu họ chấp nhận, thì họ sẽ tổ chức hỏi cưới trong vòng hai tháng .