Chương 1
Gia Hân và Thanh Vân đang sức quảng cáo cho gian hàng của mình. Từ sớm đến giờ, gian hàng của cô đã bán được bảy chiếc máy nông ngư cơ, nên các cô quảng cáo không hề biết mệt. Giọng của Huyền Nhi thật phấn khởi:– Chúng mình tài thật. Chỉ còn năm chiếc nữa là hết rồi.Ái Liên mỉm cười, đưa mắt nhìn Gia Hân và Thanh Vân:– Cậu xem. Gia Hân và Thanh Vân mặt đỏ lừ mà giọng vẫn ngọt lịm với khách hàng.Huyền Nhi cười giòn:– Ứ! Phải công nhận hai đứa nó có tài buôn bán thật!Thanh Vân từ ngoài bước vào.– Hai cậu nói gì chúng tớ thế. Ái Liên cười xòa:Khen “hai bà'', chứ nói gì!Thanh Vân đưa tay quệt lấy giọt mồ hôi trên trán và mở nụ cười thích thú:– Ừ! Mình cũng không ngờ, chúng mình hay đến thế.Gia Hân bước vào lều:– Thật là ''mèo khen mèo dài đuôí' Cả bọn cười vang. Thanh Vân nghiêm mặt:– Các cậu có nghe thấy gì không.Gia Hân, Huyền Nhi, Ái Liên nhốn, nháo:– Nghe thấy gì đâu?Thanh Vân hạ thấp giọng:– Nghe bao tử réo gọi!Huyền Nhi đưa tay sờ bụng:– Ờ, suốt từ sáng đến giờ chúng mình có cái gì trong bụng đâu!Gia Hân đề nghị:– Chúng mình chia nhau từng nhóm đi dùng cơm.Ái Liên lắc đầu:– Hay để mình đi mua rồi về đây bày ra dùng tại chỗ chắc vui lắm!Cả bọn vỗ tay tán thưởng. Ái Liên và Huyền Nhi giành đi chợ:– Hai tớ chẳng có gian mua bán. Vậy để hai tớ đi chợ cho?– Gia Hân cười đùa:Đi chợ nha, nhưng hai cậu chớ có chén no bụng rồi bỏ tớ nhịn đói thì không được đó.– Huyền Nhi cười ré lên:– Bây giờ mười một giờ. Tớ đi khoảng một giờ tớ trở lại.Thanh Vân giọng chua ngoa:– Đi luôn cũng được tớ và Gia Hân bán hết năm chiếc máy cày này, sẽ hưởng hết tiền hoa hồng.Ái Liên can ngăn:– Thôi đi “mấy bà'' Bụng đói meo ở đó mà còn đấu khẩu.Ái Liên kéo Huyền Nhi đi khỏi gian hàng.Gia Hân và Thanh Vân đưa mắt nhìn năm chiếc máy cày. Thanh Vân miệng lâm râm. Gia Hân nhìn thấy, liền vỗ nhẹ lên vai bạn:– Vân nói gì thế?Thanh Vân nghiêm nét mặt:– Mình khấn thần thổ địa phù hộ cho chúng mình bán hết năm chiếc máy cày.Gia Hân cười thật tươi:– Ừ! Sẽ bán hết mà. Tớ và cậu sắp xếp lại cho đẹp mắt đi.Hai cô hì hục sắp xếp lại các chiếc máy cày. Máy cày nặng quá, nên sắp xếp xong thì mồ hôi đọng thành giọt trên khuôn mặt đỏ lừ của hai cô. Gia Hân đưa tay quẹt mồ hôi:– Mệt quá!Thanh Vân cũng ngồi bệt xuống cạnh bạn:– Mệt thật!Gia Hân xếp chiếc nón phe phầy quạt. Thanh Vân lưng tựa hẳn vào chiếc máy cày:– Giá mình được ngủ một giấc thì ngon biết mấy.Gia Hân đưa mắt nhìn gian hàng đối diện.Họ cũng đang ngồi nghỉ như bọn Gia Hân. Gia Hân chép miệng:– Thanh Vân ngủ tí đi, mình trông hàng cho.Thanh Vân nhắm nghiền đôi mắt, nhưng miệng vẫn nói:– Bán hàng vui thật, nhưng tội cái là nóng quá!– Ừ, nóng thật!– Ái Liên léo nhéo:– Các bà sướng thật! Bắt người ta đi mua thức ăn, các bà ở nhà nằm nghỉ.Thanh Vân giật mình, mở to đôi mắt – Rõ khéo? “Hai bà'' sắp xếp lại gian hàng, mệt muốn đứt hơi. Ở đó, mà ...Gia Hân lên tiếng:– Thôi, cho tớ xin! Tớ đói bụng lắm rồi?Ái Liên nhìn Thanh Vân và cười giả lả:– Tớ nói chơi có chút tí mà xụ mặt rồi!Thanh Vân liếc bạn một cái thật bén và bật cười:– Rõ là đáng ghét!Cả bọn xúm xít nhau bày thức ăn trên tờ báo mới toanh. Huyền Nhi xuýt xoa:– Tuyệt quá! Tuyệt cú mèo ...Mọi người bắt đầu dùng một cách một cách ngon lành. Ái Liên cười:– Chưa bao giờ mình được dùng bữa ngon như hôm nay!Gia Hân cười phụ họa:– Ừ! Có bao giờ để đến đói meo mới dùng đâu!Họ vừa dùng vừa nói nghe rất rôm rả. Nhìn ra bên ngoài, khách đi hội chợ đã bắt đầu đông lại, Thanh Vân lên tiếng:– Dùng nhanh lên, khách đông rồi kìa!Tiếng Ai Liên chí chóe:– Huyền Nhi biến đâu mất rồi?Thanh Vân nhìn quanh:– Ừ Hay nó kiếm chỗ nghỉ ngơi.Huyền Nhi từ xa giọng hớn hở:– Tớ đây!Cả ba nhìn lại thấy Huyền Nhi đang bưng bốn dĩa trái cây ướp lạnh trông thật hấp dẫn. Gia Hân vỗ tay tán thưởng:– Ngon tuyệt!Cũng vừa lúc ấy, khách hàng vào gian hàng của các cô rất đông, nên Huyền Nhi để tạm trên chiếc máy cày.Các cô tranh nhau mời mọc. Cuối cùng, họ bán được hai chiếc. Họ đang mừng vui hớn hở và chợt nhớ đến dĩa trái cây, đồng reo lên:– Dĩa trái cây ướp lạnh!Họ đồng quay về mâm đĩa trái cây, thì tiếng mâm dĩa va chạm vào nhau một tiếng “choang''.Bốn dĩa trái cây rơi tung tóe xuống mặt đất.Cả bốn cô đều kinh ngạc đưa mắt nhìn chằm chàm vào một người đàn ông, mắt đeo một chiếc kính đen to “bự chảng'' che kín khuôn mặt và chiếc nón kéo sụp xuống. Anh cũng đứng sững nhìn các cô. Huyền Nhi bước tới trước mặt người đàn ông:– Ê! Làm rơi mấy dĩa trái cây của chúng tôi rồi chẳng biết nói gì sao?Người đàn ông vội cúi xuống, đưa tay nhặt những chiếc dĩa:– Tôi lỡ đi ngang, chạm phải nó rơi xuống. Tôi xin lỗi các cô.Gia Hân giọng lành lạnh:– Làm rớt thì phải đền thôi!Người đàn ông sắp chiếc dĩa trên mâm và trao lại cho Huyền Nhi, giọng cũng cứng cỏi:– Thì tất nhiên tôi sẽ đền cho các cô!Nói xong, ông ta đứng lên, dùng khăn lau tay và cho tay vào túi quần, có lẽ định lấy tiền.Bỗng anh ta vội tháo kính ra. Cả bọn trố mắt.Thì ra đó là một thanh niên khá điển trai. Mặt anh lúc này đỏ gay và giọng lắp bắp:– Tôi ... tôi ... không có mang tiền.Thanh Vân cong cớn:– Không được! Anh phải đền cho chúng tôi!Huyền Nhi thấy vậy, càng trêu:– Đền cho chúng tôi xong rồi mới được đi!Nghe thấy vậy, anh ta càng luống cuống hơn, mặt cúi gằm xuống và luôn miệng xin lỗi.Gia Hân bèn lên tiếng:– Đùa anh chơi vậy thôi chứ đền nỗi gì!Anh thanh niên đưa mắt về phía Gia Hân đầy về biết ơn:Hay các cô cho địa chỉ để tôi ...Gia Hân khoát tay:– Thôi khỏi. Anh đi đi!Ái Liên cười hiền lành:– Anh đi đi. Nếu còn đứng đây, bạn tôi bắt đền đấy!Thanh Vân trêu chọc:– Anh ơi! Khi ra đường nhớ mang tiền theo nhé!Cả bốn cô cười rộ lên. Bây giờ anh mới bình tĩnh lại và chào từ biệt. Huyền Nhi phụ họa:– Hẹn ngày gặp lại.Gia Hân lém lỉnh:– Ờ! Anh gì ơi, anh tên gì?Anh ngước mắt nhìn Gia Hân và nở nụ cười:– Khải Minh!Huyền Nhi cười rộ lên:– Còn cô ấy tên Gia Hân?Gia Hân đưa tay phát mạnh vào vai Huyền Nhi:– Cái cậu này.Khải Minh mỉm cười:– Chào tạm biệt Gia Hân nhé! Hẹn gặp lại.– Gia Hân đỏ mặt, quay mặt sang nơi knác. Thanh Vân hắng giọng:– Chẳng sợ tụi này sao, mà còn hẹn gặp lại.Khải Minh lắc nhẹ đầu:– Tôi còn mong gặp lại các cô để có dịp trả nợ cho các cô.Gia Hân lí nhí:– Ai đòi nợ anh đâu mà đòi trả.Huyền Nhi ré lên:– Sao lại không đòi. Anh Khải Minh nhớ nhé!Khải Minh mỉm cười và vẫy tay chào tạm biệt.Bầu trời trong xanh, hứa hẹn một ngày mới thật đẹp. Gia Hân say sưa ngắm nhìn. Một cơn gió thổi nhẹ. Vài chiếc lá vàng rơi uốn lượn trong gió thật đẹp. Bất giác, Gia Hân lẩm mhẩm đọc lại một đoạn thơ, không biết cô đã đọc từ đâu:“ÔTừnay xa cách mái trường ơi, Ta sẽ phiêu lưu một góc trời.Nhớ bạn thương thầy xin hoài niệm.Nặng lòng chân bước lúc chia phôi.”.Gia Hân tưởng tượng đến cảnh chia tay lòng chợt thấy bùi ngùi. Mắt cô thấy cay cay. Bổng giọng véo von của Huyền Nhi cất lên:Mơ mộng quá hén.Gia Hân quay đầu lại thì thấv Ái Liên và Thanh Vân cùng bước đến:– Ở đây mà ta tìm mãi.Ái Liên bước đến ngồi cạnh Gia Hân:– Bộ “yêú' rồi hả nhỏ?Gia Hân chẳng để ý đến câu hỏi của Ái Liên mà nói:– Trường của chúng mình đẹp nhỉ?– Huyền Nhi phì cười:– Trời ơi! Gia Hân trở thành thi sĩ mất rồi?Gia Hân vẫn ngồi im. Thanh Vân đầy vẻ lí lắc:– Gia Hân. Cậu ăn phải cái gì mà hôm nay hiền như bụt vậy?Giọng Ái Liên đầy vẻ thích thú:– Từ ngày Gia Hân gặp anh chàng Khải Minh ở hội chợ ở miền Tây dạo ấy ...Gia Hân bật cười:– Mấy con ranh này, muốn ngồi yên một chút mà chẳng được?Thanh Vân bồi thêm:– Có phải đã trúng tiếng sét ái tình rồi không?Mỗi người một tiếng tìm cách để trêu Gia Hân.Bỗng tiếng chuông vào học đổ dài. Cả bốn cô đều bước nhanh vào lớp học.Vừa đến cửa lớp đã thấy một người lạ đứng giữa lớp. Cả bốn cô đều le lưỡi, nhưng chẳng ai bảo ai, bốn cô xếp hàng ngay ngắn khoanh tay trước ngực và cúi đầu:– Chào thầy ạ!Cả lớp một phen được trận cười. Anh ta nhìn các cô lắc đầu và cũng cười theo.– Thôi, các cô vào chỗ ngồi đi?Gia Hân, Thanh Vân, Ái Liên quay lưng đi Còn Huyền Nhi với giọng tỉnh queo nói:– Dạ, em cám ơn thầy ạ!– Tiếng ''ạ'' kéo thật dài. Tràng cười vừa dứt thì lại thêm một tràng cười khác nổi lên. Anh ta chỉ còn biết chắt lưỡi:– Các cô thật là ...Tiếng các bạn trong lớp nhốn nháo lên:– Thật là thế nào hả thầy?Anh mỉm cười:– Các cô quá quắt lắm.Không biết câu nói xuất phát từ đâu mà anh nghe câu:– Thầy ơi! ''Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba là tụi em mà''.Anh biết không thể đôi co với đám sinh viên tinh quái này, nên anh im lặng.Chờ cho lớp im lặng, anh mới cất giọng:– Các bạn không cần phải gọi tôi là thầy. Tôi chỉ nhỉnh hơn các bạn chừng hai, ba tuổi thôi, mà tôi cũng chẳng dạy các bạn ngày nào cả. Hôm nay, tôi và các bạn sẽ cùng nhau tìm hiểu về việc lắp ráp các mô hình, tôi sẽ hướng dẫn để các bạn làm nhé.Một sinh viên đứng lên:– Anh tên gì để chúng em dễ gọi.Cô sinh viên ngồi xuống. Anh ta mỉm cười, nụ cười làm gương mặt anh rạng rỡ:– Tôi tên Khải Minh.Tiếng “Khải Minh'' vang lên. Cả bốn cô đều đưa mắt nhìn lên. Thanh Vân thảng thốt, buột miệng một tiếng thật lớn:– Khải Minh!Mọi người đều đổ mắt về phía bốn cô. Khải Minh cũng đưa mắt về phía đó.Cả bốn cô mặt đều đỏ bừng và cúi gàm mặt xuống chẳng dám ngước lên. Khải Minh mỉm cười:– Sao, cô nghe tên Khải Minh lạ lắm sao?Thanh Vân lắp bắp nhưng mặt vẫn không ngước lên:– Dạ .... không!Khải Minh không hỏi thêm, mà anh quay lên bảng viết nắn nót hàng chữ ''Giới thiệu mô hình của thế kỷ 2 l''. Tựa bài hấp dẫn quá.Tất cả mọi người đều im lặng, lắng nghe. Khải Minh quay mặt xuống nhìn bao quát lớp, thì bắt gặp ánh mắt của Gia Hân. Gia Hân vội cúi đầu xuống. Khải Minh mỉm cười và bắt đầu cất giọng giới thiệu mô hình. Anh có giọng giảng rất hay cả lớp theo dõi từng lời nói, từng cử chỉ của anh. Kết thúc bài giới thiệu mà mọi người còn tiếc nuối.– Anh giới thiệu tuyệt quá.– Quá tuyệt vời.Có một sinh viên đứng lên:– Anh dạy môn gì thế?Khải Minh lắc đầu:Tôi chưa đi dạy. Đây là lần đầu tiên tôi giới thiệu cho các bạn đây. Bây giờ, các bạn trình bày những mơ ước của các bạn đi. Sau này trường sẽ mở cuộc thi:''Thể hiện ước mơ của các bạn trên mô hình''. Nếu đoạt giải sẽ dự thi tiếp giải toàn quốc.Tiếng bàn tán lại nổi lên. Khải Minh nhìn các bạn với nét mặt hớn hở, đầy khuyến khích.– Muốn được giải, trước mắt các bạn phải mạnh dạn trình bày những ước mơ của mình. Mạnh dạn lên nào! Ai xung phong trước đây?Có một cánh tay giơ lên. Mọi con mắt đổ dồn về phái đó. Khải Minh vỗ tay khích lệ:– Bạn lên đây. Bạn tên gì?– Dạ, em tên Tuấn Huy.Khải Minh mỉm cười thân thiện:– Huy trình bày đi?Tuấn Huy đứng trước bục giảng. Huy ''thao thao bất tuyệt”. Tuấn Huy là một anh chàng cũng khá điển trai, học rất giỏi nhưng phải tội một việc là rất ''nhát gáí'. Mỗi lần Huyền Nhi trêu anh ta là mặt đỏ gay như con gái.Huyền Nhi đang mải mê nghe anh ta đang thổ lộ ước mơ, Gia Hân bấu vào tay bạn:– Ước mơ của hắn tuyệt vời quá.Huyền Nhi gật đầu:– Coi nhát vậy mà cũng hay ra phết.– Thế mi đã mê anh ta chưa?Huyền Nhi trợn mắt:– Hổng dám đâu!Khải Minh đưa cặp mắt nghiêm nghị về phía hai cô, Gia Hân và Huyền Nhi im bặt.Huyền Nhi thúc vào tay bạn:– Có phải anh chàng mình gặp ở miền Tây không?Gia Hân ngập ngừng:– Không biết phải anh ta không?Tuấn Huy Kết thúc bài với gương mặt hân hoan trong tràng vỗ tay tán thưởng. Tiếng vỗ tay lắng xuống. Khải Minh cất giọng khiêu khích:– Chúng ta thấy Tuấn Huy đã làm rạng rỡ cho phái nam chúng ta. Thế phái nữ sẽ cử bạn nào đây?Tiếng vỗ tay hân hoan của phái nam làm cho các cô gái thêm bối rối. Thanh Vân mau miệng:– Gia Hân lên đi! Không lẽ để thua phái nam sao?Gia Hân từ chối:– Thôi? Mình chẳng biết nói gì! Bạn lên đi.Tiếng của Tuấn Huy vang lên:– Lớp trưởng phải lên chứ.Huyền Nhi cười ré lên:– Trời ơi! Bộ hôm nay Huy ăn ớt mới lột lưỡi sao mà dám nói nhiều thế?Huyền Nhi vừa dứt lời, Tuấn Huy mặt đỏ như gấc, tay chân lúng túng, làm mọi người được dịp cười vỡ bụng.Khải Minh cúi xuống nhìn Gia Hân. Anh đi xuống gần bàn Gia Hân:– Em lên trình bày đi, Gia Hân.Gia Hân lắc đầu:– Em chẳng biết nói gì cả.Khải Minh giọng trầm ấm:– Em lên đi.Gia Hân bước 1ên bục giảng một cách miễn cưỡng. Cô cúi đầu chào rất lịch sự và giọng nói đầy quyến rũ:– Gia Hân xin trình bày cho các bạn nghe về những ước lnơ của mình. Ước mơ của mình là muốn thiết kế một ngôi trường mới, một ngôi trường xanh, sạch, đẹp ...Gia Hân đặt ra những câu hỏi và cách giải quyết rất thú vì làm cho mọi người phải thán phục. Ái Liên đưa tay chỉ Huyền Nhi về phía Khải Minh:– Cậu nhìn xem. Khải Minh kìa.Khải Minh gật đầu có vẻ tán đồng với bài nói của Gia Hân. Lâu lâu, thầy còn nở nụ cười đầy vẻ hài lòng.Gia Hân duyên dáng với hai bím tóc dài.Cô nghiêng đầu:Đây là những ước mơ của tôi ấp ủ từ lâu tôi rất mong sẽ có điều kiện để thực hiện ước mơ của mình.Cả căn phòng trở nên im ắng. Một lúc sau, tiếng vỗ tay nổ giòn. Thanh Vân nhìn Gia Hân.– Tuyệt! Tuyệt vô cùng.– Khải Minh mỉm cười, nói với giọng đầy phấn khởi:– Các bạn quá tuyệt, tuyệt vời lắm. Tôi nghĩ các bạn sẽ thành công trong tương lai.Huyền Nhi cắt cớ:– Anh Minh này. Anh kể cho chúng em nghe,chuyện ngày xưa đi. Anh có người yêu chưa. Câu hỏi Huyền Nhi vừa dứt thì tiếng chuông đổ dài kết thúc buổi học. Khải Minh vẫy tay:– Chào tạm biệt các bạn!Huyền Nhi lém lỉnh:– Khi lớp tụi em tổ chức tiệc, anh đến dự, anh Minh nhé?Khải Minh mỉm cười và rời khỏi lớp. Huyền Nhi ghé miệng vào tai bạn nói nhỏ:– Hình như anh ta mến cậu đấy.Gia Hân trợn mắt:– Cái con này, nói tầm bậy không!Huyền Nhi nghiêm giọng:– Thiệt đó? Lúc nãy, tớ thấy ông Minh nhìn nhỏ không chớp mắt.Thanh Vân và Ái Liên thấy hai bạn thầm thì, liền hỏi:– Bàn tán gì thế?Huyền Nhi nhanh nhẩu:– Tớ nói ...Gia Hân đưa tay bịt miệng bạn:– Tớ xin bà. Bà đừng nói tầm bậy, tầm bạ nghe chưa.Huyền Nhi cười tít mắt:– Buông tớ ra, tớ không nói đâu.Nhưng Gia Hân vừa buông ra, thì Huyền Nhi đã thốt:– Ông Minh hình như để ý Gia Hân.Thanh Vân la í ới:– Đâu có được, anh ta là của tớ.Ái Liên châm chọc:– Tớ xin hai bà. Ổng chẳng thèm ngó nữa chớ ở đó mà để ý ờ này các bà!Các bà có thấy Khải Minh này giống người tụi mình đã gặp ở miền Tây dạo nọ không?Thanh Vân cười khanh khách:Làm gì có chuyện đó. Anh kia ở tận miền Tây cơ mà.Huyền Nhi:Ờ Lúc nãy ta cũng nói với Gia Hân khi nghe tên Khải Minh. Nếu phải chắc anh ta trả thù chúng mình cho mà xem.Cả bốn cười rộ lên làm mọi người quay lại nhìn. Thi Thi nhăn mặt:– Bộ mê anh ta rồi sao mà cứ nhắc hoài tên anh ta vậy?Ái Liên liếc xéo. Huyền Nhi cũng đanh đá:– Ứ, thế Thi Thi cũng mê anh ta sáo mà tỏ vẻ khó chịu dữ vậy?Thi Thi đỏ mặt, gắt giọng:– Tai tôi nghe thấy mấy bà nhắc tên Khải Minh hoài.– Gia Hân liếc Thi Thi một cái bén ngót:– Bộ nhắc đến tên là yêu sao!Biết không thể cãi lại họ nên Thi Thi im lặng. Thanh Vân buông gọn:– Thật là bực mình.Thi Thi bỏ đi chẳng nói tiếng nào. Gia Hân thầm nghĩ:cô chẳng hề để ý tới ai. Cô chẳng có một chút xao xuyến. Nếu có để ý đến anh ta là do cách giới thiệu của anh ta rất hay, quá thu hút. Gia Hân nhìn theo Thi Thi, cô mỉm cười.Bốn cô gái đang chạy xe rong trên đường phố. Họ vào quầy thiết bị để mua dụng cụ về chuẩn bị lắp ráp mô hình. Bước ra khỏi quầy, tay họ xách lỉnh kỉnh.Ái liên chán nản:– Ngày chủ nhật chẳng được đi chơi, mà phải đi mua sắm những thứ này, chán thật.Huyền Nhi phụ họa:– Ừ! Chán thật.Gia Hân mỉm cười châm chọc:– Vậy mà nói rất thích người ta gọi mình là “cô kiến trúc sứ'.Thanh Vân cười xòa:– Thích thì thích thật, nhưng tối ngày chúi đầu vào công việc chắc chết mất.Huyền Nhi nhăn nhó:– Lên xe đi!Gia Hân vội vàng lên xe. Ái Liên còn sắp xếp lại cho gọn nên chưa lên xe được. Thanh Vân gắt gỏng:– Có thế mà làm chẳng xong!Ái Liên ''xí'' một tiếng rõ dài:– Có giỏi thì xuống đây làm đi!Cả bọn rời khỏi quầy hàng đông đúc. Đang chạy bon bon trên đường nhựa, Gia Hân thủ thỉ vào tai Huyền Nhi:– Các biệt thự ở đây thiết kế đẹp quá!– Ờ Chắc ở đây toàn những nhà trọc phú.Gia Hân đưa mắt ngắm nghía say sưa và bình phẩm cho Huyền Nhi nghe.Giọng Thanh Vân léo nhéo:– Hai bà ơi? Trời sắp mưa kìa?Gia Hân nhìn bầu trời xám xịt:– Chết! Trời sắp mưa, mà mưa rất to!Gia Hân bảo Huyền Nhi và Thanh Vân:– Ta tìm chỗ trú mưa đi?Huyền Nhi cằn nhằn:– Khu này toàn biệt thự nên chẳng có quán xá gì cả, mà các cửa hàng đều đóng kín.Mưa bắt đầu rơi. Thanh Vân rên rỉ:– Rồi. Ướt đồ hết, mất toi mấy trăm ngàn!Gia Hân mừng mừng rỡ:– Kìa đằng kia có ngôi nhà cổng còn mở.– Ta chạy đến đó đi!Thanh Vân và Huyền Nhi lên ga cho xe chạy nhanh hơn. Vừa đến nơi thì mưa rơi bắt đầu nặng hạt và cổng cũng sắp khép lại. Gia Hân chạy đến:– Bác cho cháu vào trú mưa một chút!Ông có vẻ ngập ngừng, thì trong nhà vọng ra tiếng một người thật trầm ấm:– Bác mở cửa cho họ vào đi?Thanh Vân và Huyền Nhi dắt xe vào, các cô vội vã xách những túi đồ khá nặng chạy vào hiên nhà. Ái Nên giọng hiền lành:– Hên quá. Nếu không thì ướt hết rồi.Mưa to dần. Mưa trút xuống mái nhà nghe rào rào. Gia Hân lẩm nhẩm:– Mới có tháng ba mà ông trời đã mưa.Bỗng có giọng nói cất lên:– Các cô vào nhà đi!Bốn cô xoay người lại định cám ơn, nhưng họ đều ngạc nhiên:– Anh Minh! Khải Minh.Khải Minh cũng ngạc nhiên:– Các cô đi đâu mà xách nhiều thế?Thanh Vân cười tươi tươi tắn:– Dạ, chúng em đi mua dụng cụ để lắp ráp mô hình.Khải Minh gật đầu khen:– Tốt quá!Khải Minh đưa mắt nhìn ngoài trời:– Có lẽ mưa rất dai. Các cô vào nhà đi cho đỡ lạnh.Khải Minh quay vào nhà trong. Một lúc trở ra, phòng khách vẫn không thấy các cô, anh vội bước ra gọi:– Các cô vào đi!Cả bốn rón rén bước vào. Huyền Nhi vừa ngồi xuống ghế vừa nói:– Nhà anh thiết kế đẹp quá! Lúc nãy Gia Hân ngồi sau cứ trầm trồ khen mãi dãy nhà ở đây thiết kế đẹp.Gia Hân nháy mắt Huyền Nhi. Thanh Vân xen vào:– Nhà này anh thiết kế phải không?Khải Minh mỉm cười cởi mở:– Ừ Các cô có muốn tham quan không?Cả bọn nhao lên:– Ứ Anh cho bọn em tham quan đi?– Nhưng một lát nữa đã. Các cô ngồi xuống đi.Khải Minh vừa dứt lời thì bác giúp việc đã bưng lên những tách cà phê sữa khói bốc lên nghi ngút:– Các cô dùng sữa đi cho ấm.Khải Minh cầm từng tách cà phê tới tận tay các cô và mời mọc bằng giọng đùa đùa:– Dùng đi các cô em!Rồi Khải Minh bắt đầu gợi chuyện:– Hôm trước, nghe Gia Hân trình bày ước mơ của mình, tôi nghĩ sau này được lắp ráp lên mô hình chắc tốt lắm.Gia Hân thẹn thùng:– Em nghĩ sao thì nói ra vậy, giờ em cũng chẳng nhớ em đã nói gì.Khải Minh nhìn Ái Liên đang ngắm bức tranh treo trên tường:– Ái Liên thấy bức tranh đó thế nào?Ái Liên giật mình:– Dạ .... rất đẹp.Thanh Vân thắc mắc hỏi:– Anh đã đi du học ở Pháp phải không?Khải Minh trầm tư:– Ừ! Anh học ở Pháp. Pháp có nhiều công trình với những nét kiến trúc rất cầu kỳ, tinh xảo, đẹp lắm các em ạ ....Khải Minh say sưa miêu tả một cách rất tỉ mỉ, các cô ngồi nghe rất say mê.Gia Hân buột miệng:– Ôi! Đẹp quá!Khải Minh nhìn Gia Hân với ánh mắt dịu dàng:– Rất đẹp? Có lúc anh đứng hàng giờ để ngắm nghía mà không biết chán.Gia Hân giọng đầy ước ao:– Ước gì em được đi đu học!Khải Minh nghiêm giọng nói:– Có gì khó, em cố gắng thi tốt nghiệp đoạt loại ưu và có thể lắp ráp mô hình để dự thi. Nếu đoạt giải tnì cùng được một xuất học bổng du học ở nước ngoài.Ái Liên lắc đầu nhè nhẹ:– Khó quá! Khó quá!Huyền Nhi than thở:– Chỉ có Gia Hân và Thanh Vân có hy vọng chớ em mà dự thi thì dễ gì đoạt giải.Thanh Vân giọng kẻ cả:– Chưa chi mà đã thoái lui!Khải Minh giọng đầy thách đố:– Trong các bạn, ai đoạt giải và thi tốt nghiệp đậu xuất sắc, anh sẽ thưởng.Gia Hân nôn nóng:– Anh thưởng cái gì vậy?Khải Minh đưa ngón tay lên môi:– Bí mật!Huyền Nhi cười hí hửng:– Anh nhớ đấy nha!Khải Minh đứng lên:– Đi, các bạn đi tham quan và cho ý kiến về cách thiết kế này?Cả bốn đứng lên. Đi tới đâu, các cô đều trầm trồ khen tới đó:– Bức màn được kết tinh xảo quá – Cầu thang được thiết kế đẹp quá!– Ôi, phòng làm việc của thầy ngăn nắp, xinh xắn quá?Khải Minh chỉ mỉm cười hiền hậu. Lúc trở về phòng khách, Ái Liên buột miệng:– Anh có xuống miền Tây bao giờ chưa?Khải Minh cúi đầu che nụ cười:– Có!Cả bốn cô đều tròn mắt:– Như vậy, anh là ...Khải Minh ngước lên:– Ừ. Anh đã gặp các bạn ớ miền Tây.Cả bốn cô gái đỏ bừng mặt. Khải Minh thấy thế liền pha trò:– Như vậy, hôm nay anh trả nợ xong rồi nhé!Huyền Nhi nhe răng:– Thật là quả đất tròn.Khải Minh gật gù. Còn bốn cô thì bối rối xoa tay tỏ vẻ xin lỗi.Gia Hân vừa bước chân đến thềm cửa đã nghe giọng bà Ngọc Dung gọi:– Gia Hân vào chào hai bác đi con?Gia Hân vội nhờ chị giúp việc:– Chị mang những thứ này lên phòng em giùm di.Gia Hân đi thẳng vào phòng khách, cô cúi đầu chào hai người khách. Bà Ngọc Dung kéo con gái ngồi xuống cạnh bà:– Đây là bác Hùng. Đây là bác Tuệ Khương. Còn đây là con gái mình Gia Hân.– Cháu xinh lắm! Bây giờ cháu học ở đâu?Gia Hân cười bẽn lẽn:– Dạ, cháu học kiến trúc.Ông Hùng cười phụ họa:– Cha luật sư, con kiến trúc thì nhất rồi?Bà Tuệ Khương nắm tay Gia Hân và đưa mắt nhìn bà Ngọc Dung:– Mình có cậu con trai học cũng giỏi. Hôm nào mình đưa nó đến gặp Gia Hân. Nếu hai đứa có duyên với nhau, thì chúng mình làm sui Ông Gia Kiệt cười trêu con gái:– Gia Hân. Con thấy thế nào?Gia Hân phụng phịu đứng lên:– Con ghét ba!Rồi cô bỏ chạy lên lầu. Bà Ngọc Dung lắc đầu nhìn con gái:– Nó trẻ con lắm! Mỗi lần chúng tôi đề cập đến chồng con là nó giãy nảy.Bà Tuệ Khương giọng đầy kinh nghiệm:Con gái là vậy đó. Chứ tới chừng gặp người vừa ý rồi thì chẳng chịu về thăm cha mẹ.Mọi người đều cười xòa trước câu nói của bà Tuệ Khương. Ông Hùng nhìn Gia kiệt:Chúng tôi ra nước ngoài khoảng một tháng để lo công việc làm ăn. Khi chúng tôi về sẽ sắp xếp cho chúng gặp nhau. Cha con tôi cũng như mặt trăng với mặt trời, ít khi gặp nhau lắm.Bà Ngọc Dung thắc mắc:– Vậy là cháu không ở chung với anh chị sao?– Không, cháu ở riêng. Cháu mới đi du học ở nước ngoài về.Bà Tuệ Khương than thở:– Bảo ở chung cho vui nhưng cháu chẳng chịu nghe.Ông Gia Kiệt mỉm cười đầy sự khoan dung:– Thôi, trách chúng làm chi, miễn chúng thành tài, ngoan ngoãn là tốt rồi.Gia Hân nghe ba mẹ bàn việc gả chồng cô rất ấm ức. Về đến phòng, cô gieo mình lên ghế, bắt tréo hai chân, nhắm nghiền đôi mắt.Cô đang mơ màng nghĩ về nước Pháp xa xôi, nơi ấy có nhiều công trình kiến trúc rất lớn.Cô ước mong mình sẽ được đi đến đấy. Bất giác, cô bật dậy soạn tất cả vật dụng bày trên nền gạch, miệng lẩm nhẩm:– Mình nhất định phải đoạt giải.Tự nhủ như vậy nên cô làm việc rất hăng say, chăm chỉ. Cô không chú ý đến mọi vật xung quanh, mà tất cả tinh thần đều tập trung vào mô hình.Bà Ngọc Dung bước rón rén đến bên cạnh con gái và hỏi.– Con làm gì thế, Gia Hân?Gia Hân ngước nhìn mẹ, mỉm cười:– Con làm mô hình để dự thi.Bà Ngọc Dung tròn mắt:– Dự thi ở đâu?– Gia Hân bộc bạch:Con rất muốn được đi du học ở Pháp, nên con sẽ dự thi làm mô hình. Nếu đoạt giải thì con sẽ sang bên ấy học.Bà Ngọc Dung trợn mắt:– Bộ con không lấy chồng, bộ con định bỏ ba má sao?Gia Hân ôm choàng lấy mẹ:– Con đi học rồi con về chớ bộ ở luôn bên ấy sao.– Con không được đi!Bà Ngọc Dung hét to, ông Gia Kiệt nghe thấy vội chạy vào. Thấy hai mẹ con ôm nhau, ông thắc mắc:– Chuyện gì mà bà hét to đến thế?Bà Ngọc Dung bệu bạo:– Con Gia Hân nó đòi đi du học ở Pháp.Ông Gia Kiệt ngồi xuống cạnh con gái:– Con kể cho ba nghe xem nào?Gia Hân tường thuật lại sự việc và nói ước mơ của mình. Ông Gia Kiệt cười ngất:– Mình ơi! Nó làm để dự thi và thì phải đoạt giải mới được đi. Hàng ngàn người dự thi chớ phải một mình con mình đâu mà mình lo.Bà Ngọc Dung cười qua làn nước mắt:– Thật hả ông.Gia Kiệt trấn an vợ:– Ừ! Bà đi pha cho cha con tôi mỗi người một cốc sữa đi!– Bà Ngọc Dung đứng lên. Ông Gia Kiệt nhìn con:– Thật là con có suy nghĩ đó không?Gia Hân gật đầu. Ông Gia Kiệt tán thành:– Trước mặt mẹ, cha chẳng dám nói gì. Riêng cha, cha sẽ ủng hộ con.Gia Hân hớn hở ra mặt:– Con cám ơn cha.Ông xoa đầu con gái:– Nhưng cha con mình phải bí mật, kẻo không khéo làm mẹ con lo lắng.Gia Hân làm ra vẻ bí mật:– Bí mật cha nhé!Bà Ngọc Dung bước vào:– Cái gì mà giấu tôi thế?Ông Gia Kiệt nhìn vợ, mỉm cười:– Có gì đâu.Gia Hân sà vào lòng mẹ:– Con yêu mẹ nhất trên đời.– Thôi đi, cô ơi! Cô mà yêu ai.Gia Hân nhõng nhẽo:– Mẹ!Bà Ngọc Dung miệng nói thế, nhưng tay thì ôm choàng lấy con gái. Ông Gia Kiệt lắc đầu:– Thật là hai mẹ con bà ...Gia Hân cười khanh khách:– Cha ganh tỵ với hai mẹ con mình đó.Ông Gia Kiệt cười to và đứng lên:– Thôi? Hai mẹ con bà không cần tôi thì tôi đi đây, để hai mẹ con bà tâm sự.Bà Ngọc Dung cũng đứng lên:– Thôi, để mẹ đi dặn chị bếp làm vài món, ăn thật ngon.Gia Hân nghiêng đầu nhìn ông Gia Kiệt:– Đãi con nhé! Mẹ không được đãi cha à?Bà Ngọc Dung mắng yêu con gái:– Thật là đồ tham ăn.Ông Gia Kiệt đánh tay cốc vào đầu con gái:– Con bất hiếu.Gia Hân ôm choàng lấy ông Gia Kiệt và bà Ngọc Dung:– Con yêu ba mẹ lắm lắm.Bà Ngọc Dung hôn nhẹ lên trán con gái:– Thật là khéo nịnh.Cả ba cười thật hạnh phúc trong tình yêu gia đình.