Liệt Tử nghèo khổ, có khi phải đói khát nhưng lại là một bậc hiền nhân của nước Trịnh.

Vua Trịnh sai người chở đến cho Liệt Tử mấy chục xe thóc, ông chắp tay bái dài không nhận. Bà vợ Liệt Tử đấm ngực than, ông bảo:

- Vua thương ta không do chỗ thâm tình mà nhờ người mách lẻo. Vì thế mà ta không nhận lộc. Vả chăng, nếu chịu bổng lộc của người, gặp lúc người hoạn nạn mình không liều chết để giúp họ là bất nghĩa, còn liều chết để giúp kẻ vô đạo thì thuộc loại bất nhân. Vì vậy mà ta không nhận. Thôi! Má bầy trẻ đừng có làm phiền ta nữa.

Lời Bàn

Kiếm được chút đỉnh lợi danh không phải là chuyện dễ. Nhưng được lợi danh đâu đã hẵn là điều tốt! Được lợi thì mất nhân, có danh thì hết nghĩa.

Trích: Vô Minh Từ Đâu Ra của Như Thủy, WP: Trí Đạt