Roóc... Roóc... Roóc... - Mưa hả?Thoa trở mình giọng còn ngái ngủ, vẻ mặt thanh thản như vừa bước ra khỏi một giấc mơ đẹp. Dụng ôm siết lấy vợ thì thầm: Không phải mưa đâu, tiếng nước máy đấy. Anh mở van cho nó chảy nhỏ giọt... như thế đồng hồ vẫn không đọc số. Rồi em xem, cứ thánh thót như vậy cả ngày lẫn đêm cũng được nửa khối. Vị chi cả tháng trời!... Ra vấn đề đấy - Dụng hồ hởi: Từ mai em không phải ra suối tắm giặt nữa, cái bậc đá vừa cao lại vừa trơn... Có mà anh lo người khác nhìn vợ mình thì có, người đâu mà cả ghen... Ừ... thì có vợ đẹp phải giữ kỹ chứ sao! Dào ôi! Anh cứ thử vứt em ra bờ rào xem có con kiến nào bâu không? Kiến không bâu nhưng anh bâu, được chưa, được chưa??Mỗi tiếng "được chưa" của Dụng, Thoa lại cười rúc rích. Thế giới của đôi vợ chồng trẻ chìm dần vào tiếng nước nhỏ giọt đều đặn. Từ hôm đó Thoa luôn có cảm giác là cái đồng hồ nước của vợ chồng cô, nhưng cô linh cảm thấy cái đồng hồ đó không phải để đo thời gian. Song, dứt khoát nó phải đại diện cho một đại lượng nào đó. Cô nép vào ngực chồng, thổn thức. Ngày mai anh lại đi sao? Ừ, hết phép rồi mà em! Hay... không được đâu, em... lau nước mắt đi không con nó cười cho bây giờ. Anh này! Thoa đỏ mặt nhìn nhanh xuống bụng rồi đấm chồng túi bụi... Ngày mai anh đi, vắng anh, em không được thức quá khuya nữa. Anh sắm máy may là để em vui sau những giờ lên lớp, chứ không phải là để cho em vắt kiệt sức đâu. Rảnh thì vườn trường rộng rãi, em nên thả mấy mái gà... Đừng anh, đằng nào cũng phải đi, có ở với anh thêm một ngày cũng chẳng thấm tháp gì... Tiếng nước vẫn nhỏ giọt đều đặn. Roóc... Roóc... Roóc... Hai năm sau họ có bé Hải Ly, ngôi nhà cấp bốn đã được đập đi và xây mới. Thoa cần mẫn chu toàn với gia đình nhỏ. Dụng đều đặn đi về thêu dệt bức tranh hạnh phúc thêm tròn vẹn. Riêng cái bể nước vẫn để nguyên chỗ cũ, đêm đêm âm thanh duy nhất cứ vóng lên từ cái máng tôn bắt đầu rỉ: toạch... toạch... toạch... Thoa trở mình, má chạm vào những lọn tóc mềm mại của con, giấc ngủ muộn màng đắng đót. Cô ghì chặt con vào lòng, cố chạy trốn cái âm thanh đều đặn tẻ nhạt gõ mòn lòng chung thuỷ của cộ Ranh giới cuối cùng cạn kiệt... Qườ tay vào khoảng giường trống phía sau lưng, cô bật khóc tấm tức. Bàn tay như búp sen nhỏ của Hải Ly ngập ngừng trên ngực mẹ gây cảm giác khó tả. Vẫn tiếng nước: toạch... toạch... toạch... Thao vùng dậy, ào ra phía bể nước, hai bàn tay bất lực buông xuôi. Chiếc van đã sét gỉ, không thể nào vặt chặt được nữa... Đêm sao quá dài... ... Mặc cho mọi người hết sức can ngăn, họ vẫn làm lễ cưới vào đúng mùa ngâu. Thoa giải thích với bè bạn: Hạnh phúc do chính con người tạo ra chứ đâu phải số phận đã có một tiền định cho mỗi kiếp người. Đến tận bây giờ, nhiều khi Thoa vẫn thường tự hỏi: Sao lại vào ngày ấy!... Ngày ấy Thoa còn trẻ lắm, cô như cánh hoa bừng nở, tròn trịa và tươi rói. Dụng như người say, anh hét vỡ toáng lồng ngực. Trời ơi, tôi hạnh phúc quá! Hạnh phúc nhất trần gian. Em muốn gì hở Thoa? Em muốn có mười đứa con. Mười thôi ự Anh đồng ý để em đẻ đến thứ một trăm. Eo ôi, nhiều thế sao? Như bà mẹ Âu Cơ, em giống bà mẹ Âu Cơ, nhưng đẹp hơn nhiều. Xí, chỉ giỏi hứa lèo. Bây giờ em chỉ muốn có anh, chỉ muốn có anh... ... "Giá cậu yêu con ít đi". Nhâm - người bạn gái thân nhất của Thoa buột miệng nói rồi lảng đi nơi khác. Ơ hay, chả lẽ yêu con cũng là một tội? Thoa hiểu tấm lòng của cô bạn gái lo lắng cho mình trước những gì mà Nhâm thấp thỏm nhận thấy... Song Nhâm đâu có hiểu, ngay từ hồi còn bé Thoa đã rất yêu trẻ con. Tố chất thích được làm mẹ bộc lộ trong Thoa từ rất sớm. Mới năm sáu tuổi đầu, Thoa đã thích búp bê, có lúc lại còn vạch áo áp miệng nó vào đôi núm vú nhỏ như hai hạt tấm của mình. Đứa trẻ nào, dù có khó đến mấy Thoa đều có thể làm thân. Ngày Thoa có anh, ý thích của cô không làm anh ngạc nhiên. Nhiều lúc anh khiến Thoa hiểu rằng vì thế mà anh yêu cô hơn. Những buổi chiều cuối tuần cùng nhau đi dạo trong công viên, Thoa thích chạy theo những đứa trẻ lon ton trên bãi cỏ, cô làm thân và cười đùa với chúng thật tự nhiên. Còn Dụng, anh lặng im ngắm nhìn cô bằng đôi mắt đồng cảm và tin cậy. Vậy mà... Bắt đầu từ đâu nhỉ?... Hôm ấy, anh đột ngột trở về phép sau một đợt lưu diễn dài ngày. Căn phòng bỗng trở nên chật chội, bé Hải Ly lại hâm hấp sốt. Thoa nằm ôm con nựng mãi mà con bé vẫn chưa ngủ được. Ngoài kia, Dụng sốt ruột đi lại là liên tục hút thuốc. Đêm dần trôi, Thoa ngủ thiếp đi lúc nào không biết... Bỗng một đôi tay mạnh mẽ nhấc bổng cô lên, đặt vào chiếc giường sực ấm hơi người... Ngày ấy, tuổi trẻ sôi nổi với biết bao hoài bão mà giờ đây cô không thể nào ý thức được một cách rõ rệt. Chỉ còn lại một ấn tượng đẹp đẽ khắc sâu vào tâm hồn không phai mờ: có một thời như thế! Thời ấy cô nữ sinh trường "Mẫu giáo mầm non" thổn thức trên từng trang vở, ngỡ ngàng trước một bông hoa, ríu ran đong đầy những tiếng cười thơ trẻ... Thoa đã mang tuổi Mười Tám tay vươn dài, đầy say đắm, lắm ước mơ của mình vào một kỳ hội diễn. Đêm giao lưu với trường Nghệ thuật Quân đội Thoa đã gặp anh... Nhưng hình ảnh Dụng trong cô còn mơ hồ lắm! Vốn là "hoa khôi" của trường, xung quanh Thoa thiếu gì kẻ đón người đưa. Để chọn một người bạn đời với cô chẳng khó gì... Thế mà Thoa lại chọn anh, cũng giản dị thôi!Năm học đầu tiên kết thúc, Thoa nhận được tin nhà, cô vội vã xin phép về quệ Thoa đâu có ngờ bố cô lại lâm vào bạo bệnh rồi đột ngột qua đời. Phải chăng đó chính là một bước ngoặt trong cuộc đời mấy chị em Thoa. Một mình mẹ không đủ khả năng nuôi ba chị em ăn học. Đúng lúc đó Dụng xuất hiện, trong bộ quân phục rộng thùng thình còn nguyên nếp gấp, đôi vai gầy mảnh khảnh nhô cao sau lần áo mỏng. Dụng chẳng nói gì nhưng trong đôi mắt anh như đã nói lên tất cả. Dụng đã chia sẻ với Thoa những tháng ngày đầy cam go trên giảng đường. Thoa ra trường với một ý nghĩ trả nghĩa cho đời sau những gì cô đã nhận! Cuộc đời mở ra trước mắt Thoa bao dự định tốt đẹp.Sau này, ấn tượng Dụng để lại trong Thoa đã rõ nét, nhiều lúc Thoa thấy Dụng như muốn nói: Anh chẳng có gì ngoài đôi vai gầy, em có dám tựa vào không? Chẳng biết uy lực từ bộ quân phục hay cái nhìn ấm áp chân thành của Dụng đã khiến Thoa tin cậy gật đầu. Mãi sau này, đồng đội của Dụng còn lưu truyền câu chuyện tình yêu của họ như một huyền thoại. Suốt những năm miệt mài đèn sách họ đã sống bằng suất cơm học viên của Dụng. Ngày hai buổi trưa tối với chiếc cặp lồng cơm trên ghi đông xe đạp, anh đã không chỉ đem đến cho Thoa sự sống, mà còn là cái gì đó cao hơn thế nhiều.Ra trường Thoa về nhận công tác ở một trường huyện, Dụng về nhà văn hoá Tỉnh đội... Mưa ngâu dấm dẳng kéo dài hết cả tuần trăng mật... Thế mà nay, anh phũ phàng để lại một cơn đau âm ỉ. Thoa có cảm giác bị chìm lấp trong một dòng nước âm ấm nóng đang chầm chậm chảy ra từ thân thể mình nhớp nhúa... Thoa ào ra phía bể nước xối xả dội. Trong bóng đêm bàng bạc, tấm thân trần trụi lại tức tưởi rung lên, cô độc.Bảy trăm đêm đã qua sau cái đêm kinh hoàng ấy!***Dụng về nhà sau khi nhận được thư con, lá thư đầu tiên không có dòng nào của vợ. Một cảm giác không yên ổn xâm chiếm lòng Dụng, anh ngồi lặng hàng giờ trước những dòng chữ non nớt của con. Hải Ly mới học lớp hai, ngay cả tên bố con bé vẫn chưa biết viết hoa. Nét chữ còn xiêu vẹo chênh vênh bên những cái dấu phẩy, lúc lệch sang trái, lúc lệch sang phải... Dụng cố hình dung ra khuôn mặt con, không biết chiếc răng cửa thứ hai đã chịu mọc chưa, hay vẫn "sứt" như hồi cô đang đi thi kể chuyện trên tỉnh. Hôm đó Hải Ly kể chuyện về con trâu sứt, không hiểu sao con bé lại diễn tả sinh động đến thế, hay tại chiếc răng cửa bị "sứt" mà các khán giả "nhí" cổ động nhiệt tình. Dụng cảm thấy bớt xa cách con hơn. Đêm ấy lần đầu tiên việc "tranh chấp" mẹ giữa hai bố con đã không xảy ra.Đêm đã khuya, Dụng cảm thấy khó ngủ, có một điều gì đó làm anh băn khoăn. Hình như Thoa lặng lẽ hơn, cô không còn ấm nóng nồng nàn như trước. Đôi lúc cảm xúc của anh như rơi vào khoảng không. Thoa đóng kín tâm hồn mình chấp nhận một sự yên phận. Mỗi lần anh về phép hay về tranh thủ, Thoa vẫn tỏ ra chu đáo vẹn toàn nhưng cái nhìn thì thảng thốt sợ sệt một điều gì đó. Thao xử sự tế nhị kín đáo để anh không bị tổn thương, song có lẽ từ sâu thẳm lòng mình Dụng biết vợ mình đã có một sự đổi thay.Một lần Dụng tâm sự với một người bạn là bác sĩ, anh ta cười rất to trấn an Dụng: Rằng đàn bà là một sinh vật kỳ lạ nhất thế gian, khi chưa có con thì chồng là tất cả, là vật sở hữu của riêng mình. Khi đã có con, có một sự cưng nựng vỗ về thì anh chồng chẳng còn tí giá trị nào cả. Họ cho ra rìa tất, con mới là tất cả, hiểu chưa!Dụng nghiêng về lý do thứ hai hơn, anh cho rằng sau chuyến "vượt cạn" khó nhọc, người đàn bà bị đau đớn về tinh thần và thể xác, nên tự dưng họ sinh ra sợ sự chung đụng, hoặc mất dần cảm giác hưng phấn. Thì Thoa của anh đấy, từ khi sinh ra bé Hải Ly, mọi cố gắng của cô đều xoay quanh nó cả. Cô chẳng còn thời gian để xem anh nghĩ gì, muốn gì nữa. Đã bao đêm anh phải trăn trở, hết lật phải lại lật trái, hết nằm sấp lại nằm ngửa thì ngay bên cạnh Thoa vẫn ôm con nằm ngủ yên bình. Có cố chiều anh, cô cũng làm cho qua chuyện, uể oải, dửng dưng, vô cảm... Có lúc thấy Thoa cuống quýt bên con bé, một ý nghĩ thù địch cứ len lỏi trong tim khiến anh luôn nổi cáu một cách vô lý. Thoa nhìn anh sững sờ như nhìn một người từ hành tinh xa xôi lạc đến.Hải Ly càng lớn anh càng xa con hơn, ngay cả cái việc nó giống anh cũng làm anh bực bội, khó chịu. Ở đơn vị anh khát khao được về nhà, về đến ngõ anh lại sợ chạm vào ánh mắt của vợ. Nó trống rỗng, lạnh lẽo mà khắc khoải hệt như ánh mắt của một chú chim mắc nạn.Nhiều lần anh muốn làm hoà với con nhưng con bé càng lùi xa anh hơn. Nó cứ nép vào mẹ và nhìn anh đầy cảnh giác. Chán, anh đâm ít về nhà, mà Thoa cũng không có nhiều việc chờ anh. Hai mẹ con tự thu xếp mọi việc, anh như thừa... Thật bi kịch, anh là người đàn ông mà dường như không có chỗ trong ngôi nhà của mình. Anh chua chát trước những lời khen ngợi của bạn bè về hạnh phúc mà họ cứ tưởng rằng anh đang có. Nào là vợ đẹp con khôn, nào là công thành danh toại... Một ngàn lần tự vấn lương tâm, một ngàn lần anh bất lực. Anh có lỗi gì kia, nếu nói đến tình yêu, anh yêu Thoa hơn cả bản thân mình. Nói về sự chu đáo, ít ai được như anh. Hầu như anh không tiêu riêng cho mình dù chỉ là một khoản tiền nhỏ. Đã đành đồng lương anh chưa cao, nhưng so với đời sống ở một miền quê như thế cũng là quá ổn. Thoa giỏi chắt chiu nên họ đã có nhà xây và mọi tiện nghi trong cuộc sống. Tuy anh là cán bộ phong trào, nay hội thao mai hội diễn nhưng Dụng tuyệt đối không léng phéng tình tang. Trong mắt anh chỉ có Thoa, Thoa là sự hoàn thiện, hoàn mỹ mà không có cô văn công nào làm anh rung động.Hôm nay anh vừa nhận quyết định trưởng phòng lẽ ra phải là một ngày vui. Vậy mà... Chỉ có mấy chục cây số mà sao anh không thể trở về, anh đã ý thức được sự mất mát không gì bù đắp nổi. Anh thèm trở lại cái thời sinh viên, ngày ấy anh thường đọc cho Thoa nghe: "Anh mơ làm kỹ sư xây dựng, em mơ làm cô giáo mai sau... ". Xa lắm rồi... Xa lắm rồi!... Dụng không còn nhận ra hình bóng của mình trong khoảng thời gian đẹp đẽ và đầy nhiệt huyết đó nữa. Cái thời tuy là nghèo khó nhưng ăm ắp niềm vui. Thoa của anh thuần phác, chân thành. Cái thời một ngày mấy lần gặp nhau Thoa vẫn ríu ran đủ thứ chuyện trên đời. Dụng chỉ có một nhu cầu là nghe Thoa nói chuyện, được thấy Thoa cười. Bây giờ cái cười của Thoa sao mà hiếm hoi đến thế. Bắt đầu từ đâu?... Hôm ấy là ngày giỗ bố, vợ chồng Thoa cho con về quệ Đến đầu chợ huyện, Thoa bảo Dụng dừng xe cho cô vào chợ sắm đồ cúng nhưng Dụng gạt đi:- Em cứ đưa mẹ vài trăm cho gọn, còn thì tùy cụ. Bây giờ phải đơn giản mọi chuyện đi, cốt lo cho người sống, còn... Có thể anh không có ý gì cả nhưng sao Thoa cứ thấy chờn chợn. Có thật mọi thứ đều có thể đơn giản được không. Hôm sinh nhật Hải Ly, anh cũng không tán thành Thoa đặt bánh. Cứ mua cho con bộ quần áo, vừa đơn giản vừa tiện lợi. Trẻ con biết gì mà bày vẽ? Sau những lần như thế Thoa học được cách im lặng, im lặng ngay cả khi ấm ức. Sự im lặng ấy chẳng biết anh có hiểu không. Có thể anh lại vô tình, sau cái đêm anh làm cô đau đớn kinh sợ, ngỡ như anh chỉ khẽ chạm vào cũng đủ làm cô nổi da gà. Nhưng chính cô ngạc nhiên thấy mình đủ sức chịu đựng một thời gian dài như thế. Có lẽ anh chẳng bao giờ nhận thấy ở Thoa những cái rùng mình kín đáo!***Việc Thoa đơn phương huỷ bỏ hôn ước giống như quả bom nổ giữa gia đình và bạn bè yêu quý đôi "uyên ương" này. Hôm nhận được giấy triệu tập của toà án, Dụng như người rơi từ trên tầng cao xuống. Anh tức tốc phóng xe về, gương mặt Thoa phẳng lặng như hồ nước thụ Bé Hải Ly bẻo lẻo như con chim sâu. Thoa tránh nhìn vào mắt anh. Quanh quẩn mãi anh vẫn chưa tìm được cách mở lối, từng ấy năm trời gừng cay muối mặn, bây giờ một lời sao khó thốt ra, bao nhiêu dự định trên đường bỗng trở nên vô nghĩa. Trong mắt anh đau đáu một câu hỏi: Sao lại thế hả em?Không sao cả! Giọng Thoa bình thảnh, mọi nỗi đau đã nằm lại phía sau. Em chỉ xin anh có một điều: Anh đừng nói gì với con, cứ coi như anh đi công tác dài ngày, sau này em sẽ nói cho con nó biết... Không thể khác được ư? Em đã nói rồi mà, hãy tha thứ cho em! Rồi em sẽ sống ra sao, cả anh nữa, anh chưa chuẩn bị gì cả... Thoa muốn nói với Dụng: Anh như cơn lốc, bất ngờ ào đến cuốn tung mọi thứ lên, để rồi lốc tan em là một trong những thứ không còn nguyên vẹn nữa... Im lặng, nặng nề, Dụng bước dọc hàng hiên. Cây bàng già trước cửa xoè rộng tán, lá ưng ửng một màu như nói lời tạ từ mùa thụ Bỗng Dụng nhận thấy trên cây đầy u mấu, chắc là những vết thương qua thời gian được hàn gắn đã liền lại, có một chồi tơ mập mạp lao thẳng lên trời như một lời thách thức, như khẳng định sự sống bất diệt của mình. Và anh hiểu đâu phải chỉ có mùa xuân cây mới đâm chồi nảy lộc. Đôi khi những cái lộc trái mùa vẫn được bật ra từ một sự bức bối, dồn nén nào đó... Đêm ấy, lần đầu tiên cái bể nước tràn đầy, cũng là đêm Thoa không còn nghe thấy những âm thanh mòn mỏi trên mặt miếng tôn đã rỉ nát tự bao giờ.