Chương 1: Gió mát trăng thanh lạnh chiếu chăn
[Khánh Nguyên năm thứ 21, tại nước Nam Lăng dưới thời vua Tuân đế, nhà nhà no đủ, quốc thái dân an, khắp nơi yên bình an cư lạc nghiệp....]"Tiểu công chúa chậm thôi! Chờ bọn thuộc hạ! Coi chừng nguy hiểm!"
Đám gia đinh la hoảng, con tuấn mã trắng như tuyết phóng vút đi, bỏ lại sau lưng đám khói bụi mù mịt cùng gia nhân phì phò đuổi theo.
Hồng y thiếu nữ ghìm cương quay đầu, đảo mắt ra phía sau, dung nhan như sen mang theo vài phần biếng nhác. Hàng mi dài mà nhỏ rậm như chiếc quạt hương bồ khẽ nhướng lên hé ra đôi con ngươi màu đen lấp lánh không nhuốm chút bụi trần. Nàng hừ một tiếng, phong thái thập phần ngạo mạn:" Sợ cái gì? Đâu phải đi săn lần đầu tiên? Bổn công chúa cũng không phải cái gối thêu hoa."
Giữa lùm cây có tiếng động! "Hươu sao!" Hồng y nữ tử nhanh tay lẹ mắt, lập tức quay đầu, hai chân thúc mạnh, một mình một ngựa áp sát đối phương.
Hươu sao cảm nhận được nguy hiểm cuống cuồng như điên tung chân chạy trốn.
"Tiểu công chúa !!!" _Tiếng gọi của đám gia đinh mau chóng mất hút sau lưng thiếu nữ đang hiếu thắng đuổi theo con mồi càng lúc càng xa.
Đường càng lúc càng khó đi, rừng cây quá rậm rạp, cành lá đâm chìa ra ngoài cản bước tuấn mã, càng đuổi càng chậm.
"Chết tiệt"_ Thiếu nữ nhảy xuống lưng ngựa, tuấn mã hiểu ý chậm bước song song.
"Ha thấy được mi rồi". Thiếu nữ thoáng thấy bóng hươu sao đang nhảy nhót không xa phía trước, liền khoan thai lắp tên, giương cung, thần trí lộ ra sự kiên định chắc thắng, dồn tất cả sức lực lẻn tay kéo căng dây cung.
Đột nhiên, đâu đó trong thung sâu, một tiếng tiêu u uẩn vọng đến. Thiếu nữ giật mình suýt đánh rơi cung xuống đất. Định thần nhìn lại, con mồi đã biến mất từ lúc nào, trước mặt chỉ còn rừng lá trống không.
Hồng y thiếu nữ thoáng kinh ngạc, nhíu đôi lông mày đẹp như họa. Nàng không giống các thành viên khác trong hoàng thất, dù là công chúa nhưng từ nhỏ bản tính đã phóng khoáng, thích ngao du đây đó, hòa lẫn với nhân gian, do đó kiến thức cũng tự nhiên mà phong phú. Nhưng nàng cũng chưa từng nghe trên đời này lại có người thổi tiêu đến xuất thần nhập hóa như vậy. "Âm thanh của trời đất cũng chỉ đến thế này là cùng. Các nhạc sư trong hoàng cung mà nghe được chắc họ sẽ tự sát vì xấu hổ mất". Nghĩ vậy, thiếu nữ không nén nổi tò mò, bèn nhẹ bước lần theo con đường phát ra tiếng tiêu ấy.
Lần mò mãi cũng đến nơi, chỉ thấy trước mắt là cảnh đào hoa bay ngập trời, ánh dương rực rỡ, những vệt hồng nhạt nhè nhẹ phiêu phiêu trong gió, đậu lại trên mái tóc đen nhánh, trên vạt áo trắng như tuyết của thiếu niên thanh quý lãnh đạm dưới gốc cây. Không gian tĩnh lặng bao trùm khung cảnh mĩ lệ đến nghẹn lời. Y ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế dựng bằng thân trúc, đầu hơi cúi, mắt khép hờ, hàng mi dài cong vút lãnh đạm buông rủ trên khuôn mặt tuấn mĩ đẹp như tạc. Mấy sợi tóc mai lòa xòa trên vầng trán cương nghị, phong thái thoát tục như trích tiên. Lý Chiêu Anh không dám thở mạnh, theo bản năng lùi lại náu mình đi, lại đạp phải cái gì đó " tách" một tiếng, rất khẽ rất nhẹ, cành cây khô đã bị gãy làm đôi.
"Ai?"_Bạch y thiếu niên lập tức cảnh giác, đầu không hề ngoảnh lại, tay phải khẽ động, sợi dây kim tuyến từ cổ tay trắng bóc của y lao vun vút đến chỗ vị khách không mời.
Lý Chiêu Anh lập tức vung kiếm lên đỡ, xoay người tránh sát chiêu. Đến khi nàng tạm hoàn hồn thì đã bị sợ hãi đến nỗi mặt mày tái nhợt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Ra đây cho ta!"_Bạch y thiếu niên vẫn nhắm mắt, cúi đầu một chút rồi bất ngờ vung tay, chỉ nghe "phựt", "rắc rắc rắc!!!" vài tiếng lớn, mấy cây trúc trước mặt Lý Chiêu Anh đồng loạt đổ rạp, hại nàng lúng túng không còn cách nào khác phải dò dẫm bước ra.
Y mở mắt, quay đầu nhìn lại, một thân tuyết y không vướng bụi trần, cất giọng lạnh băng, cao ngạo:
"Cô là ai?"
Lý Chiêu Anh cũng không tỏ ra yếu thế:" Ngươi là ai?"
Hai người trừng trừng nhìn nhau, cuối cùng bạch y nam tử mím chặt đôi môi xinh đẹp, tỏ ý không muốn tiếp tục nói chuyện nữa.
Lý Chiêu Anh cảm thấy dường như mình đã đường đột mạo phạm, làm y phật lòng, bèn không so đo với y nữa, tuy rằng vẫn không bỏ được vẻ bướng bỉnh:" Ta là Lý Chiêu Anh"