Chương 1

CHƯƠNG 1: 0% THÚ VỊ

Đừng quan tâm quá nhiều, em lên xe là được…

Trương Yến Tử, bề ngoài cũng dễ nhìn nhưng tính cách lại ít người ưa, vì, đơn giản nó quá bất cần đời, chả có chuyện gì làm nó để tâm. Nó bình tĩnh trong mọi chuyện, chính vì thế người ta khi đối diện với nó cảm giác như đang nói chuyện với chính mình, chưi? nó thì coi như là chưi? mình, vì nó chả quan tâm, nhiều khi lơ đãng đến nỗi bị một đàn chị ở khóa trên la lối mà lại quay ra nói “Xin lỗi, thất lễ, chị có thể nói lại được không?”

Trương Yến Tử năm nay tròn 20 tuổi, là sinh viên năm 2 tại trường đại học S, học hành bình thường, nói chung chưa để trượt hay nợ môn. Tuy không được đám con gái thích nhưng nó vẫn có một người bạn thân tên La Yên Tử. Họ làm bạn với nhau từ thời cao trung, do cái tên gần trùng nhau nên mỗi lần ai bị gọi lên kiểm tra miệng là y rằng người kia thót tim

Khi cuộc sống của Trương Yến Tử vẫn đang trôi êm đẹp, thì sau lưng nó có một vụ làm ăn lớn mà nó lại là nhân vật chính

“Mình được gì?” Tần Thiên Kỳ lãnh đạm đứng dựa lưng vào cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ nhàn nhã

“Nếu cậu tán đổ được con bé kì dị ấy thì…”

“Thì sao?”

“Thì 5% cổ phần của Thi thị sẽ là của cậu” Thi Ngụy to mồm

Tần Thiên Kỳ nhếch mép cười rồi đứng xoay người lại, đôi mắt nhìn những đám mây trôi lững thững mà trong lòng bất giác dấy lên cảm giác lười biếng:

“Là cậu nói đấy nhé” anh chả thèm quay lại “Về sau không làm được thì đừng lôi số cổ phần ấy ra với mình”

“Quân tử nhất ngôn” Thi Ngụy chắc chắn

“Ừm, vậy đi”

Tần Thiên Kỳ học năm cuối tại đại học S nhưng anh đã sớm làm tổng tài cho tập đoàn chuyên sản xuất đồ nội thất: T.A.N Furniture. Có nhiều người bảo Tần Thế Hùng sợ bị nẫng tay trên nên trước khi đến tuổi về hưu vội đưa tập đoàn cho con mình còn bản thân thì làm chủ tịch hội đồng quản trị ở nhà an nhàn dựt dây, đa số họ nghĩ anh quá trẻ để có thể làm tổng tài. Nhưng một năm trời chứng minh, họ – những giám đốc kì cựu đã thay đôi suy nghĩ của mình, giờ đây, họ chỉ biết nói một câu: Tần Thiên Kỳ là một thiên tài

Nói qua về tính cách của Tần Thiên Kỳ thì anh nổi tiếng lười biếng, tuy nhiên kết quả của anh luôn dẫn đầu. Anh lười đến nỗi luôn tìm ra những cách nhanh nhất để hoàn thành công việc sớm nhất, mục đích để có thể thư giãn nghỉ ngơi. Tỉ như, lúc đó anh bị mấy ngài trưởng bối ép phải làm sao tiêu thụ được 500 thẻ VIP và bán được 200 đồ nội thất. Anh đã giải quyết bằng cách, đăng nhập lên website của công ty ghi giảm giá 80% tất cả các mặt hàng, rồi tự động gọi điện cho phóng viên, lấy danh là khách hàng thấy sự việc lạ của T.A.N Furniture. Khách hàng nhao nhao đặt hàng, ngay tức thì cánh truyền thông đến tập đoàn Tan Furniture điều tra sự tình.

“Chúng tôi xin lỗi về sự sai sót trong vấn đề quản lý trang web, để đền bù cho quý vị, những khách hàng đặt hàng khi trang web xảy ra lỗi vẫn tiếp tục nhận mức giá ưu đãi giảm 80%. Còn 500 khách hàng đầu tiên mua sản phẩm của chúng tôi sau đây, sẽ được miễn phí một thẻ VIP”

Vậy là, chưa đến 1 tháng, tất cả đều xử lý êm đẹp còn Tần Thiên Kỳ thì biến mất dạng. Anh hầu như chả đến chỗ làm, trừ khi anh trợ lý đáng yêu Lý Hạo gọi đến có việc giải quyết, anh mới đồng ý hạ cố đến tập đoàn to lớn đó

/>

Lần này nhận lời cá cược với Thi Ngụy vì anh muốn làm cổ đông ở phía họ, bản thân anh cũng không nghĩ Thi Ngụy lại hào phóng đến vậy. Anh đã nhiều lần điều tra nhưng số cổ phần trống đã hết…lần này tên Thi Ngụy IQ thấp kia lại to mồm đề cập đến vấn đề cổ phần, nên anh mới chấp nhận cái trò vô bổ đó. Mục đích của anh không phải làm ở T.A.N Furniture mà là muốn mở công ty riêng. Anh đã bắt đầu tự hoạt động khi học năm 2, đồng ý làm tổng tài ở Tần thị với mục đích giúp anh lợi dụng mối quan hệ to lớn đó mà tự mở một công ty về phần mềm công nghệ mang tên I.I.T. Co. Nhà Thi Ngụy là tập đoàn tài chính lớn, nếu có cổ phần với họ, tất việc làm ăn của I.I.T Co. có thể được nhờ cậy.

…Nhưng có một điều, anh chả biết con bé có tính cách quái dị kia là ai, trừ biết nó học dưới anh 2 khóa, tên là Trương Yến Tử và một tấm ảnh bị chụp trộm khi đang đi ở đại sảnh.

Nhìn bầu trời trong xanh, tâm trạng anh thoải mái chút nào, đánh một giấc trong giờ “Quản lý tiền lương” anh thấy thật thoải mái

Trường đại học S tuần này mở một cuộc picnic đến thành phố C, vốn là nơi của sông nước núi non, rất thích hợp để có một chuyến dã ngoại. Tất nhiên là nó cũng đi và anh cũng vậy, sở thích ngàn đời của anh là được đi chơi còn với Yến Tử thì là tìm một nơi để đọc tiểu thuyết mà không phải ở nhà. Lần này La Yên Tử không đi vì tiểu thư nhà họ La bị bắt ở nhà để đón cụ trẻ từ bên Mỹ về, nên nó phải đi một mình

Thật không ngoài dự đoán, bọn họ sẵn không ưa nó nên ai nấy cũng đều chọn chỗ cho mình, người không có xe riêng thì ngồi kín xe tập thể, người có xe riêng thì ai nấy cũng cố ních hết người để các giáo viên không chèn thêm nó vào. Trường đại học S vốn nổi tiếng là trường con nhà giàu, đa số là tiểu thư hoặc thiếu gia mang trong mình trọng trách thừa kế. Trương Yến Tử là con gái duy nhất của đại địa chủ thành phố T – Trương Bảo, nhưng từ bé bố mẹ nó đã dạy “Bạn tốt là bạn không quan tâm đến gia cảnh” bởi vậy từ khi còn là học sinh tiểu học, nó đã tự động nói “Bố mẹ mình có một mảnh ruộng vừa vừa”. Chính vì điều đó mà ngoài tính cách dị của nó ra, họ còn có đôi chút phân biệt đối xử vì họ tự cho rằng nó là người tầm trung không hợp để sánh ngang hàng với những người thượng lưu như họ. Nó biết nhưng mặc kệ, chuyện này chẳng đáng để nó màng tới, nhà nó giàu hay nghèo tự nó biết là đủ

Mọi người lên hết xe riêng của mình, bỏ nó đứng lẻ bóng không ai thèm đếm xỉa tới, nó chỉ thở dài mà nghĩ thầm: Xã hội tàn ác nên sinh ra những kẻ tàn ác. Có cô ả Thiều Mẫn, ngồi trên chiếc xe mui trần hiệu Audi màu đỏ, nhìn nó đứng như trời trồng mà chả có ma nào đếm xỉa đến thì ra vẻ thích thú lắm. Cô ta còn chu mỏ lên, quay người mỉa mai nó

“Con nhỏ quái đản, đứng một mình hít khói nhé” rồi cùng lũ bạn cười sáng khoái

Nó hơi nhíu mày khi nhìn cái bộ dạng xoắn quẩy của tiểu thư Thiều mà cố nhịn không phát ra tiếng cười: Tiểu thư à, có nói trăm vạn lần thì cũng thế thôi.

Nhưng mọi chuyện thật xảy ra không như dự đoán, nói dự đoán là bởi vì, nó đã có ý định đợi mọi người đi hết rồi bắt taxi đi về thành phố C…Còn chuyện ngoài dự đoán là đang mải xem bộ dạng mất cân bằng của Thiều Mẫn, chợt sau lưng nó có tiếng nói trầm ấm, khiến nó hơi giật mình

“Anh đưa em đi nhé”

Nó không biết là ai, nhưng nhìn đội “Ngũ hồ ly” do Thiều Mẫn đứng đầu vội vàng nhảy khỏi xe đứng xếp hàng chỉnh trang quần áo, nó không khỏi suy nghĩ về sự thay đổi chóng mặt đó mà nhướn mày lên.

Không thể thất lễ với người đứng sau, dù gì tính cách nó khác thường nhưng mẫu hậu và hoàng thượng dạy nó rất tử tế là phải biết lễ nghĩa, không được thô lỗ, bất lịch sự. Nó quay đầu lại xem người đằng sau là ai, định tiện thể cảm ơn vì chí ít nó cũng tiết kiệm được chút đỉnh

Khi nó quay lại, nó có thể nhận xét được ngay, người đằng sau nó là một người con trai cao khoảng mét 80, vì nó thấy nó chỉ đứng đến ngực anh ta. Anh ta có mái tóc màu nâu hạt dẻ, hơi dài và xoăn, mũi cao, đôi mắt đẹp mê hồn đang khẽ trùng xuống nhìn nó, hàng lông mi dài khiến đôi mắt đó thêm phần gợi tình. Nó nghĩ: Thể nào đội “Ngũ hồ ly” lại thay đổi nhanh thế.

“Cám ơn, thật vô sỉ nhưng nếu được anh có thể cho em đi nhờ thì tốt quá” nó cúi người lễ phép rồi cười gượng một cái

“Ngũ hồ ly” quả thực thấy nó nói thế thì như bị ăn mất của ngon, nhảy đến mà chu choa

“Thật không xứng, đàn anh Tần là người thượng lưu của thương lưu, anh không thể đi cùng con nhỏ hèn mọn này được” Thiều Mẫn chu mỏ lên nói

Ngay lập tức sau đó là tiếng đồng thanh “Đúng vậy đấy anh Thiên Kỳ” của tứ hồ ly còn lại

Nó quay sang bình tĩnh nhìn “Ngũ hồ ly” chua ngoa mà thấy vô duyên thay họ.

Thấy nó để ý đến lời nói của mấy cô gái kia, anh mở cửa ghế phụ của con Porsche 981 màu nâu ánh kim ra nói:

“Đừng quan tâm quá nhiều, em lên xe là được” rồi nở nụ cười nhẹ.

Đọc tiếp Loading my heart – chương 2