Chương 1 : Lọ Lem trở về…

Trên máy bay, một cô bé ngồi khoang Vip, tai đeo tai nghe, mắt nhắm nghiền, có vẻ như đang ngủ. Trông cô bé đó giống một con búp bê sứ, mong manh dễ vỡ.

“Chuyến bay số 142 từ London đến Hong Kong chuẩn bị hạ cánh” – Chiếc loa trên máy bay thông báo.

“Reng reng reng ….” Chiếc điện thoại đột nhiên reo. Cô bé đó tỉnh dậy, dụi dụi đôi mắt và đang còn buồn ngủ. “Reng reng reng…” Chiếc điện thoại tiếp tục reo. Cô bỏ tai nghe ra khỏi tai và trả lời điện thoại, giọng lạnh và không chút cảm xúc:

– Có chuyện gì không?

Đầu bên kia đang trả lời nhưng có tiếng nhạc xập xình, thật khó để có thể nghe rõ:

– Hi chị cả! Chị về đến nơi chưa? – Giọng của một thằng con trai. Cái giọng nghe giống một thằng nhóc!

Cô ngán ngẩm trả lời lại:

– Chị sắp xuống sân bay rồi nhóc à! Tý nữa gặp ở bar Death!- Nói rồi cô tắt máy.

Ra khỏi sân bay, cô bé đón taxi về nhà. Nhà cô ở Hong Kong, không thể gọi nó là một ngôi nhà mà phải là một ngôi biệt thự rộng lớn. Kiến trúc của nó rất tinh tế, màu sắc đơn giản nhưng hài hòa tạo nên một vẻ cao quý mà vẫn tạo cảm giác thoải mái. Người thiết kế ra ngôi biệt thự này thật tài hoa mới có thể làm được. Đang ngồi trên taxi, điện thoại cô lại reo:

– Dạ ba! Con nghe!- Giọng vẫn lạnh nhưng có vẻ ấm hơn khi ngồi nói chuyện với một trong những nhóc trong Tam Quỷ.

– Tường Vi à! Con đến nơi chưa? Có cần ba bảo tài xế đến đón con không?- Ông Gia nhẹ nhàng nói. Giọng ông trầm và ấm áp.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tường Vi liền cười mỉm:

– Dạ thôi! Con đón taxi rồi ba! Khoảng 15 phút nữa là về đến nhà rồi ạ!

– Ừ! Ba dập máy đây! Mẹ con đang ở nhà chuẩn bị chào mừng con về nhà đấy!

Nghe thấy tiếng “mẹ”, mặt Tường Vi bỗng thay đổi, tối sầm lại. Nụ cười tắt hẳn và giọng nói đanh lại:

– Vâng!

Tiếng “mẹ” trong suốt bốn năm qua đã bị Tường Vi cho vào sọt rác chứa đầy những quá khứ đau buồn. Mẹ cô mất khi cô 6 tuổi. Lên 8 tuổi, ba cô dẫn một người phụ nữ đem theo một đứa con gái mà sau này sẽ là mẹ kế và em gái của cô. Tưởng chừng như sẽ lại có được tình mẫu tử đã mất từ lâu, nào ngờ mẹ kế của cô lại thật độc ác. Bà mẹ kế luôn bắt cô dọn phòng cho hai mẹ con bà ta như một người hầu riêng. Bà ta còn đánh đập cô. Tuy các vết sương không gây ra sẹo như vết thương trong tim cô lại là một vết thương không bao giờ liền sẹo. Cô ngày càng lạnh lùng hơn. Và cuối cùng, năm 12 tuổi, cô đưa ra một quyết định táo bạo: đi du học và sống tự lập ở Anh. Thuyết phục mãi, bố cô mới đồng ý…

– Két!!!!! – Tiếng xe phanh lại và dừng ở một ngôi biệt thự sang trọng.

“Đã về đến nhà rồi à!” Tường Vi nghĩ thầm. Ngôi nhà không khác xưa là bao trước lúc cô đi du học. Trong nhà, một người phụ nữ đang ngồi trên chiếc ghế sofa sang trọng, màu sắc đơn giản. Khi cô vừa đi đến cửa, tất cả người làm đều chạy ra chào đón:

– Mừng tiểu thư trở về!

– Mấy cô cậu đang làm gì thì làm cho xong đi chứ! Bỏ dở công việc để chào đón một con bé nhỏ tuổi hơn! Liệu mấy người có được tăng tiền lương hay không!? – Bà mẹ kế lên tiếng, giọng đầy mỉa mai.

Tường Vi không nói gì, chỉ chào nhẹ một tiếng rồi bỏ lên phòng. Bà ta thấy cô không nói gì, tưởng mình đắc thắng rồi tự thưởng ình một nụ cười nham hiểm. Nhưng bà ta đâu biết rằng, phương châm sống hiện giờ của cô là “Càng im lặng cảng khinh người ta”. Đối với bà mẹ kế của cô, im lặng là tốt nhất.

Tường Vi từ trên tầng đi xuống. Cô mặc một chiếc váy màu hồng cánh sen làm tôn lên làn da trắng của cô. Tóc xõa xuống. Trông cô lúc này thật dịu dàng nhưng khuôn mặt cô vẫn lạnh lùng. Thấy cô đi xuống, bà mẹ kế nói:

– Xuống ngồi với mẹ! – Tường vi không nói gì, chỉ lẳng lặng đi xuống và ngồi cạnh bà ta.

– Bốn năm qua con sống tốt không? – Cái giọng giả vờ quan tâm của bà ta thật khiến người khác mắc ói.

– Con sống tốt lắm mẹ ạ. Mẹ không cần phải lo cho đứa – con – ruột – của – bố đâu! À! Con đã nhận bằng thạc sĩ về quản – lí – kinh – doanh rồi! – Cô nhấn giọng từng chữ một để cho thấy rằng cô không còn sợ bà ta nữa.

Không nén nổi sự tức giận, mặt bà ta đỏ lên như muốn xì khói.

– Ngày mai con sẽ dọn ra ở riêng. Ngôi nhà ở gần trường THPT A. Có lẽ sẽ học cùng lớp với Ái Hương.- Nói xong cô bỏ lên phòng ngay. Đúng lúc đó thì Ái Hương đi học về. Tuy là một cô bé xinh xắn, dễ thương, cute nhưng tính cách của cô ta không khác bà mẹ là mấy. Thấy có sự thay đổi trong nhà. Ái Hương có thể đoán được ngay nên cô ta chỉ chào mẹ rồi chạy luôn lên phòng…

………………

Thời tiết đang bước vào thu. Gió sớm lạnh thổi vào phòng Tường Vi khiến cô rùng mình thức giấc. Vươn vai một cái rồi đi ra ban công, cô ngước lên nhìn bầu trời trong xanh.

“Mẹ ơi! Con sẽ lấy lại những gì thuộc về hai mẹ con mình và ba! Mẹ hãy phù hộ cho con nhé!” Cô nghĩ thầm rồi nở một nụ cười thật tương.

– Game start!!!! – Cô nói. Gương mặt cô lại lạnh lùng như trước.