Tự chương
Đó là một truyền thuyết cổ xưa, truyền thuyết kể, trên trời khi ấy có mười mặt trời, ánh sáng tỏa ra như thiêu như đốt, sắp thiêu cháy cả mặt đất. Một thợ săn cường tráng tên là Hậu Nghệ đã dùng một cây cung bắn rụng chín trong mười mặt trời ấy xuống, cứu cho mặt đất khỏi một phen cháy rụi. Anh ta đã giành được danh dự và mỹ nữ. Tự cho mình là anh hùng bá chủ một phương, cuối cùng đến cả mỹ nữ tên gọi Hằng Nga cũng chán ghét anh ta, thà về một nơi tối tăm lạnh lẽo lẩn tránh cũng không thèm ở lại. Tất cả đều bởi người thợ săn được người đời gọi là anh hùng ấy là một người đàn ông chỉ có biết săn bắn, không hiểu chút nào những vui thú của cuộc sống. Một người phụ nữ nếu như chung sống cùng với người đàn ông như vậy, cái mà cô ta có được sẽ chỉ là sự cô đơn tẻ nhạt vĩnh hằng mà thôi. Nhiều năm trở lại đây, trong lòng ta luôn băn khoăn một câu hỏi: Vì sao anh ta phải bắn rụng chín mặt trời kia? Bầu trời cuối cùng chỉ còn lại một mặt trời, vầng mặt trời duy nhất còn lại ấy thật cô đơn biết bao! Cũng có thể người thợ săn ấy vốn dĩ đã là một con người không biết thế nào là cô đơn, bởi vì anh ta là anh hùng, mà anh hùng là người có thể chịu đựng sự cô đơn giỏi nhất. Anh ta chỉ biết loại bỏ chín mặt trời gây hại cho nhân gian và anh ta đã làm được, đồng thời còn nhận được sự tôn kính của người đời, thế nhưng anh ta lại hại chết chín mặt trời kia, cũng khiến cho mặt trời còn lại cuối cùng đó phải chịu đựng sự cô đơn đời đời kiếp kiếp.Anh ta cũng đã hại người phụ nữ của chính anh ta. Vì anh ta quá nổi tiếng, hằng giờ hằng khắc đều có rất nhiều người đến xếp hàng mời anh ta đi săn. Cùng với việc anh ta bắn chết vô số sinh mệnh, thượng thiên cuối cùng đã mang đến cho anh ta một sự trừng phạt, đó chính là người vợ của anh ta chịu không nổi sự lạnh lùng đơn điệu của chuộc sống bên cạnh anh ta, đã chạy đến Nguyệt cung lạnh lẽo. Trên Nguyệt cung, chí ít cũng còn có một con thỏ trắng xinh xinh ở cùng cô ấy, chứ không phải một tảng đá vô cảm. Cần phải biết rằng, người chồng của Hằng Nga quả thật là một anh hùng. Ở nơi nàng sống cùng Hậu Nghệ, trong vòng một trăm dặm vuông, không có đến một con vật nào dám vào ra bén mảng. Chỉ cần có một tiếng động, mũi tên của chồng cô ấy sẽ lập tức vút theo, kết liễu sinh linh vô tâm xấu số. Anh ta hận người phụ nữ đã rời bỏ anh ta. Đêm đêm anh ta giương cung muốn bắn cả mặt trăng rơi xuống, nhưng mũi tên anh ta đã qúa nặng bởi nhuốm đầy máu tươi. Anh ta cũng hận vầng mặt trời cuối cùng bởi đã chiếu sáng cho mặt trăng ấy, anh ta phải bắn nốt vầng mặt trời ấy xuống, nhưng rốt cuộc anh ta đã không thành công. Con ngoan của ta, cho dù sau này con có trở thành một con người thế nào cũng tốt, chỉ có đừng làm anh hùng. Ta thà mong con làm một con quỷ người người ghét bỏ cũng không muốn con trở thành một anh hùng được người người tôn kính! Con phải có trách nhiệm với cuộc sống của mình, con chính là con chứ không phải là người khác! Nếu muốn yêu con hãy yêu, muốn hận thì hãy hận, có yêu tất sẽ có hận, nhưng tất cả đều phải là ý muốn của con. Con không thể giống như người thợ săn kia, vì mối hận của thế nhân mà đi hủy hoại tình yêu của mặt trời. Con hãy thay ta tìm lại chín mặt trời kia, ta biết chín mặt trời ấy vẫn đang sinh tồn ở một góc tối tăm nào đó. Nếu như tìm không thấy thì con hãy tạo ra một truyền thuyết khác. Hãy nhớ kĩ lời ta dặn, con ngoan!Bàn tay chàng thanh niên khẽ vuốt qua đôi mắt mở trừng của lão nhân. Cặp mắt ông từ từ khép lại, vĩnh viễn ngủ sâu trong sơn động không ánh mặt trời. Chàng thanh niên dập đầu ba cái, lẳng lặng đứng dậy, thân hình cao to sừng sững, uy vũ lẫm lẫm khiếp người. Cha, con biết Người chính là vầng mặt trời cuối cùng đó. Con sẽ khiến cho những thợ săn đã bắn chết cha biết được thế nào là đau khổ bi ai. Con phải để cho họ thấy được sắc máu hồng mà cha truyền cho con, chỉ có huyết sắc chói lòa ấy mới là cảnh tượng hùng tráng nhất trên thế gian này! Chàng trai khẽ quay người bước ra. Khuôn mặt lạnh lùng trong bóng tối mờ mờ của sơn động lấp láy xạ quang hai luồng sáng màu đỏ máu.