Liên Minh Phe Thất Tình - Chương 01 - 01

Giới thiệu:

Một cô gái yêu thầm suốt bao nhiêu năm không có kết quả.

Một chàng trai bất ngờ phát hiện ra vị hôn thê của mình đi yêu người khác.

Hai kẻ thất tình liên minh lại trên cơ sở hợp tác sếp và nhân viên. Nhưng chuyện “chia uyên rẽ thúy” chưa thành thì oan gia ngõ hẹp đã gắn chặt với nhau như hình với bóng.

Bên nhau lâu ngày, tình yêu bén lửa, nhưng hiểu lầm làm tan rã liên minh.

Cơ hội “đàm phán” nào khiến họ xích lại gần nhau và nhận ra trái tim mình mình thực sự “lỗi nhịp” khi nghĩ đến nhau?

Vậy rút cục, đây là câu chuyện liên minh giữa những kẻ thất tình hay là tình yêu của những “viên nam châm” trái dấu?!

***

Thời kì hạt giống

Ngày X tháng X. Trời nắng.

Hôm nay, trên đường đi phỏng vấn, mình đòi tiền bồi thường của một tên dê cụ háo sắc trên xe bus thành công!!!

Sau đó bị một tên đi đường nhìn ngó kinh luôn... mình chắc gã ta là đầu gấu xã hội đen...

Rồi sau đó trước mặt gã ta, mi giả của mình bị bong ra không ngại ngần... —>_—>

Cuối cùng, thực ra thì, gã ta là giám đốc điều hành kiêm tổng giám đốc công ty mình phỏng vấn...

Mình không muốn nói gì nữa, ừm... T T

Nhan Miêu ra khỏi ga tàu điện ngầm, bắn thẳng tới bến xe bus, sau một loạt những động tác đẩy xô chèn ép chen lách có độ khó cao, cuối cùng cũng thành công leo lên xe bus đổi chuyến một cách may mắn.

Tới lúc này, tất cả đều rất thuận lợi. Cô qua hết hàng loạt bài thi viết, lọt vào vòng phỏng vấn chót, cách vị trí mọi người tranh giành vỡ đầu chảy máu càng lúc càng gần, chỉ còn mấy bến nữa mà thôi.

Thế nhưng dù vào ngày quan trọng như thế này, Nhan Miêu vẫn tiếc không muốn bỏ tiền đi taxi.

Hơn nữa, để tránh làm mòn đôi giày mới, cô còn đi một đôi giày thể thao cũ kèm với áo sơ mi bó sát và váy công sở cạp cao, đôi giày cao gót quý giá vạn phần mua cho buổi phỏng vấn thì nhét vào trong túi.

Trong xe chật chội không thể tả, suốt đường đi Nhan Miêu bị chèn ép tới nỗi chỉ hận mình không thể chỉ có một chân.

Khi chỉ còn một bến nữa là xuống, hành khách lên lên xuống xuống, mọi người đều di chuyển khó khăn, cố gắng nhường chỗ để người khác lách qua mình, cô cũng có cảm giác bị vật lạ ép lên lưng.

Lúc đầu Nhan Miêu đang mơ màng gà gật, bị ép một cái thì từ từ tỉnh táo lại, đắn đo phân biệt kỹ càng xem động tác giống như vuốt ve của bàn tay sau lưng cô là vô tình hay có tà ý.

Khi cái tay kia bóp mạnh vào mông cô một cách táo tợn hơn, Nhan Miêu phản ứng thật nhanh, lật tay giữ lại cổ tay gã, quay người trừng mắt nhìn chủ nhân cổ tay ấy.

Tuy đối phương có bộ dạng dân công sở áo quần bảnh bao, nhưng trông không mảnh khảnh thư sinh mà lại rất cơ bắp, bị cô bắt ngay tại trận, nhất thời có chút bất ngờ, không tránh khỏi ngạc nhiên nhưng vẫn miễn cưỡng giữ bình tĩnh nói: “Cô này, cô có việc gì thế?”.

Xe bus vừa tới bến, Nhan Miêu cũng không tranh cãi ầm ĩ, chỉ cầm cổ tay của gã ta, lôi xuống xe không để đối phương chống cự. Rồi xòe tay ra, chìa tới trước mặt gã một cách oai vệ hùng hồn: “Năm trăm tệ”

Gã kia ngớ ra: “Cô nói gì?”.

Nhan Miêu nghiêm túc đáp: “Anh tưởng anh có thể lợi dụng xe bus đông người thì muốn sờ là sờ à? Làm chuyện xấu không phải nộp tiền phạt chắc?”.

Gã này thấy cô tay chân mảnh khảnh, trông như con búp bê sứ động cái là vỡ, yếu ớt dễ bắt nạt, vốn không thừa nhận mình sai, vênh mặt lên nói: “Con điên, mày nói lung tung gì đấy!”.

Nhan Miêu tức lắm: “Anh làm gì thì tự biết. Váy này của tôi là loại năm mươi tệ mua ở chợ đêm, rất dễ phai màu, anh xem trên tay mình dính cái gì hả? Đó là chứng cứ”

“…”

“Nếu không muốn tới đồn cảnh sát thì giải quyết luôn đi, đưa tiền đây”.

Phụ nữ càng liễu yếu đào tơ, lúc đụng phải kẻ xấu càng phải tỏ ra khí thế, tàn nhẫn, ngang ngược hơn đối phương, mới có thể đòi lại công bằng cho mình được.

Quả nhiên lời vừa nói ra, đối phương liền mất sạch khí thế, trận tuyến rối loạn, mắt đảo láo liên, nói lấp liếm: “Nhưng tôi, tôi không mang tiền”.

Nhan Miêu càng tức, làm kẻ háo sắc đã không có tiền đồ, làm một kẻ háo sắc thích nói dối thì càng bó tay hơn: “Được thôi, anh muốn tự trả tiền hay muốn tôi tới công ty anh, tìm sếp anh đòi bồi thường?”.

Gã này không lằng nhằng nữa, lập tức rút ví, móc hết tiền xu, tiền giấy trong ví ra.

Tiền mặt chỉ có ba trăm bảy mươi tám tệ năm hào, sau khi đếm Nhan Miêu lấy số chẵn, nhân đạo chừa lại cho gã tám tệ năm hào đi xe bus, tiếp đến còn trách mắng giáo huấn gã ta một bài tràng giang đại hải.

Đối phương phải hứng chịu đả kích liên hoàn như thế, từ lúc trả tiền đã mất hết ý chí chiến đấu, đành nghe hết bài diễn thuyết đạo đức nhân sinh của Nhan Miêu không chút kháng cự rồi cúi đầu não nề đi mất.

Nhan Miêu cẩn thận đếm lại tiền lần nữa, cất kĩ mớ tiền bồi thường đi rồi rút di động ra xem giờ.

Tòa nhà của tập đoàn Tạ Thị cô tới phỏng vấn đã nằm trong tầm nhìn, thời gian vẫn còn rất sớm. Hôm nay thực sự quá thuận lợi rồi. A A

Lúc ngẩng đầu lên, Nhan Miêu cảm thấy hình như quanh đây có người đang nhìn cô.

Cô tìm hồi lâu mới phát hiện đúng là có chàng trai đang mỉm cười với mình.

Mặt mũi anh ta lạ hoắc, tuổi còn rất trẻ.

Tuy mặc vest đi giày da, đeo hoa tai bằng kim cương, nụ cười treo trên mặt, nhưng có cảm giác gian tà đặc biệt; làn da khá trắng, thế nên màu da lộ ra dưới lớp cổ áo sơ mi trắng tinh không hề chối mắt, mà lại có vẻ ngả ngớn, không đàng hoàng. = =

... Nếu, nếu ban nãy gặp phải loại người này, thì cô không đối phó nổi, chắc đành phải mời ông anh trai làm cảnh sát của cô xuất trận thôi.

“Cô ơi”.

Nhan Miêu không khỏi cảnh giác: “Cái, cái gì?”.

Chẳng lẽ thấy cô đếm tiền, cũng muốn tới xin đểu một phần?

Dựa, dựa vào cái gì hả? Anh ta có bị cô sờ đâu.

“Chỗ này của cô”. Anh chàng chỉ chỉ vào mắt mình.

Nhan Miêu càng ôm túi chặt hơn: “Hả?”.

Anh ta cười nói: “Lông mi của cô, bong ra rồi”.

“…”

Thư Cán bảo với cô, đi phỏng vấn ít nhiều gì cũng cần trang điểm, nâng cao ấn tượng một chút. Nhưng cô tiết kiệm quen rồi, không nỡ bỏ tiền ra mua bộ mascara và bộ bảo vệ lông mi dùng kèm hàng hiệu mà Thư Cán đề cử. Lúc cần chỉ tùy tiện đánh ít phấn nền mua lúc giảm giá, coi như trang điểm được phân nửa rồi. Nửa còn lại thì tùy tiện gắn cặp mi giả giá hai tệ hồi trước mang về từ một cửa hàng nhỏ.

Không ngờ trong ngày quan trọng cỡ này, cô lại có may mắn gặp chuyện “bong mi” chứ. Sớm biết keo dán mi rẻ tiền không dính chắc, cô đã lấy keo 502 công nghiệp dán vào rồi.

Nhan Miêu lấy một tay che mặt, dò dẫm mò mẫm tới tòa nhà Tạ Thị, lén lén lút lút chui tọt vào nhà yệ sinh tầng một, cuối cùng mới có thể bỏ tay xuống, nhìn mình một cách thảm hại trong gương.

Đúng là cả hai bên mi giả đều bong ra rồi, nhìn cô chẳng khác gì Lục Tiểu Phụng (*) có bốn lông mày. = =III

(*) Lục Tiểu Phụng: là nhân vật nổi tiếng trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Cổ Long với biệt hiệu “Tứ mi mao” – người có bốn hàng lông mày, bởi bộ ria mép của anh mảnh như lông mày vậy.

Còn là Lục Tiểu Phụng đi giày thể thao mặc váy công sở.

Ầy, cô đâu biết lũ dê xồm trên xe bus năm nay còn sờ cả Lục Tiểu Phụng nữa = =„„

Nhan Miêu xấu hổ tới nỗi mặt đỏ bừng, ra sức trấn tĩnh, tự an ủi mình, với người kia dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, cả đời chắc chỉ gặp có lần này, dù lần sau có tình cờ đụng mặt trên phố lớn, người ta cũng không nhớ cô là ai đâu. Cho nên mất mặt thì cũng mất rồi.

Chỉ cần kiếm lại cái mặt trước buổi phỏng vấn, thế là được. = =„„

Ra khỏi nhà vệ sinh, Nhan Miêu đi thang máy tới bộ phận nhân sự ở tầng năm, im lặng ngồi ngẩn ngơ trên chiếc ghế dài ngoài phòng họp.

Vốn dĩ trong thời gian chờ đợi nên ôn lại tài liệu đã chuẩn bị sẵn thật kĩ càng, kết quả là trong đầu chỉ có câu nói “Lông mi của cô, bong ra rồi” chạy qua như đèn kéo quân. = =„„

Nhan Miêu “oa” một tiếng chôn mặt vào lòng bàn tay, rốt cuộc cô phải làm sao mới có thể xua đi bóng ma ấy, đối diện với cuộc đời mình đây.

“Cô Nhan Miêu”.

Nhan Miêu vội vàng ngẩng đầu lên: “A, có tôi”

Người phụ nữ trung niên đứng ở cửa phòng mỉm cười nói: “Cô là người tiếp theo”.

Nhan Miêu lập tức đứng dậy, vuốt phang nếp nhăn vô hình trên váy, hít thở sâu hai lần rồi mới trịnh trọng đẩy cánh cửa phòng họp ra.

Từ giờ phút này bắt đầu tiến quân vào cuộc sống làm việc mới, quên chuyện lông mi giả đi!!!

Sáu vị giám khảo ngồi thành một hàng ngang trong phòng, trận thế rất dọa người.

Mà chuyện càng dọa người hơn là, người mới gặp trên đường, anh chàng cô rất nghi ngờ là phần tử xã hội đen, lúc này cũng ngồi trong phòng họp một cách quang minh chính đại. Ngay cả vẻ mặt như cười như không cũng không thay đổi, cứ ngồi dựa lưng vào ghế như thế, uể oải nhìn cô.

Nhan Miêu lập tức đưa tay lên dụi dụi mắt, nhưng người đó nhìn thế nào cũng là thực, không phải ảo giác sinh ra khi thiếu ngủ.

Bốn mắt nhìn nhau, thậm chí người đó còn như mỉm cười với cô.

“…”. Giống... người sống... thật đấy...

Hay là, biết đâu, người này chỉ là rảnh rỗi không có việc gì tới góp vui thôi, bộ dạng anh ta như thế, nhìn thế nào cũng không thấy giống người làm kinh doanh hợp pháp, có lẽ chỉ là đúng lúc đi qua, hoặc thậm chí là tới thu tiền bảo kê... nhỉ.

Nhan Miêu khó khăn lắm mới nặn ra nụ cười vô cùng sợ hãi trên gương mặt cứng nhắc, nghe chủ khảo giới thiệu từng giám khảo, rồi lại nghe người ta nói rõ ràng: “Đây là giám đốc điều hành kiêm tổng giám đốc công ty, anh Tạ Tử Tu”.

Anh ta đáp lời rồi nhướn mày cười với cô một cái.

Một pho tượng đá tên “Nhan Miêu” từ từ nứt ra ngay lập tức.

*** ***

Tới khi kết thúc phỏng vấn, tiếp tục cố gắng trấn tĩnh trở về nhà, đêm ấy Nhan Miêu mơ thấy ác mộng.

Trong mơ Tạ Tử Tu cười với cô, nói: “Cô này, mặt cô bong ra rồi”.

Lúc tỉnh dậy Nhan Miêu không khỏi soi gương dùng sức kéo mạnh mặt mình, chắc chắn không có khả năng bị bong ra như trong mơ mới thở phào, trở lại thế giới hiện thực.

Nhan Miêu còn chưa kịp rửa mặt, đã nghe thấy chuông cửa reo ầm ĩ. Cô tới gần cửa, cẩn thận quan sát bên ngoài qua lỗ mắt mèo.

Ông anh Nhan Tử Thanh làm cảnh sát của cô nói, không được tùy tiện mở cửa cho người lạ, đặc biệt là đàn ông lạ, vì thế giới bên ngoài rất nguy hiểm.

Nhưng...

Nếu người đứng bên ngoài, là sếp tương lai hôm qua phỏng vấn cô thì sao?

Nhan Miêu lơ mơ mờ mịt, đành mở cửa ra: “Anh, anh Tạ...”. Anh Tạ thân chinh ghé qua, khiến tệ xá cũng được vẻ vang.

Tạ Tử Tu cũng không hề khách sáo, tự nhiên vào nhà rồi tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn.

Nhan Miêu cũng đành ngồi theo, buộc mái tóc còn rối bù ra sau, ngây ra như phỗng nhìn người đàn ông cao to ngồi cạnh bàn.

“Xin, xin hỏi, phỏng vấn xảy ra chuyện gì sao a?”.

Lẽ nào thông báo kết quả phỏng vấn còn cần sếp tổng đại nhân đích thân tới nhà?

Có cần khách sáo thế không chứ.

Tạ Tử Tu mỉm cười: “Tôi tới không phải nói việc công”.

Vậy thì nói việc riêng rồi?

Cô không quen biết anh ta, có việc riêng gì mà nói đây.

Trước khi nói tiếp, Tạ Tử Tu đưa mắt quét qua căn phòng một lượt. Hiển nhiên căn nhà trọ cũ và cô chủ mặc áo ngủ kẻ caro chưa rửa mặt này đều không hợp với anh ta.

Rồi anh nhẹ nhàng rút một tấm chi phiếu từ trong túi áo, đặt lên trên bàn, đè hai ngón tay lên chậm rãi đẩy về phía cô.

“Nhận lấy cái này. Đã đủ làm phí chia tay rồi chứ?”.

Nhan Miêu cầm lấy, nhìn kĩ một lượt, đôi mắt ngái ngủ vốn đang kèm nhèm lập tức mở tròn lên. Con số trên tấm chi phiếu thực sự khiến người ta không thể rời mắt, đúng là ra tay không phải là có thành ý bình thường!

Xé nát nó rồi hét lên giận dữ “Đừng mang tiền ra sỉ nhục tôi”.

Đây chắc là xem nhiều phim truyền hình quá nên đầu óc không tỉnh táo rồi.

Có số tiền chia tay như thế này, muốn Nhan Miêu đoạn tuyệt quan hệ với bất cứ gã đàn ông nào trên thế giới, cô cũng sẽ gật đầu như giã tỏi ngay lập tức.

Nhưng vấn đề là...

Cô có qua lại với ai bao giờ đâu, muốn tìm người chia tay cũng không chia được... = =„„

Chắc chắn là không bồi thường nhầm chứ?

Công ty bây giờ thân thiết thật đấy, không trúng tuyển mà sếp còn tới tận nhà đưa tiền an ủi.

Nhan Miêu đành nuốt nước miếng, cẩn thận nói: “Chuyện đó, xin hỏi đây là…”.

Mới sớm ra đột nhiên có người đàn ông đẹp trai thế này tới gõ cửa nhà cô, còn đưa một tấm chi phiếu to đùng, không cần biết xuất phát từ lý do gì, đúng là quá hoang đường.

Tạ Tử Tu vẫn không trả lời, chỉ nói: “Nhờ cô chuyển lời cho Nhan Tử Thanh, bảo anh ta tránh xa Đỗ Duy Duy ra một chút”.

Nhan Miêu không kìm được nhìn ra khỏi tấm chi phiếu: “Hả? Đỗ Duy Duy?”.

Tạ Tử Tu nói: “Chẳng qua là muốn tiền thôi, tôi đưa cho anh ta trước cũng thế. Xin anh ta đừng tốn tâm tư thêm nữa”.

Nhan Miêu vội vàng lắc lắc đầu, khiến mình tỉnh táo một chút,

“Này, chờ một lát. Anh nói tới Đỗ Duy Duy, con gái độc nhất nhà họ Đỗ, chị hai, trùm thành phố T, danh khắp bốn bể, thế khắp tám phương đúng không?”.

Tạ Tử Tu nhướn mày: “...Tuy tôi chưa từng nghe thấy danh hiệu đó, nhưng chắc là đúng rồi”.

Nhan Miêu không kìm được mà muốn làm rõ ràng: “Anh Tạ này, xin đừng nói đùa kiểu đó được không? Tôi nghĩ anh hiểu nhầm rồi, anh trai tôi không thể quen với con mụ ác độc... à, kiểu con gái có cá tính như thế được. Nếu anh ấy đi tìm Đỗ Duy Duy, chắc là đang giúp ai đó đòi lại công bằng thôi”.

“Đòi lại công bằng?”.

“À... ấy là, có, tranh chấp ấy mà.. .”.

Với người ngoài, Nhan Miêu không muốn dùng từ quá thẳng thắn. Thực ra dù gia thế của Đỗ Duy Duy hiển hách, nhưng cũng không hiển hách bằng những việc xấu chị ta đã làm.

Nhan Miêu cũng từng có may mắn trở thành một trong ngàn vạn “việc xấu” ấy, còn lưu lại một vết sẹo sau gáy làm kỉ niệm mãi mãi.

Nếu sinh ra là đàn ông, có lẽ Đỗ Duy Duy sẽ trở thành ông trùm truyền kì của thành phố T một cách thuận lợi.

Mà người xuất thân tốt đẹp, tính cách ngay thẳng, hiện đang làm nhân viên cảnh sát như Nhan Tử Thanh, rõ ràng là có văn hóa tới nỗi không thể nào có quan hệ với loại người như thế.

Nhan Miêu trịnh trọng thả lại tấm chi phiếu lên trên bàn, đè cả năm ngón tay lên đẩy trả lại: “Tóm lại, chắc chắn là anh nhầm rồi”.

Hầy, sáng sớm ra nhận chi phiếu - đúng là nằm mơ. = =„„

Thấy Tạ Tử Tu vẫn không có động tĩnh gì, Nhan Miêu lo lắng trong lòng, lại đánh bạo an ủi: “Tôi nói thật, phiền anh hãy tìm hiểu cho rõ ràng, đừng tùy tiện tìm anh tôi gây chuyện. Anh tôi, một, là nhân viên cảnh sát, không dễ bắt nạt! Hai, anh ấy tuyệt đối không phải loại thích bị ngược đãi”.

Tạ Tử Tu lại nhướn mày: “Thích bị ngược đãi?”.

“Vì chị Đỗ rất là, ừm...”. Nhan Miêu cố gắng tìm từ ngữ uyển chuyển kín đáo một chút, “Có khuynh hướng bạo lực...”

Tạ Tử Tu cười nói: “Là thế nào?”.

Nhan Miêu đành lấy ví dụ chứng minh: “Tôi kể với anh, trước đây chúng tôi học cùng trường, đi cùng một tuyến xe bus đến trường, chị ta nói tôi ăn mặc quá xấu làm bẩn mắt chị ta, thế là lúc sắp tới bến, xe bus mở cửa ra, đột nhiên chị ta đẩy tôi ra ngoài!”.

Tạ Tử Tu càng hứng thú hơn: “Rồi sau đó?”.

“Sau đó?”. Nhan Miêu không ngờ rằng có người lắng nghe câu chuyện bi thảm này, còn tiếp tục hỏi đoạn sau, “Sau đó, đương nhiên là tôi bị đẩy từ cửa sau lên cửa trước, ngã lộn ra khỏi xe bus, còn kéo tụt quần một bạn trai nữa... ừm... chuyện này không quan trọng, tóm lại là, ừm...”.

Đối phương gật đầu: “Thế thì đáng thương lắm”.

Nhan Miêu vô cùng cảm động: “Phải đó, may là không bị thương.. .”.

Tạ Tử Tu cười nói: “Tôi nói anh chàng ấy cơ”.

Nhìn đồng hồ đeo tay, Tạ Tử Tu đứng dậy, mỉm cười nói: “Tôi phải đi trước đây. Về chuyện của Nhan Tử Thanh và Đỗ Duy Duy, thứ nhất, đó là sư thật, cô có thể xác nhận lai với Nhan Tử Thanh. Thứ nữa, cái cô trùm thành phố T, danh khắp bốn biển, thế khắp tám phương, là vị hôn thê của tôi”.