Tiết tử

Tiết tử :

Dưới ánh trăng mờ ảo Hiểu Mộng Nguyệt thoát bỏ lớp xiêm áo để lộ làn da trắng mượt mà nàng bước xuống dòng ôn tuyền ấm áp kia mà cảm thấy thật thoải mái. Lần đầu trốn ra ngoài chơi cùng tỷ tỷ mọi thứ nơi đây thật kỳ diệu. Tỷ tỷ không biết từ đâu lấy được một bộ nam trang và một bộ xiêm áo rực rỡ bắt mắt. Nàng dĩ nhiên không thể giả dạng nam nhân nên đành mặc trang phục nữ nhân kia. Cũng chẳng biết nàng mặc trang phục kia có gì đó kì quái mà trên đường ai ai cũng quay đầu nhìn nàng. Thấy lo lắng trong mắt nàng tỷ tỷ bảo là do nàng xinh đẹp nên họ mới ngắm nhìn. Theo chỉ dẫn của tỷ tỷ nàng đến được ôn tuyền thuận lợi tắm rửa.

Trầm Thiên thực sự không biết phải phản ứng thế nào mới đúng. Biết mình bị trúng phải Xuân dược hắn thật nhanh chạy ra khỏi phòng đến dòng suối sau núi ngâm cho tỉnh táo. Thế nhưng vì sao lúc này lại xuất hiện một nữ nhân. Theo như trang phục của nàng hẳn nàng là kỹ nữ, cố bấm các móng tay vào da thịt kiến cho đầu óc trở nên tỉnh táo hơn. Hắn từ khi nào thì mất đi kiểm soát của lý trí mà có ý nghĩ kia, dược vật dần dần khiến cho đầu óc hắn bắt đầu mất dần kiểm soát. Hương thơm từ phía nữ từ kia càng ngày càng gần hơn tiếng vào mũi hắn rồi xộc thẳng lên não. Nhắm mắt ngưng cả hô hấp để giữ cho mình không bị dược vật khống chế thế nhưng một cái lướt nhẹ ngang qua của nàng cùng tiếng hô hoảng hốt trong veo kia kiến lý trí cuối cùng còn sót lại trong hắn vỡ vụn. Hắn tham lam hít lấy hương thơm ngọt ngào từ nữ tử kia cuồng đạo từ cái miệng anh đào kia đòi hỏi vô độ. Bàn tay hắn dĩ nhiên cũng theo bản năng mà hành động quấn chặt lấy nữ nhân kia.

Mộng Nguyệt vì khói tỏa lên từ ôn tuyền nên từ đầu không hề phát hiện sự hiện diện của một người khác. Nàng kẽ giật mình khi chạm phải thứ gì đó. Khẽ than lên một tiếng định nhìn kĩ lại xem là thứ gì thì liền bị kéo vào vòng ôm cùng miệng bị kẻ đó xâm chiếm. Cố dãy ra nhưng thật không cách nào thoát khỏi người dàn ông này. Hắn bá đạo đùa giỡn chiếc lưỡi nhỏ của nàng, khiến đầu óc nàng trở nên choáng váng đến ý thức chống trả cuối cùng cũng dường như quên luôn. Bàn thay hắn không yên cứ dạo quanh thân thể nàng thật nhột quá. Nàng khẽ uốn thân đẩy ra tay hắn

-          Hì..hì.. Nhột…đừng có..ừm..mm chưa kịp nói lên kháng nghị đầu lưỡi lại bị ai đó nuốt mất. Lần này là sự dịu dàng ấm áp yêu thương khiến nàng có chút mê mụi đầu óc.

-          Ta sẽ chịu trách nhiệm. Giọng nói hắn khàn khàn nhưng ấm áp và thật em tai. Nhưng ngay sau đó nàng hiểu cái hắn nói chịu trách nhiệm kia là ý gì.

-          Á…a…đau… Thân thể như ai đó xé rách đau đớn nàng thét chói tai. Thân thể Trầm Thiên cứng đờ nhưng vòng ôm kia không giảm mà còn như siết chặt hơn không cho nàng vùng vẫy trốn thoát.

-          Xin lỗi…hắn có chút bối rối hoang mang trong đôi mắt… Hắn có thể không thú nàng về làm thê tử nhưng hắn sẽ phụ trách nửa đời còn lại của nàng. Đó chính là suy nghĩ ngay khi quyết định động thân mình. Hắn nhíu mày khi thấy nàng còn một thân hoàn bích. Thời nay không ít nữ tử thanh lâu bán nghệ không bán thân. Hắn  cảm giác có tội khi không nghĩ đến điểm này…

-          Thực xin lỗi… Đôi tay hắn đau lòng lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp kia. Mộng nguyệt nhận ra hơi thở dồn dập từ hắn sự đau đớn khó chịu dù không hề lộ ra trên sắc mặt nhưng không hiểu sao nàng lại cảm nhận được.

-          Ngươi trúng xuân dược ? Đôi mắt nàng ánh lên sự lanh lợi mê hồn. Hắn không trả lời nàng nhưng thân hình như cứng đờ lại. Cố kìm nén dục vọng hắn đang muốn buông tha thân mình nàng thì nàng bỗng dưng vòng tay qua kéo hắn sát nàng hơn.

-          Không muốn cũng đã…đã…lỡ…rồi…ngươi nếu…nếu…dừng lại lúc này hẳn là…là…không thể giải xuân dược…Khuôn mặt đỏ bừng đáng yêu kia ấp úng khiến tâm hắn một hồi chấn động. Khẽ hít sâu một hơi hắn ôm lấy thân hình nhỏ nhắn kia thầm hạ quyết tâm. Nữ nhân này hắn muốn nàng không phải chỉ là đêm nay mà là cả đời.