Phía sau khu nhà tôi ở có một ngọn đồi. Ngọn đồi này có hai ngôi mộ được xây bằng đá xanh. Cách xây dựng chứng tỏ rằng hai ngôi mộ này có lâu lắm rồi. Chẳng ai biết được thân thế của những người đang nằm ở bên dưới như thế nào, mà dẫu có hỏi cũng chẳng ai trả lời được. Mẹ tôi kể với tôi rằng thuở nhỏ mẹ nghe bà ngoại kể lại thì đó là một đôi uyên ương thề thốt như thế nào đó, nhưng cuộc tình của họ không trọn vẹn bởi sự ngăn trở giữa hai gia đình, cho nên họ dắt nhau trốn đi. Cuối cùng đã trầm mình xuống lòng hồ sâu thẳm bên ngọn đồi để không lạc mất nhau. Theo ước nguyện của đôi trai gái đó, người trong xóm đã chôn họ trên ngọn đồi cao để quanh năm họ có thể nhìn thấy thành phố bên dưới. Nhưng chuyện hai ngôi mộ kề nhau lồng trong một chuyện tình không quan trọng bằng vẻ âm u của nó trong đêm. Bởi ban ngày, với biết cơ man nào là thông, có khi sương mù giăng mắc khiến cho không khí của ngọn đồi có cảm giác lạnh lạnh, những người nhát gan chẳng ai dám lên đó một mình. Tất nhiên vào ban đêm thì chẳng ai dám lên đó.
Tại sao tôi lại kể dài dòng chuyện hai ngôi mộ trên ngọn đồi? Đơn giản bởi vì ngọn đồi này đã làm cho tôi hiểu rằng tình yêu là một điều khiến cho anh Nguyên đã dám lên đó vào nửa đêm để nhặt những trái thông vừa rụng xuống làm quà tặng cho chị Lệ. Kỳ lạ thật, anh Nguyên là hàng xóm nhà tôi, tánh tình anh ngang tàng và chưa hề thấy anh sợ ai. Anh có tướng người vạm vỡ, nếu chị Lệ đứng bên cạnh anh thì có khi bóng anh che mất chị Lệ. Anh Nguyên làm việc ở nông trường với nhiệm vụ là lái xe tải nặng. Tuy với tướng người lớn con, ăn nói rổn rảng thế kia, nhưng tôi không hiểu tại sao chị Lệ chỉ cần nhíu mày, nhăn mặt một tí là anh Nguyên không dám phản ứng gì nữa.
Anh Nguyên chú ý tới chị Lệ lâu rồi. Mỗi khi tìm được một nhành lan đẹp trong rừng, anh giữ gìn chúng thật cẩn thận để đem về tặng cho chị. Vì thế mà trong vườn nhà tôi có rất nhiều hoa lan nở ra những cánh mỏng manh nhiều sắc màu, tỏa hương thơm dìu dịu. Thuở nhỏ, tôi rất ngây thơ khi cho rằng trong tình yêu làm gì có sự khuất phục. Nhưng chỉ nhìn thấy anh Nguyên nâng niu từng giò lan đem về tặng chị Lệ bởi anh biết chị thích. Và câu chuyện nửa đêm, khi trời mưa gió và bóng đêm giăng đầy kèm với những cơn gió lạnh đổ về mà anh Nguyên vẫn lên đồi để nhặt những trái thông rụng xuống đem về cho chị Lệ thì quả thật là chuyện không thể nào ngờ tới.
Chị Lệ có một cửa hàng bán các mặt hàng mỹ nghệ Ở khu Hòa Bình. Trong đó, món hàng đơn giản nhất là những quả thông đã qua bàn tay tạo dáng của chị. Bởi bất cứ ai khi đến Đà Lạt cũng đều muốn mang về những món quà kỷ niệm. Gỗ thông khắc chữ cũng là sở thích của nhiều người, nhưng tặng nhau dăm quả thông ở trên ngọn đồi tình nhân thì lại quý hơn nhiều và rất có ý nghĩa. Tôi gọi ngọn đồi sau lưng nhà tôi với tên ngọn đồi tình nhân bởi từ câu chuyện đôi trai gái yêu nhau đã chấp nhận chết cùng ngày để khi bước chân qua thế giới bên kia họ mới thật sự có đôi. Nhưng quả thông trên ngọn đồi tình nhân rất lạ. Nó to trái, những mắt thông bung ra và đặc biệt là trên mắt thông lại có những đốm vàng giống như là được dát vàng. Nhưng chỉ có những trái thông "rụng lén" như theo cách nói của chị Lệ là rụng vào nửa đêm mới giữ hương thơm nếu ta nhặt chúng khi chúng chỉ vừa mới chạm đất. Chị Lệ đã bắt anh Nguyên đi nhặt những trái thông rụng lén như thế với một lời thách thức: "Anh yêu tôi có thật lòng không? Nếu thật lòng thì anh ráng thức đêm lên ngọn đồi tình nhân nhặt những trái thông cho tôi bán". Nếu người khác nói với anh Nguyên như thế chắc anh sẽ phản ứng dữ dội. Nhưng với mệnh lệnh của tình yêu, anh Nguyên cảm thấy đó là niềm vui. Và anh đã bất kể trong đêm có nhìn thấy hai bóng người ngồi dưới những gốc thông kể lể hay không? Nhưng anh đã nhặt cả giỏ thông đầy đem về cho người yêu của mình. Trái tim kiêu kỳ của chị Lệ đã phải mềm đi trước anh chàng vì mình mà lên ngọn đồi cao kia nhặt trái thông.
Nhưng chuyện nhặt trái thông chỉ là một phần trong câu chuyện tình yêu giữa anh Nguyên và chị Lệ. Tôi chẳng hiểu tại sao anh Nguyên lại có thể chịu thương chịu khó để chị Lệ được vui. Anh giống như một đấu sĩ giữa trường đời, trong tình trường thì anh trở thành một sinh vật yếu đuối. Anh chẳng từ nan bất cứ một chuyện gì đối với người phụ nữ mà anh yêu thương hết mực. Đôi vai anh chưa hề gánh nước, nhưng những ngày nước máy bị cúp, anh trở thành anh chàng gánh nước giỏi nhất xóm. Gánh nước nặng thế kia nhưng nụ cười của anh thì rạng rỡ. Anh bỏ hút thuốc, ăn mặc đẹp hơn để chị Lệ khỏi chê bai.
Trước sự bền bỉ của anh Nguyên, chị Lệ đã gật đầu làm vợ anh. Mẹ tôi nói với chị Lệ: "Có một ông chồng yêu thương mình hết mực là phước lớn, nhưng đừng có hành hạ nó quá". Chị Lệ cười: "Con đâu có hành hạ ảnh, nhưng ảnh chỉ sợ vợ mình khổ." Còn anh Nguyên nói với tôi: "Em còn nhỏ, em chưa biết tình yêu nó làm cho mình ấm áp như thế nào đâu. Anh có được chị Lệ của em là anh đã có cả thế gian này rồi".
Thế gian của anh Nguyên là chị Lệ. Chính thế gian của anh đã biến anh thành một con người khác. Để rồi trong đêm chẳng ai dám bước chân lên ngọn đồi tình nhân để hái những trái thông rụng lén thì anh Nguyên lại choàng áo lạnh cùng ngọn đèn pin bước vào giữa thâm u kia mà nhặt trái. Để anh leo lên những tán cây cao hái những giò lan rừng xinh đẹp đem về tặng chị. Bài toán của tình yêu luôn luôn là một ẩn số, nó chẳng giống như phép cộng trừ nhân chia. Khi nhìn thấy trong đôi mắt hai người ánh lên màu hạnh phúc, tôi biết họ sẽ chẳng bao giờ lìa nhau. Và cả anh Nguyên nữa, anh cũng sẽ còn lắng nghe tiếng những cơn gió thổi qua thành phố vào mùa thông đậu trái. Có thể lúc đó anh sẽ nói với chị Lệ: "Thông bắt đầu rụng rồi đó em há. Anh có cần lên đồi nhặt trái không?".
Tôi cũng bắt chước anh Nguyên đợi những cơn gió thổi qua thành phố. Rồi tôi lắng nghe từ ngọn đồi kia xem thử có trái thông rụng xuống không? Nhưng tôi chẳng bao giờ nghe được tiếng rơi của trái thông. Duy chỉ có mình anh Nguyên là nghe được. Quả thật trong đôi tai của anh còn có điều bí ẩn của tình yêu.