Chương 1

Tiếng ồn ào của nhóm người có tính hiếu kỳ đang tụ tập trước cửa nhà cô . Giọng chanh chua mỉa mai vang lên , lời sỉ nhục nặng nề trút lên đầu chị cô . . . Những âm thanh ấy tạo nên khung cảnh hỗn độn , náo nhiệt khác thường.

Kiều Thy cố bịt kín đôi tai bé nhỏ của mình , cũng không làm sao tránh được những lời châm biếm , đau buồn ấy ập vào hồn cô trogn chiều nay

- Tôi ở đây lâu rồi , có thấy bà ấy có chồng chính thức đâu . . nay ông này rước , mai ông kia đưa về , toàn là “xế hộp” không , chứ không có dân thường đâu nha.

- Nếu không lấy thằng này , thằng nọ làm gì có tiền nuôi lũ em mồ côi đó . Một mình con chị nuôi cả bầy em không lấy mấy thằng “xịn” lấy gì ăn.

- Vậy chứ sao , người ta “đẹp” bán “sắc” ăn hoài làm sao hết chứ . Đẹp thì lấy dân “xịn” xấu thì lấy xe kéo . . . như mình nè.

- Thà làm “lớn” ông “bé” ôm còn hơn làm “bé” ông “lớn” bị chúng đánh không dám ra khỏi nhà . Tốt lành lắm sao mà khôn ngữ đó chứ.

Kiều Thy giấu kín mặt trong cánh cửa cổ trên lầu , mắt nhìn xuống đường với hàng lệ lăn dài trên hai cánh mũi thon nhỏ xinh xắn của mình.

Cô thương chị nhất đời vi itừ ngày cha mẹ mất đi , cô chỉ biết có chị cận kề khuya sớm . . . chị cô đã hy sinh tất cả để lo cho bốn anh em cô , nếu không anh Thiên Văn , Thiên Tường làm sao thành tài được như ngày nay . Nhất là cô cô cùng Kiều Lan đầy đủ như người ta . Một đời hy sinh cho em , thay cha mẹ gánh vác bổn phận nặng nề này , để giờ đây trước mặt chị biết bao lời phê phán , nục mạ khi người vợ lớn của người yêu chị đến đây dùng những lời thô tục nhục mạ chị , bởi tình yêu trong lòng chồng bà ta đã trao hết cho chị Kiều Vân , không dành cho vợ một chút hương thừa . Tự ái của người vợ bị chồng phụ bạc , bao tức giận , căm thù ba tha hồ trút lên đầu chị cô cho hả giận.

Cô không dám trách người đàn bà đó , cô cũng không dám giận Kiều Vân , vì cô đang sống bằng đồng tiền của chị cô , nhận từ tay người đàn ông đó.

- Kiều Thy em có giận chị không em ?

Giọng trầm ấm ngọt ngào quen thuộc của chị cô vang bên tai . Hai cánh vai nhỏ bé được bàn tay chị vuốt ve khiến lòng cô bối rối :

- Chị đừng buồn , mọi việc sẽ qua thôi.

Giọng chịu đựng cố hữu :

- Chị quen rồi những lời trách móc nặng nề và buồn tủi đó . Chị chỉ sợ em giận thôi . Kiều Thy em không buồn chị chứ ?

Kiều Thy nuốt buồn vào lòng , cô thở dài lắc đầu :

- Đời chị buồn nhiều vì trách nhiệm đối với tụi em . Em không chia sẻ được , em đâu dám khuấy động vết đau đó thêm nữa . Kiều Vân chị đừng lo cho em , nếu không có tụi em chị đâu có nỗi đau này.

Giọng chị buồn bã :

- Kiều Thy à , em là niềm an ủi duy nhất của chị . Em hiểu lòng chị là đủ rồi . Chị mong các em ráng học để có việc làm chắc chắn và lấy kinh nghiệm trong đời chị , hy vọng em sẽ có cuộc sống yên ổn hơn . Chị biết dĩ vãng của chị sẽ ảnh hướng đến tương lai của các em . Nhưng chị không xoay chuyển nổi vì có ai sửa đổi được những gì xảy ra trong quá khứ đâu Kiều Thy.

Kiều Thy ngả vào vai chị hỏi nhỏ :

- Anh ấy đâu rồi chị ?

Giọng uể oải :

- Ông ấy theo vợ về rồi . Em không giận chị và ông ấy sao Thy Thy ?

Kiều Thy lắc đầu , mỗi lần chị cô gọi bằng hai tiếng “Thy Thy” cô cảm thấy thương chị nhiều hơn . Âm diệu ấy cho cô nhớ lại ngày còn bé con , hai bính tóc thơ ngây tung tăng trên bãi cỏ dại trong ngôi trường thuở ấy.

- Kiều VÂn , chị đừng ngại em đã quen

- Thy Thy , chị có lỗi với các em nhiều.

- Chị đừng nói thế , Kiều Vân chị làm tất cả mọi việc chỉ vì muốn tụi em có đầy đủ phương tiện để học thôi . Chúng em là nguyên nhân thúc đẩy chị mà . Đang lý phải trách tụi em vì tụi em thật vô dụng.

Kiều Vân với ánh mắt thương yêu nhìn cô :

- Thy Thy ngoài em ra chị không biết tâm sự với ai . Em vừa là đứa em dịu dàng thông cảm cho chị , vừa là một người bạn an ủi chân thành đối với chị . Chỉ cảm ơn em.

- Càn ghiểu về chị , em càn gthương chị hơn , nếu ba mẹ đừng chết sớm chị đã có tương lai tốt đẹp . . . với sức học đó chị thừa có một người chồng có địa vị và ấm êm trong hạnh phúc . Tụi em là gánh nặng cho chị , xin chị bỏ qua lời thị phi cay độc đó để vui sống bên tụi em.

- Thy Thy em là nguồn an ủi của chị.

Kiều Thy ngả đầu vào vai Kiều Vân . Dòng thương yêu chan hòa trong hai trái tim đồng cảm , cô khẽ rời vai Kiều Vân bước bến khe cửa nhìn xuống đường.

Nhóm người có tính tò mò ấy lần lượt tan ra , những lời phê phán kém lịch sự ấy loãng dần theo từng bước chân xa rời tụ điểm ấy . Trên chiếc xe Dream II còn nàm bên đường , Nhật Phương đang kêu gọi mọi người tránh ra cho anh qua.

Kiều Thy nghe lòng chua xót , tim nhói đau , cô nhìn lên đồng hồ như một phản xạ tự nhiên . . . Thì ra đến giờ cô phải lên lớp . . . Kiều Thy là một trong mười đứa học trò Nhật Phương nhận kèm thêm sinh ngữ Anh . Chỉ còn một tuần nữa là đến ngày thi lấy bằng “B” , vì thế ngày nào Nhật Phương cũng dành thì giờ ôn bài cho nhóm cô từ sáu giờ đến tám có khi chín giờ anh mới rời lớp.

Chắc chắn Phương đã nghe tất cả những lời thiếu tế nhị khi họ nói về chị cô . Thật không có gì chua xót cho bằng . Nhưng biết làm sao đây.

Kiều Vân thấy thái độ khác thường của em mình , cô hỏi :

- Em nghĩ gì vậy Thy Thy ?

Không muốn cho chị biết tâm trạng của mình . Cô đáp :

- Em chán nản thái độ châm biếm của những người xung quanh mình chút thôi . Chuyện tình cảm của chị đâu có liên quan gì đến đời sống của họ . Thế mà , họ cũng thừa thì giờ và công sức để góp ý.

Kiều Vân nhìn em buồn bã đáp :

- Đời là vậy đó , mình đem hết sức để làm mà họ không khen , có khi còn đố kỵ ganh tỵ . NGược lại , khuyết điểm nhỏ của mình bị phát hiện , họ sẵn sàng bỏ cả ngày để phê phán , chỉ trích , dù họ có cùng một tính xấu với ta . Em không nên trách họ , chỉ tại chị không khéo che giấu lỗi của mình , để liên lụy đến các em.

- Chị không nên tự trách mình như t hế . Trong đời sống hằng ngày có ai muốn chuốc sự nhục nhã , đau buồn cho mình đâu . Đời là một con đường đã được tạo hóa vạch ra cho mình , không ai từ chối được dù đó là những hố hầm chông gai đang chờ ta . Em xin chị đừng buồn nha Kiều Vân . Em chuẩn bị đi học đây.

Kiều Vân nhìn em với lòng thương yêu chan chứa

- Ừ , em đi đi kẻo trễ giờ.

- Dạ , em sẽ đi ngay

Kiều Thy nhìn bóng chị khuất sau màn the mỏng , cô nhìn xuống đường và tự hỏi :

“Không biết mình phải đến lớp bằng cách nào đây . . . để khỏi nghe nhóm người nhiều chuyện phát ngôn bừa bãi ấy nữa”

Họ kiên nhẫn gnồi bên nhau để tán gẫu về cuộc sống và nếp sinh hoạt của gia đình cô một cách hăng say . . . Kiều Thy căm hận nhưng biết làm sao khi chị cô quá nhiều nhân tình như thế.

Cô không thể ngồi yên để bỏ buổi học quan trọng này . . . Hương Thủy sẽ đến đây tìm cô . . . Mọi người sẽ biết tất cả sự diễn biến về Kiều Vân . Không , cô phải đi không thể để thêm người biết nữa.

Còn Nhật Phương ? anh ta biết cả rồi . Vấn đề này thường xuyên xảy ra làm sao giấu được khi anh ấy và ta ở cùng dãy phố.

Mặc cho sự phê phán , mình phải đậu trong kỳ thi này . Nhất định như thế đó là cách đối . . . tốt đẹp nhất.

Kiều Thy dẫn xe ra khỏi cổng , những ánh mắt khó chịu vây quanh , khiến đôi chân cô di chuyển trong lúng túng , ngượng ngập . . . những phút khó khăn ấy đã qua . . .dù lời nói vẫn còn quyện trogn gió bay theo cô :

- Em gái bà ta đó , đẹp và sang trọng ghê chưa , không biết còn học sinh hay đã học sanh rồi nữa.

- Hứ ! ai thèm cưới ngữ ấy . Dòng lắm chồng cưới về tàn đời luôn.

- Ôi ! “Chị nào em nấy” suốt đời giựt chồng người . Thế mà diện cho đẹp.

Âm vang đó bay theo cô cho trái tim se thêm muộn phiền . Biết đến bao giờ cô mới hết nghe được lời cay độc ấy.

Kiều Thy bước vào ớp với đôi chân rã rời mệt mỏi . Ánh mắt Nhật Phương nhìn cô như dò hỏi lạnh lùng . Cô khó chịu nhưng biết làm sao đây khi cô là đứa học trò của anh trong lớp học.

Chưa kịp kéo bình tĩnh trở về sau những phút giây sôi động , căng thẳng vừa qua . Cô được Nhật Phương ân cần mời lên bảng với bao câu trắc nghiệm càn sự trả lời của cô.

Kiều Thy không giấu được sự lúng túng nhưng cô vẫn đáp với ánh mắt buồn bã và giọng nói khác thường . Nhật Phương kéo dài sự tra vấn khiến Kiều Thy không đủ sức chịu đựng.

Cô đáp :

- Thưa thầy , hôm nay em không thuộc bài.

Nhật Phương gằn giọng :

- Chỉ còn một tuần nữa là thi rồi , tại sao không học . Đừng viện lý do gì để lười biếng . Tôi không muón các em rớt , tôi bỏ thì giờ ra kèm , các em phải biết làm sao cho tôi thấy rằng các em xứng đáng với lòng mong ước của tôi chứ ! Về chỗ đi.

Nhật Phương đăm đăm nhìn cô trong khi Kiều Thy lủi thủi về bàn . Cô thừa hiểu ý Phương vừa nói . Nhưng không làm sao ôn bài nổi , khi ngoài kia giọng chanh chua đổ vào và lời bình luận vang lên.

Phươgn thừa hiểu hoàn cảnh của cô , thế sao làm khó , sỉ nhục cô trước mặt bạn bè . Phương ỷ mình học giỏi , dù anh học năm thứ tư kinh tế . Anh Văn rất giỏi , được anh Hương Thủy mời kèm cho bọn cô đi nữa . Anh cũng không nên quá lời như vậy . Kiều Thy chưa hết chua xót chuyện của chị , giờ đến nỗi đau của mình , cô thở dài ảo não.

Hương Thủy an ủi :

- Kiều Thy đừng buồn . . . Anh ấy chỉ mu6ón chúng ta thi đậu thôi . Ngoài ra anh ấy không có ý gì đâu.

Kiều Thy gật đầu :

- Mình biết rồi , đừng biện hộ nữa . . . để yên mình học . Từ đó cô im lặng nghe lời giảng dù đầu óc không biết anh nói gì nữa.

Phương gằn giọng :

- Kiều Thy sao không tập trung tư tưởng để học , lo ra làm sao tiếp thu được chứ ?

Cô yên lặng đưa viết rà theo từng chữ trong bài . . cho đến khi ra về cô chư amột lần nhìn gương mặt ông thầy ra sao nữa.

Cô dẫn chiếc xe mini chầm chậm một khoảng khá xa . . . Cô muốn hồn thanh thản chút , trước khi về căn nhà ngột ngạt ấy . . Kiều Thy dừng lại trước bóng to chắn chân mình , nhìn lên cô bắt gặp gương mặt thật nghiêm nghị của Phương đang chăm chú hướng về cô.

Mặt cô đanh lại , ánh mắ tlạnh lùng , trân tráo , Phương hỏi nhỏ :

- Kiều Thy , em giận anh ?

Cô cúi đầu tìm cách dẫn xe đi ra và lạnh lùng đáp :

- DẠ , em đâu dám giận thầy.

Phương nắm cổ xe gần lại , giọng dịu đi :

- Anh chỉ muốn em không nghĩ gì ngoài việc học . Chỉ còn một tuần nữa là em thi . Em không cố học là sao chứ ?

- CÁm ơn thầy đã lo cho em.

- Em không nên giận anh như vậy . Anh muốn em thi đậu , em hiểu không chứ ?

Kiều Thy thẳng thừng :

- Mọi việc thuộc về em thầy khỏi phải quan tâm như vậy . Phương Thủy cần sự chăm sóc của thầy hơn.

Phương mím môi , đưa tay nâng cằm cô lên trên bàn tay rắn rỏi của mình . Kiều Thy gạt ngang . Phương gằn giọng :

- Em nghĩ gì khi nói ra câu ấy chứ . Nếu yêu Hương Thủy anh đâu viết thư tỏ tình với em chi.

- Tỏ tình là quyền của thầy còn nhận hay không là quyền của em . Trong giờ học em trực thuộc thầy . Nhưng ngoài phạm vi đó em có quyền sống và định đoạt đời mình chứ.

Phương trân trối nhìn cô cười nhẹ :

- VẬy là em trả lời rồi đó sao ? Cách từ chối đó khéo lắm Kiều Thy ạ !

- Trong học vấn vụngv ề , nhưng ngoài cái ngu dốt ấy cũng có thể khôn ngoan một chút chứ ?

- Em khá lắm , học thì lơ đãng , nói thì giận hờn . Vậy thì nghỉ luôn đi đừng đến lớp làm chi nữa.

Anh bỏ đi thật nhanh để lại sau lưng một khuôn mặt buồn và đôi mắt trông theo long lanh ướt . Nguyên ngày nay bao nhiêu nỗi buồn vây kín cô , không làm sao Kiều Thy bôi xóa hay đẩy ra khỏi lòng mình được.

Nếu là người thầy biết tâm lý , Phương phải ngọt ngào êm ái khuyên lơn . Trái lại , anh đem cô ra làm bia mặc tình bắn phá trước mặt bạn bè.

Đối với cô đó không phải là sự khuyến khích cần yều , mà là sự sỉ nhục khó quên trong lòng cô.

Hai đêm liên tiếp Kiều Thy nghỉ học . Hương Thủy gọi điện lại nhiều lần , cô bảo rằng nhức đầu không đi được . Thủy đừng trông , cô sẽ tự Ôn bài một mình.

Kiều Thy cố gắng tự học , cô nhất định phải đậu để thỏa mãn cơn giận trong lòng . Cô không itếp ai và không làm bất cứ việc gì trong nhà , mọi việc đều giao cho Kiều Lan . Kiều Thy quyết tâm học để kết quả kỳ thi không làm cô thất vọng.

Nhật Phương rất buồn khi vắng bóng Kiều Thy trong lớp . Anh tự trách mình không tế nhị trong cách đối xử với cô , khiến tự ái vươn cao , cho cô có thái độ phản đối mãnh liệt như vậy đối với anh.

Thật bất lỡi cho anh trong thời gian đợi chờ sự chấp nhận tình yêu từ cô . Đáng lý anh phải chìu chuộng để Kiều Thy đáp lại tình yêu của anh , sự gắn bó bao giờ cũng xuất hiện khi anh dịu dàng với cô trong bất cứ trường hợp nào.

Giờ đây , phút nóng nảy đã qua , thì mọi chuyện đã dĩ lỡ , Phương chỉ muốn đến gặp cô , mong rằng lời xin lỗi của anh sẽ làm cô cảm động… hầu tình cảm không có cơ hội sứt mẻ thêm nữa

Anh đến nhà Kiều Thy chiều nay . Kiều Vân lịch sự tiếp anh với nụ cười hiếu khách trên môi . Chị hướng về anh với ánh mắt mang nhiều thiện cảm.

- Em tìm Kiều Thy có chuyện gì không ?

Phương vui vẻ đáp :

- Em muốn biết vì sao Thy Thy nghỉ học nhóm hai đêmnay.

Kiều Vân cười :

- À ! Thì ra vậy . Nó bảo với chị rằng đầu bị đau nên không đi được . Trong phòng nó tự . Ôn . Kiều Thy không xin phép em sao ?

Phương lúng túng đáp :

- Dạ , THy Thy có gọi điện lại cho Hương Thủy , em muốn thăm THy Thy và chỉ dẫn vài bài tập thêm.

Kiều Vân gật đầu :

- Vậy em ngồi đây nghỉ nha . Chị lên phòng gọi cho . Thy Thy nó không chịu tiếp ai hết . Để hỏi ý kiến nó xem sao ? Em , chắc nó tiếp thôi.

Phương khép nép ngồi lại phòng khách chờ Kiều Thy . . Thật lâu cô mới ra với thái độ bình thản , và đôi mắ tlạnh lùng . Kiều Thy rót ly nước và dưa tay mời Phương :

- Mời thầy dùng với em ly nước mát.

Phương cho mắt ngừng trên gương mặt và đôi mắt u buồn của cô học trò . nhỏ . Mới hai ngày mà gương mặt tiều tụy . Ánh mắt mất đi nét tươi vui ngày nào . Anh thật sự yêu cô bé này , mỗi nét hờn in trên màu mắt nó là lòng anh nhói đau , ray rứt như chính mình mang nỗi xót xa vậy.

- Sao hai đêm rồi em không đi học ? Em giận anh phải không ?

Kiều Thy lắc đầu :

- Dạ , không có gì giận , tại em thấy mình không xứng đáng đến trường nên ở nhà vậy thôi.

- Anh biết , em giận anh , nếu không em đâu gọi anh bằng “thầy” khô khan xa lạ đó phải không Thy Thy ?

Cô xé từng mảnh giấy vụn vỡ trong tay , mặt cúi thấp , môi mím chặt như cố nén nỗi buồn.

Phương cố nhẫn nại :

- Kiều Thuy , anh biết anh không tế nhị trong cách đối xử với em , nhưng lòng anh lúc nào cũng lo lắng cho em , chỉ mình em thôi Thy à.

Kiều Thy cười nhẹ :

- Đối với một đứa học trò . Thầy là một ông thầy tốt , rất tốt . Nhưng nếu trong vai người yêu cách đối xử không tế nhị đó dễ amất người yêu lắm.

Phương hấp tấp :

- Anh sửa lại mà . Thy Thy anh sẽ sửa lại cho em vui lòng . . . Anh không muốn mất em Thy à.

- Xin lỗi thầy , rất tiếc em không đủ tư cách để được đóng vai người yêu của thầy.

Phương nhăn mặt :

- Kiều Thy , em muốn mắng anh thế nào cũng được , xin em bỏ đi tiếng “thầy quái ác” ấy . Thy Thy , em biết anh yêu em mà . Em không hiểu khi đọc xong bức thư ấy sao ?

- Em đã thưa rồi , yêu là quyền của thầy , tỏ tình là ưu thế của phái nam . Còn chấp nhận , đồng tình hay không là do trái tim tự nguyện của phái nữ . Rất tiếc em không đủ tư cách để nhận sự chăm lo đặc biệt và tình yêu cao đẹp của thầy . Xin thầy hiểu cho em.

Phương nhăn mặt khó chịu :

- Anh yêu em , muốn cho em thi đậu , anh không có ý gì khác hơn nữa . Em có yêu anh hay không điều đó cần thiết với anh lắm , nhưng không bằng sự thành công của em trong kỳ thi này.

Kiều Thy cúi đầu đáp :

- Em cám ơn thầy đã nghĩ đến em nhiều như vậy . Riêng lòng em rất cảm kích về sự lo lắng ấy của thầy . Vấn đề tình cảm em được thầy yêu thương đó là điều hãnh diện cho em , nhưng em không dám nhận tình cảm đó . Thứ nhất là gia đình chúng ta có khoảng cách chênh lệch về đạo đức và địa vị quá xa , em quá tầm thường không đủ sức để thu ngắn sự cách biệt đó . Thứ hai , giữa thầy trò có tình yêu xen lẫn khó bền vững , vì mỗi người đã có vị trí riêng . Xin thầy hiểu . . . mà đừng trách em.

Phương gằn giọng :

- Anh chỉ cần em có yêu anh không thôi . Còn tất cả tiểu tiết đó anh lo , em không cần để ý đến.

- Làm sao khôngđể ý đến chứ ? Nếu em chấp nhận tình yêu thầy là em phải đối phó với mọi tình huống đó xảy ra . Nhưng em tự kiểm lại mìnhh : sức chịu đựng không có , khí giới chống trả cũng không ? Làm gì đây khi mẹ thầy đến đây nặng nhẹ chứ ?

- Anh sẽ xin cha mẹ nghĩ đến tình yêu của anh hơn . Em yên tâm Thy Thy . Hãy tin tưởng nơi anh . Sẽ không có việc gì xảy ra đâu.

- Thầy khôgn sợ cha mẹ buồn lòng hoặc từ hẳn thầy , khi biết người con gái thày yêu không cha mẹ và từ nhỏ đã sống bằng đồng tiền của chỉ nó sao ?

- Vấn đề quan niệm của cha mẹ không quan trọng bằng sự thương yêu của hai trái tim chúng ta . em đừng viện lý do nào cả nếu lòng em không thật sự yêu anh.

Kiều Thy hỏi :

- Thầylà con trai thầy có thể yêu ngàn lần không cần biết tình yêu đó về đâu , tốt xấu , thành hay dang dở . Vì thầy có đủ điều kiện để trở lại bước đầu , xã hội , gia đình tạo mọi thuận lợi để ủng hộ phái mạnh làm việc đó . Còn em , gia đình với tai tiếngkhông tốt này , em không đủ tư cách để làm vợ , làm dâu một gia đình giàu có như thầy , nếu em không lượng sứ cmình người thiệt thòi đau khổ sẽ là em thôi.

Phương trố mắt nhìn cô :

- Anh khôgn sợ cha mẹ từ , vì chúng ta đã trưởng thành rồi , mình tự lập được mà . Hơn nữa , mẹ anh sẽ suy nghĩ lại , đâu phải ai cũng muốn mình thoát thai trong cảnh ngộ không mấy tốt đẹp đó . Mỗi người một thân phận . Em là em , chị Kiều Vân là Kiều Vân.

- Nhưng gia đình thầy có nghĩ vậy khôgn ? Em không đủ can đảm nhìn đôi mắt khinh bỉ của mẹ thầy . Mình ở chung một dãy phố , tất cả sinh hoạt của nhau đâu làm sao giấu diếm được . Chị tôi sống nhờ đồng tiền sau những đêm ân ái cùng đàn ông trốn tránh trách nhiệm làm chồng . Cuộc sống không nghiêm túc này bắt buộc tôi phải tự trọng hơn nữa.

- Vậy là em từ chối tình anh với lý do đó ?

- Không pah3i em từ chối vì chê thầy , mà là em không xứng đáng được ngồi trên cương vị đó thôi . Hương Thủy , bạn em yêu thầy nhiều lắm . Gia đình và bản thân Thủy rất hợp với thầy . . . mong thầy và Thủy có nhiều cơ hội tạo hạnh phúc vui vẻ.

Phương cau có :

- Hừ , em đừng gán ép anh cho ai cả . Khi anh muốn không ai có thể tách rời ra được . Ngược lại em cũn gphải biết phấn đáu để đến mục đích của mình chứ.

Kiều Thy cười :

- Khi mìh yêu thật sự , em cũng cố gắng giữ tình cảm mà mình trân trọng ấp yêu đó . Nhưng em chưa có quyền nghĩ đến vấn đề đó , vì em còn lệ thuộc kinh tế gia đình , thứ hai là em phải bảo vệ chỉ em , em không muốn ai sỉ nhục danh dự , nhân phẩm của chị ấy . Chị là ai ? Thế nào ? Cũng là người tôi yêu thương nhất đời.

- Dù em biện hộ thế nào , chung quy cũng là câu chối từ rất lịch sự , nhưng đối với anh quả là đau đớn cho anh , Kiều Thy em không thấy mình quá tàn nhẫn hay sao ?

- Xin lỗi thầy nếu thầy nghĩ như thế . Xin thầy thông cảm , em khôgn thể tạo cơ hội cho gia đình thầy đến nhà em . . . Thầy thừa hiểu tính của mẹ mình ma.

- CÁm ơn em đã thẳng thắn dứt khoát tình cảm của anh . Nhưng em biết rằng anh không là kẻ thua cuộc . Thy Thy hãy nhớ rõ điều đó.

Phươgn bỏ đi thật nhanh , bóng anh khuất trong màn đêm , thế mà Kiều Thy vẫn ngồi bất động nơi ấy . . . với đôi mắt muộn phiền.

Kiều Vân để nhẹ tay lên vai em mình giọng buồn lắng :

- Nhật Phương về rồi hả em ?

- Dạ.

- Sao vậy ? Em không thương Nhật Phương sao ? Trong mắt chi , PHương là người con trai đáng được cho em giao cả cuộc đời . Thy Thy à.

Kiều Thy cười :

- Trong mắt chị thì vậy , còn trong tim em nó khác thì sao ?

- Hay là em vì chị mà từ chối lời tỏ tình ấy . Có lẽ thân phận của chị , em ngại phải không em ?

Kiều Thy cười liếc về chị :

- Bộ chị tưởng chị xấu lắm sao ? Có thể chị xấu đối với các bà vợ lớn đó . Nhưng đối với em chị là tất cả . Em không muốn mẹ của Phương đến đây . Chị thừa biết bà ấy không hiền hậu và dịu dàng , hơn nữa em chưa yêu Phương , thì vấn đề tranh đấu để đạt được những gì mình yêu thích không cần theiét với em trong lúc này.

- Chị biết đời chị ảnh hưởng đến tương lai của các em . Nếu chị tốt em đâu ngại điều đó phải không ?

Nhìn nét buồn trên khuôn mặt trái xoan khả ái của Kiều Vân , nhất là ánh mắt to đen với hàng mi cong vút , gợi cho người đối diện sự xót xa khi ánh mắt buồn bã . . . khiến lòng cô yêu thương

- Tại sao chị lại mặc cảm như vậy chứ ! Em chưa yêu Phương , mặc dù anh ta yêu em nhiều như chị thấy đó . Ở Phương không có sự rộng lượng thông cảm và chịu đựng của một người chồng . Em không bao giờ hạnh phúc trong gia đình đó , và bên anh ta . Thì chị chị hiểu em làm sao chấp nhận sự liên kết ấy chứ ?

- Nếu không yêu Phương em nhận thư ấy và đọc đi đọc lại nhiều lần . Chị biết em yêu Phương kia mà.

- Trời ơi , đọc thư anh ta nhiều lần là yêu sao ? Anh ta đẹp , nét đẹp rất hiền lành của một công tử . . . em không thích mẫu người đó . . .và tình yêu chân thật ấy làm em cảm động nên từ chối em cũng thấy tiếc lắm . . . nhưng tiếp nhận nhất định là không . Em suy nghĩ rất kỹ nên không hối hận chút nàovề sự quyết định của mình.

Kiều Vân thở dài :

- Nếu không có chị . . . mẹ Phương không cản trở chắc chắn em sẽ nhận lời cầu hôn ấy phải không ?

Bà ta chỉ là phần nào , chủ yếu là anh Phương . Anh ấy không thuộc hạng đàn ông có bản lĩnh , dám đối đầu với chướng ngại vật trên đường đi tới . Vì thế em không thích . Chị Kiều VÂn à , đủ rồi , chị đừng hạch hỏi nữa có được không hả ?

Kiều Vân nhìn nét phụng phịu trên gương mặt em mình ét trẻ con đó chưa mất hản đã bắt đầu sự suy tưởng về tình yêu rồi sao ? Tội nghiệp em tôi biết bao.

- Kiều Thuy , đừng mà , bộ giận chị hả ? Chị muốn em được một tấm chồng bình thường và yên phận trong tình yêu đo.

- Biết rồi bà chị à , bộ nuôi em không nổi nữa sao mà tính cách đuổi đi vậy hả ? Đợi vài năm đi , em ra trường có cơ sở đàng hoàng em sẽ đi ngay mà

Kiều Vân cười cùng em . Cô bảo :

- Thôi được , chị sẽ nuôi em vài năm nữa được không ?

- Dĩ nhiên là được . Chị “bị” nuôi chứ không phải “được” nuôi nhé !

Vòng tay chị Ôm kín vai cô , cho biết rằng cô vẫn chưa đủ lớn để chống chọi với những cạm bẫy cuộc đời . .Kiều Vân nhìn em với cặp mắt thương yêu như một người mẹ , lúc nào cũng che chắn cho em . . . Dù gió giọng , bãp táp cuộc đời phủ lên mình , cô vẫn vươn đôi cánh để che chở em , những đứa em côi cút giữa cuộc đời.

Hương Thủy tổ chức tiệc mừng ngày cô thi đậu thật linh đình . Hùng và Sĩ – anh cô - Mời bạn bè thật đông đến dự . Thủy chỉ dành niềm vui đêm nay cho bọn cô . Trừ Kim Thu và Yến Vỹ hai bạn vắng mặt vì không may mắn trong kỳ thi vừa qua.

Kiều Thy ngồi trước bàn trang điểm của Thủy , cô vuốt nhẹ đôi mi cho cong lên , viền mi được tô chì đen cho ánh mắt thêm lung linh . Diễm Trang đứng sau cô ngắm nghía tắc lưỡi :

- Thy Thy à , mi cho tóc qua một bên trên đó một cánh hoa nhỏ . . . mi sẽ giống cô dâu trong đêm nay lắm đó.

Lan Anh phụ họa :

- Diễm Trang à , mi chọn Thy Thy một chú rể đẹp trai , cho xứng đôi với người đẹp đi Trang.

Diễm Trang liếc Kiều Thy mỉm cười :

- Không biết ý cô nàng ra sao nữa , có được hông đây ?

Kiều Thy nheo mắt :

- Dĩ nhiên là đồng ý . Vì mi là mẹ đỡ đầu cho tao mà.

Diễm Trang và Lan Anh cười to trước câu trả lời dí dỏm của Kiều Thy . Diễm Trang vừa nói vừa giơ tay bảo :

- Vậy nhân danh là mẹ đỡ đầu của cô học trò nhỏ Kiều Thy . Tôi xin gả cho ông thầy thân yêu của tôi - Nhật Phương – Thy Thy “con” vui vẻ chứ ?

Kiều Thy bật cười :

- Dạ , thưa mẹ bề trên “con” xin từ chối , “con” thấy mẹ yêu ông “thầy” hơn con ạ.

Lan Anh cười ngất , cô vỗ tay phụ họa :

- Ai da , vậy ta phải gọi “mẹ con” mi bằng gì cho đúng nghĩa đây hả ?

Thủy bước vào với giọng rối rít :

- Chúng mày ở đây lo cười giỡn , ngoài kia khách đã tới không ai tiếp . Tụi Thùy Dung , Hoàng Kim gọi chúng mày ra đó . Còn Kiều Thy mày mặc gì đây ?

Lan Anh cưòi cười đáp :

- Thy Thy bảo rằng : nó thích trở về nguyên thủy thôi . Mi không cần chọn lựa quần áo cho nó.

Diễm Trang thích chí cười to lên , bởi ánh mát của Kiều Thy đang liếc về Lan Anh trọn vẹn . Lan Anh trừng lại giọng giễu cợt :

- Không phải sao nhìn . Mi mới bảo như thế cơ mà.

Thủy giảng hòa bằng nụ cười vui vẻ trên môi :

- Thôi đi Lan Anh , tối ngày chọc Thy Thy không hà . Thy , mi đừng giận nó làm gì . Bộ đồ trắng mình nhường cho THy Thy nha . Đêm nay cả khối đàn ông ngã qùy trước ánh mắt của Thy Thy đó.

Kiều Thy trề môi mắt liếc về Lan Anh trả lời :

- Vậy chứ không phải họ bị đui khi thấy tao đóng khố sao ? Lan Anh thích vậy lắm mà.

Thủy cười :

- Chọn mau lên đi , ở đó giỡn , tới giờ rồi.

Diễm Trang cười :

- Thôi lẹ đi , màu nào cũng được mà . Nếu không người ta bảo rằng mình “hát dở mà sắm tuồng lâu . Xấu mà thích đóng vai buồn” , thì không cò gì xấu hổ cho bằng à !

- Biết vậy sao ? Kiều Thy càu nhàu.

Thủy cười hỏi :

- Mi mặc màu gì đây Thy Thy ?

- Ta mặc gì cũng được , tùy ý mi , vì đây là tiệc của mi mà , ta chỉ là tỳ nữ thôi.

Thủy cong môi đáp :

- Hứ , nữ hoàng thì có , ở đó mà tỳ nữ tao buồn à . Mặc áo trắng nha.

- Được rồi , màu gì cũng được , đâu có quan trọng.

Lan Anh cười nheo mắt :

- Người đẹp không mặc gì càng đẹp hơn mà.

Kiều Thy đáp trả :

- Miệng củami cũng có duyên lắm chứ . Sao không rửa miệng trước khi nói vậy ?

Hương Thủy bật cười . Diễm Trang vỗ tay :

- A ! Một điều nha . Hôm nay tao mới thấy cái lưỡi của Thy Thy đó . Nó cũng chanh chua không kém gì Lan Anh à nha.

Hương Thủy tiếp lời :

- Hai đứa mày như hai gái lấy một chồng vậy . Tối ngày châm chỉa , đá nhau hoài hà.

Kiều Thy cười :

- Nếu không may mắn để trường hợp đó xảy ra . . . tao sẽ là người rút lui trước tiên . Thà làm người tình để người ta nhớ còn hơn làm người vợ bị người ta bỏ quên . Có thú vị gì trong vai trò ấy chứ.

Lan Anh cười nhẹ , cô chống trả :

- Ê ! Mi học và lấy kinh nghiệm này ở đây vậy ? Bộ lấy kinh nghiệp của bà chị à ?

Kiều Thy sựng người , mặt tái hẳn lại , cô đứng nhận chiếc áo từ tay Hương Thủy , uể oải thay trước những ánh mắt sượng sùng như thông cảm , nỗi ngượng ngập của cô . Vì câu trả lời của Anh.

Thủy nhìn Lan Anh như trách móc :

- “Tại sao cô lại châm biếm đến cuộc sống của chị bạn mình” . Lan Anh bối rối khi nhận ra ánh mắt ấy , cô lắp bắp

- Kiều Thy mình xin lỗi nghe . Mình không để ý , đó chỉ là phản ứng tự nhiên thôi.

Kiều Thy gượng cười :

- Đâu có gì bạn áy náy . Đó cũng là sự thật mà . Bỏ qua đi , mình ra nhanh để khách chờ

Lan Anh gặn hỏi :

- Thy Thy , mi không giận thật chứ ?

- Không bao giờ , dù mi hay ai đó cố ý đi nữa . Đó là sự thật mình phải chấp nhận , và tao chưa tự lập . Chị ấy dù là người thế nào tao vẫn thương và kính trọng , vì chị ấy đã hy sinh cho anh em tao suốt từ ngày cha mẹ mất đi.

Lan Anh nhỏ giọng :

- Thy Thy , mình xin lỗi nha.

Kiều Thy nuốt buồn vào lòng , cô cười vui vẻ để không khí bớt phần ngột ngạt

- Lan Anh , Diễm Trang , chúng ta vui nha . Hôm nay là ngày Hương Thủy mừng cho chúng ta đỗ đạt , đừng vì chuyện nhỏ ấy làm mất ý nghĩa buổi tiệc lớn nhé.

Lan Anh mừng rỡ đáp :

- Cám ơn nha , chúng ta vui Diễm Trang.

- Nè , Lan Anh đây là kinh nghiệm không nhỏ cho mi nhớ , mai mốt về nhà chồng phải cẩn thận hơn – Trang lên giọng

Lan Anh cười đáp :

- Hy vọng Quốc Sĩ anh của mi sẽ dạy tao kỹ hơn.

Thủy xen vào :

- Lanh Anh mi sẽ gặp cô em chồng chanh chua như giấm , cay như gừng và mặn như muối đấy.

Lan Anh chọc lại :

- Hương Thủy mi trả thù cho tao nhé.

Lan Anh chọc lại :

- Hương Thủy , mi trả thù cho tao nhé . Diễm Trang và Quốc Sĩ đang yêu nhau đấy.

Cả bọn cười vang và hòa nhập trong cuộc vui . Chỉ có riêng Kiều Thy ngoài mặt vui như mừng cho sự thành đạt của mình . Nhưng lòng cô ray rứt , khổ sở vì lời nói của Lan Anh cứ đầy ắp trong tim.

Theo lời yêu cầu của Sĩ . Kiều Thy đàn nhạc cùng anh bản nhạc đầu tiên cho Thủy và Phương dìu nhau trên Piste , khai mạc cho buổi tiệc hôm nay.

Ngồi bên chiếc dương cầm , lòng u buồn thả trên phím nhạc với mười ngón tay , thon thả lướt mau . Những âm thanh réo rắt , lúc lên cao khi trầm lắng , đã gây cho người nghe một thoáng bâng khuâng và cô vơi đi phần nào lắng trong tim.

Hùng vui vẻ đứng trước mặt mọi người phát biểu :

- Anh mừng cho các em dã đạt được kết quả tốt . Để chúng ta vui vẻ hưởng thụ đêm nay . Nhóm bạn “già” của anh xin hòa nhập cùng các cô bạn “nhỏ” của em . Hy vọng chúng ta sẽ có những tình cảm đẹp sau giờ phút vui vẻ đêm nay . Các em có vui lòng ủng hộ không ?

Thủy cùng các bạn vỗ tay cổ vũ trong tiếng nhạc cha cha cha tiếp theo đó.

Hùng cười giọng anh thật vui :

- Anh xin giới thiệu với các em . Anh Từ Huy sẽ góp vui với nhạc phẩm “Mộng dưới hoa” để làm quen . Đây anh Từ Huy vừa là nhạc sĩ vừa là bác sĩ Nhãn Khoa có tay nghề khá nhất ở bệnh viện Chợ Rẫy của chúng ta . Anh vừa đi tu nghiệp ở Nhật về . Từ Huy độc thân , vui tính chưa có người yêu . . . xin các bạn cho tràng pháo tay cổ vũ giọng ca sắp về chiều của thằng bạn già này.

Tiếng hát trầm lắng theo tiếng to rung của Huy . Mọi người im lặng thưởng thức giọng hát trữ tình ấy . Kiều Thy nhìn dáng cao cao với nét đẹp rất đàn ông : vừa cứng rắn vừa bụi đời . Nếu không có lời giới thiệu vừa rồi , cô không bao giờ tin anh ta là bác sĩ Nhãn Khoa có tầm cỡ như thế . THuy liếc nhìn cô bé đệm đàn cho mình , anh mỉm cười khi hình ảnh mảnh mai , dễ thương ấy đập vào mắt mình.

Lời ca vừa dứt , Huy ấm áp vang lên :

- Anh xin ra điều kiện là người vừa trình diễn xong , có quyền chỉ định ngưòi tiếp tục , không ai có quyền phản đối đề nghị này . Các bạn đồng ý không ?

Mọi người vỗ tay đồng tình . Huy tiếp :

- Giờ anh xin mời cô bé vừa đệm đàn cho anh hát nhạc phẩm vừa rồi . Cô tên gì nhỉ ?

Thủy nhanh miệng đáp :

- Cô ấy tên Kiều Thy hoa khôi khóa em đó anh . SAo anh biết Kiều Thy ca hay mà mời vậy anh Huy ?

Huy cười đáp :

- Nhạc sĩ bao giờ cũng biết trải lời trên phím , không biết cô bé có nhận lời mời của anh không nữa . Thủy giúp anh đi chứ.

Thủy đến dìu Kiều Thy với ánh mắt trêu ghẹo . Cô đón lời mời trong bỡ ngỡ . Kiều Thy đứng dậy với dáng ngập ngừng và đôi mắt ngơ ngác thật tội nghiệp , dễ thương . Huy đến bên cô vui vẻ hỏi :

- Cám ơn em , Kiều Thy em trình bày nhạc phẩm gì đây để anh giới thiệu cho.

Nét rắn rỏi , đôi mắt biết cười (tnhy nghe nói mắt biết cười là đẹp trai á , hổng biết đúng hông mí sis) của anh cho Thy một chút cảm tình khiến cô bạo dạn hơn . Giọng khẽ vui cô đáp :

- Em không biết hát bản gì nữa đây.

Thủy khẽ nhắc :

- Thy Thy hát bản “Như cánh vạc bay” . Bản đó Thy ca hay lắm mà.

Kiều Thy nhìn Huy gật đầu :

- Em hát bản đó được không anh ?

Huy vỗ tay , giọng anh như reo vui :

- Để tiếp nối chương trình tôi xin giới thiệu giọng ca Họa Mi của em tôi trong nhạc phẩm : “như cánh vạc bay” của Trịnh Công Sơn . Xin tặng cho em gái tôi tràng pháo tay các bạn nhé !

Tiếng ca trầm buồn , sâu lắng câu cô vang lên cho không gian trầm lặng như để hồn hòa theo cung nhạc trữ tình ấy . Huy nhìn dáng vóc mảnh khảnh với gương mặt buồn , như mang tâm sự nặng nề của Kiều Thy . Anh thích mái tóc dài và tất cả những cử chỉ có trong cô.

Gần bốn mươi tuổi đầu , sống lang bạt khắp miền đất nước , vòng tay anh ấp yêu biết bao cô gái : già dặn có , ngây thơ có nhưng ánh mắt này vẫn gieo vào lòng anh một chút gì đó lạ lẫm . . . khó quên .