Chương 1 - Cơ hội mới ; ký ức bỏ quên.

“Mẹ, cô bé phòng 16…. Cần Tim … Đây là cơ hội … Sẽ không kịp nữa…. Mẹ … hãy giúp con… Còn quá nhiều điều con muốn làm …. Nhưng đừng nói cho anh ấy biết … Hứa với con , không được nói ! …”

Cơn ác mộng đó lại hiện về giữa đêm làm cô gái trẻ tỉnh giấc.

Thêm một lần nữa thở dốc trong tâm trạng ngổn ngang , Cô bước xuống giường, nhẹ nhàng nhấp ngụm nước uống để lấy lại tinh thần. Cô lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Ngoài trời vẫn mưa. Những cơn mưa tầm tã cuối hè. Trái tim đập mạnh thổn thức cùng những giọt mưa tý tách. Áp nhẹ bàn tay vào lồng ngực cô nghĩ "Vậy là cũng đã 8 năm rồi!!".

Hai hôm sau, Trời đã bắt đầu hửng nắng. Những ánh nắng chói chang chiếu vào phòng cô gái nhỏ.

- Con gái ơi. Dậy ăn sáng nào. Hôm nay con đi phỏng vấn đấy!.

Ngủ ngon lành với cái chăn mỏng trùm cả đầu lẫn người. cô đạp tung chăn bật dậy.

Ngày hôm nay, cuối cùng đã đến. Cái ngày cô luôn mong đợi. đền bù cho kết quả 8 năm học tập không ngừng nghỉ của cô.

8 năm trước, Một tai nạn khủng khiếp đã xảy ra với cô. May mắn mỉm cười. khi có thể vượt qua được cơn bạo bệnh chỉ trong giây lát. Cô tỉnh lại với một trái tim mới và hình như cũng cùng một trí óc mới. Cô mất hết trí nhớ của bản thân. Từ lúc được sinh ra cho đến lúc gặp nạn vào bệnh viện. không hề có chút ký ức nào!!

Hồi phục với sự chăm sóc tận tình của cha mẹ. Cô bắt đầu học, học lại từ đầu. Thật lạ! những bài học với cô dường như có một mối liên kết nào đó. Dồn hết tâm sức, linh hồn và cả trái tim thôi thúc. Trong 5 năm, cô đỗ thủ khoa trường đại học đứng đầu đất nước.

Mọi người xung quanh nói rằng: Cô hoàn toàn khác trước đây. Trước đây, cô rất bướng và chỉ thích theo gia đình buôn bán. đôi khi còn cúp học. Vậy mà năm đó, cô hoàn toàn thay đổi. Những ký ức trước kia và thậm chí ngay cả bố mẹ cũng hoàn toàn xa lạ với cô. Nhưng 8 năm qua, sống chung cô hiểu được rằng họ yêu cô - con gái mình biết nhường nào. Và trái tim cô cũng dần dần kính yêu họ như ruột thịt.

Thứ duy nhất còn sót lại trong tiềm thức là khoảng ký ức đó. Nhưng, nó lại hoàn toàn không thuộc về cô. Đôi mắt mờ ảo trong căn phòng chuyển động nhanh chóng. Những giọng nói trong thổn thức được cất lên với hơi thở yếu ớt. Khuôn mặt người mẹ mờ ảo di chuyển nhanh chóng không kiềm được nỗi xót xa nhìn cô. bàn tay bà đưa lên vuốt nhẹ nước mắt trên má cô. Mỗi lần mơ thấy giấc mơ đó. Là mỗi lần trái tim cô quặn thắt như có ai bóp nghẹn.

Cô đã từng hỏi cha mẹ. Người đã mang trái tim đến cho cô, nhưng cha mẹ cô chỉ nói:

- Họ không muốn chúng ta biết họ là ai, con gái ạ.

Mẹ cô trả lời với tâm trạng buồn bã, thất thần. đôi khi còn lo lắng không yên nên cô cũng không dám hỏi nhiều. Trái tim thực sự thôi thúc muốn đền đáp công ơn to lớn đó. nhưng hình như họ cũng có lý do của riêng họ. Và hiện tại, tương lai. cô cũng chỉ muốn nỗ lực làm những điều trái tim cảm thấy ấm áp.

5 năm học tại nhà và 3 năm đại học. Kết quả của sự nỗ lực không ngừng nghỉ. Là những thành tích của nhà trường vẫn in đậm tên cô. Nhưng vẫn chưa rời khỏi ghế nhà trường thì một hôm vào tuần trước. Thầy hiệu trưởng gọi cô lên và có ý định muốn cô vừa học vừa làm. Chả là hôm trước, ông tổng giám đốc của Lavender Queen – kiêm cựu học sinh của trường đến nói chuyện với hiệu trưởng là muốn tuyển vài học sinh xuất sắc của trường làm một số chức vụ mới cho công ty ở Việt Nam.. Đội ngũ CEO của bên Mỹ sắp về nước để mở rộng và phát triển kinh doanh cho đất nước nên muốn trọng dụng những nhân tài mới của nước ta. Xem ra , Thầy hiệu trưởng rất hài lòng vì điều này.

Lavender Queen – một trong số công ty lớn hàng đầu nước Mỹ. với rất nhiều người đứng đầu công ty đều là cựu thành viên của trường. Thậm chí 3 thành viên đứng đầu cũng đã một thời náo loạn trường học của Thầy. Nên thầy rất tâm đắc về vấn đề này. Thầy đã chọn ra 10 sinh viên xuất sắc nhất trong trường và đã gửi mail cho 9 người. Còn riêng cô, Thầy phải cho gọi lên để nói chuyện, Thầy còn rất mong muốn cô sẽ đi ứng tuyển. Một học sinh xuất sắc như cô. Không những được thầy cô bạn bè yêu mến , còn nhất định sẽ làm rạng danh nhà trường một lần nữa. Cô suy nghĩ một hồi lâu và nói:

- Nếu em được nhận công việc này. Thầy sẽ đảm bảo việc học của em luôn được ưu tiên trên mọi phương diện chứ?.

- Yên tâm, Em không cần lo về vấn đề đó. “Thầy giáo hiệu trưởng vừa cười rạng rỡ vừa nói”.