Chương 1: Chú rể biến mất

Buổi sáng, 12 giờ 08 phút.

Từ lúc bắt đầu, buổi lễ đã diễn ra hơn một tiếng.

MC đang nôn nóng tìm chú rể, còn khách khứa phía dưới thì cắn hạt dưa xem náo nhiệt.

Từ đầu năm nay, việc hai người đàn ông kết hôn đã chẳng có gì lạ.

Nhưng đúng như dự đoán, hôn lễ của tôi vẫn sẽ trở thành chủ đề được người ta bàn tán nhiều nhất. Tiêu đề bài báo tôi cũng đã nghĩ xong thay cho bọn họ:

"Chú rể đào hôn trong hôn lễ đồng giới, may là tư tưởng nhanh chóng giác ngộ, hoặc không chịu được gánh nặng sau này, lãng tử quay đầu là bờ"

MC nhìn tôi mang vẻ tự giễu, giống như con kiến trên chảo nóng vậy, vây quanh tôi, hỏi tôi bây giờ nên thế nào.

Tôi nói với anh ta, đợi thêm một giờ, chú rể sẽ trở lại, cứ đem thức ăn lên trước, còn các nghi thức này dời về sau một chút.

Một giờ sau, thức ăn tiệc cưới đều được mang lên.

Khách khứa đều đã ăn uống xong xuôi, người ngậm tăm xỉa răng. Họ khoe khoang với nhau về việc làm ăn, phụ nữ, cuộc sống xa xỉ, cũng quên mất rằng họ tới đây để tham dự đám cưới.

Ở một góc phòng ít người chú ý, cùng với âm thanh của một làn sóng điện, một người đàn ông không dấu vết xuất hiện trên ghế, giống hệt như lúc anh ta biến mất vậy.

Tôi nhìn đồng hồ đeo trên tay, hơn hai giờ mười chín phút.

Chậm hơn một phút so với lần trước.

Xem ra nhiệm vụ lần này khó khăn hơn lần trước một chút.

Tôi lặng lẽ không tiếng động tiến đến gần, định bụng sẽ khiến anh ấy giật mình.

Anh ấy là Mục Thu Dương, là chồng hợp pháp của tôi, cũng là nhân vật chính của hôn lễ ngày hôm nay.

Lúc này, anh ấy tỏ ra chút mệt mỏi, cả người dựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt, hô hấp vẫn còn gấp rút. Trên âu phục đen dính đủ các loại màu sắc, nước bùn, máu tươi và cả chất lỏng màu xanh biếc.

Đột nhiên lại thấy không đành lòng, anh ấy dù tới trễ thì hôn lễ vẫn sẽ rất nhanh bình thường trở lại.

Bình an trở về là tốt rồi!

Mục Thu Dương phát hiện bên cạnh có người, mở mắt ra liền thấy tôi phía sau.

Tôi có thể cảm giác được ánh mắt anh trong nháy mắt thay đổi.

Đằng một tiếng đứng lên, anh ôm tôi chặt vào lòng.

"Cục cưng, anh thật nhớ em quá!"

Tôi biết rõ anh ấy đi đâu, vậy mà còn giả vờ chất vấn vì sao anh ấy lại biến mất lâu như vậy.

Anh ấp úng nói lần đầu kết hôn nên quá khẩn trương cho nên bị táo bón phải ở trong nhà vệ sinh.

Không vòng vo tam quốc lấy lý do.

Tôi làm bộ tức giận nói: "Vậy được, chờ anh sau này kết hôn mấy lần sẽ có kinh nghiệm. Hy vọng anh đừng để cho người tiếp theo phải đợi thêm hai giờ."

"Em à, anh sai rồi! Tối nay anh sẽ trở về quỳ bàn phím!"

"Tôi quỳ sầu riêng!"

"Cục cưng, anh trừ em ra ai cũng không muốn"

Nhìn tôi không có vẻ gì bị thuyết phục, Mục Thu Dương liền sử dụng một chiêu khác.

Anh cầm tay phải tôi, đưa lên gần môi anh, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên mu bàn tay tôi.

Tôi cũng tự nhận mình có tướng mạo tuấn tú, nhưng dù sao so với anh vẫn thấp hơn một chút. Cũng chỉ có anh mới có bản lĩnh khiến cả người lẫn âu phục dù rách rưới thảm hại vẫn đem lại cảm giác đẹp đẽ như vậy.

Đôi mắt của Mục Thu Dương rất đẹp, mặc dù bình thường đôi mắt ấy mang vẻ lãnh đạm nhìn người khác. Chỉ khi nhìn tôi, dù không cần nói ra nhưng ánh mắt sáng trong rất thu hút người ta.

Đáng ghét, lại dám sử dụng mỹ nam kế với tôi.

Tôi có thể làm gì chứ?

Tiếp tục tin vào lời nói dối của anh thôi.

...

Buổi chiều, 14 giờ 08 phút.

Chúng tôi đeo nhẫn cho đối phương, trao nhau cái ôm và nụ hôn.

Đổ rượu vào tháp, cắt bánh gato, hôn lễ cứ như vậy mà thuận lợi diễn ra.

Mục Thu Dương từ đầu tới cuối vẫn giữ ánh mắt rưng rưng.

Với anh mà nói, kiếp trước anh đã cứu cả thế giới nên mới có thể đời này may mắn cùng tôi kết hôn. Tôi cũng kín đáo đáp lại tình cảm của anh.

Hôn lễ vừa kết thúc, hai người chúng tôi không kịp chờ đợi liền chạy về phía phòng cưới.

Tiếp sau đó thế nào, mọi người cũng hiểu.

Anh đem tôi lăn qua lộn lại, dày vò thẳng tới lúc nửa đêm, Mục Thu Dương cuối cùng cũng chịu chìm vào giấc ngủ.

Tôi ở cạnh gọi bên tai anh mấy tiếng đều không có tiếng đáp lại.

Chắc chắn anh đã tiến vào mộng đẹp, tôi mới lặng lẽ đứng dậy.

Cho dù cả người mệt mỏi cũng vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay.

Tôi gọi nhiệm vụ này là: Theo đuổi

Vai nam chính là chồng tôi: Mục Thu Dương

...

Chồng tôi có một bí mật, bất cứ lúc nào anh ấy cũng có thể bị kéo vào một hố đen, sau đó bị đẩy tới các thế giới kì lạ.

Chỉ có cách không ngừng hoàn thành nhiệm vụ mới có thể trở lại thế giới hiện tại.

Tôi phân những thế giới mà anh đi qua đại khái thành ba loại: Thực tế, cổ đại và giả tưởng.

Thế giới thực tế, nhiệm vụ đơn giản, ví dụ như giúp một minh tinh tuyến 18* đi lên con đường làm ảnh đế.

*minh tinh tuyến 18: diễn viên kém nổi, thường đóng vai phụ hoặc web drama

Khó hơn một chút có thể lấy ví dụ như xuyên nhanh đến làm bia đỡ đạn phối hợp với một tên nam chính nào đó, giúp hắn phản nghịch đánh nhau hoàn thành tâm nguyện.

Cổ đại thì đều là hoàng tử, hoàng đế, hoặc là thừa tướng các kiểu.

Các tình huống xuyên nhanh cơ bản đều giống nhau, có lẽ tôi thích nhất chính là loại này.

Bởi vì tạo hình cổ trang của Mục Thu Dương quả thực quá đẹp trai, đẹp trai chết đi được.

À phải rồi, tôi nhớ ra có một lần anh tới thế giới cổ đại, thân phận làm một thái giám. Nhìn anh vừa tiến vào thế giới đó, việc đầu làm lại là kiểm tra bảo bối trong quần có khỏe mạnh hay không. Tôi thiếu chút nữa đem thứ đang uống phun lên màn hình.

Anh cũng thật là đáng yêu.

Cuối cùng, giả tưởng là loại có chỉ số nguy hiểm khá cao, có lúc là ngày tận thế, có lúc là ở tây huyễn đại lục, có lúc là ở một tinh cầu bảo bối biến dị.

Tại sao tôi biết điều này?

Bởi vì tôi cũng có một bí mật.

Mỗi lần Mục Thu Dương biến mất trước mặt tôi, tôi đều biết anh ấy lại đi xuyên nhanh.

Sau đó, tôi ra phòng khách mở ti vi, điều chỉnh kênh 109.

Chồng tôi ở thế giới khác, nhất cử nhất động, tôi đều có thể thấy rõ ràng trên ti vi.

Tôi cũng từng nói xa nói gần hỏi qua Mục Thu Dương, rằng anh có biết gì liên quan tới kênh 109 không.

Gương mặt anh đầy vẻ kinh ngạc hỏi có phải tôi nhìn lầm gì rồi không, bởi vì ti vi nhà chúng tôi chỉ có từ kênh 1 tới kênh 108.

...

Ti vi bây giờ không chỉ thần kỳ ở chỗ có thể truyền hình trực tiếp mà còn có thể thay đổi chức năng.

Tỷ như bây giờ, tôi hết sức tò mò hôm nay Mục Thu Dương đi tới thế giới nào.

Tôi mở ti vi, mở đầu vừa quen thuộc lại xa lạ.

Gương mặt đẹp trai của Mục Thu Dương không hợp với không gian hoang vu lạnh lẽo này.

Tôi chán ghét nhìn các loại nhuyễn trùng nhúc nhích tràn ngập trên màn hình.

Mỗi lần Mục Thu Dương vung kiếm chém trúng, một loại trùng phun ra thứ huyết dịch màu xanh.

Đây hẳn là hành tinh của loại trùng bản sao.

Khó trách khi anh trở về, âu phục đã bẩn không chịu nổi.

Khó trách khi anh trở lại hôn lễ, cần yên lặng phục hồi lâu như vậy.

Đang lúc tôi chìm đắm trong tình tiết vở kịch, trong phòng ngủ truyền đến âm thanh bật đèn.

Tôi nhanh chóng cầm điều khiển, tùy tiện đổi kênh.

...

Tôi quay đầu nhìn, Mục Thu Dương vừa vặn đi ra từ phòng ngủ.

Anh hẳn là chưa tỉnh ngủ, cau mày, biểu cảm đặc biệt nghiêm túc.

"Làm sao mà tỉnh? Em để ti vi lớn tiếng quá sao?" Tôi hỏi.

Mục Thu Dương nhìn tôi, giống như là thở phào, đi tới cạnh ghế salon "Anh sờ sang bên cạnh không thấy em trên giường liền tỉnh."

"Em không ngủ được nên ra xem ti vi một lúc."

Chồng tôi cái gì cũng tốt, chỉ là quá dính tôi.

Hồi mới quen nhau anh ấy còn có thể giả bộ, ở chung sau này thì bại lộ.

Nếu như lúc ngủ cảm giác được tôi không ở trên giường, ngay lập tức anh ấy bị giật mình tỉnh giấc.

Sau đó anh hoảng hốt đi tìm tôi.

Ban đầu còn cảm thấy ngọt ngào, sau đó tôi lại thấy: "Điều này thách thức tôi quá!"

Có lần nửa đêm tôi đi vệ sinh mà khiến anh tỉnh giấc, từ đó về sau buổi tối sau 9h tôi không uống một giọt nước nào cả.

...

Mục Thu Dương hỏi tôi: "Cục cưng, sao em lại không ngủ được?"

Tôi trả lời anh: "Đêm tân hôn mà, tự nhiên không ngủ được. Suy nghĩ một chút về việc chúng ta mới quen nhau một năm, vậy mà đã kết hôn rồi. Cái này có tính là kết hôn đột ngột quá không?"

Mục Thu Dương lắc đầu một cái: "Không chỉ một năm, kiếp trước chúng ta đã biết nhau rồi."

Vẫn là lời tỏ tình nghe đến nghiện mãi không chán, tôi vui vẻ đưa hai tay ôm cổ anh, hôn lên mặt anh một cái.

Sau đó liền phát hiện nơi nào đó trong nháy mắt dựng lên như túp lều vải.

Không thể nào...

Đã một năm rồi, còn dễ trêu chọc như vậy...

Mục Thu Dương khàn giọng hỏi tôi: "Cục cưng, một lần nữa có được hay không?"

Không tốt, không tốt một chút nào, eo tôi sắp gãy rồi.

Anh ấy giống như đã quên mất mới vừa rồi đã thỏa thích làm năm lần.

Cũng giống như quên mất việc ban ngày anh vừa đi qua cái thế giới kì quặc kia để giết mấy nghìn loại trùng. Thể lực như này thật khiến người ta hâm mộ.

Hâm mộ thì hâm mộ, tôi vẫn phải cự tuyệt anh.

Tôi khéo léo trả lời: "Tuần sau mới đi tuần trăng mật, anh giữ gìn thể lực có được không?"

Anh cười rạng rỡ một tiếng: "Vốn là không hết, không cần giữ gìn."