Chương 01-05
1 Phòng 104 nằm ngay tầng trệt, cách khuôn viên sau của bệnh viện 1 ban công hành lang, có vẻ thoáng đãng và dễ chịu. Trong phòng chỉ có 1 giường bệnh, 1 nhà vệ sinh, máy lạnh, kèm theo 1 số tiện nghi khác cho thấy đây là phòng thuộc loại cao cấp. Trên đầu giường treo 1 bức ảnh, tôi không chắc đây là ảnh trang trí của bệnh viện, hay là ảnh người nhà em mang vào. Nhưng linh cảm tôi nghĩ nó không thuộc về bệnh viện này. “Chị tên gì?” – Sau 15 phút để tôi ngồi im lặng quan sát căn phòng, em lên tiếng. Thái độ vẫn dè dặt. “Chị tên Quỳnh Chi” – Tôi ra vẻ thân thiện – “Chị rất vui được nói chuyện cùng em” “Nói láo” – Cô gái trẻ gạt phắt thiện chí của tôi. “Ừ thì…” – Bằng chuyên môn học được, tôi giữ được chút bình tĩnh dù hơi sốc – “Đó là câu xã giao thông thường, không thật lắm nhưng cũng không phải hoàn toàn là giả dối” Em không nói thêm gì, chỉ nhìn tôi, như đào sâu trong mắt tôi để kiểm chứng có phải tôi là người tốt hay không. Em có đôi mắt trong, không hẳn là đẹp lắm, nhưng nó tạo cho người đối diện cảm giác chới với nếu nhìn quá lâu. “Bức tranh trên đó, em vẽ à?” Câu hỏi của tôi làm em ngẩng đầu lên 1 chút, ngước về hướng bức ảnh, rồi nheo mắt, không trả lời. “Hoa đấy là hoa gì nhỉ?” “……” “Hình như là 1 loại lan?” “…..” Bất kể tôi hỏi gì, em đều chỉ dành cho tôi 1 ánh nhìn y như ban đầu khi tôi bước vào đây. Tôi không lạ, vì đã chuẩn bị trước tinh thần rồi. “Ok, em không thích nói chuyện. Chúng ta sẽ không nói. Chơi cái gì đó nhé?” Lần này, em không nhìn tôi nữa, úp mặt vào gối và lắc đầu liên tục. Ở trong tình thế này, tôi cảm thấy mình hơi mệt mỏi. Đây không phải là ca đầu tiên, nhưng là ca khó. Dù sao, tôi cũng không có nhiều kinh nghiệm thực tiễn cho lắm, lý thuyết thì dù có cả thư viện trong đầu làm sao tra ra trong 1 vài phút? Mà lý thuyết thì thường không thể áp dụng 1 cách hoàn hảo cho thực tế. Tôi đành phải đứng dậy, đi 1 vòng quanh vòng. Tôi thay đổi mọi thứ trật tự trong đó. Ghế, bình hoa, những ly nước, cố tạo ra những âm thanh lớn. Em đã ngồi dậy, ngó tôi lom lom. Khi tôi giơ tay định tháo bức tranh ấy, em liền chặn lại. “Chị làm gì vậy?” “Chơi trò thay đổi vị trí!” “Em không thích, chị ra ngoài đi! Đi đi!!!!!” Một tay ôm gối, tay còn lại em đẩy tôi ra xa, miệng luôn gào to. Cái không gian yên tĩnh nãy giờ bị phá tan trong tích tắc. Cửa phòng chợt mở, mẹ em chạy vào, vẻ mặt lo lắng hiện rõ. Bà chạy đến ôm em, nhưng em vùng ra và lại úp mặt vào gối. “Xin lỗi, cháu chưa thể gíup được gì” – Bằng giọng thực sự thấy có lỗi, tôi nói. Bà mẹ khẽ gật đầu, đôi mắt bà buồn rũ. Hình như em không giống mẹ lắm. “Không biết khi nào thì nó mới hết như thế, hả cháu?” “Cháu không thể trả lời được. Nhưng cháu sẽ cố gắng hết sức. Trong vòng 1 tuần, nếu không thành công, xin cô hãy nhờ người khác” 2 Ngày hôm sau, tôi đến vào buổi chiều tà, khoảng 5 giờ. Những tia nắng nhạt chỉ đủ làm sáng 1 góc sân có bồn hoa sao nhái. Hoàng hôn bao giờ cũng tạo cho người ta cảm giác muốn nghỉ ngơi và vứt bỏ mọi thứ. Tôi mang theo 1 bó phong lan màu tím. Loại cùng với loại trên bức tranh. Em vẫn nằm trên giường, nhắm mắt, ôm cái gối màu xanh da trời có hình con thỏ trắng. Nó đã khá cũ, và có lẽ là loại dành cho trẻ con.p> Đôi mắt em khẽ nhấp nháy nhưng không mở ra, tôi biết, em không phải đang ngủ, chỉ là không muốn tiếp đón tôi. Trên bàn cạnh giường có cái lọ hoa cúc đồng tiền tươi sắc. “Đã có hoa rồi à?” – Tôi lẩm nhẩm, ngó quanh – “Nếu cắm chung hoa lan vào đây thì có kỳ cục quá không nhỉ?” Tôi lại tự nói 1 mình, dù chắc hẳn là em vẫn đang giỏng tai nghe tôi. Bản thân tôi không thích cắm hoa vào lọ. Nó cứ bức bối thế nào ấy. Tôi thích những bụi hoa sao nhái ngoài kia, hay những khóm hoa dừa cạn ở ban công nhà mẹ tôi hay trồng. Bỗng dưng tôi nhớ ra rằng, khi bạn muốn ai đó chia sẻ với mình, thì hãy chia sẻ trước đã. Tôi bắt đầu đều giọng như đang kể chuyện. “Thật ra, chị không thích làm điều này… Chị thích những bông hoa tự do chứ không phải nằm trong chiếc bình kiểng đẹp đẽ…Em biết không, tên chị nghĩa là 1 nhánh hoa quỳnh. Hoa quỳnh thì người ta không thể cắt mang vào cắm trong lọ được, vì nó chỉ nở trong 1 đêm…” Tôi thấy em khẽ hé mở đôi mắt, rướn người lên 1 chút. Nhưng rồi khi nhìn thấy bó hoa trong tay tôi, em liền tỏ ra giận dữ. “Mang ra ngoài đi, em không thích!!!!!” Và cứ thế, em la hét giống như hôm qua, giật bó hoa của tôi vứt ra xa. Như chưa đủ thỏa giận, em ném luôn những thứ trên mặt bàn như cốc nhựa, sữa tươi hộp, khăn giấy, rồi cả đồng hồ ra khỏi cửa. “AYYY! HEY!” Đúng lúc này, có chiếc xe lăn chở theo 1 thanh niên đi ngang cửa, người ngồi trên đó bắt trọn chiếc đồng hồ con bằng 1 tay và tỏ ra đắc chí. “Mình làm thủ môn cũng là số 1!” – Anh ta nói khi xoay cái đồng hồ trên tay ngắm nghía, rồi khẽ ghé đầu vào phòng – “Bỏ cái này hả? Tôi lấy nhé?” Em nhìn anh ta bằng đôi mắt vẫn bằng thái độ dò xét như hôm qua gặp tôi, nhưng có vẻ gì đó dễ chịu hơn. Tuy nhiên, em vẫn không nói gì. “Này, sao không ai trả lời là thế nào? Không cho thì giữ lại đi!” Dứt lời thì anh ta ném trả lại cái đồng hồ, nhưng nó va trúng cạnh giường rồi rớt xuống, vỡ mặt kính và pin cũng rơi ra. “Ái chà! Sorry! Đằng nào, nếu tôi không bắt được nó thì nó cũng đã như thế rồi. Hehe.” Tay trái giơ cao nửa giống xin lỗi, nửa giống tạm biệt, người này lăn bánh xe đi mất. Tôi cúi xuống lượm lại chiếc đồng hồ và những mảnh kính vỡ, cùng với mọi thứ lung tung lúc nãy em đã vứt. Lúc này, tôi thấy em cố nhìn theo hướng chiếc xe lăn đang di chuyển ra ngoài sân. Hình như cái gã ấy đã thu hút sự chú ý của em. “Em muốn ra ngoài đó không?” 3 Dù khẽ lắc đầu nhưng tôi vẫn nhận ra trong mắt em có chút gì đó do dự. Có lẽ em muốn, mà lại sợ hãi và e ngại. “Thử ra đó xem nhé?” – Tôi kiên trì khơi gợi hứng thú của em. Thế nhưng, mặc kệ nỗ lực của tôi, em thôi không nhìn ra kia nữa, nhẹ nhàng thả người xuống giường. “Em mệt” Tôi đứng đó thêm chừng vài phút nữa thì lặng lẽ ôm bó hoa phong lan đã hơi tơi tả rời khỏi phòng. Trong lòng cảm thấy bế tắc, nhưng lại cứ muốn tiếp tục làm việc này. Dù thực tình mà nói, tôi không nghĩ đây là 1 công việc. Cho đến khi tôi khép cánh cửa phòng, em vẫn không ngẩng lên nhìn. Bên ngoài bây giờ đã chạng vạng tối, chỉ thấy cảnh vật nhá nhem. Cách chỗ hành lang tôi đứng chừng 15-20 mét, người thanh niên ban nãy đang loay hoay với chiếc xe lăn trong vườn, chỗ mấy bồn hoa. Anh ta dường như đang vật lộn với vụ mắc kẹt nào đó. Không suy nghĩ nhiều, tôi rảo bước chậm lại. “Cần giúp gì không?” Anh ta ngước lên, cười rất thiện chí. “Ồ!! Thiên sứ! Làm ơn nhấc giùm bánh xe khỏi cái rãnh chết tiệt này…#%$#%$^&%*#” Khoảng sân rộng, nơi có dãy bồn hoa, và hành lang các phòng được ngăn cách bởi 2 bậc thang, kế đó là 1 đường cống thoát nước. Tôi chẳng hiểu làm cách nào anh ta có thể xuống bên dưới sân bằng chiếc xe lăn đó, để rồi mắc kẹt vào rãnh cống thóat như thế. Nhưng cho dù bằng cách nào đi nữa thì tôi cũng nên giúp hắn thôi. Đặt bó hoa phong lan trên người anh chàng, treo giỏ xách lên tay đẩy xe lăn, tôi ngồi xuống cố lôi cái bánh xe to và nặng lên trên, nhưng việc này thực sự là khó hơn tôi tưởng. “Này, anh đứng lên giùm đi. Tôi không tài nào nhấc nổi nó khi anh nặng như thế!” Gã thanh niên lúc này liền ngó tôi, mặt nhăn nhở – “Cô nghĩ nếu tôi đứng được thì tôi cần cái của nợ này để di chuyển làm quái gì hả?” “Tôi nghĩ là anh chỉ bị chấn thương gì đấy tạm thời thôi chứ có phải liệt đâu mà không đứng được? Chỉ là nhấc mông lên và tựa đâu đó để giảm sức nặng của chiếc xe, hiểu không?” “Có phải thiểu năng trí tuệ đâu mà không hiểu, nhưng ở đây làm gì có chỗ tựa? Đám hoa này chắc?” – Anh ta lầm bầm, thái độ đang nhờ cậy người khác mà trông như đang tranh cãi về 1 phương án giải quyết chung vậy. Khi tôi sắp đổ quạu, định bỏ đi thì gã lại nắm vai tôi và nháy mắt. “Đúng là có 1 chỗ tựa nhỉ?!”p> Ơ? >”< Vai tôi áh? Tựa vào tôi à? Arghh! Thế là, để giúp cho xong, tôi đành phải cúi người lần 2, lúc này chiếc xe đã nhẹ hơn nhưng cái vai và lưng trên của tôi thì lại chịu đựng sức nặng của 1 gã thanh niên tì lên. Cuối cùng thì cũng lôi được xe ra. Phù. “Cảm ơn nhiều, Thiên sứ!” “Đừng lang thang với cái xe này nữa, tôi thề sẽ không giúp anh lần sau!” “Không có lần sau đâu, tôi sẽ không để xe lọt vào đó nữa. Hehe” “Chúc may mắn. Bye” . Tôi phủi tay và đeo lại giỏ xách lên vai, vừa cất bước thì anh ta lại gọi. Gì nữa đây?!? “Ê, cô không cầm lại bó hoa à, Thiên sứ?” “Không. Tặng anh luôn đó! Và đừng có gọi tôi là Thiên sứ nữa!” Có lẽ anh ta sẽ vứt bó hoa đâu đó, nhưng nếu tôi mang nó về thì cũng có khác chi đâu. Đó cũng là 1 trong những lý do tại sao tôi không thích cắt hoa lìa cành. Luôn chết trong…thùng rác. Hoa đẹp thế nào, có được trưng trang trọng thế nào thì cuối cùng thì cũng có 1 kết cục như thế. === 4 Khoa ghé. Cũng không nhớ lần cuối cùng anh ghé nhà tôi là khi nào. Chắc khoảng 2 tháng. Dạo này anh bận, nên rảnh là chỉ hẹn tôi hoặc đón tôi đi ăn đâu đó. “Nghe mẹ nói em đang theo vụ trầm cảm tuổi teen àh?” “20 thì không phải là teen nữa” “Ừ thì…sao em cứ thích bắt lỗi những chi tiết phụ mà không trả lời cái ý người ta hỏi nhỉ?” “Vậy anh không hiểu em đã trả lời rồi à?” Anh cười xòa, lắc đầu tỏ vẻ đầu hàng. Khoa không hay đôi co với tôi, lúc nào cũng nhường nhịn. Thật khác với những khi anh tranh luận với người khác, nhất là ở trên tòa án. “Dù sao anh nghĩ, em nên bỏ vụ đó đi. Chuyên môn của em đâu phải là chữa trầm cảm?” “Mẹ cô gái ấy là bạn thân của mẹ em” “Thì tùy em quyết định. Anh chỉ sợ, với bản tính của em thì không khéo lại bị trầm cảm theo con bé ấy thôi” “Haha” Tôi cười lớn, nghĩ đến cái trường hợp mình cũng trốn trong 1 góc nào đó, không thích tiếp xúc trò chuyện với ai, thì sao nhỉ? Chắc là không đâu. “Anh muốn nói chuyện này…” – Khoa mở lời có vẻ ngập ngừng. Tôi chỉ nheo mắt chờ đợi. Đột ngột, anh cầm tay tôi. “Mình đính hôn nhé?” “Whatt???” Tíêng tôi kêu lên 1 cách thảng thốt hệt như vừa nghe tin gì kinh khủng lắm. Đính hôn?? Dẫu rằng trong lòng biết sớm muộn gì cũng sẽ cưới Khoa, nhưng tôi chưa từng nghĩ mình lại đính ước với anh lúc này. “Cơ quan cử anh đi tu nghiệp ở nước ngoài. Ở 1 công ty Luật danh tíêng. 18 tháng…” “Thì anh cứ đi, việc gì phải đính hôn? Anh sợ em phản bội hả?” “Không. Em đừng có nghĩ anh như thế”“Vậy thì có gì đâu, đi rồi về cưới cũng chưa muộn” “Thực ra anh muốn cầu hôn em ngay, nhưng cưới lại để em chờ chồng lâu vậy cũng không hay…” Giọng Khoa chùn xuống, giải thích 1 cách buồn bã. Trong phút chốc tôi thấy mình có lỗi, tự hỏi tại sao cô gái nào cũng hạnh phúc khi được cầu hôn, còn tôi lại thấy khó khăn như thế. “Thôi, anh đi về rồi tính nhé. Em xin lỗi” Tôi không dám nhìn vào mắt anh, ở đó có lẽ chất chứa nhiều tâm sự và thất vọng lắm. Bên Khoa gần 3 năm, tôi chưa bao giờ có cảm giác này. Sợ phải ràng buộc với anh, 1 loại nỗi sợ lẽ ra không nên có. Thật chẳng hiểu tại sao nữa. Khoa ngồi đấy thêm chừng 10 phút thì về. Mẹ tôi chờ xe anh chạy đi, đến khi không còn nghe tiếng máy nữa thì hỏi tôi, giọng nhẹ nhàng. “Có chuyện gì giữa 2 đứa sao?” “Đâu có… À, ảnh nói, đi tu nghiệp nứơc ngoài 1 năm rưỡi…”“Rồi sao nữa?” “Thì con bảo ảnh cứ đi thôi” Giấu mẹ chuyện Khoa đòi đính hôn, tôi đánh trống lảng sang chuyện Linh, để mẹ không hỏi nhiều nữa. Có lẽ mẹ sẽ trách sao tôi từ chối. “Hết tuần này nếu tình hình không khá hơn, chắc con phải cầu cứu mấy đàn anh là bác sĩ tâm lý mẹ à. Con nghĩ mình không làm được rồi”. Tôi chỉ thoáng nghe thấy mẹ thở hắt ra. 5 Tôi tranh thủ chạy vào bệnh viện vào buổi tối, gần 9h. Em đang ngồi nói chuỵên gì đó với mẹ em. Cũng không hẳn là nói chuyện. Chỉ là mấy câu đáp ngắn, gật đầu, hoặc lắc, thế thôi. “Cháu vào trễ vậy?” “Hôm nay cháu bận nhiều việc… Linh thế nào rồi cô?” “Cô thấy nó khá hơn đó. Mừng ghê!” Khá hơn à? Tại sao??? Em ngồi đó, tựa vào tường, mặt đúng là có vẻ sáng hơn mọi khi. Bó hoa phong lan tơi tả hôm qua đập vào mắt tôi 1 cách khó hiểu. Sao nó lại trở về đây? Lại còn cắm trong chiếc bình đó? Không lẽ đó là 1 bó hoa khác? Không, chính là bó hoa của tôi. Chuyện gì đây?? Đầu óc tôi chi chít những dấu hỏi. “Cháu trò chuyện cùng em nó nhé. Cô lánh mặt đây. Cảm ơn cháu nhiều…” Cô bạn thân của mẹ tôi cứ siết tay tôi như gửi gắm, như mang ơn. Tôi không nghĩ mình làm được gì trong chuyện này. Mắt tôi vẫn trơ trơ nhìn bó hoa. “Bó hoa kia là…”“Của 1 người mang cho em” “Là ai?” “Cầu thủ xuất sắc nhất thế giới^_^” Ặc ặc. Tôi gần như sặc khi không uống miếng nước nào. Ai là cầu thủ xuất sắc nhất thế giới? Hay chuyên gia tâm lý xuất sắc nhất?? Tôi phải gặp người này ngay lập tức! Thật phục anh ta sát đất khi làm cho cô bé mở miệng nói, lại còn cười, lại còn…cắm bó hoa mà em đã vứt xuống hôm qua vào bình nữa. Có lẽ là cái gã xe lăn rồi. “Người đi xe lăn ngang phòng em hôm qua phải không?” Cô bé gật đầu, đưa tay vuốt 1 cánh hoa – “Chiều qua anh ấy lại về ngang phòng em, tự dưng gọi em ra, rồi đưa bó hoa cho em…” “Và em cầm lấy? Cắm vào bình? Sao em thiên vị thế?? >”< “ “Không. Em không lấy, em đóng cửa lại…Anh ấy chỉ đặt bó hoa xuống trước cửa, và nói – “Của Cesar trả lại cho Cesar, tôi chẳng vác cái của nợ này về phòng đâu, chuối cả nải”…” Cái cách em tường thuật câu chuyện, nhớ rõ câu nói của người kia cho thấy anh chàng này đã để lại cho em 1 ấn tượng sâu sắc. “Sau đó thế nào?”“Em mở cửa, thấy anh ấy nhăn răng cười…” “Rồi sao nữa?” “…Hay chị đi cùng em tìm anh ấy nhé?” “Hả?” Sự thân thiện ngoài dự đoán của em làm tôi bối rối. Đi tìm cái gã nào đó trong bệnh viện giờ này thật không ra làm sao, nhưng vấn đề của tôi là không được bỏ lỡ 1 cơ hội nào để giải tỏa sự trầm cảm của cô gái này. Một cô gái 20 tuổi tự dưng không muốn rời khỏi bệnh viện, không muốn nói chuyện với người thân, sau ca nhập viện vì tự sát. “Nhưng chị và em biết tìm bằng cách nào khi không có số phòng, cũng chẳng có tên của hắn chứ?” Nghe tôi hỏi, em chợt ủ rũ hẳn, rúc người vào chăn, bảo tôi về đi, trước khi nói bằng giọng đầy hi vọng – “Thôi, em sẽ chờ anh ấy ghé lại. Anh ấy nói thích đi loanh quanh…” Chân cẳng thế mà đi loanh quanh nỗi gì. Gã khùng. Thế nhưng, cái gã khùng này lại chỉ trong vài phút, làm được cái điều mà đứa chuyên viên tư vấn tâm lý như tôi đang vất vả tìm cách mấy ngày trời. Hắn đã làm gì khiến em cởi mở như thế?? Ngẫm nghĩ 1 hồi rồi tôi cũng mò sang khu điều trị Xương-khớp nội trú. Kệ, cứ thử xem, biết đâu tìm được thì sao. Đẩy cửa khỏang 4 phòng, thì tôi tìm ra anh ta ở phòng thứ 5. Trong phòng còn thêm 1 bệnh nhân khác nữa. Đang ngồi trên giường ăn táo, thấy tôi thì hắn tỏ ra ngạc nhiên, không hẳn là vui mừng, nhưng có chút gì đó thích thú. “Hey, Thiên sứ! Tìm tôi hả??” “Ờ … ừm… tôi vào được chứ?”