Chương 1

Buổi sáng.

Những giọt sương vẫn còn đọng trên ngọn cỏ, nơi sân tập dưỡng sinh vẫn còn đông người tập thể dục.

Ở một bãi cỏ, Nhật Đan nằm nhắm mắt lại, hai tay cô sải ra như một người vô tư, nhưng thật ra từ mấy hôm nay, lòng cô rối bời. Cô và Quang Định sẽ ly hôn.

Mình điên mất! Nhật Đan mở bừng mắt ra, ngồi dậy uể oái.

– Không sao chứ, mệt rồi à?

Một giọng nói quen thuộc và ấm ấp vang lên hỏi Nhật Đan. Cô không muốn trả lời, nên buông gọn một tiếng "không".

Nhật Đan ngồi duỗi chân, hai tay có chống ra phía sau, ngước nhìn người vừa hỏi cô. Anh ta cũng nhìn lại từ ghế ngồi băng đá gần đó.

Lần này, giọng anh ta như trêu chọc Nhật Đan.

– Chưa lâm trận, định rút lui à?

Nhật Đan trừng mất, môi cô mím lại, đưa hai bàn tay lên ót vặn vẹo thân hình. Cô đang ngồi thật gần hắn, có điều cô ngồi trên cỏ, còn hắn ngồi trên băng đá. Một phần mái tóc của gã đổ xuống trán, che một bên gương mặt vốn đẹp trai. Lúc này nhìn lại, thấy quá quyến rũ.

Gã cười trước cái trừng mắt của Nhật Đan. Bỗng dưng Nhật Đan bực dọc lạ.

Cô gắt:

– Anh lo cho anh đi! Đó không phải phong cách của tôi.

Nói xong, Nhật Đan hật đứng dậy. Sao cô thấy mất tự chủ trước gã đến thế.

Vuốt lại mái tóc của mình, Nhật Đan định bỏ đi, song cô lại ngần ngừ rồi ngồi xuống băng đá cạnh gã.

Gã đưa chai nước suối cho cô:

– Uống đi! Tôi chưa uống đâu. Con gái mất nước, nước da không đẹp đâu.

Liếc gã một cái tưởng chừng như có thể cắt luôn mái tóc lãng tử của gã, Nhật Đan gầm gừ:

– Xấu hay đẹp, liên quan gì đến anh?

Gã so vai, kèm theo một cái bĩu môi.

– Những phụ nữ ly dị rồi sẽ rất khó lấy chồng.

– Nhiều chuyện!

Vừa mắng gã, Nhật Đan vừa giật chai nước suối trên tay gã. Cô mở nắp chai và ngửa cổ tu một hơi.

– Cô là người nói xạo không biết ngượng. Rõ ràng là cô đang khát nước mà, cứ nhìn cách uống của cô xem ...

Nhật Đan nhún vai xem như lời nói của gã không vào đâu, cô cứ tỉnh tuồng uống cho hết chai nước có đến nửa lít, mặc cho gã trợn dọc trợn ngang nhìn cô, rồi trả nửa chai nước vào tay gã. Gã nhìn cô cười, hàm răng đều và trắng bóng, nụ cười quyến rũ chết người. Nhưng Nhật Đan lại mắng tiếp, khác với ý nghĩ của cô, bởi cô đang chống lại sự quyến rũ kia:

– Anh làm ơn đừng có nhìn tôi và cười cái kiểu cười này, khó ưa lắm!

– Vậy à? Nhưng người ta nói cha mẹ sinh ra đã như thế, nếu tôi không cười, không lẽ ngậm họng lại à, giống như con gà rù lắm.

Nhật Đan lườm gã, hai tay cô luồn sau đầu gối của mình, trong lúc gã tỉnh queo một cách “mất vệ sinh”, tu hết nửa chai nước suối của Nhật Đan uống còn lại.

Ghét quá, Nhật Đan hét.

– Coi chững lây bệnh của tôi đó.

– Tôi đâu có sợ. Trước tiên, tôi mở nắp chai nước này định uống, nhưng lịch sự, tôi mời cô uống trước, rồi cô chừa cho tôi phân nửa, vậy là tôi cứ uống.

– Anh không biết gớm sao? Xưa nay tôi không bao giờ uống chung, ăn chung như vậy.

– Cô khác, tôi khác. Có một điểm đáng nói là bây giờ vợ chồng mình đi ăn sáng nghen. Ăn đi! - mặt gã kề sát mặt Nhật Đan – Để cô sức đến tòa án dự buổi xét xử ly dị giữa hai chúng ta chứ.

Nhật Đan làm thinh và đứng dí dí chân xuống đám cỏ dưới chân cô.

Mười giờ sáng nay là phiên tóa xử ly hôn của cô với gã. Một cuộc hôn nhân được cha mẹ định đoạt khi cả hai còn nhỏ:

Cưới nhau xong, gã đi du học, còn cô ở lại. Ba năm sau gã về, cô và gã là như thế này đây. Gã cư xử tốt, hai người chung một phòng, nhưng giường ai, người đó ngủ.

Sáng nay, gã bỗng ga-lăng một cách quá nhiệt tình, đi tập thể dục chạy bộ với cô, còn mang theo chai nước.

– Chết cỏ của công viên hết.

Gã nắm cánh tay của Nhật Đan lôi đi. Nhật Đan dấm dẳng:

– Đi ăn thì đi ăn, mắc gì phải nắm tay tôi đi. Tôi đâu có nói là không đi ăn, dù gì tôi cũng đang đói.

Quang Định lại cười, kèm theo cái nháy mắt:

– Đúng mười giờ ba mươi ngày hôm nay, chúng ta mới chính thức ly dị.

Biết gã đang nhắc khéo mình vẫn còn là vợ gã khi cuộc xét xử chưa bắt đầu, Nhật Đan cố rụt tay lại.

– Tôi biết, anh không cần nhắc.

Quang Định gật đầu:

– Vậy thì đi! Bữa sáng cuối cùng để chúng ta cùng được tự do.

Nhật Đan ghét quá, nên chạy vượt lên, cô kêu to:

– Ừ, tự do, hoan hô!

Nhật Đan vừa chạy lúp xúp vừa suy nghĩ. Tại sao phải ly hôn, lẽ nào không còn cứu vẫn được nữa sao?

Trước cổng tòa án.

Quán cà phê trên vỉa hè như chìm lắng xuống khi có hai vị khách bất đắc dĩ ngồi trầm ngâm đối diện nhau.

Khuấy nhẹ ly cà phê đã tan đá tự nãy giờ, Nhật Đan ngước lên nhìn Quang Định:

– Anh bảo đến dự phiên tòa, sao không vào bên trong lại ngồi đây?

Không trả lời, Quang Định thản nhiên nhìn ra bờ sông. Trái hẳn nét mặt như ban sáng ở công viên, gương mặt Quang Định lúc này trở nên khó đăm đăm như đang suy nghĩ một vấn đề khiến anh căng thẳng. Một lát sau, anh nhìn vào mắt Nhật Đan.

– Tôi đã ủy thác cho thư ký rồi. Còn cô, tôi không nghĩ cô cất công đến đây là để uống cà phê như thế này?

Một câu nói châm chọc, sao Nhật Đan thấy ghét anh ta vô cùng, lúc nào cũng có cách nói làm cho cô muốn nổi điên lên. Cô bĩu môi và trừng mắt nhìn lại.

Rõ ràng buổi sáng anh ta ngọt ngào bảo cô đến tòa án, chứ cô có muốn đi đâu. Cô còn nhớ mình ngạc nhiên khi vừa xuống tắc xi đã thấy anh ta ngồi ở đây với dáng điệu trầm tư. Từ lúc anh ta về nước cho đến bây giờ, anh ta đâu có như thế.

Nhật Đan tự nhủ mình. Mặc xác anh ta, ly dị rồi, đường ai nấy đi.

Nghĩ như vậy, nên Nhật Đan lạnh lùng đáp lại:

– Tôi cũng vậy, luật sư của tôi lo hết.

Quang Định mở lớn mắt hơn nữa, đôi mắt anh vằn lên một tia lửa dữ tợn.

Nhật Đan đã nhìn sang nơi khác khi nói vừa xong, nên cô không thấy đôi mắt đầy lửa của Quang Định.

Cô nhẩn nha bưng ly nước lên uống, không thấy Quang Định đang tức giận, môi anh mím lại như cố nén cơn giận xuống. Giọng anh lạnh lùng như sương sớm:

– Cô có vẻ tin cậy ông luật sư của cô quá nhỉ?

Nhật Đan nhìn lại, cô không hiểu ý nghĩa câu nói của Quang Định, và tại sao có cái nhìn gườm gườm vào cô. Tại sao như thế chứ?

Bực mình vì thái độ của Quang Định, Nhật Đan cũng đổ quạu theo:

– Thì tôi cũng giống như anh vậy, anh đã tin cậy cô thư ký của anh.

Thái độ ăn miếng trả miếng của cô tự dưng làm Quang Định mất bình tĩnh.

Anh trợn mắt nhìn cô vẻ giận dữ và định quát vào mặt cô một câu đau điếng, nhưng anh dừng lại kịp và cũng vì Thanh Ngọc đang từ bên kia đường bước qua, duyên dáng trong bộ quần áo màu trắng. Cô cười với Quang Định rồi mới chào Nhật Đan, xong cô tự nhiên kéo ghế ngồi cạnh Quang Định.

Tất cả xong rồi, tuy nhiên tòa chỉ xử ly thân, sau một năm nếu không có gì thay đổi thì hai người chính thức ly dị.

Không ai bảo ai sau câu nói của Thanh Ngọc. Cả hai vụt nhìn nhau, và một cái thở phào nhẹ nhõm bởi những áp lực căng thẳng từ sáng giờ và từ những ngày trước nữa. Tại sao lại thở phào nhẹ nhõm? Cả hai đều không lý giải nổi.

Thật khó tìm đáp án. Họ kiên quyết phải chia tay khi sống đồng sàng dị mộng. Và trước đó, Nhật Đan phải sống trong gia đình chồng ba năm chờ anh đi du học. Cô sống như một xử nữ, một cô con gái nuôi trong gia đình của chồng mình khi mà cô chưa có một ngày làm vợ đúng, nghĩa làm vợ.

Cũng bất giác, Nhật Đan nhìn thấy hai bàn tay xinh xắn của Thanh Ngọc đang ôm cánh tay để hờ trên đùi của Quang Định. Anh chẳng có một lời phản đối, mà xem sự thân mật kia như một điều tự nhiên. Nhật Đan thấy giận ghê gớm. Họ công khai thân mật trước mặt cô, vậy mà có lúc gã còn ghen tuông. Đồ đạo đức giả!

Nếu như Nhật Đan chịu nghĩ một chút, cô sẽ thấy là Quang Định không hề để ý đến việc Thanh Ngọc thân mật với anh, anh đang suy nghĩ gì đó đến xuất thần, cho đến lúc khi Thanh Ngọc dựa mặt cô vào cánh tay anh, thì anh trở về với thực tại, tuy nhiên anh lại để yên, xem thái độ "đối thủ" như thế nào.

Nhún vai một cái, Quang Định cười nhếch mép. Vợ của anh, cô ta cô nhóm máu lạnh cho nên chẳng biết ghen là gì đâu. Nếu là người khác đã nanh nọc ầm ĩ, bởi vì anh và cô chỉ mới ly thân chứ nào phải ly dị.

Nhật Đan cố ghìm cơn giận xuống, cô mà nổi giận là cô thua Quang Định.

Tại sao phải ghen? Cô và anh ta chỉ là vợ chồng về mặt gia đình và xã hội trên pháp lý, chứ cả hai chưa từng có những cuộc hò hẹn vui chơi với nhau. Cô còn nên cám ơn anh ta, vì nhờ cuộc hôn nhân này mà bây giờ cô đã tốt nghiệp đại học và vào làm trong công ty gia đình của anh ta. Con bé khù khờ của ba năm về trước bị anh ta xem thường, nhưng cũng cho cô những ngày hạnh phúc để chờ đợi anh trở về. Ba năm trước đã lùi vào quá khứ. Và giờ đây, một Nhật Đan trẻ trung tuổi hai mươi hai và còn xinh xắn nữa chứ, có kém gì Thanh Ngọc.

Nghĩ như vậy, nên dù khó chịu khi có kẻ thân mật với chồng mình, Nhật Đan vẫn cố giữ vẻ tỉnh bơ và còn tươi cười đứng dậy khi nhìn thấy Hoàng Lâm vừa chạy xe đến.

Thấy anh lóng ngóng kiếm tìm, Nhật Đan kêu lên mừng rỡ:

– Anh Lâm! Em ngồi đây nè.

Nhận ra Nhật Đan, Hoàng Lâm xuống xe đi vào quán. Anh lịch sự chào Quang Định và Thanh Ngọc, rồi ngồi xuống chiếc ghế Nhật Đan kéo cho anh.

Nhật Đan vồn vã:

– Anh uống cà phé đá luôn nghen, em gọi cho.

Cô lớn tiếng gọi cà phê, không chờ Hoàng Lâm đồng ý.

Hoàng Lâm khe khẽ hỏi:

– Sao rồi?

Nhật Đan nhún vai:

– Ly thân, một năm sau ly hôn.

Gương mặt Quang Định lúc này lạnh đến kín bưng, anh bưng ly cà phê đã tan đá lên uống. Quái lạ! Anh muốn hất đổ cái bàn đang ngồi. Có bốn người và chia làm hai cặp như là tình nhân.

Anh biết Nhật Đan cố tình thân mật với Hoàng Lâm. Anh nhớ lúc cô đòi chia tay với anh, anh đã không có một lời níu kéo và thậm chí còn vui vẻ đồng ý ngay. Tại sao anh lại như thế? Còn bây giờ ...

Ngẩng đầu nhìn cả hai, đôi mắt Quang Định lạnh hơn bao giờ hết.

Nhật Đan khuấy ly cà phê cho Hoàng Lâm, cô ngồi sát vào anh hơn.

– Uống cà phê đi, anh Lâm.

Hoàng Lâm mỉm cười:

– Cám ơn em. Vậy ly thân, em sẽ về nhà ba mẹ em?

– Không, em định ra ngoài thuê nhà ở một mình cho tiện đi làm. Anh tìm giùm em căn phòng trọ, khu an ninh tốt ấy nghe anh.

– Ừ.

Hoàng Lâm bưng ly nước lên uống. Anh bắt gặp cái nhìn lạnh như đá của Quang Định, song anh thản nhiên. Hôn nhân của họ sắp tan vỡ. Mà đâu thể gọi là hôn nhân, khi cưới vợ xong, anh ta đi nước ngoài, ba năm sau trở về, anh ta thân mật cùng Thanh Ngọc, thư ký công ty. Anh có quyền đến với Nhật Đan, đó là lẽ công bằng.

Quang Định đang ngầm xem xét đối thủ. Anh ta khá đẹp trai và có vẻ chiều chuộng Nhật Đan.

Mình không nên biểu hiện sự ghen tức. Quang Đinh bỏ bộ mặt lạnh lùng và tươi cười xởi lởi:

– Thôi, hai người nói chuyện đi nghen, tôi với Thanh Ngọc về trước.

Quang Định ôm qua vai Thanh Ngọc kéo cô đi theo anh. Nhật Đan nhìn theo, sao cô có cảm giác buồn và hụt hẫng, lòng cô tê tái. Cô là vợ anh ta, nhưng chưa bao giờ anh ta thân mật với cô như thế từ khi trở về.

Cô quay sang Hoàng Lâm để nén cảm giác buồn tủi của mình xuống.

– Anh Lâm! Em cũng phải về công ty làm việc.

– Vậy anh đưa em đi.

Lâm gọi tính tiền nước, anh cẩn thận lấy áo khoác của cô máng trên ghế, khoác lên vai cô.

– Anh sẽ đi tìm phòng trọ cho em, nhiều lắm là hai hôm:

Hoàng Lâm là như vậy đó, những gì Nhật Đan muốn, anh luôn sẵn sàng và chu đáo. Chỉ có cái kẻ kia, anh ta là chồng cô, hai người làm lễ thành hôn có cha mẹ hai bên chứng kiến nhưng đối với cô lúc nóng lúc lạnh, lúc kênh kênh tự cao tự đại, đáng ghét!

Xe Quang Định cùng Thanh Ngọc rời quân trước, mới đến xe Hoàng Lâm và Nhật Đan. Nhưng đi một quãng, Quang Định vụt tấp xe vào lề giữa đôi mắt ngạc nhiên của Thanh Ngọc. Anh lạnh lùng:

– Em đón tắc xi về công ty, anh có việc cần làm.

Thanh Ngọc rụt rè hỏi:

– Sáng nay có cuộc họp và cả chiều nay nữa, hay anh đến công ty đi?

– Anh đang mệt, muốn về nhà. Chiều mới đến công ty được.

Và rồi anh để mặc Thanh Ngọc tự mở bước xuống, bỏ mặc cô đứng bơ vơ bên đường, anh lạnh lùng phóng xe đi. Anh không muốn cho ai biết có trận bão dữ đang hình thành trong anh.

Quang Định nghiến răng nguyền rủa. "Nhật Đan! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, nếu cô dám ...".

Hơn ba năm về trước, Nhât Đan còn nhớ rất rõ ...

Sau ngày đám hỏi một tháng, đám cưới của Nhật Đan và Quang Định được cử hành quan trọng, bạn bè đến chúc mừng đông vui, ai cũng khen cô dâu chú rể thật xứng đôi.

Quan khách vừa về hết, Nhật Đan vào phòng, cô thấy quá mệt, bao nhiêu là thủ tục, chào gia đình nhà chồng đến phát mệt.

Cởi được áo cưới ra, Nhật Đan nghe nhẹ nhõm cả người. Cô nằm soài lên giường mở to mắt nhìn lên trần nhà, nơi có hai con thạch sùng ... đang cắn nhau và rượt đuổi nhau. Nhật Đan chợt có ý nghĩ ngộ nghĩnh, có thể cô và hắn sẽ "chí chóé' gây cãi như hai con thằn lằn kia. Mới mười tám tuổi, Nhật Đan hoàn toàn không có ý niệm nào về tình yêu hay bổn phận làm vợ, mọi thứ đối với cô thật mới mẻ.

Chú rể không phải là người xa lạ, anh ta là anh trai của Lam Thuyên. Cô và Lam Thuyên là bạn thân, căn nhà này cô ra vào như ăn cơm bữa, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô vào phòng của Quang Định và nằm lên giường của anh.

Đám cưới xong, anh đi Nhật học ba năm, còn cô ở lại học đại học. Tại sao như thế? Ba cô bảo, ông muốn giao cô cho nhà chồng khi về Sài Gòn đi học vậy là ông yên tâm hơn, hơn là để cô "lông bông lêu bêu".

Còn Quang Định, tại sao anh cũng chịu cưới cô vậy, một đứa ăn chưa no và lo chưa tới? Anh ta vì chữ hiếu mà cưới cô, cô biết như thế. Một cuộc hôn nhân không đặt trên nền tảng tình yêủ.

Nghĩ ngợi một lúc, quá mệt mỏi và căng thẳng, Nhật Đan ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đang ngủ, cô giật mình vì có vật gì đó ném lên người cô, làm Nhật Đan thức giấc. Thì ra cái áo cưới lúc nãy cô cỡi ra, bây giờ ném phủ lên người lên mặt cô.

Nhật Đan ngồi đậy, cô gườm gườm nhìn ... ông chồng của mình.

Quang Định đứng quay lưng lại, anh đang soạn đồ trong tủ, nên không thấy Nhật Đan ngồi dậy nhìn mình.

Cô gắt:

– Anh có biết phép lịch sự không vậy?

Quang Định quay lại với bộ đồ trong tay, anh nhìn Nhật Đan. Cô ta quá trẻ, là con nhóc con, nhóc con một trăm phần trăm.

Nhật Đan nhìn trả lại, ánh mắt kình chống, nhưng tận trong sâu thẳm con tim, cả hai đều cảm nhận điều rất lạ:

có sợi dây vô hình ràng buộc họ. Họ gườm gườm nhìn nhau vì không chống được cuộc hôn nhân áp đặt.

Trước đây, khi "đấu mắt" với Quang Định, Nhật Đan là người thua cuộc, cô đầu hàng trước ánh mắt sắc lạnh của anh. Còn hôm nay, ánh mắt anh nhìn cô thật dữ dội và cũng thật quyến rũ.

Cô chống lại anh bằng cái vênh mắt bực bội:

– Tại sao anh không phản đối cuộc hôn nhân này vậy?

Ngồi xuống ghế cạnh bàn trang điểm, Quang Định tỉnh bơ cầm bó hồng nhung đỏ thắm lên. Anh xoay xoay ngắm hoa như chưa bao giờ từng nhìn thấy hoa hồng vậy, rồi cười:

– Vậy còn cô, nói người ta sao không phản đối đi?

Nhật Đan ngoảnh mặt đi, cô lầm bầm:

– Tôi là con gái, làm sao cãi lời ba mẹ tôi được.

Quang Định nhún vai:

– Tôi cũng vậy. Tôi phải cưới vợ thì mới được đi du học nước ngoài. Ba mẹ tôi muốn có cháu nội khi tôi đi vắng nhà.

Câu nói này càng làm mặt Nhật Đan đỏ hơn. Anh ta có cần nói trắng trợn ra như vậy không? Đồ chết tiệt, đồ quỷ tha ma bắt!

Đứng lên đi vào nhà tắm, Quang Định tắm và mặc vào bộ đồ ngủ, một lát sau mới đi ra. Anh nhìn cô:

– Đợi nhắc đi tắm thay quần áo nữa sao? Làm người lớn đi, cô nhỏ.

Nhật Đan bỏ xuống giường lấy quần áo vào phòng tắm, cô cố tình ở rất lâu trong phòng tăm. Cô có cảm giác Quang Định là cái nhà hoang, còn cô thì chúa sợ ma, thế mà phải lủi vào đó, nên tới giờ phút này, trong cô chỉ là những kỷ niệm thời thơ ấu, cô chơi đùa với Lam Thuyên, anh cũng hay lẽo đẽo tham gia vào. Năm nay anh hai mươi mốt, nhưng dường như chững chạc hơn cô, trong lúc cô vẫn quá hồn nhiên. Anh ta biết cách khống chế cái “con cua” trong người của cô.

Quang Định đang hút thuốc, mắt anh hơi nheo lại khi nhìn thấy Nhật Đan bước ra.

– Có lạnh không? Mền kìa ... hình như bồn nước không còn giọt nào, nên cô mới chịu đi ra thì phải.

Nhật Đan lườm Quang Định. Chưa thấy ai nói với vợ mình cái kiểu nói như thế, chắc có lẽ trên đời này có một mình anh mà thôi.

Quang Định tỉnh bơ dụi điếu thuốc vào gạt tàn, rồi chợt chồm dậy, hành động nhanh như con quạ sà xuống đám cỏ non, cắp đàn gà bé xíu ẩn nấp. Nhật Đan hoảng hồn run rẩy suýt kêu lên. Khi cô bình tĩnh lại, hai tay anh đã nắm hai bờ vai cô, nhìn sâu vào mắt cô.

Nhật Đan nhăn nhó:

– Bỏ ra, anh làm tôi đau muốn chết!

Nước mắt Nhật Đan trào ra, cô luôn mau nước mắt, nước mắt của cô làm Quang Định ngỡ ngàng buông tay ra:

– Ai làm gì đâu mà khóc?

– Còn không nũa. Tôi có cảm giác như anh sắp đánh tôi vậy?

– Cô có biết cô ở trong phòng tắm bao lâu không? Một tiếng mười lăm phút.

– Xưa nay, tôi luôn tắm lâu như vậy, nhưng ba má tôi chưa hề la tôi. Ai biểu anh đợi, anh là chủ nhà, buồn ngủ cứ ngủ, đợi làm chi rồi la.

Quang Định muốn cười mà không dám cười. Đúng là nhãi con. Ba năm nữa khi anh quay trở về, lúc đó nhãi con sẽ chín chắn hơn, còn bây giờ, cô ta con nít quá.

Anh kéo cô lại giường, ném cái gối vào tay cô.

– Khuya lắm rồi, đi ngủ đi!

Nhật Đan khép nép nằm sát vào bên trong, cô lầm bầm. Căn phòng còn rộng, lại đi mua cái giường nhỏ xíu. Cô nằm sát vào trong, hễ duỗi chân ra là đụng vào chân anh ta, cô còn nghe cả hơi thở của anh ta phả vào mình.

Cái cảm giác nằm cạnh ... trái bom khiến cô không tài nào chợp mắt được.

Càng thao thức, Nhật Đan càng muốn biết tâm trạng của anh. Liệu anh có căng thẳng lo âu như cô?

Nghĩ như vậy nên Nhật Đan quay qua và hé hé mắt nhìn ... Ối! Cô vội vàng nhắm mắt lại vì anh đang nhìn cô. Anh ta đúng là ''trái bom'', lúc nào cũng làm cho cô sợ.

Quang Định nằm quay lại, nhìn lên trần nhà. Nhật Đan cũng bắt chước nhìn lên trần. Hai con thằn lằn không cắn lộn nhau mà đang ... âu yếm tình tứ nhau.

Xấu hổ quá, Nhật Đan nhắm mắt lại. Cô chợt giật bắn người vì có bàn tay luồn dưới gối cô, kê đầu cô êm êm. Nhật Đan sợ đến không dám thở, cô nhắm khít mắt lại, anh ta muốn làm gì cô vậy? Sự sợ hãi lan dần, Nhật Đan nằm im re không dám cử động, cô nghe tiếng tim mình đập bình bịch, bình bịch ...

Thật lâu vẫn im re, ngoài cái lót tay dưới gối cô và anh ta nằm tựa mặt vào vai cô, chỉ như thế thôi, hơi thở nóng ấm và đều ... Nhật Đan lại từ từ mở mắt ra, cô suýt kêu lên lần nữa. Lần này là anh ta ngủ, anh ta làm cho cô đứng tim nãy giờ.

Nhật Đan cố nhè nhẹ nhích người ra cho mặt anh ta rơi xuống gối. Cô chưa kịp nghiêng người quay vào trong, anh đã ôm qua người cô, gác đầu cô lên vai anh.

Nhật Đan khó chịu:

– Tôi không quen ngủ bị ôm như thế này đâu.

– Nên tập cho quen đi cưng ạ, khi em đã lấy chồng.

Anh kéo mặt cô cho nhìn anh và nhìn cô bằng cái nhìn như có lửa, rồi cúi gần sát cô, môi anh gắn vào môi cô. Nụ hôn dịu dàng rồi táo bạo cuồng nhiệt.

Nhật Đan ngay người ra, mãi một lúc sau, cô mới ý thức được, nụ hồn của anh như có luồng điện cảm xúc chuyền vào cơ thể cô ...

Trước ngày anh lên đường một ngày, Nhật Đan có nhớ, khi đó cô đã hỏi anh một câu:

– Nói đi, tại sao anh cưới em vậy? Lam Thuyên nói, anh đâu có phản đối.

– Sao biết anh không phản đối?

Nhật Đan ngồi dậy ngay, hai má cô phùng lên vì tự ái, giọng cô vùng vằng:

– Thì ra là có.

Quang Định kéo Nhật Đan vào mình, anh cọ mũi anh vào mũi cô, giọng đùa trái với giọng xẵng và đầy hờn giận của Nhật Đan:

– Lúc đầu, anh không biết cô dâu đó là em. Chừng biết rồi, anh gật đầu cái rụp, cho ... tròn chữ hiếu.

– Vậy là tròn chữ hiếu thôi hả?

– Hình như em bất mãn? Nè, sao em không nghĩ anh cũng tự ái vậy, em lay anh là vì ba mẹ em không yên tâm để em ở Sài Gòn đi học, họ sợ em hư nên thà ''tống khứ" cho anh.

– Hừ! Anh nói như yậy mà nghe được à?

– Nếu nghe không được thì đừng cô hoạnh họe anh. Hai ngày nữa anh đi xa em rồi, đến ba năm mới về. Anh đã hứa với bà nội là lo học, không để chuyện vợ chồng xao lãng học hành. Em cũng vậy nghen, ở nhà cũng phải lo học và không được đi chơi.

Nhật Đan cong môi đùa:

– Vậy bên đó anh có đi chơi không?

– Dĩ nhiên là không! Anh sẽ nhớ em. Em cũng nhớ anh nhé!

– Không!

– Tại sao vậy?

– Không sao cả.

– Em lúc nào cũng bướng cả.

– Còn anh lúc nào cũng độc tài cả.

– Bởi vì anh là chồng, còn em là vợ, vợ thì phải nghe lời chồng chứ.

– Xì!

– Em mà còn vậy nữa thì anh phạt đấy.

– Em cứ nói đó!

Nhật Đan vừa định nói, Quang Định đã chồm lên, anh hôn cướp lên môi cô, hôn thật lâu, nụ hôn thật dữ dội. Rời môi cô, anh cười nheo mắt:

– Để cho em nhớ anh.

Nhật Đan ngây ngất, ôm qua cổ anh, cô càng hạnh phúc bên anh, thì càng lo sợ khi anh đi xa. Ba năm, hơn một ngàn ngày xa cách, cô sẽ nhớ anh chết mất.

Lửa vừa bén duyên, sao lại phải xa nhau ...

Một tuần bên nhau rồi xa nhau đến ngàn ngày, ý tưởng xa nhau lâu như thế khiến Nhật Đan bật khóc, cô nhủi vào ngực anh, nước mắt tuôn ràn rụa.

– Sao em khóc vậy Đan?

– Vì em biết anh sẽ xa em rất lâu.

– Khờ quá! Anh sẽ gọi điện thoại cho em thường mà. Là vợ chồng thì chúng mình có còn khối cơ hội để gặp nhau.

– Nhưng mà em sẽ nhớ anh ...

Quang Định xúc động ôm ghì lấy người Nhật Đan, nước mắt của cô khiến anh nao cả lòng. Cô vợ trẻ của anh, anh yêu nửa cái trẻ con và nửa người lớn của cô.

Mắt đỏ hoe, Nhật Đan vừa đi vừa chùi nước mắt, cô vừa tiễn anh đi, đứng lặng nhìn theo chiếc máy bay cất cánh bay lên bầu trời cao mang theo người cô yêu, người trở thành thân thuộc với cô từ mấy ngày qua.

Lên xe đi về, Nhật Đan hiểu, cô sẽ nhớ anh đến chết mất khi một mình ở trong căn phòng của hai vợ chồng, gối chăn còn đầy mùi hương của anh, thế mà anh đã đa xa cô. Mới vừa đi thôi sao cô thấy nhớ anh quá thể ...

– Nhật Đan, vào đây cho nội bảo!

Bà Bạch Mai lớn tiếng khi thấy Nhật Đan, cô vội đứng lại:

– Thưa, nội gọi con?

– Phải.

Bà Bạch Mai ngồi xuống ghế, cử chỉ nhàn nhã ung dung, nhưng đôi mắt thì lạnh lùng xa cách. Bà rót trà ra tách, chậm rãi đưa lên miệng, đôi mắt sắc lạnh dừng trên đôi mắt còn đó của Nhật Đan:

– Con cũng sắp khai trường vào năm học đầu vào đại học rồi phải không?

Không hiểu bà hỏi với ý gì, Nhật Đan dè dặt gật đầu:

– Dạ phải.

– Phải cố gắng học, không được la cà đi chơi, hay là cứ thư từ điện thoại bận tâm Quang Định, hiểu chưa?

– Dạ hiểu.

Bà Bạch Mai cao giọng:

– Là dâu con nhà này phải biết đặt sự nghiệp của chồng lên trên hết. Con mà làm điều gì thất thố, nội không tha cho con đâu.

– Dạ, con hiểu.

– Ra ngoài đi!

Nhật Đan mở cửa bước ra ngoài. Sao cô có cảm giác bà nội ghét cô, chắc là cảm giác thôi, thứ cô mới về làm dâu có đụng chạm gì với nội đâu. Lam Thuyên nói xưa nay bà luôn lạnh lùng như thế.

Đi chầm chậm ra ngoài, sao nhìn ở đâu, Nhật Đan cũng như thấy hình bóng Quang Định lúc anh đánh đàn, lúc anh tư lự và lúc anh ngồi ngắm cô. Lửa vừa bén duyên đã xa nhau, ông trời dường như quá ác độc ...

Ba năm, đúng ba năm, Nhật Đan sống trong chờ đợi ngày đoàn tụ. Ba năm, những cú điện thoại gọi về mà họa hoằn lắm Nhật Đan mới được nói chuyện với chồng của mình, phần nhiều là bà Bạch Mai tiếp điện thoại. Nhật Đan vẫn cho đó là điều tự nhiên ...

Và rồi ba năm đi qua ...

– Nhật Đan! Con biết ngày mai Quang Định sẽ về nước chứ?

Nét mặt Nhát Đan bừng sáng lên trước câu hỏi của bà nội. Ba năm chờ đợi, cuối cùng Quang Định cũng về. Nhật Đan đã háo hức chờ đợi, anh nói với cô bốn giờ phi cơ đáp xuống, làm thủ tục xong có lẽ phải năm giờ anh mới ra bên ngoài được ...

Nhật Đan gật đầu, nét mặt mừng hiện rõ trên gương mặt cô:

– Dạ, con biết ạ.

– Nội có chuyện này nhờ con, con đi cùng luật sư Hoàng Lâm ra Hà Nội giùm nội nghen.

– Dạ. Chừng nào đi hả nội?

– Sáng ngày mai, công việc ở ngoài đó có lẽ một tuần hay mười ngày mới xong, con phải hoàn tất công việc thì mới về nhé. À, còn vụ bar cà phê của ba mẹ con giao cho, con tính sao, hay để nội báo luật sư Hoàng Lâm giúp con?

– Dạ.

Nhật Đan nhìn bà nội. Bà biết là Quang Định bốn giờ chiều mai về nước, vậy mà bà muốn cô đi Hà Nội, thời gian ở đó có thể là một tuần hoặc mười ngày. Có lý nào nội không biết, ba năm nay cô mong chỉ có ngày đoàn tụ gặp lại chồng của mình. Nỗi thương nhớ anh trong những ngày này cứ bùng cháy lên ...

Bắt gặp cái nhìn của Nhật Đan, bà Bạch Mai không vui:

– Con không muốn giúp nội à? Muốn ở lại đón Quang Định? Vợ chồng là chuyện cả đời người, con không gặp bữa nay thì ngày mai cũng gặp vậy.

Nhật Đan ấp úng:

– Dạ, con sẽ đi mà nội.

Bà Bạch Mai thoáng hài lòng:

– Vậy con chuẩn bị quần áo đi, vào tháng này Hà Nội hơi lạnh.

– Dạ.

Nhật Đan đi ra, cô tự an ủi mình, hôm nay chưa gặp, ngày mai cũng gặp mà.

Vợ chồng là chuyện cả đời. Chiều mai không thấy cô đón anh, Quang Định sẽ nghĩ như thế nào đây?

Buổi sáng, lên máy bay với Hoàng Lâm, Nhật Đan còn cố ngoái nhìn bên kia bãi đáp quốc tế. Vài giờ đồng hồ nữa, chuyến bay từ Mỹ về, anh sẽ có mặt tại thành phố và về căn nhà quen thuộc, có cha mẹ, có bà nội, không hiểu anh có nhớ cô?

Hoàng Lâm tỏ vẻ săn sóc cho Nhật Đan:

– Mặc áo ấm vào Đan nhé.

Nhật ĐangẬt đầu, cô hỏi đố:

– Anh Lâm! Mình ra Hà Nội làm công việc gì vậy hả anh?

Hoàng Lâm thương hại:

– Bà Tổng không cô nói à?

– Nội bảo ra đó một tuần hay nửa tháng gì đó.

– Kiểm tra và giám sát công trình ngoài đó.

Nhật Đan kêu lên:

– Em biết gì mà kiểm tra với giám sát?

Hoàng Lâm nhún vai:

– Sao em không nói rõ với bà?

Nhật Đan nghệch mặt ra, cô có cảm giác là bà nội không muốn cô gặp Quang Định. Mà không đâu! Tại sao bà phải làm như thế! Cô là vợ Quang Định từ ba năm nay, dù cưới cô xong mấy ngày là anh phải đị .... Và công việc đã níu chân Nhật Đan ở lại Hà Nội ...