Lãng quên - Chương 01

《Lãng quên》(1)

Cho dù tôi có chấp nhận hay không phục đi chăng nữa, tôi cũng chỉ là một người bình thường. 

Bởi vì tôi có một gương mặt rất phổ thông.

Có một lần đi đến quán cơm cách nhà hai con phố, vừa mới vào đến cửa còn chưa kịp ngồi xuống, ông chủ đã liền nói:

“ Lâu rồi không gặp cậu, gần đây có khỏe không?”

Tuy rằng tôi thường đi qua quán này, nhưng đây mới là lần đầu tiên vào ăn cơm.

“Rất khỏe” – tôi chỉ có thể nói như vậy.

Ông chủ tiệm không ngừng tìm đề tài để nói chuyện phiếm, tôi chỉ còn có thể ấp úng đáp lại.

Lúc tính tiền ông còn thân tình vỗ vỗ vai tôi, nói lần sau thường xuyên ghé qua nhé.

Một lần khác ở cửa hàng Mc Donalds, bỗng dưng có một anh chàng vẫy vẫy tay với tôi rồi bước lại gần:

“Ha! Không nghĩ là sẽ gặp lại cậu ở nơi này” – Anh ta nói – “Dạo này thế nào?”

“Rất tốt” – tôi chỉ có thể nói như vậy.

Sau đó anh ta bắt đầu thao thao bất tuyệt về cái gì mà trường cũ, cái gì mà chuyện cũ trước đây thế nhưng tôi một chút ấn tượng cũng không có.

Cuối cùng anh ta vì đang vội nên đành chào tạm biệt tôi, trước khi đi còn đưa cho tôi một tấm danh thiếp.

Nhìn cái tên trên đó, tôi căn bản không nghĩ ra anh ta là bạn từ hồi tiểu học? hay trung học? hay phổ thông?

Hay rốt cục là bạn thời đại học?

Xui xẻo nhất là một lần ăn cơm ở nhà ăn, có một cô gái đột nhiên xuất hiện ở cạnh bàn.

Hai mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, tự dưng tôi cảm thấy hơi buồn bực, cũng có chút không biết làm sao.

“Lâu rồi không thấy. Gần đây khỏe chứ?” – Cô nói.

“Tiểu thư, tôi…”

“Ba” một tiếng, tôi còn chưa có nói xong, má phải đã trúng một cái bạt tai.

“Anh dám gọi tôi là “tiểu thư”! Mới vài năm không gặp mà anh đã dám quên tên tôi rồi sao?”

“Tôi…”

“Không cần giải thích! Tôi một câu cũng không muốn nghe!”

“…”

“Anh hiện tại không có lời nào muốn nói sao?”

“Là cô bảo tôi…”

“Anh còn muốn giải thích cái gì?”

“Tôi…”

“Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, anh thật sự không có điều gì muốn nói với tôi sao?”

“Tôi…”

“Ba” một tiếng, má trái của tôi lại trúng tiếp một cái bạt tai nữa.

“Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe…” Cô hai tay che mặt, khóc lớn chạy đi.

“Cho dù anh nói cái gì đi nữa, tôi cũng sẽ không tin đâu, cũng không để anh thương hại tôi.”

Nhìn bóng cô ấy rời đi, tôi đưa tay xoa xoa hai bên má, căn bản vẫn không nghĩ ra cô ấy là ai.

Từ đầu đến cuối, tôi một câu cũng chưa nói xong đã trúng hai cái bạt tai.

Tiểu thư à, là cô thương hại tôi đó.

Có người nói, trên đời này giữa bao nhiêu người sẽ có ba người giống nhau như đúc, nhưng tôi thật sự không thể tin lại có loại sự tình này.

Cho dù có, tôi cũng không tin là nó lại phát sinh trên chính bản thân mình.

Cũng không phải là viết tiểu thuyết hay đóng phim, sao mà trùng hợp nhiều như vậy chứ?

Giải thích một cách logic nhất, hẳn là tôi có một gương mặt khá phổ thông.

Vì vậy mà tôi luôn nhắc nhở mình, lần sau nếu có gặp lại tình huống như vậy, để tránh gây ra thảm án, nhất định thật nhanh chóng nói với bọn họ là tôi không phải người họ đang tìm.

 

Không biết hai người giống tôi kia hiện tại đang làm cái gì, còn tôi thì rất bình thường. Tốt nghiệp đại học sau đó nhập ngũ hai năm, xuất ngũ liền đến Đài Bắc công tác. Liền đó vì cảm thấy Đài Bắc thật xa lạ, ba tháng sau trở về Đài Nam làm việc, làm từ đó cho đến giờ tính ra cũng được sáu năm.

Tôi hiện tại vẫn độc thân, không có bạn gái, cũng không có bạn trai. Cuộc sống đơn giản, kết giao đơn thuần, không có gì đặc biệt mê mẩn hay hứng thú.

Nếu nhất định muốn tìm ra chỗ đặc-biệt của tôi, đại khái có thể xem như là trí nhớ không tốt lắm.

 

Trí nhớ tôi không tốt.

Tôi đã nói rồi sao?

Có thể đã nói rồi, nhưng tôi thật sự không nhớ rằng đã từng nhắc qua.

Nếu bạn không để ý, cũng không ngại phiền, xin cứ để cho tôi nhắc lại lần nữa:

Trí nhớ tôi không tốt.

Tôi không phải bẩm sinh đã như thế, thực ra hồi bé còn rất thông minh. Tuy rằng mất rất ít công đọc sách, nhưng thi cử thành tích lại rất cao, có thể thấy được trí nhớ khi đó của tôi hẳn là khá tốt.

Cho đến tận chuyện ngoài ý muốn sau này, trí nhớ tôi mới bắt đầu kém đi.

Kỳ thực thì cũng không đến nỗi gọi là “ngoài ý muốn”, chẳng qua là một trận đánh nhau mà thôi.

Lại nói tiếp, tuy rằng có chút mất mặt, bởi vì, tôi không phải đánh nhau với một thằng nhóc hư hỏng, cũng không phải ẩu đả cả đám người.

Mà là cùng sống mái một trận với một cô nhóc hung dữ.

Vì sao mà đánh nhau, và cô ta như thế nào, tôi đều nhớ không rõ.

Bởi vì trí nhớ của tôi không tốt.

Tôi đã nói rồi sao?

Tuy rằng trí nhớ không tốt, nhưng so với chứng hay quên vẫn còn chút khoảng cách.

Kiểu như vừa rời giường đã liền không nhớ nổi ngày hôm qua ở đâu, làm cái gì? Có giết người không hay mới từ sao Hỏa trở về, một chút cũng nhớ không ra.

Không biết là bạn đã trải qua chuyện này chưa, có khi vừa tỉnh dậy sau mộng thì vẫn còn nhớ được chi tiết của mộng, nhưng rời giường một chút lại chỉ còn nhớ hình dáng giấc mơ, ăn xong bữa sáng thì quang cảnh trong mơ cũng hoàn toàn biến mất.

Chỉ biết đã từng trải qua giấc mộng.

Nói đến nằm mơ, sau sự cố này, tôi thường hay mơ một giấc mộng.

Trong mộng có một cô gái nhìn tôi hỏi:  “Đau không?”

Sau đó chậm rãi vươn tay tựa hồ muồn xoa đầu tôi, nhưng giơ đến giữa chừng liền buông thõng.

Ở trong mộng hình dáng và khuôn mặt cô ấy cũng rất mơ hồ, tôi chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt của cô ấy.

Ánh mắt của cô ấy vừa chăm chú lại có chút bi thương, có khi còn đọng nước.

Cho dù mơ bao nhiêu giấc, trong mơ vẫn là cô gái cất tiếng hỏi: “Đau không?”, thanh âm và ngữ khí đều giống nhau như đúc, hẳn là cùng một người.

Nhưng cô đối với tôi đều không có chút ấn tượng.

Tôi cũng không rõ vì sao lại mơ giấc mơ này, hơn nữa còn mơ nhiều lần như vậy.

Tôi vô cùng buồn bực, sao cô ấy lại hỏi tôi: “Đau không?” vậy chứ.

 

Nói đến “Đau”, thực ra tôi cũng có nghĩ đến một người, cô ấy tên là Lị Vân.

Bạn có từng nghĩ rằng nếu rẩy tàn thuốc lên gạt tàn, gạt tàn sẽ đau?

Khi mặc quần áo dệt kim bạn có cảm nhận được quần áo đau?

Lị Vân chính là loại người có thể cảm thấy nỗi đau của gạt tàn và quần áo. 

Tôi sống ở một khu dân cư gồm ba nhà A, B, C hợp với nhau thành một khu cao 20 tầng. Ở đây có đến hơn hai trăm hộ sinh sống. Tôi sống ở nhà C tầng 17. Còn Lị Vân sống ở khu A, nhà có mở một cửa hàng nhỏ, nhưng lần đầu gặp mặt của hai chúng tôi lại không phải ở nơi này.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, là ở khu hội sở đang tổ chức ngày hội thịt nướng.

Lần đó hội được tổ chức ở ven hồ, ước chừng có tầm 100 người tham gia.

Vừa khéo tôi và Lị Vân ở cùng một tổ.

Tổng quan hội là như vậy, người phụ trách thì vội vàng nướng thịt, trẻ con và những người còn lại thì phụ trách ăn.

Tôi là thuộc loại trẻ con và những người còn lại này.

“Cậu có biết người ta mổ heo thế nào không?”

Tôi ngừng việc nhai nuốt miếng thịt trong miệng, quay đầu vừa vặn đối mặt với Lị Vân.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về Lị Vân là sạch sẽ, bất luận là diện mạo hay quần áo. Giống như bầu trời quang mây hay là như công chúa Bạch Tuyết.

Tôi không nghĩ là cô ấy sẽ nói chuyện với tôi, đành chỉ mỉm cười, tiếp tục công cuộc nhai nuốt.

“Thông thường là sẽ dùng một cái ống tiêm, sau đó đâm vào bụng con heo, heo vừa sợ vừa đau, rống lên thảm thiết, sau đó phun máu mà chết” – Cô chăm chú nhìn tôi, nhàn nhạt nói.

Tôi xác định là cô ấy đang nói với tôi, nhưng thật sự rất khó để trà lời vấn đề thâm thúy này, cho nên đành phải giả chết.

Nhưng mà, sau vụ thịt lại đến vụ máu me.

“Cậu có biết làm sao mà lại có máu đông trên mặt bát tiết này không?” – Cô tiếp tục hỏi.

“Đại khái thì nó vẫn là cục máu đông còn gì” – Tôi nói.

Cô gật gật đầu, mặt không có chút biểu tình, nói: “Cậu có cảm thấy sự bi phẫn của con heo không?”

“Sao cậu lại nói những thứ đó vào lúc này chứ?” -  Giọng điệu tôi cũng vô cùng bi-phẫn.

Cô ấy nhìn tôi, khuôn mặt ẩn chút nét cười, đôi mắt đảo qua đảo lại hai vòng, nói: “Tôi chính là tìm đề tài để nói chuyện phiếm với cậu thôi.”

Tôi bỏ lại miếng tiết vào đĩa thịt nướng, đưa tay khều khều mấy khúc lạp xưởng. Cầm lấy một khúc ngô, tôi nói: “Như vậy thì cậu thà không nói còn hơn.”

Cô không nói tiếp, chính là chỉ dùng ánh mắt liếc tôi một cái.

Vì bản tính tự tôn của đàn ông, tôi cũng không mở miệng nói thêm gì.

Thời gian theo khúc lạp xưởng trôi vào bụng tôi, rốt cục chỉ còn lại khúc ngô.

Tôi đứng lên, làm bộ đi xung quanh một lát, nhưng tầm mắt thì không rời đĩa thịt, căn lúc cô ấy không để ý, sử dụng chiêu sét đánh không kịp bịt tai cướp lấy đĩa thịt trên bàn.

Tuy nhiên, đợi hồi lâu vẫn thấy cô như cũ ngồi bên cạnh bàn thịt nướng. Tôi mất đi cơ hội trong đau khổ, đành phải hỏi:

“Cậu sao lại nói chuyện với tôi?”

“Bởi vì ánh mắt cậu luôn nhìn ở phía xa” – Cô trả lời.

“Nhìn phía xa?” – Tôi nghi hoặc hỏi lại – “Như vậy là phạm pháp sao?”

“Không” – Cô nói – “Tôi chính là cảm thấy, cậu đang nỗ lực nhớ lại những chuyện đã từng quên.”

Cô khẽ ngẩng đầu lên, tầm mắt tựa như một mũi tên, xuyên qua mặt hồ đến tận bờ bên kia.

“Tuần trước công ty tôi có đợt kiểm tra sức khỏe” – Tôi cười cười – “Bác sĩ nói tôi nhãn áp(*) quá cao, phải tránh đọc sách trong thời gian dài, tốt nhất nên nhìn xa nhiều hơn”

(nhãn áp cao: bệnh về mắt do áp suất trong nhãn cầu tăng cao, có khả năng gây ra chứng mù mắt)

“Thì ra là thế”

“Vậy cậu còn muốn nói chuyện với tôi nữa không?”

“Đó không phải là vấn đề.” – Cô nói. “Vấn đề là cậu còn muốn nói chuyện với tôi không cơ.”

“Vì sao không?”

“Cậu không biết tôi là quái nhân phải không?”

“Không có.”

“Nói dối sẽ đoản mệnh đó.”

“Cậu thật đúng là quái nhân” – Tôi lập tức sửa lại.

“Nói chuyện phiếm với cậu thật thú vị” – Cô nói.

“Thú vị?”

“Ừ.” Cô gật gật đầu: “Thu hoạch cũng rất nhiều?”

“Thu hoạch cái gì chứ?”

“Tóm lại, nói chuyện phiếm với cậu khiến tôi cảm thấy rất vui.”

“Nói dối sẽ đoản mệnh.”

“Đúng là rất vui.” – Cô nở nụ cười.

Tôi quay người nhìn đĩa thịt nướng, do dự ba giây, sau đó âm thầm thở dài, vẫn là cầm lấy khúc ngô.

“Kì thực ngô cũng sẽ đau đó.” – Cô nói.

“Này, rốt cục là cậu muốn thế nào?”

“Tôi chính là tìm đề tài nói chuyện phiếm với cậu thôi.’

“Tôi đang vội” –Tôi nói – “Nếu cậu theo tôi để nói chuyện phiếm thì ngàn vạn lần đừng có tìm đề tài nữa”

“Vậy thì làm cái gì bây giờ?”

“Cậu chỉ cần nói: Tôi muốn nói chuyện với cậu là được rồi”

“Hiểu.” – Cô cười cười.

“Cậu cũng ăn chút gì đi.” – Tôi rất ngạc nhiên thịt nướng có gì mà đau chứ.

“Tôi không đói bụng” – Cô lắc đầu – “Tôi ăn xong mới đến.”

“A?” – Tôi có chút buồn bực – “Vậy cậu tham gia hội thịt nướng này làm gì chứ?”

“Tôi muốn bắt đầu lại một lần nữa” – Cô nói.

“Bắt đầu lại một lần nữa?”

“Ừ.” – Cô gật gật.

Tôi thật không hiểu thịt nướng và việc bắt đầu lại thì có quan hệ gì chứ, không khỏi lại nhìn cô ấy một cái.

“Kỳ thực cậu không cần quá để ý đến lời nói của tôi” – Cô nói.

“Gì cơ?”

“Bởi vì tôi là quái nhân mà.” – Cô nở nụ cười, có vẻ thực sự rất vui

 

Đầu thu trời còn khá nóng, thịt nướng đã mau chóng hoàn tất, cả đám người đều ngồi dưới một tán cây rộng nói chuyện phiếm.

Tôi chọn một góc yên tĩnh, vừa ngồi xuống đã thấy cô ấy đứng ngay trước mặt.

“Mát mẻ quá nhỉ.” – Cô nói.

“Đúng vậy” – Tôi nói – “May mà có cái cây này.”

“Nhưng cậu có nghĩ rằng, cây cối trực tiếp đón nhận bức xạ mặt trời sẽ rất đau?”

 “Không” – Tôi nói – “Tôi nghe cây nói rằng: chiếu đi chiếu đi, cứ chiếu vào ta đi, thật thích nha.”

Cô ấy đầu tiên ngây cả người, sau đó liền nở nụ cười.

“Thật xin lỗi, tôi không nên kiếm chuyện nữa” – Cô nói – “Tôi cùng cậu nói chuyện.”

Tôi hơi dịch về bên trái, cô nói một tiếng cám ơn, sau đó ngồi phía bên tay phải của tôi.

“Tôi tên là Tô Lị Vân, cứ gọi tôi là Lị Vân” – Cô dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán – “Tôi ở tầng một mở một cửa hàng ăn nhẹ.”

“Mới khai trương sao?” – Tôi nói – “Tôi không nhớ ở tầng một có quán ăn nhẹ nào cả.”

“Khai trương hai tháng rồi.”

“A?”

“Cậu đi ra ngoài, bình thường đi hướng bên phải.” – Cô nói – “Mà quán của tôi lại ở phía bên trái.”

“Thì ra là thế.”

“Hai tháng qua, cậu tổng cộng đi qua quán của tôi 6 lần”

“6 lần?” – Tôi hơi buồn bực – “Sao cậu biết?”

“Có một lần cậu dừng lại xem biển hiệu, hai lần vừa đi chậm lại vừa nhìn.”

Liếc mắt một cái, cô không trả lời nghi vấn của tôi, mặt điểm nụ cười tiếp tục nói:

“Ba lần còn lại, cậu đều là vừa đi vừa nhìn về phía trước.”

“A” – Tôi càng buồn bực – “Cậu…”

“Tôi tên là Tô Lị Vân” – Cô nói, “Cậu đối với cái tên này không có cảm giác đặc biệt gì sao?”

“Không có” Tôi lắc đầu, “Bất quá tên của cậu cả ba chữ đều là tên các loại cây cỏ, hẳn là cậu rất thích hoa lá đi.” (*)

“Cậu nhớ lại thử xem, xem có nhận ra tôi không?” Cô chăm chú nhìn tôi, ánh mắt ôn nhu lại mang theo chút chờ mong thậm chí là khẩn trương.

“Tôi có một gương mặt khá phổ thông đấy.” Tôi nhớ lại kinh nghiệm những lần trước đây, nhanh chóng đưa hai tay ôm má. “Không biết cậu nhầm tôi với ai, nhưng tôi chắc chắn không phải người kia đâu.”

Cô vẫn như cũ chăm chú nhìn tôi, một lúc sau tựa hồ nhàn nhạt thở dài.

“Rảnh thì hoan nghênh đến tiệm chúng tôi.” Cô nói.

“Được.” Tôi gật gật đầu, hai tay vẫn ôm lấy gò má.

Cô ấy đứng lên rời đi, được ba bước lại quay đầu nhìn tôi cười, sau đó mới quay người đi thẳng.

Lúc lên xe về nhà, Lị Vân và tôi lại ngồi cùng một xe.

Tôi thấy cô nói chuyện với rất nhiều người, quan hệ có vẻ tốt, không giống như tôi, ngồi ở cuối xe tự kỉ cùng cái cửa sổ.

Xe trở lại khu nhà, tôi cuối cùng cũng xuống xe. Chân trái vừa mới bước được một bước, thoáng thấy Lị Vân đang đứng ở cửa xe.

“Khi nào muốn thì đến nhé.” Cô nói.

 

……………..