Chương 1 - Tương kiến bất hoan
Mùa thu tháng mười, chính là lúc hoa quả chín muồi, ngũ cốc vàng ươm. Lễ Trung thu vừa qua, tết Trùng dương lại tới, các hộ gia đình có chút tất tả lên núi từ sớm, hái thật nhiều quả thù du chín đỏ để kịp về treo trước đại môn.Lăng gia hôm nay cũng chưa đợi trời sáng đã ầm ĩ, ồn ào. Mười mấy hạ nhân bưng theo nào khay nào hộp, chạy tới chạy lui trên hành lang gấp khúc dài dặc nối khoảng sân lớn với trù phòng đang mở rộng cửa, ai nấy đều lộ rõ vẻ lo lắng trên khuôn mặt. Lo lắng là đương nhiên! Hôm nay chính là tết Trùng dương! Tuy năm nào cũng có Trùng dương, cũng chẳng có gì mới lạ, thế nhưng tết Trùng dương năm nay đích thân Hoàng thượng đã khâm điểm (ra lệnh) cho già trẻ lớn bé cả nhà Lăng thượng thư phải cùng ngài leo núi! Đây chính là phúc khí tu luyện mấy đời mới có được, đủ cho Lăng lão gia tử lúc xuống mồ gặp tổ tiên có thể vênh mặt khoe khoang! A phi! Đây là chuyện đại cát đại lợi mà!
Lăng thượng thư Lăng Bá Thao đang đứng chính giữa tiền viện, hơi thở có chút gấp chỉ huy công tác chuẩn bị đang có chút hỗn loạn. “Ngươi ngươi ngươi, chính là nói các ngươi đó! Không lo chuyển đồ, còn đứng túm tụm ở đó làm cái gì! Tránh ra mau, không thấy đằng sau người ta đang bưng đồ chất như núi à!”
“Ai u, ngươi tập trung một chút cho ta được không! Cái này là văn phòng tứ bảo được Hoàng thượng ngự ban đó, ngươi có biết không vậy!”
“Lăng Giác, Lăng Giác?! Bế đệ đệ lại đây mau!”
“Tới đây ~” Giọng nói trẻ con còn mang hơi ngái ngủ miễn cưỡng vang lên, một đứa bé xấp xỉ bảy tuổi bế trên tay một đứa em nhỏ như cục bột từ gốc cây ngô đồng cao lớn đi ra. Đây chính là hai đứa con bảo bối của Lăng thượng thư Lăng Bá Thao – trưởng tử Lăng Giác và thứ tử Lăng Tuần.
Không phải chỉ là cùng Hoàng thượng du xuất thôi sao, phụ thân đại nhân ngài là thượng thư, mỗi ngày vào triều gặp Hoàng thượng sao không thấy ngài căng thẳng! Lăng Giác ôm em, vừa loạng choạng bước tới vừa oán thầm trong bụng. Đệ đệ bốn tuổi ngoan ngoãn nằm trước ngực ca ca, nắm kéo cái tua dài ở bên hông cho vào cái miệng say sưa cắn, tiện thể để nước bọt vẫn còn hôi sữa thấm hết lên vạt áo ca ca. Lăng Giác đã sớm phát hiện trước ngực mình đã thấm ướt một mảng lớn, cúi đầu nhìn trộm cũng chỉ khẽ nhíu mày, không gọi vú em tới bế, chỉ dùng cái tay nhỏ chọc chọc đệ đệ mềm như cục bột của mình làm thằng nhóc bật cười khanh khách. Lăng Giác nhìn đến thích thú, cũng cao hứng cắn gương mặt nhỏ của đệ đệ một cái, sau đó cùng mẫu thân ở phía sau đi qua đi lại.
“Được rồi, được rồi, lão gia, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể lên xe ngựa rồi!” Lão quản gia Lăng Thuẫn lấy tay áo quệt mồ hôi trên trán, khom người trước mặt Lăng Bá Thao, nói.
“Tốt, khởi hành!” Lăng Bá Thao hô to một tiếng, cả nhà cùng lên xe ngựa đến trước Phụng Thiên Môn. Sau khi Hoàng thượng di giá từ nội cung sẽ đến Phụng Thiên môn, quan viên tùy tùng đều phải quỳ đón ở đây.
Lăng phủ, bao gồm cả nội quyến và tôi tớ đi theo, tổng cộng có mười một người, các chủ tử tất nhiên đều ngồi trên mã xa lớn được một đôi tuấn mã kéo, thân xe điêu khắc tinh mỹ xa hoa, người đi đường đều vô cùng hâm mộ. Ngoại trừ quản gia phải tùy thân hầu hạ được phép ngồi trong mã xa sang trọng, thì những người còn lại đều chỉ có thể chầm chậm chạy theo ở hai bên.
Ngay lúc đoàn người đang trùng trùng điệp điệp tiến tới Phụng Thiên Môn, một đoàn kỵ mã bỗng ngang tàng xuất hiện!
Xa phu lập tức kéo cương, đang muốn ngẩng đầu chửi chết thằng nào có mắt như mù, trong nháy mắt bỗng sợ đến cứng cả miệng.
Lăng Thuẫn giật tấm màn xe ra mắng cho xa phu một trận, sau đó ngẩng đầu nhìn lại, cũng kinh hãi mà hét. Đây là Nhạc gia tướng quân! Chính là đại tướng quân lợi hại nhất triều đình đó! Nhạc đại tướng quân dẫn theo mười người, trong đó năm vị là gia tướng của hắn, năm vị còn lại đều là gia quyến. Nhạc phu nhân tư thế hiên ngang oai hùng bế nhi tử nhỏ nhất – Nhạc Kiêu, bốn tuổi – cùng cưỡi trên một con ngựa, trưởng tử mười hai tuổi Nhạc Trung tự cưỡi một con, thứ tử tám tuổi Nhạc Lương cũng tự cưỡi một con, bất quá kích cỡ con ngựa này cũng được rút nhỏ lại một chút. Còn nữ tử duy nhất đang nằm gọn trong lòng Nhạc Tung Hoành mà cười duyên.
Chỉ thấy gia chủ Nhạc gia Nhạc Tung Hoành kéo dây cương, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn đoàn xe của Lăng gia, âm dương quái khí (quái gở) nói: “Lăng đại nhân, bản tướng hiện không có thời gian, đi trễ chính là phạm tội khi quân, đành đắc tội, xin đại nhân lượng thứ! Ha ha ha ha!” Đoàn kỵ mã đột ngột lao đi trong tiếng cười của võ tướng trung niên.
“Ta…” phi! Lăng Bá Thao vẫn còn nhớ rõ thân phận của mình, chữ “phi” kia đành bị lão nuốt vào trong bụng. Bây giờ không phải lúc tranh cao thấp với Nhạc lão đầu! Còn ở đây mà không chịu nhanh lên, lão đúng là sẽ phạm tội khi quân thật đấy!
“Còn không mau đi đi!” Lăng Bá Thao hét lớn, xa phu như chợt tỉnh mộng, vội vàng vung roi quất lên mông ngựa. Lăng Bá Thao bị bất ngờ, thiếu chút nữa ngã chổng vó, may mà có phu nhân mỹ lệ đoan trang giúp một tay, nếu không thì hôm nay đúng là mất mặt trước nhi tử mà! Chờ đi, lão sẽ bắt Nhạc lão đầu trả giá cho bằng sạch!
Lăng Giác ôm đệ đệ cười trộm, đúng là đồ sĩ diện bảo thủ.
Lăng Bá Thao và Nhạc Tung Hoành kì thực vẫn chưa già, còn đang trong thời kì chính trực tráng niên. Hơn nữa, thuở thiếu thời, hai lão còn là môn sinh cùng lớp, lên cây trộm trứng chim, xuống sông bắt tôm cá, nhổ râu bạc của thầy, trò quái quỷ gì cũng từng làm qua. Đến khi trưởng thành, một người trở thành võ tướng đứng đầu, một người lại thành quan văn trọng yếu. Cuối cùng còn thành thân cùng một lúc, thành bố trẻ con, giao tình của hai bên tựa như vô cùng vững chắc! Bất quá hai lão huynh đệ địa vị cao có giao tình thâm hậu này thỉnh thoảng lại đấu nhau một trận, đã hứng lên thì cái gì cũng có thể đem ra đấu, tựa như hôm nay, rõ ràng là Nhạc Tung Hoành khiêu khích Lăng Bá Thao! Lăng gia chủ tử ngồi trên xe ngựa tất nhiên chẳng cảm thấy gì, chỉ là có chút sôi máu thôi. Cũng chỉ khổ người hầu chạy ở hai bên, chỉ đành ra sức ép cái chân ngắn của mình chạy theo.
Lăn qua lăn lại một hồi, quan viên hộ tống rốt cuộc cũng có thể theo đuôi kiệu rồng của Hoàng thượng tiến lên núi. Kỳ thật hôm nay mới là tám tháng chín thôi, vẫn chưa phải ngày tết Trùng dương. Chỉ là Hoàng thượng người ta bỗng dưng có hứng thú với phong tục lên núi trong tết Trùng dương của dân gian, cũng muốn một lần thử cảm giác đứng trên cao phóng mắt ra xa. Bất quá ngày chín tháng chín, đương kim hoàng đế phải đến trước dàn tế làm lễ cầu phúc cho bách tính, hết cách rồi, đành phải đi sớm một ngày thôi.
Dọc đường đi, nghi trượng oai nghiêm hùng dũng, chiêng trống rộn rã vang trời. Bách tính ven đường đều phải quỳ lạy trên mặt đất, thuận tiện len lén ngẩng đầu mong được vinh hạnh chiêm ngưỡng chút thiên nhan.
Ngày đã gần trưa, thiên tử thánh giá (việc xuất hành của vua) mới lên tới nơi gọi là Nhật Chiếu Sơn. Nhật Chiếu Sơn này, cũng không phải ngọn núi cheo leo hiểm trở suối trong róc rách, cũng chẳng có trân cầm dị thú kỳ hoa dị thảo, càng không có phật tự linh tháp kinh niên cổ tích (chùa thiêng, tích lạ) gì. Chỗ này chẳng có gì đáng nói, tại sao lại được đương kim thiên tử chọn trúng, lại còn mong ngóng được tới đây từ trên cao nhìn xuống? Nguyên nhân cũng vì trên đỉnh của ngọn núi vô cùng bình thường đến độ cao còn không có này có một cái đình nghỉ chân bằng đá, trong đình có một chiếc chuông lớn gọi là chuông Bình An. Cái chuông Bình An này đến tột cùng là đã ở đây từ lúc nào, đến cả người từng trải nhất, lớn tuổi nhất trong triều cũng chẳng nói rõ được. Chỉ biết trong sách sử còn ghi, trước đây rất lâu, lâu đến mức triều đại này còn chưa tồn tại, thì miệng chuông này đã có rồi, nghĩa là tuổi của nó ít nhất cũng đã hơn ba trăm năm. Miệng chuông có tên Bình An này, quả thật chuông xứng như tên. Nghe nói hơn một trăm năm trước có một người mẹ vì muốn cầu trời phù hộ cho con trai đang thâm nhập vào doanh trại của địch ở trên sa trường có thể bình an trở về, nên đã lên Nhật Chiếu Sơn, ở trước chuông Bình An gõ chuông suốt đêm. Tiếng chuông trầm sâu vang dội khắp nơi, sáng sớm hôm sau, sa trường truyền đến tin chiến thắng, còn có cả phong thư gửi về nhà của người nhi tử kia nữa. Từ đó, danh tiếng của chuông Bình An lan xa, người đến gõ chuông nhiều không đếm xuể. Cũng vì câu chuyện dân gian thần kỳ ấy đã hấp dẫn đương kim hoàng đế đến đây, gõ chuông khẩn cầu thiên hạ thái bình, bách tính ấm no.
Đoàn người tùy giá không hề ít, ước chừng cũng phải đến hàng trăm, nhưng lại không nhiều người lên, chỉ có chừng chục người. Ngoài Hoàng thượng và hai vị hoàng tử ra, chỉ còn lại Lăng thượng thư, Nhạc đại tướng quân và các quan lớn khác mới đủ tư cách cùng lên núi. Những người còn lại đều ở lại bóng râm dưới chân núi, chuẩn bị nguyên liệu để nhóm lửa nấu cơm, đợi thánh giá.
Chuyến này, Hoàng đế cũng không mang theo phi tần trong cung, mà Hoàng hậu đã quy tiên từ ba năm trước lại càng không thể đi theo, vì thế nên nữ quyến dưới chân núi hầu như đều là gia quyến của các quan viên triều đình.
Xa xa là một đám trẻ con choai choai dẫn theo nô tài nhà mình đi chơi thả diều, chỉ một chốc đã biến thành hội thi diều, một trận đùa vui yên ổn thật sự bị đám tiểu thế tổ không biết trời cao đất rộng này biến thành sàn đấu mất rồi. Mà nhân tiện, các phu nhân cũng âm thầm phân cao thấp, ngoài miệng không ngừng khen ngợi con nhà người ta, còn trong lòng thì không ngừng cổ vũ cho con nhà mình.
Lăng phu nhân và Nhạc phu nhân cùng sánh vai ngồi trên tấm lụa lót trên cỏ, hoàn toàn không để ý đến chiến trường bên kia, trong lòng mỗi người đều ôm đứa út nhà mình, trò chuyện với nhau thật vui. Lăng phu nhân dịu dàng và Nhạc phu nhân thẳng thắn từ khi chưa xuất giá đã là khuê trung mật hữu (bạn thân), từ sau khi xuất giá tuy ít được gặp nhau, nhưng mỗi tháng cũng sẽ qua lại tâm sự những chuyện riêng tư trong lòng với nhau hai ba lần, quan hệ so với ngày con gái còn thân thiết hơn.
Nữ tử duy nhất của Nhạc gia Nhạc Lan Thư ghé vào trong lòng Lăng phu nhân, mở to đôi mắt trong veo lấp lánh thích thú quan sát cục bột nhỏ kia. Mà cục bột nhỏ Lăng Tuần một chút cũng không sợ, toét cái miệng anh đào nhỏ nhắn còn chưa mọc hết răng ra mà cười khanh khách không ngừng, còn vươn cánh tay tròn lẳn ra bắt lấy búi tóc của người ta.
“Thẩm thẩm, đệ đệ thật đáng yêu, mềm ơi là mềm, còn thơm phức nữa, mắt to như mắt con, vừa đen vừa sáng vừa tròn, đẹp hơn đệ đệ nhà con nhiều!” Tiểu nha đầu nịnh hót, bất quá mới hơn năm tuổi thì đã biết thế nào là đẹp, đưa bàn tay nhỏ tới sờ sờ gương mặt bầu bĩnh trắng nõn kia, đồng thời trong lòng ghét bỏ đứa đệ đệ một chút cũng không thơm tho mềm mại nhà mình.
Lăng phu nhân và Nhạc phu nhân cùng nhau bật cười, không ai phát hiện trong đôi mắt nhỏ của tiểu tử xinh xắn của Nhạc gia Nhạc Kiêu chợt lóe lên chút đố kị và khinh thường. Kỳ thực Nhạc Kiêu đã chú ý tới cái đứa con trai không giống con trai kia từ lâu rồi, trong lòng hắn chẳng thích nó chút nào, lớn lên xinh đẹp như vậy thì có ích gì chứ! Nữ hài tử mới cần xinh đẹp, giống như tỷ tỷ hung hãn nhà hắn ấy! Hắn là con trai, lớn lên nhất định phải to lớn, oai hùng như phụ thân!
“Tiểu nha đầu ngọt mồm ngọt miệng thật, sau này gả cho nhà thẩm thẩm đi, làm con dâu thẩm thẩm có được không? Thẩm thẩm nhất định sẽ thương con như con gái!” Lăng phu nhân xoa đầu Nhạc Lan Thư mà đùa.
“Như vậy được đấy! Vốn hai chúng ta có thai cùng lúc cũng đã tính tới chuyện kết thân rồi, đáng tiếc lại sinh toàn nhi tử. May mà nhà tỷ còn một đứa nha đầu này, kết duyên với Lăng Tuần thì hơi lớn, nhưng kết duyên với Lăng Giác thì vừa hợp, muội thấy có đúng không?” Nhạc phu nhân mắt ngời sáng nói với Lăng phu nhân, có thể cùng hảo tỷ muội kết thông gia thì đúng là cầu còn không được!
“Tỷ nói thật không?!” Lăng phu nhân vừa rồi chỉ nói chơi, mà giờ chính miệng Nhạc phu nhân đáp lại khiến nàng lập tức vội vàng: “Quyết định như vậy nhé, gả Tiểu Lan cho thằng cả nhà muội, không được đổi ý đâu đấy!”
“Tất nhiên, tất nhiên, nào, chúng ta lấy trâm làm tín vật trao đổi coi như làm bằng chứng, sau này để Tiểu Giác nhà muội làm con rể nhà tỷ, tuyệt đối không được đổi ý!” Nhạc phu nhân tháo trâm cài đầu xuống, bởi vì hôm nay phải bồi giá theo Hoàng thượng, nàng đã đeo chiếc trâm cài mà mình thích nhất. Lăng phu nhân tất nhiên cũng không ngoại lệ. Hai người phụ nữ hưng cao thải liệt (hết sức cao hứng) trao đổi trâm cài, khóe miệng nhoẻn cười thật mừng rỡ! Mà Nhạc Lan Thư đang đùa nghịch khuôn mặt của Lăng Tuần đến quên cả trời đất và Lăng Giác ở phía xa kia đang cầm diều dẫn trước cả đám trẻ con lại một chút cũng không biết được hạnh phúc cả đời mình cứ như vậy bị hai vị mẫu thân tự mình định đoạt hết.
“Đệ đệ, đệ đệ, gọi tỷ tỷ đi nào, ai~ Nếu đệ mà là đệ đệ của tỷ thì tốt rồi…” Nhạc Lan Thư có chút tiếc nuối nói, nếu thế thì tỷ có thể thắt bím tóc và mặc quần áo đẹp cho đệ rồi.
“Tỷ tỷ ~” Lăng Tuần dùng chất giọng non nớt mềm mại mà gọi, Nhạc Lan Thư lập tức mừng rỡ vỗ tay, tới giờ nàng vẫn chưa từng được nghe đệ đệ nhà mình gọi bằng cái giọng ấy đâu, thích quá đi mất!
“Hừ!” Nhạc Kiêu khinh thường hừ nhẹ, quay đầu sang chỗ khác. Nam tử hán ai lại nói chuyện kiểu đó chứ! Nó nhất định là tiểu cô nương! Không sai, phụ thân nói nam tử hán phải thẳng thắn phóng khoáng, trong lòng phải có hào khí tam thiên nhân khí đương đầu (ba nghìn nghĩa khí, nhân nghĩa đứng đầu), không thể dài dòng dây dưa, nho yếu cực hạn thế kia được!
“Boong boong boong!” Từ Nhật Chiếu Sơn truyền đến tiếng chuông trầm nặng xa xăm, sau giờ ngọ, Hoàng đế dẫn đoàn người chờ trên núi xuống, rửa mặt rửa tay, thay quần áo xong mới vung tay lên, dọn cơm!
Đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong, sau đó hầm trong nồi lớn để tránh đồ ăn bị nguội mất ngon.
Lăng Bá Thao và Nhạc Tung Hoành may mắn được Hoàng đế chỉ đích danh, được cùng Hoàng đế dùng bữa. Hai nhà Nhạc Lăng hô to “vạn tuế” ba lần rồi dẫn gia quyến ngồi ở hai bên Hoàng đế, bỏ quên triệt để ánh mắt ghen tỵ của các quan viên khác, khoan thai tự đắc mà dùng cơm.
Đang lúc mọi người đã ăn lưng lửng dạ, Hoàng thượng bỗng nhiên nói: “Khó có được ngày quân thần cùng vui như hôm nay, tới vùng ngoại thành này dạo Nhật Chiếu Sơn, chi bằng các khanh bồi trẫm một tửu lệnh (lệnh uống rượu) đi?”
Tất cả cùng phụ họa, đều tán thưởng Hoàng thượng là một hoàng đế tốt thương dân như con, được bồi Hoàng thượng uống rượu là phúc khí ba đời của bọn hạ thần.
“Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân, tại chỉ vu chí thiện…” [1]
Giữa lúc cả bọn đang vỗ mông ngựa đến là vang dội, muốn đem tửu lệnh biến thành đại hội nịnh bợ, thì một giọng nói trẻ con nhu mềm non nớt tựa hồ còn mang theo chút buồn ngủ truyền tới tai mọi người.
Cả bọn theo giọng nói nhìn lại, chỉ thấy Lăng phu nhân đang ngượng ngùng nhìn mọi người, sau đó kinh sợ đứng lên bồi tội với Hoàng thượng: “Xin Hoàng thượng thứ tội, đây là hài tử của nô tì, nó mơ ngủ nên đọc thuộc lòng thôi ạ…”
“À?” Hoàng đế tựa như rất hứng thú với Lăng Tuần, hỏi: “Đây là làm sao?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, ách, có lẽ là do đầu óc của nó thôi ạ. Lúc ở nhà, nô tì phát hiện chỉ cần Tuần Nhi ngủ là lại đọc thuộc lòng, Tứ thư Ngũ kinh các loại, chỉ cần học qua đã có thể thuộc lòng…” Lăng phu nhân nhìn đứa con cứ ngủ là lại đọc “Đại Học” [2] đang dựa trước ngực mình, cảm giác đầu đau như búa bổ, nàng không tưởng tượng được đứa con mắc “bệnh hiểm nghèo” này cứ thế phát bệnh ngay trước mặt thánh giá, phải làm thế nào đây? Lăng phu nhân len lén truyền ánh mắt cho phu quân, còn không mau cứu nhi tử đi! Những người ở bàn khác không được dùng cơm cùng Hoàng thượng đều lộ ra nụ cười không có hảo ý, lần này Lăng gia chết chắc rồi!
“Xin Hoàng thượng thứ tội! Nhi tử của thần không có ý mạo phạm, thật sự nó chỉ là…” Lăng Bá Thao đương nhiên biết tội danh mạo phạm thánh giá, vội vã đứng lên tạ tội. Nhạc Tung Hoành thấy tình huống không ổn, đang muốn đứng lên cầu tình cho cả nhà bằng hữu, lại nghe Hoàng đế sang sảng cười to: “Sao lại mạo phạm trẫm? Hài tử này trẫm vừa nhìn đã thích, hài tử thông minh như thế đúng là lâu rồi không được thấy, nào, lại đây cho trẫm ôm một chút nào!”
“Vâng, vâng…” Lăng phu nhân ngơ ngác giao Lăng Tuần trong lòng mình vào tay Hoàng đế, rõ ràng là còn chưa phản ứng kịp. Giữa lúc ai nấy đều mục trừng khẩu ngốc, Hoàng đế nhận lấy Lăng Tuần, tỉ mỉ quan sát.
Lăng Tuần rõ ràng vẫn đang cùng Chu Công đọ sức (ý chỉ việc ngủ say), cái bọc nhỏ mập mạp đáng yêu tay chân cứ cuộn tròn lại, trong miệng còn tiếng thì thào: “Tri sở tiên hậu, tắc cận đạo hĩ. Cổ chi dục minh minh đức vu thiên hạ giả, tiên trì kỳ quốc. Dục trì kỳ quốc giả, tiên tề kỳ gia…”[3]
Hoàng đế trừng hai mắt nhìn tiểu gia hỏa này hồi lâu, lại nhìn Lăng gia đang kinh hồn tang đảm, Hoàng đế chợt phát tiếng cười to: “Ha ha ha ha! Lăng ái khanh, ngươi có đứa con thật ngoan! Tiểu gia hỏa này tương lai nhất định thi đỗ trạng nguyên, tiền đồ vô lượng, tiền đồ vô lượng a!”
Lăng Bá Thao trên thái dương chảy một giọt mồ hôi lạnh, liếc nhìn phu nhân rồi đồng thanh: “Tạ ơn Hoàng thượng khích lệ!”
Tam hoàng tử đang ngồi bên trái Hoàng thượng nhìn tiểu oa nhi bị phụ hoàng của mình giơ lên thật cao, hai tròng mắt buồn tẻ bỗng phát ra ánh sáng nhu hòa, khóe miệng lộ ra một nụ cười ấm áp. Búp bê này, thật đáng yêu…
“Binh giả, quỷ đạo dã. Cố năng nhi kỳ chi bất năng, dụng nhi kỳ chi bất dụng, cận nhi kỳ chi viễn, viễn nhi kỳ chi cận. Lợi nhi dụ chi, loạn nhi thủ chi, thực nhi bị chi, cường nhi tị chi, nộ nhi nạo chi, ti nhi kiêu chi, phù nhi lao chi, thân nhi ly chi. [4]” Lại một giọng trẻ con vang lên, mọi người còn chưa kịp tỉnh táo trước tiếng cười của Hoàng đế liền theo tiếng nói nhìn lại.
Chỉ thấy nhi tử út của Nhạc gia ngồi ngay ngắn nhìn bóng lưng nho nhỏ kia, lông mày nhíu chặt, trong mắt ngập tràn vẻ bất phục, lanh lảnh đọc “Binh pháp Tôn Tử”. Không có ai cho rằng Nhạc Kiêu nhỏ tuổi lại muốn tranh sủng trước mặt Hoàng thưởng, bởi cặp mắt trong suốt của nó ánh lên rõ ràng rằng: “Lăng Tuần ngươi đọc thuộc được thì Nhạc Kiêu ta cũng sẽ đọc, hơn nữa ta còn không kém tài ngươi đâu”.
Ách, mọi người đều tự động hiểu thành tiểu tử Nhạc Kiêu này chỉ là tính tình bướng bỉnh không phục thôi. Nhạc phu nhân nói, điểm này, là giống phụ thân hắn…
Hoàng đế trố mắt một hồi, lại tiện đà cười lớn, hôm nay chính là ngày ngài vui vẻ nhất từ lúc đăng cơ tới nay!
“Ha ha ha ha! Tốt! Tốt lắm! Trẫm chưa có ngày nào vui vẻ như hôm nay!” Hoàng đế đứng lên ôm lấy Nhạc Kiêu, Lăng Tuần được ngài bế ở bên trái, Nhạc Kiêu ở bên phải, quay về phía các vị quan viên nói: “Các vị ái khanh, nhân tài của triều đại ta xuất hiện lớp lớp, đó chính là trụ cột tương lai của triều đại! Triều đại ta mai sau chắc chắn sẽ hưng thịnh phồn vinh thiên thu vạn đại!”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Mọi người đứng lên quỳ trước Hoàng đế, hô to.
Nhạc Kiêu căn bản không quan tâm người đang bế hắn là ai, cũng không biết người đang bế hắn là ai. Hắn chỉ nhíu chặt lông mày nhìn tiểu tử thối ngày hôm nay cướp mất danh tiếng của hắn, ra sức nghiến răng. Trước đây ai nhìn thấy cũng khen hắn! Còn hôm nay thì sao? Hôm nay mọi người còn chẳng nhìn thấy hắn! Tỷ tỷ còn nói muốn nó làm đệ đệ! Hắn choáng váng quá!
Lăng Tuần buồn ngủ mê man, có thể đọc thuộc “Đại học” thật lâu cũng chẳng làm sao. Bỗng nhiên cảm giác được có người bế mình, sau đó nghe thấy tiếng cười nói lớn tiếng, sau đó nữa lại cảm thấy có hai luồng ánh mắt rất mãnh liệt đang đâm thẳng vào mình. Lăng Tuần buộc phải mở mắt, thấy rõ trước mặt là một tiểu hài tử cũng xấp xỉ tuổi mình, liền ngu ngơ nhìn hắn, cười.
Cười, cười cái gì mà cười! Nhạc Kiêu bị nụ cười này làm cho lòng đầy buồn bực,sao ngươi dám cười nhạo ta! Tiểu Nhạc Kiêu há cái miệng nhỏ đầy răng be bé ra, nắm lấy cánh tay mũm mĩm của Lăng Tuần, hung hăng cắn!
“Oa!!!” Tiếng khóc kinh thiên động địa át cả tiếng răn dạy của Hoàng đế, Hoàng đế liền cúi đầu nhìn, hắc, cừ thật! Hai trụ cột tương lai này đánh nhau!
“Trời ạ! Thế này, thế này, làm sao bây giờ?” Lăng phu nhân thét một tiếng kinh hãi, nàng thấy rõ ràng tiểu tử Nhạc Kiêu đang sung sướng cắn vai Lăng Tuần a!
“Hoàng, Hoàng thượng, mau, mau tách bọn nó ra!” Nhạc tướng quân nhãn lực tốt, mơ hồ nhìn thấy trên áo lụa trắng tuyết của Lăng Tuần có dính vệt đỏ lóa mắt, thằng nhãi con nhà mình nghìn vạn lần không được cắn hỏng con nhà người ta nha!
“Tách ra, tách ra! Tách, tách không được rồi! Cắn chắc quá!” Hoàng đế lần đầu tiên thất thố như thế, một đám người xông tới luống cuống tay chân tách hai thằng tiểu tử ra.
Lần lên núi này, chính là kết thúc trong tiếng khóc thảm của Lăng Tuần và tiếng lý sự của Nhạc Kiêu.
Bởi vậy, khởi đầu của hai vị diễn viên trong câu chuyện này chính là… chân chân chính chính huyết cừu (mối thù máu)a…