Bill và Arlene Miller là một cặp hạnh phúc. Nhưng thỉnh thoảng họ cảm thấy, không hiểu vì sao trong đám bạn chỉ có họ bị lơ là; bạn bè cứ để mặc Bill trông coi sổ sách và Arlene bận rộn với công việc thư ký. Đôi khi họ có nói về chuyện đó, phần lớn là so sánh với cuộc sống của cặp láng giềng Harriet và Jim Stonẹ Đối với cặp Miller, hình như cặp Stone có cuộc sống hạnh phúc hơn. Cặp Stone luôn đi ăn tiệm, hoặc tiệc tùng ở nhà, hoặc du lịch khắp nước tại những nơi Jim có liên hệ công việc.
Cặp Stone sống bên kia hành lang đối diện cặp Miller. Jim là nhân viên bán hàng cho một xưởng phụ tùng máy móc, thường thu xếp kết hợp công việc với những chuyến du ngoạn. Lần này cặp Stone sẽ đi vắng mười ngày, thoạt tiên tới Cheyenne, rồi ghé St. Louis thăm họ hàng. Lúc họ đi vắng, cặp Miller sẽ trông chừng nhà hộ vợ chồng Stone, cho con Kitty ăn và tưới cây.
Bill và Jim bắt tay nhau bên cạnh xe. Harriet và Arlene ôm khuỷu tay nhau và hôn phớt lên môi. Bill bảo Harriet:
- Đi vui vẻ nhé.
Harriet nói:
- Ừ. Chúc cô cậu cũng vui.
Arlene gật đầu. Jim nháy chị:
- Đi nhé, Arlenẹ Chăm sóc anh già cẩn thận nhe.
Arlene nói:
- Ừ.
Bill nói:
- Đi chơi vui nhé.
Jim bấm nhẹ vào tay Bill và nói:
- Vui là cái chắc. Cám ơn cô cậu một lần nữa nhé.
Cặp Stone lái xe đi, đưa tay vẫy chào, cặp Miller cũng vẫy lại. Bill bảo:
- A, ước chi mình được như vậy.
Arlene nói:
- Chao ôi, mình cũng phải nghỉ một chuyến.
Chị nắm tay anh quàng qua eo mình lúc họ leo cầu thang lên phòng.
Sau bữa ăn tối Arlene nói:
- Đừng quên. Tối đầu tiên Kitty ăn món có vị gan.
Chị đứng ở cửa bếp gấp tấm khăn bàn khâu tay mà Harriet đã mua cho chị hồi năm ngoái ở Santa Fe.
Bill hít một hơi dài khi bước vào căn chung cư của vợ chồng Stonẹ Bầu không khí đã nồng và dìu dịu ngọt. Chiếc đồng hồ hình tia mặt trời trên bộ máy truyền hình chỉ tám giờ rưỡi. Anh nhớ lần Harriet đem đồng hồ về, cô ta mang qua hành lang cho Arlene xem, tay nâng niu cái vỏ bằng đồng và chuyện trò với nó qua tấm giấy lót như thể nó là một đứa bé con.
Con Kitty cọ mặt vào đôi dép của anh và lăn ra, nhưng nhanh nhẹn chồm lên khi Bill vào bếp chọn một lon trong đám lon chất đống trên ngăn kệ sáng loáng. Để con mèo nhỏ nhẻ ăn thức ăn của nó, anh hướng về phía buồng tắm. Anh nhìn mình trong gương, nhắm mắt lại rồi lại nhìn. Anh mở tủ thuốc. Anh thấy một lọ thuốc, đọc nhãn - Harriet Stonẹ Mỗi ngày một viên theo chỉ dẫn - và luồn nó vào túi. Anh quay lại bếp lấy bình nước và trở ra phòng khách. Tưới cây xong, anh để bình nước trên thảm và mở tủ rượu. Anh với ra phía sau tủ lấy chai Chivas Regal. Anh tu hai ngụm, lau miệng bằng cánh tay áo rồi và đặt chai vào tủ lại.
Kitty đang ngủ trên ghế dài. Anh tắt đèn, chầm chậm đóng và soát lại cửa. Anh có cảm tưởng mình đã để quên cái gì.
Arlene đang ngồi xếp bằng xem truyền hình:
- Sao lâu vậy?
Anh đến bên cạnh sờ ngực chị:
- Chả có gì. Chơi với Kitty thôi.
Anh nói:
- Mình đi ngủ đi cưng.
Chiều hôm sau Bill chỉ nghỉ mười phút thay vì hai mươi phút, và ra về lúc năm giờ kém mười lăm. Anh đậu xe vào bãi đúng lúc Arlene nhảy xuống xe buýt. Anh đợi cho đến khi chị đã vào tòa nhà rồi mới chạy lên thang để bắt kịp lúc chị bước ra thang máy. Chị thốt:
- Bill! Trời ơi, anh làm em hết hồn. Anh về sớm nhỉ.
Anh nhún vai:
- Ở sở chả có việc gì làm.
Chị để anh mở cửa bằng chìa khóa của chị. Chị nhìn cánh cửa bên kia hành lang trước khi theochị vào. Anh nói:
- Mình lên giường đi.
Chị cười:
- Giờ này? Anh làm sao vậy?
- Chả sao. Cởi áo em ra.
Anh lóng ngóng túm lấy chị, chị thốt:
- Trời ơi, Bill.
Anh cởi thắt lưng.
Lát sau họ gọi cơm Tàu. Lúc thức ăn mang đến, họ ăn ngấu nghiến, không trò chuyện, và nghenhạc. Chị bảo:
- Mình đừng quên cho Kitty ăn.
- Anh mới nghĩ tới. Anh đi ngay.
Anh chọn lon thức ăn có vị cá cho con mèo, rồi đổ đầy bình nước đi tưới cây. Lúc anh trở lại bếp, con mèo đang cào trong thùng. Nó nhìn anh không chớp trước khi quay lại ổ. Anh mở hết cửa tủ bếp xem xét các món đồ hộp, hộp ngũ cốc rang, thực phẩm đóng bao, ly rượu vang và ly cốc-tay, tô đĩa sứ, nồi niêu. Anh mở tủ lạnh. Anh ngửi mấy ngọn cần tây, ăn hai miếng pho mát cứng và nhai một quả táo lúc bước vào phòng ngủ. Cái giường có vẻ rộng mênh mông, tấm khăn trải trắng mịn phủ tới sàn. Rút ngăn kéo bàn ngủ thấy bao thuốc lá vơi phân nửa, anh nhét vào túi mình. Rồi anh bước tới tủ áo, đang mở tủ thì nghe có tiếng gõ cửa trước.
Trên đường ra cửa, anh ghé ngang phòng tắm giật nước cầu tiêu. Arlene nói:
- Sao lâu vậy? Anh ở bên này hơn cả tiếng rồi.
- Thật sao?
- Ừ?
- Anh đi cầu.
- Thì về bên mình.
- Anh bị chột bụng.
Tối hôm đó họ lại ân ái.
Buổi sáng anh nhờ Arlene gọi đến sở cáo ốm. Anh đi tắm, mặc áo quần rồi ăn điểm tâm qua loa. Anh thử đọc sách. Anh ra ngoài tản bộ và thấy khoẻ khoắn hơn. Nhưng một lát sau, tay vẫn đút túi, anh trở về phòng. Anh ngừng trước cửa phòng của vợ chồng Stone, hy vọng có thể nghe tiếng con mèo đang đi đi lại lại. Rồi anh mở cửa vào nhà mình và tới bếp lấy chìa khóa.
Bên trong hình như lạnh hơn căn của anh, và cũng tối hơn. Anh tự hỏi mấy cái cây có ảnh hưởng đến nhiệt độ không khí chăng. Anh nhìn ra cửa sổ, rồi chậm rãi đi qua từng phòng xem xét mọi thứ trong tầm mắt, cẩn thận, từng thứ một. Anh thấy mấy cái gạt tàn, mấy món bàn ghế, nồi niêu xoong chảo, đồng hồ. Anh xem từng thứ. Cuối cùng anh vào phòng ngủ, con mèo xuất hiện bên chân anh. Anh vuốt nó một cái, mang nó vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Anh nằm xuống giường nhìn đăm đăm lên trần. Anh nằm nhắm mắt một lúc, rồi anh đưa tay xuống dưới thắt lưng. Anh cố nhớ hôm nay thứ mấy. Anh cố nhớ khi nào cặp Stone về, rồi anh tự hỏi liệu họ có về không. Anh không nhớ ra khuôn mặt họ hay cách họ trò chuyện và phục sức. Anh thở dài, nặng nhọc lăn khỏi giường, nghiêng người qua bàn trang điểm và nhìn mình trong gương.
Anh mở tủ áo chọn một cái áo kiểu Hawaiị Anh tìm đến khi thấy cái áo Bermudas ủi gọn gàng treo trên cái quần vải chéo mầu nâu. Anh cởi tung áo quần của mình ra rồi xỏ vào chiếc quần ngắn và cái áo. Anh lại nhìn vào gương. Anh ra phòng khách tự rót một ly và nhấm nháp trên đường quay lại phòng ngủ. Anh mặc cái áo xanh, bộ vét sẫm, cái cà vạt xanh trắng, đôi giầy mũi đen. Ly rượu cạn, anh đi lấy một ly nữa.
Trở lại phòng ngủ, anh ngồi trên ghế, bắt chéo chân, mỉm cười quan sát mình trong gương. Điện thoại reo hai tiếng rồi im. Anh uống hết ly rượu rồi cởi bộ vét. Anh lục lọi ngăn kéo trên tới khi thấy cái xi líp và nịt vú. Anh xỏ xi líp và đeo nịt vú vào, rồi nhìn suốt tủ áo tìm y phục. Anh mặc cái váy kẻ ô đen trắng và ráng kéo dây kéo. Anh thử cái áo dài màu đỏ tía cài cúc phía trước. Anh ngắm nghía đôi giầy của chị ta, nhưng biết chúng sẽ không vừa. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách một lúc lâu phía sau tấm màn cửa. Rồi anh quay lại phòng ngủ và cất hết mọi thứ.
Anh không đói. Chị cũng chẳng ăn mấy. Họ ngượng nghịu nhìn nhau mỉm cười. Chị đứng lên khỏi bàn và soát xem chìa khóa có trên kệ không, rồi nhanh tay dọn dẹp chén đĩa.
Anh đứng ở cửa bếp hút thuốc nhìn chị lấy chìa khóa. Chị nói:
- Anh cứ nghỉ ngơi trong khi em qua bên kia. Cứ đọc báo hay gì đó.
Chị nắm chìa khóa trong mấy ngón taỵ Chị bảo trông anh có vẻ mệt mỏi.
Anh cố tập trung vào tin tức. Anh đọc báo và vặn máy truyền hình. Cuối cùng anh qua bên kia hành lang. Cửa khóa. Anh gọi:
- Anh đây. Cưng còn đó không?
Một lúc sau khóa mở, Arlene bước ra đóng cửa và nói:
- Em đi lâu lắm hả?
- Ừ lâu.
- Vậy sao? Chắc là em mải chơi với Kitty.
Anh ngắm chị, chị quay đi, tay vẫn đặt trên nắm cửa. Chị nói:
- Buồn cười thật; vào nhà người ta như vậy.
Anh gật đầu, gỡ tay chị khỏi nắm cửa rồi dìu chị tới cửa phòng họ. Anh đưa chị vào căn hộ của mình. Anh nói:
- Đúng là buồn cười.
Anh để ý thấy xơ vải trắng bám trên lưng áo len của chị, và màu má chị ửng hồng. Anh bắt đầu hôn lên cổ và tóc chị, và chị quay lại hôn anh.
- Ồ, trời ơi, trời ơi trời.
Chị reo lên, vỗ tay như con gái.
- Em mới nhớ ra. Đúng là em quên mình qua bên đó để làm gì. Em chưa cho Kitty ăn và cũng chưa tưới nước gì cả.
Chị nhìn anh:
- Có ngốc không nhỉ?
- Chả sao. Đợi một chút. Anh lấy thuốc lá rồi quay lại đó với em.
Chị đợi anh đóng và khóa cửa phòng họ xong, rồi chị nắm cánh tay anh chỗ bắp thịt và nói:
- Chắc em phải kể cho anh là em thấy mấy tấm hình.
Anh ngừng lại giữa hành lang.
- Hình loại gì?
Chị nói và nhìn anh:
- Thì anh cứ tự mình xem lấy.
Anh toét miệng cười:
- Thật sao. Ở đâu?
- Trong ngăn kéo.
- Thật sao.
- Chắc họ không về.
Chị nói và lập tức ngạc nhiên với chính lời mình. Anh bảo:
- Có thể. Chuyện gì cũng có thể xảy ra.
- Hay có thể họ sẽ về và...
Nhưng chị không nói hết. Họ nắm tay nhau trên một quãng ngắn qua hành lang, và khi anh nói chị gần như không nghe rõ tiếng anh. Anh bảo:
- Chìa khóa. Đưa anh chìa khóa.
- Gì cơ?
Chị nói, nhìn cánh cửa đăm đăm. Anh bảo:
- Chìa khóa. Em giữ chìa khóa.
- Chúa ơi. Em bỏ quên chìa khóa bên trong.
Anh thử nắm cửa. Cửa khóa. Rồi chị thử nắm cửa. Nắm cửa không xoaỵ Môi hé mở, chị thở nặng nhọc, chờ đợi. Anh mở vòng tay ra và chị áp vào. Anh nói vào tai chị:
- Đừng lọ Chúa ơi, đừng lo.
Họ đứng đó. Họ Ôm lấy nhau. Họ tựa vào cánh cửa như thể chống chọi một cơn gió, căng mình ra.