Lời dẫn


✰ Lời dẫn ✰

Nhiều năm sau, Vũ Văn Dung vẫn còn nhớ đêm hôm ấy, vầng trăng sáng tỏ màu đồng mờ ảo như được phủ một lớp sương. Những bông hoa thạch lựu trong khu vườn thanh tĩnh bừng lên nở rộ như những đốm lửa lập lòe trong đêm tối, tỏa ra một mùi hương thoang thoảng. Nhưng thứ thực sự khiến lòng người rung động lại là hương thơm ngòn ngọt từ người con gái thuận theo cơn gió đêm quấn quýt nơi mũi người.

Tiểu Liên vẫn cúi đầu như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Bất chợt ngẩng đầu lên. Một đôi mắt sáng long lanh như vầng trăng đang lơ lửng nơi bầu trời, đôi mắt trong sáng chưa từng vướng bụi trần. Giật mình kinh ngạc, hai con ngươi đen lay láy xoe tròn, trong phút chốc, trông đáng yêu như một chú nai đi lạc.

Chàng cảm thấy nơi sâu thẳm trong lồng ngực mình thoảng đập mạnh, giật mình ngỡ ngàng. Lại thấy nàng khoác lên gương mặt một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt không còn vẻ sợ hãi lại tràn đầy hi vọng như ngày nào, thay vào đó là một vẻ bất cẩn và thản nhiên. Lùi về sau một bước, nói: “Như Yên Các ở phía Tây, hôm nay là 15, trăng rằm mọc từ đằng Đông, lặn ở đằng Tây, chàng cứ đi về hướng đó là đúng rồi.” Nói xong, nàng khẽ đưa tay lên chỉ, tay áo nhấc lên, để lộ cái cổ tay trắng như sen như ngọc.

Chàng vô thức nhìn theo ánh mắt của nàng, trong đôi mắt có thần ấy tràn đầy vẻ khinh mạn, đôi môi khẽ nhếch lên, dường như đang hi vọng chàng mau rời khỏi chốn này.

Quả nhiên nàng đã thay đổi. Không còn là một tì thiếp không được sủng ái, ngày ngày chờ đợi chàng ghé thăm nữa. Ngược lại, nàng đã biến thành một người khéo léo trong từng lời nói, ánh mắt giả dối nhưng dường như có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ. Chàng không còn là toàn bộ bầu trời của nàng nữa.

Trong lòng dấy lên một nỗi giận vô cớ, bất giác nhớ tới quyền thần Vũ Văn Hộ, ánh mắt thoáng tối đi, đưa tay chộp lấy tay nàng, cười lạnh, trầm giọng nói: “Sao hả, vừa gặp Tể tướng đại nhân thì đã quên hết tam cương ngũ thường, phu thê lễ số rồi sao?”

Tiểu Liên thoáng khựng lại, rồi cười lạnh, đôi mày ngọc xếch lên, rồi gọi thẳng tên chàng không hề úy kỵ: “Vũ Văn Dung, chàng tự hỏi lại bản thân mình xem, có từng coi ta là thê thiếp của chàng không? Nếu có thì chắc chắn chàng đã chẳng hỏi như vậy. Mà nếu không, thì hà tất gì phải hỏi?”

Một người hùng tài thao lược, ẩn nhẫn quyết tuyệt như Vũ Văn Dung cũng chẳng thể nào ngờ nàng lại nói được những lời như thế. Nhất thời, chàng đứng im ở một chỗ, bàn tay nắm chặt tay nàng thoáng nới lỏng ra, nàng cảm giác nơi lòng bàn tay mình vẫn âm ấm.

Nàng giằng tay ra, thấy bàn tay to lớn của chàng vẫn bất động, bực bội trong lòng, bàn tay kia đặt lên gỡ từng ngón tay chàng, những ngón tay mềm mại của nàng vô tình lại chạm phải tay chàng tỏa ra một hơi ấm nhồn nhột, Vũ Văn Dung thoáng động lòng, bàn tay như thêm lực, kéo nàng vào lòng. Dưới ánh trăng bàng bạc, gương mặt góc cạnh anh tuấn của chàng vùi vào cổ nàng, cái cằm nhọn đặt lên vai nàng, gương mặt vừa như xúc động, lại như mơ màng, phút chốc như một đứa trẻ bối rối không biết làm gì.

“Ở đây đâu có người ngoài, chúng ta đóng kịch cho ai xem?” Bên tai vang lên một giọng nói thánh thót dễ nghe nhưng lại đầy mỉa mai. Tiểu Liên đẩy mạnh chàng ra, nhìn ánh mắt khinh thường của chàng đang nhìn mình, trong đó không một chút hơi ấm.

“Trong mắt nàng từ trước tới nay chỉ là đóng kịch thôi sao?”

Vũ Văn Dung nhìn nàng trân trân, đáy tim dấy lên một cảm giác đau nhói, rồi trong phút chốc, cảm giác ấy như cơn sóng biển tràn bờ. Chàng chưa bao giờ thật lòng đối xử với nàng, nhưng bắt đầu từ khi nào, chàng đã thực sự nhập vai vào vở kịch này?

“Chẳng nhẽ trong mắt chàng thì không phải?!” Tiểu Liên lạnh lùng nói đầy gai góc, gương mặt trắng ngần vẫn giữ một nụ cười nhàn nhạt, gò má đỏ hồng như màu hoa thạch lựu, vẻ đẹp của nàng thật khó có thể diễn tả thành lời.

Chàng trầm giọng nói: “Tùy nàng vậy.” Giọng nói đã quay lại với vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày, “Như Yên Các đúng là ở phía Tây, nhưng Nghi Phụng Hiên lại ở phía Đông.” Trong giọng nói của chàng còn kèm theo một nụ cười lạnh lẽo, hai tay chắp ra sau lưng, gương mặt anh tuấn thoáng qua một vẻ tà mị. Đi thẳng qua người Tiểu Liên, ánh trăng kéo cái bóng chàng ra thật dài.

Tiểu Liên nhìn theo dáng người cao ráo của chàng, phút chốc cảm thấy chàng thật cô độc. Nhưng nhớ lại sự tuyệt tình chàng từng dành cho mình, tim nàng lại cứng lại, hơi vươn vai, quay người đi về phía Minh Duyệt tiểu trúc.

Vũ Văn Dung quay lưng về phía nàng, cũng bỏ đi một mình, bất giác nghe thấy tiếng bước chân của nàng thoắt gần thoắt xa. Thì ra nàng thực sự không quan tâm. Nơi mềm yếu nhất trong trái tim không chống cự nổi cơn đau nhói vừa dấy lên, chàng chợt dừng bước chân. Nắm chặt tay, mười khớp ngón tay trắng bệch. Không thể chấp nhận việc mình mất cảnh giác với người do Vũ Văn Hộ phái đến, không thể chấp nhận việc mình vì một nữ nhân mà thần hồn điên đảo, càng không thể chấp nhận việc trái tim của nữ nhân này hoàn toàn không ở chỗ mình… Tình yêu không nhận được báo đáp sẽ biến thành một nỗi cô đơn vô bờ.

Vầng trăng vẫn lặng lẽ phô bày vẻ đẹp của mình, cái bóng trên mặt đất hắt lên bờ tường, thật đúng với câu nàng nói: “Đổi ảnh thành ba người”.

Năm Thiên Hòa thứ tư, Tể tướng Vũ Văn Hộ chấp quyền, Hoàng thất tứ bề khốn đốn, đây vốn không phải là lúc để động nhi nữ tư tình.

Nhưng nếu thực sự đã yêu thì phải làm thế nào để giấu đi sự rung động khắc cốt ghi tâm, không bao giờ để người biết đến?

Lừa được người khác, lừa được nàng. Nhưng làm sao để lừa chính bản thân mình?!

Người con gái đập vỡ ly trà, gương mặt diễm tuyệt, ánh mắt lấp lánh ấy có thực sự sẽ không bao giờ quay lại nữa không?!