Chương 1: Ván cờ



Dịch giả: Minh Nguyệt Châu SaBiên: Cún Con

Một khu rừng núi yên tĩnh, chim hót ca, trăm hoa khoe sắc và không khí mát mẻ quanh những con suối ở trên núi, khiến ai cũng sẽ cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Nơi đây một nhóm người đang bận rộn, vui vẻ dựng lều và cắm trại.

Hoạt động cắm trại dã ngoại này do các đồng nghiệp trong công ty cùng nhau tổ chức. Tất nhiên mọi người đều còn rất trẻ, bởi vì mọi người phải cõng lều vải và đồ dùng đi bộ một đoạn đường xa rất xa để lên núi, những người lớn tuổi một chút sợ rằng sẽ không đủ sức.

Vốn dĩ mọi người muốn công ty tổ chức một lần cắm trại dã ngoại, nhưng hàng năm công ty đều tổ chức các tour du lịch theo nhóm, có hướng dẫn viên du lịch và xe đưa đón. Nhưng năm nay rất nhiều đồng nghiệp dứt khoát không đi cùng công ty nữa, mà để cho mấy vị lão làng dẫn đầu tổ chức nên mới có lần lên núi cắm trại này.

Kế Duyên mới vào công ty phần mềm này được có hai năm, tóc đen đầy đầu, vốn thuộc giới trẻ.

Sau khi dựng lều vải xong, thì Kế Duyên liền chơi game online trên điện thoại cùng với một đồng nghiệp.

“Ơ kìa! Ơ kìa! Ơ kìa! Kế Duyên! Kế Duyên cho tao đại bác nhanh lên!!! Trời ơi! Tao chết rồi!!

“Cho mày đại bác làm gì? Đeo lên hai giây thì chết, còn không bằng cho tao còn có thể chạy thoát. Giờ thì tốt rồi, ‘Đồi Thông Hai Mộ’ hừ…”

“Tao tao… lần sau mày làm xạ thủ, tao hỗ trợ đi!”

“Đừng đừng đừng….để tao kiếm thằng khác hỗ trợ tao…”

Nhìn nơi này có vẻ như ở trong núi sâu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy xa xa trạm phát sóng đang đứng sừng sững trên mây. Hai người cầm điện thoại chơi thoải mái mà tốc độ đường truyền cũng chẳng bị chậm một chút nào.

Tất nhiên Trung Quốc vẫn còn những nơi có tín hiệu rất yếu thậm chí còn không có, nhưng phần lớn người dân đã hình thành thói quen chỉ đến chỗ nào có sóng điện thoại. Điều này cũng khuyến khích việc hoàn thiện cơ sở hạ tầng, làm cho mọi người cũng vô tình quên đi chuyện tín hiệu này.

Bọn hắn dựng lều trại ở một gò núi tương đối bằng phẳng, bên cạnh còn có một dòng suối nhỏ trong veo, quả thật nơi đây rất lý tưởng cho chuyến đi dã ngoại lần này.

Tổng cộng có mười mấy người, một nhóm đang chụp ảnh ở bên ngoài, một nhóm khác thì đang chỉnh lại lều vải của mình. Chỉ có Vương Cương, Kế Duyên và Lý Quân dường như đang rảnh rỗi.

Vương Cương chuẩn bị dùng đá dựng lên một cái bếp để nướng đồ ăn. Hắn đảo mắt nhìn quanh chỗ cắm trại, cũng chỉ có thể nhờ vả Kế Duyên và Lý Quân.

“Kế Duyên! Lý Quân! Đừng chơi nữa! Đi tìm một chút củi đốt đi! Lát nữa còn nhóm lửa, không trưa nay phải ăn đồ hộp đấy nhé!”. Ở xa, Vương Cương hô hoán hai người đang ngồi ở trong lều vải kia.

“Biết rồi!!!! OK!!” Lý Quân và Kế Duyên đồng thanh trả lời.

Sau đó hai mắt nhìn nhau, dù sao trong game hai người cũng đã hết mạng, liền thoát game.

Hai người đứng lên, đi về cánh rừng bên cạnh, đi sâu vào nơi bóng cây rậm rạp.

Trong núi không thiếu củi đốt, khắp nơi đều có cành cây rơi rụng. Lý Quân cằm một cành cây to đi khắp nơi, thỉnh thoảng còn vung qua vung lại. Ngoài miệng không ngừng hô to “Hây... hây... ha... ha...”. Ở trong mắt Kế Duyên bây giờ y giống như một kẻ lên cơn điên vậy.

Vì phòng ngừa bị truyền nhiễm, cũng sợ bị côn pháp của Lý Quân “điên dại” làm bị thương, Kế Duyên vội vàng tránh xa tên này một chút.

Giống như đại đa số người trẻ tuổi thời nay, đời ông nội Kế Duyên có một đống anh chị em ruột, đến đời cha của Kế Duyên thì là con trai độc nhất, nhưng cũng có tới mấy bà cô, đến đời Kế Duyên thì hắn thành con một.

Có lẽ do con cháu càng ít càng quý, ông nội Kế Duyên chọn một trong các loại tên đơn giản thô thiển như “Kim Hoa, Ngân Hoa, Quốc Hưng, Thúy Phân”. Đến đười thằng cháu này đột nhiên nảy ra ý thơ, ông nội hắn bèn đi xin ý kiến của một chú từng làm thầy phong thủy mấy chục năm, cuối cùng lấy tên có một chữ “Duyên”, cả nhà cũng đều rất hài lòng.

“A! Không khí trên núi tốt quá nhỉ! Nên đi du lịch những nơi non xanh nước biếc như thế này!”

Kế Duyên cảm thán một câu, cũng không vội nhặt củi mà trước tiên đi dạo ở trong rừng, lúc quay về mới nhặt cho đỡ tốn công.

Đi dạo khoảng hơn một phút đồng hồ, đột nhiên Kế Duyên phát hiện phía trước có mấy cây đại thu vô cùng to lớn, bằng mất thường có thể nhìn thấy chúng to hơn mấy cây xung quanh không biết bao nhiêu vòng.

“Lý Quân! Lý Quân! Mau đến xem nè, ở đây có mấy cây khổng lồ siêu to!!!! Lý Quân!!”

Kế Duyên hét lên một tiếng về phía bên kia, phát hiện ra tên kia vẫn còn đang múa côn, liền không thèm để ý đến nữa. Hắn định xem qua một chút, rồi lát nữa dẫn mọi người đến xem.

Càng gần, Kế Duyên càng cảm nhận rõ ràng mấy cây đại thụ này hơn.

Vẻn vẹn ở phía ngoài cùng, cũng đã có rất nhiều rễ cây lòi ra, nằm ngoằn nghèo trên mặt đất. Kế Duyên nhìn qua thấy chúng to cứ như bắp đùi vậy.

“Wow, còn có cây cổ thụ như vầy hả?”

Núi Ngưu Đầu không tính là nơi có nhiều thắng cảnh du lịch nhưng cũng không ít người đến núi này dạo chơi, nướng đồ ăn… Đáng ra cây to như vậy cùng phải có người đưa lên mạng chứ nhỉ?

Chẳng qua Kế Duyên cũng chỉ nghĩ vớ vẩn vậy thôi. Sau đó hắn nhìn về một phía bị cây lớn che khuất tầm mắt.

“Ồ”

Một giọng nói nghi ngờ phát ra từ trong miệng Kế Duyên.

Ngoài những cây cổ thụ vô cùng lớn có thể nhìn thấy kia, thế mà ở giữa mấy gốc cây còn có thể nhìn thấy một bàn cờ. Nói chính xác là có một bàn cờ được bày ra trên một gốc cây.

Kế Duyên vô thức đi vài bước về phía trước, đến bên cạnh bàn cờ ở gốc cây.

Nhìn xung quanh một chút, cũng không có biển cảnh báo nhắc nhở khách du lịch chú ý nào, đương nhiên cũng không có người đánh cờ.

Cờ trắng cờ đen nhằng nhịt khắp nơi trên bàn cờ, cờ đen như bố trận, cờ trắng như rồng. Đây chính là một bộ cờ vây điển hình của Trung Quốc, còn là một nửa ván cờ.

Cái này làm cho Kế Duyên có chút tò mò, ngọn núi nhỏ Ngưu Đầu này chuẩn bị phát triển thành khu du lịch rồi hả?

Thế nhưng xung quanh bàn cờ đã đầy lá rụng và cành cây khô, thỉnh thoảng còn có quả thối xen lẫn với phân chim rơi vãi. Mặc kệ đánh cờ thật hay được trang trí, rõ ràng đều đã xảy ra rất lâu rồi.

Ánh mắt hắn bỗng nhìn thấy một vật rất đặc biệt ở sau bàn cờ, có một vật rỉ sét cạnh một cây cổ thụ, vì rỉ sét nên cũng đã phồng lên rõ rệt.

Kế Duyên bước lại gần nhìn kỹ, cảm giác giống như một cái rìu được cường điệu hóa.

“Chờ chút! Chẳng lẽ là ván cờ Lạn Kha trong truyền thuyết?”

Ý nghĩ này làm cho Kế Duyên bật cười, trang trí thật giống với câu chuyện kia, đồng thời cũng khiến hắn hào hứng hơn.

Kế Duyên trở lại bên cạnh ván cờ cẩn thận tìm tòi lần nữa, nhìn cờ đen cờ trắng đầy bàn. Vốn Kế Duyên không hiểu về cờ vây bỗng nhiên hắn cảm giác cờ trắng như con rồng lớn càng nhìn càng thấy khó chịu. Rõ ràng có thể cực kỳ ăn khớp lại hết lần này tới lần khác thiếu thông suốt. Ngoài ra có vẻ như nó đang bị đám cờ đen hỗn loạn kia vây giết.

Cũng chẳng biết tại sao, cái cảm giác thiếu hụt kia làm Kế Duyên cảm thấy thật sự rất khó kiềm chế. Hắn liếc mắt nhìn thấy một bên bàn cờ có hai hộp đựng cờ bằng gỗ. Sau đó như có ma xui quỷ khiến, hắn đưa tay cầm lấy một viên cờ trắng.

Quân cờ này cầm trong tay rất nặng, giống như hắn đang cầm một viên bi sắt, nhưng tiếp xúc lại giống như gốm sứ.

Kế Duyên cân nhắc một chút, như có tật giật mình hắn nhìn xung quanh một lượt, rồi đưa tay cầm cờ trắng đặt vào trung tâm bàn cờ, thuật ngữ cờ vây gọi là “Thiên Nguyên”.

“Tốt! Lần này cảm thấy thoải mái hơn nhiều!”

Kế Duyên vỗ vỗ tay, móc điện thoại từ trong túi quần ra. Hắn định chụp mấy bức hình để ghi lại nhìn cho kỹ, rồi gọi mọi người tới xem.

Nhưng Kế Duyên mở khóa điện thoại mấy lần, đều không thấy hiện lên thông báo mở khóa.

“Con mẹ nó!!! Chuyện gì vậy nè? Hết pin hả?”

Điện thoại thế mà hết pin thật, hơn nữa Kế Duyên ấn nút mở máy thật lâu, điện thoại chỉ rung một chút rồi tự ngắt. Hắn ấn lại lần nữa thì cũng chẳng còn hiện tượng gì nữa.

Vừa nãy chơi game xong điện thoại vẫn còn 80% pin, chẳng hiểu sao bây giờ nó lại tắt nguồn mất têu rồi.

Kế Duyên quay đầu nhìn ra bên ngoài, cũng không thấy Lý Quân đang đùa nghịch múa côn trước đó nữa.

“Quên đi, đi lấy sạc đã!”

Mang theo ý nghĩ này, Kế Duyên đi về chỗ cắm trại, đi chưa được mấy bước thì hắn phát hiện ra sắc trời có chút mờ tối.

Mấy phút sau, Kế Duyên bối rối nhìn về phía bên kia dòng suối nhỏ đang chảy xuôi, nhìn thấy gò núi bằng phẳng nhưng chỗ cắm trại đâu rồi?

Đừng nói rằng không có ai trong công ty ở đó, lều vải cũng mất hết, chuyện quái gì đang diễn ra vậy?

Hôm nay không phải ‘Cá tháng Tư’, hơn nữa mắc lều vải, dựng nơi cắm trai cũng rất vất vả, chỉ có đồ đần mới phá hủy đi chỉ để làm trò đùa.

Kế Duyên nhìn xung quanh một lượt, thấy nơi xa cạnh dòng suối có hai người mặc đồng phục đang ngồi nghỉ ngơi, liền bước nhanh tới để hỏi thăm một chút.

“Cách anh! Cho em hỏi một chút, hai anh có thấy những người cắm trại ở phía trước đã đi đâu không? Bọn em vừa mới dựng xong không bao lâu!”

Thân thể hai người run lên bần bật vì âm thanh bất ngờ.

Sau khi quay đầu, bọn hắn kinh ngạc nhìn Kế Duyên, mặc dù bọn hắn đang nghỉ ngơi, thế nhưng cũng chú ý bốn phía, người này giống như đột nhiên xuất hiện vậy.

Nghe được câu hỏi của Kế Duyên, một người trong đó vô thức trả lời.

“Nơi cắm trại dã ngoại? Vừa mới? Mấy ngày nay núi Ngưu Đầu không có ai tới dã ngoại cả, đều bận rộn tìm người mất tích rồi.”

“Hả?”

Câu trả lời này lại làm Kế Duyên càng thêm bối rối.

“Có người mất tích trong núi sao?”

Trước khi đến đây, công đoàn công ty đã điều tra qua, nơi này không có chuyện gì, không khí cũng rất tốt.

“Đúng vậy, mất tích hơn nửa tháng, một người tên gọi Kế Duyên đi cắm trại với đồng nghiệp của công ty. Mà chú em lên núi với ai? Bạn bè đâu? Không biết chuyện tìm kiếm cứu nạn người mất tích này hả?”

Thành viên đội tìm kiếm cứu nạn khi nói chuyện cũng quan sát tỉ mỉ người trước mặt, cũng cảm thấy đặc điểm bên ngoài của người này có chút quen thuộc. Mà Kế Duyên nghe được câu chuyện này thì trực tiếp sợ ngây người.

“Mất tích? Chính mình? Hơn nửa tháng?”

Phản ứng đầu tiên của Kế Duyên là cảm thấy hoang đường và phản ứng thứ hai là cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Kế Duyên còn đang kinh ngạc chưa kịp nói gì, thì một cảm giác choáng váng mạnh mẽ truyền đến.

Đôi mắt tối sầm lại, dường như trong nháy mắt Kế Duyên cũng mất đi tất cả thể lực, cảm giác suy yếu choáng váng kéo đến, chân run lên, cơ thể ngã xuống.

Đồng thời trong quá trình đó, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được cơ thể Kế Duyên gầy rộc đi, bờ môi cũng giống như bị xói mòn trở nên vô cùng nứt nẻ.

“Chú em? Chú em sao vậy? Cẩn thận!”

“Đỡ lấy em nó, đỡ lấy em nó”

“Không tốt! Mau gọi giúp đỡ”

Âm thanh cuối cùng của kiếp này mà Kế Duyên nghe được, chính là tiếng kinh hô tựa như ở nơi xa xôi của hai thanh viên đội cứu nạn.