Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau đại loại là thế này… -Chương 01-02

Phần 1.

Anh ta lái xe đâm vào tôi khiến tôi lộn nhào…Tôi bò dậy dùng gót giày đập cho xe anh ta lõm xuống…Anh ta mắng tôi qua đường không có chút đạo đức công cộng nào.

Tôi mắng anh ta lái xe nhanh vậy để vội đi ăn cứt chó à… 

Tôi đập xe anh ta, anh ta mắng tôi đanh đá! Tôi mắng anh ta là tội phạm giết người.Sau đó cả hai tức giận đường ai nấy đi.Năm đó tôi 26, anh ta 32.

Sau đó anh ta nói, lúc đó anh ta sợ toát cả mồ hôi tay nhưng khi thấy tôi lồm cồm bò dậy như chú cá chép, trong lòng đã cảm thấy yên tâm một nửa, thấy tôi mở miệng mắng người là chắc chắn tôi không sao rồi.

Lúc đó tôi vội tới trạm xe đường dài, đi công tác để làm nghiệp vụ. Tôi lao hẳn ra làn đường ô tô để bắt taxi đi. Tóc xõa tung bay, áo kẻ caro, quần bò, quần áo nghiêm túc còn để trong balo, gặp khách hàng mới có thể mặc.  Mông tôi bị đâm sầm vào khiến nó sưng tướng, nửa tháng sau mới tiêu tan.Mỗi lần bôi dầu hồng hoa, tôi đều lẩm bẩm: Cái tên chết tiệt, nếu không phải bà đây đang vội thì làm sao tha cho mày tiếp tục sinh tồn chứ… có giỏi thì lần sau xem bà giải quyết mày thế nào…lái máy kéo tới đè chết… hiếp xong rồi giết, hiếp xong rồi giết, giết xong rồi hiếp…

Không ngờ, ngày này lại đến thực rồi.

Một tháng sau khi vết sưng bầm của tôi tiêu tan, những lời nguyền độc địa của tôi cuối cùng đã ứng nghiệm. Lúc đó tôi làm việc ở một công ty kế hoạch hội nghị triển lãm, phụ trách nghiệp vụ. Công ty nhận thiết kế và bố trí sân khấu triển lãm cho mấy công ty khác, trong đó có công ty của anh ta.

Anh ta là CFO* của công ty đó.

Một ngày trước khi hội nghị triển lãm diễn ra, anh ta và vài lãnh đạo khác tới nghiệm thu sân khấu triển lãm, tôi phụ trách đón tiếp. Chúng tôi lại gặp nhau rồi. Cũng may anh ta không phải là lãnh đạo chủ động bắt chuyện với tôi vì thế cơ bản là chúng tôi không nói gì cả.

Thế nhưng sự không tin tưởng tỏa ra từ ánh mắt anh ta khiến tôi điên tiết, dường như anh ta đang nói, có phải là bất cứ loại người gì khoác lên người bộ quần áo công sở, vấn cao tóc đều có thể được gọi là giới công chức.

Tôi cố gắng thể hiện một cách chuyên nghiệp, cả kể hoạch vô cùng tuyệt vời, thêm phần giới thiệu và giải thích của tôi nữa khiến COO* của bọn họ vô cùng hài lòng, buổi trưa còn mời tôi ăn cơm, tôi lịch sự từ chối.

Sắp ra tới ngoài cửa thì tôi nghe thấy anh ta gọi tôi, thế nhưng lại không biết tên tôi, lại sợ người khác nghe thấy nên anh ta lí nhí gọi: “Ê, cô gì ơi”. Ôi cái cảnh tượng này thật vô cùng xấu hổ, tôi bước nhanh hơn, vờ như không nghe thấy, chuồn đẹp.

Trở về tôi liền trao công việc này cho đồng nghiệp làm. Tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên, tại sao thấy anh ta tôi lại sợ nhỉ? Đúng là gặp ma, rõ ràng là anh ta gây chuyện rồi bỏ đi, đâu phải là tôi. Dù sao tôi cũng không thích trải qua tình huống xấu hổ thế này.

Anh ta cũng không chủ động liên hệ với tôi nữa. Sau này tôi biết trong quãng thời gian ấy anh ta đã từ chức và nhảy công ty khác rồi.

Mùa đông tới, thời tiết rất lạnh, tôi đi tham dự đám cưới của một người bạn. Chúng tôi lại gặp nhau. Lúc đó tôi không hề nhìn thấy anh ta.

Cô dâu chú rể là một đôi theo đạo cơ đốc giáo, vì thế hôn lễ được tổ chức theo nghi thức cơ đốc giáo.

Có một vị mục sư giảng đạo, giảng một đoạn chân lý về tình yêu và hôn nhân, sau đó cô dâu chú rể tuyên thệ, mục sư bảo chú rể nói, cho dù em khỏe mạnh, giàu nghèo, dịu dàng đáng yêu hay đanh đá chua ngoa, anh sẽ luôn yêu em, tôn trọng em, giữ gìn em, em mãi mãi là vợ anh.

Tôi nghe xong những câu này chợt nhớ lại vài mối tình ngắn ngủi của mình, thêm nữa là mùa đông lạnh lẽo, tôi chẳng ra làm sao lại bật khóc, thu hút sự chú ý của không ít khách khứa, trong đó có anh ta.

Sau này tôi cảm thấy vô cùng hối hận, nhìn tôi chẳng khác gì hình tượng của một oán phụ, lại còn khóc lóc nước mắt nước mũi trong đám cưới của người ta, những người không biết còn nghĩ rằng tôi và chú rể có chuyện với nhau nữa.

Vì thế sau khi các nghi thức kết thúc, buổi tiệc bắt đầu, hội trường hỗn loạn, tôi nhắm thẳng cửa và chuồn. Vừa ra ngoài khách sạn, gió to, đang định bắt xe, nước mắt sắp đóng băng lại trên mặt.

Một chiếc xe dừng lại ngay trước mặt tôi, anh ta mở cửa xe rồi lịch sự đưa tay mời tôi lên xe. Lúc đó tôi cảm thấy bản thân mình vô cùng thảm hại, lại lạnh nữa, mặc dù cảm thấy ngạc nhiên lắm nhưng mà thôi, chẳng nghĩ nhiều, cúi đầu leo lên xe của anh ta.

Anh ta khởi động xe, không nói gì cả, lặng lẽ đưa cho tôi hộp khăn giấy, tôi bắt đầu lau mặt, vừa lau một cái thì rụng mất một bên mi giả, tôi không biết phải làm thế nào, cầm cái mi giả lên, nghĩ xem nên tháo nốt bên kia xuống hay dán bên này lên… hay cứ để thế này.

….

=========

 

Chú thích

*CFO: Chief Financial Officer,  tổng giám đốc tài chính

COO:Chief Operating Officer, tổng giám kinh doanh

 Phần hai.Anh ta ngoảnh sang nhìn tôi, bụm miệng rồi cũng bật cười, nói: “Nếu cô còn khóc chắc sẽ khóc rụng cả ngũ quan mất. Có phải cô là người đẹp dao kéo trong truyền thuyết không thế”. 

Tôi nghe phát tức, vốn đã thê thảm lắm rồi, lại còn phải chịu đựng sự cười nhạo của tên tội phạm giết người này, tôi nói, tôi muốn xuống xe. Anh ta vội vàng xin lỗi, nói là chỉ muốn làm tôi vui lên một chút thôi.

 

Anh ta dừng xe trên con đường nhỏ ven biển, gió ngoài thổi vào ầm ầm nhưng trong xe vừa ấm áp lại yên tĩnh. Còn có tiếng nhạc êm ái nữa, nói thực là tôi cũng chả muốn tức giận làm gì nên cũng ngồi im lặng.

Một lát sau, anh ta hỏi: “Bạn trai cô đâu?”.

Tôi nói không có.

Anh ta hỏi: “Không phải là chú rể đấy chứ?”.

Cái gì với cái gì thế này, tôi lập tức đá cửa xe định ra ngoài.

Anh ta vội kéo tôi lại, luôn miệng xin lỗi.Thực ra tôi không tức anh ta, chỉ là cảm thấy vô cùng xấu hổ. Đúng là có một lũ ngu nghĩ như thế này thật.

Tôi nói: “Vì tôi cảm thấy tình yêu chân thành thực sự rất xúc động”.Tôi nhìn ra biển lớn mênh mông và mờ mịt ngoài cửa sổ và nói, không phải mỗi người đều hạnh phúc có thể tìm thấy người mình yêu.Anh ta không nói gì cả.

Tôi quay lại nhìn anh ta.

Vừa ngoảnh sang thì thấy gương mặt to bự chình ình ngay trước mặt tôi, tôi sợ hãi muốn trốn, đầu đập ngay vào cửa xe. Anh ta vội ôm lấy đầu tôi và xoa cho tôi.

Tôi nói: “Anh lại gần thế này làm gì, định dọa chết tôi à?”.

Anh ta nâng mặt tôi lên và nói: “Nếu gần hơn nữa thì sao?”.

Sau đó, anh ta HÔN tôi!

Đây là nụ hôn đầu của tôi, chỉ có mình tôi biết. Tôi muốn dành cho chồng tôi. Bây giờ xong rồi.

Tôi trợn tròn mắt, bất động, nhìn anh ta mút môi tôi.

Tôi thực sự nghĩ rằng anh ta muốn cưỡng bức tôi nữa, đang suy nghĩ xem nên cắn lưỡi tự vẫn hay là sau này phải kiên cường nuôi một đứa con không rõ thân phận, thì anh ta buông tôi ra.

Anh ta trừng mắt nhìn tôi: “Cô chưa hôn bao giờ?”.

Tôi lắp ba lắp bắp nói: “Tôi hôn nhiều rồi”.

Anh ta cười: “Sao cô không biết là thè lưỡi ra chứ?”.

Máu nóng dồn lên đầu: “Anh là đồ háo sắc”.

Anh ta nói: “Đừng kết luận thế, tôi không phải tội phạm giết người, cũng không phải đồ háo sắc, đây là danh thiếp của tôi. Của cô đâu?”.

Tôi ngu đần đi tìm danh thiếp đưa cho anh ta.

Tôi nghĩ, tôi có nên cho anh ta một cái tát như trên ti vi thường làm không? Hoặc yêu cầu anh ta chịu trách nhiệm gì đó.

Thế nhưng từng giây phút trôi đi, không khí vô cùng ngại ngùng, chuyện này dường như trôi qua rồi, tôi không thể đột nhiên cho người ta một cái tát được, hơn nữa chắc gì đã tát chuẩn.

Sau đó tôi nói tôi muốn về nhà.

Anh bảo chúng ta đi ăn rồi hãy về.Tôi nghĩ nên tìm nơi nào đó để rửa mặt đã rồi về, nếu không thì dọa chết mẹ tôi mất. Đến nhà hàng cũng được.

Tôi liền đồng ý.

Sau đó chúng tôi tới một nhà hàng, cuối cùng tôi cũng đã được vào nhà vệ sinh rửa mặt, bỏ nốt cái mi giả còn lại đi, xoa xoa đôi mắt sưng húp, còn đôi môi đầy phấn nữa chứ. Thực sự quá thảm. Thấy bản thân đã khôi phục lại tinh thần, cũng may đã tìm lại được chút tự tin.

Khi tôi về chỗ ngồi anh ta nói: “Tôi tưởng cô lại trốn rồi chứ”.

Tôi hậm hực nói: “Sao tôi phải trốn, tôi chả có lý gì phải làm thế”.

Anh ta cười, nói: “Tôi nợ cô một lời xin lỗi”.

Tôi nói: “Vài lời ấy chứ. Tôi vẫn canh cánh về nụ hôn đầu ban nãy, đó là nụ hôn đầu của tôi đấy, ông anh ạ. Trong lòng tôi hận, răng tôi ngứa lắm đấy. Mặc dù anh từng đâm vào mông tôi nhưng cũng không nghiêm trọng thế này”.

Anh ta lại cười: “Vậy tôi phải làm thế nào thì cô mới tha thứ đây?”.

“Tổn thất tinh thần đền 500 vạn”. Tôi ác man nói.“Không vấn đề gì”. Anh ta đồng ý.

Tôi sững lại một hồi. Biết rõ là không thể lại còn đòi gì chứ. Tôi thầm chửi mắng mình, bây giờ tôi vẫn còn nhớ tới nụ hôn đầu của tôi nữa, chẳng có tâm trạng đâu mà nói chuyện cười nữa.

Tôi không trả lời nữa mà chỉ cắm cúi ăn, ngại nói chuyện.Hôm nay phong thủy không đúng chút nào, cảm giác không thật. Tôi chỉ muốn mau chóng kết thúc hôm nay đi. Mai sẽ khôi phục bình thường. Cứ coi hôm nay là tình một đêm đi. Hoặc là coi như bị chó liếm cho phát. Nghĩ tới đây tâm trạng tôi vui hẳn, tôi vẫn chưa mất nụ hôn đầu tiên, chỉ là bị chó liếm một phát thôi mà.Anh ta thấy tôi vui lại cứ tưởng do sức hấp dẫn của mình chứ, thế là cũng dương dương tự đắc. không khí bữa cơm cũng tuyệt lắm, ăn no rồi anh ta đưa tôi về nhà.