Một hôm, đến ngày chợ phiên, bác Xã dắt con đi chợ và mua một con lừa. Hai cha con vui mừng leo lên lưng lừa cho nó chở về nhà. Đi được một quãng, bác nghe tiếng người bình phẩm: - Trời đất ơi, ác thế thì thôi!... Cả hai cha con đều thượng lên lưng con lừa thì nó sống làm sao nổi... Bác Xã nghe nói có lý, vội tụt xuống, để con cỡi lừa còn mình thì đi bộ. Khi ấy bác lại nghe người đi đường bình phẩm: - Thật là thời thế đảo điên! Con đi lừa, cha đi bộ... bất hiếu thế thì thôi... thảo nào! Bác Xã lại lên lừa, thằng con xuống đi bộ, bấy giờ người ta liền nói: - Tôi chưa từng thấy thằng cha nào nhẫn tâm như thế. Con thì đi bộ, còn mình thì ngất nghểu trên lưng lừa... chao ôi! Hai cha con đành đi bộ, con lừa lửng thửng theo sau. Khách bàng quan lại bình phẩm: - Rõ khổ! Có một con lừa để làm gì, mà cả hai bố con phải đi bộ... ngu ơi là ngu... ! Lời BànEm thân mến: Trong cuộc tương giao với người chung quanh, chúng ta cần lưu ý đến dư luận để sửa sai những khuyết điểm của mình. Nhưng dư luận không phải là một thước đo hoàn hảo lắm nên đôi khi chúng ta không khỏi lúng túng như cha con bác Xã trên đây... có phải thế không em?Trích: Vô Minh Từ Đâu Ra của Như Thủy, WP: Trí Đạt