Chương 1.1


Chương 1.1

Edit: gau5555

Beta: meott

Phương Thêu Vân đặt cuốn sách xuống không chỉ một lần . Đây là sách dành cho người khám nghiệm tử thi đọc ,  từ nhỏ đến lớn nàng không biết đã đọc  bộ sách này biết bao nhiêu lần, ngẩng đầu lên nhìn ngoài cửa sổ là một cảnh tối đen, nghĩ  đêm đã khuya như vậy rồi, mà cha còn chưa trở lại, tám phần lại  đi uống rượu cùng tri huyện đại nhân .

“Chờ cha trở về  phải nói chuyện với cha một chút, cha cũng thật là không chịu để ý đến tuổi tác của mình gì cả, uống rượu sẽ khiến  thân thể rất đau đớn . . . . . .” Nàng lo lắng nhắc đi nhắc lại .

Bất quá vị Ngô Tri huyện này mới nhận chức không đến ba tháng , tuy rằng Thêu Vân còn chưa  gặp  người này, chỉ nghe phụ thân nói qua  đối phương tuổi còn rất trẻ, hơn nữa ở kỳ thi đình trung đã được hoàng đế chọn làm Trạng Nguyên, nhân vật số một tự nhiên nguyện ý chịu thiệt đến đây làm Huyện lệnh thất phẩm như vậy  đúng là làm  người ta  không ngờ đến.

Nghĩ đến đây, Thêu Vân liền nghe tiếng những bước chân hỗn độn từ bên ngoài truyền đến , phá vỡ sự yên tĩnh của đêm đen, tiếp theo  đó cửa liền bị đẩy  ra.

“Thêu Vân. . . . . . Mau tới giúp cha. . . . . .” Một người có vẻ lớn tuổi, thân hình gầy yếu, thở hổn hển, đang đỡ một nam tử trẻ tuổi còn cao hơn mình vào cửa.

Nhìn thấy tình hình này, Thêu Vân lập tức đứng dậy.”Cha, hắn là. . . . . .”

“Đại nhân uống rượu say.” Phương lão giải thích một cách đơn giản.

“Ta. . . . . . Không có say. . . . . .” Nghe thấy tiếng của người cha và con gái đang nói chuyện, đầu óc  tuy đã hỗn loạn nhưng Chú Ý Thiên Hữu vẫn ngẩng đầu lên, miệng mồm không rõ kêu lên.

“Tại sao cha  lại mang hắn về?” Thêu Vân nghĩ thì ra nam tử trẻ tuổi này chính là Tri huyện đại nhân: “Trong nhà lại không có phòng dư thừa để  hắn ngủ. . . . . .” .Tuy rằng trong lời nói mang theo chút bất mãn, giống như đang trách  nam nhân này luôn tìm phụ thân uống rượu, nhưng vẫn đưa tay ra hỗ trợ cha nàng đỡ lấy hắn.

“Để đại nhân tạm thời ngủ ở trong phòng của ta đi.” Phương lão đi về hướng nhà sau.

Nghe cha đã nói như vậy, Thêu Vân cũng đành bất đắc dĩ hỗ trợ kéo tri huyện đại nhân vào phòng, cuối cùng đem người an trí  trên giường.

Chủ Ý Thiên Hữu thấp giọng kêu lên: “Nước. . . . . . Ta muốn uống nước. . . . . .”

“Nhanh đi giúp đại nhân lấy chén nước”. Phương lão cởi giày của tri huyện đại nhân  ra , quay đầu lại nói với con gái .

“Dạ” Thêu Vân chịu đựng, xoay người đi ra ngoài.

Thêu Vân rót chén nước rồi quay trở vào, Phương lão đã đốt nến trên bàn sáng lên.

Phương lão nhận lấy chén trà, sau đó ngồi ở mép giường: “Đại nhân, uống hớp nước đi.”

“Phương lão. . . . . . Chúng ta cạn thêm chén nữa. . . . . .” Chú Ý Thiên Hữu từ từ nhắm hai mắt lại, miệng kêu lên.

“Muốn uống thì tự ngươi uống đi. Uống….uố…ng đi!”Thêu Vân đối vị tri huyện đại nhân mới này có ấn tượng càng xấu , bởi vì nàng ghét nhất là người mê uống rượu, vì vậy ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn hắn.

“Thêu Vân!” nghe thấy nữ nhi  lẩm bẩm, Phương lão thấp giọng trách cứ.

Uống liền hai cốc nước, Chú Ý Thiên Hữu ngã đầu ngủ tiếp.

“Tốt lắm, chúng ta đi ra ngoài trước đi.” Phương lão khoát tay  nói.

Đi theo phụ thân rời khỏi phòng,  tới phòng ngoài, Thêu Vân liền đi rót chén nước đưa cho phụ thân: “Cho dù  đại nhân tìm cha, cha cũng phải tận lực từ chối, cha cũng đã sáu mươi,  nên ít chạm vào rượu đi.” Cũng bởi vì họ là cha và con gái sống nương tựa lẫn nhau, cho nên càng hy vọng cha có thể sống đến trăm tuổi.

“Cha căn bản không uống được bao nhiêu, phần lớn là do đại nhân uống.” Phương lão tiếp nhận bát nước trong tay con gái, mới giải thích cho nàng nghe.”Cũng bởi vì đại nhân không uống được rượu,  nên muốn luyện nhiều một chút.”

“Luyện?” Thêu Vân không hiểu hỏi lại.

Phương lão uống nước xong rồi, mới tiếp tục nói  ”Ngươi cho là Huyện lệnh dễ làm sao? Luôn có trường hợp cần thiết cần phải uống hai chén, lỡ như gặp phải tuần phủ đại nhân hoặc Tri phủ đại nhân, cũng không thể nói là không uống,  như vậy  sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan trong tương lai, cho nên thời gian này đại nhân mới tìm cha làm bạn uống rượu cùng hắn. Đại nhân đã để mắt đến cha ngươi_ một người khám nghiệm tử thi nho nhỏ, đương nhiên cha không có lý do gì để từ chối”

“Thì ra là có chuyện như vậy.” Thêu Vân giờ mới hiểu được nguyên nhân.

“Chờ đại nhân tỉnh lại, ngươi đừng vô lễ với hắn.” Phương lão hiểu biết tính tình của con gái, bề ngoài thoạt nhìn dịu dàng yếu đuối , nhưng lại được di truyền tính tình của thê tử, chỉ cần chọc giận nàng thì nàng sẽ thật sự  mạnh mẽ. “Mặc dù đại nhân mới hơn hai mươi tuổi, nhưng so với Tri huyện trước thì giỏi hơn nhiều, chỉ phá án những khi có thể nhìn rõ mọi việc, vì dân chúng vô tội lấy lại công bằng, đối với người vi phạm luật pháp cũng phạt đúng tội, thật khó có được vị quan tốt như thế, Ngô huyện có hắn, có thể nói là cái phúc của dân chúng”

Thêu Vân nghe xong buổi nói chuyện này, vẫn cảm thấy hoài nghi “Hắn có thật sự  giống cha nói là người tốt như vậy không?”

“Cha sống đến  tuổi này rồi, cũng coi như gặp qua không ít người làm quan, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm người , mặc dù đại nhân mới nhận chức không đến ba tháng, nhưng đối với các vụ án dù  nhỏ đi nữa cũng đều tích cực đi xử lý, rất nhiều việc cũng tự mình đi làm, điều này thật đáng quý .” Phương lão thừa nhận “Có thể làm thuộc hạ của vị đại nhân này, cha còn hy vọng có thể sống thêm vài năm nữa.”

Nghe xong chuyện lần này, hiểu biết và ấn tượng của Thêu Vân đối với vị Tri huyện mới chậm rãi có thay đổi: “Con đã hiểu, cha vào phòng con mà ngủ, con ở chỗ này xem sách một chút, lúc nào buồn ngủ sẽ chợp mắt.”

“Vậy tối nay sẽ vất vả cho con rồi.” Phương lão vươn  vai, liền đi ngủ trước.

Căn phòng lần nữa yên tĩnh trở lại, Thêu Vân lại ngồi  vào ghế, dưới ánh nến xem sách, cuối cùng bất tri bất giác gục vào bàn mà ngủ.

Thẳng đến gần giờ mẹo, xa xa vang lên tiếng gà gáy, Thêu Vân mới từ trong giấc ngủ mơ màng giật mình tỉnh lại, khi nàng đang sửa  lại búi tóc, thoáng nhìn ngoài cửa sổ đã thấy ánh rạng đông lộ ra , liền thổi tắt ánh nến trên bàn , chuẩn bị đi nấu cơm, giặt quần áo.

Thêu Vân đi qua bên ngoài cửa phòng phụ thân, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng động, bởi vì không tiện đi vào, vì thế đứng cách rèm vải hỏi: “Đại nhân đã tỉnh rồi sao?”

Một tay Chú Ý Thiên Hữu xoa  huyệt Thái Dương, một tay chống đỡ thân thể từ trên giường ngồi dậy, nghe thấy câu hỏi này, đầu tiên là giật mình, tiếp theo nhớ tới tối hôm qua trong nha môn khám nghiệm tử thi cùng Phương lão nói chuyện, uống rượu.

“Nàng là. . . . . . con gái của Phương lão?” Hắn hỏi thử trong lòng.

“Dạ, ta đi giúp đại nhân pha ly trà nóng.” Nói xong, Thêu Vân đi về hướng phòng bếp sau nhà.

Cảm giác được người ngoài rèm đã rời khỏi, Chú Ý Thiên Hữu mới cố chịu đựng cơn đau đầu của say rượu, cúi đầu mang giày vào, sau đó sửa sang lại trường bào màu lam trên người một chút , xong mới vén rèm lên, đi ra khỏi phòng.

Đợi hắn đi ra phòng ngoài, nhìn gian phòng đơn sơ này, chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn thấy hết, có thể thấy được sinh hoạt cũng khá kham khổ.

Không mất bao lâu, Thêu Vân mang trà nóng đi ra.”Đại nhân ——”

Nghe vậy, Chú Ý Thiên Hữu lập tức xoay người lại, mắt hướng về phía người trước mặt, người này khoảng mười tám tuổi, chải kiểu tóc Tô Châu vấn lên, mặc áo váy mùa hè, cổ áo cùng cổ tay áo khảm đường viền hoa của nữ tử trẻ tuổi, chỉ thấy thân hình nàng nhìn có vẻ   yếu đuối, hé ra khuôn mặt trái xoan, mặt mày mắt mũi chỉ có nữ tử Giang Nam mới có, dịu dàng cẩn thận.

“Cũng giống như trước đây không có thay đổi quá lớn. . . . . .” Trong trí nhớ của Chú Ý Thiên Hữu, mười năm trước nàng cũng đã xinh đẹp tuyệt trần đáng yêu như vậy, nay lại càng uyển chuyển động lòng người, bất quá hai khóe mắt chau lên, đôi mắt đẹp đối mặt với cái nhìn chăm chú vô lễ của mình không phải là thẹn thùng vội vàng cúi đầu, mà là tức giận quay lại trừng mắt, cho thấy nàng đang tức giận. “Tựu Liên vẫn tính tình thật mạnh mẽ giống như trước không thay đổi. . . . . .”

Thêu Vân nghe không rõ hắn lẩm bẩm những gì, nhưng cứ nhìn cô nương nhà người khác như vậy không phải thật quá thất lễ sao: “Đại nhân!” âm thanh gọi khẽ có ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.

Giống như lời cha nói tối hôm qua, vị Tri huyện đại nhân mới tới này quả nhiên thực trẻ tuổi, không quá hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, thân hình thon dài gầy yếu, lại không đến nỗi vô dụng giống như những người đọc sách bình thường, tuy rằng giờ phút này bởi vì do say rượu, sắc mặt xem ra không được tốt lắm. Nhưng nếu Thêu Vân gặp vào ngày bình thường thì đây sẽ là một nam tử tuấn tú xuất sắc, nhất là sống mũi thẳng như khảm một tờ giấy, môi mang nụ cười nam tính, hợp với đội mắt đen xinh đẹp. Khi cười rộ lên, đôi mắt lại hơi hơi nheo lại, dường như phảng phất là chuyên môn quyến rũ hồn của các cô nương nhà người khác. Mới vừa rồi nàng bị hắn nhìn chằm chằm mãnh liệt như vậy, tim nhất thời đập sai nửa nhịp, lúc này mới nhanh chóng lấy lại tinh thần.

“Khụ, khụ.” Chú Ý Thiên Hữu hắng giọng, biết ánh mắt của mình quá mức “rõ ràng” rồi, đó là bởi vì hắn đang rất vui có thể gặp lại nàng “Là bản quan sỗ sàng.”

“Đại nhân, mời dùng.” Thêu Vân đem trà nóng đặt tại trên bàn, suy tư về lời muốn nói kế tiếp.

Chú Ý Thiên Hữu giữ lễ nói: “Đa tạ Phương cô nương.” Bởi vì vừa tiếp nhận vị trí Tri huyện không lâu, có không ít công vụ cần phải xử lý trước, mãi đến gần đây mới có thời gian tiếp cận cha và con gái Phương gia.

“Đại nhân. . . . . .” Thêu Vân thấy hắn vén áo dài ngồi xuống, lúc này mới mở miệng.

Chú Ý Thiên Hữu uống hai hớp trà nóng, vừa uống đã biết đây là loại lá trà kém chất lượng, vừa đắng vừa chát, tuy nhiên vừa vặn có thể hòa tan mùi rượu còn sót lại trong cơ thể.

“Phương cô nương có chuyện gì xin mời nói”

“Ta hi vọng về sau đại nhân nếu muốn tìm người uống rượu…, có thể tìm những người khác, đừng tìm cha ta nữa.” Thêu Vân tha thiết khẩn cầu.

“Vì sao?” Chú Ý Thiên Hữu hoang mang cất tiếng hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thêu Vân trở nên nghiêm trang nói: “Cha ta tuổi đã lớn, tốt nhất nên uống ít rượu thôi.”

Nghe xong, Chú Ý Thiên Hữu gật đầu vài cái nói: “Phương cô nương băn khoăn cũng  có lý.”

“Vậy làm phiền đại nhân.” Thêu Vân cho rằng hắn đã đáp ứng rồi.

Chú Ý Thiên Hữu lập tức tiếp tục nói: “. . . . . . Ta cam đoan sẽ để Phương lão uống ít một chút.”

“Ngươi. . . . . .” Vẻ mặt của Thêu Vân trở nên  tức giận cũng từ từ cao giọng nói: “Bên người đại nhân chắc hẳn là có sư gia, có tùy tùng và người hầu, còn sợ không tìm thấy người cùng đại nhân uống rượu sao?”

“Nhưng ta và Phương lão rất hợp ý, nói chuyện cũng rất hiểu ý nhau, vậy phải làm sao bây giờ?” Chú Ý Thiên Hữu giả bộ làm ra vẻ mặt khó xử, tiếp theo khuôn mặt tuấn tú bỗng dưng sáng ngời: “Bằng không như vậy đi, vì để làm cho Phương cô nương an tâm, không bằng bản quan mỗi khi muốn uống rượu sẽ đến đây, như vậy cô nương cũng có thể trông nom Phương lão, không cho lão uống quá nhiều rượu, làm như vậy chu toàn rồi chứ?”

“Đại nhân. . . . . .” Thêu Vân không khỏi hơi há hốc mồm, nói như thế nào mà sự tình lại biến thành như vậy, phảng phất giống như bản thân mình như vừa bước vào cạm bẫy, đợi  đến khi phát hiện thì đã quá muộn.

“Chẳng lẽ Phương cô nương không chào đón bản quan?” Chú Ý Thiên Hữu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng, khóe miệng mơ hồ run rẩy hạ xuống, sau đó giống như vô tội hỏi lại.

“Thêu Vân không… không dám.” Nghĩ đến nam nhân này là Tri huyện của Ngô huyện, lại là người lãnh đạo trực tiếp của gia phụ, Thêu Vân chỉ có thể đem hai chữ “Đúng vậy” nuốt trở vào.

Chú Ý Thiên Hữu ho nhẹ một tiếng, như muốn che dấu ý cười ở đầu lưỡi: “Phương cô nương sẽ không miễn cưỡng quá mức chứ, nếu thật  không hoan nghênh, ta sẽ cùng Phương lão đến tửu lâu uống. . . . . .”

“Ta không hề  miễn cưỡng chút nào.” Thêu Vân nghiến răng nghiến lợi trả lời.

“Thật vậy chăng? Bản quan cũng không phải là người thích dùng thân phận để ép buộc người khác.” Chú Ý Thiên Hữu nói với dáng vẻ  thực sự uất ức.

“Vậy cứ làm theo ý của đại nhân đi.” Thêu Vân đột nhiên có cảm giác giống như dẫn sói vào nhà.

“Nghe cô nương nói như vậy, bản quan cũng yên lòng hơn.” Nói xong, Chú Ý Thiên Hữu lại uống thêm một hớp trà nóng, che giấu khóe miệng cười duyên hình cung ở trong chén.”Như vậy bản quan liền cung kính không bằng tuân mệnh, nhất định thường xuyên đến quý phủ quấy rầy.”

“Đại nhân. . . . . . Quá khách sáo rồi.” Thêu Vân cố gắng nén giận nói ra lời khách sáo.

Cái gì khó có được vị quan tốt? Cái gì nhìn rõ được mọi việc? Người nam nhân này quả thực là tiểu nhân gian trá, tục ngữ nói người làm quan không phải người tốt, lời này một chút cũng không sai, cha căn bản là bị bề ngoài  tao nhã của hắn lừa gạt! Thêu Vân liếc xéo người ngồi ở trước mắt, giống như đang nhàn nhã tự tại, Tri huyện đại nhân, ở trong lòng tức giận thầm nghĩ.

Chú Ý Thiên Hữu tự nhiên cảm giác được nàng đang nhìn mình chăm chú, bất quá càng như vậy, hắn càng muốn trêu chọc nàng, bởi vì biết rõ làm như vậy Thêu Vân có thể sẽ chán ghét hắn, nhưng vẫn không khống chế được hành vi ngây thơ “Phương cô nương cứ  đi làm chuyện của ngươi đi, bản quan từ trước đến nay luôn có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, không cần người hầu hạ.”

“Đại nhân thật đúng là biết thương xót  người khác.” Thêu Vân không cam lòng yếu thế  trào phúng.

“Bản quan tuy chỉ là quan thất phẩm nho nhỏ, nhưng cũng là người nhận bổng lộc của triều đình, tất nhiên luôn coi dân chúng của Ngô huyện như người nhà, cái này cũng bao gồm  Phương cô nương, nếu đã là người một nhà, cũng không cần khách sáo.” Chú Ý Thiên Hữu nói dối mặt không đỏ hơi thở không gấp nhưng lại khiến  người nghe  nổi da gà rớt đầy đất.

“Đại nhân nói rất đúng” Thêu Vân chưa từng gặp qua nam nhân nào da mặt dày như vậy, quả nhiên là trời sinh làm quan, thật sự có thể nói đen thành trắng

“Đa tạ khích lệ.” Chú Ý Thiên Hữu hào phóng nhận lời ca ngợi của nàng.

Nếu cùng người nam nhân này nói tiếp, Thêu Vân không dám cam đoan sẽ không lấy cái chổi để đuổi người “Tiểu nữ xin phép đi nấu cơm, đại nhân mời tự nhiên”

Vừa mới dứt lời, Thêu Vân liền nghe ở cửa truyền đến tiếng ồn ào, vì thế đi ra cửa.

“Ta là Tác sư gia, xin hỏi đại nhân nhà ta tối hôm qua có nghỉ ngơi ở chỗ này không?” Ngoài cửa lớn có một gã nam tử tuổi chừng hai mươi, hướng nàng chắp tay hỏi.

Chú Ý Thiên Hữu nghe được thanh âm của sư gia, ở trong phòng đáp lại: “Ta ở trong này.”

“Đại nhân nên trở về nha môn .” Tác sư gia bước vào cửa nói.

“Đúng vậy, nên đi rồi.” Chú Ý Thiên Hữu chậm rãi đứng lên.

Thêu Vân thấy tri huyện đại nhân cuối cùng cũng phải đi về, âm thầm thở ra, bây giờ nàng thầm nghĩ chỉ muốn cùng phụ thân trải qua những ngày thật yên bình, không hy vọng có người ngoài đến quấy nhiễu cuộc sống của họ.

“Đa tạ Phương cô nương pha trà.” Hai tay của Chú Ý Thiên Hữu chấp sau lưng, nhìn Thêu Vân đưa  mình tới cửa, ánh mắt hơi gấp.” Hôm nay  bản quan  trước hết xin cáo từ.”

“Đại nhân đi thong thả.” Ở mặt ngoài Thêu Vân vẫn duy trì cấp bậc lễ nghĩa.

“Được” Chú Ý Thiên Hữu liếc nàng một cái, lúc này mới bước ra cửa, cùng sư gia rời khỏi Phương gia.

Hai người cứ như vậy bước đi chậm rãi trong phố, có thể nhìn thấy một ngày bận rộn làm việc của dân chúng sắp bắt đầu .

Buổi sáng không khí tươi mát lạ thường, làm cho tình trạng say rượu của Chú Ý Thiên Hữu giảm bớt rất nhiều, nghĩ đến thái độ của Phương Thêu Vân đối với hắn cung kính nhưng xa cách, nếu mình không phải là Tri huyện của Ngô huyện, chỉ sợ sớm đã mở miệng mắng hắn, càng không phải nén giận như vậy, chính là nếu sau này muốn sắc mặt của nàng tốt hơn, chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng, bất quá. . . . . . Hắn thật sự  thích dáng vẻ  này của nàng mang theo một chút mạnh mẽ, nhưng tính tình lại không đến mức quá hung dữ.

“Ngươi là nam hài tử, không cho phép khóc!”

“Namhài tử thích khóc như vậy, sẽ bị mọi người cười !”

“Cha ta nhất định sẽ giúp ngươi, mau ăn cơm đi, bằng không ta sẽ không để ý tới ngươi. . . . . .”

Nghĩ đến chuyện năm đó, ý cười trong đáy mắt của Chú Ý Thiên Hữu càng sâu hơn, mười năm này, hắn chưa từng có thời gian cũng như không có hứng thú đi chú ý tính tình hay diện mạo của cô nương nhà khác, đơn giản là Phương Thêu Vân đã được hắn ghi khắc trong lòng, không có người nào, không có  nữ tử nào có thể thay thế.

“. . . . . . Đại nhân còn không nói cho cha con Phương gia, sở dĩ lựa chọn đến Ngô huyện đảm nhiệm chức Tri huyện, nguyên nhân phần lớn là vì báo ân?” Tác sư gia đi một đoạn đường, sau đó mới mở miệng hỏi.

Chú Ý Thiên Hữu thu tâm tư lại, khóe miệng như trước ẩn chứa một chút ý cười nhè nhẹ.

“Phương lão là một người thành thật, luôn luôn an phận thủ thường, tuyệt đối không thu hối lộ, cũng không bao giờ nói dối, dù sao việc khám nghiệm tử thi  này mạng người là  quan trọng, tuyệt đối không được qua loa, điểm ấy từ trước kia đến bây giờ cũng không  thay đổi, nếu ta nói với hắn là báo đáp ân tình năm đó, chỉ sợ hắn từ chối lần nữa, thậm chí giữ một khoảng cách với ta, cho nên ta nghĩ thật lâu, quyết định giống như bây giờ, dùng thân phận cấp trên ở chung là tốt rồi, nếu Phương gia có bất cứ chuyện gì cần, cũng có thể âm thầm hỗ trợ, như vậy có lẽ có vẻ thỏa đáng.”

Nói tới đây, trong đầu Chú Ý Thiên Hữu hiện lên chuyện cũ mười năm trước, bởi vì phụ thân đảm nhiệm chức quản sự ở Tiêu gia trang bị người giá họa, tự dưng mang trên lưng tội danh sát hại chủ nhân Tiêu lão gia, mắt thấy sẽ bị chém đầu, nếu không phải Phương lão một lần nữa khám nghiệm tử thi, kết luận hung thủ là một người khác hoàn toàn, cuối cùng mới có thể trả lại sự trong sạch cho phụ thân, bởi vậy đời này hắn cũng sẽ không quên phần ân tình này.