Chương 1
Hôm nay không khí ở ngoài trời có vẻ lạnh, sân trường có vẻ không sống động như mọi ngày. Ai ai củng ngồi xoa xoa bàn tay gần như tê cứng của mình. Phương Anh bước lên lớp với vẻ ảm đạm. Cô vào lớp. Đặt chiếc cặp xuống bàn. – Ê Heo. Làm dì mới sáng sớm bước và lớp mặt ụ sụ vậy? – Uyển Nhi ( con bạn thân của P.A ) chạy tới hỏi.– Trời sao lạnh quá mày ơi – Phương Anh run cầm cập trả lời –– Ừm cũng lạnh thật. Mà m biết dì chưa? Hôm này tao nghe nói là khối mình có học sinh mới đấy. Con trai mày ơi. Nghe chúng nó đồn chưa gì thấy hoàn hảo rồi. Không biết có vào lớp mình không ta? – Uyển Nhi nói một tràng –Phương Anh im lặng nhìn Uyển Nhi một hồi rồi trả lời:– Bông à. Làm quá lên thế. Trăm nghe chưa bằng một thấy mà. – Cô vừa nói vừa lấy tập ra để trên bàn –– Bình thường bà nghe trai đẹp tơm tớp lắm mà – Uyển Nhi tròn mắt hỏi –Phương Anh vểnh môi lên:– Ừm thì tơm tớp. Nhưng giờ chưa thấy mặt lỡ lát nữa gặp hụt hẫng sao?Cùng lúc đó, Khánh Linh và Bảo Ngọc từ ngoài cửa đi vào. Uyển Nhi lại tạy tới bắt đầu lại cậu chuyện vừa mới kể P.Anh xong. Cô bé ấy chỉ biết nhìn con bạn mình và mỉm cười. – Nè. Làm bài xong chưa? – Thế Nam ( chàng trai ngồi cùng bàn với P.A ) lên tiếng nói –– Rồi. Giờ tui đang kiểm tra lại. – P.A cọc cằn đáp –– Tui muốn tốt cho bạn này sao lúc nào cũng trả lời bằng cái giọng hách dịch đó là sao. – Ừm cảm ơn – P.A nghênh mặt lên –Cô xếp tập lại rồi bỏ qua đám bạn đang buôn chuyện của mình. Thế Nam là một chàng trai con của tập đoàn lớn. Cậu ta mang khuôn mặt của thiên thần. Cũng không hẳn thế, vì nhìn trên khuôn mặt cậu ta có một điểm gì đó rất làm thu hút người khác. Cũng có thể tạm nói là cậu ta rất đẹp trai. Da trắng, môi hồng. Cậu ta là một học sinh giỏi của lớp và cũng là đội trưởng đội thể thao trong trường. Còn Phương Anh cô bé có khuôn người nhỏ nhắn. Mắt to long lanh như một chú cún. Hàng lông mi dài và cong. Da trắng. Nhất là miệng của cô. Cô cứ hay chu mỏ khi để cầu xin một việc gì đó. Khi Phương Anh cười hiện lên miệng cô là hai hạt gạo sâu ơi là sâu. Học lực cũng bình thường nói chung là ổn. Gia đình cũng khá giả. Cô không đẹp như Uyển Nhi hay Thảo My ở trong lớp. Nhưng sự dễ thương của cô có thể làm người khác dao động. Uyển Nhi thì mang vẻ đẹp của thủy tinh. Mong manh rất dễ vỡ. Nhưng tính cách của cô hoàn toàn trái ngược. Cô giống P.A vậy. Rất loi nhoi và cô cũng rất nhiều chuyện nữa.Thảo My là lớp trưởng của lớp. Có thể nói cô lớp trưởng này hoàn hảo về tất cả. Đẹp, giàu, giỏi. – Ê ê. Học sinh mới vào rồi kìa – Con Hồng chạy vào lớp lang làng um sùm lên –Cả lớp nghe thấy lời của con Hồng cứ nháo nhào cả lên chạy xuống xem mặt bạn học sinh mới này thế nào. Từ trong chiếc xe hơi đen hiệu Lexuc LS sang trọng, có một chàng trai bước xuống làm đám nữ sinh ngã gục. Phương Anh chưa nhìn rõ mặt anh ta nhưng nhìn xung quanh cứ xốn xáo lên làm cô tò mò thêm bước vào đám đông ấy. Cô bước vào bỗng có một bàn tay kéo lại. Phương Anh ngạc nhiên quay ra sau:– Đừng vào đó. Đám nữ sinh cứ như thế thì sẽ có vài người bị thương mất – Thế Nam nhìn xung quanh rồi nói –Tự nhiên đám nữ sinh dãn dần ra khỏi chỗ của Thế Nam và Phương Anh đang đứng. Rồi bỗng dưng có một người phụ nữ. Dáng vóc cũng sang trọng. Tóc uốn xõa ngang vai từ từ bước tới chổ của Thế Nam đang đứng:– Nè. Nhớ chăm sóc cho cháu đấy nhé. Chị gửi nó vào trường này cũng là vì có em học chung ở đây đấy.Thế Nam nở một nụ cười tỏa nắng rồi đáp lại một cách nhẹ nhàng:– Dạ chịĐám nữ sinh lại thêm một lần shock thêm lần nữa. Vì anh chàng này lại là họ hàng của nhau. Cứ nhìn người phụ nữ ấy. Phương Anh quên mất người cô đang tò mò ấy là ai. Cô quay lại thì thấy một chàng trai để mái ngố màu he che khuất trán. Da thì không trắng bằng Thế Nam nhưng cũng đủ xài. Chàng trai này đeo mắt kiếng. Mũi thẳng. Nếu nhìn kĩ thì thấy anh chàng này hơi móm. Nhưng sự móm nhẹ đó làm miệng của anh chàng trai này rất dễ thương. Dáng người cao, không ốm lắm.Đang mặc đồng phục của trường. Hai tay thì nhét vào túi. Nói chung nhìn chàng trai này ngoại hình có vẻ hoàn hảo cả rồi. Nên đám nữ sinh mới sốt lên sốt xuống như thế. Phương Anh nhìn chằm chằm không hề nháy mắt. – Nhìn đủ rồi. Lên lớp trước khi đám đông ấy kéo ùa lên – Thế Nam lại lần nữa kéo người Phương Anh đi –– Cậu ta là quen cậu à – Phương Anh hỏi –– Ừm – Cậu ta có học lớp mình không? – P.A tiếp tục hỏi –– Có. Thôi đừng hỏi nữa cô ơi. Lát nữa là biết à. – Thế Nam đáp –