Chương 1

Hà Anh à ! Mẹ đi đón bố và anh , con đi cùng chứ ?

- Không đâu mẹ ! Tại sao phải đón ông ta ? Bước chân đi cấm kì trở lại !

- Cái con bé này ! - Bà Hoa chỉ lắc đầu

Bà đi nhanh cho kịp chuyến tới sân bay . Độ này bắt taxi cũng mất nhiều thời gian lắm !

" Anh sắp về chưa /"

" Sắp rồi ! em ra đón anh chứ ?"

" Không ! Chỉ mẹ thôi "

" sao thế "

" Em không thích ông ta ! "

" Anh đã bảo rồi đừng gọi bố là ông nữa mà !"

" Em không thích "

Gia đình nó ngày xưa gồm có 4 người : mẹ nó , người anh song sinh Trịnh Vũ Hải Anh, nó và kẻ bội bạc kia là cha nó . Ông ta trong lúc mẹ nó đau ốm nhất, khi nó mới 2 tuổi đã li dị chia tài sản bắt anh nó và bỏ đi . Nó còn nhớ như in nó đã khóc xin đừng đưa anh nó đi, đừng ***** con nó nhưng ông ta vẫn phũ phàng chẳng màng tới . Nó hận lão . Nắm ấy nếu không có các dì, các cậu nó thì liệu ngày hôm nay đây còn mẹ nó, thậm chí còn nó hay không ? Người ta nói :

" Ta có thể quên những khi khó khăn nhưng ta tuyệt đối không được quên những gì mà kho khăn đã dạy cho ta ."

Đúng thế ! Khó khăn đã dạy nó biết kiên cương biết đứng lên .Và khó khăn cũng giúp nó nuôi lớn lòng căm phân, uất nghẹn, sự tủi nhục nó hận ông ta kẻ phụ bạc mẹ nó . kẻ đã tước đi cái quyền đượ sống trong gia đình hạnh phúc .

Nhưng trái với thái độ với bố nó nó lại rất yêu anh nó, có nhiều khi nó cũng hơi thắc mắc có phải nó loạn luân không ? Nhưng không cần biết ! Nó biết rằng anh nó luôn bên nó. nó nhớ lần đầu tiên sau hơn 10 năm bặt tin nó nhận được thư anh nó và sau đó là điện thoại .. Anh nó như một thiên thần với nó luôn Chia sẻ đau khổ với nó . Anh dạy nó học hành tử tế chỉ nó học giỏi , anh rủ nó cùng đi học karate dù 2 anh em ở 2 nơi xa cách . Anh biết làm già nó cũng biết làm nấy . Anh và nó như 1 bản sao và 1 bạn chính không tách rời .

Đầu năm nay, mẹ nó nhận được tin là bố nó bị u não không sống được bao lâu ! bà ủ dột, ăn không ngon ngủ không ên người cứ gầy ốm hẳn đi . Nó xót mẹ nên nói anh nó hỏi cách giải quyêt . Vad cuối cùng là nó để mẹ và ông ta trở về như xưa để ông ta sống nốt mấy thời gian cuối đời ! Và nó cũng được bên canh anh nó !

......

.....

Hôm ấy trời mưa lớn Chiếc taxi tử thần đã đưa cae 3 người trong gia đình nó sang thế giới bên kia ! Họ bỏ nó lại . Họ gạt phăng nó ra khỏi cuộc sống gia đình ấy ngay cả khi họ đã chết .

Chết !

Bàng hoàng như không phải sự thật, bàng hoàng như chưa từng biết . Nó thân người ra ngay trong đám tang của 3 mạng người nhà nó . Nó đứng nhìn từng nười ra vào ! đơn giản là nó đứng ! Sự bàng hoàng đã làm cho không một giọt nước mắt nào rơi cho ngày tiễn biệt vĩnh viễn cô, dì, cậu, mợ nhà nó cố gắng lo cho chu toàn còn nó thì...

- Cháu sẽ chôm hay thiêu cha mẹ và anh cháu ! - ai đó hỏi nó lúc này ai hỏi thì nó cũng không biết là ai đâu !

- Thiêu ! Nó thần mặ ra trả lời trong vô thức !

- - - - - - - - - - - - - - - - - -

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Nó rải tro của bố, mẹ, anh né lên dòng sông quên hương . Họ sẽ ở mãi đây với kỷ niệm êm đềm còn nó sẽ đi nó sẽ phải làm nốt cuộ đời mà họ đã dành cho nó ! Giờ đây dường như nỗi hận thù với người cha bội bạc đãn không còn , nó hối hận thì nhiều hơn .

Bốc mỗi hũ 1 nắm tro rồi bỏ vào hũ nhỏ cho vào ba lô . Nó đứng nhìn lúc lâu rồi quay bước đi !

Nó cười nó hèn nó không dám chết theo họ . Vậy thì nó phải sống thôi . Sống nốt phần của họ .

Nó sẽ phải tớ đâu ?

Sài Thành Hoa lệ là nơi anh nó và ba nó đã sống ! Đương nhiên là đây !