Chương 1

Những nhánh củi khô nổ lách tách trong lò sưởi, mang theo cụm hoa lửa

bùng sáng trên mặt đá lạnh lẽo. Chất lỏng màu nâu sóng sánh bên trong chiếc

vạc sôi ùng ục dâng cao đến mép rìa như chực tràn ra ngoài, tựa hồ một người

trẻ tuổi đang chằm chằm nhìn vào vực sâu tội lỗi và đùa giỡn với ý nghĩ nảy ra

trong đầu.

“Magda, để mắt cái vạc đun kìa!”

Người phụ nữ già nua nhăn nheo nhảy dựng lên như giẫm phải đinh, hất mái

tóc bạc khỏi gương mặt mình bằng bàn tay béo múp rồi thổi bùng ngọn lửa. “Ôi

Đức mẹ Mary, ta nghĩ ta lại đun quá lửa rồi!”, Magda thút thít.

“Bằng Ngọn lửa Địa ngục à, ta rất ghét khi ngươi cứ gọi những tên Thánh

linh thiêng ấy”, người thứ hai lên tiếng, bước tới lấy cái muỗng. Bà ta nếm thử

rồi chửi rủa, “Thánh thần thiên địa ơi, mọi thứ cứ luôn phải qua tay ta mới được

hay sao?”.

“Nemain ơi, chúng ta phải làm sao bây giờ?”, Magda kêu lên, siết chặt đôi

tay. “Ta không chịu đựng nổi nếu thấy họ đánh mất cơ hội này khi số phận đến

lúc này vẫn an bài thật viên mãn và thuận lợi theo mong muốn của chúng ta!”

Nemain càu nhàu khi kéo cái vạc ra khỏi lò.

“Berengaria đến nếm thử mà xem. Ta phải nói rằng đây là thứ tinh dược tệ

nhất Magda từng phối chế.”

Berengaria không trả lời. Bà đang bận nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, quan

sát quá khứ mở lối cho tương lai. Đó là một món quà bà sở hữu: Tiên tri. Bà

thích thú khi đắm chìm trong quá khứ để xem tương lai diễn ra thế nào, hiểu

được các bậc đế vương vì sao chết và những lãnh địa do đâu mà thất thủ. Khả

năng này cũng tỏ ra hữu ích khi cần biết lúc nào lâu đài bà đang sống gần đó sẽ

bị bao vây, giúp bà có đủ thời gian gói ghém hành lý và tìm chỗ ở mới trước khi

bọn cướp tới. Nhưng nhiệm vụ bày ra trước mắt bà bây giờ mới là điều quan

trọng nhất: Mang hai linh hồn bất đắc dĩ, thẳng thắn và hơi quá quắt đến được

với nhau. Vâng, điều này quả xứng với sự khéo léo khiêm tốn của bà.

Bà nhận thấy Magda kiễng chân, nghe được Nemain cự nự khi bà ta giậm

đôi ủng phù thủy mòn cũ xuống sàn, nhưng bà không thèm chú ý đến họ. Thành

bại chỉ trong hơi thở. Nếu Lãnh chúa Blackmour không có chút danh dự nào,

hắn sẽ bỏ mặc lời thề bảo vệ một người phụ nữ hắn hầu như chẳng quen biết.

Có lẽ, cuối cùng thì danh dự cũng không hẳn là một đức tính hoang phí.

Berengaria để hiện tại trôi qua tầm mắt, nhìn gã Rồng tăm tối hung bạo xứ

Blackmour gửi đi thông điệp của hắn. Bà nghiền ngẫm kỹ lưỡng người chiến

binh được trận mạc trui rèn nọ, hài lòng thấy rằng hắn sẽ không chùn bước cho đến khi đạt được mục đích. Hắn không thể, hoặc sẽ mất tất cả. Chẳng còn cơ hội

nào khác cho hắn.

“Magda, ôi mũi tôi, mùi đó thật khủng khiếp”, Nemain bịt mũi và thụt lùi

tuốt về phía bên kia căn lều. “Đổ nó đi, làm lại. Và lần này hãy cẩn thận! Phải

mất hàng chục năm mới tìm được xương ngón tay của một pháp sư, ngươi thì đã

dùng gần hết rồi. Ta không có ý định mạo hiểm đến Scotland lần nữa để tìm

thêm mẩu xương khác đâu!”

“Đừng la lối nữa”, Magda khịt mũi. “Ta chỉ ở đây vài năm thôi.”

“Ta dám khẳng định ngay cả linh mục hèn mọn nhất cũng có thể nói vậy.

Hắn sẽ sớm nghĩ ngươi giống một nữ tu hơn là một phù thủy.”

Berengaria tảng lờ cuộc cãi vã. Thay vào đó, bà chăm chú quan sát một cô

gái chất phác đang luyện tập với thanh kiếm gỗ trong khu vườn ở Warewick,

hành động này hoàn toàn bị ngăn cấm. Cha cô sẽ không vui bởi việc bất tuân

mệnh lệnh, nhưng thật may mắn làm sao, sứ giả của Rồng sẽ đến nơi trước lúc

Warewick phát hiện ra hành động của con mình. Berengaria thúc vào gã hiệp sĩ

thêm lần nữa, như quân tốt trên bàn cờ, buộc hắn phải giục ngựa tăng tốc. Hài

lòng khi biết chắc gã sẽ tới kịp lúc, bà hướng sự chú ý về lại cô gái trẻ.

“Chỉ vài khắc nữa thôi, con của ta”, Berengaria dịu dàng nói, “và rồi cuộc

sống mới của con sẽ bắt đầu”.

Pháo đài Warewick, nước Anh, năm 1249

Mấy nhánh củi khô nổ lách tách trong lò sưởi, mang theo cụm hoa lửa lóe

sáng trên mặt đá lạnh lẽo. Một ả hầu gái đang loay hoay khêu đống than hồng

rồi túm tụm trở lại với đề tài dở dang cùng hai kẻ khác, đôi mắt mở to đầy bất

an.

“Có đúng hắn là bầy tôi của ác quỷ không?”

“Tin đồn thôi”, người thứ hai gật gù thì thầm.

“Hắn được sinh ra từ những gì sâu thẳm nhất của đêm đen”, kẻ thứ ba phán.

Cô ta lớn hơn cả và là người có vẻ am hiểu nhất về những vấn đề đại loại thế

này. Ả liếc qua vai mình, sau đó quay lại nhìn đám bạn. “Và tôi biết điều gì đã

xảy ra với cô dâu của hắn.”

Gillian xứ Warewick dừng bước ngay lối vào bếp. Như thường lệ, cô không

thích bọn hầu gái, những kẻ luôn xì xào nói xấu và nhiếc móc hiểm độc, nhưng

không hiểu sao, lời khoác lác cuối cùng của ả làm Gillian nán lại. Cô do dự, chờ

ả tiếp tục.

“Lời đồn đại”, kẻ thứ ba lên tiếng, hạ thấp giọng mình và buộc những người

khác, kể cả Gillian, phải thích đến gần hơn, “phu nhân hắn, trong một đêm, đã phát hiện ra chồng mình có đôi mắt đỏ rực như Lửa Địa ngục và cặp sừng nhú

khỏi đỉnh đầu. Hắn bắt gặp bà trước khi bà kịp chạy trốn, kể từ đó không còn ai

nghe tin về bà ta nữa. Họ kháo nhau rằng hắn đã hiến vợ mình cho chủ nhân của

hắn”.

Gillian cảm giác cơn rùng chạy dọc sống lưng. Kiến thức về thế giới bên

ngoài bốn bức tường lâu đài của cô thực sự rất ít, nhưng cô vẫn tin là nước Anh

đầy rẫy phù thủy và yêu tinh, những kẻ thêu dệt phép thuật đen tối trong màn

đêm chết chóc. Anh trai cô từng kể rất nhiều về nó và cô không có lý do gì để

nghi ngờ những câu chuyện ấy.

“Hắn chưa bao giờ rời pháo đài của mình, hoặc như tôi đã nói”, ả hầu gái thứ

hai đột ngột lên tiếng, rõ ràng cố khiến cho âm điệu trở nên nghiêm trọng hệt

như ả thứ ba đã làm. “Hắn có những bạn bè thân thuộc trông nom giúp các sự

vụ.”

“Có lẽ hắn sợ ai đó sẽ phát hiện ra sự thật”, ả trẻ nhất trong nhóm đưa ra

phỏng đoán.

“Một con quái vật thực sự”, người thứ hai lắc đầu khơi chuyện. “Không linh

hồn nào ở nước Anh đủ can đảm đối mặt với hắn. Chỉ cần một tia nhìn từ đôi

mắt hắn cũng đủ khiến mọi người hoảng sợ bỏ chạy.”

“Còn nữa, không hề có bóng dáng trẻ con trong làng của hắn”, giọng nói thứ

ba cất lên, vẫn hạ thấp như ban nãy. Ả ngập ngừng, “Blackmour uống máu

chúng”.

Gillian thở gấp trong nỗi kinh hãi, thanh kiếm gỗ của cô rơi cạch xuống sàn.

Blackmour à?

Đám hầu gái quay lại nhìn cô. Ả lớn tuổi nhất vội vàng làm dấu Thánh rồi

lẩn đi, hai người còn lại cũng chuồn ngay sau đó.

Gillian nhìn chằm chằm theo họ, không nói nên lời. Bọn gia nhân lắm

chuyện vừa bàn tán về một ác quỷ bẩm sinh, nhưng họ lại làm dấu Thánh với cô

sao?

“Tiểu thư Gillian, cha cô đang chờ.”

Gillian xoay người về hướng tiếng nói vừa phát ra, bắt gặp quản gia của cha

cô đang đứng ngay sau lưng mình. Cô nghĩ bản thân cần ít thời gian để thay đổi

xiêm y, nhưng sau đó lại cho rằng tốt hơn là không nên nói ra điều ấy. Còn đợi

thêm giây phút nào nữa, cơn giận của cha sẽ tăng thêm. Khi nhìn thấy trang

phục cô đang mặc, chắc chắn cha sẽ biết ngay cô vừa làm gì. Chỉ chừng đó thôi

cũng đủ làm ông phát cáu rồi.

Cô nhặt thanh kiếm gỗ và ép mình đứng thật thẳng lưng khi bước theo sau

người quản gia, dù ý nghĩ phải đối mặt với tính khí của cha đã đủ làm cô phải

co rúm. Cô liếm môi bằng chiếc lưỡi khô ran, nối gót quản gia bước lần theo

những bậc thang xuống hành lang dẫn tới dãy phòng chính. Gillian treo thanh kiếm lên tường trước khi lê gót vào căn phòng nhỏ, nơi

cha cô xử lý những sự vụ tư mật. Tim cô đập mạnh trong lồng ngực, tựa hồ cả

hai người đàn ông trong phòng đều có thể nghe thấy. Ôi, cô ước William còn

sống để bảo vệ cô biết bao! Gillian hít sâu và nắm chặt hai tay sau lưng.

“Ngài gọi con ạ, thưa lãnh chúa?”

Bernard Warewick là người đàn ông cao ráo, chắc nịch, một chiến binh đã

sống sót qua vô số trận chiến và sẽ còn chinh phục nhiều chiến trường nữa.

Gillian buộc bản thân không được khúm núm khi người cha vạm vỡ đi quanh

cô, nhìn chằm chằm vào đôi chân cố bước từng bước một, ánh mắt ông chẳng

nói lên điều gì. Cô cảm giác đôi bốt của mình bị chôn chặt dưới hai mươi lớp

bùn chứ không phải một lớp nữa. Cô khổ sở ý thức được rằng mình đang mặc

chiếc áo chùng sờn cũ và đôi bít tất chắp vá. Mái tóc cô, không bao giờ biết

vâng lời, chọn ngay lúc này mà xổ khỏi bím. Cô cảm giác nó lòa xòa khắp mặt

và rối tung ngang ngạnh xõa xuống vai.

Đôi mắt cha cô híp lại.

“Mày không thể làm gì với cái đống này à? Trông như ổ rơm vậy.”

Vai Gillian rũ xuống.

“Và tao rõ ràng đã cấm mày đặt chân vào thao trường. Có lẽ cần phải nhắc

mày nhớ lại.” Mắt ông gióng thẳng vào cán roi treo trên tường.

“Con không đến thao trường”, Gillian thì thào. “Con thề mà.”

“Mày giẫm chân vào máu rồi!”, ông gầm lên. “Chết tiệt, con gái à, tao không

chịu nổi sự láo xược của mày!”

Trước khi cô kịp lẩn tránh, ông đã tóm cán roi và quất vào mặt cô.

Cơn đau rát như báo rằng da cô đã rách, nhưng có thể còn tệ hơn nhiều. Cô

lùi một bước, sẵn sàng quỳ gối và cuộn tròn người để bảo vệ gương mặt khỏi

nhiều nỗi đau hơn.

“Lãnh chúa”, người quản gia nhanh nhảu thốt lên khe khẽ, “Có lẽ ngài nên

chờ đã. Sau đó rồi tính”, ông ta thêm vào.

Tiếng ngọn roi rạn nứt khi quất vào bức tường ở đằng xa làm Gillian giật bắn

mình. Ít nhất nó đã văng khỏi chỗ cô. Cô ngước lên và trông thấy mí mắt cha

đang co giật dữ dội. Mồ hôi bắt đầu nhỏ giọt trên gương mặt ông, tiếng thở gay

gắt vang lên trong căn phòng yên ắng. Ông chằm chằm nhìn lão quản gia một

cách giận dữ.

“Dẫn thằng con hoang kia vào. Ta sẽ trừng trị đứa con gái này sau khi gã đi

khỏi.”

Thời khắc sự chú ý của cha rời khỏi mình và chuyển về phía cửa, Gillian lẩn

vội vào một góc. Cô đặt bàn tay lên má, phát hiện chỉ là vết rách nhỏ. Ôi, sẽ ra

sao nếu tất cả những đứa con gái khác sinh ra ở nước Anh đều bị đối xử như thế

này? Cô từng thao thức hằng đêm, ước mình có thứ dũng khí mà cô biết bọn hầu

gái luôn có. Cô hình dung họ can trường chịu đựng dưới những trận đòn roi

trong khi bản thân cô lại lã chã nước mắt và van nài chỉ sau một hoặc hai cú

quất. Dạo gần đây, chỉ mới nghĩ đến những đau đớn và nhục nhã thôi cũng đủ

khiến cô bật khóc.

Anh trai từng che chở cô rất nhiều lần, nhưng anh đã ra đi mãi mãi, bởi trách

nhiệm hộ vệ và chiến tranh. Thời gian William còn ở pháo đài, anh đã đuổi tất

cả bọn hầu gái khỏi khu vực riêng tư của gia đình và dạy cô nguyên lý kiếm

thuật cơ bản, với những thanh kiếm gỗ, dĩ nhiên rồi, để không bị ai nghe thấy.

Anh thậm chí còn làm cho cô một thanh kiếm thật, với lưỡi kiếm sáng lấp lánh

kỳ diệu để cô sử dụng dễ dàng, nó sắc bén đến nỗi Gillian từng thử chẻ cái ghế

làm đôi mà không phải nỗ lực nhiều.

Nhưng thanh kiếm hiện đang được cất giấu tận dưới đáy rương và đã lâu cô

không dùng tới. Anh trai được chôn cất chung với mẹ tại mộ huyệt sâu thẳm nơi

nhà thờ, nên giờ anh không còn có thể giúp cô. Gillian chạm những ngón tay lên

mặt lần nữa, cảm giác da thịt rách tươm, nhắc cô hình dung khá rõ viễn cảnh

mình sẽ phải gánh chịu dưới bàn tay cha, một khi người đàn ông xa lạ kia rời

khỏi. Cô không nên ra vườn. Nếu không tưởng cha vắng nhà cả ngày, cô đã

chẳng làm thế.

Cánh cửa bật mở, một người đàn ông cao to, dữ tợn sải bước vào phòng. Gã

mặc bộ chiến giáp hoàn chỉnh cứ như đang trông đợi được xông trận và giết

hàng chục kẻ thù bất kỳ lúc nào. Có lẽ gã mong sẽ có một cuộc chiến gây tại

phòng gia chủ ở Warewick này. Gillian sẵn sàng đánh đổi linh hồn để cởi bỏ bộ

giáp của gã và khoác lên người mình.

Gã đàn ông trao cho cha cô một cánh cung gãy.

“Lãnh chúa Warewick, tôi mang đến ngài lời chào từ Lãnh chúa Blackmour.

Ngài ấy tin mọi thứ đã sẵn sàng.”

Gillian tái mặt. Rồng xứ Blackmour sao? Hắn muốn gì ở cha cô chứ?

“Phải, tất cả đã sẵn sàng”, Bernard quát. “Nhưng hắn phải tự đến. Ta sẽ

không thương lượng với bất cứ tay thuộc hạ nào của hắn.”

Gã đàn ông mỉm cười. Đó không phải một nụ cười dễ chịu. “Lãnh chúa

Warewick, tôi là Colin xứ Berkhamshire, và tôi không phải thuộc hạ của ai cả.”

Gillian lấy lại nhịp thở. Hỡi các Đức Thánh nhân từ trên cao, Colin

Berkhamshire, danh tiếng tàn bạo và ác nghiệt của gã đã vươn rộng từ biên giới

Scotland đến tận vùng Đất Thánh. William từng chu du cùng gã trên khắp lục

địa và anh đã kể cho cô nghe những câu chuyện đẫm máu về người đàn ông

thiếu kiên nhẫn này, gã thích giết bất cứ ai xúc phạm đến gã. Người ta đồn rằng

chỉ bằng một nhát kiếm, gã có thể hạ năm kỵ sĩ to lớn hơn mình vì họ dám bình

luận kiểu áo chùng gã đang vận. Nhìn thấy ngài Colin bằng xương bằng thịt,

Gillian không còn chút nghi ngờ nào, câu chuyện kia chính là sự thật.

Cô liếc thật nhanh về phía cha, tự hỏi ông đã nhận ra sai lầm của mình chưa.

Biểu hiện của ông hoàn toàn bình thường, nhưng mí mắt lại giật dữ dội.

“Hừm”, Warewick cằn nhằn. “Dù vậy, ta sẽ không để Blackmour xúc phạm

ta bằng việc không đích thân đến đây.”

Nụ cười của Colin trở nên lạnh lùng hơn và Gillian buộc bản thân phải nép

sát hơn vào tường, sẵn sàng né tránh nếu một cuộc chiến xảy ra.

“Theo tôi biết thì ngài không thể tìm bạn đời cho con gái mình”, Colin nói.

“Khi cô ta đã quá tuổi kết hôn, tôi nghĩ rằng ngài sẽ nôn nóng tống khứ cô ta đi.

Lãnh chúa của tôi đã chấp thuận món hồi môn quá mức bình thường và vượt

sức tưởng tượng của ngài với thiện chí. Có lẽ, ngài nên đối đãi tốt hơn với

chúng tôi bằng cách xích chặt niềm kiêu hãnh của mình lại. Có hàng tá thiếu nữ

khác hấp dẫn hơn đang đợi chúng tôi.”

Lời của Colin xuyên vào tâm trí Gillian như những lưỡi dao găm bén ngót,

đau đớn cắm vào và nhức nhối nằm nguyên ở đó. Cô muốn hít tất cả không khí

căng tràn phổi, nhưng cú sốc quá lớn. Cô chỉ đứng lặng thinh, nghe cha và Colin

Berkhamshire thảo luận hôn sự của mình.

Với Christopher Blackmour.

“Đừng”, cô thì thầm, đẩy người ra khỏi bức tường. “Cha, đừng đồng ý!” Cô

băng qua căn phòng và quỳ mọp dưới chân ông. Mối kinh hãi về Blackmour đã

vượt qua mọi nỗi sợ mà cha cô mang lại. Ai cũng được trừ Blackmour, bất cứ

ai. Hắn có sừng, hắn uống máu trẻ con, hắn nhảy múa dưới trăng khi tôn thờ

bóng tối hắc ám. “Cha, con van cha...”

“Con ranh, câm ngay”, ông gầm lớn, móc chân đá vào cô.

Gillian ngã sóng soài. Cô cuộn tròn như trái banh, sẵn sàng cho một trận đòn

không thể nào tránh khỏi. Cô hét lên khi cảm giác đôi bàn tay kéo cô đứng dậy.

Nhưng vùng ngực mà cô bị kéo vào và cánh tay xoay cô lại không phải của

cha cô.

“Suỵt”, một giọng thật trầm ra lệnh. “Ta không dư thời gian hay sự kiên

nhẫn cho mấy giọt nước mắt.”

Gillian chưa bao giờ quá gần gũi với người đàn ông nào khác ngoài anh trai

hay cha cô, và cô cũng hiếm khi quan tâm đến xúc cảm. Colin Berkhamshire

không kém tàn độc hơn ác quỷ, cô biết thế.

“Cô gái, đến với chúng ta nào. Ngay bây giờ. Buổi lễ sẽ được tổ chức sau

bảy đêm nữa. Thông cáo hôn sự đã ban bố rồi.”

Gillian nhắm nghiền mắt và bắt đầu cầu nguyện. Ôi, Chúa ơi, không phải với

Blackmour!

“Gã con hoang táo tợn! Ta phải đổi ý thôi.”

“Thật chứ?”, Colin kéo dài giọng. “Ngài giải thoát bản thân mình khỏi đứa

con gái và cùng lúc có được người con rể hùng mạnh. Tôi ngờ rằng đổi ý chính

là điều cuối cùng ngài muốn thực hiện.”

“Cút đi”, Bernard quát nhưng không hề tỏ ra giận dữ. “Mang theo con ranh

sướt mướt đó. Nhìn nó khiến ta phát ốm.”

Gillian quá khiếp hãi để có thể tranh luận. Cô nhắm chặt đôi mắt khi Colin

nhấc bổng cô trong vòng tay mình và rời khỏi phòng chính.

“Phòng cô, tiểu thư?”, gã cộc lốc.

Gillian không trả lời. Cô thậm chí còn không thể tìm thấy lưỡi của mình để

yêu cầu Colin lấy giúp thanh kiếm, không phải thanh kiếm bằng gỗ cô hay

dùng. Kiếm thép là vật duy nhất hữu dụng để chống lại các pháp sư, người ta

thường kháo nhau thế mà.

Cô nghe người quản gia chỉ lối cho Colin một cách kính cẩn, tất nhiên, rồi

thấy mình được nhấc bổng lên những bậc thang hẹp và dốc dẫn đến căn phòng

trên tháp, một nơi nhỏ xíu đến đáng thương mà cô đã trải qua trong suốt những

chuỗi ngày dài của mình.

“Chỉ gói ghém những gì dễ mang đi”, Colin đặt cô xuống, nói năng cộc lốc.

“Chồng cô sẽ chu cấp bất cứ thứ gì cô cần.”

Chồng hả? Bầy tôi của ác quỷ sao? Theo lời bàn tán từ mấy ả hầu. Tai họa

nước Anh, kẻ hủy diệt của Blackmour sao? Phải, cô biết khá nhiều về

Christoper Blackmour và những câu chuyện hắc ám xoay quanh cuộc sống của

hắn.

Hắn đã khiến vợ mình phát điên, giết bà ta rồi chôn giấu tội lỗi. Hắn có hình

dáng của sói, chạy nhảy trên mảnh đất của mình với những bước chân dài lêu

nghêu, xé toạc cổ họng lũ cừu và cả những lữ khách bất cẩn. Người ta còn đồn

rằng hắn đã thực hiện những phép thuật hắc ám dưới ánh nến trong căn phòng

ngủ trên tòa tháp của hắn, nơi luôn luôn có thể thấy vô số chiếc bóng ma quái

nhảy nhót trong những đêm đen thăm thẳm.

Không mảy may nghi ngờ, cô tin mọi câu chuyện nghe được đều đúng sự

thật. Cô tin vào phù thủy, ma thuật và việc con người có thể thay đổi hình dạng

khi ánh trăng bị che khuất. Cô tin những lời đồn về sự khắc nghiệt của

Blackmour, về việc hắn đánh đập người hầu, tin sự tàn ác mà hắn đối xử với

mỗi linh hồn đi ngang qua hắn. Và giờ cô sắp nằm trong tay hắn, đổi từ nhà tù

này sang nhà tù khác, với những gã cai ngục y hệt nhau.

Trong một khoảnh khắc, cô nảy ra ý nghĩ tự tước đoạt kiếp sống của mình.

Cô có thể rút thanh kiếm trong rương ra và giơ nó lên trước khi Colin kịp ngăn

cản.

Một bàn tay rắn chắc tóm lấy cằm cô, ép cô đối mặt với gã. Cô nhìn thẳng

vào diện mạo dữ tợn đầy sát khí của Colin và cảm thấy nao núng. Chẳng có gì

lạ khi gã trông rất đáng sợ. Một ánh mắt chẳng vương chút xót thương.

“Vết rách không sâu”, gã nói. “Ta nên giết Warewick vì dám để lại dấu tích

bạo hành trên mặt cô, nhưng Lãnh chúa Blackmour sẽ không hài lòng nếu ta

cướp mất trò vui của ngài. Thu dọn đồ đạc của cô nhanh lên rồi đi. Chúng ta sẽ

trải qua một chuyến hành trình dài đấy. Và ta muốn khởi hành trước lúc mặt trời

thiêu rụi hết cái ngày xúi quẩy này.”

Cô ngạc nhiên trước lời nói của gã và bắt đầu do dự. Gã đến để bảo vệ cô ư?

Gã không đơn giản chỉ lờ đi thái độ của Warewick, cũng như tất cả những

chuyện khác trong pháo đài đấy chứ?

“Ta không có thời gian nuông chiều cô đâu, cô gái”, gã nói và đột ngột

buông cằm cô ra. “Đừng đứng trố mắt ở đó nữa. Cha cô đã bán cô cho người ra

giá duy nhất, và cô không có tiếng nói trong vấn đề này đâu. Xếp hành lý và đi

thôi, khi tâm trạng ta vẫn còn tốt.”

Thánh thần phù hộ, đừng bao giờ để cô phải thấy gã lúc tâm trạng tệ hại. Và

như mọi lần, cô dễ dàng nhận ra thực tế. Cha đã có thể bán cô cho một lão già

phóng đãng hay một đứa bé năm tuổi dù cô có phản đối đi chăng nữa. Nhưng

đằng này, ông lại quẳng cô cho Christopher Blackmour chỉ để chứng minh ông

quan tâm cô đến thế nào. Ôi chao, số phận của cô đã bị phong kín thực sự rồi.

Trừ khi bằng cách nào đó, cô gắng thoát khỏi Colin trên chặng đường từ

Warewick đến Blackmour.

Cô xoay chuyển ý nghĩ trong đầu. Chạy trốn là điều mà cô chưa từng nghĩ

đến trước đây vì thừa hiểu vượt qua đám lính gác của cha là chuyện bất khả thi.

Giờ mọi thứ đã khác. Cô có thể xử lý chúng.

Cô quay lại cái rương, đầu óc hoạt động dữ dội. Đúng vậy, cô sẽ chạy trốn,

cô cần loại quần áo không rườm rà cản trở.

Gillian nhìn hai chiếc đầm dài, thứ mà cô đã mặc để làm hài lòng cha, muốn

ông ban phát ánh mắt khoan dung, những chiếc đầm đẫm nước mắt nhắc nhở

mọi nỗ lực lấy lòng ông chỉ là vô ích. Không, loại trang phục này rất bất tiện khi

chạy trốn. Có lẽ nên ăn mặc cho ra vẻ bất hạnh đôi chút khi đến Blackmour, dù

cô không có ý định để bất cứ ai biết vì sao mà quần áo của mình bị rách, bởi

điều đó sẽ khiến cô có thể bị đánh bại dễ dàng.

Cô lôi ra mấy chiếc áo chùng và quần chẽn, những trang phục của William

mà cô đã cắt sửa cho vừa với mình. Không vấn đề gì khi chúng bị vá chằng vá

chịt. Thật ra, vá nhiều như vậy sẽ làm người khác nghĩ cô chỉ là một gã trai

nghèo, lang thang xin bố thí vài bữa ăn. Cô sẽ đi hành khất đôi ba ngày, ngủ

một hai đêm dưới bầu trời đầy sao, rồi tìm đường tới London, nơi cô có thể xin

giúp đỡ từ nhà vua.

Giả dụ, tất nhiên, là có khả năng đến được London chỉ trong một hoặc hai

ngày. Nước Anh rộng lớn bao nhiêu nhỉ? Một điều đáng tiếc là cha đã quá hổ

thẹn về con gái mình đến nỗi chỉ cho cô loanh quanh giới hạn nơi sân trong của

lâu đài. Điều đó khiến cô mù tịt khi vạch rõ lộ trình. Chẳng sao. Cô sẽ quan sát

mặt trời để xác định phương hướng như những gì William chỉ bảo, cứ đi về phía

nam, London ở phương nam. Rồi thể nào cô cũng sẽ tới được đó và tìm thấy

nhà vua. Ngài chắc sẽ không nỡ lòng từ chối giúp đỡ. Vì suy cho cùng, cô vẫn

là đứa con duy nhất còn lại mang họ Warewick, dù có kém cỏi và chẳng hề

xứng đáng.

Quần áo đã quyết xong, cô bới sâu dưới đáy rương tìm thanh kiếm, gói vào

trong áo.

Nó bị giật khỏi tay cô, Colin cười gằn. “Cái gì đây?”

Nỗi sợ chiếm lấy Gillian. Không, không thể là thanh kiếm đó. Không phải là

thanh kiếm William tặng cô...

“Vật ấy không có tác dụng gì với ngài”, cô nói, cố thuyết phục đối phương.

Thanh kiếm này là thứ duy nhất trên thế giới mà cô tin tưởng sẽ bảo vệ được

mình và quyết không bao giờ rời bỏ nó.

Colin giơ nó lên cao quá đầu, xa khỏi tầm với của cô. “Cô sẽ không cần đến

thứ này đâu, tiểu thư à. Kỹ năng kém cỏi của ta sẽ bảo vệ cô an toàn.”

“Nó là của tôi, ngài... đồ con lợn”, cô buột miệng, dùng câu mắng đầy yêu

thích của William.

Biểu cảm trên gương mặt Colin thay đổi, cô biết gò má của mình sẽ trả giá.

Ngay lập tức, những lựa chọn bày ra trước mắt Gillian, lấp lánh khoe mẽ. Tự vệ

hoặc chết. Cô đã sống sót dưới bàn tay hành hạ của cha, nhưng cô biết mình khó

mà qua nổi với gã đàn ông này. Cô thu vén những mảnh vụn cuối cùng của lòng

can đảm và lên gối thật mạnh vào giữa hai chân Colin.

Gã làm rơi thanh kiếm cùng lời nguyền rủa mắc nghẹn trong cổ họng, hai

chân khuỵu xuống. Gillian chụp lấy thanh kiếm, lảo đảo đứng dậy, vụng về tháo

vỏ bọc. Cô tuốt nó khỏi bao rồi vung lên.

“Tôi biết... biết dùng kiếm”, cô cảnh báo Colin đang trong tư thế khom mình,

“và tôi sẽ không ngần ngại thiến ngài lần... lần nữa nếu cần thiết”.

“Con ranh thối tha”, Colin thở dốc. Gã loạng choạng rướn về phía cô, vẫn

gập người lại.

Gillian nhảy lùi ra sau phòng thủ nhưng chẳng may giẫm chân lên gấu váy,

làm thanh kiếm nặng nề rớt xuống sàn. Ngoài tầm với của cô. Gillian thét lên sợ

hãi vì đã để mất lợi thế. Cô biết khó lòng lấy lại lưỡi kiếm trước khi bị Colin

tóm được. Vì vậy, cô thực hiện động tác duy nhất mà cô biết: cúi đầu và co rúm

người, chờ đợi trận đòn tới tấp.

“Nhặt kiếm lên, mau”, Colin nói, thở dốc. “Ta không có lòng dạ nào đi đánh

phụ nữ. Như đã nói, ta muốn đi trước khi sắp lãng phí cả buổi sáng. Ngôi nhà

của cha cô còn kém thân thiện hơn căn lều trại đầy ắp kẻ ngoại đạo. Ta chắc

rằng cô cũng muốn rời khỏi nơi này như ta.”

Gillian sững người, hầu như không tin vào tai mình. Khi không cảm nhận

tiếng vút gió thổi đèn, cô ngẩng đầu xem Colin đang làm gì. Gã nhìn chằm

chằm vào cô, nhưng hai tay vẫn nắm chặt lấy đùi. Chúng không thể nắm chặt ở

vị trí cao hơn, thứ mà, theo cô nghĩ, nên được chăm sóc kỹ thêm.

“Ta bảo quấn thanh kiếm của cô lại, cô gái.” Colin đứng thẳng dậy rồi khập

khiễng đi tới chỗ chiếc rương và nhìn vào trong. “Chọn những bộ đầm nào đây?

Thật không có cái nào phù hợp với khiếu thẩm mỹ khó tính của cô à?”

Gillian không thốt nổi câu trả lời. Colin không tấn công cô. Quả thực, gã

dường như đã quên mất lời lăng mạ ban nãy. Cô nhìn gã và chẳng chút nghi ngờ

về việc đã làm tổn thương thân thế gã nhiều hơn là niềm kiêu hãnh, còn gã thì

không đáp trả gì cả? Chẳng một chút nào so với sự trừng phạt của cha dành cho

gương mặt cô khi ông nghĩ cô đang thách thức ông. Gã Colin xứ Berkhamshire

này là hạng người như thế nào?

Colin chọn một chiếc đầm, xem xét kỹ lưỡng. Gillian không phải một thợ

may giỏi, và nếu nhìn gần sẽ thấy rõ chiếc đầm đó từng bị rách. Thậm chí có cả

máu dính trên làn vải gã đang cầm, dấu vết mà cô đã gắng tẩy đi nhiều lần

nhưng không thành công.

Colin ném chiếc đầm vào rương và đóng sầm lại. “Christopher sẽ cho cô

những chiếc khác. Cô sẽ không mặc những thứ này trong dinh thự của ngài.

Thánh thần hỡi, ta thực muốn trả tiền để hả hê xử trí Warewick trên đấu

trường”, gã lẩm bẩm.

Gã xoay người, sải bước về phía Gillian và kéo cô đứng dậy. Gã nhặt thanh

kiếm, bao lại và ném vào đống quần áo, sau đó giúi tất cả vào tay cô. Gã nắm

cánh tay còn lại, lôi cô ra khỏi phòng, xuống cầu thang xoắn rồi băng qua đại

sảnh.

Cha cô đứng ở cửa chính, môi mấp máy và gần như tuôn ra vô số từ ngữ

chắc chắn sẽ không làm Colin hài lòng. Colin gạt ông khỏi lối đi, đẩy Gillian ra

chỗ đoàn người ngựa đang chờ.

“Cô biết cưỡi ngựa không?”

“Một chút”, cô gắng đứng vững trước khi bị gã ném lên ngựa.

Họ băng qua cổng sân trong ngay lúc Gillian kịp có cơ hội ngồi ngay ngắn

trên lưng ngựa. Cửa thành dần nâng lên khi cô cố bắt lấy hơi thở và tìm lại ý

thức để rồi không khỏi ngạc nhiên với vẻ mặt chết lặng của cha mình. Bất kể

thói xấu nào của Colin Berkhamshire chắc cũng không phải thứ làm ông phiền

lòng. Nhớ về cử chỉ ấp úng của cha khiến cô suýt bật cười.

Colin chạy với tốc độ càng lúc càng nhanh. Gillian suy nghĩ trong lúc xoay

đầu ngoảnh lại, những bức tường quanh lâu đài của cha cô càng lúc càng nhỏ

hơn trong tiếng vó ngựa. Cô nắm chặt chuôi kiếm và trông về phía ngục tù của

mình với vẻ mê mụ. Lẽ nào nơi đã giam hãm cô hai mươi mốt năm qua lại quá

bé nhỏ đến vậy khi nhìn từ khoảng cách an toàn này.

“Cẩn thận con ngựa”, Colin gò dây cương của cô, quát tháo. “Ta không có

thì giờ lau nước mắt cho cô đâu.”

“Vâng, nhưng tôi chẳng còn nước mắt để rơi”, cô quả quyết với gã.

“Ta không nghĩ vậy”, Colin nói, ném trả sợi cương. “Sắc sảo đó, tiểu thư,

nhưng đừng buộc ta phải dừng lại vì cô. Ta không có kiên nhẫn nhé.”

Gillian gật đầu và nắm dây cương, tạm bằng lòng với chút đỉnh khả năng

điều khiển ngựa của bản thân. Không cần thiết phải kéo dài thời gian thêm nữa

cho chuyến đi từ Warewick đến Blackmour.

Trừ khi cô thực sự có thể làm chệch hướng số phận theo những gì mình

mong muốn.

Cô thấy bản thân đang ở giữa vòng vây của những gã chiến binh hung bạo,

tim cô như thắt lại. Làm sao trốn khỏi bọn họ đây? Hoặc chạy thoát khi họ đuổi

theo? Chẳng có chút hy vọng nào ngoài cam chịu bị mang từ nhà tù này sang

nhà tù khác, nơi có lẽ cũng đáng sợ và ngột ngạt như chốn cô vừa rời khỏi.

Mạnh mẽ lên, Gill. Em sẽ không sống mãi ở Warewick. Ngày nào đó một

lãnh chúa đẹp trai sẽ đưa em đi cùng anh ta, nghĩ xem em sẽ hạnh phúc thế nào.

Anh tin chắc điều này.

Lời trăn trối của William ùa về khiến cô tuyệt vọng đến độ muốn bật khóc.

William không thể biết, thậm chí những phù thủy xảo quyệt nhất trong làng

cũng không tiên đoán nổi, rằng sẽ có ngày cô không đi với người đàn ông yêu

mình, người tình nguyện dâng trọn tình cảm và đam mê cho cô.

Cô đang đến với Rồng xứ Blackmour.