Chương 1
– Mai là ngày Valentine, mi đi với ta nghe Lam Khanh?Lam Khanh giãy nảy:– Bà đi với người yêu, bắt tôi theo hầu hả? Hổng làm kỳ đà đâu nghe.Châu Ngọc phàn nàn:– Con khỉ! Chưa nghe ta nói hết đã ong óng cái miệng. Ta rủ đến Trung tâm thương mại xem triển lãm với ta.– Triển lãm gì vậy?– Đá quý!Đưa mắt ngắm nghía Châu Ngọc, Lam Khanh ré lên:– Bà ở hang động, quanh năm thấy đá chưa đã sao, còn đòi đi xem đá nữa?Thụi vào hông Lam Khanh một cái, Châu Ngọc phê phán:– Nói chuyện với mi, tức không thể tả. Mi không có đầu óc nghề nghiệp.Bị chạm Lam Khanh gần cổ lên quảng cáo:– Nếu bà chị cần cãi vã, thưa kiện điều gì thì luật sư Lam Khanh cãi cho thắng ngay. Bộ bà không biết nghề của tôi sao?Châu Ngọc cười khanh khách:– Biết rồi, luật sư chưa hành nghề ạ.– Vậy sao còn xem thường hả?Châu Ngọc pha trò:– Không xem thường đâu. Khi nào cần, ta thuê luật sư.Lam Khanh ưỡn ngực:– Lúc đó “em” ra giá cho “chị” biết.– Ra giá cho mi ế luôn.Châu Ngọc chế giễu Lam Khanh rồi bảo:– Ta định rủ mi đi xem đồ trang sức bằng đá quý do bàn tay của con người thiết kế từ đá thô, mi biết chưa?Lam Khanh dài giọng:– Biết rồi!Giả vờ chọc Châu Ngọc chứ Lam Khanh biết rõ bà chị họ rất mê thiết kế đồ trang sức từ đá quý.Châu Ngọc vỗ vai Lam Khanh:– Biết rồi thì đi với ta.Lam Khanh nheo mắt cườí:– Chứ không phải chị sợ đi một mình nên nhờ nhỏ em này hộ tống sao?Châu Ngọc tỉnh bơ:– Không chối cãi!Quê ở Hà Tiên phố đảo xa xôi, lên thành phố trọ học được hai năm, nhưng Châu Ngọc vẫn còn nhát lắm. Đi đâu cũng rủ nhỏ em họ đi cùng.Buổi sáng, Châu Ngọc và Lam Khanh đến Trung tâm thương mại.Khu triển lãm hàng trang sức bằng đá quý đẹp lộng lẫy. Các gian hàng trưng bày những món trang sức với nhiều mẫu mã khác nhau.Người xem thích thú trầm trồ. Người lựa chọn thì choáng ngợp, xuýt xoa.Những chiếc vòng ngọc bích xanh, mặt dây chuyền bằng hồng ngọc, mặt nhẫn bằng sa-phia đỏ ...Hoa tai, vòng cổ, vòng tay, vòng chân ... lấp lánh màu sắc. Trong những chiếc kệ tủ pha lê chúng càng ánh lên nét đẹp rạng rỡ thu hút mọi người.Chen lẫn trong dòng người xem triển lãm, Châu Ngọc có chút niềm kiêu hãnh riêng.Tất nhiên cô không có khả năng mua những món trang sức đắt tiền này.Niềm kiêu hãnh của Châu Ngọc là triển lãm có trưng bày một sản phẩm từ mẫu thiết kế của cô.Ban tổ chức cuộc triển lãm khuyến mãi cho người thiết kế mẫu mã đẹp nhất một xâu chuỗi kết bằng đá và giảm 50% tiền mua hàng.Đem trao giải, Châu Ngọc nhận quà khuyến mãi với niềm vui chất ngất.Nhỏ Lam Khanh mải mê ngắm nhìn các món trang sức, quên cả Châu Ngọc.Cầm xâu chuỗi đính bằng những hạt đá quý, Châu Ngọc thích thú và thắc mắc không biết ai thiết kế.Cái món trang sức có sức hầp dẫn lạ thường, Châu Ngọc len lỏi vào trong xem tiếp.Bất chợt Châu Ngọc phát hiện có một chiếc di động đưa gần cô. Ai đó nghe di động mà chảnh nhỉ? Phô trương cho mọi người nhìn thấy. Làm như chỉ mình ta đây có điện thoại di động.Chiếc di động cứ đưa ngay Châu Ngọc mãi. Cô chột dạ và cô thừa thông minh để hiểu rằng có kẻ đang ... quay cộ .... ...Nhanh nhẹn, Châu Ngọc quay ra chộp chiếc di động và tìm kiếm kẻ “quay tặc”.Là con gái miền biển khá mạnh mẽ, nên Châu Ngọc chộp chiếc di động không khó lắm. Tuy nhiên tay cô đã bị một bàn tay cứng rắn thô bạo túm chặt đau điếng.Giọng một gã đàn ông hùng hổ:– Giữa ban ngày ban mặt mà cô định cướp di động của tôi hả?Thấy gã gầm gừ như con hổ kết tội mình, Châu Ngọc sừng sộ:– Đừng hồ đồ nghe! Ai cướp di động của anh hồi nào hả?– Bắt quả tang rồi, cô còn chối nữa à?Tay hắn còn giữ chặt bàn tay của Châu Ngọc. Vừa đau vừa quê, cô tức không thể tả, ngượng chín cả người ...Mặt ửng đỏ, Châu Ngọc kêu lên:– Anh buông tay tôi ra! Ai thèm lấy chiếc di động của anh chứ?– Thèm gần chết, còn làm bộ.Buông câu giễu cợt rồi Minh Thạch đưa ánh mắt như đèn pha ngắm nhìn Châu Ngọc từ đầu đến chân.– Bộ dạng của cô ...– Bộ dạng của tôi sao hả?Cướp lời Minh Thạch, Châu Ngọc hất đầu hỏi rồi chỉ trích anh:– Đồ vô duyên không thể tả.Minh Thạch tỉnh bơ:– Vô duyên không đáng sợ bằng kẻ cắp như cô.Phồng mặt lên, Châu Ngọc tức khí:– Anh dám nói tôi là kẻ cắp hả?– Chứ còn gì nữa? Hãy nhìn cô đi! Cái bộ đồ này ...Vô tư, Châu Ngọc đưa mắt nhìn lại mình. Cô có gì đâu mà hắn nhìn ra là kẻ cắp chứ.Bực dọc, cô đốp lại Minh Thạch:– Anh là kẻ cắp nên nhìn thấy ai cũng như anh hả?– Cô đừng có đánh trống lảng nghe!Minh Thạch nghiêm giọng. Anh đã theo dõi cô gái khi xem triển lãm.Có gì đó không bình thường nơi cô. Bộ quần áo si đa cũ kỹ, tóc cắt ngang vai, trang phục đầy vẻ quê mùa.Cô len lỏi giữa dòng người xem triển lãm để móc túi, chôm chĩa.Cô chẳng giống các cô gái đến đây xem triển lãm chút nào. Cô nào cũng thướt tha xinh xắn, mượt mà, váy đầm, túi xách kiểu cách sáng trong ... Họ đi xem triển lãm và mua hàng thật sự. Còn cô len lỏi, chen lấn chắc chắn là lợi dụng sơ hở để ăn cắp.Minh Thạch còn lạ gì những cô gái giả nai, giả nhà quê để đánh lừa người khác.Cánh giác, anh đã dùng điện thoại di động để quay cô. Chừng nào cô ra tay thì anh đã thu hình hết đường chối cãi.Nhìn thẳng Châu Ngọc, Minh Thạch khẳng định:– Chưa móc túi, chôm chĩa hàng trang sức được nên cô quay ra tấn công chiếc di động của tôi không là kẻ cướp là gì hả?Tự nhiên bị gã đàn ông lạ mặt vu oan giá hoạ là ăn cướp, Châu Ngọc tức phát điên.Lửa giận bốc lên đầu, mắt cô rực sáng:– Anh dám vu khống tôi ăn cắp hả? Cái tội vu khống, tôi thưa là anh bồi thường cho tôi đó.Nhỏ Lam Khanh luật sư đâu mất rồi nhỉ? Giữa lúc Châu Ngọc có việc cần đến cái miệng cãi của nó lại biến đâu không thấy.Chiếu cho Minh Thạch tia nhìn sắc bén, Châu Ngọc hậm hực:– Anh dùng điện thoại di động lén lút quay phim tôi, hành động này là thế nào hả?– Tôi tìm bằng chứng phạm tội của cô để cho công an dễ làm việc.Châu Ngọc nổi đoá:– Dễ cái đầu của anh! Anh có thấy tôi móc túi, chôm chĩa của ai chưa hả?Minh Thạch nhìn Châu Ngọc như bị thôi miên. Anh bỗng phát hiện ra cô đẹp cực kỳ.Nước da ngăm ngăm mịn màng, đôi mắt sắc sảo sáng long lanh, mũi thẳng thanh tú, chiếc miệng xinh xinh, phải nói là gương mặt của cô đẹp lạ lùng.Vẻ đẹp của cô không kiêu sa như các cô tiểu thư đài các, mà có vẻ gì đó bí ẩn nồng nàn, quyến rũ.Càng nhìn cô, Minh Thạch như càng bị hớp hồn bởi đôi mắt trong veo sâu thẳm như mặt nước hồ thu.Trời! Chẳng lẽ anh bị cô gái quê cuốn hút rồi sao? Không, phải tỉnh táo đừng bị mê hoặc bởi người đẹp liêu trai.Minh Thạch vẫn nhớ nhiệm vụ bắt kẻ cắp của mình.– Máy của tôi đã quay cô nãy giờ rồi. Đừng nói là không có.Tức vì bị vu khống, Châu Ngọc hất mặt hỏi lại:– Anh có biết vu khống là tội nặng lắm không?Minh Thạch tỉnh bơ:– Cô có biết trộm cắp là tội nặng lắm không? Nhất là cắp vàng bạc đá quý.Châu Ngọc sừng sộ:– Sao anh cứ nói tôi ăn cắp hoài vậy hả?– Vì cô là kẻ cắp xâu chuỗi đính những viên đá quý cô cầm đó.Đôi mắt sắc sảo của Châu Ngọc ánh lên nét giận dữ:– Những chiếc tủ pha lê khoá kín như vậy, anh nghĩ là tôi có thể lấy được hả?Nhìn xoáy vào mặt Cháu Ngọc, Minh Thạch tỉnh giọng:– Cô có ma thuật gì, ai mà biết được.– Anh nói tôi là pháp sư, phù thuỷ hả?Minh Thạch cười phá lên:– Phù thuỷ đâu có đẹp như cô.Châu Ngọc ậm ự:– Vô duyên!Chưa thấy ai vô duyên đáng ghét như gã đàn ông bất lịch sự này, cứ gán cho Châu Ngọc cái tội ăn cắp.Xâu chuỗi cô có được là vinh dự, là niềm kiêu hãnh của cô, vậy mà hắn dám nói cô ăn cắp.Tửc không thể tả, Châu Ngọc vênh mặt hỏi:– Đừng hồ đồ, xớn xác nghe. Anh có biết vì sao tôi có xâu chuỗi này không?Minh Thạch đáp một cách chắc nịch:– Do cô ảo thuật! Ai mà không biết cái trò của mấy kẻ đạo chích.Đôi mắt Châu Ngọc trợn tròn:– Anh nói vậy hả? Đi với tôi lại gặp ban tổ chức để biết vì sao tôi có xâu chuỗi đá này.Minh Thạch vặn lại:– Đi đâu? Cô định chuồn hả? Không được đâu!– Đây là quà tôi được tặng, anh dám nói tôi ăn cắp hả?Vẫn chưa hả giận, nói xong Châu Ngọc ném xâu chuỗi vào người Minh Thạch rồi bỏ chạy ra ngoài.Ngẩn ngơ một lúc, Minh Thạch mới sực tĩnh. Khi bóng kiêu kỳ vừa chạy qua, anh mới phát hiện cô làm rơi chiếc vòng đeo chân.Nhặt chiếc vòng lên, Minh Thạch ngắm nghía với vẻ thích thú. Chiếc vòng làm bằng vỏ ốc đẹp tinh xảo, có đính hạt đá granit đen lấp lánh.Í ới gọi theo để trả lại cho chủ nhân, nhưng cô đã biến mất như đã bốc hơi rồi.Buổi tối nằm trên giường cùng Lam Khanh, Châu Ngọc than vãn với sự tiếc nuối:– Cuối cùng xâu chuỗi đá không còn, chiếc vòng đeo chân cũng biến mất.Lam Khanh tặc lưỡi:– Cũng tại chị thôi.Châu Ngọc nhổm dậy:– Sao tại ta hả?Lam Khanh hỏi lại:– Xâu chuỗi chị được thưởng, mắc mớ gì mà ném vào mặt hắn chứ?Châu Ngọc hậm hực:– Hắn bảo ta là kẻ cắp, tức quá ta phải ném vào mặt hắn chứ sao?Lam Khanh buông gọn:– Để rồi chị bị mất của.– Cũng tại mi nữa.– Lạ chưa! Sao đổ thừa là em hả?– Lúc đó mi ở đâu, sao không làm luật sư cãi cho ta hả?– Em mắc xem đá quý.– Xí! Vậy mà rủ đi còn bày đặt.Châu Ngọc vẫn còn ấm ức gã đàn ông làm cho cô mất của và cũng tức Lam Khanh. Lúc đó nhỏ ở đâu để cho một mình Châu Ngọc đối phó với hắn, bây giờ lại còn bảo Châu Ngọc mất của là tại mình. Nghe mà muốn nổi giận.Rời quê hương Hà Tiên với bao núi non hang đá, hòn đảo, biển khơi, Châu Ngọc lên Sài Gòn ở nhà dì Hảo học đại học.Lam Khanh con dì Hảo với Châu Ngọc là chị em họ tuổi xuýt xoát nhau nên thân nhau như bạn bè. Hai đứa ở chung phòng vô cùng thoải mái.Châu Ngọc học quản trị kinh doanh, nhưng rất đam mê thiết kế mẫu mã đồ trang sức bằng đá quý.Mẫu mã cô gởi đi được Trung tâm thương mại chọn sử dụng. Hàng loạt chiếc vòng đeo tay cẩn đá được trưng bày. Châu Ngọc nhận quà khuyến mãi như là một phần thưởng cho công trình sáng tạo của mình.Vậy mà hắn. .... Đồ xớn xa xớn xác! Có mắt mà không thấy đường, dám nói Châu Ngọc là kẻ cắp, Châu Ngọc dùng ma thuật ảo thuật lấy cắp chiếc vòng.Nếu có ma thuật, tôi sẽ lấy luôn cái đầu anh đó. Đồ vu khống, ngậm máu phun người.Bị vu khống, ai mà không tức. Một con người đàng hoàng chân chính như Châu Ngọc không bao giờ chịu được những lời vu khống.Thế là không suy nghĩ, cô đã ném vào mặt hắn xâi chuỗi hạt đá.Giận quá mất khôn, tài sản của mình mà quăng cho hắn. Châu Ngọc tự trách mình và nguyền rủa hắn.Đau hơn nữa là về đến nhà, Châu Ngọc lại khám phá chiếc vòng đeo chân bằng vỏ ốc cũng biến mất. Có lẽ nó đã vuột khỏi chân lúc Châu Ngọc bỏ chạy.Mẹ nói chiếc vòng đeo chân là kỷ vật rất thiêng liêng của Châu Ngọc. Biết làm sao bây giờ?Xâu chuỗi tự tay Châu Ngọc ném, còn chiếc vòng tự biến mất. Cả hai không còn là sở hữu của Châu Ngọc, cô tiếc ngẩn ngơ. Chiếc vòng đã gắn bó với Châu Ngọc từ bé đến giờ. Dù nó chỉ kết bằng vỏ ốc đơn sơ nhưng Châu Ngọc rất quý.Thở dài thậm thượt, Châu Ngọc nói một cách chán nản:– Tự nhiên bị mất của thật tức.Lam Khanh lên tiếng:– Phải chi chị đừng ném cho hắn thì đâu có mất.Nguý mắt, Châu Ngọc bảo:– Gặp mi, mi cũng ném nữa là ta. Nhưng mất xâu chuỗi ta không đau bằng mất chiếc vòng kỷ vật.Suy nghĩ một lúc, Lam Khanh hiến kế cho Châu Ngọc:– Chị nhắn tin cho hắn đòi lại. Vật quý của mình đâu thể mất được.Mặt Châu Ngọc nhăn như ăn cả ký lô ớt cay xè.– Khổ nỗi, ta có biết hắn là ai, ở đâu, tên gì mà nhắn tin.Lam Khanh tỉnh bơ:– Nhắn đại “Bữa đó tôi có ném xâu chuỗi vào mặt anh mặc áo màu ... cho tôi nhận lại”.Châu Ngọc trợn mắt:– Ta không đeo xâu chuỗi.– Đừng kiêu hãnh, của mình phải đòi lại bà ơi.– Ta đòi chiếc vòng.Lam Khanh hỏi lại:– Chị nhắm hắn cô nhặt chiếc vòng không mà đòi hả?– Chắc chắn có.– Thì đòi luôn.Lam Khanh xúi rồi nhận định:– Là người ngay, chắc chắn hắn sẽ trả cho chị. “Châu về hợp phố” cho coi.Chép môi, Châu Ngọc lắc đầu:– Ta không hy vọng. Biết đâu “Hợp phố mà mang châu” về hả?– Vậy là cho mất luôn.Đập vai Lam Khanh, Châu Ngọc lầm bầm:– Con khỉ! Tưởng mi giúp ta, ai ngờ nói tức thêm.Lam Khanh cười khì:– Phải chi chị bị mất cắp còn giúp cho lấy lại, đằng này quăng cho người ta, đòi coi chừng bị chửi.– Chính mi xúi ta đòi còn nói.Cuối cùng không có tia hy vọng nào cho việc tìm lại của rơi, Châu Ngọc buồn tiếc làm sao.Cầm vật quý không phải của mình, Minh Thạch phân vân không biết làm sao trả lại cho chủ nhân.Chiếc vòng vỏ ốc xinh xắn, xâu chuỗi đính hạt đá quý có phải của cô ta hay không?Thái độ quăng ném thể hiện sự tức giận cao độ. Không hiểu sao lúc đó Minh Thạch thấy cô nàng xinh đẹp lạ thường.Cô gái vẫn còn là bí ẩn đối với Minh Thạch. Ôi! Cô gái tên cô là gì? Minh Thạch ngẩn ngơ nghe như có gì đó len vào tâm tư, cảm gác xao xuyến khiến anh chỉ muốn nghĩ về cô mãi.Lên mạng, Minh Thạch tìm cách rao trả lại hai báu vật cho cô gái.Tiếc thay Châu Ngọc không có lên mạng nên không biết thông tin vừa rồi.Buổi tối nào, Minh Thạch cũng lên mạng nhưng không nhận được sự phản hồi.Tối nay, anh rủ tên bạn thân Đình Tận:– Ê! Đến quán bar lai rai với tao.Đình Tân nheo mắt:– Thất tình hay sao mà ra quán bar lai rai vậy ông?Minh Thạch ưỡn ngực:– Tảng đá sáng này mà thất tình hả? Còn lâu!Đình Tân gật gù châm chọc:– Biết rồi ông đá sáng như sao sáng vậy. Hàng đống cô nàng vây quanh phải không?Vỗ vai bạn, Minh Thạch kêu ca:– Thằng quỷ! Cứ kê bạn bè.Đình Tân mỉm cười:– Có kê gì đâu. Tôi ganh với ông đó.– Sao ganh hả?– Ông đào hoa, đắt bồ, còn tôi thì không một mảnh tình vắt vai cũng chưa có.Minh Thạch nhe răng cười:– Cái miệng dẻo quẹo luật sư của mày mà than ế thì khó tin.– Thật mà!– Để tao giới thiệu cho một cô.Đình Tân phẩy tay ha lịa:– Thôi cám ơn! Các cô của mày, tao sợ.Minh Thạch cười xoà:– Sợ thì cho ế luôn.Ngó Minh Thạch, Đình Tân cười, hỏi:– Ở bên Mỹ vung vẩy với các cô bồ, về đây thì sao hả?– Về đây tao tu.Ngửa mặt lên, Đình Tân cười sằng sặc:– Mày mà tu thì sập chùa.Minh Thạch tỉnh bơ:– Tao tu tại gia.– Tu tại gia mỗi ngày một chục em đến thăm phải không?– Thằng quỷ! Thôi đi mày.Hai chiếc xe chạy đến quán bar. “Chợt nhớ”, Đình Tân dừng trước.Minh Thạch hỏi khẽ:– Dừng đây hả?Đmh Tân tươi cười:– Cho mày “Chợt nhớ”, chớ còn đến bar nào nữa.– Vậy thì vào!Cả hai dắt xe vào trong, sân gởi xe khá rộng, đã có lố nhố mấy chiếc xe.Một cô gái ghi số và đưa chiếc thẻ cho Minh Thạch. Anh há hốc mồm và đứng yên như trời trồng.Dưới ánh điện sáng choang của bãi giữ xe, anh đã nhận ra cô gái ấy.Không tìm không kiếm mà gặp gỡ. Đúng là định mệnh!Như bị thôi miên, Minh Thạch nhìn Châu Ngọc không chớp.Vẫn gương mặt đẹp mặn mà đằm thắm có chút gì đó bí ẩn liêu trai, ánh mắt sắc lung linh, tia nhìn sâu thẳm như xuyên thấu trái tim người đối diện.Chiếc mũ lưỡi trai đội ngược, trông cô thật ngổ ngáo. Và điều gây ấn tượng nhất với Minh Thạch vẫn là bộ quần áo si đa mà cô mặc vừa cũ vừa rộng.Chẳng biết cô có nhận ra Minh Thạch không nhỉ? Nếu nhận ra anh, chắc cô sẽ đòi nợ ngay.Nhưng nợ gì kia chứ? Anh không có vay mà cũng chẳng giữ cái gì của cô.Bỗng dưng Minh Thạch muốn giữ lại vật báu của cô để làm tin. Giờ thì không muốn trả nữa.Môi mấp máy, Minh Thạch muốn nói câu gì đó với Châu Ngọc, nhưng chưa kịp nói thì cô đã hất hàm hỏi:– Ủa! Bộ gặp phù thuỷ rồi hả?Không hiểu sao Minh Thạch gật:– Ừ, gặp phù thuỷ.Châu Ngọc châm chọc:– Thảo nào mà như Tử Hải chết đứng.Lấy lại được tư thế đàn ông hùng dũng, Minh Thạch đối đáp:– Tôi chết đứng thì cô chết ... ngồi đấy.– Hả! Anh nói cái gì?Đôi mắt Châu Ngọc trợn tròn, tưởng chừng như cô muốn ăn thua đủ với Minh Thạch.May mà anh không nói chết nằm, bằng không thì chắc lãnh đủ trận cuồng phong.Đã nhận ra gã đàn ông dùng điện thoại di động quay phim Châu Ngọc hôm xem triển lãm, nhưng cô phớt lờ.Mỉm cười, Minh Thạch đáp lời Châu Ngọc:– Khá bất ngờ phải không cô bé?Lơ đãng, Châu Ngọc quay nhìn chỗ khác như chẳng quan tâm đến Minh Thạch.Anh chợt hỏi:– Cô nghĩ sao về cuộc gặp gỡ tình cờ thú vị này?Châu Ngọc điềm tĩnh:– Tôi nghĩ ông trời dun rủi để anh trả nợ cho tôi.– Tôi nợ gì cô bé hả?– Nợ miệng, tội vu khống.Vẫn còn ấm ức chuyện cũ, Châu Ngọc nghiêm mặt:– Trước khi nói với ai điều gì, anh cần uốn lưỡi mười lần cho lời nói chính xác.Minh Thạch đùa đùa giọng:– Chẳng lẽ tôi nói không chính xác?– Hồ đồ nói bậy thì có.Đưa tay gãi đầu, Minh Thạch vờ bảo:– Vậy cho tôi nói lại nhé.Liếc anh một cái dài cả cây số, Châu Ngọc dúi chiếc thẻ vào tay anh.– Vào trong vui chơi, ăn uống nghe nhạc đi. Đến sáng mai anh ra cũng còn xe ở đây.– Vậy à?– Xe của anh không bốc hơi đâu.Châu Ngọc trả lời rồi dằn mạnh:– Đừng thấy tôi đứng đầy mà cho là tôi ăn cắp xe nghe. Anh mà đưa điện thoại di động ra quay là tôi cắt tay anh đó.Nhìn Châu Ngọc đăm đăm, Minh Thạch trêu chọc:– Một cô gái xinh đẹp như cô mà lại làm đao phủ ả?Không ngờ Châu Ngọc trả đũa ngay:– Nghề nghiệp chọn tôi, chứ tôi không chọn nó.Minh Thạch cười phá lên:– Cô thừa nhận mình là đao phủ à?– Thì sao?Nheo mắt nhìn cô, Minh Thạch ranh mãnh bảo:– Người đẹp ơi, dịu dàng lại đi. Đừng ác độc, hung dữ quá vậy.Thản nhiên, Châu Ngọc đáp:– Với những người như anh, tôi phải hung dữ, ác độc để trị chứ.– Trời đất!– Rên gì hả? Anh coi chừng đấy!– Đúng là phù thuỷ!– Coi chừng anh bị biến thành tảng đá đấy!Cười phá lên, Minh Thạch ưỡn ngực giới thiệu với vẻ thích thú.– Tôi là Minh Thạch - tảng đá sáng rồi, cô khỏi ... biến.Châu Ngọc thản nhiên:– Vậy thì tôi sẽ biến anh thành Sọ dừa, chàng Cóc, con nhái xấu xí xù xì.Minh Thạch cười ngất:– Cô biến được thì cứ biến đi!Bùng thụng mặt, Châu Ngọc ậm ự:– Anh đừng thách thức tôi!Nheo một bên mắt, Minh Thạch chọc cô.– Vậy thì hô biến!– Vô duyên chưa từng thấy.– Tôi đẹp trai, có duyên thế này mà nói vô duyên. Mắt cô có lệch không hả?Tức khí, Châu Ngọc nhìn Minh Thạch chằm chặp:– Mắt tôi nhìn thấu cả trong đầu anh nữa kia.Ra vẻ nghiêm trang Minh Thạch đề nghị:– Cô nên chuyển sang nghề xem đầu đi chứ giữ xe, không hợp đâu.Châu Ngọc điềm nhiên đáp:– Anh có nhu cầu gởi thì tôi có nhu cầu giữ. Biết chưa?Sau câu “biết chưa?”, khách tới gởi xe khá đông, Châu Ngọc bận rộn không nói gì với Minh Thạch nữa.Chứng kiến cuộc đối thoại ngoạn mục của tên bạn thân với cô gái giữ xe, Đình Tân á khẩu nãy giờ.Vỗ vai Minh Thạch, Đình Tân lên tiếng:– Vào được chưa?– Thì vào.Hai người vào trong quán bar “Chợt nhớ”. Minh Thạch vẫn còn thả hồn tận đâu đâu, mặc cho Đình Tân gọi rượu.Thấy vẻ ngẩn ngơ của bạn, Đình Tân tò mò:– Mày bị cái gì vậy hả?– Bị thương.Minh Thạch tỉnh rụi. Đình Tân chế nhạo:– Mày bị thương ở tim hay bị người ta thương?Minh Thạch cười trừ:– Tao không biết nữa.– Thằng quỷ!Minh Thạch buột miệng thốt lên:– Tự nhiên gặp lại cô ấy thật bất ngờ.Đình Tân thắc mắc:– Ai vậy?– Cô gái giữ xe đó.– Có vẻ như mày với cô giữ xe thân thiết lắm.Không trả lời Đình Tân mà Minh Thạch lằm bầm:– Tại sao cô ấy đi giữ xe?– Thì cô ấy làm nghề giữ xe. Mày đến quán bar này bao lần rồi, gởi xe mãi rồi thân với cô ta hả?– Đừng suy diễn ẩu, thằng quỷ!Đình Tân cười hỏi:– Không phải à? Vậy mày quen cô ta ở đâu?Ở khu Trung tâm thương mại hôm triển lãm hàng trang sức đá quý.– Ái chà! Xem triển lãm hả? Có mua tặng nàng viên đá quý nào không?Minh Thạch nhăn mặt:– Hừm! Tao bị nàng ném vào mặt xâu chuỗi đính hạt đá quý.Đình Tân cười phá lên:– Ha ha ... Bị nàng chê rẻ ném trả lại hả?– Không phải! Tao tưởng nàng ăn cắp nên quay phim, bị phản ứng.– Đề cao cảnh giác dữ vậy. Làm như mày là công an không bằng.Minh Thạch cười trừ:– Phải cảnh giác chứ sao?– Rồi sao nữa?– Kết quả là tao có lợi.Nghe câu đáp có vẻ bí mật của Minh Thạch, Đình Tân lắc đầu:– Tao không hiểu nổi mày. Nè, uống đi rồi kể tao nghe. Việt kiều mới về nước đã có chuyện rồi.Bưng ly rượu đế cao trắng muốt, Minh Thạch uống một ngụm rồi kể chuyện hôm gặp Châu Ngọc cho Đình Tân nghe, xong kết luận:– Đến bây giờ tao cũng không biết cô ta tên gì.– Sao mày không hỏi?– Tao biết có hỏi, cô ta cũng không nói.Đình Tân cắc cớ bảo:– Bị mày nghi ngờ là kẻ cắp, ai mà muốn nói chuyện với mày.Minh Thạch tỉnh bơ:– Nhìn bộ dạng của cô ta, mày cũng nghi nữa, đừng nói chi tao.Tò mò Đình Tân hỏi:– Bộ dạng sao hả?– Như hồi nãy đó. Bộ đồ si đa rộng thùng thình, trông quê quê.Đình Tân nhăn mặt:– Vậy là kẻ cắp hả? Cái thằng ... Mày đánh giá người ta qua bề ngoài sao được hả.– Điệu bộ rất khả nghi.– Nghi bậy nên bị cô ta chửi chứ gì?– Cho đáng đời.Đập vai Đình Tân, Minh Thạch phàn nàn:– Cái thằng! Mày là bạn tao mà bênh cô ta.– Chứ mày có đáng bênh đâu! Hèn gì cô ta bảo mày phải uốn lưỡi mười lần trước khi nói còn đòi cắt tay mày nữa, giờ tao mới biết mày quay phim lén người ta. Cô ta hiền, chứ gặp tao là thưa mày rồi đó.Minh Thạch nhún vai:– Cô ta mà hiền. Phù thuỷ thì có.– Phù thuỷ thật à?– Mày không nghe cô ta đòi biến tao thành cóc, nhái, sọ dừa à?– Tại mày thôi!Tao đang thắc mắc, không hiểu tại sao cô ta lại đi giữ xe.Đình Tân đáp một cách rành rọt:– Để kiếm sống. Đâu phải ai cũng đầy đủ sung sướng như mày.Minh Thạch dứ dứ ngón tay:– Cái thằng! Cứ kê tao hoài. Tao muốn nói tại sao cô ấy không chọn nghề khác mà đi giữ xe.Đình Tân hỏi lại:– Giữ xe thì sao hả?– Công việc đâu hợp với phụ nữ.– Có thể cô ấy làm nghề phụ.Nghe Đình Tân nhận định, Minh Thạch lại bắt đầu nghĩ ngợi về công việc của cô gái giữ xe.– Cô làm công việc gì nhỉ? Tại sao lại đi giữ xe?À! Xâu chuỗi và chiếc vòng đeo bằng vỏ ốc của cô, ai đã tặng cô? Cô cố ý ném cho anh không tiếc đứt ruột sao?Gặp Minh Thạch, sao cô không đòi ngay vật quý nhỉ? Chẳng lẽ cô quên?Làm sao mà quên vật quý của mình được nhỉ?Nếu cô đòi, Minh Thạch cũng chẳng biết nói sao. Chắc sẽ có một trận cãi nhau nữa. Minh Thạch nói ngang, anh không trả cô cũng chẳng làm gì được.Bởi vì anh có lấy của cô đâu, ai bảo cô quăng thì ráng chịu. Xem như anh không có nhặt.Nghĩ thế chứ Minh Thạch không phải là kẻ ngang ngược như vậy. Bằng cớ là anh đã đưa lên mạng tìm để trả lại cho cô.Hôm nay nếu có đem vật quý theo, anh cũng trả cô rồi, dù cô không đòi.Còn chiếc vòng bằng vỏ ốc, chắc cô không nghĩ là Minh Thạch đã nhặt được.Chiếc vòng khá cũ mà cô bé vẫn đeo nơi chân, có lẽ đó là vật kỷ niệm của gia đình.Bất chợt Minh Thạch hỏi Đình Tân:– Mày nghĩ cô ấy giữ xe là làm nghề phụ à?Không trả lời mà Đình Tân nheo nheo mắt chọc Minh Thạch:– Coi bộ mi quan tâm đến cô nàng nhiều rồi đó.Minh Thạch gật gù:– Quan tâm thì đã sao?– Định đưa vào danh sách bộ sưu tầm người đẹp của mình chứ gì.Minh Thạch la lên:– Thằng quỷ, nói gì hả?Đình Tân thản nhiên:– Danh sách mấy cô bồ mày càng tăng chứ đâu có giảm.– Mày làm như tao là. .....– Chuyên gia thử tình yêu.Minh Thạch đính chính:– Tao không có thử à nghe.Đình Tân vặn lại:– Yêu tùm lum cùng lúc nhiều cô như mày, không thử thì là gì hả?Ngừng một chút, Đình Tân hất hàm hỏi:– Mày có thể kết hôn với hàng tá người yêu của mày không?– Tất nhiên là không.Minh Thạch trả lời rồi giải thích:– Tuổi trẻ mà, vui chơi yêu đương tự do. Không thích thì chia tay, không ràng buộc gì cả. Tao chưa nghĩ đến việc kết hôn.Đình Tân phê phán:– Mày phóng khoáng như Tây, nhưng ...– Sao hả?– Cuối cùng thì một mình cô độc nghe chưa?Minh Thạch đưa tay lên phản đối:– Ê! Đừng tiên tri bậy bạ chứ mầy!Đình Tân cười khì:– Để rồi xem, ông trời quả báo mày đó.– Tao làm gì bị quả báo chứ.Đình Tân tỉnh rụi:– Mày lập danh sách nhiều em quá, lại còn đưa ẻm giữ xe vào nữa nè. Có ý đồ rõ ràng.Gõ ngón tay vào ly rượu, Minh Thạch phân trần:– Tao chỉ có ý đồ tốt, trả báu vật lại cho cô ấy.Nhe răng cười, Đình Tân pha trò:– Báu vật đâu, đưa đây, tao trả cho.Nháy mắt với Đình Tân, Minh Thạch quả quyết:– Chính mày mới có ý đồ.– Tao không bừa bãi như mày đâu.– Nghiêm túc quá, bởi vậy cô độc là phải.Bất chợt Đình Tân hỏi:– Mày định trả báu vật cho cô ấy thật hả?Minh Thạch gật nhanh:– Chứ sao. Tao đã rao lên mạng rồi, không ngờ gặp cô ấy ở đây.– Thì trả đi!– Đầu có mang theo.Đình Tân nháy mắt:– Chứ không phải mày định giữ làm tin à? “Anh được thì cho em xin. Hay là em để làm tin trong nhà”.Minh Thạch kêu lên:– Có phải của mình đâu mà giữ, thằng quỷ!– Giữ để bắt buộc nàng chuộc lại.– Tao đâu có bóc lột như mày!Đình Tân hóm hỉnh:– Gặp tao là đem bán đấu giá làm từ thiện đấy!– Ham lắm! Làm như của mình vậy.– Không ham, nhưng cũng muốn xem vật làm tin của mày đó.Minh Thạch đính chính:– Của người ta chứ không phải của tao.Đình Tân cười khà:– Nhưng mày muốn giữ làm tin.– Ta giữ luôn không muốn cho ai xem cả!– Và cũng không muốn trả phải không?– Cái thằng! Tao đâu tệ vậy.– Sợ làm kẻ cắp phải không? Lỡ nói người ta rồi.Minh Thạch chợt nêu thắc mắc:– Xâu chuỗi đính hạt đá đẹp lắm, chẳng biết do đâu nàng có vật quý giá đó.Làm ra vẻ hiểu biết, Đình Tân nói nhanh:– Của bồ tặng chớ ai? Anh chàng này cũng xịn lắm đây.Câu nói của Đình Tân khiến Minh Thạch bồn chồn, chẳng lẽ gã nào đó tặng xâu chuỗi cho Châu Ngọc?– Cũng có thể lắm chứ. Ngày lễ tình nhân, người yêu tặng quà cho nhau.Bỗng nhiên Minh Thạch thấy hụt hẫng. Cô bé đã nhận quà của người ta rồi, giờ thì anh không muốn trả lại nữa. Giữ luôn cho bõ ghét.Hậm hực, Minh Thạch nói với Đình Tân:– Của người yêu tặng thì tao giữ luôn, không thèm trả.Đình Tân bật cười:– Nói với cô ta, chứ mày nói với tao làm quái gì.– Nói cho mày biết.– Vô duyên!Suốt buổi tối ở bar với Đình Tân mà tâm trí Minh Thạch để tận đâu đâu.Anh không nhớ mình đã uống mấy ly rượu và nghe những bản nhạc gì.