Chương 1

Máy bay chuẩn bị hạ cánh xin quí khách vui lòng buộc lại dây an toàn. Để giữ lấy sự an toàn, xin chân thành cảm ơn quý khách.

Tiếng phát loa khiến cho Luân Vĩ đưa mắt nhìn ra bầu trời.

Luân Vĩ chợt thở dài, chàng sắp đặt chân xuống mảnh đất của quê hương sau nhiều năm xa cách. Chắc hẳn quê hương chàng đã có nhiều thay đổi. Ba mẹ của chàng có già đi nhiều không? Con Huệ Thanh cô em gái của chàng đã lớn cỡ nào rồi!

− Ba à! Mình sắp gặp ông bà nội rồi có đúng không?

Luân Vĩ đưa mắt nhìn con trai gật nhẹ.

− Đúng, con sắp gặp ông bà nội và cô Huệ Thanh con có vui không?

Đôi mắt thơ ngây của Vĩ Anh ánh lên mừng rỡ:

− Con vui lắm, vậy ông bà nội và cô Huệ Thanh có thương con như ba thương con không?

Luân Vĩ mỉm cười:

− Dĩ nhiên là thương rồi!

Vĩ Anh chợt hỏi:

− Ba! Sao ba không đưa mẹ cùng về với ba và con?

Luân Vĩ cau mày, đôi lông mày nhíu lại, rồi dãn ra ngay, chàng nhìn con trai thong thả trả lời.

− Vĩ Anh này, ba rất muốn mẹ cùng về với ba con mình, nhưng mẹ không muốn nên ba không thể gượng ép được, con có hiểu không?

Vĩ Anh thơ ngây hỏi:

− Tại sao mẹ không về cùng ba và con hả ba?

Luân Vĩ đặt hai tay lên vai con trai, chàng thong thả ôn tồn:

− Vĩ Anh này! Con đã hỏi điều ấy rất nhiều rồi và ba cũng đã nói cho con hay rằng: "Mẹ rất bận không thể về cùng được, nhưng sau này mẹ sẽ về thăm con, con bằng lòng chưa?

Vĩ Anh nhoẻn miệng cười:

− Ba đừng buồn con nghe, con sẽ không hỏi nữa đâu? Chỉ vì con nhớ mẹ con hỏi vậy thôi.

Luân Vĩ xoa đầu con:

− Ba hiểu mà, sau này con lớn con sẽ hiểu những điều ba làm. Đừng bí xị nữa. Lát nữa gặp ông bà nội con phải tươi lên nghe không?

Vĩ Anh cười rạng rỡ:

− Con biết rồi.

Rồi cậu bé liến thoắng:

− Ba không được chỉ ông bà nội mà hãy để tự con tìm ra được không hả ba.

Luân Vĩ tủm tỉm:

− Con tin con sẽ nhận ra sao?

− Con tin như vậy. Con tin con sẽ tìm ra ông bà nội cho ba xem.

Ánh mắt của hai cha con gặp nhau. Luân Vĩ hôn vào trán con trai.

− Con của ba thật tuyệt vời.

Vĩ Anh ôm lấy Luân Vĩ:

− Ba! Con thương ba!

Bỗng tiếng loa phát ra, cô xướng ngôn nói giọng thanh thoát:

− Máy bay đã đáp xuống sân bay an toàn. Quý khách vui lòng kiểm tra lại hành lý và chuẩn bị xuống máy bay, mọi thủ tục và hành lý sẽ có người hướng dẫn, xin chân thành cảm ơn quí khách.

Luân Vĩ tháo dây an toàn ra cho con trai, chàng khoác chiếc balô lên vai và đưa tay ẵm Vĩ Anh. Nhưng cậu bé trề môi.

− Ba! Con trai của ba đi giỏi lắm cơ mà. Ba phải cho con chạy bằng đôi chân của mình để kiếm ông bà nội.

Luân Vĩ gật nhanh:

− Ba nào có nói gì đâu? Nhưng con trai cưng à. Coi chừng con sẽ bị lạc đấy con biết không?

Vĩ Anh cười, cậu bé phô hàm răng trắng nói như reo:

− Ba yên tâm, con sẽ không lạc đâu?

Dứt lời cậu bé tơn tơn nối chân mọi người xuống máy bay. Luân Vĩ nhìn theo con trai, chàng lắc đầu mỉm cười.

Tay cầm chiếc cặp táp chàng thong thả bước theo sau chân con trai của mình.

Tuyết Đông xòe rộng tán dù khi cái nắng gay gắt như thiêu như đốt đang phong tỏa khắp nơi.

Kiễng đôi chân nàng cố tìm xem trong đám người xuống máy bay kia có anh Hai của nàng không?

Bỗng Tuyết Đông như bị ai va phải, nàng suýt bật ngửa ra phía sau, cũng may nàng lấy thăng bằng và gượng đứng vững lại.

Trước mắt nàng là một cậu bé trai thật dễ thương đang phủ phục dưới chân nàng, , có lẽ là do vấp té.

Tuyết Đông cúi xuống đỡ cậu bé lên và lau nhẹ vết bẩn trên mặt của cậu bé, nàng nhỏ nhẹ:

− Cháu đi với ai?

Giương đôi mắt thật lớn cậu bé trả lời rõ ràng:

− Cháu đi với ba, còn cô?

Tuyết Đông tủm tỉm:

− Cô đi đón anh Hai của cô.

Cậu bé reo vui:

− Ba cháu nói ông bà nội và cô Huệ Thanh sẽ ra đón cháu và ba, cô có quen ông nội và cô của cháu không?

Tuyết Đông lắc đầu:

− Cô không biết đâu. Nhưng ba của cháu đâu? Cháu không sợ lạc sao?

Cậu bé lắc đầu:

− Cháu hứa với ba sẽ không lạc đâu? Cô có tin không?

Tuyết Đông mỉm cười:

− Dĩ nhiên là cô tin, nhưng ở chỗ đông người cháu phải cẩn thận hiểu không? Nếu lạc thì ba cháu sẽ lo lắm cháu biết không?

Cậu bé gật nhanh rồi chỉ vòng hoa:

− Cháu biết nhưng vòng hoa này đẹp quá cô cho cháu nghe cô.

Tuyết Đông nheo mắt:

− Cháu thích à!

Tuyết Đông choàng ngay vòng hoa vào cổ cậu bé mỉm cười:

− Được rồi, cháu đã bằng lòng chưa? Bây giờ thì cháu đi kiếm ông bà nội và cô đi.

Cậu bé bỗng bá vào cổ nàng:

− Cám ơn cô! Vậy cháu đi nhé!

Tuyết Đông hôn vào má cậu bé.

− Ừ! Cháu nhớ cẩn thận kẻo lạc, chúc cháu gặp ông bà nội và cô của cháu vui vẻ, bye.

Cậu bé vội giơ tay ra:

− Bye! Hẹn gặp lại.

Tuyết Đông chống tay vào cằm mỉm cười nhìn cậu bé quay gót. Bỗng nàng gọi với theo dặn dò.

− Cậu bé ơi! Nhớ đi kiếm ba trước ba sẽ kiếm ông bà nội và cô phụ cháu.

Cậu bé quay lại gật đầu:

− Vâng! Cô yên tâm cháu sẽ không lạc đâu? Nếu sợ cháu lạc cô đưa cháu đi kiếm ba đi.

Tuyết Đông mỉm cười khi nghe cậu bé lém lỉnh, nàng gật đầu trêu:

− Nếu cần thiết cô đưa cháu đi cũng được nào có hề gì đâu.

Nghe nàng nói thế cậu bé quay trở lại bên nàng. Bỗng nàng nghe có tiếng gọi lớn:

− Vĩ Anh! Vĩ Anh, con đâu rồi?

Cậu bé vụt quay lại reo lớn:

− Ba! Ba! Con đây này, vẫy liên tục, Tuyết Đông ngẩng lên. Đôi mắt nàng chạm phải dôi mắt lạnh như tiền cũng đang chăm chú nhìn nàng với một cái nhìn không thiện cảm.

Giọng cậu bé ríu rít:

− Vậy là cháu tìm được ba rồi cháu cám ơn cô.

Cúi nhìn cậu bé Tuyết Đông mỉm cười:

− Vậy thì chúc cháu vui vẻ, cô phải đi tìm người thân đây, tạm biệt. Bye.

Cậu bé đưa tay vẫy:

− Bye...

Không ngẩng lên Tuyết Đông quay lưng bước nhanh, bởi vì nàng không muốn nhìn lại con người có đôi mắt không thiện cảm kia. Đôi mắt khiến nàng cảm thấy khó chịu đến nỗi khó thở.

Bỗng tiếng cậu bé đuổi theo như níu chân nàng lại:

− Cô ơi! Cô tên gì để lúc gặp cháu còn goi cô chứ?

Nhoẻn miệng cười Tuyết Đông quay lại tròn môi:

− Cô là...

Vừa lúc đó nàng nghe tiếng anh Hai nàng gọi lớn:

− Đông lạnh! Đông lạnh, anh đây nè!

Tuyết Đông vụt quay lại reo lớn:

− Anh Hai! Anh làm gì mà để em chờ nãy giờ.

Hạ Chí, anh trai của nàng tủm tỉm:

− Thì ra em đâu phải đón anh đâu? Họ là bạn của em à!

Tuyết Đông lắc đầu rồi lại gật, nàng không biết phải nói sao thì cậu bé Vĩ Anh chào lớn:

− Cô Đông lạnh, cháu biết tên cô rồi, hẹn gặp lại.

Dứt lời cậu bé theo chân gã đàn ông có đôi mắt lạnh người kia. Tuyết Đông ngẩn người nhìn theo cậu bé.

Bởi vì nàng cảm thấy mến cậu bé thật nhiều mà không biết tại vì sao. Tại sao một người cha lạnh lùng như thế lại có thể có một đứa con kháu khỉnh vậy hay sao?

Tiếng anh trai nàng kéo nàng ra khỏi những suy nghĩ trong đầu:

− Tuyết Đông! Làm gì mà ngẩn người ra thế? Có phải em thích cậu bé hay là thích cha của chú bé...

Tuyết Đông đỏ mặt bậm môi:

− Anh Hai đừng có giỡn như thế chứ! Em chưa tính tội bắt em phải chờ lâu thế mà còn dám dài giọng trêu em hay sao chứ? Em sẽ mách nội tội của anh đấy.

Hạ Chí bật cười ha hả:

− Nếu vậy thì anh hối lộ trước đừng bắt tội anh nghe, đừng cáo tội trước mặt nội đấy.

Tuyết Đông trề môi:

− Hối lộ, nhưng hối lộ gì chứ? Để xem việc hối lộ đó, có đáng để em khóa miệng không đã.

Hạ Chí nheo mắt:

− Bảo đảm em sẽ ưng ngay, ừ đi anh sẽ đưa đến ngay.

Tuyết Đông bĩu môi:

− Em không dễ bị mắc lừa đâu, ai dại gì vì khi mình chưa biết là gì.

Hạ Chí với tay gọi lớn:

− Minh Tài! Minh Tài, tớ tìm được em gái tớ rồi. Lại đây, lại đây nhanh lên.

Biết dụng ý của anh trai khi đưa tay chỉ chàng trai trắng trẻo đang ngơ ngác tìm kiếm.

Tuyết Đông đưa tay nhéo vào hông của anh trai, nhỏ giọng:

− Anh Hai à! Đừng có lộn xộn. Em hổng cần anh làm ông mai đâu xa xưa rồi ông anh kính mến ạ!

Hạ Chí nhăn nhó đáp lại:

− Nhưng cứ để em gái anh lựa chọn chắc em sẽ trở thành gái già mất thôi Tuyết Đông!

Tuyết Đông chu mỏ:

− Làm gái già cũng mắc mớ gì tới anh chứ?

Hạ Chí phân trần:

− Nhưng anh làm sao dám cưới vợ khi em chưa lấy chồng. Ai dám lấy anh khi có cô em chồng dữ như em.

Tuyết Đông trợn trừng đôi mắt, nàng chưa kịp xuất ngôn thì ông bạn của anh trai đã đến bên, nàng đành nuốt cục ức trở vào gật nhẹ đầu nói nhỏ:

− Chào anh! Hân hạnh được biết.

Minh Tài mỉm cười chào lại:

− Cô là Tuyết Đông? Tôi nghe Hạ Chí rất hay nhắc đến. Còn tôi Minh Tài bạn khá thân với anh trai của cô, hân hạnh được làm quen.

Tuyết Đông gật nhẹ rồi quay lại anh trai:

− Ta về thôi anh Hai! Nội đang sốt ruột chờ anh đấy.

Hạ Chí khoác vai Minh Tài:

− Cậu về chung xe cùng tớ chứ?

Minh Tài nhìn lên Tuyết Đông:

− Tao sợ em gái mày không đồng ý, vả lại nếu về cùng mày cũng có nhiều cái bất tiện. Thôi để tao gọi em trai tao ra đón cũng được. Mày và Tuyết Đông về trước đi.

Hạ Chí nhìn em gái, Tuyết Đông không muốn anh trai khó xử nàng dịu giọng nói với Minh Tài:

− Anh về chung cũng được, nếu muốn ghé đâu tôi sẵn sàng đưa anh đi. Dù sao anh cũng là bạn của anh Hai tôi thì tôi cũng coi anh như anh trai của mình, chúng ta đi thôi.

Hạ Chí vỗ vai Minh Tài:

− Đi thôi, con bé chưa biết mở lời với ai đâu. Bạn bè chúng ta lâu ngày mới gặp. Tao muốn đối ẩm với mày cho thỏa chí, rồi về nhà sau cũng được chứ có vội gì đâu?

Minh Tài gật đầu:

− Vậy thì tao không khách sáo đâu, đi thì đi.

Cả ba dời gót đến bãi đậu xe. Tuyết Đông hỏi Hạ Chí:

− Anh Hai à! Hành lý của anh...

Hạ Chí nheo mắt:

− Có người đưa ra xe ngay bây giờ. Làm phóng viên như các anh không dám phô trương đâu, có ra nước ngoài để nâng tay nghề mới thấy trình độ mình quá thấp kém.

Tuyết Đông tủm tỉm:

− Nhưng còn nội? Nội lo anh đi nước ngoài hoài sẽ đem về một cô mũi lõ, nội sợ có một đứa cháu đích tôn hai dòng máu lắm anh Hai à.

Minh Tài bật cười:

− Cô Đông an tâm đi. Tay Hạ Chí này kén vợ còn hơn mẹ chồng kén con dâu nữa. Nếu có phải là một cô vợ mũi lõ đi nữa thì cô gái ấy sẽ giỏi đến không ngờ đấy.

Hạ Chí đấm mạnh vô vai Minh Tài:

− Đừng lật tẩy tớ nữa, nếu không thì đừng hòng làm em rể của tớ.

Tuyết Đông trừng mắt, nàng bước thật nhanh để tránh đôi mắt ranh mãnh của Hạ Chí luôn thích trêu chọc nàng.

Nhưng dù đi nhanh đến đâu nàng cũng nghe tiếng Minh Tài cố ý nói cho nàng nghe:

− Tao rất ưng cô em gái của mày đó, vậy mọi sự tao trông cậy vào mày đấy, mày làm sao thì làm.

Tuyết Đông phì cười nàng biết cả hai đang cố tình trêu nàng.

Nhún đôi vai ra vẻ bất cần, nàng tra khóa mở nhanh cánh cửa xe. Khi nàng ngẩng lên nàng bắt gặp cả hai đang nhìn nàng bằng con mắt nghịch ngợm.

Tuyết Đông le lưỡi rụt cổ cúp nhanh chiếc dù nàng chui nhanh vào xe và cho xe khởi động.

Quay mặt đi nàng tủm tỉm mỉm cười.

Luân Vĩ đưa tay nắm chặt tay con trai, chàng đã nhìn thấy ba mẹ và cô em gái đang đưa tay vẫy vẫy từ đàng xa.

Cúi xuống con trai chàng mỉm cười:

− Vĩ Anh! Ông bà nội và cô của con kìa!

Vĩ Anh nhìn theo tay của ba chỉ, cậu bé gật đầu:

− Con nhận ra rồi! Nhưng sao lại là hai cô. Ba nói chỉ có một cô thôi mà.

Luân Vĩ gật đầu:

− Con chỉ có một cô thôi, có lẽ cô gái bên cạnh là bạn của cô Huệ Thanh, con nhớ phải chào hỏi đàng hoàng nghe chưa?

Vĩ Anh gật đầu:

− Vâng! Con nhớ mà.

Ông bà Luân Thường ôm lấy con trai mà nước mắt lưng tròng. Luân Vĩ nhỏ nhẹ:

− Ba! Mẹ! Đây là con trai của con Vĩ Anh, còn đây là ông bà nội, con chào ông bà nội đi.

Vĩ Anh cúi đầu chào:

− Ông bà nội!

Ôm lấy cháu nội bà Luân Thường nức nở:

− Cháu nội tôi đã lớn như thế này sao? Ôi! Cháu của nội! Cháu ngoan của nội.

Luân Vĩ chỉ Huệ Thanh:

− Cô của con đó, chào cô đi Vĩ Anh.

Huệ Thanh ôm cháu vào lòng, mừng nhẹ:

− Cục cưng của cô, về đây cô sẽ đưa cháu đi chơi tha hồ.

Quay sang anh trai Huệ Thanh nheo mắt:

− Anh không có gì thay đổi cả, giới thiệu bạn của em Quỳnh Hương, cô ấy là hướng dẫn viên du lịch, nếu muốn Quỳnh Hương sẵn sàng hướng dẫn anh đến nơi anh muốn.

Luân Vĩ bắt tay Quỳnh Hương:

− Hân hạnh được gặp mặt, có dịp tôi sẽ nhờ đến cô đấy.

Quỳnh Hương lịch sự trả lời:

− Tôi rất mong được là hướng dẫn viên du lịch cho anh, anh có dịp định ở lại lâu không?

Luân Vĩ mỉm cười lạnh lùng:

− Còn tùy.

Quay sang ba mẹ Luân Vĩ từ tốn:

− Chúng ta về thôi, con sợ Vĩ Anh sẽ mệt.

Ông bà Luân Thường gật đầu:

− Ừ! Nhưng hành lý của con...

Chưa dứt lời hành lý đã được đẩy ra. Huệ Thanh mừng rỡ:

− Sao nhiều đồ thế, có phải anh hai dự định về luôn với ba mẹ không?

Luân Vĩ chất hành lý vào xe không trả lời. Bà Luân Thường mắng con gái.

− Đừng nhiều chuyện nữa, mau mau cho xong rồi còn về. Anh của con và cháu đi xa chắc mệt lắm.

Huệ Thanh tủm tỉm:

− Có phải anh và chị ấy chia tay rồi phải không? Nếu phải thì yên tâm đi, về đây anh dư sức để cưới thêm ba bốn cô nữa, quyết định của anh ở lại Việt Nam là đúng đấy.

Luân Vĩ tảng lờ như không nghe thấy chàng nói với con trai:

− Lên xe với ông bà nội đi. Ba ngồi với chú tài xế.

Huệ Thanh lắc đầu:

− Anh Hai qua xe của em đi, xe của em chỉ có hai người rộng rãi, tội gì ngồi bên xe của ba cho chật.

Luân Vĩ lắc đầu xua tay:

− Anh ngồi bên này thì có sao? Xe của em chở hành lý nặng vả lại ngồi xe đàn bà lái anh không an tâm lắm cô em lẻo mép.

Huệ Thanh dẩu môi:

− Đừng chê phận nữ nhi chúng em, chưa chắc các anh đã hơn đâu.

Luân Vĩ mỉm cười:

− Vẫn biết là thế! Nhưng dù sao thì anh không thích.

Quỳnh Hương xen vào giữa hai anh em, giọng nàng trêu chọc:

− Anh Luân Vĩ đã không thích mày đừng miễn cưỡng Thanh à, xem chừng anh Hai của mày không thích phụ nữ "phương ta" chúng ta vì anh ấy quen sống phương tây rồi.

Luân Vĩ lặng thinh không trả lời bỗng Vĩ Anh níu tay ba, lắc mạnh:

− Ba ơi! Cô Tuyết Đông kìa.

Luân Vĩ nhìn theo tay con trai chỉ chiếc xe vụt qua chàng chỉ nhìn thấy mái tóc dài óng ả bay trong gió và nụ cười mím mím trên môi vụt thoáng qua, chàng nhìn con trai.

− Chắc con nhìn lộn đấy.

Vĩ Anh lắc đầu:

− Không lộn đâu vì cô ấy có mái tóc dài thật đẹp.

Luân Vĩ mỉm cười:

− Nhưng dù có đúng cô ấy cũng đã chạy qua rồi, con mến cô ấy lắm sao?

Cậu bé Vĩ Anh gật nhanh:

− Cô ấy dễ thương quá phải không ba, con rất thích cô ấy.

Ông bà Luân Thường lạ lùng thắc mắc nhìn hai cha con Vĩ Anh.

− Luân Vĩ! Vĩ Anh đang nói đến ai vậy hả con?

Vĩ Anh chỉ vòng hoa đeo cổ:

− Cô ấy tặng cho con đó nội, ông bà nội coi có đẹp không?

Bây giờ mọi người mới chú ý tới vòng hoa ở cổ của Vĩ Anh, Huệ Thanh nheo mắt tra vấn.

− Thì ra anh và con trai của mình đã có kẻ đón trước. Thế mà tại sao anh không đem cô ấy giới thiệu với gia đình, anh làm như thế là có ý gì?

Luân Vĩ lắc đầu không có ý muốn giải thích, Vĩ Anh phân trần:

− Cô ấy là bạn của con mà. Ba à, khi nào rảnh ba dẫn con đi kiếm cô ấy nghe.

Luân Vĩ ầm ừ cho qua chuyện:

− Được rồi ba sẽ đưa con đi kiếm cô ấy. Bây giờ con đã ngoan chưa?

Luân Vĩ chui vào xe nhìn ba mẹ:

− Một cô gái vô tình Vĩ Anh gặp khi Vĩ Anh vấp ngã. Bây giờ trong con tình cảm hay tình yêu có đáng là gì đâu? Ba mẹ đừng quá lo lắng cho con, chúng ta về thôi.

Bà Luân Thường gật gù:

− Con có thì ba mẹ cũng sẽ mừng cho con thôi, nhưng đã vấp một lần con đừng nên vội vã mà lập đi lập lại nhiều lần con hiểu không?

Luân Vĩ quay lại đặt tay lên vai mẹ chàng từ tốn:

− Con biết mà. Bởi vậy con xin mẹ hãy bảo Huệ Thanh đừng đem các cô gái đến quấy rầy con, con cần không khí yên tĩnh để làm việc.

Ông Luân Thường nhìn con trai:

− Có nghĩa là con quyết định ở lại luôn Việt Nam với cha mẹ, con sẽ thừa kế công việc của ba mẹ có đúng không?

Luân Vĩ gật nhẹ:

− Con sẽ bàn chuyện này với ba mẹ sau. Bây giờ con rất mệt con cần được nghỉ ngơi và được mau về đến nhà.

Ông Luân Thường vỗ vai con trai:

− Yên tâm đi, ba mẹ sẽ cho con tự do với những quyết định đúng đắn của chính con. Ba mẹ luôn luôn ủng hộ việc làm của con.

Luân Vĩ gật đầu, chàng ngã người trên ghế và nhắm mắt lại, chàng không biết quyết định của chàng trở về đây là đúng hay sai. Nhưng Luân Vĩ cảm thấy dù sao trong hoàn cảnh hiện tại của chàng, có gia đình ở bên cạnh chàng cảm thấy một chỗ dựa tốt cho chàng và cho con trai của chàng.

Dù sao Vĩ Anh ở Việt Nam vẫn tốt hơn ở Mỹ. Nó sẽ được giáo dục tốt ở trường và nhất là ở với ông bà nội.

Có như thế chàng mới có thì giờ dốc tâm vào công việc hiện tại của chàng.

Luân Vĩ thở dài, chàng muốn chôn vùi đi mọi dĩ vãng. Phương Ánh sẽ chỉ còn là bóng mờ của quá khứ.

Bây giờ đối với chàng gia đình là niềm vui và con chàng là hạnh phúc.

Luân Vĩ lại len lén thở dài. Hình như thở dài sẽ trút bớt mọi ưu tư.

Luân Vĩ đưa mắt nhìn ra hai bên đường, thành phố bây giờ đã khởi sắc, mọi cái đã đổi thay, cũng như chính con người của chàng cũng thay đổi. Luân Vĩ bỗng bật cười.